Hồi Thứ Mười - Đinh San Tuân Lệnh Kết Duyên Lành Bấm để xem Bọn lâu la vừa toan ra tay chém đầu Tiết Đinh San thì chợt có một lão tướng phóng ngựa như bay lên núi, miệng gọi lớn: - Hãy dừng tay! Nguyên lão tướng này là Trình Giảo Kim, khi nghe báo Tiết Đinh San bị một nữ tướng bắt về sơn trại thì ngạc nhiên vô cùng, gạn hỏi cho rõ. Bọn quân sĩ liền kể lại: - Đó là một nữ tướng chừng mười sáu tuổi, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, võ nghệ chẳng kém nam nhi. Trước khi giao đấu nữ tướng có ngỏ ý muốn kết duyên phu phụ nhưng nguyên soái không bằng lòng. Vì thế có lẽ nữ tướng cố ý bắt về sơn trại ép duyên. Trình Giảo Kim nghe xong liền bàn với Liễu phu nhân: - Bọn thảo khấu quen thói hung hăng, vì thế Đinh San lành ít dữ nhiều. Tôi sẽ lên núi tìm cách thuyết phục cứu Đinh San về, nếu không được thì đành đứng ra làm mai cho xong. Như thế bảo toàn được tính mạng mà còn thêm người trợ giúp việc chinh Tây. Tiết Kim Liên nghe vậy rất tức giận, đòi ra đánh báo thù chứ không chịu để anh bị người ép buộc. Tuy nhiên Liễu phu nhân nghĩ khác, thở dài nói: - Nữ tướng đã có phép thần thông bắt được Đinh San thì ngươi có ra trận cũng thất bại mà thôi. Chi bằng để Trình thái tuế tự ý thu xếp cho mau. Còn thời gian mà đi cứu phụ thân cùng thánh thượng đó mới là điều quan trọng. Trình Giảo Kim nghe vậy mới cưỡi ngựa một mình chạy lên, may sao vừa đúng lúc. Thấy bọn lâu la phân vân không biết có nên nghe theo không, Trình Giảo Kim liền nói lớn: - Các ngươi mau vào báo có ta là Lỗ quốc công đến, có chuyện muốn thương lượng. Lâu la nghe nói mới sai một tên chạy vào báo tin. Đậu Tiên Đồng nghe nói đó là Lỗ quốc công thì không dám khinh thường, mời vào trại trà nước, hỏi trước: - Chẳng hay lão quốc công muốn thương lượng việc gì? Trình Giảo Kim tận mắt thấy Tiết Đinh San suýt bị chém đầu thì biết thuyết phục không xong, cười nói: - Lão đến đây chẳng có việc gì khác là muốn đứng ra tác hợp cho hai người. Tuy danh phận khác nhau nhưng về tuổi tác thì rất xứng đôi vừa lứa, bỏ qua dịp may này rất uổng. Đậu Tiên Đồng nghe ậy đỏ bừng cả mặt, cúi đầu không đáp. Trình Giảo Kim biết ý cười ngất, nói luôn: - Đây là việc trọn đời, vì thế mỗi bên phải có người lớn đứng ra tác thành mới đúng lễ nghi, xin cho biết để lão định liệu. Đậu Tiên Đồng nghe nói cố nén ngại ngùng. Thưa: - Thiên tuế đã thương tưởng thì tôi chẳng dám chối từ. Hiện nay cha mẹ chúng tôi đã chết hết, vì thế thiên tuế phải nói với anh tôi là Đậu Nhất Hổ thì mới trọn vẹn. Khi ấy Đậu Nhất Hổ đứng dưới đất nghe rõ mọi việc, tức cười thầm, tự nghĩ: - "Vốn ta muốn bắt em gái Tiết Đinh San làm vợ, dè đâu em ta lại muốn làm vợ nó. Đây là duyên phận do trời định nên có muốn cũng không xong, từ chối cũng không được, đành phải bằng lòng cho yên chuyện." Vì thế khi Trình Giảo Kim nói Đậu Tiên Đồng mời đại huynh ra nói chuyện thì Đậu Nhất Hổ thò đầu lên, vui vẻ chào hỏi. Trình Giảo Kim thấy vậy nửa kinh hãi nửa vui mừng, nghĩ thầm trong bụng: - "Người này có phép địa hành tài giỏi chẳng khác gì Thổ Hành Tôn khi giúp Khương Tử Nha phạt Trụ dựng nhà Chu. Nếu là địch thủ thì rất khó đối phó, bằng duyên phận tốt đẹp thì nhà Đường thêm một tướng tài càng hay." Vì thế Trình Giảo Kim hắng giọng khen: - Tài địa hành của tướng quân quả thật sánh với thần tiên. Nếu tướng quân bằng lòng việc hôn nhân cho muội muội thì hay biết mấy. Đậu Nhất Hổ đã nghe rõ mọi việc nên không trả lời, sai quân cởi trói dẫn Tiết Đinh San vào. Trình Giảo Kim vui vẻ nói ngay: - Lão tuân lệnh phu nhân lên đây mai mối nguyên soái nghĩ sao? Chẳng ngờ Tiết Đinh San cau mặt đáp: - Hiện giờ thân phụ và thánh thượng đang bị nguy khốn ở Tỏa Dương thành, nếu không coi trọng mà lo việc hôn nhân thì thành người bất hiếu bất trung. Tôi khó nghe lời được. Trình Giảo Kim cố thuyết phục là việc này chẳng phạm vào đạo lý, nếu có thêm Đậu Tiên Đồng và Đậu Nhất Hổ giúp một tay thì việc giải vây càng thêm thuận lợi, còn Liễu phu nhân là cũng có thể thay mặt cho cha được. Tiết Đinh San cúi mặt nghe Trình Giảo Kim giảng giải một hồi, tự nghĩ: - "Khi sắp hạ sơn, sư phụ có dặn thể nào cũng gặp lương duyên. Nay Đậu tiểu thư xinh đẹp như trăng rằm, lại có võ nghệ cao cường giúp ta một tay trong việc chinh Tây thì còn gì bằng?" Nghĩ xong, Tiết Đinh San gật đầu bằng lòng khiến Trình Giảo Kim cả mừng, bàn cho hợp cẩn ngay ngày hôm ấy. Đậu Nhất Hổ cũng thuận theo, sai thả La Thông ra rồi đón Liễu phu nhân lên núi chứng kiến hỉ sự. Đêm hôm ấy trai tài gái sắc vầy duyên cá nước hết sức mặn nồng, tâm đầu ý hợp. Còn quân tướng đôi bên cũng được một bữa vui say suốt đêm. Sáng hôm sau, Đậu Nhất Hổ đem hết số lâu la của mình họp vào quân ngũ rồi nổ pháo hiệu xuất phát, chỉ trong ba ngày đã tới thẳng ải Giới Bài đóng dinh hạ trại. Từ khi quân Đường bị bao vây ở Tỏa Dương thành, Tô Bảo Đồng đã cho quân chiếm lại các ải, cắt đặt việc trấn giữ như trước. Tướng giữ ải Giới Bài tên Vương Bất Siêu, tuy tuổi đã chín mươi mà còn tráng kiện phi thường, da hồng tóc bạc, sức mạnh chẳng suy giảm, sử dụng cây bát xà mâu nặng đến một trăm hai chục cân hết sức lợi hại. Vương Bất Siêu nghe tin quân Đường kéo đến thì rất tức giận, hết lời trách Tô Bảo Đồng để Trình Giảo Kim vượt vòng vây. Tuy nhiên Vương Bất Siêu không hề sợ hãi, lập tức nai nịt dẫn quân xông ra khiêu chiến ngay. La Thông định xin ra đánh thì chợt có một tướng nhỏ tuổi chạy ra, cúi đầu xin được lập công dầu. Đinh San nhìn lại thấy đó là Trình Thiên Trung. Vương Bất Siêu đứng chờ hồi lâu thấy có một tướng nhỏ cầm búa xông ra thì cười ngất một hồi rồi mới hỏi: - Con cái nhà ai thì mau xưng tên ra đi để ta còn đưa xuống âm phủ cho mau. Khi nghe đáp xong, Vương Bất Siêu còn cười lớn hơn nữa, coi Trình Thiên Trung chẳng ra gì. Thiên Trung tức giận vung búa xông tới chém một nhát rất mạnh. Bất Siêu liền đưa xà mâu ra đỡ khiến cây búa của Trình Thiên Trung bật văng trở lại suýt nữa trúng vào mặt. Thiên Trung thấy sức mạnh của Bất Siêu thì biết không chống lại nổi, quay ngựa chạy về chịu tội. Tiết Đinh San cho là việc thắng bại lẽ thường, không bắt tội Trình Thiên Trung, sai La Thông ra đánh báo thù. Nghe La Thông xưng danh, Vương Bất Siêu không dám lớn lối như trước, hỏi lại: - Có phải là La Thông tảo bắc trước kia không? Nếu đúng thì ngươi cũng có chút danh tiếng nhưng nay gặp ta thì chẳng thể giữ được tính mạng đâu. La Thông nghe vậy liền múa thương đánh luôn. Hai bên giao đấu kịch liệt làm cát bụi tung bay mù mịt, hơn năm chục hiệp mà không phân thắng bại. Quân tướng hai bên thấy vậy đồn nổi trống khua chiêng trợ oai khiến hai tướng càng hăng hái, lăn xả vào nhau đánh cho đến khi gần muốn kiệt lực vẫn chưa chịu thôi. Khi ấy hai tướng đều ngồi trên lưng ngựa cầm lăm lăm võ khí tìm sơ hở mà đánh chứ không sao múa nổi nữa. Tiết Đinh San thấy vậy sợ La Thông đuối sức nên cho quân gõ chiêng gọi về. La Thông nghe tiếng chiêng, vừa quay đầu lại liền bị Bất Siêu đâm trúng một xà mâu vào hông, lòi cả ruột ra ngoài. Tiết Đinh San chưa kịp cho người ra cứu thì La Thông đã chạy về trước trận, hổn hển nói: - Nguyên soái hãy cho nổi trống tiến binh, nếu tôi không giết được tên giặc già này thì nhục biết mấy. Nói xong, La Thông cắt một lá cờ buộc chặt vào bụng cho ruột đừng sổ ra ngoài, giục ngựa chạy trở lại giao chiến tiếp. Vương Bất Siêu nhìn thấy vậy thì thất kinh hồn vía, đứng nhìn trân trối. La Thông thừa dịp ấy đâm một thương vào bụng Bất Siêu xuyên qua tới lưng. Bất Siêu hét lên một tiếng, nhào xuống ngựa chết tốt. La Thông cắt lấy thủ cấp rồi mới chịu chạy về, khi đến trước trại chợt cũng thét lên một tiếng đau đớn, nhào xuống đất tắt thở. Tiết Đinh San hết sức thương xót, truyền quan quân tẩm liệm và cho người đưa linh cữu về Trường An chôn cất. Vì La Thông là tiên phong nên Tiết Đinh San cho La Chương thay thế thống lĩnh quân mã tiến đánh chiếm ải. Thấy chủ tướng đã chết, quân Liêu chẳng còn lòng dạ nào nữa, kéo nhau bỏ trốn bằng hết, để ải trống không. Kiểm điểm ải Giới Bài xong, Tiết Đinh San cho nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau tiến thẳng tới ải Kim Hà. Ngày hôm sau La Chương bước ra thưa: - Tôi mới nhậm chức tiên phong, lại vì thù cha canh cánh bên lòng, xin nguyên soái cho tôi ra trận lập công. Được Tiết Đinh San bằng lòng, La Chương liền cầm thương cưỡi ngựa tiến đến trước cửa ải khiêu chiến. Tướng giữ ải là Ba Nhi Xích nghe quân báo tướng địch còn rất trẻ thì nổi giận, lập tức nai nịt dẫn quân xông ra. La Chương thấy Ba Nhi Xích diện mạo trán to mắt lồi, cưỡi ngựa đen, dáng vẻ rất hung dữ nhưng vẫn không sợ hãi, quát hỏi danh tính ngay. Ba Nhi Xích gầm lên như sấm: - Tên tướng chưa sạch máu đầu kia, ngươi chưa biết ta là Hồng Bào lực sĩ Ba Nhi Xích hay sao? La Chương đang căm hận về cái chết của phụ thân nên đáp lại: - Nhi Xích hay Nhi Hồng thì gặp ta đều phải bỏ mạng mà thôi. Nói xong, La Chương múa thương đánh luôn. Ba Nhi Xích nổi giận phừng phừng, không thèm hỏi lại họ tên, vung đại đồng đao giao chiến. Đánh được hơn hai mươi hiệp La Chương giả thua bỏ chạy, chờ Ba Nhi Xích đuổi tới gần thì dùng một thế hồi mã thương đâm về phía sau trúng ngay cổ địch thủ. Ba Nhi Xích nhào xuống ngựa chết tốt. La Chương thừa cơ hội thúc quân xông vào chiếm ải, đánh giết tưng bừng, xác nằm chật đất. Tiết Đinh San liền cùng Liễu phu nhân đưa quân tướng vào ải, hết lời khen ngợi La Chương. Sau khi kiểm điểm và dựng cờ đại Đường xong, Tiết Đinh San cho quân tiến thẳng đến Tiếp Thiên ải. Tướng Liêu giữ ải là Hắc Thành Tinh nghe tin liên tiếp hai ải bị phá thì rất lo sợ, vội gọi hai bộ tướng là Hồ Lạp Hoa và Tứ Bất Hoa đến thương nghị. Hai tướng đều nói: - Giới Bài và Kim Hà đều có binh hùng tướng mạnh mà chẳng giữ nổi thì chúng ta làm sao chống được, chi bằng đầu hàng để giữ mạng sống thì hay hơn. Hắc Thành Tinh nghe theo, kéo quân ra ngoài thành dựng cờ trắng nghênh đón. Tiết Đinh San cả mừng, hạ lệnh cho quân sĩ không được nhũng nhiễu dân chúng, cho nghỉ ngơi một ngày. Nóng lòng vì phụ thân, ngay hôm sau Tiết Đinh San cho quân kéo thẳng đến Tỏa Dương thành. Khi ấy Tô Bảo Đồng cho đắp hơn hai mươi pháo đài, ngày ngày dùng thần công bắn vào trong thành khiến vua tôi nhà Đường ăn ngủ không yên.
Hồi Thứ Mười Một - Tiết Đinh San Cả Phá Trùng Vây Bấm để xem Tiết Đinh San kéo quân tới gần thành Tỏa Dương, nghe tiếng pháo dồn dập thì biết tình hình trong thành đang nguy cấp, hạ trại xong lập tức thăng trướng tụ hội chư tướng lại phân ra như sau: - Đậu Nhất Hổ và tướng Vương Tâm Khuê thống lĩnh hai muôn quân cầm cờ trắng đến phía tây thành Tỏa Dương. - Trình Thiên Trung và Lục Thành thống lĩnh hai muôn quân đến cửa nam, cầm cờ hồng làm hiệu lệnh. - Uất Trì Thanh Sơn và Vương Dân thống lĩnh hai muôn quân qua cửa bắc, cầm cờ đen làm hiệu lệnh. Tất cả nghe tiếng pháo nổ thì đồng xông vào đánh phá một lượt. Phân phó xong, Tiết Đinh San cùng Tiết Kim Liên và Trình Giảo Kim kéo hết số quân còn lại đến cửa đông bày trận. Khi ấy Tô Bảo Đồng đã nghe tiếng quân tiếp viện chiếm ba ải thì không khỏi kinh sợ, lại nghe chính nhị lộ nguyên soái kéo binh tới thì không dám khinh thường, lập tức nai nịt điểm quân kéo ra, gọi tên Trình Giảo Kim mà mắng. Trình Giảo Kim tức quá thúc ngựa xông lên mắng lại: - Khi ấy ta nói thật là đi tìm viện binh, ngươi kiêu ngạo cho ta đi qua, nay còn trách cái gì nữa? Sao không câm miệng mà chịu chết. Tô Bảo Đồng nổi giận múa đao xông lại định chém Trình Giảo Kim nhưng Tiết Đinh San kịp thời thúc ngựa ra đón đỡ, cùng Tô Bảo Đồng giao chiến long trời lở đất. Thấy nguyên soái không thắng nổi địch thủ, hai tướng Liêu là Phi Long tướng quân Triệu Lương Sinh và Mạnh Hổ tướng quân là Kim Võ Thần xông ra tiếp trợ. Tiết Kim Liên và Đậu Tiên Đồng thấy vậy cũng tiến ra, ngăn hai tướng Liêu lại, biến cuộc giao đấu trở thành hỗn chiến mù mịt trời đất, hơn ba chục hiệp mà chưa bên nào chiếm được thắng thế. Khi ấy ở cửa nam, Trình Thiên Trung và Lục Thành nghe tiếng pháo lệnh thì hô quân tiến vào đánh giết. Chợt có hai tướng Liêu từ trại cưỡi ngựa xông ra quát lớn: - Chúng ta là bộ tướng của Tô nguyên soái tên Lôi Tôn Đức và Từ Nhân. Các ngươi danh tính là gì mà dám đến đây chịu chết? Trình Thiên Trung và Lục Thành không thèm đáp, múa võ khí xông lại đánh luôn. Cũng khi ấy ở cửa tây, Đậu Nhất Hổ và Vương Tâm Khuê đang giao chiên với hai tướng Liêu là Hùng Hổ đại tướng quân Các Thiên Định và đại tướng quân Dương Phương. Bốn tướng quần thảo nhau rất kịch kiệt nhưng vẫn cầm đồng, không sao phân được thắng bại. Ở cửa Bắc, Uất Trì Thanh Sơn và Vương Dân cũng bị hai tướng Liêu là Triệu Nguyên và Lý Tiên chặn đánh, hai người quyết phá vòng vây kẻ quyết ngăn chặn nên cuộc chiến chưa sao kết liễu được. Nghe bốn phía đều có quân reo hò, chiêng trống dồn dập, vua tôi nhà Đường biết là có quân giải cứu đến nơi nên hết sức mừng rỡ, hội tại bảo trướng bàn việc xuất quân tiếp tay. Từ Mậu Công sai Uất Trì Hiệu Hoài và Tần Mộng Ngọc dẫn quân ra cửa đông tiếp ứng, cố bắt giết cho bằng được Tô Bảo Đồng. Còn Tiết Hiền Đồ và Chu Thanh ra cửa nam, Khương Hưng Cụ và Lý Khánh Tiên kéo quân ra cửa tây, Chu Văn và Chu Võ kéo quân ra cửa bắc đồng tiếp ứng với quân triều đình, làm thế trong đánh ra ngoài đánh vào. Chư tướng đã bị vây hãm lâu ngày nên nghe có quân đến cứu thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, rầm rộ theo lệnh xuất binh ra bốn cửa. Chu Văn và Chu Võ xông ra cửa Tây, thấy hai tướng Liêu đánh nhầu với Uất Trì Thanh Sơn và Vương Dân thì liền chạy lại tiếp tay. Triệu Nguyên bị bất ngờ thì không sao tránh kịp, bị Chu Thanh đâm trúng một giáo vào lưng, nhào xuống ngựa chết tốt. Tướng Liêu còn lại là Lý Tiên thấy vậy thất kinh hồn vía, đường đao hơi chậm liền bị Uất Trì Thanh Sơn quất trúng một roi vào ngực, tắt thở tức thì. Ở phía tây, hai tướng Liêu thấy Khương Hưng Cụ và Lý Khánh Tiên kéo quân xông ra, tướng Liêu chưa kịp quát hỏi thì đã bị Khương Hưng Cụ xuất kỳ bất ý đâm cho một giáo, nhào xuống đất chết tươi. Một mình Vương Phương đánh với bốn tướng Đường lúc thì cũng bị Đậu Nhất Hổ ban cho một giản chết tốt. Cùng khi ấy ở cửa nam, hai tướng Liêu là Lôi Tôn Đức và Từ Nhân thấy trong thành có quân xông ra trợ tiếp thì kinh hoảng vô cùng, chưa kịp quay ngựa bỏ chạy thì bị Chu Thanh và Tiết Hiền Đồ hợp cùng Trình Thiên Trung, Lục Thành vây chặt vào giữa, chẳng bao lâu đều thiệt mạng. Các tướng Đường thừa cơ thúc quân xông lên đánh giết tơi bời, phá tan vòng vây ở ba cửa thành. Riêng cửa đông do chính Tô Bảo Đồng trấn giữ nên cuộc chiến ác liệt hơn. Tô Bảo Đồng thấy đã khá lâu mà không thắng nổi Tiết Đinh San thì liền lừa thế lấy phi đao ra quăng lên. Chẳng ngờ kim khôi của Tiết Đinh San là vật báu của nhà tiên nên tức thì hóa ra một luồng hào quang chiếu vào khiến phi đao biến mất tăm. Tô Bảo Đồng hết sức tức giận, liên tiếp quăng tám ngọn phi đao còn lại nhưng rốt cuộc cũng bị kim khôi phá bằng hết. Tô Bảo Đồng túng thế đành lấy phi phiêu ra quăng lên. Tiết Đinh San đã đề phòng từ trước vội lấy Xuyên Vân tiễn ra nhắm phi phiêu bắn liền. Phi phiêu bị trúng tên phát ra một tiếng nổ long trời, tan thành tro bụi tức thì. Tô Bảo Đồng thấy vậy hồn vía bay mất, vội vàng quay ngựa định bỏ chạy. Tiết Đinh San mau tay lấy Hoàng Võ tiên ra quất một cái, tuy không trúng Tô Bảo Đồng nhưng ánh hào quang của cây roi cũng đủ làm cho Tô Bảo Đồng hộc máu tươi nằm trên lưng ngựa mà chạy trốn. Đậu Tiên Đồng đang đánh với Kim Võ Thần, thấy Tô Bảo Đồng trốn chạy liền lui ra tung Khổn Tiên thằng lên bắt trói. Tô Bảo Đồng biết đây là vật báu, dù có phép thần thông cũng phải bó tay nên kinh sợ vô cùng, đành hóa ra một luồng hào quang ngũ sắc bay mất. Tiết Đinh San và Trình Giảo Kim đều giật mình, trong lòng tự biết Tô Bảo Đồng không phải phàm nhân nên truyền lệnh nổi chiêng thâu binh. Quân tướng đang chém giết thỏa tay, chợt nghe tiếng thâu binh đều rất kinh ngạc, tuy tuân lệnh nhưng không khỏi thắc mắc hỏi nguyên nhân. Trình Giảo Kim liền giải thích: - Thánh thượng bị vây hãm đã lâu, nay chẳng nên kéo dài làm gì. Khi nào triều bái xong, chấn chỉnh quân mã đâu đấy rồi tiến đánh Tây Liêu cho tận tuyệt một lần cũng chưa muộn. Các tướng nghe vậy mới vui vẻ hạ lệnh cho quân sĩ tập họp thành hàng ngũ, theo bốn cửa thành mà vào. Thái Tông vô cùng hoan hỉ, lập tức thiết triều, truyền cho chư tướng vào báo công. Thái Tông nhìn thấy Tiết Đinh San còn trẻ tuổi thì hết sức kinh ngạc, vội hỏi Trình Giảo Kim, xem gốc gác ở đâu. Trình Giảo Kim cúi đầu tâu: - Bệ hạ ban chỉ không được lấy tướng trong triều nên hạ thần đành phải treo bảng cầu hiền. Chưa tới một ngày đã có Tiết Đinh San là con của Tiết nguyên soái và là đệ tử của Vương Ngao lão tổ ra mặt xin cứu giá. Lý điện hạ phong cho Tiết Đinh San làm Nhị lộ nguyên soái, tuy còn nhỏ tuổi nhưng tài năng chẳng kém bọn lão thần chúng tôi. Thái Tông mừng rỡ hỏi đến các tướng khác. Trình Giảo Kim liền quỳ xuống xin tội trước rồi mới dám giới thiệu Tiết Kim Liên, Đậu Tiên Đồng và Đậu Nhất Hổ, tâu rõ việc nhân duyên của Tiết Đinh San. Thái Tông nghe xong cả cười, phán: - Trình vương huynh lần này làm mai là có công lớn chứ đâu phải có tội? Triều đình được thêm mấy tướng tài giỏi như vậy đều do vương huynh mà ra vậy. Khi ấy Trình Giảo Kim mới yên tâm, tâu đến việc La Thông bị Vương Bất Siêu đâm chết ở ải Giới Bài. Thấy Thái Tông khóc ngất, Từ Mậu Công liền an ủi: - Xin bệ hạ đừng thương tâm, tất cả đều ở tự mình gây ra mà thôi. Thái Tông kinh ngạc gạt nước mắt hỏi lại thì Từ Mậu Công giải thích: - Khi tảo bắc, La Thông đã có thề với Lư Đồ công chúa là nếu phụ nhau sẽ bị lão già chín mươi tuổi đâm thủng ruột mà chết. Nay lời nguyền ứng nghiệm chứ không phải La Thông vắn số. Thái Tông nghe vậy mới bớt sầu não, truyền Trình Giảo Kim đưa anh em họ Tiết và Liễu phu nhân về soái phủ thăm phụ thân. Khi ấy Tiết Nhơn Quý cũng đã nghe các tướng thuật chuyện con mình được làm nhị lộ nguyên soái nhưng không tin cho lắm, đến khi tận mắt thấy vợ và con gái thì mới chắc chắn, hỏi ngày vì sao Tiết Đinh San được cứu sống. Khi biết con mình được Vương Ngao lão tổ cứu về truyền thụ võ nghệ và pháp thuật, Tiết Nhơn Quý cả mừng hỏi: - Con theo lão tổ đã lâu năm, vậy có biết thuốc gì chữa khỏi được vết thương của phi phiêu không? Tiết Đinh San quỳ xuống thưa: - Lão sư phụ đã biết trước việc này nên ban cho một số linh đan. Phụ thân chỉ uống một viên là khỏi ngay. Tiết Nhơn Quý cả mừng, truyền quân mang nước đến, hòa linh đan vào rồi một nửa uống một nửa thoa vết thương. Quả là tiên dược, chỉ trong giây phút Tiết Nhơn Quý chẳng còn thấy đau đớn gì nữa, vết thương cũng lành miệng rất mau. Khi đã tỉnh táo, Tiết Nhơn Quý mới thấy ngoài phu nhân và con gái còn một nữ tướng khác nên hỏi ngay: - Còn vị nữ tướng này là ai vậy? Liễu Kim Hoa liền gọi Đậu Tiên Đồng đến ra mắt gia gia. Nhơn Quý càng thêm kinh ngạc hỏi tiếp: - Sao lại gọi ta bằng gia gia? Liễu Kim Hoa bèn thuật lại việc ở Kỳ Bàn Sơn, vì việc cứu giá khẩn cấp nên rốt cuộc phải nhờ tới Trình Giảo Kim đứng ra mai mối kết hợp. Nhơn Quý nghe xong liền đổi sắc mặt, giận dữ quát mắng: - Nghịch tử chịu như thế làm mất cả gia phong của họ Tiết ta rồi. Với danh phận nhị lộ nguyên soái thì phải liệu mình đền ơn nước chứ sao cúi đầu đi nhận thảo khấu làm vợ? Tội bất trung bất hiếu này không thể tha thứ được. Quát xong, Tiết Nhơn Quý xuống lệnh mang Tiết Đinh San ra pháp trường xử trảm làm gương.
Hồi Thứ Mười Hai - Đường Thiên Tử Di Giá Hồi Triều Bấm để xem Liễu phu nhân thấy chồng bắt tội Đinh San thì liền khóc ngất, nói: - Trước kia tướng quân đã bắn chết Đinh San, may nhờ có lão tổ ra tay tế độ nên mới còn sống đến ngày nay, lập được công lao cứu giá. Nếu đem những việc ấy đền bù thì chẳng lẽ không xứng được tha cái tội nhỏ là tự ý thành thân hay sao? Tiết Nhơn Quý khăng khăng nói: - Dù có công lao đến thế nào mà tham sắc đẹp phạm vào đạo lý thì cũng không thể tha chết được. Quân lệnh đã xuống thì phải thi hành, phu nhân đừng xin xỏ gì nữa. Nói xong, Nhơn Quý vẫn nhất định truyền lệnh chém đầu. Liễu phu nhân chợt nhớ ra một điều, vội nói: - Việc hôn nhân này có Lỗ quốc công đứng ra mai mối, quân tướng đều được tiệc tùng một ngày chứ không phải tự Đinh San tham sắc tự chuyên. Xin tướng công nghĩ lại xem như vậy có tội gì? Nhơn Quý còn chưa biết nói sao thì Trình Giảo Kim từ ngoài chạy vào, hổn hển nói: - Tiết nguyên soái hãy nương tay. Tiểu tướng quân tài mạo song toàn, lại được Đậu tiểu thư phép thuật cao cường phò giúp thì rất có lợi cho triều đình. Huống chi việc này là do lão đứng ra mai mối chứ thoạt đầu tiểu tướng quân chẳng khứng chịu. Nếu nguyên soái chẳng bỏ qua thì cứ chém đầu lão già này đi. Nói xong, Trình Giảo Kim ngửa cổ ra, gọi quân sĩ chém đầu mình. Đến nước đó mà Nhơn Quý vẫn khăng khăng không chịu, nói: - Việc gì thiên tuế yêu cầu tôi cũng xin vâng, còn đây là việc gia đình thì không thể để bại hoại gia phong được. Xin thiên tuế về nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đến tạ tội. Trình Giảo Kim nghe vậy rụng rời tay chân. May sao vừa lúc đó Thái Tông giá lâm, Nhơn Quý đành phải ra cửa quì nghênh tiếp. Thái Tông cho miễn lễ, nói ngay: - Trẫm nghe chuyện muốn chém đầu lệnh lang nên đến đây có vài lời muốn tỏ. Theo trẫm thì dù có tự tiện thành thân cũng là tội nhỏ, có thể lấy công cứu giá ra để đền bù được. Vả lại hiện nay triều đình cần rất nhiều quân tướng để hoàn thành chinh tây cho mau, vì thế nguyên soái nể mặt trẫm mà bỏ qua đi. Bất đắc dĩ Nhơn Quý phải tuân theo nhưng khi Thái Tông về rồi liền truyền quân sĩ dẫn Tiết Đinh San ra, đánh bốn chục trượng. Khi ấy Trình Giảo Kim chưa về, vội ngăn lại: - Nguyên soái đã vì thánh thượng tha chết thì cũng nên vì lão đây mà đừng đánh đòn tiểu tướng quân. Nói xong, Trình Giảo Kim cúi đầu vái lấy vái để. Nhơn Quý không biết làm sao đành đứng tránh qua một bên không nhận lễ, nói: - Thiên tuế đã muốn vậy thì tôi xin nghe theo. Tuy nhiên tội không thể tha dễ như vậy mà sau này nó sinh ra khinh nhờn, phải giam ba tháng để ngẫm nghĩ về sai trái của mình. Riêng Đậu Tiên Đồng thì tôi chẳng thể nhận làm dâu con. Nói xong, một mặt Nhơn Quý sai quân giam Đinh San vào ngục, một mặt truyền anh em họ Đậu thu xếp hành trang ra khỏi thành. Đậu Tiên Đồng nghe vậy khóc ngất một hồi nhưng không dám trái lệnh, lạy từ biệt rồi cùng anh lên ngựa đi luôn. Trình Giảo Kim thấy vậy vậy chạy theo giữ hai người lại rồi vào nói với Nhơn Quý: - Hai anh em họ Đậu tài cao phép lạ, nếu nguyên soái không nhận là con thì họ sẽ ngậm oán về Kỳ Bàn sơn. Nếu họ chiêu tập lâu la tiến đánh Trường An thì lấy ai chống cự? Khi ấy tội mất Trung Nguyên của nguyên soái cũng chẳng nhỏ đâu. Nhơn Quý nghe vậy giật mình, biết quyết định của mình quá nông nổi nên bằng lòng cho người gọi anh em họ Đậu trở lại, nhìn nhận làm dâu. Từ đó trở đi trong thành được bình yên vô sự, chẳng có nguy biến gì xảy ra nữa. Thấy vậy Thái Tông liền bàn với Từ Mậu Công: - Trẫm rời Trường An đã lâu, nay Tây Liêu đại bại mấy phen thì chắc chẳng còn dám hung hăng như trước nữa. Vì thế trẫm định để Tiết nguyên soái ở lại lo liệu việc trừ khử Tô Bảo Đồng, di giá hồi cung có được không? Từ Mậu Công cũng cho như vậy vẹn cả đôi bề nên Thái Tông lập tức xuống lệnh cho các văn võ bá quan thu xếp về triều, các tướng thì ở lại phò giúp Tiết Nhơn Quý. Sửa soạn xong, Thái Tông cùng bá quan ra khỏi thành, tiện thể đem theo hài cốt các tướng sĩ tử trận về Trường An mai táng. Khi tiễn Thái Tông đi rồi, Nhơn Quý lập tức về soái phủ triệu hết các tướng lại dặn dò việc luyện tập, canh phòng thành lũy nghiêm cẩn, không được chểnh mảng. Khi ấy Tô Bảo Đồng chạy cũng chưa xa, thấy quân Đường không đuổi theo thì liền đóng binh hạ trại. Kiểm điểm thấy hơn trăm muôn binh mã nay chỉ còn lại phân nửa mà một số lại bị thương tật, Tô Bảo Đồng hết sức lo buồn, tự nghĩ: - "Quân mã tổn thất quá nặng, ta lại mất hết chín lưỡi phi đao, ba cái phi phiêu thì còn mong gì đánh chác nữa? Chi bằng rút binh trở về kinh thành, chiêu mộ thêm và luyện lại phi đao rồi mới tiến binh báo thù trả hận thì hay hơn là ngồi đây chờ bị bọn chúng tiêu diệt." Nghĩ vậy nên ngày hôm sau Tô Bảo Đồng hạ lệnh cho quân nhổ trại, nhắm hướng Tây Liêu mà đi. Được một đoạn, Tô Bảo Đồng chợt thấy trước mặt có bụi cát tung bay mịt mù, một đoàn quân rất đông đang ầm ầm kéo tới thì thất kinh hồn vía, than lớn: - Trước có địch, sau lưng có quân đuổi theo thì mạng ta đúng là hết rồi. Chẳng đặng đừng, Tô Bảo Đồng phải cho quân sĩ dừng lại bày trận. Khi nhận ra đạo quân ấy do Thiết Bảng đạo nhân và Phi Bạt thiền sư dẫn đầu, Tô Bảo Đồng mừng rỡ khôn xiết, chạy ra đón mừng. Nghe Tô Bảo Đồng kể việc bại trận toan lui binh về Tây Liêu, hai vị quốc sư cười ngất, nói: - Nguyên soái làm như vậy tất sẽ bị quân nhà Đường chê cười thối mũi. Nay đã có chúng tôi đây cùng với ba mươi muôn binh mã thì còn sợ gì nữa, mau trở lại Tỏa Dương thành đánh báo thù đi. Tô Bảo Đồng nghe theo, họp số tàn quân còn lại vào ba mươi muôn quân của hai vị quốc sư rầm rộ quay trở lại, nổi pháo vây Tỏa Dương thành như trước. Khi ấy trời đã tối nên Nhơn Quý không xuất trận, cho quân canh giữ nghiêm nhặt, ngày mai sẽ đối đầu một phen. Sáng hôm sau, Nhơn Quý còn đang thương nghị với các tướng thì chợt nghe tin Tô Bảo Đồng và hai vị quốc sư đã dẫn quân tới khiêu chiến. Tiết Nhơn Quý cả giận, hỏi các tướng thì có Vương Tâm Khuê bước ra xin đánh trận đầu. Được Nhơn Quý bằng lòng, Vương Tâm Khuê điểm ba ngàn quân thiết kỵ phát pháo khai thành. Thấy người đối diện là một hòa thượng diện mạo hung ác, mặc Liệt Hỏa cà sa, cưỡi Kim Sư mã, cầm thiền trượng dương dương tự đắc, Vương Tâm Khuê cả giận, lớn tiếng mắng: - Tên trọc kia! Ta chẳng thèm đánh với bọn thối tha các ngươi, mau vào gọi Tô Bảo Đồng ra đây đối chiến. Phi Bạt thiền sư nghe vậy nổi giận phừng phừng, chẳng thèm hỏi họ tên cho mỏi miệng, múa thiền trượng xông đến đánh luôn. Phi Bạt thiền sư muốn trổ tài cho Tô Bảo Đồng thấy nên đánh chưa được mấy hiệp liền quay ngựa bỏ chạy, chờ Vương Tâm Khuê đuổi tới gần thì liền lấy phi bạt ra quăng, miệng niệm thần chú lâm râm. Vương Tâm Khuê vừa thấy trên đầu có ánh hào quang sáng chói, chưa kịp nhìn rõ vật gì thì bị phi bạt đánh trúng đầu, vỡ sọ chết tươi. Bọn quân thiết kỵ vì muốn lấy xác chủ tướng về nên phải xông vào giành giựt, kết quả tổn hại hơn một nửa mới thành công. Tiết Nhơn Quý nghe báo nghĩa đệ của mình tử trận thì nổi giận, sai hai tướng là Lục Thành và Vương Dân ra đánh báo thù, có Mã Biêu theo lượt trận. Lục Thành và Vương Dân thấy Phi Bạt thiền sư còn đang lớn tiếng thì cả giận, đồng múa võ khí xông vào đánh luôn. Lần này Phi Bạt thiền sư không sao chống nổi hai tướng gắng gượng giao đấu một lúc lại dùng tới bảo bối vậy. Đương nhiên hai tướng là phàm nhân thì sao chống nổi phép tiên, đều vỡ đầu chết tốt. Mã Biêu ở ngoài thấy vậy thất kinh hồn vía, vội nổi chiêng thu quân chạy về thành, tâu với Nhơn Quý: - Yêu đạo dùng một cái phi bạt tỏa hào quang sáng chói mắt, hạ tướng chẳng nhìn thấy gì nên không thể đánh được, nên đành chịu quay về chịu tội. Tiết Nhơn Quý giận lắm, chỉ mặt Mã Biêu mắng: - Ngươi đứng lược trận, khi thấy địch trổ tà thuật ra sao không báo ngay cho hai tướng biết mà bỏ chạy. Nói xong, Nhơn Quý truyền quân chém đầu Mã Biêu làm gương, hỏi xem có tướng nào dám ra báo thù hay không. Biết đạo nhân có phi bạt hết sức lợi hại nên chẳng tướng nào trả lời, đều cú gầm mặt xuống đất. Thấy vậy Đậu Nhất Hổ liền xin ra trận. Nhơn Quý gật đầu nói: - Tướng quân có phép địa hành thì chắc là có thể giết yêu được yêu đạo. Nếu thành công bản soái sẽ ghi công đầu, sau này ban thưởng. Đậu Nhất Hổ tuân lệnh, cho quân rầm rộ kéo ra còn mình thì đi dưới đất để tìm cơ hội hạ sát đối phương. Phi Bạt thiền sư thấy quân không có tướng nên rất nghi hoặc, còn đang trố mắt nhìn thì từ dưới đất Đậu Nhất Hổ vọt lên, cầm côn đánh nhầu. Phi Bạt thiền sư đón đỡ được, thế nhưng con ngựa xoay chuyển quá chậm nên bị Đậu Nhất Hổ đánh trúng một côn, đau quá nhảy dựng lên, hất chủ xuống dưới đất. Tuy vậy Phi Bạt thiền sư vẫn kịp lấy phi bạt quăng ra. Đậu Nhất Hổ biết khó có thể chống lại, lập tức chui xuống đất trốn mất. Phi Bạt thiền sư thất kinh nghĩ thầm: - "Đường triều có nhiều tướng tài phép như vậy thì thật khó cho chúng ta". Vừa nghĩ Phi Bạt thiền sư vừa cầm bảo bối chưc sẵn, mắt nhìn chăm chú dưới đất, hễ thấy địch thủ trồi đầu lên là đánh liền. Đậu Nhất Hổ tuy ở dưới đất nhưng thấy rất rõ, cười ngất một hồi rồi nói: - Yêu tăng cứ đứng đó chơi đi, ta về thành ăn cơm đây. Phi Bạt thiền sư nghe tiếng cười nhỏ dần thì biết nhưng nói thật, căm tức thu quân trở về. Đậu Nhất Hổ ra mắt Nhơn Quý, cúi đầu thưa: - Phi bạt quả là báu vật lợi hại, tôi không thể chống lại nổi. Vừa rồi nếu không có phép địa hành thì chắc cũng sẽ như ba tướng mà thôi. Nhơn Quý nghe vậy toát cả mồ hôi, nghĩ mãi không ra kế nên đành phải cho quân treo miễn chiến bài. Ngày hôm sau, Phi Bạt thiền sư kéo quân đến, thấy vậy thì lớn tiếng mắng chửi một hồi mới chịu thu binh về trại. Các tướng trong thành hết sức xao xuyến, cùng nhau bàn soạn đủ cách vẫn không biết làm thế nào trừ khử Phi Bạt thiền sư được. Uất Trì Thanh Sơn chợt nói: - Nhị lộ nguyên soái vốn có mười bảo vật của lão tổ, nếu được tha ra thì mới bắt giết nổi yêu đạo. Nhơn Quý sầm mặt mắng luôn: - Ta hạ lệnh giam ba tháng, chẳng lẽ có mấy ngày đã tha? Các ngươi không được bàn việc trái quân lệnh như thế. Chư tướng cả sợ, không dám nói nữa. Vì vậy luôn ba ngày vẫn không có tướng nào dám ra trận mà cũng chẳng biết kế sách nào đối phó. Bất đắc dĩ Nhơn Quý phải treo bảng, hứa thưởng cho ai giết được Phi Bạt thiền sư thì ban Vạn Hộ hầu, thưởng áo mũ cùng vàng ngọc ngân lượng. Đậu Nhất Hổ xem bảng nghĩ thầm: - "Phen này Tiết tiểu thư chạy đâu cho khỏi?" Nghĩ xong, Đậu Nhất Hổ liền vào soái phủ thưa với Nhơn Quý: - Tôi có cách giết được yêu đạo nhưng chẳng muốn làm quan, cân đai áo mão, chỉ xin một điều, nếu được nguyên soái chấp thuận thì sẽ tận lực ra tay ngay. Nhơn Quý ngạc nhiên hỏi lại thì Đậu Nhất Hổ cúi đầu thưa: - Tính ra tôi cũng thuộc dòng dõi hoàng tộc, là cháu nội của Nguyên vương, còn đương kim thánh thượng là vai thúc thúc. Vì vậy cả gan dám xin nguyên soái thương tình cho tôi được cưới Tiết tiểu thư, tôi sẽ hết lòng trừ khử yêu đạo, chẳng hề dám hai lòng. Nhơn Quý nghe xong nổi trận lôi đình, chỉ mặt Đậu Nhất Hổ mắng lớn: - Cuồng tặc! Con gái ta là lá ngọc cành vàng, sao có thể gả cho tên thảo khấu như ngươi, nếu còn nói nữa thì đừng trách ta đó. Đậu Nhất Hổ cương quyết nói: - Nếu nguyên soái không bằng lòng thì tôi cũng chẳng ép uổng, sẽ về Kỳ Bàn sơn cho khỏi bận tâm. Nhơn Quý nghe Đậu Nhất Hổ nói giống như hăm dọa thì tức quá, vỗ bàn gọi quân mang ra chém đầu ngay lập tức. Quân sĩ tuân lệnh, vừa xúm lại thì Đậu Nhất Hổ chui xuống đất mất tiêu. Nhơn Quý thở dài nghĩ thầm: - "Thánh thượng vừa mới trao quyền cho ta chống với Tây Liêu vậy mà ngay trận đầu đã chết luôn ba tướng. Nay Đậu Nhất Hổ lại bỏ đi thì làm sao còn nhìn mặt thánh thượng cùng quần thần được nữa. Chi bằng ta cứ gạt hắn ra sức, sau này có gả hay không thì tùy, lấy ai làm chứng mà lo?" Nhơn Quý bèn nhìn xuống đất nói lớn: - Đậu tướng quân, ta đã nghĩ lại rồi. Nếu tướng quân giết được Phi Bạt thiền sư thì sau khi hồi triều sẽ gả con gái cho. Nhất Hổ nghe vậy liền chui lên, bái tạ Nhơn Quý rồi nói: - Nguyên soái đã bằng lòng thì đêm nay tôi sẽ ra sức độn thổ qua trại Liêu tìm cơ hội. Trước hết trộm phi bạt trước, sau sẽ chém cho hắn một đao là yên. Nhơn Quý khen kế đó rất hay, truyền Nhất Hổ cứ theo đó mà thi hành.
Hồi Thứ Mười Ba - Tần Hán Hạ Sơn Cứu Sư Huynh Bấm để xem Đậu Nhất Hổ tuân lệnh, đến canh hai liền độn thổ qua trại quân Liêu, chẳng cần tìm kiếm cũng biết là nơi Phi Bạt thiền sư đang ngồi bởi vì khi ấy Tô Bảo Đồng đang cho mở tiệc ăn mừng, treo bảo bối phi bạt lên ngọn cờ cho quân tướng chiêm ngưỡng, gọi là hội Tế Bảo. Đậu Nhất Hổ nghe phía trên có tiếng người ăn uống cười nói ồn ào liền thò đầu lên quan sát. Chẳng ngờ Phi Bạt thiền sư nhìn thấy, bèn ghé tai Tô Bảo Đồng báo cho biết, nói đừng kinh động để địch nhân biết mà chạy trốn. Sau đó Phi Bạt thiền sư lấy một bảo bối khác tên là Kim Cương chỉ địa ném ra, niệm chú làm cho đất cứng lại như gang thép. Đậu Nhất Hổ thấy đột ngột Phi Bạt thiền sư dùng tới bảo bối thì biết mình đã lộ hình tích, kinh hoảng toan chui xuống đất bỏ trốn thì đã không kịp mất rồi, hai cái mảnh phi bạt từ trên cao bay xuống hợp lại làm một, giam Đậu Nhất Hổ vào giữa. Đậu Nhất Hổ dùng đao cố cạy miệng chui ra nhưng phi bạt cứng như kim cương, không sao thành công nổi. Đậu Nhất Hổ hết sức chán nản, ngồi bó gối thở dài một hồi, chợt nghĩ: - "Ta vì tham sắc đẹp của Tiết tiểu thư mà thành ra bị hại. Tuy nhiên trước kia sư phụ có ban cho ta một viên linh đan, bặn bao giờ gặp nạn thì uống vào, có lẽ chính là bây giờ chẳng sai." Đậu Nhất Hổ nghĩ xong liền thò tay vào trong túi tìm viên linh đan, sau khi uống xong thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên, chẳng còn biết đói khát gì nữa nên yên tâm ngồi trong cái bạt ấy mà chờ đợi. Khi ấy Tô Bảo Đồng định lôi Đậu Nhất Hổ ra chém quách nhưng Phi Bạt thiền sư ngăn lại, cười nói: - Tên này là đệ tử của Vương Thiền lão tổ, chưa chắc chém chết được. Nay ta giam trong đó thì dù thần tiên sau bảy ngày cũng tan thành đống máu, cần gì phải ra tay? Tô Bảo Đồng nghe vậy mới yên lòng, cùng hai vị quốc sư ăn uống cho đến tận sáng. Trong khi ấy Tiết Nhơn Quý thấy trời sáng hẳn mà Đậu Nhất Hổ chưa về thì rất nghi ngại, sai Trình Thiên Trung lên địch lâu xem thử bên trại Liêu có bêu đầu Đậu Nhất Hổ hay chưa. Nghe Trình Thiên Trung về báo là không thấy động tĩnh gì, Nhơn Quý cũng hơi mừng là Đậu Nhất Hổ chưa chết nhưng lại buồn bực vì như thế là hết cách đối địch. Nhơn Quý đang ngồi suy nghĩ, chợt nghe quân sĩ vào báo có Thiết Bảng đạo nhân đến khiêu chiến thì hội chư tướng đến soái phủ thương nghị, nói: - Trước kia là hòa thượng, bây giờ là đạo sĩ, có lẽ toàn là bàng môn tả đạo. Vì thế chúng ta không nên ra đánh vội, chờ ba ngày nữa để xem tin tức Đậu Nhất Hổ ra sao rồi hãy tính. Các tướng đều xin nghe theo, vì thế Nhơn Quý sai quân lên thành treo bảng miễn chiến bài. Thiết Bảng đạo nhân thấy vậy cười ngất, lui quân về trại nghỉ ngơi. Khi ấy tại Liên Hoa động núi Song Long là nơi Vương Thiền lão tổ tu hành. Lão tổ đang ngồi thiền định, chợt thấy tinh thần máy động thì biết là có việc nguy cấp, vội vàng đánh tay bói một quẻ. Khi biết đệ tử Đậu Nhất Hổ của mình đang bị lâm nạn, lão tổ liền gọi Tần Hán đến nói: - Sư huynh của ngươi bị nạn nơi Tỏa Dương thành. Nay ta ban cho hai bảo bối là Phi Thiên mạo và Nhập Địa hài cùng một lá linh phù, hạ sơn xuống trần cứu sư huynh cho mau. Sau đó ngươi theo Tiết nguyên soái chinh Tây mà lập công, sẽ gặp lương duyên tốt đẹp. Tần Hán từ trước tới nay không dám hỏi sư phụ về thân phận của mình, nhân dịp này liền xin được biết để đối xử với mọi người cho đúng. Vương Thiền lão tổ gật đầu nói: - Ngươi chính là con trưởng của Tần Hoài Ngọc, phò mã triều Đường nhưng đã chết khi khởi đầu việc chinh Tây. Khi ngươi ba tuổi, ta đi ngang qua hoa viên thấy ngươi có duyên phận nên nổi trận gió mang về đây nuôi dưỡng, đến nay đã mười ba năm. Nay cơ trời đã tới, ta cho ngươi xuống núi lập sự nghiệp công danh, tuy nhiên bản tính ngươi rất háo sắc, phải cố mà giữ gìn mới thành người tốt đẹp được. Tần Hán nghe xong cúi đầu xin tuân theo, lãnh nhận bảo bối rồi từ biệt sư phụ xuống núi. Đang đằng vân, Tần Hán chợt thấy có một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần, đứng tựa gốc tùng nhìn mình mà cười thì không sao nhịn nổi lòng dâm, lập tức hạ xuống mở lời trêu chọc. Tiên nữ ỏng ẹo nửa như chịu nửa như không khiến Tần Hán bừng bừng như bị lửa đốt, xông vào ôm lấy định giở trò mây mưa cho thỏa lòng dâm. Chẳng ngờ trong chớp mắt tiên nữ biến đâu mất còn mình thì đang ôm chặt gốc cây tùng, hai tay dính cứng. Khi ấy Tần Hán mới hiểu ra là sư phụ thử lòng, vội vàng nói lớn: - Đệ tử đã biết tội rồi, từ nay trở đi không dám làm càn như thế nữa. Tần Hán vừa nói xong thì trên không có tiếng Vương Thiền lão tổ nói vọng xuống: - Nghiệt súc! Ngươi vừa mới vâng vâng dạ dạ thế mà rời núi chưa đầy nửa khắc đã phạm tội rồi. Vì việc gấp nên ta tha cho lần này, nếu tái phạm thì đừng trách. Lão tổ nói xong tự nhiên Tần Hán hai tay rời khỏi gốc tùng, vội quỳ xuống tạ ơn rồi cấp tốc đằng vân xuống thành Tỏa Dương. Khi ấy Nhơn Quý đang cùng các tướng thương nghị quân cơ, chợt thấy có một người thấp lùn bay xuống thì lại tưởng là Đậu Nhất Hổ. Đến khi người này bước vào xá dài chứ không lạy, Nhơn Quý nhìn kỹ mới biết là lầm, cau mặt hỏi: - Ngươi là yêu quái ở đâu, dám đến đây trêu chọc bản soái? Tần Hán cúi đầu, thưa: - Tôi chính là cháu nội của Tần Thúc Bảo, con của Tần Hoài Ngọc tên là Tần Hán. Khi lên ba tuổi đi dạo hoa viên được Vương Thiền lão tổ mang về nuôi dạy. Nay được lệnh sư phụ xuống cứu sư huynh là Đậu Nhất Hổ và giúp nguyên soái diệt trừ bằng hết bọn yêu đạo. Nhơn Quý nghe xong hết sức mừng rỡ nhưng không nhịn được cười thầm bởi vì hình như đệ tử của Vương Thiền lão tổ người nào cũng thấy lùn. Nhơn Quý cố nhịn cười nói ngay: - Đậu Nhất Hổ biệt tăm đã bảy ngày rồi, nếu tướng quân có lệnh của sư phụ thì mau đi cứu ngay kẻo trễ. Tần Hán vâng lệnh cùng em là Tần Mộng hàn huyên mấy lời rồi bay sang trại quân Liêu, lén giết chết một tên quân có đeo lệnh bài, lấy quần áo mặc vào. Đọc lệnh bài, Tần Hán biết tên quân này là Hắc Đắc Cường thì rất yên trí, ung dung tìm đường vào dinh. Tần Hán chợt nhìn thấy tên một tên quân cầm lệnh tiễn đi có vẻ hối hả thì chặn lại hỏi thăm có việc gì không. Tên quân này ngay tình cho biết mình đang đi đến đại trướng dẫn Đậu Nhất Hổ về cho quốc sư đốt chết vì hạn bảy ngày đã tới. Tần Hán nghe vậy mừng thầm trong bụng, giết chết tên quân ấy rồi chạy đến nguyên soái trướng bẩm báo cho Tô Bảo Đồng biết. Tô Bảo Đồng thấy đó là lệnh tiễn thật thì chẳng nghi ngờ chi cả, sai quân giao cái bạt cho Tần Hán mang về. Tần Hán cả mừng, ra khỏi trướng liền dùng phép đằng vân bay tuốt về thành, đặt cái bạt trước sân rồi vào trình với nguyên soái. Nhơn Quý cả mừng, lập tức sai quân dùng cây gậy sắt cạy gỡ hai mảnh bạt ra nhưng dùng hết cách, cả đến búa nặng mà không sao làm cho cái bạt ấy suy suyển được tí nào. Tần Hán đứng nhìn, chợt nhớ đến đạo linh bùa sư phụ ban cho, lập tức lấy dán vào miệng bạt, chỉ trong chớp mắt hai mảnh bạt tự động mở toác ra. Đậu Nhất Hổ từ trong nhảy ra, không dám nhìn mọi người, diện mạo đỏ bừng vì hổ thẹn. Nhơn Quý thấy vậy cũng thương hại, mở lời an ủi: - Đậu tướng quân nhịn đói đã bảy ngày thì chẳng cần đa lễ, về dinh nghỉ ngơi đi. Sau đó Nhơn Quý truyền cho quân hạ miễn chiến bài xuống, sửa soạn ngày mai xuất quân giao đấu. Trong khi ấy ở bên trại Liêu, Phi Bạt thiền sư biết có người lừa lấy phi bạt của mình thì rụng rời tay chân, than dài: - Công phu tu luyện của ta trong bấy lâu nay mới được bảo bối ấy, nay bị mất thì lấy gì dương danh với thiên hạ. Thiết Bảng đạo nhân cười, khuyên nhủ: - Mất một cái phi bạt thì đã sao? Tôi còn đủ mười hai cây thiết bảng đây, thừa sức đánh tan bọn quan tướng nhà Đường rồi. Nói xong, Thiết Bảng đạo nhân hung hăng điểm quân kéo tới trước thành khiêu chiến. Nhơn Quý liền cấp cho Tần Hán ba ngàn quân mở cửa thành ra đối địch. Thấy tướng mạo của Tần Hán thấp lùn, Thiết Bảng đạo nhân cười mỉa, nói: - Chắc Đường triều hết tướng rồi mới sai ngươi ra trận. Tần Hán giận quá chẳng thèm đáp lại, bất ngờ múa roi đánh tới tấp khiến Thiết Bảng đạo nhân không sao xoay trở kịp, rốt cuộc phải nhảy xuống ngựa mới giữ được thế cầm đồng, rảnh tay lấy thiết bảng quăng lên. Tần Hán lập tức xỏ chân vào Nhập Địa hài, chui xuống đất rồi chạy về thành. Thiết Bảng đạo nhân thấy vậy rất kinh sợ, vội rút quân về chứ không dám hung hăng như trước nữa. Hôm sau, Tần Hán nghe báo Thiết Bảng đạo nhân lại đến khiêu chiến thì liền xin đi. Nhơn Quý trong ý không muốn nhưng Tần Hán năn nỉ quá, quyết hôm nay sẽ trổ tài nên rốt cuộc phải bằng lòng. Lần này Thiết Bảng đạo nhân chẳng thèm nói năng gì cả, vừa thấy Tần Hán là niệm chú khiến cho trời đất tối đen như mực để tìm cơ hội đánh giết. Tần Hán thất kinh hồn vía, vội lấy Phi Thiên mạo ra đội vào, bay vút lên tận mây xanh. Thiết Bảng đạo nhân thấy vậy cũng kinh hãi, nghĩ thầm: - "Hôm qua hắn chui xuống đất, hôm nay bay lên trời thì thật là thần thông. Ta chẳng nên cố sức làm gì, nếu thất bại e rằng mang tiếng với Tô nguyên soái." Vì thế Thiết Bảng đạo nhân rút quân về trại. Riêng Tần Hán biết mình chỉ có hai món bảo bối đó không thể đánh nổi với Thiết Bảng đạo nhân nên cũng bay về thành. Ngày hôm sau nữa, Thiết Bảng đạo nhân vẫn chưa kinh sợ, vẫn dẫn quân đến khiêu chiến khiến Nhơn Quý hết sức lo lắng chẳng biết sai ai ra đối phó. Thấy vậy mấy vị tổng binh kết nghĩa đồng bước ra xin được xuất chiến. Nhơn Quý tuy không bằng lòng nhưng vẫn không khỏi lo lắng, cho luôn Đậu Nhất Hổ và Tần Hán đi theo lược trận. Thiết Bảng đạo nhân thấy các tướng Đường xông ra quá đông thì sợ hãi lập tức dùng hết mười hai cây Thiết Bảng quăng lên một lượt. Mấy vị tổng binh chưa kịp đối phó thì đã bị thiết bảng bay xuống tới tấp, đánh chết trong chớp mắt. Tần Hán và Đậu Nhất Hổ vô cùng kinh sợ, nghiến răng xông vào đánh với Thiết Bảng đạo nhân để cho quân sĩ cướp xác các vị tổng binh mang về. Nhơn Quý nghe tin này hầu như chết ngất cả người, khóc thương các anh em kết nghĩa mãi không thôi. Trình Giảo Kim thấy vậy liền bước đến khuyên: - Trước kia nguyên soái bị phi phiêu, nhờ dùng linh đan của Đinh San mà khỏi nạn. Nay thử dùng linh đan ấy thì may ra có thể cứu sống được các vị tổng binh. Nhơn Quý túng thế đành phải xuống lệnh thả Đinh San ra, hỏi về số linh đan còn lại. Đinh San thưa: - Sư phụ ban cho con một hồ lô, mới dùng một viên nên còn đủ số để cứu các vị thúc thúc, xin phụ thân đừng lo lắng. Nói xong, Tiết Đinh San lấy linh đan ra hòa với nước, cạy miệng đổ vào, trong chốc lát các vị tổng binh đều sống lại khỏe mạnh như xưa. Trong khi ấy Thiết Bảng đạo nhân không hề hay biết, trở về khoe công trạng với Tô Bảo Đồng, cho rằng quân tướng nhà Đường bị phen này đều khiếp vía kinh hồn, có thể công phá thành trì được rồi. Tô Bảo Đồng nghe theo, xuống lệnh sai Thiết Bảng đạo nhân dẫn quân tiến đánh cửa đông; Phi Bạt thiền sư đánh cửa nam; Tô Bảo Đồng đích thân đánh cửa bắc, còn cửa tây bỏ trống. Thấy quân Liêu đồng loạt tấn công, Nhơn Quý vội phân phó các tướng ra chống cự. Tần Hán và Đậu Nhất Hổ dẫn ba ngàn quân ra cửa nam, Tiết Đinh San và Đậu Tiên Đồng dẫn quân chống cự cửa đông; còn mình và con gái dẫn quân phụ trách cửa bắc. Phi Bạt thiền sư vừa xua quân tiến tới gần cửa nam thì chợt nghe có tiếng pháo lệnh nổ vang rồi Đậu Nhất Hổ và Tần Hán đồng xông ra một lượt. Hai tướng biết Phi Bạt thiền sư đã mất bảo bối nên không sợ hãi, hô nhau tiến đánh dữ dội. Phi Bạt biết chống không nổi, quay ngựa chạy dài. Cùng khi ấy vợ chồng Tiết Đinh San kéo quân ra cửa đông chống cự. Thiết Bảng đạo nhân nhìn thấy Đậu Tiên Đồng xinh đẹp chẳng khác tiên nữ giáng trần thì động lòng dâm, tự nghĩ: - "Tên này mang vợ ra dâng ta đây, lẽ nào ta bỏ qua cơ hội". Thiết Bảng đạo nhân nghĩ xong, không thèm hỏi han quát mắng tiếng nào, lập tức rút thiết bảng quăng lên. Ngay khi ấy từ trên đầu Đinh San vụt ra một luồng hào quang, nhắm thiết bảng bay tới, trong phút chốc biến thiết bảng thành tro bụi. Thiết Bảng đạo nhân khiếp vía kinh hồn, vội ném hết các thiết bảng ra nhưng bao nhiêu đều bị luồng hào quang của Đinh San làm cho tiêu tan. Thiết Bảng đạo nhân kinh hồn mất vía, vội vàng giục ngựa bỏ chạy. Riêng Nhơn Quý và Tiết Kim Liên xông ra cửa bắc cùng Tô Bảo Đồng quyết chiến. Hai bên giao tranh hơn mười hiệp thì Tô Bảo Đồng bắt đầu đuối sức, chém bừa một đao rồi quay ngựa bỏ chạy. Thấy Kim Liên đuổi theo ráo riết, Tô Bảo Đồng chẳng còn nghĩ đến thương hương tiếc ngọc nữa, lấy phi đao ném về phía sau. Tiếc rằng Tiết Kim Liên luyện được lục đinh lục giáp hộ thân nên lưỡi phi đao liền bị thu mất, chẳng còn thấy tăm tích đâu nữa. Cùng đường Tô Bảo Đồng đành phải quay lại giao chiến với cha con Nhơn Quý. Kim Liên thấy vậy vội niệm chú sai Lục đinh Lục giáp bắt sống Tô Bảo Đồng cho mình. Tô Bảo Đồng túng thế đành phải hóa thành luồng hào quang ngũ sắc trốn chạy. Chín viên bộ tướng và bọn quân sĩ như rắn mất đầu, cố chống đỡ được ít hiệp đều bị cha con Nhơn Quý giết sạch. Tô Bảo Đồng chạy được một đoạn thì gặp Phi Bạt thiền sư và Thiết Bảng đạo nhân. Ba bại tướng nhìn nhau ứa nước mắt, than thở hết lời. Hai vị quốc sư gạt nước mắt nói: - Chúng ta mất cả đời người mới luyện được bảo bối, nay phút chốc tan tành thì chẳng còn gì để giúp cho nguyên soái. Bây giờ chúng ta về núi luyện lại, bao giờ được thì sẽ tái ngộ. Tô Bảo Đồng biết không cầm giữ được, chờ hai vị quốc sư đi rồi thì chán nản dẫn tàn binh về Tây Liêu. Khi tới gần Hàn Giang quan, Tô Bảo Đồng chợt trông thấy một đạo quân rầm rộ đi tới, trên cờ đề mấy chữ "Phụng nhi chinh đông hoàng hậu" thì cả mừng nói lớn: - Đã có chị ta khởi binh đến giúp thì còn lo gì nữa. Nói xong, Tô Bảo Đồng cho quân dừng lại, thúc ngựa chạy tới ra mắt hoàng hậu khóc lóc kể sự tình. Tô Cẩm Liên nghe xong cả giận, nói: - Ta ở triều rất lo lắng cho hiền đệ vì biết nhà Đường tướng mạnh quân đông. Lâu nay không thấy tin chiến thắng báo về thì nóng ruột, xin chúa thượng cấp cho bốn mươi muôn binh, vài trăm chiến tướng để qua giúp hiền đệ một tay. Dè đâu xuất quân muộn một chút mà hiền đệ đã ra nông nỗi này, mặt mũi đâu mà về kinh thành nhìn chúa thượng. Tô Bảo Đồng cúi gằm đầu, chưa biết biện bạch ra sao thì Tô Cẩm Liên nói tiếp: - Tốt hơn hết là hiền đệ nhường ấn soái, ta sẽ thay mặt đến Tỏa Dương thành giết hết bọn xâm lược thì mới đoái công chuộc tội nổi. Tô Bảo Đồng biết tỷ tỷ được tiên nhân truyền thụ nhiều pháp thuật, võ nghệ còn cao cường hơn cả mình nên bằng lòng ngay, từ biệt lên núi tu luyện lại phi đao.
Hồi Thứ Mười Bốn - Tô Hoàng Hậu Vô Tình Mất Mạng Bấm để xem Khi Tô Bảo Đồng đi rồi, Tô Cẩm Liên liền hạ lệnh cho quân tướng cấp tốc kéo đến Tỏa Dương thành, dàn quân ra vây bọc như trước. Nhơn Quý chưa kịp khao thưởng ba quân, chợt nghe báo có quân Liêu do Tô hoàng hậu kéo đến thì cả giận, mắng lớn: - Bọn Phiên tặc thật chẳng biết sợ trời sợ đất, nếu không giết hết chắc chẳng yên với chúng. Phải thừa lúc địch chưa yên chỗ đánh một trận cho biết tay. Mắng xong, Nhơn Quý liền sai Chu Thanh cùng các vị tổng binh dẫn quân ra đánh. Tuy chưa an dinh xong, nhưng nghe tiếng pháo nổ Tô hoàng hậu biết ngay là quân Đường định tiến đánh bất ngờ, vội vàng cho quân bài trận đối phó. Tám vị tổng binh nhìn thấy Tô hoàng hậu môi son mắt phụng, đầu đội Kim quan, mặc Ngư Lân giáp lóng lánh trông tựa như Chiêu Quân trước kia thì đều khen thầm. Tô Cẩm Liên thấy các tướng cứ nhìn mình chăm chú liền thúc ngựa tiến ra phía trước lớn tiếng nói: - Hôm nay ta quyết báo thù cho em ta, các ngươi chưa chịu xuống ngựa đầu hàng hay sao? Chu Thanh nghe vậy cười nhạt, hô các anh em đồng xông ra một lượt. Tô Cẩm Liên tuy võ nghệ cao cường nhưng không chống nổi tám tướng, vội quay ngựa bỏ chạy. Thấy địch nhân vẫn đuổi theo ráo riết, Tô Cẩm Liên liền thò tay lấy Hỏa hồ lô ra, miệng niệm chú lâm râm. Tức thì từ trong hồ lô bay ra một đàn quạ lửa, nhắm các tổng binh nhào xuống. Các vị tổng binh hết sức kinh sợ, tuy đều chạy được vào thành nhưng người nào cũng bị cháy đầu sém trán trông rất thảm bại. Thấy phụ thân cau mặt lo lắng không biết cách nào đối phó với bầy quạ lửa, Tiết Đinh San liền xin ra trận thử xem tà pháp ấy lợi hại đến đâu. Nhơn Quý biết con có bảo bối nhưng vẫn không yên tâm, sai cả Đậu Nhất Hổ và Tần Hán theo hộ trận. Tô Cẩm Liên chợt thấy một tướng trẻ tuổi tiến ra, diện mạo thanh tú, phong độ uy nghi thì động lòng, nhìn không chớp mắt. Tiết Đinh San cũng biết vậy nên quát lớn một tiếng rồi mới phóng kích đâm tới để cho Tô Cẩm Liên không kịp đón đỡ. Hai người giao chiến với nhau được hơn mười hiệp thì Tô Cẩm Liên quay ngựa bỏ chạy, cũng dùng quạ lửa như trước. Tiết Đinh San đã đề phòng sẵn, bỏ kích lấy cung bắn luôn một phát Xuyên Vân tiễn, bao nhiêu quạ lửa đều rơi rụng bằng hết. Chẳng ngờ Tô Cẩm Liên nhân cơ hội ấy rút Đả Thần tiên ra quất một nhát, Đinh San đang cầm cung nên không sao đón đỡ được, đành phải nghiêng lưng hứng chịu, hộc máu chạy dài. Tô Cẩm Liên quyết bắt cho được Tiết Đinh San nên chẳng chần chờ, thúc ngựa ruổi theo gấp rút. Đinh San hết sức kinh hãi, chợt thấy có một thiếu nữ đang đè một con cọp mà đánh thì liền lớn tiếng kêu cứu. Thiếu nữ dừng lại, nhìn Đinh San rồi hỏi: - Tướng quân là ai, bị người nào đánh đuổi mà phải kêu tôi cứu giúp? Khi biết Đinh San đang bị Tô hoàng hậu đuổi theo, thiếu nữ này cười ngất, nói: - Được rồi. Tướng quân vào rừng mà trốn, tôi sẽ cho mụ ấy một chuỳ là xong. Đinh San nghe theo, vừa kịp ẩn vào bụi cây thì Tô Cẩm Liên đuổi tới. Nhìn quanh không thấy Đinh San đâu, Tô Cẩm Liên liền hỏi thăm thiếu nữ xem có thấy một vị tướng quân nào chạy qua không. Thiếu nữ đáp ngay: - Có thấy, hắn đang trốn trong bụi cây kia. Tô Cẩm Liên cả mừng, vừa quay lưng định chạy vào rừng thì bị thiếu nữ dùng xác con cọp đập cho một nhát vào đầu. Đinh San thấy Tô Cẩm Liên nhào xuống ngựa thì liền phóng ngựa ra cắt thủ cấp. Xong xuôi, Tiết Đinh San xuống ngựa bái tạ thiếu nữ, hỏi thăm quê quán. Thiếu nữ chẳng hổ thẹn chút nào, đáp ngay: - Tôi tên là Trần Kim Định, phụ thân là Trần Vân trước kia làm tổng binh cho triều Tuỳ. Phụ thân tuân lệnh đi mượn binh nhưng lạc đường thành ra phải ở lại Ô Long sơn này đốn củi kiếm sống. Nói xong, Kim Định mời khách về nhà mình dùng cơm nhưng Đinh San sợ trái với quân lệnh nên từ chối, hẹn ngày sau sẽ cho người đến đền ơn. Kim Định gật đầu, có vẻ bịn rịn nói: - Tôi sẽ chờ tin tướng quân, xin chớ thất tín. Đinh San hứa lần nữa rồi cầm thủ cấp của Tô Cẩm Liên chạy về ra mắt phụ thân kể lại mọi việc. Nhơn Quý nghe xong liền nói: - Như vậy con phải giữ lời hứa và hậu tạ ân nhân cho đúng đạo lý. Nếu Trần Vân là tổng binh của Tuỳ triều thì chắc Trình thiên tuế biết mặt, xin nhờ một phen vậy. Trình Giảo Kim bằng lòng, hôm sau cùng Đinh San mang một số vàng bạc gấm lụa tìm đường đến núi Ô Long. Trần Vân vội ra đón vào nhà trà nước, cho biết: - Tôi lưu lạc nơi đất Liêu này đã lâu, trong lòng vẫn muốn tìm cơ hội đê về quê hương. Nay cơ duyên kỳ ngộ này thì muốn dâng con gái cho Tiết tướng quân, còn tôi sẽ mặc giáp lên yên phò giúp nguyên soái báo đền công ơn. Nếu thiên tuế bằng lòng thì lễ vật này, nói giúp cho tôi một tiếng. Trình Giảo Kim vốn rất thích làm mai mối, nghe vậy nhận lời ngay, cầm lễ vật về thuật lại với Nhơn Quý. Tiết Đinh San thấy nhan sắc Kim Định không được mặn mà thì tỏ ý phân vân muốn từ chối nhưng Nhơn Quý sầm mặt ngay, nói: - Ngươi đáng lẽ đã chết rồi, nay được người cứu sống thì phải ghi nhớ ơn huệ ấy, sao từ chối được. Kim Định tuy chẳng xinh đẹp nhưng là đệ tử của Võ Dương thánh mẫu thì mai sau giúp cho ngươi một tay rất đắc lực. Vì thế ngươi không được phân vân, ngay ngày mai phải mang xe ngựa đến đón cha con Trần Vân về đây. Đinh San bất đắc dĩ phải tuân lệnh phụ thân. Liễu Kim Hoa được thêm con dâu rất mừng, cùng Đậu Tiên Đồng hối thúc Đinh San sửa soạn lễ vật đón rước Kim Định cho đúng phép. Ô Long sơn không cách xa thành bao nhiêu nên chỉ nội một ngày việc đón rước đã hoàn tất, Nhơn Quý liền đứng chủ hôn, tác hợp cho Đinh San và Kim Định thành thân. Kim Định hết lòng kính trọng Đậu Tiên Đồng, còn Đậu Tiên Đồng nghĩ ơn của Kim Định cứu chồng thì cũng chẳng phân lớn nhỏ, đối xử như chị em một nhà hòa thuận. Về phần quân tướng Liêu thấy chủ tướng chết thì tự động bỏ chạy tán loạn, kêu khóc vang trời. Nhờ vậy từ đó Tỏa Dương thành được bình yên vô sự. Nhơn Quý thấy không còn gì đáng ngại mới viết tiệp về triều tâu báo, sai Tiết Hiền Đồ trấn giữ ải Giới Bài; Chu Văn trấn giữ ải Kim Hà; Chu Võ trấn giữ Tiếp Thiên quan, cùng nhau cai quản một giải đất rộng tiếp giáp với Trung Nguyên. Một thời gian sau, chấn chỉnh quân mã xong, Nhơn Quý tính đến việc tiến qua Hàn Giang quan nên hội các tướng lại nghị sự. Trần Vân vốn quen thuộc đường lối, bước ra thưa: - Hàn Giang tuy cách đây không xa chỉ chừng bốn trăm dặm nhưng phải qua một con sông lớn mới tới được quan ải nên rất khó tiến binh. Thêm nữa quan ải này do cha con Phàn Hồng trấn giữ, cả hai đều túc trí đa mưu, làm tới tước Định Quốc vương thì không thể khinh thường được. Trước tiên nguyên soái nên cho đóng thật nhiều bè để qua sông rồi tính sau. Nhơn Quý khen phải, xuống lệnh cho bốn tướng là Trình Thiết Ngưu, Uất Trì Hiệu Hoài, Ngũ Quân Nhất và Khương Hưng Cụ dẫn quân lên rừng đốn gỗ làm bè, hạn trong một tháng phải xong. Bốn tướng tuân lệnh thi hành nên chẳng mấy chốc đã hoàn tất, về thành phục mệnh. Nhơn Quý cả mừng, lập tức đến giáo trường điểm ba mươi muôn binh, phong cho La Chương làm tiên phong, Tần Mộng làm hậu tập, Uất Trì Thanh Sơn lo lương thảo, Trình Thiên Trung đốc lương, Chu Thanh đi khắp nơi thu góp lương thực, để Vương Tâm Khuê và Vương Tâm Hạt ở lại giữ thành. Phân phó xong xuôi, Nhơn Quý nhờ Trần Vân làm hướng đạo, rầm rộ kéo đi, chẳng mấy chốc đã đến bên bờ Hàn Giang. Nhìn sông nước mênh mông, sóng bủa ầm ầm, Nhơn Quý cũng hơi nghi ngại, gọi hết các tướng lại dặn dò phải qua sông cho mau. Quả nhiên Nhơn Quý lo lắng không lầm, khi ấy ở Hàn Giang quan, Phàn Hồng nghe quân thám mã báo tin thì liền gọi hai con lại nói: - Nhân lúc quân Đường chưa qua sông kịp, hai ngươi hãy dẫn thuỷ binh đánh chặn ngang hông, ta sẽ dẫn bộ binh tiếp ứng trên bờ. Phàn Long và Phàn Hổ vâng lệnh, lập tức điểm binh kéo đi. Vì thế quân mã nhà Đường còn đang ở nửa sông thì chợt nghe có tiếng pháo nổ vang trời, từ hai bên vô số chiến thuyền xông ra. Thấy khí thế của địch quân quá mạnh, quân sĩ toan dạt ra hai bên tránh né nhưng Nhơn Quý ra lệnh: - Thuỷ chiến chẳng phải như bộ chiến mà có thể chạy đâu cũng được. Nếu ai không tiến lên thì sẽ tuân theo quân pháp trừng trị. Nghe lệnh này các tướng đành vừa đánh vừa hối thúc quân sĩ chèo lên cho mau. Tần Mộng đánh với Phàn Long, La Chương giao chiến với Phàn Hổ, còn Đậu Nhất Hổ thì lo chặn các chiến thuyền địch, không cho áp sát. Được một lúc, Phàn Long và Phàn Hổ đều bị La Chương và Tần Mộng đánh bị thương nên kinh hãi quay thuyền bỏ chạy, bỏ thuyền lên bờ, cùng với cha cố thủ quan ải. Nhơn Quý thừa thế cho quân trống vang lừng, tiến thẳng đến trước ải nhưng vì địa thế chỉ có một con đường độc đạo, hai bên toàn là vách núi sừng sững nên rốt cuộc phải lui ra sau mấy dặm an dinh hạ trại. Phàn phu nhân nghe tin hai con bị thương thì rất nóng lòng sốt ruột, ra nói với chồng: - Con gái chúng ta vừa mới được Lê Sơn thánh mẫu cho hạ sơn, sao tướng công không cho nó ra trận? Trước là thử tài, sau báo thù cho hai anh! Nói xong, Phàn phu nhân gọi tiểu thư là Phàn Lê Huê ra cho phụ thân hỏi han. Khi nghe biết sự tình, Phàn Lê Huê nghĩ thầm: - "Khi xuống núi, sư phụ cho ta biết có lương duyên với Tiết Đinh San. Nay quân Đường đã tới thì ra trận xem thử dung mạo hắn ra sao rồi định liệu sau." Nghĩ vậy nên Phàn Lê Huê cúi đầu xin phụ thân ngày mai cho mình ra đối chiến. Được Phàn Hồng bằng lòng, Phàn Lê Huê liền vào nhà sau lấy linh dược ra chữa trị cho hai anh. Tuy đã quyết trong lòng nhưng đêm ấy Phàn Lê Huê không sao ngủ được, trong lòng trăn trở bao nhiêu ý nghĩ: - "Trước kia cha mẹ có hứa gả ta cho Dương Phàm nhưng theo lời đồn thì tên này tướng mạo xấu xí, tính tình hung ác, chẳng lẽ lại đem thân ngọc của ta dâng cho hắn. Vả lại sư phụ có nói lương duyên của ta ở nhà họ Tiết, vì thế nhất định ngày mai phải gọi Đinh San ra đấu chiến rồi mới quyết định được." Vì vậy hôm sau trời chưa sáng hẳn, Phàn Lê Huê đã nai nịt xong, điểm quân kéo đến trước trại Đường khiêu chiến, có Phàn Long và Phàn Hổ đi theo lược trận. Nhơn Quý nghe nói đó là con gái của Phàn Hồng thì rất coi thường nhưng quân thám thính cho biết: - Phàn Lê Huê tuy là nữ nhi nhưng tài phép và võ nghệ rất cao cường. Chẳng biết tại sao nữ tướng cứ đòi thế tử ra đánh, hăm dọa sẽ phá trại quân ta thành bình địa. Nhơn Quý nghe vậy cả giận, không cho Đinh San ra trận mà hỏi lại các tướng. Đậu Nhất Hổ vốn là người hiếu sắc, nghe vậy liền bước ra xin đi ngay. La Chương cũng muốn ra trận xem thử Phàn Lê Huê tài sắc ra sao nên Nhơn Quý bằng lòng, cho theo lược trận.
Hồi Thứ Mười Lăm - Một Roi Đánh Bại Hai Nữ Tướng Bấm để xem Thấy hai tướng Đường một cao một thấp, tướng mạo tầm thường, Phàn Lê Huê biết ngay không phải là Đinh San nên quát lớn: - Các ngươi định ra đây là trò cười cho thiên hạ hay sao? Mau về gọi thế tử Đinh San ra đây đối chiến với ta mới xứng. Hai tướng thấy tướng mạo Phàn Lê Huê thiên hương quốc sắc thì mê mẩn đứng nhìn không chớp mắt, khi nghe quát cũng không lấy làm bực bội, cười mà nói: - Nữ tướng kia! Nếu thắng bọn ta thì sẽ mời thế tử ra, bằng thua thì hãy theo về làm vợ cho xong. Phàn Lê Huê cả giận, múa song đao nhắm La Chương chém luôn. Thấy La Chương đón đỡ, Nhất Hổ cũng khoái chí xông vào tiếp một tay. Tuy đánh với hai tướng nhưng Phàn Lê Huê chẳng nao núng chút nào, dùng đao chỉ lên trời một cái, lập tức không biết bao nhiêu thiên binh thần tướng mặt xanh nanh vàng, kim khôi rực rỡ từ đâu xông ra đánh giết tơi bời. Hai tướng cũng không sao chống cự nổi, quay đầu dẫn tàn quân về chịu tội thưa với Nhơn Quý: - Nữ tướng có phép vãi đậu thành binh nên chúng tôi không sao chống nổi. Nữ tướng một mực muốn thế tử ra đối địch, xin nguyên soái thử một lần xem sao? Nhơn Quý càng thêm giận, nhất định không cho Đinh San ra trận mà xuống lệnh cho Đậu Tiên Đồng. Khi ra trước trận, Đậu Tiên Đồng thấy Phàn Lê Huê xinh đẹp còn hơn mình mấy phần thì kinh ngạc vô cùng, nói lớn: - Ta là thứ thiếp của Tiết Đinh San, ngươi là phận gái không biết nhục sao mà cứ gọi chồng người khác ra đánh? Phàn Lê Huê nghe vậy không sao chịu nổi, múa song đao đánh liền. Đậu Tiên Đồng cũng dùng song đao nên bốn thanh đao bay lượn như rồng bay phượng múa, quả là kỳ phùng địch thủ. Thấy giao chiến đã hơn bốn mươi hiệp mà chưa phân được thắng bại, Phàn Lê Huê liền rút roi tiên ra định đánh. Đậu Tiên Đồng nhìn thấy thì biết ngày đó là bảo bối lợi hại, vội vàng quay ngựa đào tẩu. Kim Định thấy vậy liền xin Nhơn Quý cho ra đánh báo thù. Phàn Lê Huê chợt thấy có một nữ tướng dung mạo xấu xí dẫn quân tiến ra thì cười ngất nói lớn: - Ngươi thật giống vợ của Táo quân, chẳng muốn sống nữa hay sao mà ra đây chịu chết? Sao không gọi thế tử ra đây đối chiến? Kim Định cả giận mắng lại: - Tiện tì kia! Sao ngươi muốn chồng ta ra trận? Chẳng lẽ ngươi làm kỳ nữ hay sao? Phàn Lê Huê nghe vậy nửa kinh ngạc nửa buồn cười vì một vị thế tử như Tiết Đinh San sao đi lấy một người chẳng có nhan sắc làm vợ. Thấy Phàn Lê Huê không nói, Kim Định liền vung đôi chùy nặng hơn trăm cân nhắm đầu địch thủ đánh luôn. Phàn Lê Huê chẳng sợ hãi, dùng song đao chống lại nhưng muốn mau kết thúc nên được mấy hiệp liền niệm chú biến ra vô số thiên binh thần tướng. Kim Định cả cười nói: - Phép tắc tầm thường như thế mà cũng mang ra khoe với ta. Nói xong, Kim Định đọc luôn mấy câu thần chú, tức thì thiên binh thần tướng biến mất hết. Phàn Lê Huê cả giận, rút Tru Tiên kiếm ra quăng lên. Đây là bảo vật rất thần kỳ nên dù Kim Định có tài phép cũng không tránh khỏi, bị một kiếm vào vai bại tẩu chạy về thành. Nhơn Quý không sao dằn được tức giận, nhưng vẫn không cho Đinh San ra trận, gọi Tiết Kim Liên lại nói: - Nữ tướng đánh với nữ tướng, ngươi hãy ra báo thù cho hai chị, đừng để mất tiếng họ Tiết nhà ta. Tiết Kim Liên vâng lệnh điểm quân mở cửa thành kéo ra. Khi nhìn thấy Phàn Lê Huê xinh đẹp tuyệt trần mà võ nghệ cùng tài phép cao cường ít người địch lại, Tiết Kim Liên nảy sinh lòng cảm mến, nhẹ nhàng thuyết phục: - Phàn nữ tướng! Ta thấy ngươi tài sắc vẹn toàn, nếu đầu về nhà Đường thì chẳng mất vinh hoa phú quý đâu, chẳng tốt hơn là vùi chôn hương sắc ở đất Phiên bang này hay sao? Phàn Lê Huê nghe vậy cũng dịu lời đáp: - Cô nương tên họ là gì? Ta vốn vâng mạng sư phụ xuống núi sánh duyên cùng Tiết Đinh San nên mới muốn gọi ra xem mặt thử. Nếu Đinh San thắng được ta thì ta mới nghe lời sư phụ, bằng không sẽ ở vậy suốt đời. Tiết Kim Liên cười ngất, nói: - Tôi là em của Tiết Đinh San, nếu cô nương muốn hội diện thì tôi sẽ báo lại với phụ thân, sáng mai cho vương huynh ra trận. Phàn Lê Huê bằng lòng, hai bên đều nổi chiêng thu binh. Đinh San nghe Kim Liên kể lại việc này liền về bàn với hai vợ. Đậu Tiên Đồng và Kim Định hết sức tức tối, nói ngay: - Con yêu nữ ấy đánh chị em chúng tôi bị thương, thù này chưa trả thì đời nào lại chịu nhường chồng. Tiết Đinh San phải an ủi hết lời hai phu nhân mới thôi mắng chửi. Ngày hôm sau nghe tin Phàn Lê Huê đến khiêu chiến, Nhơn Quý bất đắc dĩ phải cho Đinh San ra trận. Phàn Lê Huê nhìn thấy một tướng trẻ tuổi đầu đội kim khôi, mặc giáp bạc, cưỡi ngựa Đằng vân, cầm thiên phương họa kích hết sức oai dũng, tướng mạo chẳng khác Phan An, Tống Ngọc thì mừng thầm, còn Tiết Đinh San thấy Phàn Lê Huê mày tằm mắt phượng, xinh đẹp hơn cả Đậu Tiên Đồng thì cũng khen trong bụng nhưng vì danh dự của quân tướng nhà Đường nên quát lớn rồi múa kích đánh luôn. Phàn Lê Huê vừa múa song đao chống đỡ vừa nói: - Ngươi là Tiết Đinh San phải không? Sư phụ ta có dặn khi xuống núi sẽ kết duyên cùng ngươi. Vì thế đừng đánh nữa, ta sẽ thưa với phụ thân về đầu nhà Đường, giúp một tay bình Tây Liêu, ngươi nghĩ sao? Đinh San cũng vừa đánh vừa mắng lại: - Ngươi thật không biết hổ thẹn là gì, dám giở trò cột tìm trâu. Ta đây đường đường là thế tử Bình Liêu vương, đời nào chịu sánh duyên cùng nữ tặc. Phàn Lê Huê nghe mắng liền nổi giận, niệm chú khiến cho trời đất bỗng nhiên tối tăm mù mịt, cát bay đá chạy cuồng loạn. Nhân lúc Tiết Đinh San đang mặt mày tối tăm, Phàn Lê Huê xông tới bắt sống, trói nghiến rồi mới thâu phép về, chỉ mặt Đinh San nói: - Nếu ngươi chịu cùng ta kết hôn thì được sống, trái lại đừng trách ta vô tình. Tiết Đinh San thấy tình hình này khó thoát nổi nên gật đầu, giả bằng lòng ưng chịu. Phàn Lê Huê mừng lắm, bắt Đinh San phải thề thốt thì mới tin. Đã lỡ dối trá, Đinh San đành phải lớn tiếng thề: - Nếu Đinh San này bội ước thì sẽ bị treo lơ lửng giữa trời. Phàn Lê Huê nghe vậy liền hối quân mở trói. Tiết Đinh San lên ngựa chạy một đoạn, khi thấy chắc chắn đã được thả mới quay đầu lại, lớn tiếng mắng: - Phàn Lê Huê! Ta bị tà phép của ngươi nên mới bị bắt, đành phải hứa dối cho qua chuyện chứ đời nào lại ưng chịu dễ dàng như thế? Mắng xong, Tiết Đinh San không để Phàn Lê Huê trả lời, múa kích đánh liền. Phàn Lê Huê hết sức nổi giận, đón dỡ mấy hiệp thì bỏ chạy lên núi. Khi thấy Tiết Đinh San đuổi theo đến giữa chừng, Phàn Lê Huê niệm thần chú biến mất, phong cảnh cũng đổi ra khác hẳn. Đinh San nhìn chung quanh chỉ thấy toàn là vách đá lởm chởm, không hề có đường lên hay xuống, thì kinh hoảng vô cùng, cứ đứng sững mà nhìn. Chợt thấy có một tiều phu đang đi trên cao, Đinh San mừng rỡ gọi lớn, xin chỉ đường cứu mình. Tiều phu quay lại, nhìn xuống tỏ vẻ rất ngạc nhiên hỏi: - Sao tướng quân xuống được vậy? Nơi đây chẳng có đường lối nào cả, nếu muốn lên thì buộc dây vào lưng, lão sẽ kéo giúp cho. Tiết Đinh San cả mừng, với sợi dây lão tiều phu vừa thòng xuống, buộc ngang lưng thật chặt rồi nói: - Tôi buộc rồi, lão kéo lên đi. Chẳng ngờ lão tiều phu kéo nửa chừng thì buộc vào gốc cây lớn rồi cười nói: - Tôi đi ăn cơm đây. Tướng quân đã thề thốt như thế nào thì cố mà chịu, đừng kêu la làm gì, nơi đây chẳng có ai đâu. Nói xong, lão tiều phu bỏ đi ngay. Tiết Đinh San còn đang kinh hoảng chưa biết làm sao, chợt có mấy con chuột núi ở đâu chạy lại, cứ nhè sợi dây mà gặm. Tiết Đinh San sợ quá, thất thanh kêu cứu tuy biết rằng như vậy chỉ là vô vọng mà thôi. Ngờ đâu lại có một tiểu thư cùng với tám a hoàn đi tới. Nghe tiếng kêu, tiểu thư này liền nói với bọn a hoàn: - Các ngươi hỏi xem người ấy là ai, vì sao lại bị treo lơ lửng ở đây. A hoàn vâng lệnh chạy tới hỏi ngay. Tiết Đinh San đành phải trả lời: - Tôi là Tiết Đinh San, Nhị lộ nguyên soái của Đường triều. Hôm nay giao đấu với yêu nữ Phàn Lê Huê bị nó lừa lên núi, sau đó bị lão tiều phu dối trá treo trên vách núi. Nếu bằng lòng cứu giúp ơn ấy tôi nguyện chẳng dám quên. Bọn a hoàn nghe vậy bỏ đi một lúc rồi mới quay lại nói: - Nếu muốn được cứu thì phải bằng lòng ưng chịu một điều kiện của tiểu thư tôi mới xong. Lúc ấy mấy con chuột đã cắn gần hết sợi dây nên Tiết Đinh San chẳng cần biết đó là điều kiện gì, gật đầu bằng lòng ngay. Bọn a hoàn liền xúm lại kéo Đinh San lên. Không thấy tiểu thư đâu, Đinh San ngạc nhiên hỏi thì được bọn a hoàn cho biết: - Tướng quân cứ đến vườn hoa trước mặt là gặp. Tiểu thư chúng tôi họ Thôi, là con của Binh Bộ thượng thư, không phải là người tầm thường đâu. Vì thế tướng quân nên giữ đúng lời, chớ bội ước mà rước nguy hiểm. Tiết Đinh San nghe vậy nhờ mấy a hoàn dẫn đường tới đó. Thấy tiểu thư đang ngồi uống trà, Đinh San liền bước đến gần bái tạ, hỏi: - Tiểu thư có điều kiện gì muốn Đinh San này thi hành chăng? Thôi tiểu thư gật đầu mỉm cười nói: - Thật ra điều kiện này cũng không có gì khó khăn. Phàn Lê Huê vốn là chị em với tôi, nếu tướng quân bằng lòng kết lương duyên thì tôi sẽ đứng ra làm mai mối, long phụng vui vầy. Bằng tướng quân bội ước không nghe theo thì đừng mong trờ về nhìn lại gia đình. Đinh San đành phải chối quanh: - Đúng là điều này không có gì khó nhưng tôi còn nhỏ tuổi mà đã có hai vợ thì thật không dám đèo bồng thêm nữa. Thôi tiểu thư nghe vậy cả giận, mắng lớn rồi sai a hoàn trói nghiến Đinh San lại. Thình lình có tiếng sấm sét nổ vang, chấn động cả một vùng khiến Đinh San ù tai hoa mắt, tối tăm cả mặt mũi. Khi trời yên đất lặng, Đinh San mở mắt ra thì chẳng còn thấy Thôi tiểu thư cùng vườn hoa ở đâu nữa, chỉ có mình đang ngồi trong cũi còn Phàn Lê Huê đứng trước mặt quát hỏi: - Ngươi là tên vong ân bội nghĩa, mấy lần chẳng giữ lời thề. Lần này là cuối cùng, nếu ngươi không bằng lòng việc hôn nhân thì ta quyết chém đầu chẳng tha. Bất đắc dĩ Tiết Đinh San phải nói: - Tiểu thư bằng lòng tha chết thì ngày mai tôi sẽ cho người đến mai mói, nếu bội ước sẽ chết dưới biển sâu muôn trượng. Phàn Lê Huê nghe Tiết Đinh San nói vậy liền truyền quân mở cũi thả Tiết Đinh San ra. Chờ lấy ngựa kích xong, Tiết Đinh San nhảy thót lên, chỉ mặt Phàn Lê Huê mắng tràn: - Tiện tì! Ngươi hai phen làm nhục thì ta đâu còn tình nghĩa với ngươi mà đòi cưới hỏi. Ngươi nằm mơ cũng chẳng thấy được đâu. Mắng xong, Tiết Đinh San múa kích định đánh tiếp. Phàn Lê Huê biết trước như vậy nên không đón đỡ, niệm thần chú khiến Đinh San như bị búa đánh vào đầu, ngã lăn ra bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, Đinh San thấy mình trôi lềnh bềnh trên mặt biển thì kinh hoàng hơn, ngỡ rằng phen này chắc chết tới nơi. Đinh San chợt thấy có một chiếc thuyền lớn đi tới, trên thuyền là một vị thế tử đang ngồi ngắm cảnh thì liền kêu cứu. Vị thế tử này nghe kêu thì cho người cứu Đinh San lên ngay nhưng khi biết mọi việc liền nói: - Tuy ngươi thân phận cũng lớn nhưng Phàn Lê Huê theo lệnh sư phụ mở lời trước thì đáng lẽ ra ngươi đừng từ chối mới phải. Hai người mà hợp lực với nhau thì chắc chắn việc chinh Tây sẽ hoàn thành tốt đẹp. Đinh San bướng bỉnh đáp: - Phàn Lê Huê là đệ tử của tiên thì tôi cũng có sư phụ là Vương Ngao lão tổ. Nếu biết tôi bị nạn, thể nào sư phụ cũng đến cứu ngay. Thế tử tức quá, sai quân buộc một viên đá lớn vào người Đinh San rồi quăng luôn xuống biển. Đinh San kinh hoảng đến ngất người đi, đến khi tỉnh lại tưởng như mình đã xuống âm phủ. Chẳng ngờ tỉnh táo lại một chút thì thấy mình vẫn còn nằm dài dưới đất, viên đá buộc nơi chân, chẳng sao nhúc nhích được. Đinh San chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì Phàn Lê Huê đi tới cười hỏi: - Ngươi lại bị ta bắt lần nữa. Bây giờ ngươi tính sao đây? Túng thế Đinh San đành phải năn nỉ xin tha mạng. Phàn Lê Huê liền nói: - Ngươi đã hai lần bội thề thì không thể tin được. Nếu ngươi không thề nặng thì ta quyết không tha cho đâu. Tiết Đinh San không còn đường nào khác đành phải lớn tiếng thề: - Lần này tôi còn phụ bạc tiểu thư nữa thì xin trời đất trừng phạt cả nhà chết bằng đao kiếm. Phàn Lê Huê nghe Đinh San thề nặng thì xúc động vô cùng, êm ái nói: - Tôi chờ đợi ngày này lâu rồi, xin chàng mai đến sớm một chút rồi chúng ta cùng về thành lo toan việc chinh Tây. Tiết Đinh San không đáp, lẳng lặng lên ngựa về thành, ra mắt Nhơn Quý thuật hết đầu đuôi nhưng vẫn quyết không chịu theo lời kết hôn. Đậu Tiên Đồng và Kim Định nghe vậy rất cảm động, trong lòng đã muốn khuyên lang quân nên giữ lời hứa cho trọn đôi bề. Riêng Trình Giảo Kim thì cười ngất nói: - Thánh thượng quả là có hồng phúc rất lớn. Theo lão thì chẳng bao lâu nữa việc bình Tây Liêu sẽ kết thúc. Nhơn Quý ngơ ngác hỏi nguyên do thì Trình Giảo Kim giải thích: - Phàn Hồng là danh tướng được an đến tước vương tất nhiên là mưu cơ tài giỏi, nay con gái lại biết vãi đậu thành binh, chẳng tướng nào chống cự nổi mà nặng tình với lệnh lang thì tất phải quy thuận Đường triều. Như vậy việc đánh bắt Phiên vương dễ như trở bàn tay mà công đầu thuộc về nguyên soái, chẳng phải là thánh thượng có hồng phúc hay sao? Nhơn Quý nghe vậy liền nhờ Trình Giảo Kim đứng ra làm mai mối hộ mình. Vốn là sở trường nên Trình Giảo Kim nhận lời đi ngay, lập tức về dinh sửa soạn lễ vật.
Hồi Thứ Mười Sáu - Lê Huê Lỡ Tay Giết Phụ Thân Bấm để xem Khi Phàn Lê Huê rút quân về ải, Phàn Hồng hỏi ngay việc chiến trận ra sao. Phàn Hồng biết con gái thắng luôn mấy trận thì mừng lắm, nói: - Nếu con có pháp thuật cao cường như vậy thì ngày mai giúp cha giết hết bọn quân tướng nhà Đường cho xong. Phàn Lê Huê vội quỳ xuống thưa: - Lúc hạ sơn, sư phụ có dặn dò sau này con sẽ có túc thế lương duyên với Tiết Đinh San. Hôm nay ra trận con thấy người ấy không những phong mạo hơn người mà còn làm thế tử của Bình Liêu vương thì đã ưng thuận tha cho về thành. Ngày mai chắc có người mai mối đến, xin cha vì con mà quy thuận triều Đường, cùng nhau chung hưởng vinh hoa phú quý, còn hơn là cứ mãi chôn vùi tên tuổi nơi đây. Phàn Hồng nghe nổi giận xung thiên, trợn mắt mắng Phàn Lê Huê một chập rồi chưa đã giận, rút gươm định chém chết con gái. Phàn Lê Huê sợ quá bỏ chạy nhưng Phàn Hồng quyết đuổi theo đến cùng. Phàn Lê Huê bất đắc dĩ phải rút song đao đỡ gạt. Thấy vậy Phàn Hồng càng thêm giận, gầm lên như sấm: - Súc sinh! Ngươi dám đánh lại tiên phong hay sao? Phàn Hồng nổi giận đến run người lên, vì thế khi xông tới trượt chân một cái, vô tình đưa cổ đúng ngay vào lưỡi đao Phàn Lê Huê đang cầm, nhào xuống chết tươi. Phàn Lê Huê hồn vía lên mấy, ôm xác cha khóc ngất. Khi ấy Phàn Long và Phàn Hổ chạy tới, tuy nghe em gái hết lời thanh minh, nhưng không tin được, chỉ mặt mắng lớn: - Tiện tì! Ngươi vì một tên nam nhân mà cả gan giết tiên phong thì trời đất nào dung thứ nổi mà còn khóc lóc? Vừa mắng hai người vừa rút kiếm xông tới định chém chết Phàn Lê Huê. Cực chẳng đã, Phàn Lê Huê phải múa song đao chống cự. Được hơn ba chục hiệp, Phàn Long vì nóng nảy nên trở bộ không kịp, bị đường đao của Phàn Lê Huê chém ngang một nhát, nhào xuống đất chết tốt. Phàn Hổ hết sức kinh sợ nhưng vì muốn báo thù cho cha, anh nên nghiến răng xông tới đánh kịch liệt, rốt cuộc vì quá sơ hở nên bị Phàn Lê Huê chém chết tại chỗ. Thật ra là vô tâm thí phụ, hữu ý tru huynh. Phàn phu nhân nghe tiếng binh khí vang động thì liền chạy lên nhưng đã trễ rồi, chỉ biết ôm xác chồng khóc ngất. Khi ấy Phàn Lê Huê cũng như người trong mộng, bàng hoàng một lúc mới tỉnh trí lại được, khuyên giải mẫu thân rồi sai quân cấp tốc tẩm liệm ba người, sợ rằng ngày mai Tiết Đinh San đến thì sẽ lỡ mất việc chung thân. Ngày hôm sau Phàn Lê Huê thăng trướng nói với các tướng: - Phụ thân cùng huynh trưởng ta gặp rủi ro nên đồng mất mạng một lượt. Đến nước này không thể nào chống cự được nữa, vì vậy ta muốn tất cả cùng về đầu nhà Đường. Các tướng nên theo lời, treo cờ hàng cho sớm. Các tướng tuân lệnh, lập tức cho quân sĩ treo cờ hàng lên cửa ải. Khi ấy Trình Giảo Kim vừa tới, thấy vậy rất mừng, lớn tiếng báo cho quân sĩ biết họ tên. Mẹ con Phàn Lê Huê ra tiếp đón rất niềm nở nhưng Trình Giảo Kim không thấy Phàn Hồng và hai con trai đâu thì hỏi ngay. Phàn Lê Huê sợ mẹ nói lộ chuyện thì hỏng hết việc kết thân nên rước lời: - Chẳng dám giấu thiên tuế, hiện giờ phụ thân và các huynh trưởng đang bị bệnh ngặt nghèo, không thể ra tiếp đón được, xin được miễn chấp. Xin thiên tuế nghĩ tới việc chinh Tây mà nói với Tiết nguyên soái chọn ngày cho mau để cùng nhau hợp sức mà tiến binh. Trình Giảo Kim thấy có Phàn phu nhân ở đó thì không nghi ngờ gì, nhận lời rồi từ biệt về thành báo tin cho Nhơn Quý biết. Đinh San chẳng muốn chút nào nhưng vì phụ thân đã bằng lòng nên không dám trái, đành phải nghe theo. Ngày hôm sau, Nhơn Quý cho quân mã tiến vào ải, cùng Phàn Lê Huê và Phàn phu nhân tương kiến. Liễu Kim Hoa thấy Phàn Lê Huê xinh đẹp như tiên nữ thì rất hài lòng, nói với Trình Giảo Kim: - Hôm nay là ngày hoàng đạo, vì thế xin thiên tuế đứng ra thu xếp việc thành thân cho xong. Trình Giảo Kim hớn hở gật đầu, vì đã quá quen hôn lễ nên xếp đặt đâu vào đó, đến tối thì cho hai người hiệp cẩn thành thân. Đinh San cũng hơi thắc mắc vì ngày vui của con gái không có cha và anh nên sau khi động phòng xong liền hỏi kĩ nguyên do. Thoạt đầu Phàn Lê Huê nối dối là có bệnh nhưng bị Đinh San gạn hỏi mãi nên tự nghĩ: - "Ta và chàng đã thành thân thì cần gì phải giấu giếm nữa, chắc nói ra cũng chẳng có gì." Vì thế Phàn Lê Huê thuật hết mọi việc. Chẳng ngờ Đinh San nổi giận đùng đùng, chỉ mặt mắng lớn: - Tiện tì! Ngươi thật là nghiệt súc mới dám làm chuyện vô phụ vô quân, bất trung bất hiếu đến vậy. Ngươi đã dám giết cha, anh thì mạng ta có kể ra gì. Chi bằng ta ra tay giết chết ngươi trước để tránh hậu họa sau này. Mắng xong, Tiết Đinh San chạy lại rút thanh kiếm treo ở trên vách nhắm Phàn Lê Huê chém luôn. Bất đắc dĩ Phàn Lê Huê cũng phải rút đao ra chống cự, lấy tình vợ chồng ra hết lời năn nỉ. Đinh San không thèm trả lời, cứ nghiến răng chém hoài khiến Phàn Lê Huê cũng nổi giận múa đao đánh lại kịch liệt. Bọn a hoàn nghe trong phòng có tiếng binh khí vang động thì thất kinh hồn vía, vội chạy đi báo cho nguyên soái biết. Nhơn Quý chưa biết nguyên do tại sao, cũng không tiện vào phòng con dâu nên sai Đậu Tiên Đồng và Kim Định đến can gián. Hai người chia nhau ra, một giữ lấy Phàn Lê Huê, một nắm áo Đinh San kéo ra ngoài, đồng thanh khuyên nhủ: - Vợ chồng ăn ở với nhau cốt ở sự nhường nhịn kính nể, bất cứ việc gì cũng phải suy xét chứ không nên nóng nảy đánh giết nhau như kẻ thù được. Nếu chỉ có chút giận hờn mà ra tay như thế thì còn ăn đời ở kiếp sao được. Phàn Lê Huê vẫn còn giận, hậm hực nói: - Tôi đâu có gây chuyện. Càng nhịn thì hắn càng làm dữ, nằng nặc đòi giết báo thù cho cha anh tôi là lẽ làm sao? Khi ấy Kim Định đã kéo Đinh San đến soái phủ. Nghe phụ thân mắng như tát nước, Đinh San bướng bỉnh cãi lại: - Con tuân lệnh cha kết hôn với nó nhưng khi biết tiện tì dám xuống tay giết cả cha lẫn anh thì không sao nhịn được, muốn trừ khử loài lang sói ấy đi cho rồi. Lần này con xin được trái lệnh cha chứ không ưng chịu làm vợ chồng với đứa bất nhân bất hiếu ấy đâu. Nhơn Quý cả giận, truyền quân đánh Đinh San ba mươi roi rồi lại giam lại một chỗ. Khi ấy Trình Giảo Kim có mặt nên Nhơn Quý quay lại nhờ vả: - Thiên tuế chịu vất vả đi khuyên giải Phàn Lê Huê một phen, khi nào tên súc sinh ấy biết lỗi thì sẽ ăn ở với nhau như cũ. Trình Giảo Kim tuân lệnh, tìm Phàn Lê Huê tỏ hết sự tình và khuyên nên nể mặt nguyên soái mà bỏ qua mọi việc. Phàn Lê Huê nghe nói Tiết Đinh San bị đánh ba mươi roi và bị giam thì bật khóc một hồi, nói: - Xin thiên tuế thưa giùm với nguyên soái là tôi đã quyết một lòng với nhà họ Tiết. Dù cho Đinh San có tệ bạc với mấy tôi cũng không thay lòng đổi dạ. Trình Giảo Kim nghe vậy mới yên tâm ra về báo cho Tiết Nhơn Quý biết. Khi Trình Giảo Kim đi rồi, Phàn Lê Huê nói với mẫu thân: - Con không hiểu tại sao nhân duyên tan vỡ như thế, vì vậy phải về núi cầu hỏi sư phụ xem nguyên nhân tại đâu. Xin mẹ đừng lo lắng, chỉ chừng tám chín ngày là con về tới. Nói xong, Phàn Lê Huê bái biệt, dùng thần thông bay về núi Lê Sơn ra mắt thánh mẫu mà hỏi. Lê Sơn thánh mẫu cho biết: - Lúc trước sư phụ quên kể cho con nghe cội nguồn. Nguyên ngày trước Ngọc Hoàng thượng đế có mở hội bàn đào, mời đủ mặt tiên, Phật, thần thánh. Trong khi đang vui vẻ, Tiên Đồng, Ngọc Nữ cười đùa với nhau làm vỡ một cái Quỳnh điêu và một Mạch hoa cảnh. Ngọc đế cả giận, toan bắt tội nặng cả hai người nhưng Nam Cực tiên ông đứng ra xin giùm, cho rằng đó là vì lòng trần chưa dứt mà gây ra tội. Ngọc đế nghe theo, truyền lệnh cho hai người xuống phàm trần kết làm vợ chồng cho tiêu hết nghiệt duyên ấy đi. Chẳng ngờ Ngọc Nữ ra khỏi điện Linh Tiêu, chợt thấy Ngũ Quỷ tinh tướng mạo xấu xí thì tự nhiên bật cười. Ngũ Quỷ tinh lại tưởng Ngọc Nữ cười là vì có tình với mình nên trốn xuống trần đầu thai thành Dương Phàm nơi Bạch Hổ quan, cho người đi hỏi cưới con lúc trước. Còn Kim Đồng thấy Ngọc Nữ cười với Ngũ Quỷ tinh thì giận lắm mắng là người lẳng lơ. Vì thế Ngọc Nữ cùng Kim Đồng cãi nhau một hồi mới chịu xuống trần đầu thai. Kim Đồng chính là Tiết Đinh San, còn Ngọc Nữ là con. Vì thế khởi đầu duyên tình có trở ngại đôi chút nhưng về sau sẽ được êm ấm lâu dài. Phàn Lê Huê nghe vậy cả mừng, bái tạ sư phụ xong liền về Tỏa Dương thành thuật lại chuyện cho mẹ. Từ đó hai mẹ con yên tâm sống trong soái phủ, riêng Phàn Lê Huê đã có ý muốn xuất gia tu hành xa lánh cõi trần ô trọc. Riêng phần Nhơn Quý sau khi chiếm được Hàn Giang quan thì cho Lý Khánh Hồng ở lại trấn giữ, bao nhiêu quân mã kéo hết qua Thanh Long quan hạ trại. Tổng binh trấn thủ ải này là Triệu Đại Bàng vốn là người có nhiều mưu trí, dụng binh rất tài nên chẳng hề sợ hãi, nghe tin quân báo liền hội chư tướng lại bàn bạc: - Quân nhà Đường thắng trận liên tiếp thì rất coi thường. Nay chúng ta thừa cơ hội bọn chúng chưa kịp an trại xong tiến đánh một trận xem trở tay có kịp hay không? Các tướng tuân theo, truyền quân sĩ ăn cơm sớm, đến canh ba lẳng lặng kéo đến trại quân Đường phát pháo tấn công. Quả nhiên quân tướng nhà Đường không hề có phòng bị gì cả, thình lình nghe tiếng pháo vang trời thì mới trở dậy nhốn nháo nai nịt chạy đi tìm võ khí. Chính ngay Nhơn Quý cũng không ngờ Triệu Đại Bàng cả gan tấn công trước như vậy, nai nịt xong thì bốn bề đều có lửa cháy ngùn ngụt, quân sĩ kêu khóc vang trời. Triệu Đại Bàng thừa cơ đánh giết một trận tơi bời, tiến thẳng đến trung quân. Khi ấy các tướng đã nai nịt xong, đồng xông ra đánh chặn lại nên Triệu Đại Bàng không dám tiến thêm, lấy một bảo bối gọi là Hóa Huyết kim chung quăng lên. Trong số các tướng Đường, người nào hết số mệnh thì đều bị Hóa Huyết kim chung đánh chết hết. Vừa lúc đó Đậu Nhất Hổ chạy đến thấy vậy liền múa côn đánh luôn. Triệu Đại Bàng dùng kim chung nhắm Đậu Nhất Hổ úp xuống, tưởng đâu bắt giết được dể dàng. May nhờ Đậu Nhất Hổ có phép địa hành nên chui xuống đất kịp thời. Tần Hán xông tới định cứu thì bị Triệu Đại Bàng dùng kim chung đánh tiếp, đành phải độn thổ trốn theo. Hai bên giao tranh đến đó thì trời gần sáng, Triệu Đại Bàng liền ra lệnh rút quân về ải ăn mừng đại thắng. Nhơn Quý kiểm điểm lại thấy hao tổn rất nhiều quân sĩ, tướng nhỏ chết hơn mười viên thì rất buồn bã. Chợt Đậu Nhất Hổ và Tần Hán chạy về thuật lại sự lợi hại của kim chung thì Nhơn Quý lại càng lo lắng hơn nữa. Nhơn Quý chưa kịp chỉnh đốn lại doanh trại thì Triệu Đại Bàng lại dẫn quân đến khiêu chiến, đành phải tạm cho Đậu Tiên Đồng và Kim Định là hai tướng có phép thuật ra đối chiến thử xem. Triệu Đại Bàng thấy hai nữ tướng thì cười ngất cho rằng đêm qua chắc đã giết hết tướng tài nên quân Đường mới dùng tới nữ tướng. Đậu Tiên Đồng thấy Triệu Đại Bàng diện mạo hung ác, lại còn chê cười mình thì nổi giận, quát lớn: - Phiên tặc! Ngươi cười cái gì, hãy xem đao của ta đây! Vừa nói Đậu Tiên Đồng vừa múa đao xông vào, Kim Định cũng tiếp tay cùng đánh khiến Triệu Đại Bàng không sao chống lại nổi, luống cuống cả tay chân. Thấy thế nguy, Triệu Đại Bàng liền thừa cơ lấy kim chung quăng lên. Hai nữ tướng biết kim chung lợi hại, vội vàng quay ngựa bại tẩu về trại. Thấy Triệu Đại Bàng cứ tiếp tục khiêu chiến mà chẳng có tướng nào dám ra trận, Nhơn Quý vô cùng buồn bực, gọi Trình Giảo Kim đến thương nghị. Trình Giảo Kim liền thưa: - Theo lão thì không có Tiết thế tử không xong. Nhơn Quý nghe vậy bất đắc dĩ phải cho treo miễn chiến bài, đồng thời bí mật sai người về Hàn Giang quan tha Tiết Đinh San ra. Đinh San vừa đến trại ở Thanh Long quan thì vừa đúng lúc Triệu Đại Bàng khiêu chiến, lập tức nai nịt dẫn quân xông ra liền. Tiết Đinh San chỉ mặt Triệu Đại Bàng mắng lớn: - Ta là Tiết Đinh San, thế tử của Bình Liêu vương nguyên soái. Ngươi có phải là Triệu Đại Bàng hay không, sao không xuống ngựa chịu trói cho mau? Đại Bàng cả giận, múa đao xông tới chém một nhát. Đinh San dùng kích đỡ khiến lưỡi đao bật văng ra ngoài, suýt nữa thì rơi khỏi tay, khiến Triệu Đại Bàng thất kinh kêu lớn: - Tiểu tử quả là có sức mạnh! Nói như vậy nhưng Đại Bàng vẫn chưa hết hung hăng, vận sức chém một đao nữa. Lần này Tiết Đinh San cùng dùng hết sức hất mạnh nên lưỡi đao bật lại gần trúng vào mặt chủ nhân. Triệu Đại Bàng kinh hãi vô cùng, biết giao đấu bằng võ khí sẽ thất bại dưới tay Tiết Đinh San nên vội vàng lấy kim chung quăng lên. Đinh San đội kim khôi là báu vật của lão tổ, thấy kim chung bay đến thì liền phát ra một luồng hào quang sáng chói, chạm vào kim chung khiến nó vỡ ra thành trăm mảnh. Triệu Đại Bàng hoảng sợ vô cùng, toan quay ngựa bỏ chạy nhưng Đinh San nhanh tay hơn, đâm một kích trúng bụng khiến địch thủ nhào luôn xuống ngựa chết tốt. Ngay khi ấy Chu Đỉnh tiên là sư phụ của Triệu Đại Bàng đằng vân đi ngang, thấy đệ tử chết mà không cứu kịp thì tức giận vô cùng, niệm chú nổi một trận cuồng phong đá bay cát chạy mù mịt trời đất, định nhờ đó bay xuống đánh chết Đinh San báo thù. Cũng may Đinh San vừa thấy cuồng phong nổi lên là biết ngay có tay lợi hại, lập tức cho rút binh về kịp. Chu Đỉnh tiên không sao phát tiết hết nỗi giận, ngay đêm ấy lập một trận dữ gọi là Liệt Diệm ở bên ngoài ải, chờ đến sáng dẫn quân đến khiêu chiến, gọi đích danh Đinh San mà mắng. Đinh San nghe báo thì không sao nhịn được, xin với phụ thân cho mình ra đối chiến. Vừa thấy mặt Chu Đỉnh tiên, Đinh San biết ngay là bọn bàng môn tả đạo nên nghĩ thầm: - "Bọn này có nhiều tà pháp, nếu ta không ra tay trước thì rất khó đối phó." Nghĩ xong, Tiết Đinh San múa kích vùn vụt, thúc ngựa xông lại đánh luôn chẳng cần hỏi họ tên. Chu Đỉnh tiên cố chống đỡ mấy hiệp thì bủn rủn cả tay chân, vội vàng thúc ngựa chạy vào trận. Thấy Đinh San đuổi theo, Nhơn Quý liền cho Tần Hán, Đậu Nhất Hổ và mười viên phó tướng đi theo hộ trận. Chu Đỉnh tiên chạy vào trung ương, thấy quân Đường đã vào trận hết thì liền lấy Hỏa hồ lô ra quăng lên trời, tạo thành một biển lửa ngùn ngụt. Chỉ trong phút chốc ba ngàn quân sĩ và mười viên phó tướng đều bị chết cháy. Riêng Đinh San có Chu tước bào nên không hề hấn gì tuy nhiên cũng không sao tìm được đường ra. Đậu Nhất Hổ và Tần Hán nhờ biết độn thổ nên chạy thoát, chạy về trại báo cho Nhơn Quý biết. Liễu phu nhân và Tiết Kim Liên nghe tin Đinh San bị hãm trong trận thì đều khóc ngất, đồng xin Nhơn Quý tìm cách cứu giúp Đinh San. Đậu Tiên Đồng và Kim Định nghe tin này không hề khóc lóc, nai nịt xong xuôi liền đến soái dinh xin vào trận cứu Đinh San ra. Nhơn Quý lắc đầu nói: - Liệt Diệm trận hết sức lợi hại, nếu không có nhiều thần thông thì chẳng khác gì đưa thân cho bọn chúng đốt. Nay phải nhờ Trình thiên tuế về Hàn Giang quan gọi Phàn Lê Huê đến đây thì may ra mới phá được. Liễu phu nhân cả mừng, hối thúc chồng sai người đi cho mau.
Hồi Thứ Mười Bảy - Tạ Ánh Đăng Phá Trận Liệt Diệm Bấm để xem Trình Giảo Kim tuân lệnh, cấp tốc chạy về Hàn Giang quan đưa thư cho Phàn Lê Huê. Đọc thư xong, Phàn Lê Huê biết Tiết Đinh San bị nạn thì phân vân không biết phải xử sự ra sao, không đi thì trái ý cha chồng mà đi thì không đúng với đạo lí của người xuất gia. Trình Giảo Kim chợt nhận ra Phàn Lê Huê đang mặc quần áo nhà tu, tay cầm phất trần thì biết ngay nguyên do, hết lời giải thích rồi năn nỉ, mãi sau mới làm cho Phàn Lê Huê xiêu lòng, nhận lời đi phá trận giải cứu Đinh San. Phàn Lê Huê theo Trình Giảo Kim đến Thanh Long quan, vào ra mắt Nhơn Quý chỉ xá một cái chứ không lạy, cho biết: - Từ khi thế tử phụ rẫy thì tôi đã quyết lòng xuất gia, vì thế theo không theo thói tục nữa, xin nguyên soái miễn chấp. Nhơn Quý và Liễu phu nhân nghe vậy hết sức đau lòng, ứa nước mắt mà khuyên giải Phàn Lê Huê cứu Đinh San một lần rồi sau này muốn giữ đạo hạnh cũng không dám ép buộc nữa. Bất đắc dĩ Phàn Lê Huê phải nhận lời, lên ngựa đi một vòng quan sát trận thế. Khi trở về, Phàn Lê Huê nói với mọi người: - Đây là một trận dữ nhất trong mười trận đời nhà Chu, bất cứ ai bị hãm vào trong trận thì đều bi đốt cháy thành tro bụi. May sao thế tử có bảo bối của Vương Ngao lão tổ nên chưa hề hấn gì. Tuy nhiên muốn phá được trận này thì phải thỉnh các vị tiên xuống cầm soái ấn điều khiển mới phá nổi. Trong khi Phàn Lê Huê đang nói chuyện thì Chu Đỉnh tiên đã nghe biết có người đến quan sát trận, lập tức dẫn quân tới khiêu chiến. Phàn Lê Huê nghe vậy cũng lên ngựa tiến ra. Thấy mặt Chu Đỉnh tiên, Phàn Lê Huê biết tên này rất độc ác nên chẳng do dự, rút luôn Tru Tiên kiếm ra đánh. Chu Đỉnh tiên vừa thấy Tru Tiên kiếm thì thất kinh hồn vía, quay ngựa chạy thẳng chẳng dám nhìn lại. Phàn Lê Huê không muốn sát sinh nên thong thả trở về trại thương nghị việc thỉnh các tiên. Nhơn Quý liền nhường ấn soái cho Phàn Lê Huê tuỳ nghi sử dụng, miễn sao phá được trận cứu Đinh San về là hài lòng lắm rồi. Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê không hề nai nịt như trước, thăng trướng truyền các tướng đến hội, nghiêm mặt nói: - Tôi tạm thay quyền nguyên soái điều khiển phá trận, vậy chư tướng nhất nhất phải tuân lệnh, bất cứ ai không nghe thì đều theo quân pháp xử phạt chẳng tha. Các tướng đều cúi đầu xin nghe theo. Phàn Lê Huê liền phân công: - Tần tướng quân có phép thăng thiên thì cầm theo một đạo Ngũ Lôi phù, chưởng quản thiên môn. Đậu tướng quân dùng phép địa hành, cầm một đạo linh phù chưởng quản dưới đất, hai người hễ thấy Chu Đỉnh tiên chạy lên chạy xuống đều được phép giết chết. Còn lại Đậu Tiên Đồng giữ Thanh Long kỳ trấn giữ phía đông; Tiết Kim Liên giữ Hồn Vân kỳ trấn phía nam; Kim Định giữ Bạch Hổ kỳ trấn phía tây; La Chương giữ Hắc Tinh kỳ trấn phía bắc; Tất cả đồng một lòng thì mới phá trận được. Khi các tướng tuân lệnh dẫn các quân sĩ ra đi, Phàn Lê Huê liền cầm Hoàng Long kỳ kéo quân thẳng tới trung quân, vừa mới xông vào thì bốn bề chợt có lửa dậy phừng phừng, chẳng sao tiến nổi. Phàn Lê Huê chợt nhớ tới trước khi xuống núi sư phụ có ban cho một cái kim bài để thỉnh các tiên, lập tức sai quân bày bàn hương án, đặt kim bài lên bàn khấn vái. Trong chốc lát có một vị tiên trưởng đằng vân bay xuống. Phàn Lê Huê nhìn thấy vị tiên trưởng này tiên phong đạo cốt, râu năm chòm xanh mướt như người còn trẻ thì vội cúi đầu làm lễ hỏi danh tính. Tiên trưởng đáp: - Ta là Tạ Ánh Đăng, tu luyện nơi Bồng Lai đảo. Nay thấy ngươi cầu khẩn nên đến giúp phá trận. Phàn Lê Huê cả mừng, xin Tạ Ánh Đăng dùng thần thông dập tắt ngọn lửa để mình tiến binh vào. Tạ Ánh Đăng gật đầu, lấy một cái hồ lô ra thả bốn con rồng trắng bay vút lên trời. Trong chốc lát trời đất kéo mây đen mịt mùng, mưa như trút nước khiến cho bao nhiêu lửa trong trận đều tắt ngúm. Chu Đỉnh tiên thấy tự nhiên phép bị phá thì tức lắm, hùng hổ xông ra, nhưng khi nhìn thấy Tạ Ánh Đăng thì khiếp vía kinh hồn, biến ra hai cánh bay về phía đông mà trốn. Lúc đó Đậu Tiên Đồng đang dùng Thanh Long kỳ trấn giữ phía đông, thấy vậy lập tức ngăn lại. Trên cờ có dán linh phù nên Chu Đỉnh tiên không sao thoát nổi, đành phải vỗ cánh bay về hướng tây. Nơi đây đã có Kim Định dùng cờ Bạch Hổ chặn lại, Chu Đỉnh tiên hoảng sợ bay về hướng Bắc nhưng cũng không sao thoát khỏi Hắc kỳ tinh của La Chương. Lúc này Chu Đỉnh tiên đã mất hết tinh thần, quýnh quáng bay về phương nam, rốt cuộc vẫn không thoát được Hồng Vân kỳ của Tiết Kim Liên. Túng thế, Chu Đỉnh tiên độn thổ trốn chạy, mới bị Đậu Nhất Hổ quát một tiếng đã bay hồn mất vía vội vụt thẳng lên mây. Tần Hán chờ đợi đã lâu, vừa thấy Chu Đỉnh tiên bay lên liền dùng Ngũ Lôi phù đánh xuống. Mọi người nghe một tiếng sét vang động, Chu Đỉnh tiên nhào luôn xuống đất nằm thẳng cẳng. Tần Hán toan bay xuống cắt lấy thủ cấp thì chợt có vị tiên trưởng bay lại ngăn trở, cho biết: - Đây là con vật cưỡi của Nam Cực tiên ông xuống trần phá quấy, tiểu tôn không nên giết nó làm gì. Tần Hán nghe vậy trợn mắt đáp lại: - Thầy chùa kia, ta muốn giết thì giết, ngươi lấy quyền gì mà ngăn cản ta được? Khi ấy Phàn Lê Huê cùng ba nữ tướng chạy lại, quát lớn rồi giới thiệu cho biết đó là Tạ Ánh Đăng tiên trưởng ngoài hải đảo đến giúp phá trận. Tần Hán nghe xong hổ thẹn cúi đầu nói: - Tôi không biết tiên trưởng nên mới mạo phạm. Tuy nhiên cũng tại tiên trưởng gọi tôi bằng tiểu tôn nên mới tức giận như thế. Tạ Ánh Đăng cười ngất nói: - Ta với Tần Thúc Bảo, ông nội của ngươi là bạn chí thiết, chẳng lẽ không gọi như thế được sao? Tần Hán vội vàng quỳ xuống tạ lỗi. Tạ Ánh Đăng không chấp, chỉ Chu Đỉnh tiên quát lớn: - Nghiệt súc! Ngươi còn chưa hiện nguyên hình hay sao? Chu Đỉnh tiên rùng mình một cái, hiện nguyên hình biến thành con hạc trắng. Tạ Ánh Đăng liền lên lưng hạc, bay thẳng về chỗ Nam Cực tiên ông, trả cho chủ nhân. Thấy trận đã phá xong, chư tướng đồng kéo vào một lượt, đi đến đâu đập phá tan tành tới đó. Vào đến trung ương, mọi người thấy Tiết Đinh San đang đứng ngơ ngác như người mất hồn thì vội lấy thuốc ra chữa chạy. Chẳng bao lâu, Đinh San tỉnh lại, tuy biết Phàn Lê Huê cứu mạng mình nhưng không thèm nói lời nào, cúi đầu lên ngựa chạy thẳng về trại. Phàn Lê Huê thấy vậy buồn bã thu binh về, báo cho Nhơn Quý biết để điều động quân mã tiến chiếm ải Thanh Long. Quân Liêu không có chủ tướng nên chẳng hề chống cự chút nào, lớp đầu hàng lớp bỏ trốn bằng hết. Nhơn Quý kéo binh vào ải kiểm điểm đâu đó, dựng cờ Đại Đường xong liền gọi Tiết Đinh San vào nói: - Nhờ có Phàn Lê Huê mạng ngươi mới sống sót, vì thế hãy bỏ qua những chuyện cũ, hòa hợp với nhau cho trọn tình phu thê. Chẳng ngờ Đinh San vẫn bướng bỉnh, đáp: - Phàn Lê Huê là nữ tướng triều đình thì đương nhiên phải ra sức, cần gì phải cảm ơn? Dù sao đi nữa con cũng không thể sống chung với một người bất trung bất hiếu được. Nhơn Quý nghe vậy hết sức tức giận, xuống lệnh đánh Đinh San ba mươi roi. Các Tướng vội vàng xúm lại, người thì can gián nguyên soái, người thì khuyên nhủ Đinh San nhưng cả hai đều nhất định như thế, chẳng ai nói nổi. Phàn Lê Huê nghe tin Đinh San bị đánh roi, máu tơi thịt nát thì vào trướng cúi lạy, rưng rưng nước mắt nói: - Xin nguyên soái bớt giận. Tôi về Tỏa Dương thành ẩn tu là chẳng còn chuyện gì xảy ra nữa cả. Liễu phu nhân cùng Đậu Tiên Đồng, Tiết Kim Liên và Kim Định đồng xúm lại mỗi người khuyên giải một câu càng làm cho Phàn Lê Huê khóc lớn hơn, nghẹn ngào nói: - Mọi người có lòng thương tưởng thì tôi xin ghi nhớ nhưng duyên số đã bạc bẽo như vậy thì còn níu kéo làm gì cho thêm khổ tâm. Từ nay trở đi tôi chuyên tâm chăm lo mẹ già, bao giờ đến lúc trăm tuổi thì sẽ về núi tu hành, không còn quyến luyến gì trần gian nữa. Nhơn Quý hết sức xúc động, biết không cầm giữ được nên đành phải truyền quân sửa soạn xe ngựa đưa về. Sau khi cho quân nghỉ ngơi ba ngày, Nhơn Quý giao cho Khương Hưng Cụ trấn giữ Thanh Long quan, còn bao nhiêu quân mã thì nhắm hướng Chu Tước quan tấn phát. Mấy ngày sau đến nơi, Nhơn Quý truyền hạ trại rồi triệu lão tướng Trần Vân lại hỏi về tình hình ở ải Chu Tước. Trần Vân liền thưa: - Ải Chu Tước này do một tướng Liêu tên là Thiện Thái Lai trấn giữ. Thiện Thái Lai vốn sức mạnh hơn người, võ nghệ cao cường lại được dị nhân truyền phép Tang Mộc lôi pháp, luyện thành một cái bảo tháp bằng gỗ có bảy tầng, mỗi tầng có hai con hỏa long, phun lửa cực kì lợi hại. Ngài cẩn thận lắm mới được. La Chương nghe vậy không bằng lòng, cho là Liệt Diệm trận lợi hại như vậy còn phá được, huống gì Tang Mộc lôi pháp, xin Nhơn Quý cho mình ra trận. Nhơn Quý bằng lòng nhưng dặn dò rất cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm thì cứ chạy về, không bị bắt tội thất trận. La Chương bái tạ xong lập tức điểm quân rầm rộ kéo đến trước ải lớn tiếng thách chiến. Chẳng bao lâu trong ải có tiếng pháo lệnh nổ vang rồi có một tướng mặt đỏ râu xanh hùng nổ dẫn quân xông ra, thấy La Chương còn nhỏ tuổi thì rất khinh thường chẳng thèm hỏi tên tuổi vung búa chém luôn. La Chương lấy thương hất một cái làm cây búa văng ngược trở lại. Thiện Thái Lai không ngờ sức của La Chương mạnh đến thế, kinh hoảng quay ngựa bỏ chạy. Thấy La Chuơng đuổi theo ráo riết, Thiện Thái Lai liền lấy bảo tháp quăng lên, lập tức mười bốn con hỏa long từ bảy tầng tháp bay ra phun lửa mù mịt, đốt chết toàn bộ quân sĩ nhà Đường. Riêng La Chương chạy trước nên chưa bị lửa táp trúng nhưng mù mịt chẳng thấy đường chạy về. Nhơn Quý đứng lược trận, liền cho Đậu Nhất Hổ và Tần Hán đuổi theo giúp một tay. Nhờ vậy La Chương chạy thoát về thành còn Đậu Nhất Hổ và Tần Hán cũng không ham đánh, độn thổ chạy luôn. Nhơn Quý kiểm điểm lại binh mã, cộng với quân chết trong trận Liệt Diểm thành ra một số lớn thì hết sức buồn bã, đứng ngồi chẳng yên. Trình Giảo Kim biết ý, đứng ra xin bảo lãnh cho Tiết Đinh San, cam kết thể nào cũng phá được ải. Bất đác dĩ Nhơn Quý phải bằng lòng, cho người về Chu Tước quan gọi Tiết Đinh San đến. Vừa gặp mặt con, Nhơn Quý đã mắng luôn: - Nghịch tử! Đáng ra ta phải giết chết ngươi rồi nhưng vì còn đang chinh chiến nên tạm tha cho. Nay Liêu tướng ở ải này sử dụng mộc tháp rất lợi hại, ngươi hãy trừ diệt hắn mà lấy công chuộc tội. Đinh San tuân theo, dẫn binh mã đến trước cửa ải kêu lớn: - Tên Phiên tướng hay khoe khoang đâu, có ta là thế tử Tiết Đinh San đến đây, hãy ra chịu chết cho mau. Thiện Thái Lai nghe vậy rất giận, lập tức nai nịt dẫn quân tiến ra, cùng Tiết Đinh San đánh nhầu một trận. Được mấy chục hiệp, Thái Lai tự biết khó chống nổi với Tiết Đinh San nên thừa cơ lấy bảo tháp ra quăng lên. Tiết Đinh San đã đề phòng sẵn, mau lẹ lấy Xuyên Vân tiễn nhắm mộc tháp bắn một phát. Hai bảo bối chạm nhau nổ vang trời đất, mộc tháp liền tan thành tro bụi ngay tức thì. Thái Lai còn đang ngẩn người kinh hoàng, Tiết Đinh San liền thừa cơ hội đâm cho một kích, nhào luôn xuống ngựa chết tốt. Tiết Đinh San chạy lại cắt lấy thủ cấp của Thiện Thái Lai, vừa toan xua binh chiếm ải thì chợt trên không có tiếng nói vọng xuống: - Tiết Đinh San, ngươi là đệ tử của tiên gia mà sao dám ra tay giết đệ tử của ta. Ngươi giỏi thì chịu một roi xem thử. Đinh San ngước mắt nhìn lên, thấy một đạo nhân diện mạo hung ác chẳng khác lão long tinh, mỏ nhọn râu dài đang từ trên giơ roi định đánh xuống thì vội vàng đón đỡ, cùng đạo nhân giao chiến hơn ba mươi hiệp. Thấy không thắng nổi địch thủ, đạo nhân liền quăng roi lên trời hóa thành hai con giao long bay xuống giương nanh vuốt hết sức ghê gớm. Đinh San cả sợ, vội giục ngựa chạy thẳng về trại.
Hồi Thứ Mười Tám - Trình Giảo Kim Ba Lần Cầu Nữ Tướng Bấm để xem Ngày hôm sau, Nhơn Quý cùng chư tướng lên thành quan sát địch tình, chợt thấy quân Liêu đã lập trận từ bao giờ, cờ xí ngập trời, sát khí ngùn ngụt. Nhơn Quý còn đang ngơ ngẩn đứng nhìn thì đạo nhân hôm trước đã xông ra thách thức: - Nhơn Quý! Ta nghe danh ngươi quá hải chinh Đông lừng lẫy thiên hạ, nay nếu không phá được trận này thì đừng khoe khoang nữa mà mang nhục. Nhơn Quý nghe vậy cả giận, quay lại hỏi các tướng nhưng chẳng ai dám ra trận, trừ Tiết Đinh San. Nhơn Quý đành phải bằng lòng, dặn dò con nên cẩn thận, hễ thấy yêu đạo giở tà thuật ra thì phải tránh né ngay. Tiết Đinh San tuân lệnh điểm quân xông ra, cùng với yêu đạo đánh nhầu một trận. Được chừng mười hiệp, yêu đạo trá bại bỏ chạy vào trong trận. Nhơn Quý thấy vậy kinh hãi vội cho Đậu Nhất Hổ và Tần Hán đuổi theo hỗ trợ nhưng khi ấy yêu đạo đã dùng Thuỷ hồ lô hóa ra một bể nước mênh mông, nhận chìm bằng hết bọn quân sĩ nên hai tướng cũng khiếp vía kinh hồn, độn thổ mà trở về. Liễu Kim Hoa và Tiết Kim Liên thấy vậy khóc ngất, lo rằng phen này Đinh San không sao tránh khỏi mạng vong. Tiết Kim Liên gạt nước mắt, hậm hực nói: - Tất cả là do đại huynh tôi bội bạc mà ra, nếu còn Phàn tẩu tẩu thì đâu đến nỗi. Nhơn Quý nghe nhắc đến Phàn Lê Huê thì thở dài, nhờ Trình Giảo Kim đi cầu một lần nữa. Trình Giảo Kim ngại ngùng từ chối khiến Nhơn Quý không biết nói sao, đành than dài: - Việc nguy cấp đến nơi, chẳng lẽ thiên tuế chịu bó tay hay sao? Nếu vậy thì coi như chinh Tây đã chấm dứt ở đây rồi. Trình Giảo Kim nghe vậy bất đắc dĩ tuân lệnh, cưỡi ngựa đến Hàn Giang quan, tự nghĩ: - "Phen này ta không nói dối không xong, phải nói rằng Đinh San đã hồi tâm, mời nàng về sum họp thì mới mong thành công." Đã có ý như vậy nên Trình Giảo Kim nói với bọn quân sĩ: - Các ngươi mau vào báo với tiểu thư là Tiết thế tử nhờ ta đến đón về. Phàn phu nhân nghe vậy rất mừng, hối thúc Phàn Lê Huê sửa soạn đi ngay. Thấy con gái có vẻ ngần ngại, Phàn phu nhân khuyên nên ra tiếp Trình Giảo Kim thì sẽ biết sự thật ra sao. Phàn Lê Huê nghe lời mẹ, ra chào Trình Giảo Kim, nói ngay: - Tôi biết oan gia chẳng bao giờ hồi tâm chuyển ý đâu, chắc là quân Đường đang gặp gì đó nguy cấp mới nhờ thiên tuế đến cầu cứu phải không? Trình Giảo Kim nghe vậy giật mình, thầm khen Phàn Lê Huê tinh ý nhưng cố gắng nói dối cho tròn vở kịch. Phàn phu nhân cũng khuyên con: - Thiên tuế đã lặn lội đến đây thì con nên vị tình mà đi một chuyến, nếu thế tử vẫn vô tình như trước thì lần sau từ chối cũng chưa muộn. Phàn Lê Huê bất đắc dĩ phải nghe lời, dẫn quân theo đường tắt đến Chu Tước quan. Con đường này rất hiểm trở, có nhiều núi cao nên thảo khấu chiếm làm sào huyệt khá nhiều. Phàn Lê Huê đang đi, chợt có tiếng pháo nổ vang rồi một nam tử tuổi còn khá trẻ xông ra đòi tiền mãi lộ. Phàn Lê Huê đang lúc vội vàng, tức quá mắng ngay: - Ngươi chỉ đáng làm con ta, sao đòi tiền mãi lộ. Tiểu tướng kia cười ngất, đáp: - Được lắm! Nếu ngươi đánh bại thì ta sửa soạn gọi ngươi là nghĩa mẫu, bằng không thì phải theo ta lên núi làm vợ chồng. Phàn Lê Huê nghe vậy vừa hổ thẹn vừa tức giận, múa song đao chém luôn. Hai người giao đấu được mấy hiệp thì tiểu tướng kia đuối tay, vội vàng quay ngựa bỏ chạy. Phàn Lê Huê tức tốc đuổi theo, từ phía sau với tay nắm cổ tiểu tướng vật xuống đất, hô quân trói lại. Phàn Lê Huê cười gằn hỏi: - Vừa rồi ngươi nói những gì? Bây giờ có giữ được không? Thật ra Phàn Lê Huê chỉ hỏi cho bõ tức vậy thôi, chẳng ngờ tiểu tướng kia rất khảng khái, gật đầu nói: - Tôi đã hứa thì sẽ theo lời, bằng lòng nhận làm nghĩa mẫu. Nói xong, tiểu tướng kia quỳ xuống lạy bốn cái, xin được hỏi tính danh. Khi biết Phàn Lê Huê đang dẫn binh tướng đi đánh quân Liêu, tiểu tướng liền cho biết mình tên là Tiết Ứng Luân, cháu bốn đời của Tiết Cử, cũng là người Trung Nguyên lưu lạc đến đây, xin theo hầu dưới trướng Phàn Lê Huê lập công chuộc tội. Phàn Lê Huê vốn không câu nệ, bằng lòng gọi Tiết Ứng Luân bằng con, phong cho làm tiên phong, dẫn quân cấp tốc kéo đi. Nhơn Quý thấy Trình Giảo Kim chưa về mà quân cứu viện đã tới thì rất mừng, sai con gái và hai con dâu ra đón tiếp. Nhân dịp ấy Phàn Lê Huê cho Tiết Ứng Luân vào ra mắt tổ phụ, thuật lại đầu đâu việc nhận nghĩa tử. Không thấy Đinh San ra đón mình, Phàn Lê Huê hỏi ngay: - Chẳng hay oan gia đâu rồi, tôi muốn hỏi xem chàng đã hồi tâm thật chưa hay chỉ nói chơi ngoài miệng mà thôi. Bất đắc dĩ Kim Liên phải nói thật Đinh San hiện giờ đang bị hãm trong trận của yêu đạo. Phàn Lê Huê nghe vậy cúi mặt không nói. Nhơn Quý sợ Phàn Lê Huê bỏ về nên hết lời khuyên bảo, dù Đinh San có tệ bạc đâu mình vẫn nhận làm dâu con trong nhà. Phàn Lê Huê còn dùng dằng chưa biết tín sao thì chợt có quân sĩ vào báo yêu đạo lại đến khiêu chiến, mắng chửi nhiều lời vô lễ. Nhơn Quý nghe vậy tức giận nói với Lê Huê: - Tên yêu đạo này thật khinh người quá lắm. Nay con đừng nghĩ gì đến tên súc sinh đó, cứ ra đánh cho hắn một trận biết mặt. Phàn Lê Huê không sao từ chối được, đành cưỡi ngựa ra trước trận xem thử, biết ngay yêu đạo dùng Thuỷ hồ lô lấy nước biển Bắc đổ vào trận, nếu Đinh San không có áo kị nước lửa thì đã toi mạng lâu rồi. Nhơn Quý thấy Phàn Lê Huê bằng lòng thì cả mừng, lập tức giao ấn soái cho tuỳ quyền điều động. Phàn Lê Huê xin nhận, lập tức thăng trướng phân phó công việc, sai Đậu Tiên Đồng, Kim Định và Kim Liên dẫn ba đạo quân chặn ba hướng; Tần Hán và Đậu Nhất Hổ dẫn quân chặn hai bên đông tây; Tiết Ứng Luân cầm Thuỷ Tinh đồ cùng mình vào trận. Các tướng lệnh thì lui ra sửa soạn thi hành. Ba nữ tướng vào trận trước, vừa qua khỏi cửa trận thì có tiếng sấm sét vang trời rồi một đạo hào quang từ trên cao chiếu xuống biến thành biển nước mênh mông, không sao tiến nổi. Khi ấy yêu đạo xuất hiện, cùng với ba nữ tướng giao tranh kịch liệt. Được mấy hiệp, yêu đạo lén lấy Hỏa hồ lô thả quạ lửa ra khiến ba nữ tướng thất kinh hồn vía, quay ngựa bỏ chạy. Tiết Ứng Luân nổi giận múa đao tiến vào, khi thấy nước dâng tới thì liền lấy Thuỷ Tinh đồ quăng ra, bao nhiêu nước biển đều bị thu sạch. Yêu đạo thất kinh hồn vía, vội mở Hỏa hồ lô thả quạ lửa ra. May sao khi ấy Phàn Lê Huê vừa kịp đến nơi, dùng Càn Khôn quyện quăng lên đánh chết hết bọn quạ lửa. Yêu đạo này vốn cả đời mới tu luyện được hai bảo bối Thuỷ, Hỏa hồ lô, bây giờ bị mất hết thì tức giận vô cùng, nghiến răng xông vào đánh với Phàn Lê Huê. Được một lúc, Tiết Ứng Luân, Tần Hán và Đậu Nhất Hổ lần lượt xông vào trợ chiến khiến yêu đạo không địch nổi, toan vọt người chạy trốn. Phàn Lê Huê nhanh tay lấy Đả Thần tiên quất một cái trúng vai khiến yêu đạo rơi xuống đất hiện nguyên hình là con nguyệt long. Tuy bị thương nhưng nguyệt long vẫn còn cố chui xuống đất trốn chạy, bị Đậu Nhất Hổ độn thổ đuổi theo ban cho một côn, đau quá nên phải trồi lên mặt đất. Phàn Lê Huê chờ sẵn, lập tức chém một đao chặt nguyệt long thành hai khúc. Quân Liêu thấy chủ tướng tử trận thì chẳng còn hồn vía nào nữa, thi nhau bỏ chạy tán loạn. Phàn Lê Huê ung dung tiến vào giữa trận, đốt một đạo bùa. Tức thì sấm sét nổi lên vang trời, Tiết Đinh San giật mình tỉnh lại, được các tướng phò về thành. Nhơn Quý thấy trận đã phá xong mừng rỡ vô cùng, truyền quân tướng kéo thẳng vào trong ải. Sau khi kiểm điểm xong, Nhơn Quý gọi vào trong trướng chỉ mặt mắng: - Súc sinh! Ngươi bị nguyệt long hãm tại trận, nếu không có vợ ngươi đến cứu thì còn tính mạng đâu nữa để ngang ngạnh, sao không quỳ xuống tạ lỗi cho mau. Cùng lúc ấy Tiết Kim Liên, Đậu Tiên Đồng và Kim Định chạy đến, khuyên giải Đinh San, kẻ nói với Phàn Lê Huê nên Đinh San chẳng thể trái lời, gượng quỳ xuống xin lỗi Phàn Lê Huê. Thấy chồng quỳ, Phàn Lê Huê chẳng dám nhận vội quỳ xuống đáp lễ. Nhơn Quý thấy vậy mừng rỡ khôn xiết, sai quân treo đèn kết hoa, chỉ chờ mai nhân là Trình Giảo Kim về tới sẽ tiến hành làm lễ động phòng hoa chúc. Đêm hôm ấy Đinh San ngủ ở phòng Kim Định, biết vợ mình đã hoài thai thì rất mừng rỡ, vì thế giận hờn cũng tiêu tán một phần. Ngày hôm sau, Trình Giảo Kim về đến, biết mọi việc ổn thỏa thì cười lớn, tíu tít chạy đi chạy lo việc bày biện bàn ghế. Tiết Đinh San thấy ai nấy đều vui mừng thì không dám bướng bỉnh như trước, cùng Phàn Lê Huê bái lạy trời đất, cha mẹ, mai nhân rồi giao bái với Phàn Lê Huê. Ai nấy đều hoan hỉ khôn xiết. Chợt Tiết Ứng Luân bước ra xin được bái lạy nghĩa phụ. Đinh San nhìn thấy Tiết Ứng Luân diện mạo thanh tú, tướng mạo đường đường, sức lực tràn đầy thì sinh nghi ngờ, tự nghĩ: - "Trước kia nữ tặc thấy ta dung mạo tuấn tú thì giết cha chém anh để kết hôn cho bằng được. Sau này bị ta xua đuổi thì có lẽ tư tình với tên này, lấy danh nghĩa mẹ con lừa dối ta đây. Cả hai đều là hạng dâm loàn thì còn để làm chi cho chật đất." Nghĩ vậy nên Tiết Đinh San bất ngờ đứng dậy chỉ mặt Phàn Lê Huê mắng lớn: - Tiện tì! Ngươi và hắn bằng tuổi nhau thì liêm sỉ để đâu mà gọi mẹ con? Ngươi tham dâm hiếu sắc vậy mà còn dám ngồi đây làm nhục gia phong nhà họ Tiết hay sao? Lần này Phàn Lê Huê vừa nhục vừa tức, uất ức đến mức ngã lăn ra bất tỉnh tại chỗ. Đậu Tiên Đồng, Kim Định và Tiết Kim Liên vội xúm lại săn sóc, còn Đinh San chẳng để ý gì đến, quát gọi quân sĩ mang Tiết Ứng Luân ra ngoài chém đầu tức khắc.
Hồi Thứ Mười Chín - Huyền Võ Quan, Tướng Đường Thất Trận Bấm để xem Quân sĩ đang định bắt trói Tiết Ứng Luân thì Nhơn Quý tới kịp, chỉ mặt Đinh San mắng như tát nước. Sau đó Nhơn Quý sai thả Tiết Ứng Luân ra, mang Đinh San thế vào chỗ bị chém đầu. Chư tướng và Liễu phu nhân thấy Nhơn Quý nổi trận lôi đình, mặt đỏ phừng phừng, mắt trợn lên như muốn rách cả ra thì không ai dám nói lời nào. Trình Giảo Kim vội chạy đến khuyên giải, hết lời xin tội cho Đinh San mà Nhơn Quý nhất định không nghe theo, một mực hối quân đem chém cho mau. Trình Giảo Kim sợ quá, quỳ xuống xin: - Thế tử tài nghệ song toàn, chính là trụ cột của triều đình, nếu nguyên soái cứ khăng khăng chém đầu thì việc chinh Tây tất chẳng thành, lão còn mặt mũi nào nhìn thấy thánh thượng nữa, chi bằng chết theo cho rảnh nợ. Nói xong, Trình Giảo Kim định lao đầu vào vách tự vẫn khiến Nhơn Quý hoảng sợ ngăn lại, bằng lòng tha chết cho Đinh San nhưng vẫn trừng trị bốn mươi roi, giam vào ngục. Khi ấy Tiết Ứng Luân biết sống không nổi với Tiết Đinh San, lén trốn về Ngọc Tuý sơn, làm thảo khấu như cũ. Về phần Phàn Lê Huê được ba chị em săn sóc một lúc thì tỉnh dậy, khóc ngất một hồi, cũng toan tự vẫn để tỏ lòng trinh bạch. Liễu phu nhân cả sợ, vội lấy mẹ già còn phải phụng dưỡng ra khuyên giải, khi ấy Phàn Lê Huê mới từ bỏ ý định tự vẫn, nghẹn ngào nói với mọi người: - Duyên phận đã vậy thì từ nay trở đi tôi quyết nương nhờ cửa đạo, không vướng mắc hồng trần nữa để khỏi làm trò cười cho thiên hạ, hạ quân cũng không bị xôn xao. Thấy Phàn Lê Huê quyết tâm, Tiết Kim Liên biết không sao cản nổi nên khuyên: - Tỉ tỉ đã muốn thì chẳng ai dám trách, tuy nhiên tỉ tỉ đừng vội thí phát, lỡ ra có thánh chỉ đến sai ra trận hay tác thành nhân duyên thì khó lòng mà cứu vãn được nữa. Phàn Lê Huê nghe vậy hứa sẽ không xuống tóc nhưng vẫn nhất quyết giữ đạo tu hành, bái tạ Nhơn Quý rồi dẫn quân ra đi. Chợt nhớ tới Tiết Ứng Luân, Phàn Lê Huê hỏi ra đầu đuôi thì cả giận, mắng: - Thật là nghiệt tử. Dù nghĩa phụ có đánh mắng thế nào cũng không nên bỏ đi. Bất đắc dĩ cũng phải nói với ta một tiếng mới phải. Phàn Lê Huê tức quá, mắng con nên không theo đường cũ, thẳng đường lớn về Hàn Giang quan, Nhơn Quý thấy việc quân đã tạm ổn, truyền cho Chu Thanh ở lại trấn giữ, còn bao nhiêu nhắm hướng Huyền Võ quan tấn phát. Mấy ngày sau tới nơi, Nhơn Quý cho quân hạ trại, hỏi han về tướng giữ ải để quyết định kế sách chu toàn. Nguyên tướng giữ ải này tên là Điêu Ứng Tường, vợ chết sớm để lại một người con gái là Điêu Nguyệt Nga, tài sắc võ nghệ đều song toàn, lại được Kim Đao thánh mẫu truyền cho pháp thuật, luyện được bảo bối Nhiếp Hồn linh hết sức lợi hại. Hai cha con nghe báo quân Đường hạ trại trước ải thì liền sau quân chống giữ cẩn mật, ngày hôm sau sai một bộ tướng là Hồng Lý Đạt dẫn quân đến khiêu chiến. Khi ấy Uất Trì Thanh Sơn vừa vận lương về tới, thấy Hồng Lý Đạt cả tiếng mắng chửi thì giận lắm, xin Nhơn Quý cho mình ra đối chiến. Được Nhơn Quý bằng lòng. Uất Trì Thanh Sơn liền nai nịt, điểm quân kéo ra, chỉ mặt Hồng Lý Đạt mắng luôn: - Ta là Uất Trì Thanh Sơn, con của Trần quốc công đây. Ngươi đã biết danh sao chưa xuống ngựa đầu hàng? Hồng Lý Đạt mắng lại mấy câu khiến cả hai đều tức giận, múa võ khí xông vào đánh loạn đả. So về sức mạnh thì Hồng Lý Đạt còn kém xa Uất Trì Thanh Sơn, vì thế đánh được mấy hiệp đã đuối hai tay, vội vàng quay ngựa bỏ chạy. Uất Trì Thanh Sơn giục ngựa đuổi theo, đánh với một thương trúng lưng khiến Hồng Lý Đạt ôm cổ ngựa chạy trối chết. Thấy tướng địch vẫn đuổi theo, Điêu Ứng Tường liền xông ra chặn lại, quát một tiếng như sấm nổ. Uất Trì Thanh Sơn nghe tiếng quát rúng động cả người, dừng ngựa lại nhìn cho kĩ. Tuy Điêu Ứng Tường mình mặc giáp, đội kim khôi oai phong lẫm liệt nhưng Uất Trì Thanh Sơn chẳng hề sợ hãi, múa thương đánh luôn. Điêu Ứng Tường cả giận, huy đông Hàng Ma giản chống lại, cùng Uất Trì Thanh Sơn giao chiến hơn năm mươi hiệp. Uất Trì Thanh Sơn thấy Điêu Ứng Tường càng đánh càng hăng mà mình đã cảm thấy đuối sức vội vàng gọi La Chương ra trợ giúp. Một mình Điêu Ứng Tường đánh với hai tướng chẳng hề nao núng chút nào, Hàng Ma giản bay lượn như mưa sa gió táp. Giao đấu thêm chừng mười hiệp nữa La Chương lừa cơ hội đâm trúng tay Điêu Ứng Tường một thương. Điêu Nguyệt Nga thấy phụ thân bị thương thì liền giục ngựa xông ra trợ lực. Hai tướng nhìn thấy nữ tướng tướng mạo đoan trang, thiên hương quốc sắc thì đều dừng tay, nhìn chăm chăm như người mất hồn. Đến khi Điêu Nguyệt Nga thẹn quá quát hỏi, âm thanh êm ái du dương càng khiến cho La Chương thêm mê mẩn, nghĩ thầm: - "Ta cố bắt sống nữ tướng này về làm vợ mới thỏa lòng." La Chương nghĩ vậy nên hăng hái vận hết sức lực ra đánh. Điêu Nguyệt Nga không sao chống nổi, liền lấy bảo bối Nhiếp Hồn linh là một cái lục lạc ra nhắm mặt La Chương mà rung. La Chương tự nhiên xây xẩm mặt mày, hồn vía bị thu hết nên nhào xuống ngựa nằm bất động. Điêu Nguyệt Nga thúc ngựa chạy đến cắt lấy thủ cấp, may sao Đậu Nhất Hổ xông ra kịp, ngăn lại cho Thanh Sơn cứu La Chương chạy về bản trận. Điêu Nguyệt Nga thấy thân hình Đậu Nhất Hồ thấp lùn thì cười hoài, chẳng thèm giao đấu mà cứ dùng lục lạc rung luôn. Thấy Đậu Nhất Hổ xây xẩm mặt mày nhào luôn xuống đất, Điêu Nguyệt Nga càng cười lớn, sai quân trói lại dẫn về ải. Bảo bối này không sát sinh, chỉ làm cho người bị trúng mất hết hồn vía ba khắc, vì thế may mắn là Đậu Nhất Hổ kịp hồi tỉnh vừa đúng lúc bọn quân sĩ sửa soạn chém đầu. Đậu Nhất Hổ vội nói: - Đừng vội! Đừng vội! Để ta đi về cho khuất mắt các ngươi. Tiếng vừa dứt thì người cũng chui xuống đất mất dạng. Cha con Điêu Ứng Tường thấy vậy thất kinh hồn vía, càng ra sức cố thủ quan ải thêm thật chắc chắn. Riêng Nhơn Quý thấy Thanh Sơn nằm thiêm thiếp như chết rồi thì lo lắng, nhờ có Tần Hán giải thích thì mới khoan tâm ngồi đợi, quả nhiên sau ba khắc, Thanh Sơn chợt tỉnh dậy, vừa đúng lúc Đậu Nhất Hổ trốn về. Hai người bèn thuật rõ sự việc cho Nhơn Quý biết. Nghe kể Điêu Nguyệt Nga xinh đẹp như tiên, Tần Hán vốn hiếu sắc nên nổi lòng dâm, ngày hôm sau xin được ra đối chiến. Được Nhơn Quý chấp thuận, Tần Hán hớn hở xông ra, thấy nhan sắc Nguyệt Nga quả đúng như lời kể thì không sao nhịn được cười, nói: - Tôi chưa thấy ai tuyệt thế như tiểu thư, chi bằng theo tôi về chung hưởng ái ân có hay hơn là giao đấu không? Điêu Nguyệt Nga hổ thẹn quá không thèm đánh, lấy lục lạc ra rung luôn. Tần Hán bị bất ngờ nên không sao tránh khỏi, nhào xuống đất mê man bất tỉnh. Khi mang Tần Hán về tới ải, cha con rất lo sẽ chui xuống đất như hôm qua nên treo Tần Hán lên cây mà xử trảm. Chẳng ngờ Tần Hán tỉnh dậy, vội vàng thăng thiên bay mất khiến cha con Điêu Nguyệt Nga đều ngẩn ngơ nhìn nhau than thở: - Hôm qua có một tên độn thổ, hôm nay một đứa thăng thiên, nhà Đường quả là có nhiều tướng kì lạ, làm sao giữ nổi quan ải này? Than xong, Điêu Ứng Tường lập tức viết sớ tâu về kinh xin thêm quân tướng. Trong khi ấy ở trại Đường, các tướng xôn xao bàn tán về cái lạc thần, ai cũng lo sợ rằng chẳng biết làm sao chống lại. Trình Giảo Kim nghe vậy liền bàn: - Hai tướng, Tần, Đậu đều có thần thông thì đêm nay hợp lực với nhau lén trộm lấy lục lạc. Mất bảo bối thì còn sợ gì cha con họ Điêu nữa. Thật ra hai tướng đều có lòng thèm muốn Điêu Nguyệt Nga nên hăng hái nhận lời ngay. Đêm hôm ấy một người đằng vân, một người độn thổ vào trong ải. Riêng Tần Hán tự nghĩ: - "Khi hạ sơn, sư phụ có nói ta có duyên phận với Phiên nữ, có lẽ là Nguyệt Nga đây chăng? Đêm nay ta quyết chui vào phòng ngủ với mĩ nhân một đêm, dù chết cũng vui lòng." Nghĩ vậy nên Tần Hán chẳng thèm tìm lục lạc, cứ nhằm phòng Nguyệt Nga mà chui vào. Khi ấy cha con Điêu Ứng Tường còn đang băn khoăn bàn tính nên chưa ngủ sớm như mọi khi. Nguyệt Nga chợt thấy có cơn gió lạ thổi tới, thì liền đánh tay đoán một quẻ, nói ngay với phụ thân: - Đêm nay có thích khách lẻn vào ải, chúng ta phải đề phòng cẩn thận hơn trước mới xong. Điêu Ứng Tường nghe vậy lập tức xuống lệnh tăng cường việc phòng bố, hạ lệnh không ai được ngủ. Riêng Đậu Nhất Hổ đi dưới đất nên trước đó đã nghe hai cha con họ Điêu nhắc tới việc bảo bối treo trong phòng ngủ của Điêu Nguyệt Nga, cả mừng lần mò tới ngay. Đậu Nhất Hổ trồi lên thấy giường chiếu thơm ngát, vật dụng trang nhã thì thích quá đi quanh một vòng, thấy ngay lục lạc đang treo trên đầu đầu giường. Đậu Nhất Hổ lấy bảo bối bỏ vào túi nhưng chưa chịu về ngay, nghĩ thầm: - "Sẵn nệm hương đây tội gì ta không làm một giấc cho khoan khoái." Nghĩ xong, Đậu Nhất Hổ lên giường nằm nhắm mắt ngủ một giấc. Khi ấy Tần Hán mới mò vào, vì trong phòng tắt đèn tối đen nên chỉ nghe được tiếng thở, mừng rỡ vén màn xông vào ôm đại, miệng nói nho nhỏ. Đậu Nhất Hổ giật bắn người lên toan ra tay nhưng nghe tiếng thì biết đó là Tần Hán, nín cười mà nói: - Sao bây giờ mới chịu vào ngủ. Tần Hán cũng nhận ra tiếng Đậu Nhất Hổ thì thẹn quá sững sờ một hồi. Một lát sau hai người hiểu ý nhau cùng một bệnh thì chợt cười phá lên rồi nắm tay nhau chạy về trại. Trong khi ấy cha con họ Điêu canh phòng suốt đêm mà chẳng thấy gì hết thì rất ngạc nhiên. Chợt có một a hoàn chạy ra báo tin lục lạc treo trên đầu giường tự nhiên biến đâu mất, Điêu Ứng Tường cả sợ, nói: - Hóa ra bọn chúng đã tới trộm được bảo vật rồi, bây giờ biết làm sao đây? Điêu Nguyệt Nga ung dung nói: - Phụ thân đừng lo lắng. Hôm qua con đã đoán biết nên tráo lục lạc giả rồi, hiện vật thật còn trong người con, chẳng đi đâu mà mất. Điêu Ứng Tường nghe vậy mừng rỡ khen con đa mưu túc trí, sửa soạn quân mã đi khiêu chiến. Đậu Nhất Hổ và Tần Hán vừa mới khoe công trộm được lục lạc xong thì nghe báo có Điêu Nguyệt Nga đến khiêu chiến, mừng rỡ xin Nhơn Quý cho ra trận ngay. Thấy Điêu Nguyệt Nga, hai tướng cứ nhìn nhau cười ngất khiến cho nữ tướng vừa giận vừa thẹn mắng lớn: - Hai người đi ăn trộm mà còn vô lễ thì không thể tha thứ được. Hôm nay ta quyết bắt cả hai về phanh thây xẻ thịt. Đậu Nhất Hổ cười ngất nói: - Ta chỉ sợ hôm nay ngươi phải theo ta về chịu phân thây thì có. Nguyêt Nga hiểu ý Đậu Nhất Hổ nói bậy nên nổi giận xông tới đánh liền. Được mấy hiệp, Nguyệt Nga biết không chống nổi nên lấy lục lạc ra sử dụng. Đậu Nhất Hổ và Tần Hán thấy bảo vật vẫn còn thì biết ngay đêm qua mình đã bị lừa, kinh hoảng độn thổ, thăng thiên chạy mất. Điêu Nguyệt Nga đành phải đứng trước trại khiêu chiến, mắng nhiếc đến rát cổ họng mà chẳng tướng Đường nào dám ra. Một lúc sau, Điêu Nguyệt Nga thấy trại Đường treo miễn chiến bài thì cười gằn, dẫn quân trở về.