Bài hát: Nghe chuyện Phong Nguyệt 《听闻风月事》 Thể hiện: Tiểu Thời Cô Nương/ Âm Dược Phối Phương * * * Yêu chàng là tình yêu từ tận đáy lòng ta Là cảm nhận yêu hận bình thường, lừng lẫy một thời Là tuổi trẻ hồ đồ, là thật khó để lặp lại Hồng trần nên có bắt đầu mà không có kết thúc * * * Hư nhan là phim cổ trang trung quốc, một phim ngắn chiếu mạng, không có ngôi sao lưu lượng tham gia, nhưng với cốt truyện đặc sắc cộng thêm khả năng diễn xuất tự nhiên của dàn diễn viên đã chinh phục được khán giả. Bên cạnh đó, nhạc phim cũng là một trong những điểm sáng giúp phim vấn vương mãi không nguôi trong lòng người xem. Nghe chuyện Phong Nguyệt với giai điệu nhẹ nhàng, vương vấn pha lẫn những nốt cao nghe đau đến nhói lòng, tựa như một cuốn phim tua chậm về những hoài niệm khó quên trong tình yêu, thời trẻ cuồng nhiệt với trái tim yêu cháy bỏng khắc sâu trong tận tâm khảm của mỗi người. Mối tình đẹp đến mức mỗi khi nhắc lại là thêm một lần trái tim quặn thắt, nếu chỉ có bắt đầu mà không có kết thúc có lẽ lòng người sẽ không nhói đến như vậy. Tuổi trẻ năm ấy đẹp biết bao, tình yêu năm ấy sâu đậm biết bao cuối cùng cũng phải kết thúc trong nỗi đau của người ở lại.. Một chiếc nhạc khắc khoải, ru dịu mỗi người trong miền ký ức xưa cũ về một tình yêu đậm sâu thời trẻ, hãy cùng thưởng thức bài hát này nhé! Lời bài hát - Lyric pinyin: 趁雨消 溯洄故城里游一遭 抹不掉 烟雨故事拨乱江潮 旧梦里 灯火染红尘嚣 而今事 荒腔走调 失真或寥寥 我听闻 传说起了风 又跌落成空 不敢扰钟声 不敢惊动梦 只怕传诵 未能描绘当年惊鸿 爱你是风月情衷 是寻常爱恨 时代才轰动 是年岁懵懂 是再难相逢 红尘便应有始无终 等雨消 角楼明月遥遥相照 世人道 风月不堪繁华叨扰 倩影摇 新恩旧恨难销 而今事 遗落多少 辗转成歌谣 我听闻 传说起了风 又跌落成空 不敢扰钟声 不敢惊动梦 只怕传诵 未能描绘当年惊鸿 爱你是风月情衷 是寻常爱恨 时代才轰动 是年岁懵懂 是再难相逢 红尘便应有始无终 我听闻 六十四年春 风起于山门 奇谈卷一本 留墨过他们 荒唐口吻 草草归咎岁月残忍 偏又来叩我心魂 像隔世惊梦 轮回于口中 怕旁人不懂 怕无端动容 不如就此有始无终 Chèn yǔ xiāo Sù húi gù chéng lǐ yóu yī zāo Mò bu dìao Yānyǔ gùshì bō lùan jiāng cháo Jìumèng lǐ Dēnghuǒ rǎn hóngchénxiāo Érjīn shì huāng qiāng zǒudìao Shīzhēn huò líaolíao Wǒ tīngwén Chúanshuō qǐle fēng yòu diéluò chéng kōng Bù gǎn rǎo zhōng shēng bù gǎn jīngdòng mèng Zhǐ pà chúansòng wèi néng míaohùi dāngnían jīng hóng Ài nǐ shì fēngyuè qíng zhōng Shì xúncháng ài hèn shídài cái hōngdòng Shì nían sùi měngdǒng shì zài nàn xiāngféng Hóngchén bìan yīng yǒushǐwúzhōng Děng yǔ xiāo Jiǎolóu míngyuè yáoyáo xiāng zhào Shìrén dào Fēngyuè bùkān fánhúa dāorǎo Qìanyǐng yáo Xīn ēn jìu hèn nán xiāo Érjīn shì yí luò duōshǎo Zhǎnzhuǎn chéng gēyáo Wǒ tīngwén Chúanshuō qǐle fēng yòu diéluò chéng kōng Bù gǎn rǎo zhōng shēng bù gǎn jīngdòng mèng Zhǐ pà chúansòng wèi néng míaohùi dāngnían jīng hóng Ài nǐ shì fēngyuè qíng zhōng Shì xúncháng ài hèn shídài cái hōngdòng Shì nían sùi měngdǒng shì zài nàn xiāngféng Hóngchén bìan yīng yǒushǐwúzhōng Wǒ tīngwén Lìushísì nían chūn fēng qǐ yú shānmén Qítán juǎn yī běn líu mòguò tāmen Huāngtáng kǒuwěn cǎocǎo guījìu sùiyuè cánrěn Piān yòu lái kòu wǒ xīnhún Xìang géshì jīng mèng lúnhúi yú kǒuzhōng Pà pángrén bù dǒng pà wúduān dòngróng Bùrú jìucǐ yǒushǐwúzhōng Lời dịch: Nhân lúc mưa tạnh, Quay lại thành cũ đi dạo một vòng Không thể xóa hết, Câu chuyện về cơn mưa bụi làm khuấy động Giang Triều Trong giấc mộng khi xưa, Ánh lửa nhuộm đỏ đường phố náo nhiệt Còn bây giờ, mọi thứ hoang vắng lạc nhịp Rối loạn hoặc thưa thớt Ta nghe nói, Truyền thuyết kể rằng, gió nổi lên rồi rơi vào không trung Không dám quấy rầy tiếng chuông, không dám kinh động giấc mộng Chỉ sợ được ca tụng, nên không thể mô tả kinh hồng năm ấy Yêu chàng là tình yêu từ tận đáy lòng ta Là cảm nhận yêu hận bình thường, lừng lẫy một thời Là tuổi trẻ hồ đồ, là thật khó để lặp lại Hồng trần nên có bắt đầu mà không có kết thúc Đợi mưa tạnh, Trăng sáng xa xa soi về phía vọng lâu Đạo người đời, Phong nguyệt cũng không thể quấy rầy phồn hoa Bóng hình uyển chuyển, Ơn mới thù cũ khó tiêu tan Giờ đây, còn sót lại bao nhiêu Cứ trằn trọc rồi biến thành ca dao Ta nghe nói, Truyền thuyết kể rằng, gió nổi lên rồi rơi vào không trung Không dám quấy rầy tiếng chuông, không dám kinh động giấc mộng Chỉ sợ được ca tụng, nên không thể mô tả kinh hồng năm ấy Yêu chàng là tình yêu từ tận đáy lòng ta Là cảm nhận yêu hận bình thường, lừng lẫy một thời Là tuổi trẻ hồ đồ, là thật khó để lặp lại Hồng trần nên có bắt đầu mà không có kết thúc Ta nghe nói, sáu mươi bốn xuân, gió nổi lên từ cửa chùa Một cuốn truyện kỳ lạ, lưu giữu lại câu chuyện của họ Giọng điệu hoang đường, sơ sài đổ lỗi cho năm tháng tàn nhẫn Cứ việc đến đây làm tan nát trái tim, tâm hồn ta lần nữa Chuyện đã cách đây mấy đời, cứ luân hồi truyền miệng Sợ người khác không hiểu, sợ vô cớ xúc động Chẳng bằng khi ấy cứ mở đầu mà không kết thúc - Hết -