Bạn được Dạ Triều Nhan mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Vô cùng xúc động khi được bạn Võ Thị Như Mai gởi tặng cho bức thơ tranh Mẹ ơi.... Xin cảm ơn bạn Võ Thị Như Mai rất nhiều, chúc bạn Võ Thị Như Mai luôn hạnh phúc và thật nhiều may mắn.

281018370_1056990458572973_4288623713357897124_n.jpg


Mẹ Ơi...

Mẹ ơi...
Ngày tám tháng ba
Bài thơ con viết chỉ là nhỏ nhoi
Bôn ba cuối đất cùng trời
Vẫn không tìm hết những lời mẹ ru.

Mẹ ơi...
Nhặt trái mù u
Nhớ cau xanh vỡ ưu tư lá trầu
Ba mươi năm lạnh dãi dầu
Bão dông mẹ gánh bạc màu cô đơn.

Mẹ ơi...
Chân cứng đá mòn
Con đi vẫn nhớ thuở còn thơ ngây
Mẹ giờ hóa khói mây bay
Câu thơ ứa lệ từ ngày mồ côi.

2012
(Tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò - NXB Hội Nhà Văn năm 2013)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


TruongThiMay.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
11a.jpg


Bài Thơ Con Gửi Tặng Thầy

Bài thơ con gửi tặng thầy,
Cảm ơn thầy đã dạy học cho con!
Dạy con tam giác vuông, tròn
Dạy con đến cả mạch điện Coulomb
Ngoài Newton, cách sinh công
Thầy còn cho biết sử ta thế nào
Rằng Mông Nguyên mạnh ra sao
Nhưng vẫn thất trận đến lần thứ ba
Ngoài ra còn có thơ ca
Thầy mang bút viết, viết tặng người thân
Tặng cô giáo cũ dạy văn
Tặng người bạn cũ vẫn hoài nhớ thương
Tặng cho vệt nắng trên tường
Tặng cho khoảnh khắc uống dừa Bến Tre
Tặng cho buổi nắng trưa hè
Tặng mùa thu ấy lá vàng gió bay
Đến đây con cảm ơn thầy
Vì những kiến thức thầy dạy cho con
Dạy con học cách làm người
Làm người phải biết nhớ nguồn, thầy ơi!


(Học sinh Ban Xã Hội trường Võ Thị Sáu)

002.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Rất cảm ơn nhà thơ Hải Yến đã tặng thơ

03.jpg


Cảm Tác Khi Đọc Thơ Của Thanh Trắc Nguyễn Văn


(Từ câu "Giận em đập nát câu thề" - trong bài thơ Ghen của Thanh Trắc Nguyễn Văn)


Chữ thương! Giận bẻ làm đôi
Trách ai sao nỡ buông lời đắng cay
Nguyện tim ghi khắc tình này
Trăm năm đầu bạc chẳng thay đổi lòng
Ngoài vườn cau mới trổ bông
Mà con chim sáo sang sông chẳng về
Buông tay... rơi nát câu thề
Trời thu nắng nhạt... mây về... đổ mưa


Hải Yến


AVvXsEiK__URPF67GvKOaP4dZjAQACUd6xgjSeTCzawRaO8tAuvak9moztd1V1iifpmtuNFjEA_L1xSou4k176DI4o81l8of0J_L_DosOdJq-pxLkxHjZlcMAGzUir4dGPZOax2TW14rRnRdV-j7Z_TRoYCpEv6wVd1CJ6EqODs--6R7zpKZyXCiTL7m2353=s16000


Ghen

Giận em đập nát câu thề
Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn
Bão dông giăng kín mây buồn
Gió tan tác nhớ, sóng cuồn cuộn đau...

Bây giờ người ấy trầu cau
Dửng dưng qua bến sông sâu, xuống đò
Lơ ngơ tôi đứng trên bờ
Lời thương hóa đá... Hết chờ, hết mong!

Lội đò tiễn sáo sang sông
Câu thơ xưa thả bềnh bồng hoàng hôn
Vung tay bỏng lửa ghen hờn
Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa...


1997
(Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo Tp.HCM - NXB Trẻ 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


04.jpg
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Rất cảm ơn bạn thơ Nguyễn Thủy đã tặng thơ

45.jpg


Cảm Tác Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn

(cảm tác bài thơ Ngày xưa nhớ tuổi học trò của Thanh Trắc Nguyễn Văn)


Đọc thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn
Mười năm kỷ niệm mãi còn trong mơ
Áo em trắng mộng mong chờ
Một trời nhớ với trời mơ song hành
Ước chi về lại tóc xanh
Để hoài đứng gác cổng thành em qua
Giờ đây áo trắng phai nhoà
Mắt sầu nhỏ lệ bên tà sắc trong.
Em đi bỏ lại dòng sông
Tím chiều mây trắng nhuộm hồng áo ai.
Đêm trong con mắt khuya dài
Lời thơ kỷ niệm u hoài chờ mong.
Đọc thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn
Hồn ta cảm thấy bâng khuâng một thời.
Hằng mơ về cõi xa xôi
Để cho trở lại một trời nhớ mong.

(Ngày 28/7/2010)

Nguyễn Thủy


01.jpg


Ngày Xưa Nhớ Tuổi Học Trò

Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng.

Sau em, tôi cũng ngập ngừng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao lại ngại, ngại rồi không... trao!

Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỷ niệm đi vào tháng năm
Để giờ em đã xa xăm
Còn đây trong gió tiếng thầm thì xưa...

1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn

AVvXsEi9NRwrDEHH7ja3PlJlicrIwZYHXd-W8Hu8XBoIz0ltdowtgIK5xLRdamUscvgoYcUvTgTu1KVRTKccxAZhYnPYZN1Z2LYhjrGCnBwyNXspFw9Sr37XcTi4NAl9NQerH7kdGnCLEYVR6Ck3XiI9rJOawmvbritucCL7Y2EB8tL5hC3WZqKyisAd1kgw=s16000
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Cảm ơn bạn Phạm Thương Hiền đã tặng thơ

12.jpg


Còn Đâu

(Cảm tác từ bài thơ TRỞ VỀ của Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Còn đâu mà ngóng với mơ
Còn đâu mà đợi mà chờ nữa đây
Ngỡ rằng duyên thắm trầu cay
Ngỡ rằng Loan Phượng, gió mây dập dìu
Giờ đây sông cạn đò chiều
Song thưa, bóng chiếc, cánh diều đứt dây
Người về bên ấy có hay
Cũng đành bến cạn đò nay gác chèo...

Phạm Thương Hiền


AVvXsEhnLSQ7Jgfifu1g6cmng2f4a17eTk69GudhL9PlKswiZzEfPYkqfQHmprUBb25gh7CsNxYQvIIQWc0xMYy3aFscdayDmK73ylBkokJlMAqAslD8ZTKw3iS2IBw3AlQw3vKDnpcNPW1BUrNjWkBgQ7V2okaY_kxWEcYqDBLsTKKpV1zx1GFbUIUXBkQB=s16000


Trở Về

Ta về qua ngõ mưa bay
Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em
Lối xưa đâu vạt cỏ mềm
Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư.

Ta về tìm đọt mù u
Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn
Tơ lòng ta buộc, em buông
Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay.

Ta về gió ướt thấm vai
Qua cầu thuyền ấy đã thay đổi dòng
Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông
Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ.

Bao năm sương trắng bụi mờ
Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay!
Ta về qua ngõ chiều nay
Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em.

1995
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


AVvXsEgqAz3w6Qd84TdPww1zrLjxed2X8hPYC_E02shYz5LJVNyibsTS8kJ87TLtMCcxWLmjOEfFh0ECDE6e9mH_2oTHlCP3Kk4NjUq31CnahF_qJYxotgpYreA562WMQztmD4S-vy5GS3jz4FYYsAkJOdh2AOQ9I9xkX1aIwAY-bmRQEcBU3xVtqy2XEVIZ=s16000
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Cảm ơn nhà thơ Hoàng Giao đã tặng thơ.

013.jpg


Chúc Mừng Một Bài Thơ Tuyệt Vời

(Từ bài thơ Tình Anh Xe Ôm của Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Còn không... khách ghé vỉa hè
Còn may có gã chạy xe bên đường
Ngập ngừng sao giống người thương
Năm xưa bỏ bước cùng đường sang ngang.

Giọt châu thánh thót muộn màng
Đò em là của lỡ làng ngày xưa
Thời gian như chiếc thoi đưa
Xe anh chở cả sớm trưa nhọc nhằn.

Ngồi sau ôm cả miên man
Thương anh nắng gió mưa ngàn đợi trông
Sang ngang đò đắm rơi chồng
Bão to sóng lớn em không còn gì.

Gặp anh giữa bước lưu ly
Nỗi đau xếp lại... ôm ghì... nhớ mong...


Hoàng Giao


011.jpg


Tình Anh Xe Ôm

Xe ôm nằm ế bên đường
Bỗng đâu gặp khách - người thương năm nào!
Thôi thì xếp lại nỗi đau
Mời em ngồi cạnh ôm vào ngày xưa.

Xe anh vượt nắng rồi mưa
Chở em vượt cả bốn mùa thời gian
Chở nhau qua cái lỡ làng
Thương em tuổi mộng sang ngang đắm đò...

Xe ôm anh chạy vẫn chờ
Rau mồng tơi ngọt bến bờ thủy chung
Kìa em nước mắt ngại ngùng
Mình đi qua hết bão bùng rồi em!

Thanh Trắc Nguyễn Văn

012.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Thanh Trắc Nguyễn Văn rất cảm ơn chị Trương Thị Ngọc Vi đã cảm nhận bài thơ Huyền Thoại Người Lái Đò.

01.jpg


Tôi không phải là nhà giáo nhưng rất thú vị khi đọc bài thơ Huyền thoại người lái đò của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn rồi bài phê bình về bài thơ trên của nhà phê bình Huỳnh Ngọc. Tôi xin được thày lay có đôi dòng đóng góp qua bài viết sau đây:

Thử So Sánh Đông-Ki-Sốt Với Người-Lái-Đò Trong Bài Thơ Huyền Thoại Người Lái Đò

Don Quixote (trong các tác phẩm Việt Nam họ phiên âm là Đông-Ki-Sốt) là một nhà quí tộc hạng thấp (hidalgo) nhưng lại có một ước mơ quá lớn lao là muốn trở thành "người cứu khổ cứu nạn cho dân"! Thế là lão tự phong cho mình cái mỹ từ Don (từ dành cho quý tộc cao cấp) cùng với từ Quixote (mảnh giáp) để có đầy đủ danh hiệu đi hành hiệp giang hồ. Trong tiểu thuyết dài hài hước "El ingenioso hidalgo Don Quijote de la Mancha" (của nhà văn Miguel de Cervantes viết), Don Quixote là một người nửa điên nửa tỉnh. Lão điên khi chiến đấu với cái ác và rất tỉnh khi đối diện với sự cám dỗ của danh lợi, vật chất. Nhưng dù điên hay tỉnh thì thật sự Don Quixote cũng là mẫu người tốt còn rất hiếm hoi trong thế giới hỗn độn thờ ơ, vô cảm hiện nay.

Nhân vật người lái đò trong bài thơ tôi xin được gọi với cái tên danh từ riêng là Người-Lái-Đò (viết hoa), để cho dễ dàng hơn, thuận tiện hơn khi phân tích trong bài viết này. Người-Lái-Đò khác với Don Quixote, ông tỉnh hoàn toàn, nhưng việc làm "đi tìm lửa ở phương trời xa bằng con đò ngang rách nát" của ông là việc làm của người điên, hay nói nhẹ nhàng hơn là "việc của người sống xa rời thực tế", người "không được tỉnh"!

Don Quixote cũng như Người-Lái-Đò đều có một ước nguyện chung là muốn thay đổi thế giới. Don Quixote muốn xóa bỏ bất công và đau khổ cho xã hội, còn Người-Lái-Đò thì muốn tìm lại môi trường trong sáng cho ngành giáo dục nước nhà. Cả hai người dù muốn, dù không cũng đều đang đánh nhau với "cối xay gió", đang chiến đấu với cái xấu vô hình đang ẩn nấp, rình rập khắp nơi trong xã hội.

Don Quixote còn có người đồng hành, có người bạn trung thành Sancho Paza làm giám mã, có chú ngựa gầy gò Rocinante để cưỡi trong suốt cuộc hành trình. Người-Lái-Đò thì đơn độc hơn chỉ có một con thuyền gần như rách nát vì quá cũ kỹ, vì từ lâu chưa có kinh phí để bảo trì! Don Quixote có chỗ dựa tinh thần khi lão tôn nàng thôn nữ gần nhà thành mỹ nhân Dulcinea xứ Toboso làm ý trung nhân của mình. Còn Người-Lái-Đò chỉ có những "ánh mắt thân thương của học trò" mang theo để làm ý chí lên đường.

Từ nhỏ tôi rất yêu quí nhân vật Don Quixote bao nhiêu thì nay lại cảm mến nhân vật Người-Lái-Đò trong bài thơ trên bấy nhiêu. Bóng dáng của họ dù quá nhỏ nhoi trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, nhưng cả hai bỗng chốc đã trở thành cao lớn hơn, tôi không dám dùng từ "vĩ đại" vì sợ họ vẫn chưa cân xứng với mỹ từ tôi dùng, khi dám đối diện, dám đấu tranh với những thế lực bóng tối.

Khi Don Quixote chết trên giường bệnh tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi càng đau lòng hơn khi Don Quixote lại tự công nhận những việc làm mình trước kia là "điên". Sự "tỉnh ngộ" này của Don Quixote đã làm cho lão ta mất điểm trong lòng tôi rất nhiều. Lão không "điên" sao đến cuối đời lại tự nhận mình điên? Trong khi đó giám mã Sancho Paza với một đầu óc rất thực tế lại biết việc làm của lão là rất "tỉnh"! Phải chăng ở cuối tác phẩm Miguel de Cervantes đã có sự sa sút bút pháp khiến giá trị của Don Quixote bị giảm sút?

Còn Người-Lái-Đò chết khi ông đang chèo chống đưa con đò ngang rệu rã vượt biển để quyết tâm tìm lửa (ngọn lửa chân lý). Dù bài thơ không nói rõ nhưng tôi tin khi trước khi chết ông vẫn không hối tiếc và ông vẫn tin những việc làm của ông là hoàn toàn đúng!

Là một người yêu thích nhân vật Don Quixote, vô tình đọc được bài bình thơ rất đặc sắc của Huỳnh Ngọc, tôi cảm thấy hứng thú và thử viết những dòng so sánh Don Quixote (hay còn gọi là Đông-Ki-Sốt) với Người-Lái-Đò. Nếu có gì sơ sót cũng mong các bạn độc giả xa gần đừng cười.

Rất mong nhận được sự nhận xét của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn và nhà bình thơ Huỳnh Ngọc


Trương Thị Ngọc Vi

(Nguồn: trang web văn học Đất Đứng tháng 12 năm 2012)


03.jpg


Huyền Thoại Người Lái Đò

Sáu mươi năm tuổi đời
Thầy về hưu với những giấc mơ bạc trắng
Con đò ngang rệu rã
Cùng bao lớp học trò đã lũ lượt qua sông
Có những ánh mắt thân thương
Cũng có những giọng cười bất nghĩa
Dòng sông chữ bây giờ không còn hiền hòa
Cứ chập chờn sóng dữ.

Các quan chức giáo dục đứng trên gò cao
Thét gào
Hô hào
Hò hét
Hãy truyền lửa cho học sinh
Truyền trong từng tiết học!
Hãy truyền lửa cho học sinh
Truyền trong từng bài giảng!
Nhưng lửa ở đâu?
Lửa ở đâu?

Lấp ló quanh trường
Hết bão đen rồi lại nước mắt
Lũ sát thủ tuổi teen
Những băng cướp áo trắng
Clip sex học trò
Bạo lực học đường...
Ngày ngày vây quanh
Ngày ngày gầm gừ
Ngày ngày rình rập
Thầy từng đêm vò đầu thức trắng
Lửa ở đâu?
Lửa ở đâu?

Người Lớn nói "có":
- Dù có tiêu cực
Dù có ném "phao"
Dù có nâng điểm
Nhưng kết quả thi vẫn thành công tốt đẹp!
(nói "có" có nghĩa là "không"?)
Người Lớn nói "không":
- Hãy nói không với bệnh thành tích
Hãy nói không với gian lận thi cử
Nhưng thi tốt nghiệp vẫn không được rớt nhiều!
(nói "không" cũng là "có"?)
Các bài giảng đạo đức bỗng rụt đầu xấu hổ
Các con số đậu 100% cứ lăn lộn mãi vì cười
Học trò nhìn nhau ngơ ngác
Lửa ở đâu?
Lửa ở đâu?

Học trò về thăm bến sông xưa
Con đò ngang vắng bóng...
Có em nói thầy đã đi tìm lửa phương xa
Có em đoán thuyền thầy đang ra khơi vượt biển lớn
Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền
Khóc...

2012
(Trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM ngày 20.11.2012)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


001.JPG



Lời tác giả: Xem thêm: Lời bình thơ của Huỳnh Ngọc
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Bài hát Phong Nha Đệ Nhất Kỳ Quan, phổ thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn, (MV nhạc sĩ Lê Đức Trí)

Rất cảm ơn các bạn người Quảng Bình đã yêu thích bài thơ viết về Quảng Bình của một giáo viên người Sài Gòn.

Xin cảm ơn nhạc sĩ Lê Đức Trí (người Quảng Bỉnh) đã phổ nhạc bài thơ.

Xin cảm ơn Nghệ sĩ Ưu tú Thùy Linh (người Quảng Bình) đã hát trong video.

Xin cảm ơn đài truyền hình Quảng Bình đã cho phát video này.



 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
016.jpg


Nhớ Lại Một Bài Thơ

Thanh Trắc Nguyễn Văn đã từng gặp tôi trong những giây phút thả hồn theo khói, những giây phút gọi là phiêu trong quán cà phê Nghêu Ngao ở quận Nhất. Lúc ấy tôi đang tàn tạ vì bịnh ung thư cùng với một nỗi buồn vô vọng, rồi Thanh Trắc Nguyễn Văn đã viết nên những vần thơ ma quái tặng tôi trước cuộc sống văn học mà thi ca hiện đang xuống cấp trầm trọng. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã thể hiện một tấm lòng nghệ sĩ thật hồn nhiên và đầy niềm tin trước văn học nghệ thuật, không biết có phải là do tâm hồn của một nhà giáo hay không mà anh đã thể hiện được những câu thơ xoáy vào tận trái tim tôi.

Do mất liên lạc khá lâu Thanh Trắc Nguyễn Văn cứ nghĩ là tôi đã từ giã cuộc đời tươi đẹp này. Nhưng giờ đây tôi vẫn sống và hiên ngang để làm người, để tiếp tục đi tiếp với những ước mơ còn dang dở như thơ anh đã viết tặng. Khi gặp lại tôi ở Hội Nhà Văn Tp.Hồ Chí Minh năm 2019, Thanh Trắc Nguyễn Văn rất mừng.

Rất cảm ơn bạn đã hiểu về gã Thơ Say.

2019

Nguyễn Hồng Xuân
(Chủ nhiệm Câu Lạc Bộ Thơ Say)


03.jpg


Nghêu Ngao Ca

Nghêu ngao hát giữa nhân gian
Hỏi ai địa ngục, thiên đàng là đâu?
Tìm người trong chốn không nhau
Tháng năm nối lại toàn màu cô đơn.

Nghêu ngao gảy khúc nhạc hờn
Tiếng yêu, tiếng hận chập chờn gần xa
Đường đời lắm nẻo bôn ba
Cầm lên mảnh nhớ vẫn là bóng em!

Nghêu ngao rót rượu vào đêm
Trăng thu bỗng rụng xuống thềm ngả nghiêng
Kìa kìa môi thắm, mắt duyên
Tỉnh say chẳng biết là tiên hay mình?

Nghêu ngao ngồi trước bình minh
Câu thơ ném giữa tử sinh mà cười
Cuội xưa nói dối lên trời
Thương ta viết thật mãi đời trần gian...

2014
(Tập thơ Nghêu Ngao Ca - NXB Văn Học 2018)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


104.jpg
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Rất cảm ơn nhà thơ Nguyễn Xuân Huy đã tặng thơ.

13.jpg


Tình Xuân

(Cảm tác từ bài thơ Đêm Mộng Ca Dao của Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Anh còn một đóa hoa lòng
Ngày yêu dồn nén chờ mong vô ngần
Em là cả một mùa xuân
Trên đời anh những ân cần cho em...

Xuân về đẹp giữa bình yên
Đầu đình trúc mọc vẫn nguyên thuở nào
Em sang, má thắm hoa đào
Còn hơn cõi mộng... dạt dào Tình Xuân!

(Trang thơ Lục Bát Việt Nam)

Nguyễn Xuân Huy


00.jpg


Đêm Mộng Ca Dao

Đêm xuân mộng
Gọi ca dao
Cưỡi con sẻ xám bay vào hoàng hôn
Gặp em gánh thóc đầu thôn
Cái cười lúng liếng
Làm hồn đi hoang.

Đêm xuân mộng
Thấy em sang
Áo bà ba tím tím loang vườn cà
Thảo hiền nâng mẹ đỡ cha
Quả thị vỡ bốn
Đầy nhà sắc hương.

Đêm xuân mộng
Hẹn em luôn
Qua cầu dải yếm cứ tuồn tuột bay
Hạt mưa chưa rớt đã gầy
Lời yêu chưa hé
Đã ngây ngây sầu.

Đêm xuân mộng
Thấy rước dâu
Nửa đêm giờ tí rủ nhau động phòng
Cô dâu da trắng má hồng...
Bỗng dưng thức giấc
Nằm không một mình!

2009
(Tập thơ Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


001.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Untitled.png


Lời Tri Ân Của Thanh Trắc Nguyễn Văn Với Fan Thơ

Thanh Trắc Nguyễn Văn rất biết ơn và xin chân thành cảm ơn cô B. đã luôn ủng hộ thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn trong nhiều năm qua. Mến chúc cô B. luôn trẻ đẹp và gặp thật nhiều may mắn.

Thanh Trắc Nguyễn Văn
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Lời tác giả: Một trong những bài thơ cô B. Rất thích

W11a.jpg


Sen Đồng Tháp

Tháng này sen nở chưa em?
Mây lằng lặng trắng, nắng lem lém vàng
Ngỡ ngàng qua chuyến đò ngang
Hương bay Đồng Tháp mênh mang gió chiều!

Nửa đời lăn lốc phiêu diêu
Gặp sen cháy lại những điều ta mơ
Giật mình dẫm nẻo bơ vơ
Nhớ hương khói lạnh bàn thờ mẹ cha...

Bùn tràn, lạnh cắt, mưa sa
Vẫn rừng rực sáng cánh hoa tím hồng
Khơi trong, gạn đục giữa đồng
Lá che đội bão xanh dòng ca dao.

Ngọt ngào mà cũng thanh tao
Phải em thôn nữ thơm màu tóc mây?
Gánh nghiêng chiều nắng vai gầy
Khăn rằn quấn gió thả say môi cười.

Tìm ai tìm đến Tháp Mười
Ngẩn ngơ chẳng biết tìm người hay sen?

Đồng Tháp 2022

Thanh Trắc Nguyễn Văn


e85b10330173900ebcd5414b02d0aabc.jpg
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
Rất cảm ơn cô giáo Trử Thị Nguyệt Thu đã yêu thích bài thơ Khúc Hát Ngày Ra Trường.

nCzLSEZ.png


Khúc Hát Ngày Ra Trường

Thôi, từ giã giảng đường
Từ giã tuổi sinh viên
Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ
Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở
Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay.

Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây
Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác!
Tạm biệt nhé con đường về xanh mát
Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi?

- Em sẽ về miền đất ấy xa xôi...
Lời nói khẽ như bao lời muốn nói
Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới
Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều.

Họ bên nhau chưa nói được nhiều
Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc!
Để những ước mơ thầm thì khẽ hát
Khúc - hát - vào - đời những mơ ước lứa đôi...

1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)


Thanh Trắc Nguyễn Văn


294761137_7993316620741012_2506530886456164402_n.jpg
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
02.jpg


Bình bài thơ Ghen của Thanh Trắc Nguyễn Văn (1)

Vung tay bỏng lửa ghen hờn
Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa...

Thanh Trắc Nguyễn Văn đã đun sôi cái "ghen" lên sùng sục của sự đỗ vỡ ngang tàng lắm xót thương. Rồi thì cũng không tài nào lý giải nỗi cái ghen kia có còn chính đáng hơn cái nỗi buồn xót xa đang cào xé con tim người trong cuộc.

Giận em đập nát câu thề
Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn
Bão dông giăng kín mây nguồn
Gió tan tác nhớ, sóng cuồn cuộn đau...

Cái ngỗ ngáo trong cách dùng từ của nhà thơ: "đập nát" nghe mà ớn lạnh. Nhưng không nó vỗ về cho cái nguồn cơn ghen tuông của chàng trai kia với cô gái mình yêu. Rồi nạt mỡ giữa tức tưởi ghen tuông và nỗi uất ức, tủi buồn sâu lắng, lúc trào sôi, lúc tĩnh lặng lạnh lùng. Một cái ghen của một người bị phụ bạc rất ngu ngơ.

Bây giờ người ấy trầu cau
Dửng dưng qua bến sông sâu, xuống đò.

Rồi thì cái nhìn bất lực, cam chịu phủ trùm lên cuộc tình vỡ tan kia một gam màu chia ly tàn úa, đơn sơ đến dửng dưng. Cái ghen đã chết đi không bằng, không cớ, không một lời thố lộ.

Lơ ngơ tôi đứng trên bờ
Lời thương hoá đá... Hết chờ, hết mong!

Và rồi sự phũ phàng của tình cảm, hay sự vùi chôn sâu thẳm đã kéo bức màn sân khấu trò tình nông nỗi bằng ánh mắt ngu ngơ chưa hiểu nỗi gì của người trong cuộc. Ghen đã hình thành từ cái đập nát tàn nhẫn, vô tình kia giờ tắt lịm lạnh tanh trong nỗi chơ vơ vô tội vạ.

Thanh Trắc Nguyễn Văn đã vẽ lên một cái "ghen" rất đẹp, rất thực của một mối tình đầu dở dang. Một người đi, một kẻ ở lại, một cuộc tình kết trong chơ vơ sỏi đá, không thương, không nhớ, không ghen tuông hờn dỗi.

Ôi! Sao mà tha thiết cái triết lý bao dung trong tình yêu. Đến độ chín nào đó "ghen" chỉ là một thứ gì rất ngốc.

Một cách ghen đáng để học, đáng để trải nghiệm, vì ai dám nói rằng mình không có nỗi một lần "ghen".


Hàn Tuyết Băng


1010.jpg


Ghen

Giận em đập nát câu thề
Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn
Bão dông giăng kín mây buồn
Gió tan tác nhớ, sóng cuồn cuộn đau...

Bây giờ người ấy trầu cau
Dửng dưng qua bến sông sâu, xuống đò
Lơ ngơ tôi đứng trên bờ
Lời thương hóa đá... Hết chờ, hết mong!

Lội đò tiễn sáo sang sông
Câu thơ xưa thả bềnh bồng hoàng hôn
Vung tay bỏng lửa ghen hờn
Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa...

(Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo Tp.HCM - NXB Trẻ 1997)


Thanh Trắc Nguyễn Văn


006.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
05.jpg


Bài Thơ Nửa Đời Và Bốn Bi Kịch Lớn Của Con người

1. Bi kịch thứ nhất: Bi kịch trong tình yêu

Nửa đời
Nhỏ lệ làm sông
Thuyền yêu chèo mãi
Vẫn không thấy bờ.

Với giọng thơ lục bát nhưng Thanh Trắc Nguyễn Văn đã vận dụng lối ngắt nhịp biến 2 câu thơ lục bát 6 - 8 thành 2 - 4 - 4 - 4 để tạo nên một âm điệu vừa trữ tình vừa khoắc khoải bi thương. Yêu như trong bài thơ thì làm sao giữ gìn hạnh phúc được? Yêu là phải có nghị lực vươn lên. Tôi nhớ một bài thơ khác cũng của Thanh Trắc Nguyễn Văn, đã có một ý thức và một cách xử lý trong tình yêu hoàn toàn khác hẳn:

Cầm lên một trái khổ qua
Khổ mà kêu khổ đúng là khổ thôi
Yêu nhau leo núi vượt đồi
Chia bùi xẻ đắng khổ rồi cũng qua!
(Trái khổ qua – Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Bi kịch trong tình yêu chính là sự ủy mị, sướt mướt. Nước mắt chỉ làm người ta thương hại chứ không giữ được tình yêu. Khoảng những năm 1980 Liên Xô có bộ phim nổi tiếng Mat-xcơ-va không tin vào những giọt nước mắt. Nay qua bốn câu thơ đầu của bài thơ Nửa đời nên có thêm một thành ngữ mới: "Tình yêu không giữ được từ những giọt nước mắt". Hình ảnh và hình tượng bài thơ rất đắt: "Nhỏ lệ làm sông", "Thuyền yêu chèo mãi/ Vẫn không thấy bờ" gợi đến những hình ảnh đã có từ rất lâu trong tình yêu: "biển tình", "biển ái" nhưng nghiệt ngã hơn rất nhiều. Cái giá phải trả của một người không có "bản lĩnh" trong tình yêu cũng thật đáng thương "thuyền yêu chèo mãi vẫn không thấy bờ". Thanh Trắc Nguyễn Văn đã khéo léo dùng tu từ và nghệ thuật đúc kết cho người đọc một kinh nghiệm trong tình trường mà chắc có lẽ anh đã từng ít nhiều trải nghiệm qua.

2. Bi kịch thứ hai: Bi kịch của những người muốn làm "nhà thơ"

Nửa đời
Xếp chữ làm thơ
Chữ "tình" đi mất
Bỏ "khờ" chèo queo.

Chưa bao giờ nước ta lại có rất nhiều người làm thơ như hiện nay. Người làm thơ thì nhiều nhưng những nhà thơ đúng nghĩa thì lại rất ít. Thơ phải viết ra từ cảm xúc, từ nghệ thuật tinh tế. "Sáng tác" thơ mà xếp chữ cho ra một bài thơ có vần, có điệu như quay một khối rubik thì còn gì là thơ! Đó là "thợ thơ" thì đúng hơn! Tôi còn nhớ có lần nghe một "nhà thơ " tự phong ở một câu lạc bộ thơ nọ, tuổi cũng đã lục tuần, lên hội trường đọc những câu thơ ngô nghê như sau:

Sáng nay mùng tám tháng ba
Chào mừng đại hội các bà các cô...

Nghe thật tức cười nhưng cũng thật giật mình vì nghe đâu "nhà thơ" này đã xuất bản được hơn tám tập thơ và hiện đang chuẩn bị xuất bản tập thơ thứ chín! Thế mới hay làm thơ thì dễ nhưng làm thơ để đi được vào lòng người thì khó vô cùng. Cái giá phải trả của những người làm thơ loại này là đến một lúc nào đó họ mới hiểu ra mình đã quá dại dột. Họ làm thơ "tình" nhưng chỉ để người ta xem xong và cười, có người còn xấu miệng hơn bảo họ là những kẻ háo danh. Đó chính là chữ "khờ" của những "nhà thơ" không có thực tài. Tuy nhiên đây là bi kịch rất dễ thương. Họ "khờ" vì sự đam mê nghệ thuật quá đáng của mình. Có thể sự đam mê đó gây phiền nhiễu cho nhiều người khác nhưng không hề gây ra nguy hại nghiêm trọng cho xã hội. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã dùng tu từ nhân cách hóa cho chữ "tình" và chữ "khờ" để biểu hiện một cách thật sinh động và cũng thật hài hước:

Chữ "tình" đi mất
Bỏ "khờ" chèo queo

Nhìn chung Thanh Trắc Nguyễn Văn đã khá thành công khi anh tạo nên một tiếng cười vui nhưng đầy cảm thông cho loại bi kịch đáng yêu này.


3. Bi kịch thứ ba: Bi kịch trong kinh doanh


Nửa đời
Bán mảnh trăng treo
Tháng năm rơi trắng
Cái nghèo còn mang.

Đã là nhà thơ hầu hết ai cũng có chút bệnh ngông! Ở Trung Quốc có nhà thơ Lý Bạch nhảy xuống dòng sông ôm trăng mà chết. Ở Việt Nam ta thì có nhà thơ Hàn Mặc Tử cũng đòi bán trăng trên trời! Nhiều người khác cũng thế, họ kinh doanh rất nhiều thứ và nhiều người trong số đó đã phải cam chịu thất bại, chẳng hạn như những người "kinh doanh thơ". Trong một bài thơ trào lộng nhà thơ Tản Đà cũng đã từng kể chuyện ông gánh "đống thơ ế" lên bán chợ trời!

Ở đây Thanh Trắc Nguyễn Văn dùng tu từ ẩn dụ "mảnh trăng treo" để nói lên những cái gì rất đẹp và rất nghệ thuật. Nhưng cái đẹp, cái nghệ thuật ấy chưa chắc đã kiếm ra tiền! Kết quả là gì? Là hơn "nửa đời" người kinh doanh, đầu tư nhưng trắng tay vẫn hoàn trắng tay! Họ hoàn toàn hiểu những điều gì họ đã và đang làm nhưng chưa chắc họ đã nhận được sự đồng cảm của những người thân. Có những người luôn bị vợ hoặc con cái chì chiết là "vô dụng" hoặc nặng nề hơn "là đồ ăn hại"!

Câu thơ thật phũ phàng:

Tháng năm rơi trắng

Không sinh được lợi lại còn bị mất thời gian:"tháng năm rơi". Càng đọc, càng ngẫm nghĩ lại càng thêm chua xót. Thật đúng là "Cơm áo không áo không đùa với khách thơ" (Thơ Xuân Diệu).


4. Bi kịch thứ tư: Bi kịch cho những người đi tìm hạnh phúc


Nửa đời
Nhặt giấc mơ hoang
Một đêm vấp nhớ
Bàng hoàng tìm em.

Nhân vật trong bài thơ hình như yêu rất nhiều. Anh ta luôn mơ đến những mối tình cao và xa đối với những nàng hoa hậu chân dài. Những chuyện tình đó thật phù phiếm và không thực. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã dùng hình ảnh rất sinh động để diễn tả :

Nhặt giấc mơ hoang

Vâng đúng vậy, loại tình yêu đơn phương chỉ một chiều, không cân xứng kiểu như Trương Chi yêu Mỵ Nương thì quả thật đúng là một loại bi hài kịch xã hội. Đó là những "giấc mơ hoang tưởng" không thực tế.

Thanh Trắc Nguyễn Văn đã dùng một từ rất "đắc" đó là "vấp"! "Vấp" chỉ xảy ra khi người ta không chú ý và giúp con người thật sự được "bừng tỉnh"! Đã vậy, ở đây còn lại là "vấp" vào nỗi "nhớ". Thật rất mới và rất lạ! Nhờ "vấp" mà nhân vật trữ tình trong bài thơ chợt "nhớ" đến một người con gái vẫn còn yêu thương mình thật lòng. Nhân vật vội vã "bàng hoàng" đi "tìm em". Nhưng dù sao cũng đã hơn "nửa đời" người rồi, không biết "người ấy" đã mất hay vẫn còn trên dương thế? Nếu vẫn còn liệu người ấy có còn chờ đợi hay đã sang thuyền khác mất rồi? Than ôi!

(Giải nhất Bình thơ trong tháng tại trang web văn học Đất Đứng năm 2010)


Hùng Thanh


2006.jpg


Nừa Đời

Nửa đời
Nhỏ lệ làm sông
Thuyền yêu chèo mãi
Vẫn không thấy bờ.

Nửa đời
Xếp chữ làm thơ
Chữ "tình" đi mất
Bỏ "khờ" chèo queo.

Nửa đời
Bán mảnh trăng treo
Tháng năm rơi trắng
Cái nghèo còn mang.

Nửa đời
Nhặt giấc mơ hoang
Một đêm vấp nhớ
Bàng hoàng tìm em.

(Bài thơ đã đăng trên báo Văn Nghệ Trẻ 14.12.2008)

Thanh Trắc Nguyễn Văn

02.jpg
 
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
08.jpg


Bình bài thơ Tạm biệt Phong Nha của Thanh Trắc Nguyễn Văn

Động Phong Nha là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của Việt Nam. Tôi cũng đã đến Phong Nha được hai lần nhưng đều là ban ngày. Tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn tỏ ra rất sắc sảo khi chọn cảnh đêm có trăng để đặc tả cảnh đẹp của động Phong Nha. Đối với tôi đó là điều khá bất ngờ và khá độc đáo!

"Quảng Bình có động Phong Nha
Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông"

Câu thơ rất tự nhiên và cảnh cũng rất đẹp. Trăng xuống ở đây không phải là trăng trên bầu trời rơi xuống mà là chính ánh trăng rọi rơi xuống mặt nước sông và nổi là đà theo sóng. Theo ý bài thơ thì có lẽ tác giả đang ngồi trên thuyền và sắp ra đi "tạm biệt Phong Nha". Một cảnh chia ly thật nhiều cảm xúc. Cảm xúc như được nhân lên gấp bội theo các câu thơ:

"Người đi nổi nhớ, chìm mong
Câu thơ gởi lại mãi bồng bềnh trôi"

Thuyền đưa người đi bập bềnh theo sóng. Khi sóng đưa thuyền "nổi" lên thì "nhớ", còn khi sóng đưa thuyền "chìm" xuống thì lại "mong"! Câu thơ tác giả gởi lại cũng da diết không kém: "bồng bềnh trôi", nghĩa là cũng có "mong" có "nhớ" trong đó! Bút pháp thơ tình của Thanh Trắc Nguyễn Văn thật lãng mạng và cũng thật là đa tình!

"Động Tiên tiên ở trên trời
Tôi theo níu vội rối bời sợi tơ
Kìa em Mái Tóc mộng mơ
Chàng Khổng Lồ ngó cứ vờ không quen..."

Đây có lẽ là đoạn thơ tác giả hồi tưởng khi vào thăm động Phong Nha. Những địa danh trong động Phong Nha như Động Tiên, Mái Tóc, Chàng Khổng Lồ,... đều được tác giả nhân cách hóa rất khéo và cài vào bài thơ một cách thật sinh động. "Em" chính là cảnh, cảnh cũng chính là người thiếu nữ đất Quảng Bình? Thơ tả cảnh nhưng thật ra tả tình, thơ tả tình thật ra để tả cảnh. Ảo và thật cứ hòa quyện vào nhau đúng như một người đi lạc vào "Động Tiên" vậy!

"Chén nồng cạn với đêm đen
Gió thu rạo rực cũng len lén về
Phong Nha sóng vỗ tứ bề
Nhanh tay hứng được câu thề tặng em."

Đây là đoạn thơ mà có rất nhiều bạn thích. Theo các bạn ấy thì câu thơ nghe thật sinh động và thật trữ tình, nhất là từ "gió thu rạo rực". Nhưng theo tôi lại nghĩ khác. Đồng ý là đoạn thơ này Thanh Trắc Nguyễn Văn đã viết được những câu thơ lục bát rất điêu luyện, nhuần nhuyễn khiến âm điệu nghe thật nhịp nhàng, ý tứ thật mới lạ, thật bay bổng. Song le "câu thề mà hứng từ sóng nước" lên rồi trao tặng cho "người đẹp" thì tôi e có vẻ ngẫu nhiên và không thật lòng! Nhưng xin cũng đừng trách Thanh Trắc Nguyễn Văn vội. Đó là bản chất của các nhà thơ. Họ luôn thường rất đa tình, đa sầu, đa cảm và cũng rất đa mang!

"Sông Son son sắt nào quên
Giọng hò xứ Quảng cứ chênh vênh sầu"

Đoạn thơ cuối đưa người đọc rời khỏi cảnh hồi tưởng để quay về cảnh đầu lúc chia ly. Sông Son theo tôi biết nước có màu xanh ngọc rất đẹp, nhưng ở đây tác giả muốn nói đến một ý khác: "son sắt", nhằm để nói lên cái tình của người con gái Quảng Bình thủy chung như nhất. Hình tượng cuối bài thơ được trải dài và thật đẹp:

"Nụ cười em rải sông sâu
Trăm năm tôi vớt
Vẫn màu nhớ nhung..."

Tạm biệt Phong Nha là một bài thơ tình hay. Lời thơ thật trong sáng, thật dễ hiểu nhưng cũng rất trữ tình. Tác giả cố ý dùng nhiều từ lấp láy như: là đà, bồng bềnh, chênh vênh,... hoặc sử dụng tu từ điệp từ như: Động Tiên tiên ở trên trời (hai từ "tiên" liền nhau), Sông Son son sắt nào quên (hai từ "son" liền nhau) khiến các câu thơ trở nên giàu âm điệu và giàu hình ảnh một cách rất đặc sắc

(Giải nhất Bình thơ trong tháng tại trang web văn học Đất Đứng năm 2010)

Huỳnh Ngọc

02.jpg


Tạm Biệt Phong Nha

Quảng Bình có động Phong Nha
Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông
Người đi nổi nhớ, chìm mong
Câu thơ gởi lại mãi bồng bềnh trôi.

Động Tiên tiên ở trên trời
Tôi theo níu vội rối bời sợi tơ
Kìa em Mái Tóc mộng mơ
Chàng Khổng Lồ ngó cứ vờ không quen...

Chén nồng cạn với đêm đen
Gió thu rạo rực cũng len lén về
Phong Nha sóng vỗ tứ bề
Nhanh tay hứng được câu thề tặng em.

Sông Son son sắt nào quên
Giọng hò xứ Quảng cứ chênh vênh sầu
Nụ cười em rải sông sâu
Trăm năm tôi vớt
Vẫn màu nhớ nhung...

(Bài thơ đã đăng trên trang web văn học Quang Binh News tháng 6 năm 2010)

Thanh Trắc Nguyễn Văn

01.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
49,109 ❤︎ Bài viết: 7554 Tìm chủ đề
1b.jpg


Bình thơ: Giai Nhân Và Hoa Quỳnh

Hoa quỳnh chỉ nở vào lúc giữa đêm, nhưng đã nửa đêm rồi hoa vẫn không nở. Hoa không dám nở vì thấy hình như vẫn còn thiếu một cái gì đó. Cái thiếu mà hoa quỳnh mơ hồ cảm nhận được chính là một bông hoa xinh đẹp biết nói khác cũng có tên là Quỳnh! Tên của người trùng với tên hoa! Giai nhân Quỳnh chưa về thì hoa quỳnh, tuy có hương sắc nhưng vẫn không sánh bằng, làm sao dám tùy tiện nở một mình! Hoa đành phải chờ, phải đợi thôi!

Và đúng như vậy, khi cô gái xinh đẹp tên là Quỳnh về đến nơi thì những ý chính của bài thơ mới bắt đầu hé mở. Nàng Quỳnh xuất hiện lấp lánh hào quang khiến ta cứ ngỡ nàng như một tiên nga:

"Em về lấp lánh sương mai"

Người ta thường nói người đẹp sẽ đẹp lên rất nhiều mỗi khi nàng cười. Đôi môi của nàng Quỳnh vừa nở một nụ cười (cũng là lúc sắc đẹp của nàng lên đến cực đỉnh) thì cũng là vào thời điểm hoa quỳnh hé nở. Như vậy có đến hai đóa hoa quỳnh! Tựa bài thơ tuy nói hoa quỳnh nở, nhưng thật sự muốn nói đến một nhan sắc khác còn đẹp, còn quí hơn hoa quỳnh đó là một giai nhân tên Quỳnh... Bút lực của tác giả rất tài hoa, khi ẩn khi hiện. Dùng bút vẽ mây, nhưng thật sự là vẽ trăng!

Theo tôi nghĩ bài thơ này chắc chắn tác giả đã viết tặng cho một cô gái rất xinh đẹp có tên là Quỳnh mà anh đã từng gặp gỡ ở ngoài đời.

(Bài bình đã đăng trên trang web văn học Đất Đứng tháng 8 năm 2010)

Trần Thị Hảo

02.png


Hoa Quỳnh Nở

Hương đêm dìu dịu trăng tròn
Cánh quỳnh vẫn khép như còn đợi ai
Em về lấp lánh sương mai
Môi cười, hoa nở ngát hai đóa quỳnh!

(Tuyển tập thơ Tứ Tuyệt Tình Thi – NXB Đà Nẵng 2005)

Thanh Trắc Nguyễn Văn

03.jpg
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back