Tiểu Thuyết [Dịch] [Đồng Nhân Harry Porter] 12 Ngày Giáng Sinh - AnonymousPresence

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi LoveHermione, 5 Tháng mười hai 2022.

  1. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    [HP Tomione] Đồng nhân Harry Potter: Twelve Days of Christmas

    [​IMG]

    Tác giả: AnnonymousPresence

    Tình trạng: Hoàn thành.

    Thể loại: Fanfiction, Đồng nhân, tiểu thuyết, du hành thời gian, truyện ngắn.

    Dịch giả: LoveHermione

    Văn án:

    Đây là một fanfic ngắn về cặp đôi Tom Riddle và Hermione Granger từ loạt tiểu thuyết nổi tiếng Harry Potter của tác giả JK Rowling.

    Khởi đầu của mọi chuyện là về việc một Hermione Granger đã trưởng thành sau chiến tranh và bằng cách nào đó cô đã du hành ngược thời gian trở lại những năm 1940, năm mà Tom Riddle vẫn còn đi học ở Hogwarts và trở thành giáo sư dạy học của anh ta.

    Lời tác giả fic: Các câu thơ trong các chương sẽ không nhất thiết phải có nghĩa đen, như bạn sẽ nhận thấy và thay vì đi từ một đến mười hai, tôi đã đi ngược lại. Mười hai là điểm khởi đầu trong hành trình tán tỉnh kỳ lạ của Tom dành cho Giáo sư Hermione Granger.
     
    nguyenhaiyen123, LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2024
  2. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Mười hai cốc bia bơ

    Vào ngày thứ mười hai của lễ Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi

    Mười hai cốc bia bơ



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hermione Granger thực sự không thể nói làm thế nào cô đến được đây.

    Cô chỉ biết rằng cô đang ngồi giữa những người mà cô biết chắc chắn là đã chết, hoặc một số người đã bớt nếp nhăn và tóc có màu hơn một chút. Hogwarts vẫn bao quanh cô, nhưng bây giờ cô lại mặc áo choàng dạy học và được các nhân viên chào đón chỉ vài tháng trước.

    Cô đang ngồi ở Hogwarts của gần sáu mươi năm trong quá khứ, tương lai của cô là một mớ hỗn độn. Cô cho rằng nó thậm chí không còn tồn tại nữa.

    Khi thấy mình ở thời điểm này, quá khứ xa xăm mà cô ngạc nhiên rằng chuyến du hành đã không giết chết mình, cô tin rằng nếu mình tìm được cách quay trở lại ngay khi tình cờ vượt qua thời gian, thì có lẽ mọi thứ sẽ ổn.

    Chỉ có nó là không.

    Bây giờ cô phải đối phó với một cuộc chiến khác. Cô phải đối phó với những người mới. Cô phải buộc mình không nhìn thấy những khuôn mặt chết chóc, vô hồn, cũng như không nhớ lại những sự thật mà cô đã học được bằng cách đọc và nghiên cứu vô tận. Cô phải đối phó với một Albus Dumbledore nhất định, người luôn theo dõi cô như thể cô sẽ là phù thủy hắc ám tiếp theo gây ra hỗn loạn và không có dấu vết của sự tin tưởng lấp lánh trong đôi mắt xanh của ông. Cô phải đối phó với đau buồn; Harry, Ron và tất cả những người khác mà cô yêu quý đã đi rất xa, quá xa tầm với, họ cũng có thể đã chết.

    Và cô cũng phải đối phó với một Head Boy cụ thể.. tình cờ lại là cậu bé Tom Riddle- Voldemort. Cô khá hài lòng với bản thân rằng cô có thể nói to cái tên đó, nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của hắn ta mà không rùng mình sợ hãi. Có lẽ trong cơn khiếp sợ nhưng giờ đây cô không còn sợ hãi nữa.

    Tuy nhiên, bây giờ cô phải đối phó với Voldemort trong khi hắn vẫn còn khỏe mạnh. Đó là điều cô lo sợ.

    Cô có thể dễ dàng hiểu được các giáo sư ngưỡng mộ Tom Riddle như thế nào. Cô thấy mình miễn cưỡng tham gia vào các cuộc trò chuyện học thuật, thậm chí là tranh luận và điều đó khiến cô ngạc nhiên về mức độ thông minh của cậu bé này thường xuyên hơn.

    Thật đáng xấu hổ khi cậu ta sẽ bị hủy hoại bởi ám ảnh, tham lam và sân hận.

    Hermione đã nhận thấy rằng đôi mắt đen của cậu bé đó dường như nấn ná trên người cô. Lúc đầu, cô gạt nó đi vì cho rằng cậu tò mò. Mọi sinh viên đều bàn tán xôn xao về vị giáo sư mới; cô là một người phụ nữ nhỏ nhắn, trẻ trung, nhưng cô đã chứng tỏ bản thân chỉ trong những khoảnh khắc đầu tiên trong lớp học của mình.

    Nhưng khi điều kỳ diệu biến mất, cậu bé ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

    "Chúng tôi muốn nói rằng nửa đầu năm nay thật tuyệt vời," Hiệu trưởng Dippet lên tiếng, kéo Hermione ra khỏi dòng suy nghĩ của cô. Tất cả các giáo sư đều tập trung xung quanh, ăn mừng một kết thúc suôn sẻ cho nửa đầu của học kỳ. Họ cầm trên tay những cốc bia bơ, khua xung quanh bàn trong sự vui vẻ. Cô miễn cưỡng chạm cốc của mình vào cốc của Horace Slughorn, người đang huyên thuyên về việc năm học đã suôn sẻ như thế nào dưới sự chăm sóc của Head Boy.

    Nói về ma quỷ, cậu ta đang ngồi đối diện với cô. Các nhân viên đã mời Head Boy và Head Girl đến chúc mừng.

    Đó là một đống cặn bã, nếu có ai muốn hỏi cô ấy.

    Nhưng cô nghiến răng chịu đựng khi ngồi trong căn phòng mà Riddle vẫn chưa rời mắt khỏi cô lâu hơn năm phút. Cô chỉ hy vọng rằng phép thuật của cô không khuấy động bởi cơn thịnh nộ của mình, và nó cũng như không thể hiện trên khuôn mặt của cô bây giờ.

    Cô ấy gần như đã uống hết ly bia bơ của mình với Riddle nghiêng người về phía trước, đưa cốc của mình ra và đôi môi nhợt nhạt của cậu ta nở một nụ cười lịch sự nhưng nham hiểm. "Chào mừng đến với Hogwarts, giáo sư Granger."

    Tên của cô phát ra từ đôi môi cậu ta nghe thật kỳ quặc. Cái tên muggle của cô nên bị cậu ta nhổ ra một cách kinh tởm như phiên bản tương lai của cậu ta sẽ làm. Những chiếc cốc thủy tinh tạo ra tiếng leng keng khi chúng gõ nhẹ nhàng.

    "Cảm ơn, ngài Riddle," cô thì thầm, hớp một ngụm rượu, tuyệt vọng ước rằng đó có thể là thứ gì đó mạnh hơn một chút, thứ gì đó có nọc độc hơn một chút để cô có thể giết chết cậu ta.

    Chưa hết..

    Cậu bé ấy vẫn chưa rời mắt khỏi cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    #############
    [/BOOK]
     
    nguyenhaiyen123, LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2024
  3. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Mười một con Pixies

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày thứ mười một của Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi tràn ngập mười một con Pixies

    Nó gần như không giống như Giáng sinh ở Hogwarts mà không có Harry và Ron gây ra những trò nghịch ngợm ở mọi nơi họ đến.

    Nó chắc chắn không giống như Giáng sinh ở Hogwarts mà không có Hagrid đi loanh quanh.

    Cây thông bay lên bên trong lâu đài một cách duyên dáng đến nỗi nó khiến cô cau mày.

    Phép thuật được sử dụng để xâu chuỗi vòng hoa lấp lánh, ánh đèn nhấp nháy huyền diệu và những đồ trang trí rực rỡ. Nó làm cho cái cau mày nhỏ trên mặt cô biến thành một lớp mặt nạ trung tính, tâm trí cô mơ hồ với những cảm xúc mâu thuẫn.

    Nhưng rồi phép thuật của cô bùng lên trong một tiếng rít và cô ngay lập tức lùi lại, đi sâu hơn vào một hành lang, chỉ để sau đó cô ấy nhìn thấy Head Boy và Head Girl đang vung đũa phép vào đồ trang trí từ trong góc. Hermione gần như khịt mũi khi cô nhận ra ngay qua chiếc mặt nạ điềm tĩnh của Riddle rằng cậu ta thà ở bên Slughorn còn hơn là bị vây quanh bởi những đồ vật vui nhộn. Phép thuật của cậu ta gần như phát ra thành từng đợt khi cậu ta nhìn chằm chằm vào những đồ trang trí cổ xưa mà cậu ta phải làm phép để treo lên và xung quanh cái cây đồ sộ.

    Có lẽ cô chỉ có thể cảm nhận được điều đó bởi vì cô quá hòa hợp với cậu bé đến mức khiến cô buồn nôn.

    Head Girl cười khúc khích vì điều gì đó và cái cau mày của Riddle càng rõ ràng hơn chỉ trong giây lát trước khi mặt nạ của cậu ta được đóng lại và ném cho bạn học của mình một nụ cười quyến rũ, độc địa.

    Có một tia sáng lấp lánh trên cây khiến Hermione mất tập trung khỏi khuôn mặt tươi cười của Head Boy cô nhận ra rằng mình đã quan sát cậu bé quá lâu. Ánh mắt đã đánh cắp sự chú ý của cô đang di chuyển và cô nhíu mày hơi bối rối. Sau đó, trong một đám bụi lấp lánh xung quanh cái cây, những vật thể bay vù vù đang đánh bật những quả bóng Giáng sinh và đồ trang trí khỏi cành cây và quấn vào vòng hoa.

    Pixies.

    Head Girl kêu lên kinh ngạc, vẫy tay để ngăn những đồ trang trí tinh xảo vỡ vụn trên sàn đá. Một vài pixies phá phách và bay lượn theo cách của chúng. Chúng tụ thành một đám đông vui tươi, gần một tá hoặc ít hơn, Hermione đoán sau đó chúng bắt đầu luồn lách vào không gian cá nhân của Head Boy và Head Girl.

    Nhìn thấy Riddle cau mày rõ ràng, tỏ ra khó chịu với lũ pixies chết tiệt, cố gắng xua chúng đi như một con sâu bọ mà cậu tin rằng chúng là vậy, khiến Hermione thấy nhột nhột về điều gì đó; cô không thể đơn giản định nghĩa ra đó là gì.

    Các Pixies chỉ đơn giản là bay xung quanh cậu ta, tận hưởng niềm vui của chúng và ném vòng hoa quanh chiếc cổ đang nổi gân của Head Boy.

    Hermione ngửa đầu ra sau cười lớn. Nó đầy đủ và vui tươi. Cô thậm chí không thể nhớ thời gian cô đã từng cười vui như vậy là lúc nào kể từ khi chiến tranh bắt đầu.

    Đầu của Riddle quay thẳng vào cô quá nhanh, cô không chắc làm thế nào mà cậu ta không bị rút gân. Cái nhìn chằm chằm của cậu ta đè nặng lên cô, sự bối rối, tò mò và rõ ràng là khó chịu của cậu ta khi bị cô bắt gặp trong một tình huống như vậy.

    Nhưng rồi cậu ta nhếch mép cười.

    #########################
     
    nguyenhaiyen123, LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2022
  4. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Mười vị lãnh chúa khiêu vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày thứ mười của Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã cho tôi xem mười vị lãnh chúa khiêu vũ

    Vũ hội giáng sinh đang diễn ra sôi nổi. Đại lễ đường được trang trí như khung cảnh mùa đông của xứ sở thần tiên. Tuyết lấp lánh đang rơi xuống từ trần nhà đầy mê hoặc, những cây bạch dương trắng muốt quanh các cạnh của hội trường và những nét quyến rũ tuyệt vời khác trôi theo khiến toàn bộ nơi này trở nên thuần khiết bằng ma thuật.

    Hermione có thể nhìn thấy Slughorn ở phía sau, trò chuyện với một học sinh không may bị cuốn vào một mạng lưới ngáp không thể kiểm soát, trông giống như họ thà bơi trong bát dấm với Peeves hơn là lắng nghe một âm thanh khác từ miệng của Giáo sư Độc dược. Cô không thể nói rằng cô đổ lỗi cho họ, vì cô cũng bị cuốn vào những cuộc trò chuyện thân mật nhưng khủng khiếp của ông giáo sư ấy quá nhiều lần không thể đếm được trong vài tháng đầu tiên với tư cách là một giáo sư.

    Nhiều học sinh của cô cúi chào cô khi họ đi ngang qua; chủ yếu là Slytherin, thật đáng buồn. Tuy nhiên, cô đã nhận được một vài cái gật đầu thừa nhận từ những ngôi nhà khác và cô sẽ rất hài lòng khi nó đến từ Gryffindor. Cô vu vơ tự hỏi liệu có phải khuôn mặt thản nhiên mà cô đang bắt chước từ Giáo sư Snape quá cố của mình đã khiến một số học sinh tránh xa hay không. Cô cho rằng đó là chính xác khi cô nhận ra mình đang chế nhạo một vài học sinh đang nán lại bên cây bạch dương một cách hợm hĩnh. Với cây đũa phép được buộc vào bắp chân vì không thể mặc áo choàng vừa vặn, cô dùng đũa phép ném một loại bùa cay rất nhẹ về phía họ, nhếch mép cười nham hiểm khi họ kêu lên. Khi các học sinh (một học sinh nhà Gryffindor và một học sinh Hufflepuff) quay lại và giao tiếp bằng mắt với cô, cô đã làm điệu bộ 'chào đón' và quan sát họ với nụ cười hài lòng khi họ nhanh chóng chạy đi với khuôn mặt đỏ bừng.

    Khoảnh khắc cô quay người đi, đôi mắt màu rượu whisky của cô bắt gặp một số điều gì đó.

    Cô vui vì bản thân đang mặc áo choàng phù thủy hợp lý. Nếu nhắm mắt lại, đôi khi cô vẫn có thể cảm nhận được lớp sa tanh óng ánh trên chiếc váy dừa cạn và vẫn ngửi thấy mùi nước hoa mà cô đã mượn từ Lavender Brown trong một tương lai mà cô không chắc là nó có còn tồn tại hay không. Mở mắt ra lần nữa, cô nhếch mép cười.

    Tại sao cô vui vì mình đang mặc áo choàng?

    Tom Riddle đang đứng bên trái, xung quanh là các bạn cùng lớp Slytherin của cậu ta, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cô. Tất cả họ đều được khâu trong những chiếc áo choàng đẹp nhất, tất cả đều đang nhìn về hướng chung nơi cô đang đứng và mùi hôi thối của xác chết như đang xộc vào mũi cô. Chúa tể bóng tối trẻ tuổi trông như thể cậu ta ước rằng cô cũng được khoác trên mình tấm lụa mịn màng với da thịt bị cấm - càng bị cấm trong thời đại này - nhìn trộm từ những bộ quần áo được cắt may tinh xảo giống như những cô gái khác từ mọi ngôi nhà xoay quanh.

    Thay vào đó, cô đang mặc một chiếc áo choàng màu xanh nửa đêm, dài tay, cổ thuyền, đủ lấp lánh khi cô di chuyển. Màu sắc làm nổi bật làn da nhợt nhạt của cô, đặc biệt là độ dốc của cổ áo. Nó được buộc chặt ở phía sau bằng một hàng chuỗi hạt nhỏ lấp lánh nằm trên vòm xương sống hoàn hảo của cô. Cô đã rất miễn cưỡng khi mua một món đồ như vậy, tất nhiên bà chủ cửa hàng sẽ không để cô bước một ngón chân ra khỏi cửa hàng của bà ấy cho đến khi nó vừa vặn đến hoàn hảo.

    Cô quan sát khi khuôn mặt cậu ta biến thành chiếc mặt nạ lịch sự. Môi cậu ta mấp máy và rồi các bạn học của cậu ta - hay còn được xem như các vị lãnh chúa tương lai - cũng bắt chước theo. Họ đang di chuyển theo những bước được đo lường và cô với tư cách là một người lính dày dạn kinh nghiệm, cô luôn ở tư thế sẵn sàng, phép thuật của cô phát ra xung quanh để hỗ trợ cho cô, như đang thể hiện một lời cảnh báo với kẻ địch, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

    Cô nhìn tất cả họ cứng người lại.

    Lỗ mũi của Riddle phồng lên.

    Nhưng sau đó họ bắt đầu khiêu vũ; một điệu valse của những nghi lễ đã được tạo ra trong mỗi người họ từ khi sinh ra.

    Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng mình không ở trong vùng chiến sự và các nam sinh trong trường không phải là Tử thần Thực tử.. chưa. Cô nhắm mắt lại, cố gắng dập tắt tiếng la hét vọng lại, mùi đồng của máu, hình ảnh của những đôi mắt vô hồn như thủy tinh.

    Cô tự trấn an mình và buộc phải mở mắt ra. Cuộc chiến đó đã lâu lắm rồi. Sự im lặng ở xa phía sau cô. Bây giờ cô ở đây, vì lý do này hay lý do khác, buộc phải sống cuộc sống của mình trong quá khứ.

    Cô không bỏ lỡ sự thật rằng mỗi cậu bé, mỗi người được ghép đôi với một nữ bạn cùng lớp Slytherin đang di chuyển xung quanh cô một cách kín đáo đều đến từ một gia đình thuộc 28 gia tộc Thần thánh. Có Avery, Nott, Malfoy và những chiếc áo choàng hào hoa của cậu ta, Flint, Black với đôi mắt bạc điển hình, Rosier, Lestrange, Crouch, Rowel, Travers và Yaxley. Sự lo lắng cào xé lõi ma thuật của cô và cô buộc mình phải thở.

    Riddle giống như một con báo, và cô giống như một con thỏ. Cậu ta tiến lại gần cô, nụ cười trên mặt cậu ta giả tạo như sự chân thành của hiệu trưởng Dippet. Đột nhiên, cái cau mày của cậu ta xuất hiện trở lại trên mặt và ánh mắt cậu ta lướt qua một cậu bé nhà Ravenclaw đang nhìn chằm chằm vào Hermione không chút nao núng. Khuôn mặt của Riddle ngày càng trở nên lạnh lùng hơn cho đến khi cậu bé rùng mình, liếc nhìn Head Boy, tái nhợt rồi bỏ chạy.

    Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng Tom Riddle không tức giận vì sự lựa chọn của cô cho trang phục ngày hôm nay mà là với bất kỳ sự chú ý của của tất cả những chàng trai khác mà cô đang có.

    Cô gần như đảo mắt.

    Cậu ta trông có vẻ hài lòng khi đứng trước mặt và đưa tay ra để nắm lấy tay cô. Môi cậu ta nóng bỏng chạm vào những đốt ngón tay cô trong một lời chào dịu dàng. "Giáo sư," cậu bé thì thầm. "Ngài trông thật thần thánh."

    Cô tuyệt vọng kìm nén cơn rùng mình đang đe dọa chiếm lấy một hoặc hai khoảnh khắc trong trò chơi dửng dưng của mình. Qua khóe mắt, cô nhận thấy sự lắc lư của các vị lãnh chúa trẻ tuổi khác, họ đang di chuyển theo một vòng tròn lộn xộn để tách cô và Riddle ra khỏi những người tham gia lễ hội khác, để cho hai người họ một không gian riêng tư.

    Hay để ngăn các nam sinh khác trố mắt nhìn dáng vẻ yêu kiều của Hermione.

    Cô vẫn chưa gỡ tay mình ra khỏi tay cậu bé ấy. Khi cô cử động dù chỉ một chút, những ngón tay của Chúa tể hắc ám trẻ tuổi lại siết chặt quanh da cô hơn.

    "Ngài có muốn khiêu vũ không?" Câu hỏi là một cái bẫy ruồi đang vẫy gọi. Nó rộng, tạo ra bản chất chỉ dành cho cô. Có lẽ đó là phép thuật của cậu ta, thứ mà cô cảm thấy được nó đang lấp lánh trên da mình.

    Đôi mắt cậu bé nói với cô rằng cô đúng.

    Sáng ngời và thuần khiết, sức mạnh nguyên sơ sôi sục trong đôi mắt xanh lúc nửa đêm của chàng trai trẻ.

    Cô chợt nhận ra chiếc váy của mình và màu mắt của cậu ta thật giống nhau.
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2022
  5. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Chín con Thestrals ăn cỏ

    Vào ngày thứ chín của lễ Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã cùng tôi xem Chín con Thestrals đang ăn cỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tom Riddle giống như một vết ngứa mà cô rất cần phải gãi. Cô gãi, gãi và gãi, đến mức da cô sần sùi và chảy máu. Cậu ta đi theo cô đến tất cả mọi nơi xung quanh lâu đài. Với đôi mắt hoặc đôi chân của mình, sự hiện diện của chàng trai trẻ dường như luôn quanh quẩn xung quanh Hermione.

    Nó gây khó chịu cho cô nhiều như nỗi đáng sợ của cậu ta.

    Cậu ta muốn gì ở cô? Tại sao sự tò mò từng ám ảnh các sinh viên vẫn chưa phai nhạt đối với cậu ta?

    Cái nhìn chằm chằm của cậu ta quá dày đặc, cô cảm thấy như mình đang dần chết đuối. Cô hạnh phúc khi tìm thấy sự cô độc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ở nơi có không khí lạnh buốt bên ngoài Hogwarts. Cô không nhìn xung quanh hay nhìn qua vai, để xem vị Chúa tể bóng tối trẻ tuổi nào đó đi theo không.

    Cách phép thuật của cô rung lên cảnh báo dưới da xác nhận sự tồn tại lâu dài của cậu ta.

    Khu rừng chào đón cô bằng sự im lặng và cô hít một hơi thật sâu bầu không khí băng giá. Cô cảm thấy khó chịu trong phổi, nhưng cũng đáng để cô giải tỏa tâm trí của mình một lúc.

    Có chuyển động trước mặt cô, và Hermione thấy bản thân mình đang đứng ở rìa của một khoảng đất trống, trước một đàn Thestral. Chúng nhìn cô với đôi mắt trắng dã đầy ám ảnh, nhưng dễ dàng cho phép cô đi xa hơn vào khoảng đất trống với chúng khi cô cúi đầu chào thay vì nao núng trong sự ghê tởm.

    Một Thestral con đã lảng vảng lại gần và một nụ cười nở trên môi cô, Hermione chìa những ngón tay ra và chờ đợi. Tiếng lá xào xạc sau lưng khiến nụ cười của cô vụt tắt và sự bực bội chảy róc rách trong máu cô.

    "Tại sao trò đã theo dõi tôi?" cô hỏi, giọng cô gần giống như một lời thì thầm. Những ngón tay của cô lướt trên làn da nhung kỳ lạ của con Thestral non tò mò. Khi cô quay lại, cô thấy cậu ta đang đứng ở rìa của bãi đất trống. Tuyết phủ đầy tóc cậu ta, nó trở nên lấp lánh dưới những tia nắng xuyên qua tán cây. "Trừ Slytherin mười điểm. Học sinh có thể đi đến kết luận rằng Rừng Cấm là nơi cấm ."

    Riddle bước lại gần hơn, mắt cậu ta đảo quanh những con thú đang lảng vảng xung quanh Hermione. Cậu ta không trả lời câu hỏi của cô, chỉ dừng lại khi vừa đủ xa tầm với của một Thestral. Đôi mắt anh lạc vào sinh vật non nớt đang cù ngón tay của Hermione trước khi liếc nhìn cô.

    "Ngài có thể nhìn thấy chúng?" Cậu ta hỏi, một sự thách thức ẩn trong giọng điệu của chàng trai trẻ.

    "Trò có thể không?" Cô phản đối và cậu ta cười toe toét như một thứ gì đó độc ác. Mũi cô phồng lên khi cô có thể cảm thấy phép thuật của cậu ta bò dọc theo nền rừng, như thể nó đang vui mừng vì giọng điệu của cô giống như một vết cắn. "Vì sao trò theo dõi tôi?" Cô hỏi lại và Chúa tể bóng tối trẻ tuổi thở dài buồn bã.

    "Theo dõi? Chậc chậc. Tôi chỉ đang đi dạo thì tình cờ thấy ngài biến mất trong Rừng Cấm. Có vẻ như sự tò mò đã chiếm lấy tôi."

    "Tò mò?" cô cười trong sự hoài nghi. Cậu ta ném cho cô một nụ cười quyến rũ và cô đã miễn nhiễm. "Trò nên quay về lâu đài đi, trò Riddle."

    "Tom," anh nói chắc nịch. "Ngài có thể gọi tôi là Tom."

    Cô chớp mắt với cậu ta trong một khoảnh khắc im lặng.

    ".. Tom," môi cô di chuyển chậm rãi, lưỡi cô nếm tên cậu ta. Điều này bất thường.

    Cô không chắc liệu cô có thích sự phát triển mới này hay không.

    "Có lẽ," cậu ta bắt đầu từ từ bước về phía trước, thoát khỏi những sinh vật xung quanh họ. "Tôi có thể gọi ngài là Hermione."

    Nghe âm thanh từ giọng nói của cậu ta bao quanh các âm tiết trong tên của cô khiến cô rùng mình.

    Đây là một sự phát triển nguy hiểm.

    "Không, trò không thể."

    ####################
     
    nguyenhaiyen123, LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười hai 2022
  6. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Tám gia tinh nướng bánh

    Vào ngày thứ tám của Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi chiếc bánh do tám con gia tinh nướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần tiếp theo cô gặp cậu ta là khi cô đang đi tuần tra vòng quanh lâu đài vào ban đêm cho Filch.

    "Cô Granger?"

    Cô sẵn sàng thay đổi tên, ngoại hình của mình và giảng dạy tại Beauxbatons ngay bây giờ, khi mà giọng nói của cậu ta gằn từng sợi kiên nhẫn mà cô còn lại trong người. Thay vì yểm bùa cậu ta, cô xoay người lại, mái tóc xoăn của cô quấn quanh cánh tay khi cô đối mặt với chàng trai trẻ. Cô cố gắng hết sức để không tỏ ra bực tức khi Tom Riddle đi đến bên cạnh cô.

    Cô ngửi thấy mùi đất của Rừng Cấm trên người cậu ta và.. và..

    Lông mày của cô trườn lên trán.

    * * * mùi bánh quy gừng.

    Cậu ta khoác tay cô, như thể cậu là một thanh niên bảnh bao đang hộ tống một quý cô chứ không phải một thiếu niên. Cậu ta nở nụ cười được tạo ra một cách khéo léo không có tác dụng với cô và bắt đầu hướng cô xuống hành lang. Cô hơi ngạc nhiên với chính mình rằng cô đang cho phép cậu ta làm như vậy.

    "Nếu cô vui lòng, Hermione."

    Giọng cậu đầy khói và mang một vẻ thân mật chủ đạo khiến cô bất giác run lên, nhưng Hermione cau mày trước sự quen thuộc của cậu. Cậu ta đã gọi cô bằng tên riêng kể từ khi họ đụng độ trong rừng, đến mức cô sẵn sàng gửi lời nguyền giết chóc thẳng vào cơ thể không có trái tim của cậu ta.

    "Ông Riddle," cô bắt đầu. Cô có thể cảm thấy nhức nhối giữa hai mắt khi sự khó chịu ngày càng nặng nề và dày đặc trong tâm trí cô. "Lần cuối cùng, trò sẽ gọi tôi là Giáo sư hoặc Cô Granger. Nếu thêm một sai sót nữa thì tôi sẽ buộc phải trừ điểm và phạt trò cấm túc - với Giáo sư Dumbledore."

    Biểu cảm của Riddle nhanh chóng trở nên tồi tệ và cô cảm thấy như thể mình đã thắng vòng này. Nhưng thay vào đó, Tom nghiến chặt hàm và dừng bước khi họ đứng trước bức chân dung dẫn vào bếp. Hermione cảm thấy uể oải với sự bối rối khi cậu ta cù quả lê và bản lề cửa mở ra.

    Có tám gia tinh nhanh chóng tiến lên xung quanh họ. Một mùi hương ngọt ngào như trái cấm tấn công cô. Mùi hương nồng nặc đến nỗi cô cảm thấy như bản thân mình đang bắt đầu tan chảy.

    Những con gia tinh bị dính bột vào tai và những gì cô tin là sô cô la đang nhỏ giọt từ quầy.

    "Ồ, cô Hermy và ngài Riddles ở đây!" Một trong số họ thốt lên, phớt lờ vết quế trên ngón tay. "Chúng tôi gần như đã sẵn sàng! Chúng tôi gần như đã sẵn sàng!"

    Hermione nhanh chóng tìm lại được giọng nói của mình, nhưng nó nghe có vẻ căng thẳng. "Sẵn sàng cho cái gì?"

    "Cho một bữa tiệc!" một gia tinh khác vui vẻ kêu lên khi họ phết một ít kem lên trên thứ trông giống như chiếc bánh sô cô la nóng chảy. "Một bữa tiệc ngọt ngào! Tất cả là vì cô, cô Hermy! Ngài Riddles đã nói vậy! Quý ngài đã nói vậy!"

    Tom cảm thấy phấn chấn bởi cái hàm đang há ra của cô ấy.

    ##############
     
    nguyenhaiyen123LieuDuong thích bài này.
  7. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Bảy chú ếch hát

    Vào ngày thứ bảy của Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi một bài hát vang lên từ bảy chú ếch ma thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ồ! Hermione thân mến!"

    Một giọng nói gọi tên cô vang lên khiến cô phải dừng lại đột ngột và cùng lúc đó cô phải thở ra một hơi dài bằng mũi. Cô miễn cưỡng quay về phía Giáo sư Slughorn, nhìn ông tập tễnh đi về phía mình. Cuối cùng khi ông đến được với cô, ông ấy nhìn như đang giận dữ.

    "Xin chào, Horace," cô tuyệt vọng hy vọng rằng sự cáu kỉnh không làm giảm giọng điệu của cô.

    "Merlin tôi -tôi," Giáo sư Độc dược thở khò khè. "Tôi phải ngừng ăn quá nhiều dứa kết tinh."

    Cô rất nghi ngờ điều đó sẽ xảy ra. "Ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

    Slughorn cười rạng rỡ, lau mồ hôi trên trán. "Ồ, vâng bạn yêu! Filius đang diễn tập Dàn hợp xướng Ếch! Tôi đã hy vọng cô sẽ tham gia cùng chúng tôi, vì đây là lần đầu tiên cô ở đây!"

    Một nụ cười nhỏ, nhỏ cong trên khuôn mặt cô; ông ấy thật sự là có ý là tốt. "Đương nhiên, dẫn đường."

    Horace Slughorn vui vẻ cười toe toét với cô, đưa tay ra như một người đàn ông quyến rũ mà ông nghĩ mình là. Cô chơi theo, móc cánh tay của mình vào khuỷu tay của ông và họ đi xuống cầu thang di chuyển về phía Đại lễ đường.

    "Có bài hát mừng đặc biệt nào mà cô thích trong những ngày lễ không?" Horace hỏi cô như một cách trò chuyện.

    Một nụ cười chân thật cong môi lên khi cô nhớ lại một ký ức mơ hồ xa xăm. Bố mẹ cô sẽ đứng trong bếp, phát những bài hát mừng Giáng sinh trên đài phát thanh. Bé Hermione sẽ ngồi trên quầy xem mẹ cô trộn một mẻ bánh quy đường Cookies. Nghề nha sĩ khiến họ cau mày với đồ ngọt, nhưng những ngày lễ thì có ngoại lệ.

    "Mẹ tôi đặc biệt thích Love Came Down At Christmas (Tình yêu đến vào giáng sinh), " cô nhìn xa xăm, hoàn toàn không để ý đến những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên mặt mình. Thay vì chìm đắm trong cơn bão cảm xúc bất ngờ của mình, cô hắng giọng và liếc nhìn vị giáo sư đồng nghiệp của mình. "Chà, vũ hội giáng sinh luôn mang lại hạnh phúc ở những hình thức nhỏ nhất."

    Họ bước vào Đại lễ đường khi các sinh viên đang xếp hàng để luyện tập cho buổi diễn tập của họ, một số cầm những con cóc khổng lồ. Cây thông Noel lớn lấp lánh phía sau họ trong một khung cảnh tuyệt đẹp. Cô thậm chí có thể phát hiện ra một vài con Pixie phát sáng bay xung quanh nơi cô phải che giấu tiếng khịt mũi của mình. Bọn trẻ vẫn đang nói chuyện rôm rả vì một số giáo sư đã tập trung xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi. Flitwick quay xung quanh, phát hiện ra cả hai và vỗ tay vào nhau.

    "Chúng tôi rất vui vì cô có thể tham gia cùng chúng tôi, Giáo sư Granger! Cảm ơn Horace, vì đã đón cô ấy," ông cười toe toét đến tận mang tai. Cô khá chắc chắn rằng ông rất tự hào về những học sinh yêu quý của mình và Dàn hợp xướng Ếch-niềm vui đang tỏa ra từ toàn bộ con người nhỏ bé của ông. Sau đó, ánh mắt của ông dừng lại trên một cái gì đó qua vai của Hermione. "Ồ, và Head Boy tài giỏi của chúng ta cũng ở đây!"

    Cả cô và Giáo sư Slughorn đều không nhận thấy Tom Riddle nấn ná như một cái bóng đen tối, kỳ lạ đằng sau họ.

    Horace quay lại, rõ ràng say mê Slytherin. "Tom, cậu bé của tôi! Đến, đến!" Ông ta ra hiệu một cách điên cuồng và Hermione đột nhiên tự hỏi liệu ông già có bị đầu độc bằng một lọ thuốc tình yêu dành cho Tom Riddle hay không với cách ông ta gần như nhìn chằm chằm vào cậu ta như một người cha tự hào như thế kia.

    Chiếc mặt nạ của Riddle hầu như không dao động với một chút khó chịu tinh tế nào khi Viện trưởng của cậu ta vỗ nhẹ vào lưng cậu ta một cách chân thành.

    "Giáo sư Slughorn, giáo sư Granger," cậu gật đầu chào cả hai nhưng Hermione nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. "Xin thứ lỗi cho tôi," cô nghe thấy Tom nói. Đôi mắt cô lướt qua tấm lưng thẳng tắp của Riddle.

    "Thật tuyệt vời, chàng trai trẻ đó thật tuyệt. Phải không Hermione?"

    Cô liếc nhìn Slughorn và cô thề rằng cô nhìn thấy những vì sao trong mắt ông ấy. Cô nén một tiếng khịt mũi.

    "Chắc chắn rồi," cô ậm ừ một cách lơ đãng, mắt cô nấn ná khi Riddle cúi xuống thì thầm điều gì đó với Flitwick. Khi họ bước ra xa, ánh mắt đen tối của cậu ta bắt gặp ánh mắt của Hermione và nụ cười của cậu ta giống như một thứ gì đó rất độc ác.

    Một cái gì đó giống như chất độc ngọt ngào.

    Cô ngắt liên lạc và di chuyển cùng với Horace, chào hỏi các giáo sư khác khi họ đi ngang qua; Lời chào giả tạo của Hermione có cảm giác rất gượng ép.

    Cô không thích thú một chút nào khi cô có thể cảm thấy đôi mắt của Riddle vẫn gắn chặt vào cô.

    Giáo sư Dumbledore nhìn lên và Hermione cố tỏ ra dễ chịu hơn.

    "Albus," cô chào.

    Đôi mắt của Giáo sư Biến hình dường như bớt lấp lánh hơn một chút. "Hermione," ông nở một nụ cười lịch sự khi gọi tên cô.

    Họ dừng lại ở rìa của cuộc tụ tập, trước sự khăng khăng của cô, mặc dù Horace thà ở giữa, xung quanh là các giáo sư đồng nghiệp của ông ta. Cô mất dấu Tom Riddle. Filius gõ cây đũa phép của mình lên giá đỡ, hắng giọng và cuộc trò chuyện của học sinh dừng lại. Với một cái vung và vẩy đũa phép của mình, Dàn đồng ca ếch bắt đầu biểu diễn, bảy chú ếch kêu lên khi kết hợp cùng với những bài hát mừng.

    Hermione có một kỷ niệm đẹp về con cóc của Neville Longbottom, Trevers, kêu ộp ộp cùng chúng vào ngày đầu tiên cô là học sinh Hogwarts. Cô không kìm được nụ cười dịu dàng, trìu mến trên môi khi cô nhìn gần như xuyên qua dàn hợp xướng về phía khác, như thể cô đang nhìn vào một ký ức từ rất xa xưa.

    Hết bài hát này đến bài hát khác, sự mãn nguyện mà cô cảm thấy bị chọc thủng. Cô bắt đầu cảm thấy ngày càng khó chịu hơn khi Riddle xuất hiện trong tầm nhìn của cô và đứng ở rìa tầm nhìn của cô, mặc dù đủ xa để cô không cần phải bắt chuyện cũng như không thừa nhận cậu ta mà không tỏ ra thô lỗ với các giáo sư khác. Cô vẫn đang cố gắng tìm hiểu xem cậu ta định làm gì trong vài ngày qua, và nó dường như không có hồi kết. Điều đáng lo ngại nhất trong số đó là cậu ta vẫn chưa rời mắt khỏi cô.

    Cô liên tục dán mắt vào cây đũa phép của Flitwick, hy vọng rằng cô có thể tập trung để giữ cho phép thuật của mình không rít lên cảnh cáo với Head Boy nào đó.

    Dàn hợp xướng Ếch kết thúc bài hát cuối cùng của họ và cô lịch sự vỗ tay cùng với những người còn lại trong đám đông. Cô không thể nhớ lại một câu nào họ vừa hát, tâm trí cô cách xa hàng dặm.

    "Chúng ta còn một bài nữa!" Flitwick gọi to, xoay người lại và đôi mắt vui vẻ của ông tìm kiếm, hướng về phía cô. "Head Boy đáng yêu của chúng tôi, cậu Riddle, đã thông báo cho chúng tôi về một bài thánh ca Giáng sinh yêu thích! Và tôi rất vui được tặng cô một giai điệu, Giáo sư Granger. Đây là Giáng sinh đầu tiên của cô tại Hogwarts và tất cả chúng tôi đều chúc mừng vì nó là ngày lễ đáng nhớ nhất mot trong tất cả!"

    Mặt cô tái đi một chút và quay đầu lại thì thấy Riddle đang nhếch mép cười quỷ quyệt với cô.

    Cậu ta đang giở trò gì dưới danh nghĩa Merlin vậy?

    Cô không thấy Filius quay lại nữa. Cô không nhìn thấy ông ấy gõ đũa phép trên bục giảng. Cô không nhìn thấy các học sinh đang hít một hơi thật sâu. Cô không nhìn thấy những con cóc ngọ nguậy trong sự phấn khích cho một bài hát khác.

    Tất cả những gì cô thấy là đôi mắt đen lấp lánh của cậu ta.


    Love came down at Christmas-

    (Tình yêu đến vào dịp Giáng sinh-)

    Tim cô ngừng đập.

    Love all lovely, love divine-

    (Yêu thương tất cả, đây tình thiêng liêng-)


    Đôi môi cô khẽ hé mở.

    Love was born at Christmas-

    (Tình yêu được sinh ra vào Giáng sinh-)


    Tầm nhìn của cô ấy bắt đầu mờ đi vì nước mắt, một giọt nước mắt phản bội trượt xuống má cô ấy.

    Stars and angels gave the sign.

    (Các ngôi sao và thiên thần đưa ra tin nhắn)


    Nụ cười đắc thắng của Riddle vụt tắt trên gương mặt anh khi anh nhìn Hermione lao ra khỏi Đại Sảnh Đường.

    ############
     
    nguyenhaiyen123LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2022
  8. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Sáu con Nargles nghịch ngợm

    Vào ngày thứ sáu của Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi sáu con Nargles nghịch ngợm dưới cây tầm gửi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không ai nói với cô về việc cô thể hiện cảm xúc đáng xấu hổ đó trong Đại lễ đường. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi chỉ có các giáo sư và dàn hợp xướng chứng kiến điều đó thay vì toàn trường.

    Và tất nhiên, chính Tom Riddle.

    Flitwick lắp bắp những lời xin lỗi sâu sắc của mình, và Hermione phải mất ít nhất bảy lần để khẳng định rằng ông ấy không có lỗi. Cô cho rằng đó là một cử chỉ đáng yêu, nhưng cô là một người hay thay đổi.

    Cô đã không trực tiếp gặp Riddle kể từ đó. Mặc dù cậu ta đã nán lại trong bóng tối như một suy nghĩ không thể quên hoàn toàn, khiến cô rất thất vọng.

    Giày cao gót của Hermione nện trên sàn đá khi cô lơ đãng đi ngang qua các hành lang, mắt cô đắm chìm trong ký ức xa xăm.

    Harry và Ron ở bên cạnh cô, Ginny ở phía trước. Tất cả họ đều đang cười vì một cái gì đó quá nhỏ bé, quá tầm thường, tuyết vẫn còn phủ bụi trên tóc họ ngoài trời. Nếu cô nhớ không lầm, họ vừa mới đến thăm bác Hagrid và bị cuốn vào một trận đánh bóng tuyết.

    Ý nghĩ có vẻ trẻ con, nhưng đó là một kỷ niệm đáng trân trọng. Nó không cho mọi người thấy thân hình gầy guộc và đôi mắt mệt mỏi vì ác mộng của Harry. Nó không cho mọi người thấy Ron luôn nhìn qua vai mình trong sự hoang tưởng mọi lúc hoặc lâu hơn. Nó không cho mọi người thấy khuôn mặt bị ám ảnh của Ginny do tác động kéo dài từ Trường sinh linh giá của Voldemort.

    Cô trân trọng những giây phút được vô tư vui đùa, dù chỉ là thoáng qua. Chiến tranh không còn xa trong tâm trí họ, nhưng họ có thể phớt lờ nó chỉ trong chốc lát.

    Và đó là niềm hạnh phúc rất lớn.

    Cô nhớ Luna đã chạy đến chỗ họ, dễ dàng sánh bước cùng Harry và chiếc mũ Giáng sinh lố bịch của cô ấy quá rộng so với đầu.

    Đôi mắt xanh lấp lánh của cô ấy rơi vào Ginny khi cô ấy gọi to, "Coi chừng lũ Nargles! Chúng rất thích cây tầm gửi-"

    - Ký ức tan biến khi chân của Hermione đột nhiên bất động và toàn thân cô lảo đảo. Trước khi cô có thể trở thành một đống nhục nhã trên mặt đất, cô đã cố gắng đứng vững. Ký ức của cô bị xóa sạch và đôi mắt cô bay nhanh nhìn lên trời, nhìn chằm chằm vào cây tầm gửi trắng. Thành thật mà nói, cô đã có thể tránh được chúng trên khắp lâu đài vì năm cây đã xâm chiếm cô ở mỗi bước. Nhưng bây giờ cô bị mắc kẹt ở cây thứ sáu vì những giấc mơ ngớ ngẩn nhỏ bé của mình! Cô vu vơ tự hỏi liệu Luna có rẽ qua góc đường trong chiếc mũ lố bịch của mình và lảm nhảm về những tiếng cười khúc khích yêu quý của cô ấy không.

    Nhưng cô biết điều đó sẽ không xảy ra.

    Một khối u đột ngột nằm trong cổ họng cô và nước mắt cô cay xè. Hermione cáu kỉnh với chính mình và buộc những cảm xúc dâng trào phải tan biến khi đôi mắt rực lửa của cô nhìn Tom Riddle.

    Sự tức giận đang dần làm sôi máu cô khi nhìn thấy cậu ta.

    Một lần nữa, cô để ý thấy cậu ta cao hơn khi đầu cô ngửa ra sau và cậu ta đang lù lù trước mặt cô với một nụ cười nhếch mép hoàn hảo đến mức cô biết rất rõ rằng các nữ sinh ở Hogwarts mê mẩn vì hàm răng trắng, thẳng ấn tượng của cậu ta.

    Nó chỉ chống lại cô.

    "Làm sao đây, Giáo sư Granger," chính hơi thở của cậu ta trên trán cô quá khó chịu vì lợi ích của chính cậu ta - cậu ta đã đến gần như vậy từ khi nào vậy? "Có vẻ như chúng ta đang mắc kẹt." Giọng điệu của cậu bé nghe không chút lo lắng và tràn ngập sự thích thú.

    Khuôn mặt cô tái nhợt đi một cách đáng kể và một lần nữa mắt cô ngước lên để nhìn chằm chằm vào những cành tầm gửi. Rồi cô lặng lẽ nhìn xuống chân họ. Khi cô tập trung trở lại với cậu ta, cậu ta có nụ cười tự mãn nhất trên khuôn mặt.

    Tại sao lại là con rắn nhỏ đáng giận đó!

    Không có ai trong hành lang đến trợ giúp cô và cô mở to mắt quan sát khi Riddle tiến lại gần hơn một chút. Phép thuật của cậu ta đang bùng nổ xung quanh cô và phép thuật của cô lập tức kêu vo vo, gần như là tiếng vo ve chờ đợi.

    Đôi mắt nai mở to quan sát khi cậu cúi xuống gần hơn - gần hơn và đột nhiên họ đang hít thở cùng một bầu không khí. Hơi thở của cô phả ra thành từng hơi run rẩy và đôi mắt của Tom lộ ra vẻ ngoài điềm tĩnh của cậu ta. Nhiệt độ cơ thể cậu bé đang thiêu đốt cô và cô cảm thấy cậu ta nhích lại gần hơn, hơi chạm vào nhau khi mũi họ chạm vào nhau.

    Sự tiếp xúc làm cho phép thuật của cô tăng vọt.

    Riddle như thể có thể cảm nhận được điều đó, mắt cậu ta nhắm nghiền lại, lỗ mũi phập phồng và hít một hơi thật sâu. Toàn bộ cơ thể cô run lên khi cậu bé nghiêng đầu thêm một chút nữa.

    "Tôi đã chờ đợi ngài," cậu thì thầm đến mức cô gần như không nghe được, môi cậu chỉ lướt qua môi cô khi cậu nói. Có một sự run rẩy trong giọng nói của cậu ta, rung lên bởi một cảm xúc không tên.

    Cái lướt nhẹ của đôi môi cũng đủ để mở khóa cây tầm gửi và Hermione đặt tay lên ngực cậu ta và xô một cái thật mạnh.

    Cậu ta loạng choạng lùi lại trước khi lấy lại thăng bằng, mặt hơi đỏ và mắt mở to. Nhưng Hermione phớt lờ vẻ mặt giật mình của cậu ta và những vết nứt ma thuật của cô trong cơn giận dữ xung quanh cô.

    "Trò chơi này," cô phun ra nọc độc trong từng chữ cái, hy vọng rằng cô có độc tố để giết cậu ta. "Đã đi quá xa!" Ngực cô phập phồng. "Rất xa! Tôi không hiểu những suy nghĩ, ảo tưởng nào đang làm tê liệt tâm trí cực kỳ thông minh của trò, nhưng lần cuối cùng; tôi là giáo sư của trò. Đừng chạm vào tôi. Đừng nói chuyện với tôi trừ khi nó phù hợp. Tôi không có e ngại liên quan đến Hiệu trưởng và các đặc quyền của Head Boy của trò sẽ được gợi lên!"

    Cô phớt lờ thứ gì đó cuộn tròn trong ruột mình. Có lẽ đó là sự sợ hãi, đó sẽ là lời giải thích dễ dàng nhất. Hắn là Voldermort. Rất nhiều người tốt, phù thủy cũng như muggle, chết vì cậu ta. Cậu ta và lòng căm thù ghê tởm của cậu ta đang hoành hành toàn bộ con người cậu ta.

    Nhưng có một giọng nói nhỏ, rất nhỏ trong đầu cô nói với cô rằng cô thực sự thích sự chú ý, khoảng thời gian mà Tom đã phấn đấu đạt được, và không thể phủ nhận rằng cô rất tò mò điều gì đằng sau những cử chỉ lãng mạn này-

    Cô lắc đầu.

    Đây là Voldermort! Quyến rũ là thao túng.

    Cô gần như nhe răng ra như một con sư tử cái khi Tom bước những bước nhỏ nhất về phía trước.

    "Ngài.. ngài không hài lòng sao?" Giọng cậu ta nhẹ nhàng, gần giống như một lời thì thầm, gần như với một cú sốc thực sự phản ánh sự bối rối của cậu và nó che khuất khuôn mặt đẹp trai đặc biệt của cậu ta. Những cảm xúc dao động rất nhẹ trước khi cậu ta biến biểu hiện của mình thành một mặt tiền tối tăm, bằng đá. "Tôi xin lỗi, giáo sư Granger."

    Và với điều đó, cậu ta quay lại, lao xuống sảnh.


    ##############
     
    nguyenhaiyen123LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2024
  9. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Năm chiếc nhẫn do yêu tinh chế tạo

    Vào ngày thứ năm của Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi năm chiếc nhẫn do yêu tinh chế tạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đã không gặp Tom Riddle kể từ đó, ngoại trừ khi đi ngang qua Đại Sảnh Đường vào bữa ăn. Biển học sinh là rào cản duy nhất, nếu ngắn gọn, giữa cậu ta và cô. Nhưng vì hầu hết trong số họ đã đi nghỉ lễ nên không còn chỗ trống nữa.

    Không thành vấn đề, Hermione cho rằng, vì kỳ nghỉ nên họ không có con đường nào để đi qua.

    Việc cô ở trong phòng của mình hầu hết thời gian cũng chẳng ích gì, và cô tự biện hộ với bản thân rằng mình không trốn tránh. Nhưng mỗi khi cô mạo hiểm ra ngoài, cậu ta lại không thấy đâu.

    Cô không thể biết liệu cô biết ơn vì sự cô độc tuyệt đối hay tìm kiếm cậu ta và yêu cầu tất cả những điều ngu ngốc này thực sự là gì.

    Nàng phù thủy thở dài, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại và xua đuổi Tom Riddle ra khỏi tâm trí. Cô không thể chơi trò chơi của mình. Cô sẽ không.

    Cốc cốc cốc.

    Đôi mắt cô mở ra và cô nhìn thấy một con cú đang bay lượn bên ngoài cửa sổ. Nhanh chóng đứng dậy, có thể nghĩ rằng gói nhỏ mà nó có là của một giáo sư khác, vì cô đã nhận được hai món quà khác sớm, cô để con cú đáng thương đó vào trong. Không khí lạnh khiến cô rùng mình khi mở cửa sổ và cô không lãng phí thời gian để đóng nó lại.

    Con cú cất tiếng kêu trìu mến khi Hermione xoa cái đầu lạnh của nó và cho nó phần thưởng sau khi nó đặt gói hàng xuống bàn của cô.

    "Xin chào. Bây giờ mày có gì ở đó!"

    Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng khi cô nhìn chằm chằm vào cái bọc có kích thước chiều dài giống như cuốn nhật ký quá quen thuộc của một chúa tể bóng tối trẻ tuổi.

    Cô không ngờ nó lại đến từ cậu ta.

    Một vẻ cau có xấu xí xuất hiện trên khuôn mặt cô khi cô nhìn chằm chằm vào gói hàng nhỏ. Có một mảnh giấy da gấp lại với tên của cô trên đó, được viết cẩn thận và chính xác. Đôi mắt cô nhắm lại khi cô hít một hơi thở bình tĩnh rất cần thiết. Khi cô thở ra, vai cô chùng xuống và Hermione cảm thấy vô cùng kiệt sức.

    Gửi lại ngay, tâm trí cô rít lên, nhưng những ngón tay mảnh khảnh của cô vẫn nán lại trên gói hàng. Một đầu ngón tay sượt qua lớp bọc và trước khi cô kịp nhận ra, cây đũa phép của cô đã ở trong tay cô làm phép chẩn đoán và bùa chú tiết lộ.

    Nó không bị nguyền rủa.

    Trái tim cô rung động.

    Cô nói rằng thật nhẹ nhõm, vì bàn tay của cô có thể trông giống như của cụ Dumbledore trong tương lai.

    Người đã chết.

    Kích thích nhẹ ngồi trong xương của cô. Bỏ qua bức thư, cô cẩn thận mở gói bưu kiện. Ngồi hồn nhiên trong bọc là chiếc hộp nhung xanh đậm. Nỗi sợ hãi dâng lên trong dạ dày cô. Nhưng khi những ngón tay nhanh nhẹn thận trọng cạy nắp trên ra, cô thở hổn hển.

    Nó kêu loảng xoảng trên bàn khi Hermione làm rơi nó ngay lập tức và lùi lại như thể cái thứ khốn khổ đó thực sự bị nguyền rủa. Ở đó, nằm trên bề mặt sa tanh đen có năm chiếc nhẫn. Ba là vàng và hai còn lại là bạc. Chúng rất tinh tế, chi tiết và nếu cô ghé sát vào để kiểm tra, cô sẽ ngay lập tức nhận ra được chúng được rèn bởi yêu tinh. Những chiếc nhẫn này được gắn thêm nhiều loại đá quý khác nhau như hồng ngọc, kim cương trong suốt, ngọc lục bảo và đá mắt mèo được làm rất trang nhã, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn.

    Cô lao vào tờ giấy da, hy vọng có lời giải thích nào đó. Merlin! Có năm món đồ trang sức đắt tiền vô cùng, đẹp đẽ vô cùng, cách đó chỉ vài gang tay.

    Cô có thể chạm vào chúng.

    Cô có thể lấy chúng.

    Nhưng có một điều tốt là đồ trang sức có rất ít ý nghĩa đối với cô.

    Cô vu vơ tự hỏi làm thế quái nào cậu ta có được một chiếc nhẫn chứ đừng nói đến năm chiếc nhẫn. Có lẽ Riddle đã giết ai đó vì chúng; cô sẽ không ngạc nhiên chút nào. Mặc dù cô có thể kinh hoàng về khoảng thời gian cậu ta có để kiếm được một món quà như vậy để tặng cô.

    Đôi mắt rượu whisky của cô lướt qua bức thư, nhìn thấy nét chữ nghệ thuật và không thể hiểu được ý nghĩa của nó. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào tên mình ở trên cùng.


    Hermione,

    Có vẻ như tình cảm của tôi không đến với ngài. Tôi hy vọng rằng những thứ này sẽ truyền đạt mức độ thuyết phục và chân thành khi tôi nói rằng tôi muốn-


    Hermione đột nhiên vò nát bức thư và tay cô run lên.

    Cô đóng nắp lại và nhét cái hộp đẫm máu vào trong lớp bọc một cách cẩu thả. Sau đó, cô quay sang con cú vẫn đậu ở góc bàn, người bạn đồng hành duy nhất của cô.

    "Làm ơn," cô cầu xin. "Trả lại!"

    Cô không muốn thứ này. Sự chú ý của cậu ta, quyết tâm của cậu ta để có được cô, những chiếc nhẫn đẫm máu của cậu ta!

    Cô không muốn bất kỳ điều gì từ cậu ta.

    Không.

    Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cô sợ nó sẽ vỡ tung bất cứ lúc nào. Ma thuật của cô bò trên bề mặt da, cảm xúc không thể kiểm soát tạo ra một cơn lốc xoáy xấu xí, thảm khốc trong gốc rễ sâu xa của toàn bộ con người cô.

    Khi con cú bay đi với gói hàng trong móng vuốt của nó, Hermione nhìn theo cho đến khi nó biến mất khỏi tầm nhìn, cơ thể cô run rẩy.

    "Anh đang cố gắng làm gì với tôi?"

    ############
     
    nguyenhaiyen123LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2024
  10. LoveHermione

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Bốn con cú bay nhanh nhất

    Vào ngày thứ tư của lễ Giáng sinh, tình yêu đích thực của tôi đã trao cho tôi Bốn con cú bay nhanh nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả ngày trôi qua lãng phí khi Hermione đi đi lại lại trong phòng riêng của mình. Ngay khi cô sắp phát điên và chạy thật xa, thật xa khỏi ngôi trường khốn khổ này, nơi có một Chúa tể bóng tối trẻ tuổi chết tiệt, kẻ có mối quan tâm kỳ lạ với cô, cô hít một hơi thật sâu, ngồi phịch xuống ghế và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Một sự bàng hoàng.

    Trong bầu không khí lạnh giá, khắc nghiệt, cô nhìn thấy những con cú đang bay lượn và môi cô mím lại. Những con vật đáng thương; họ phải kiệt sức với tất cả các lễ hội.

    Cô không thể không nhớ đã gửi con cú nhỏ đi ngày hôm qua sau khi nó đã thực hiện chuyến đi tìm cô một cách nghiêm túc. Sẽ an toàn nếu cho rằng chúng sẽ đói.

    Cô chộp lấy hộp đồ ăn vặt trên bàn và rời khỏi nơi ở của mình bằng một sự kiên quyết, hy vọng cảm giác tội lỗi phi lý của mình sẽ giảm bớt và xoa dịu tâm trí về Tom Riddle chết tiệt. Hộp thiếc trôi phía sau Hermione khi cô đi bộ, hoặc dậm chân, nếu bạn hỏi bất kỳ bức chân dung nào mà cô đi ngang qua, đến chuồng cú.

    Khi cô đẩy cửa ra, chân cô ngay lập tức dừng lại và máu của cô đông lạnh.

    Tom Riddle ở đó, gắn một lá thư duy nhất vào chân một con cú. Cậu ta hơi dừng lại, liếc qua vai và đôi mắt đen của cậu ta chạm vào mắt cô.

    Khuôn mặt của Riddle không có gì thay đổi.

    Tất cả những con cú đều quay đầu lại khi nhìn thấy những món quà đang theo sau cô. Cô vẫn chưa di chuyển và Tom quay lại với con cú, nó ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh thầm lặng từ môi Tom và bay vào màn đêm.

    "Chào buổi tối, giáo sư Granger," giọng cậu cộc lốc đến nỗi cô nao núng.

    Cô tự hỏi liệu cơn giận có đang âm ỉ dưới da cậu ta không.

    "Ông Riddle," cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình và cô thề rằng nó không có vẻ khó thở. "Chào buổi tối."

    Cô lấy một trong những gói thức ăn cho cú và ngay lập tức cô bị chúng bao vây. Một số thậm chí còn táo bạo đáp xuống vai cô. Mỉm cười lặng lẽ, cô đuổi chúng đi. "Đến ngay, mỗi con sẽ có một miếng! Chỉ cần kiên nhẫn."

    Thời gian trôi qua và Hermione gần như quên mất Chúa tể bóng tối trẻ tuổi vẫn còn ở đó, nhưng cô có thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm nặng nề của cậu ta. Giữ thẳng cột sống, cô tiếp tục thưởng cho từng con cú và xoa bụng hoặc cào dưới mỏ của chúng.

    "Ngài không gửi bất cứ thứ gì ra ngoài?"

    Giọng cậu ta khiến cô sởn gai ốc và cô quay phắt lại, thấy cậu ta đang nán lại gần cửa.

    "Không," cô nói thẳng thừng. Cô định quay lại thì cậu ta đột nhiên huýt sáo. Bốn con cú bay xuống, mà Hermione lưu ý rằng cô vẫn chưa đãi chúng, chúng đậu định cư gần cậu ta.

    "Những con cú này là nhanh nhất," cậu ta nói khi những sinh vật rỉa lông và phồng lên một chút phần bổ sung. "Có lẽ ngài có thể liên lạc với gia đình của ngài."

    Gia đình-đúng thế.. Gia đình mà cô được cho là có trong thời gian này. Nhưng tại sao Tom Riddle lại nói như vậy?

    Thay vì tức giận và phun lửa, cổ họng cô thắt lại đau đớn. Đôi mắt cô đanh lại khi cô trừng mắt nhìn cậu ta thay vì để chúng phản bội nỗi buồn của cô.

    Cô không còn chắc chắn về trò chơi mà cậu ta đang chơi nữa. Vị chiến binh hùng mạnh trong con người cô nói với cô rằng Voldemort không có lòng trắc ẩn. Cô không chắc đây là mồi nhử để tấn công vào trái tim mình. Nhưng đây vẫn chưa phải là Chúa tể Voldemort, phải không?

    Không, đó chỉ là Tom.

    Cậu ta xoay người rời đi, rời khỏi cơ thể bất động của cô, không đợi phản ứng của cô.. Có lẽ nó không còn là một trò chơi nữa.

    Đôi mắt thủy tinh của cô hướng về bốn con cú, tất cả đều thuộc các loài và màu sắc khác nhau. Đôi mắt của cô dừng lại ở một con cú nhỏ màu nâu và cô mỉm cười khi nó trìu mến gặm những ngón tay đang dang ra của cô mà cô thậm chí không nhớ là đã di chuyển.

    Tối hôm đó, sau khi khóc vì không có ai để viết thư, không có ai để chia sẻ gánh nặng này, cô gọi bốn con cú. Cô từ từ gắn một mảnh giấy nhỏ vào chân chúng và tiễn chúng vào màn đêm.

    Tối hôm đó, Tom nghe thấy tiếng gõ nhỏ ở cửa sổ thư viện trong góc khuất của mình. Anh nhận ra từng con cú khi chúng chào đón anh với vẻ mặt ngạc nhiên, cởi mở. Mỗi con mang một một bức thư nhỏ và tất cả bức thư đều nói điều tương tự.


    Cảm ơn cậu, Tom. Giáng sinh vui vẻ.

    ############
     
    nguyenhaiyen123LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...