Tiên Hiệp Hồng Mông Chí Tôn - Lạc Lạc Tà Thiên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thanncongq995, Oct 20, 2022.

  1. Thanncongq995 Thích viết viết và viết

    Messages:
    0
    Chương 10: Thất Đại Tông Môn Tề Tụ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý gia nằm ở sâu bên trong thành Hắc Viên, men theo con đường chính đi thẳng, chưa tới hai cây số liền đến nơi, tại đây xuất hiện một sân võ đài rộng lớn trong tầm mắt, bao phủ cả năm trăm mét vuông, đây chính là Diễn Võ Đài.

    Chung quanh võ đài tấp nập người chen chúc, nhìn sơ qua cũng phải gần năm sáu ngàn người, trên bục cao tổng cộng có bảy nhân vật, sáu nam và một nữ. Bọn họ chính là người của Lý gia, bên trong đó, nữ nhân ở giữa dáng người thướt tha, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tựa như viên long châu sáng chói. Toàn trường đều chăm chú dõi mắt nhìn về phía nàng, trong lòng ai nấy không khỏi bang bang nhảy loạn.

    Bọn họ nghĩ ngay đến một từ, mỹ.. Quả thực rất mỹ, dung nhan của nàng làm cho nhiều người sợ hãi thán phục.

    Nàng chính là tiểu thư Lý gia Lý Nhã Hân!

    Vũ Thái Lãng liếc mắt nhìn trên khán đài, quan sát Lý Nhã Hân, trong lòng hắn cũng hiện lên một tia rung động, so sánh tới, thiếu nữ trước mặt này, cùng thê tử Nhạc Yên Nhiên không thua kém bao nhiêu.

    Đúng là không hổ danh đệ nhất mỹ nữ Đông Hoàng, hèn gì thất đại môn phái đệ tử bỏ mặc đường xa đi đến, cũng muốn tận mắt chứng kiến nàng. Dù ngắm nhìn nàng một lần cũng coi như mãn nguyện.

    Cách đó không xa, liền xuất hiện một tốp người kéo đến, trên y phục của bọn họ có in một chữ Phúc. Đa số người ngay lập tức nhận ra thân phận của bọn họ, bọn hắn chính là đệ tử tông môn xếp hạng thứ tư Phúc Vũ Tông.

    Tiếp theo đó, các đệ tử tông môn cũng lần lượt xuất hiện, theo thứ tự là đệ nhất Thiên Môn, đệ nhị Lạc Thủy Tông, đệ tam Vũ Văn Tông, đệ ngũ Bá Vương Tông, đệ lục Linh Bảo Tông, cuối cùng là Xuân Quỳnh Tông.

    Vũ Thái Lãng nhanh chóng chú ý tới một thiếu niên cầm đầu bên Linh Bảo Tông, liếc sơ qua liền phát hiện, người này tu vi đã đạt tới Phá Đan cảnh tứ trọng. Nhưng thực chất vẫn còn ẩn tàng tu vi, xác thực mà nói tu vi của hắn đã là Phá Đan cảnh lục trọng, xem ra không giống như bên ngoài đồn đãi.

    Bỏ qua tên đệ tử Linh Bảo Tông, hắn bắt đầu quan sát tất cả đệ tử thất đại tông môn, quét qua một lượt, Vũ Thái Lãng nhận thấy bên trong cũng chỉ có ba người lọt vào chú ý của hắn.

    Một người là đệ tử Thiên Môn, cũng như đệ tử Linh Bảo Tông dùng bí pháp ẩn giấu tu vi thật, tu vi bên ngoài thể hiện chỉ là Phá Đan cảnh ngũ trọng, trên thực tế đã đạt tới bát trọng thiên, còn nữa, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng cuồng bạo, kèm theo một tia âm lãnh khí tức, tựa như một con rắn đang ngủ say, tùy thời có thể bạo phát. Dù cho tên này ẩn giấu kỹ càng, nhưng vẫn không thể thoát được ánh mắt của hắn.

    Người kế tiếp chính là đệ tử Bá Vương Tông, hắn không có ẩn giấu thực lực, tu vi nằm tại Phá Đan cảnh ngũ trọng, sức chiến đấu không thể khinh thường, toàn thân lẫn cốt cách của hắn được rèn luyện tới trình độ không một ai trong số đó bì nổi, lực lượng thân thể vô cùng cứng rắn. Trên tay hắn còn vác thêm một thanh đại đao, cân nặng cũng phải trên hai ngàn cân. Bên trong cơ thể ẩn chứa một tia huyết mạch Man Tộc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa, đợi thời gian về sau, tương lai bất khả hạn lượng. Dù là như vậy cũng đủ đối phó được với tên đệ tử Thiên Môn.

    Người còn lại chính là một tu sĩ Xuân Quỳnh Tông, tu vi Phá Đan nhất trọng, không có dùng bí thuật ẩn tàng, hắn chỉ là người yếu nhất trong tất cả những người còn lại, điều khiến Vũ Thái Lãng chú ý chính là thể chất đặc biệt của hắn. Băng Linh Thiên Thể, loại thể chất này vô cùng đặc biệt, nằm trong thập nhị Thiên thể, xếp hạng thứ chín.

    Trong thứ hạng, sắp xếp từ Thiên Địa Huyền Hoàng, lấy Thiên làm đỉnh cao, Hoàng là thấp nhất.

    Băng Linh Thiên Thể có thể khống chế băng tuyết, tùy ý điều khiển như ý muốn, tu vi càng cao, phạm vi khống chế lẫn lực sát thương cũng càng rộng lớn, dù là dung nham hỏa ngục, đều bị loại thiên thể này làm cho đóng băng, loại thể chất này chỉ thấp hơn Thiên Băng, Dị Hỏa trong truyền thuyết một chút.

    Trong chiến đấu, nếu gặp phải nguy hiểm cận kề, Băng Linh Thiên Thể sẽ tự động phát huy, tạo thành một vòng băng linh lá chắn, bảo hộ thân chủ của nó ngăn chặn một kích chí mạng, đây cũng là điểm đặc biệt của thể chất này.

    Nếu hắn cùng hai vị ở trên giao chiến, phần thắng dĩ nhiên sẽ không có cơ hội nào, nhưng muốn bảo toàn tính mạng tất nhiên không có vấn đề, ngoài ra nó còn có thể phóng thích ra một loại băng nhuận để đánh trả đối phương. Cái này chỉ dùng trong trường hợp kẻ địch không phòng bị mới phát huy tác dụng, còn không thì rất khó đả thương được đối thủ.

    Vũ Thái Lãng âm thầm đem người này lưu vào trong đầu, người mang thiên thể như thế, hắn tất nhiên muốn lôi kéo đối phương về bên mình. Rất có thể sau này sẽ có rất lớn trợ giúp trên con đường tu hành của Vũ Thuần Tử.

    "Hôm nay cũng có trò hay để nhìn a, ta nên nhàn nhã ngồi xem trận đấu, rốt cuộc ai sẽ giành được quán quân."

    Trong lòng đột nhiên trở nên vui ý, thầm nghĩ.
     
    Last edited by a moderator: Oct 25, 2022
  2. Thanncongq995 Thích viết viết và viết

    Messages:
    0
    Chương 11: Phần Thưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chào tất cả chư vị đã đến Lý gia để tham gia luận võ tuyển rể, hi vọng mọi người im lặng để chúng ta bắt đầu đọc tên các danh sách ứng tuyển."

    Lúc này một ông lão khoảng chừng bảy mươi tuổi bước ra giữa khán đài, cất giọng hô lớn, trên thân người này còn tản mát ra trầm trọng khí tức, tu vi Phá Đan cảnh cửu trọng, xem ra thiên tư người này không mấy tốt, bảy mươi tuổi chỉ dừng ở Phá Đan cảnh.

    Mọi người bắt đầu trở nên trật tự, không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, tất cả bọn họ ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt Lý tiểu thư. Riêng chỉ có thất đại đệ tử tông môn thì khác, tuy bọn hắn không có gây ồn ào, nhưng thần thái kiêu ngạo của bọn họ vẫn không thay đổi.

    Duy chỉ có Vũ Thái Lãng vẫn trầm ổn, không tự kiêu tự ngạo, một bộ không liên quan đến sự tình.

    Người giới thiệu quét một lượt về phía dưới đám đông, nhẹ gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục nói.

    "Bây giờ ta sẽ đọc tên toàn bộ một trăm thí sinh đã đăng ký trước đó, nếu trong quảng trường này có ai có năng lực cứ tiến lên thách đấu."

    Lão giả cầm trong tay một cuốn thư sách, đôi mắt tiếp tục nhìn xuống khán đài sau đó cất giọng hô lớn.

    "Đầu tiên đệ nhất Thiên Môn, Hoàng Hải Hà!"

    "Đệ nhị Lạc Thủy Tông, Kiếm Sinh!"

    "Đệ tam Vũ Văn Tông, Diệp Lang!"

    "Đệ tứ Phúc Vũ Tông, Chu Mẫn!"

    "Đệ ngũ Bá Vương Tông, Ngưu Tầm"

    "Đệ lục Linh Bảo Tông, Hồ Diên Hồng!"

    "Đệ thất Xuân Quỳnh Tông, Giáp Bát Nhất!"

    "Hữu gia, Hữu Châu!"

    "..."

    Hắn không ngừng đọc ra một lượt tên tuổi có trong thư sách, toàn bộ những người này, đều là thiên tài trẻ tuổi tuất kiệt của các tông môn lẫn gia tộc, tu vi thấp nhất cũng là Phá Đan cảnh.

    Những người có tên sau khi nêu tên đều lần lượt bước ra ngoài, đi lên trên tập trung ở trung tâm khán đài.

    Bên trên, Lý Nhã Hân dùng đôi mắt đẹp nhìn qua toàn bộ bọn họ, trong lòng nàng hiện tại không có cảm nghĩ gì, chỉ là một con sóng tĩnh lặng, dường như chẳng ai có thể khiến nàng rung động ngay tức thì. Dù bọn họ ai nấy cũng anh tuấn bất phàm, đều là đệ tử có thanh danh trong Đông Hoàng.

    Đột nhiên nàng cảm nhận được một tia áp bách như có như không, truyền đến từ bên trong đám đông, sắc mặt nàng biến đổi một lúc, nhìn sang năm người trung niên Lý gia bên cạnh, hiển nhiên tất cả bọn họ đều cảm giác tới, chỉ có tu vi Thành Anh cảnh giới mới cảm nhận được. Còn về vì sao nàng cảm nhận tới, bởi vì trước ngực nàng đeo một viên Cổ Linh Châu, khi mang vào sẽ liên kết với thân thể chân nguyên, nó đối với khí tức rất nhạy bén, nên nàng liền cảm nhận được.

    Nàng dời tầm mắt khỏi đám người này, quét nhìn xuống phía dưới, ẩn ẩn bên trong đám đông. Phát ra khí tức ba động cực kỳ nhỏ bé, nếu không chú ý sẽ không phát hiện được, ánh mắt nàng chợt dừng lại một người, người này trên thân mặc một bộ bạch y, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, trên tay cầm một cây kẹo, nhàn nhã dựa vào gốc cây gần đó thưởng thức, đôi mắt hắn chỉ một mực quan sát khán đài.

    Người này không phải ai khác chính là Vũ Thái Lãng, Vũ Thái Lãng đột nhiên cảm giác có ai đó đang dò sét về phía mình, hắn nhanh chóng xác định được phương hướng, trực tiếp mặt đối mặt với Lý Nhã Hân.

    Lý Nhã Hân bị phát hiện ngay lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng nàng tràn ngập kinh hãi, trong ánh mắt của người này, chứa đầy sương mù tà dị, rất khó để hiểu được hắn. Lúc thì nhẹ nhàng như mây trôi, lúc lại cứng rắn như thép, khí tức người này cực kỳ khủng bố, toàn bộ Đông Hoàng dường như không có ai như vậy.

    "Người này rốt cuộc là ai? Đông Hoàng khi nào xuất hiện cao thủ trẻ tuổi như vậy?"

    Lý Nhã Hân trong lòng hiện lên từng câu hỏi.

    "Nữ nhân này.. Thật thú vị!"

    Vũ Thái Lãng đôi mắt híp lại mỉm cười, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hắn cảm nhận được trên người thiếu nữ này có không ít bí mật. Nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không cùng nàng dây dưa vào, bởi vì nữ nhân này sẽ không cùng con đường với hắn.

    Đúc lúc này hai người hộ vệ Lý gia mang một thùng sắt cỡ nhỏ, bên trong có rất nhiều giấy trắng xếp thành hình vuông.

    Lão giả chủ trì khán đài mỉm cười nói.

    "Trận đầu tiên, tất cả thí sinh cùng nhau tấn công tập thể, sau đó sẽ lựa chọn hai mươi trong số một trăm người để tiến vào đợt thứ hai. Đợt thứ hai sẽ lựa chọn bốc thăm chọn số thứ tự, hai số gần nhất sẽ chính thức thi đấu với nhau, ví dụ số một đấu với số hai, số ba đấu với số bốn.. Sau vòng thứ hai này sẽ lựa chọn ra mười người tiến vào vòng thứ ba, vòng thứ ba cũng tương tự như thế, đến vòng thứ tư chỉ còn lại bốn thí sinh, và vòng cuối cùng chính là hai người, cái này quyết định ai sẽ là người giành được quán quân hôm nay."

    "Phần thưởng dành cho người quán quân, nhận được một gốc năm trăm năm Tiên Thiên Linh Thảo, một thanh bảo kiếm phàm cấp cửu phẩm, một viên tinh hạch yêu thú cấp bậc Thành Anh cảnh giới, mang thuộc tính Hỏa và sẽ trở thành con rể Lý gia, lấy Lý Nhã Hân tiểu thư làm thê tử."
     
  3. Thanncongq995 Thích viết viết và viết

    Messages:
    0
    Chương 12: Trận Đấu Bắt Đầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe xong, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, phần thưởng lớn như thế này, xem ra Lý gia là muốn bỏ cả gốc rễ. Bọn họ muốn đem những thứ này ra ngoài, mưu đồ chính là cùng một trong thất đại môn phái kéo lên quan hệ. Mặc kệ tông môn nhỏ hay lớn, chỉ cần trở thành thông gia, Lý gia sẽ lên như diều gặp gió.

    Tuy Lý gia không phải hạng gì tầm thường gia tộc, nhưng so sánh với thất đại tông môn vẫn còn thua kém hơn rất nhiều, ngay cả Đông Hoàng Vương Triều còn e dè không dám đối địch.

    "Hiện tại không để bỏ lỡ thời gian quý báu, trận thứ nhất xin phép được bắt đầu, một trăm vị thí sinh chuẩn bị!"

    Lão giả chủ trì đột nhiên nói, âm thanh vang vọng khắp khán đài.

    Một trăm người đồng loạt trở nên nghiêm nghị, tất cả đứng thành một vòng tròn bao phủ trên khán đài, khí tức trong người ẩn ẩn muốn bùng phát, ai nấy đều đề phòng lẫn nhau, nắm chặt nắm đấm, chỉ chờ đợi lão giả kia hô một tiếng sau đó lao lên tấn công.

    "Bắt đầu!"

    Lão giả Lý gia phất lá cờ màu đỏ xuống kèm theo một âm thanh vang vọng.

    "Giết!"

    Giọng nói vừa rơi xuống, một trăm người nhanh chóng tấn công đối thủ gần nhất, ai cũng biết chỉ có đánh hạ người bên cạnh mới có cơ hội lọt vào vòng trong, từng tiếng đinh tai nhức óc thanh âm va chạm vang lên.

    "Keng! Keng!"

    Rất nhiều tu sĩ chưa kịp hoàn hồn đã bị đánh rơi khỏi khán đài bên dưới, bọn họ muốn nhảy lên tiếp tục tấn công, nhưng bị người của Lý gia đã ra tay ngăn cản, bởi vì bọn họ đã mất khả năng thi đấu. Ít nhất cũng có hai mươi người bị loại, những người này đều là con em trong các gia tộc đến dự, bên trong không có thất đại môn phái đệ tử.

    Hai mươi người này khuôn mặt tràn đầy ũ rũ rút lui, đáng tiếc chính là do thực lực bọn họ không cao mà thôi.

    Vũ Thái Lãng ở một bên quan sát bên trong trận chiến, thất đại đệ tử môn phái ai nấy đều như sói lạc vào bầy dê, tấn công liên miên không dứt, từng đợt đối thủ bị đánh rơi xuống. Đáng chú ý là đệ tử của thất đại môn phái lại không hề tấn công với nhau, chỉ nhằm vào các con em gia tộc khác, hiển nhiên bọn họ chính là muốn gặp nhau ở trận kế tiếp. Mà các con em gia tộc khác cũng chú ý tới, đơn đả độc đấu với những tên biến thái này cơ hồ không có khả năng chiến thắng, bọn họ âm thầm liên hợp lại tấn công Thất Đại đệ tử.

    Đệ nhất Thiên Môn Hoàng Hải Hà tốc độ không có dừng lại, đối diện với hắn chính là năm tên thiên tài gia tộc, trong tay thanh trường kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lục, liên tục tấn công năm người này.

    "Các vị ta đánh chính diện, hộ trợ bốn người các ngươi tấn công hai bên hông hắn!"

    Một trong năm người đột nhiên mở miệng nói, bọn hắn biết người khó đối phó nhất chính là Hoàng Hải Hà, hợp lực tấn công mới hi vọng đảo ngược cục diện.

    Hoàng Hải Hà gặp nguy không loạn, nhìn năm người này liên hợp cũng không có sợ hãi, trên mặt ngược lại chỉ cười nhạt một tiếng.

    "Chỉ năm người các ngươi? Quá yếu!"

    Hắn đối với năm người này trực tiếp khinh thường, trong người bỗng nhiên bạo phát khí tức âm trầm, khiến khán đài trở nên lạnh lẽo, năm người nằm trong phạm vi đột nhiên cảm giác hít thở không thông.

    Năm người tu vi đều là Phá Đan cảnh tam trọng đến lục trọng, đối mặt với Hoàng Hải Hà liền tự tin có thể đánh bại, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đúng là tự tin thái quá, Hoàng Hải Hà biến thái vượt ra khỏi tượng tượng của bọn hắn.

    Nhiệt độ khán đài càng ngày càng lạnh, nhiều người vây xem không khỏi lạnh lẽo, Lý gia cao thủ nhanh chóng mở ra Hộ Trận mới đảm bảo trận đấu không bị rối loạn.

    Hoàng Hải Hà nhân lúc năm người thất thần trong giây lát, thân hình lập tức lao đến, từng người một nện một quyền lên lồng ngực.

    Bành!

    Oa!

    Năm người lồng ngực bị đánh trúng, đột nhiên thổ một ngụm huyết, cả năm người đều bay ngược ra sau rơi xuống khán đài, cơ hồ hôn mê bất tỉnh.

    Hoàng Hải Hà đánh bại năm người vẫn không có dừng lại, tiếp tục chọn đối thủ tấn công tiếp theo.

    Giáp Bát Nhất bên này có chút khó khăn chống chọi với tên đệ tử gia tộc, tu vi người này đạt tới Phá Đan cảnh tam trọng, thực lực cao hơn Giáp Bát Nhất, kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú hơn. Cho nên hiện tại hắn đang rơi vào thế yếu, thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

    Vũ Thái Lãng chăm chú dõi theo Giáp Bát Nhất, đương nhiên cũng biết được, Giáp Bát Nhất sẽ không đấu lại đối phương, không phải bởi vì tu vi yếu kém, mà là kinh nghiệm thực chiến còn chưa đầy đủ. Nếu không phải do tu luyện tông môn công pháp cao đẳng, có lẽ đã rơi xuống đài từ lúc nào rồi.

    Hắn đoán, trong vòng mười chiêu nữa Giáp Bát Nhất sẽ thua.

    Đúng như Vũ Thái Lãng dự đoán, không ngoài mười chiêu, Giáp Bát Nhất linh lực cơ hồ cạn kiệt, sắc mặt trở nên tái nhợt, tay chân đều run rẩy không ngừng, hiển nhiên đã đến tình trạng kiệt sức.

    Đối phương vung chân đem Giáp Bát Nhất đá rơi xuống đài, một màn này để cho tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc ồ lên.

    "Giáp Bát Nhất thua?"

    "Không phải chứ? Đệ vị thiên tài Thất tông vị trí liền dễ dàng bị đánh bại?"

    "Xem ra hắn đúng là yếu ớt hơn chúng ta nghĩ, Thất tông vị trí này cũng là hư danh mà thôi!"

    Một đám người không khỏi ồn ào bàn tán, bọn họ nghĩ không ra, đường đường thất tông vị trí đệ tử lại bị con em gia tộc nhị lưu đánh bại, cái này không ai có thể tin tưởng.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...