Welcome! You have been invited by Duca111 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 250: Vô tình gặp gỡ

[HIDE-THANKS]
Thôn Thất Lí là một thôn khá khép kín, bất kể là đi từ hướng huyện thành hay trấn Bạch Mã Quan đến đây đều phải đi qua một đoạn đường núi.

Cho nên chỉ cần có người canh gác ở trên đường núi, thì cơ bản sẽ không có người ngoài nào có thể lặng lẽ không một tiếng động tiến vào thôn này.

Ngoại trừ thôn dân địa phương, bởi vì sống trong rừng núi, họ sẽ luôn biết một số con đường nhỏ để ra vào, tuy rằng sẽ khó đi hơn.

Cho nên Ngụy Tri ở thôn Thất Lí cũng không che giấu hành tung, ông cắt tỉa một số bồn hoa ở nhà họ Bạch xong, lại ngồi uống hai ly trà với Lưu thị, sau đó dẫn một người thị vệ chắp tay sau lưng đi ra ngoài, tò mò dạo bước dọc theo bờ ruộng.

Ngụy Tri chính trực tráng niên, hiện tại là thư ký giám sát, chức vụ hành chính là thừa tướng, đương nhiên, cấp bậc không quá cao, ngang với sáu bộ thượng thư thôi.

Nhưng trước khi làm thư ký giám sát, ông đã từng bị giáng chức xuống làm huyện lệnh địa phương, tất nhiên có điều hiểu biết với việc đồng áng, huống chi trong vườn nhà ông cũng trồng hoa quả và rau xanh.

Có lẽ ông trời đã trút hết toàn bộ mưa mùa hè cho tháng trước, bởi vì bắt đầu từ nửa tháng này, trời nắng vẫn chiếm đa số, thỉnh thoảng chạng vạng sẽ có mưa rơi một lúc, nhưng không lớn, thời gian cũng ngắn, gần như mới chỉ vừa kịp làm ướt mặt đất thôi là đã tạnh mưa rồi.

Cho nên lúc này, nước trong ruộng nước rất ít, trên cơ bản chỉ có một lớp rất cạn, mà ruộng cạn thì càng khô ráo vô cùng.

Có lẽ vì gần đây ánh nắng quá tốt, nên tốc độ trổ bông của lúa nước nhanh hơn rất nhiều, bông lúa trong ruộng nước hơi cong xuống.

Ngụy Tri đi đến bóp thử một chút, trong một bông, có chừng một nửa là rỗng, một nửa còn lại thì đang dần nẩy lên, mà lúc này, cỏ trong ruộng còn nhiều hơn cả lúa, phóng tầm mắt nhìn một lượt, ngoài cỏ mọc bên cạnh lúa nước đã được nhổ sạch, mấy loại cỏ nước khác đều được mặc cho sinh trưởng.

Ngụy Tri thở dài một hơi, tình trạng ruộng nước như này cũng không ít, cũng khó trách huyện lệnh huyện La Giang lại cố ý sắp xếp người đến trước mặt ông diễn trò.

"Chúng ta đi dọc theo bờ sông xuống dưới đi."

Thị vệ lên tiếng đáp, "Vâng ạ".

Hai bên bờ sông đều có đường, thỉnh thoảng còn có mương máng thông ra bên ngoài ruộng, mương không to, nhưng cũng đủ sâu, còn có rất nhiều.

Từ lúc đi xuống đến giờ ông đã nhìn thấy ba cái rồi, Ngụy Tri không kìm được gật đầu, "Thôn này tuy hẻo lánh, cũng nghèo khó, nhưng công tác thủy lợi làm rất tốt, nếu không có thiên tai nhân họa, bá tánh nơi này hoàn toàn có thể an cư lạc nghiệp."

Ăn mặc hẳn là không lo, chỉ là thiếu tiền mà thôi.

Thị vệ không đáp lời, hắn chỉ cần bảo vệ đại nhân cẩn thận là được, loại việc như này hắn không hiểu.

Ngụy Tri tiện tay ngắt một cây rau dại, đi dọc bờ sông xuống dưới, đi chưa được bao lâu bỗng nghe thấy bên kia bờ vọng đến tiếng đọc sách lanh lảnh, ông không kìm được dừng bước, nhìn về phía bờ bên kia.

Đứng từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy Trang tiên sinh đang đứng trong lớp học.

Trang tiên sinh đang dạy đám học sinh đọc <Kinh Thi>, đương nhiên, đây là chương trình học của đám Bạch nhị lang, còn hai bàn học sinh trong phòng học phía đầu thôn bên kia đang vùi đầu cố gắng luyện viết.

Tiên sinh bảo bọn họ chép hai lần phần bài <Đại Học> mới học, sau đó đọc nhẩm, lát nữa sẽ phải phân tích ý nghĩa.

Bạch Thiện Bảo đã chuẩn bị bài từ trước, cho nên chép bài rất thong thả.

Còn Mãn Bảo thì nhíu chặt mày nhỏ, lắp bắp đọc nhẩm lại đoạn này một lần, rồi lại đọc nhẩm thêm lần nữa, lúc này mới cầm lấy bút viết.

Bé có chút căng thẳng, bởi vì hai ngày nay đắm chìm với <Hoàng đế nội kinh toàn tập>, tất cả môn học bé đều chưa chuẩn bị bài, thậm chí kiến thức lúc trước đã học cũng chưa ôn tập lại.

Chẳng may thầy gọi bé đứng lên trả lời câu hỏi..

Mãn Bảo viết càng thêm nghiêm túc, đang tính viết xong sẽ hỏi Bạch Thiện Bảo cách giải nghĩa của đoạn văn mới này.

Ngụy Tri chắp tay đứng bên kia sông nghe một lúc lâu, khẽ gật gù: "Không ngờ ở đây còn có trường học, cuộc sống này càng thêm an ổn rồi, thảo nào Lưu lão phu nhân lại dẫn cháu trai dọn đến chỗ này."

"Đại nhân muốn qua đó nhìn không ạ?"

Ngụy Tri lắc đầu, "Không vội, tiên sinh đang dạy học, chúng ta không nên quấy rầy, chờ muộn chút nữa rồi đi."

Ông tiếp tục đi dọc theo đường sông, cứ đi mãi, con đường xuất hiện một khúc cong, rẽ sang bên đó là một vịnh nhỏ.

Chu Hỉ và ba cô em dâu đang ở đó nhổ cỏ tưới nước trồng rau.

Rau mọc khá tốt, tất cả hạt giống bọn họ gieo đều nảy mầm, bọn họ cần nhổ một ít cây con ra trồng riêng, như vậy nó sẽ lớn nhanh hơn một chút.

Nhưng trời đang nắng như vậy, đương nhiên các nàng không thể trồng luôn bây giờ, nên lúc này chỉ xới lỏng đất, tưới nước cho rau, rồi cuốc đám cỏ dại đi thôi.

Chu Hỉ dự tính tầm mười ngày nữa là chỗ rau này có thể hái mang lên huyện thành bán được rồi.

Chu thị đỡ eo đứng lên, gỡ mũ rơm xuống quạt gió, thấy Hà thị cũng đỡ eo đứng dậy, bèn nói: "Tam đệ muội, muội đi về trước đi."

Phùng thị cũng nói: "Đúng vậy, bên này còn có chúng ta, muội mang thai, không thể phơi nắng quá lâu."

Thấy Hà thị do dự, Phương thị cũng cười nói: "Tam tẩu về trước đi ạ, nếu không tí nữa Tam bá lại phải đến đón tẩu."

Chu Hỉ và Phùng thị đều không kìm được cười rộ lên, Hà thị đỏ mặt nói: "Ta thấy chắc là muội mong lão tứ tới đón muội chứ gì, tên gà mờ đó không hiểu gì đâu."

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ngụy Tri, hơi có chút kinh ngạc.

Nàng vội vàng ra hiệu cho cô cả và mấy chị em dâu quay lại nhìn, mọi người quay đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt tò mò của Ngụy Tri, không khí bỗng có chút ngưng đọng.

Ngụy Tri thấy trên mặt các nàng có vẻ đề phòng, ông đã biết tin từ chỗ thị vệ, trước đó không lâu người thôn này mới vừa có xung đột với ba người kia, bây giờ cảnh giác với người xa lạ cũng là bình thường.

Ông bèn tự cười giới thiệu, "Tại hạ là bạn của Bạch lão gia, đến nơi đây ở nhờ mấy hôm, đang lúc rảnh rỗi nhàm chán nên ra ngoài đi dạo một lúc, có quấy rầy mọi người làm việc không?"

Chu Hỉ nắm chặt cuốc hỏi, "Ông là khách của Bạch lão gia?"

"Đúng vậy." Ngụy Tri dừng một chút rồi cười nói: "Nếu mọi người không tin thì cứ đi hỏi Bạch lão gia, tối qua tôi còn ăn cơm với hai vị tiểu công tử nhà họ Bạch đấy."

"A, hóa ra tối qua nhà họ Bạch làm tiệc tẩy trần là làm cho ngài ạ?" Nghe ông ấy nói vậy thì đám Chu Hỉ lập tức buông lỏng cảnh giác, cười nói: "Sao đại nhân lại đi sang bên này, trời nắng như vậy, bên sông còn nhiều muỗi nữa.."

Ngụy Tri lại trố mắt ngạc nhiên, hỏi: "Sao các vị biết hôm qua Bạch lão gia làm tiệc tẩy trần?"

Chu Hỉ cười nói: "Là muội út của chúng tôi về nhà nói vậy."

Thật ra là Mãn Bảo tò mò không biết tiệc tẩy trần là như thế nào, cho nên cố ý hỏi Chu lão đầu, hỏi ông đã từng ăn bữa tiệc tẩy trần nào chưa.

Đương nhiên Chu lão đầu nói là mình đã ăn rồi, còn lấy một ví dụ cho bé, mỗi lần nhị ca bé từ huyện thành về muộn, cơm tối còn thừa cả nhà phần lại cho hắn chính là bữa tiệc tẩy trần.

Cho nên người nhà họ Chu đều biết, ngày hôm qua có một vị khách quý tới nhà họ Bạch, Bạch lão gia còn cố ý thiết một bữa tiệc cho khách tẩy trần.

Trí nhớ Ngụy Tri vẫn luôn rất tốt, chỉ cần hơi ngẫm nghĩ là nhớ ra, ông cười hỏi, "Muội út của cô tên là Mãn Bảo?"

"Đúng vậy, đúng là tên là Mãn Bảo, đại nhân gặp rồi ạ?"

Chưa từng gặp, nhưng từng nghe nhắc đến, nghe Bạch lão phu nhân kể là một đứa trẻ rất thông minh, thông minh như Bạch Thiện.

Nghe nói tuổi hai bé cũng xấp xỉ nhau, không chỉ là bạn học, còn là bạn cùng bàn.

Cho nên ông vẫn luôn cho rằng Mãn Bảo là một bé trai, chẳng lẽ lại là một cô nhóc?

Ngụy Tri hỏi, "Muội út là nhũ danh của hắn?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 251: Dân tình*

[HIDE-THANKS]
*Dân tình: Tình cảnh của dân

Loại chuyện như này cũng có, có những gia đình vì muốn con lớn lên khỏe mạnh, sẽ đặt các loại nhũ danh* kỳ quái lạ lùng cho con mình, trường hợp bé trai có nhũ danh là a tỷ a muội cũng không phải là hiếm.

*Nhũ danh: Là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới đẻ. "Nhũ" ở đây chỉ "cái vú", hàm ý tên của "trẻ đang còn bú mẹ". (Cre: Người đô thị)

Thậm chí còn có người cho bé trai mặc váy, xỏ lỗ tai, nuôi như nuôi con gái, bởi vì có người cho rằng con gái dễ nuôi hơn con trai.

Cho nên lấy tên của bé gái, mặc quần áo của bé gái, tương đương với việc đặt vận mệnh của con mình thành con gái, con sẽ càng dễ sống hơn.

Ngay đến đương kim Thánh Thượng còn có một nhũ danh mà mọi người đều biết, đó là Miêu Nô.

Tóm lại nhũ danh nào tiện thì lấy nhũ danh ấy.

Chu Hỉ nói: "Không ạ, nhũ danh của muội út nhà tôi là Mãn Bảo, nhà tôi không lưu hành việc lấy tên xấu."

Dừng một chút, Chu Hỉ bổ sung: "Trẻ con nhà tôi không đứa nào chết non, đều sống hết."

Cũng bởi vậy, bây giờ thôn Thất Lí cũng không thịnh hành việc lấy tên xấu cho con cháu mình nữa, càng thích đặt theo thứ tự đại nhị tam tứ cho đám trẻ như nhà nhà họ Chu hơn, nghĩ cứ đặt theo cách này, nói không chừng con cháu nhà họ cũng dần thịnh vượng.

Trưởng thôn và người già trong thôn đều cảm thấy, cống hiến lớn nhất trong cả cuộc đời này của Chu lão đầu và Tiền thị không phải là trồng trọt giỏi, cũng không phải là xây được một ngôi nhà gạch xanh mái ngói, mà là nuôi sống tám đứa trẻ, không, tính cả Chu Ngân, thì là chín.

Chín đứa trẻ, không một đứa nào chết non, đừng nói là ở nơi nông thôn hẻo lánh này, cho dù có là thành lớn tài nguyên y dược phong phú kia thì cũng là điều rất khó xảy ra.

Đương nhiên, phân tích theo góc độ mê tín, các thôn dân nhất trí cho rằng là trẻ con nhà bọn họ được đặt nhũ danh hay, nhìn mà xem, đặt liền tù tì đại nhị tam tứ ngũ lục, đoán chừng ngay đến ông trời cũng không nỡ mang một số đi.

Ngụy Tri từng có hai đứa con chết non, một con trai, một con gái, cả hai đều không sống quá năm tuổi, nghe thế thì rất tò mò về cách nuôi con của nhà họ Chu.

Cho nên bèn ngồi xổm trên bờ ruộng nói chuyện phiếm với các nàng.

Chu Hỉ bảo Hà thị đi về trước, cũng không kiêng dè gì, kể hết khi còn nhỏ mẹ nàng chăm sóc mấy người bọn họ thế nào, đương nhiên, nếu bàn về cách nuôi con, thì nàng không quá có quyền lên tiếng, nhưng Phùng thị đã sinh ba đứa, còn nuôi sống cả ba thì rất có kinh nghiệm.

Ngụy Tri nghe, nghe mãi, dứt khoát xắn tay áo lên rồi xuống ruộng, cầm cái cuốc của Hà thị giúp các nàng làm việc.

Thị vệ: .

Hắn chưa từng trồng trọt bao giờ mà!

Từ khi hắn chào đời thì cha hắn đã là bá tước, còn chưa thành niên đã bị ném vào cấm quân làm thị vệ, từng cầm đao, cầm kiếm, giương cung, nhưng đúng là chưa bao giờ cầm cuốc!

Nhưng mà người lãnh đạo trực tiếp còn tự tay trồng trọt kia kìa, hắn nên làm gì bây giờ?

Đứng ở trên bờ ruộng nhìn sao?

Thật là sốt ruột, phải làm sao đây?

Chu Hỉ thấy động tác của Ngụy Tri cũng coi như thuần thục, nên không ngăn cản, còn định nhường mũ rơm của nàng cho ông, chỉ là Ngụy Tri từ chối.

Ông hỏi: "Vậy bây giờ nhà cô có bao nhiêu đứa trẻ?"

Chu Hỉ cười nói: "Không nhiều lắm, mười đứa."

Ngụy Tri: . Này còn không nhiều lắm à.

Chu Hỉ cười nói: "Lão ngũ lão lục nhà tôi còn chưa thành thân, cho nên cũng được tính là trẻ con."

Ngụy Tri gật đầu, hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi, sắp phải làm mai chưa?"

"Lão ngũ mười sáu, vốn dĩ năm nay định tìm mối, kết quả gặp lũ, bây giờ còn chưa biết tình hình vụ thu như nào, cho nên tạm thời không tính nữa, chờ sang năm lại nói."

Ngụy Tri tỏ vẻ thấu hiểu.

Quốc gia có một loại thuế cho thanh niên lớn tuổi, khi qua một độ tuổi nhất định mà vẫn chưa lập gia đình, không chỉ nhà gái phải nộp thuế, mà nhà trai cũng phải nộp.

Nộp thuế hai năm, nếu còn chưa thành thân, vậy quan phủ sẽ cưỡng chế sắp xếp hôn phối, khụ khụ, đây chính là phát vợ, phát chồng như lời chính quyền nói.

Mới mười sáu tuổi, cách tuổi phải nộp thuế còn tận 6 năm lận, thật ra nói dân gian thành thân sớm thì đúng là rất sớm, nhưng muộn cũng có rất nhiều.

Ví dụ như tầng lớp của bọn họ, có người 15 - 16 tuổi thành thân, nhưng người 23 - 24 còn độc thân cũng có thể thấy ở khắp nơi.

Đặc biệt là những người có thành tựu, đừng nói hoàng đế, ngay đến gia tộc của bọn họ còn không ép bọn họ thành thân được, tất nhiên đành phải kệ họ thôi.

Ngụy Tri rất tò mò hỏi sính lễ ở nơi này của bọn họ thường là bao nhiêu, có phải trả của hồi môn không, của hồi môn thì hay là thứ gì, phong tục đón dâu ra sao.

Mấy cái này đều là thuộc về dân tình, đã có cơ hội, cũng có thời gian, vậy cứ hỏi thôi.

Mấy người nói miết từ chuyện nuôi con đến chuyện kết hôn, lại từ kết hôn lái sang chuyện dưỡng lão, cuối cùng từ dưỡng lão nói về chuyện bọn trẻ đi học.

Ngụy Tri thuận miệng hỏi một câu, nhà bọn họ có mấy cái đứa trẻ đang đi học, thế mới biết thế mà chỉ có một đứa.

Đừng nói Ngụy Tri, ngay đến thị vệ đang ngồi xổm cạnh đất trồng rau, làm bộ cần cù vất vả lao động giúp đỡ nhổ cỏ cũng phải kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.

Chưa từng nghe nói có nhà nào cho con gái đi học mà không cho con trai đi học.

Chu Hỉ vừa thấy biểu tình của bọn họ là biết ngay bọn họ nghĩ gì, vội vàng nói: "Thật sự là muội út của tôi rất thông minh, Trang tiên sinh ở trường học rất thích nàng nên mới nhận nàng làm đệ tử, nếu không lấy gia cảnh của nhà chúng tôi, làm sao có thể cung cấp được cho một đứa trẻ đi học chứ?"

Phùng thị nói: "Cô nhỏ đi học về sẽ dạy cho đám trẻ trong nhà, không nói ai khác, chính Nhị Đầu Nhị Nha nhà tôi đã nhận biết được không ít chữ, đặc biệt là Nhị Nha, nàng có thể nhận hết các chữ trong <Thiên Tự Văn> rồi, cô nhỏ từng nói, nhận được hết mặt chữ bên trong, là có thể tự mình đọc sách học tập."

Ngụy Tri gật đầu, "Đúng là như thế."

Trong lòng lại rất tò mò, đứa bé này thông minh đến mức nào chứ?

"Ai ui, tiểu ca, sao huynh lại nhổ cả rau non nhà tôi?"

Thị vệ cứng đờ đưa mắt nhìn "Cỏ dại" trong tay, hỏi: "Đây, đây không phải là cỏ ư?"

Chu Hỉ nhìn rau hắn nhổ, lại nhìn cỏ dại còn nguyên bên cạnh, đồng tình nhìn hắn một cái, người này ngốc nghếch cỡ nào chứ, thế mà đến rau non và cỏ dại còn chẳng phân biệt được.

Ngụy Tri ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đi giúp họ xách nước tưới rau đi."

Thị vệ như được đại xá, lập tức đứng dậy cầm hai thùng gỗ hô vâng.

Chu Hỉ không ngăn cản kịp, Ngụy Tri bèn cười nói: "Cứ để hắn làm, người trẻ tuổi sức lớn, xách nước càng hợp với hắn hơn."

Chu Hỉ: Thật ra nàng định nói là có thể dùng gánh, như vậy thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Chỉ là thị vệ đã dùng hai tay xách thùng, chạy ùng ục ra bờ sông.

Hỗ trợ làm việc chân tay một lúc, Ngụy Tri và ba người phụ nữ nhà họ Chu đã kết tình nghĩa thắm thiết, Chu Hỉ và Phùng thị Phương thị đều nhiệt tình mời bọn họ đến nhà họ Chu làm khách.

Ngụy Tri uyển chuyển từ chối, chẳng qua vẫn đi về với các nàng, cùng nhau qua cầu, bởi vì ông muốn đến thăm hỏi vị Trang tiên sinh kia một lúc.

Đây là chuyện nghiêm túc, mấy người Chu Hỉ không tiện giữ lại, chỉ có thể đưa người đến trước cổng trường học rồi cáo biệt.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lấy cơm xong, liền ngoan ngoãn đi vào tiểu viện ăn cơm với tiên sinh, thuận tiện học thêm một lúc.

Tiểu viện của Trang tiên sinh để cửa quanh năm, ai cũng có thể thoải mái ra vào, cho nên Ngụy Tri gõ cửa một lúc, thấy không có ai đáp lại thì bước vào trong.

Đi vài bước trong sân, liền nghe thấy có tiếng nói truyền đến từ một gian phòng.

Trang tiên sinh cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhưng chỉ tưởng là đám học trò nghịch ngợm, lúc nô đùa đã va vào cửa, bởi vì ai cũng biết, tiểu viện này của ông không khóa cổng, muốn tìm ông thì cứ trực tiếp đi vào là được.

Cho nên ông vẫn tiếp tục dạy bảo hai đứa trẻ đang cúi gằm mặt.

Hôm nay giảng bài mới, ông đã gọi hai đứa bé đứng dậy trả lời câu hỏi, nhưng mà bất kể là Mãn Bảo hay là Bạch Thiện Bảo, đều không trả lời được đúng ý của ông, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này hai đứa trẻ đã lơ là với học tập.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 252: Trò chuyện với nhau

[HIDE-THANKS]
Lúc Ngụy Tri và thị vệ bước đến bên ngoài cửa sổ, đã thấy hai đứa nhỏ đang cúi gằm mặt đứng đối diện tiên sinh nghe khiển trách, hai người không kìm được dừng bước.

Trang tiên sinh giáo huấn bọn họ một lúc, rồi nói: "Được rồi, ra ăn cơm đi, ăn cơm xong thì nhớ ôn bài một chút, đợi bao giờ tiêu thực hẵng ngủ trưa."

Hai đứa trẻ cúi đầu đồng ý, lúc này mới ngồi về vị trí của mình ăn cơm.

Thức ăn của Trang tiên sinh đều được làm riêng, nhưng cũng không khác bọn họ lắm, chỉ là cơm và thức ăn được tách riêng ra.

Trang tiên sinh cũng ngồi lại chỗ của mình, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hai người đang đứng ngoài cửa sổ, ông hơi giật mình, vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Ngụy Tri khẽ mỉm cười, cũng bước đến bên cửa hành lễ, "Tại hạ là Ngụy Tri ở Cự Lộc, tự tiện tới chơi, còn mong tiên sinh thứ lỗi."

Lúc này Ngụy Tri ăn mặc như kẻ sĩ, tất nhiên Trang tiên sinh rất hoan nghênh, cười ra đón người vào nhà, "Phòng ốc sơ sài bé nhỏ, Ngụy tiên sinh đừng chê là được."

Ông mời Ngụy Tri ngồi xuống, nhìn về phía Mãn Bảo và Thiện Bảo, nói: "Các con sang trong phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa nhé."

Bạch Thiện Bảo đã nhận ra Ngụy Tri, kéo Mãn Bảo bò dậy, hành lễ xong thì chạy tới phòng bếp cầm bát đũa.

Tiểu Tiền thị cũng không để cơm thừa, còn bao nhiêu, nếu không phải là chia cho đám học sinh còn chưa ăn no, thì chính là dùng cơm thừa nấu một nồi cháo loãng, để cho bọn trẻ có thể húp chút nước canh vào buổi chiều.

Dù sao bây giờ đã là mùa hè nóng nực, bọn trẻ ngủ trưa dậy học một tiết đều sẽ thấy khát nước.

Nàng chỉ ăn cơm cháy, cũng bởi vậy, không chỉ nhà họ Bạch, mà các phụ huynh của những học sinh khác đều rất vừa lòng với nàng, nên lúc này tất nhiên trong nồi cũng không có cơm thừa.

Nhưng nghe nói Trang tiên sinh có khách đến, tiểu Tiền thị hơi suy tư, sau đó tống cổ hai đứa bé về, nói: "Vậy ta làm thêm hai món rau, rồi làm mấy cái bánh, tí nữa sẽ đưa đến phòng tiên sinh, hai đứa về ăn cái gì trước đi."

Trong phòng bếp không còn thừa rau xanh, phải ra vườn rau hái, tiểu Tiền thị lau mặt cho tỉnh táo trước, xong mới xoa tay đi hái rau.

Trước nay nàng vẫn luôn làm việc rất nhanh nhẹn, còn có trật tự.

Bên này rửa rau bắc bếp, bên kia bắt tay vào làm bánh, chờ đến khi nướng bánh xong, thì rau cũng nấu xong rồi.

Tuy rằng không chuyên tâm làm một món ăn, nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng.

Lúc này Tiểu Tiền thị mới bê bánh và rau đến chỗ Trang tiên sinh.

Còn hai đứa Mãn Bảo thì đang ngồi xổm trong viện ăn cơm, tiện thể đun nước.

Tiểu Tiền thị liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mang bánh và thức ăn vào rồi ra rất nhanh, đi đến bên cạnh hai đứa bé, "Hai đứa làm gì đấy?"

Mãn Bảo đã vét sạch hạt cơm cuối cùng, xác nhận trong bát không còn hạt cơm thừa nào mới ngẩng mặt nhỏ lên nói: "Đun nước, pha trà ạ."

Bạch Thiện Bảo ăn khá chậm, nhưng tốc độ cũng gọi là nhanh hơn ở nhà, nghe vậy thì gật đầu, chỉ là vẫn còn cơm trong miệng nên khó nói ra lời.

Tiểu Tiền thị nhìn lửa, hỏi: "Muốn ta làm giúp hai đứa không?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Không cần đâu ạ, bọn muội có thể làm được, đại tẩu mau trở về nghỉ ngơi đi."

Ngụy Tri thính tai, nghe thấy, không kìm được quay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, hỏi: "Nữ đầu bếp kia là chị dâu của Chu tiểu nương tử?"

Trang tiên sinh gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Tri, "Sao vậy?"

Ngụy Tri cười, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là thấy hơi tò mò, sao Trang tiên sinh lại muốn nhận một nữ đệ tử?"

Trang tiên sinh nói: "Đệ tử chẳng phân biệt nam nữ, Trang mỗ nhận đồ đệ dựa vào duyên phận."

Ngụy Tri gật đầu, "Nhưng tôi nghĩ chắc tiểu nương tử này phải có chỗ nào xuất chúng đúng không? Hôm qua ở nhà Bạch huynh đã rất nhiều lần nghe thấy mọi người khen nàng thông minh."

Trang tiên sinh cười nói: "Đúng là đứa trẻ này rất thông minh, còn rất hiếu thuận tri kỷ."

Cho nên đệ tử nhỏ nhà ta không chỉ có tài hoa, còn có phẩm đức.

Hai đứa Mãn Bảo nấu trà xong, rót ra rồi dâng lên, ngay đến thị vệ ngồi phía sau Ngụy Tri cũng được một chén.

Thị vệ ôm chén trà nóng, không muốn uống lắm, trời nóng thế này, hắn càng thích uống nước, đặc biệt là nước sôi để nguội hơn.

Nhưng Mãn Bảo không có thuật đọc tâm, không biết suy nghĩ hắn, chỉ nghĩ người tới thì đều là khách, vì thế khăng khăng nhét một chén trà cho hắn.

Bạch Thiện Bảo thì dâng trà cho Trang tiên sinh và Ngụy Tri, sau đó hai đứa bé trở lại vị trí của mình, mỗi người ôm một ống trúc đựng nước sôi để nguội uống đến ngon lành.

Thư phòng chỉ rộng từng đó, vị trí của bốn người vừa lúc đối diện nhau, Ngụy Tri chỉ cần nghiêng đầu sang một bên là có thể nói chuyện với bọn họ.

Ông cũng không khách sáo, vẫy tay gọi hai đứa trẻ đến bên cạnh, thoáng nhìn ống trúc trong tay bọn họ, cười hỏi, "Sao hai đứa không uống trà?"

Nước trà có ngon gì đâu..

Đương nhiên, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo không thể nói như vậy, vì thế hai người nói: "Chúng cháu là trẻ con, không thể uống trà."

"Hả, vì sao trẻ con không thể uống trà?"

Mãn Bảo nói: "Bởi vì chúng cháu còn nhỏ đó, uống trà thì buổi tối sẽ bị mất ngủ, tí nữa chúng cháu còn phải ngủ trưa nữa."

Bọn họ cũng không phải chưa từng uống bao giờ, đương nhiên, là uống trộm, nhưng trà này chẳng ngon tí nào, uống xong buổi tối còn không ngủ được.

Cho nên bọn họ càng không thích uống.

Trà dùng để nâng cao tinh thần, đương nhiên Ngụy Tri biết điều này, nhưng thấy khuôn mặt nhăn nhó của hai đứa trẻ, ra vẻ rất là khó uống, ông liền biết bọn họ đã từng uống rồi, không kìm được cười ha ha, hỏi: "Vậy các cháu thích uống cái gì?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Cháu thích uống nước ô mai."

Mãn Bảo: "Cháu cũng thế."

Ngụy Tri bảo hai đứa trẻ ngồi xuống, mượn chuyện này để trò chuyện với bọn họ, Trang tiên sinh thong thả uống trà, cũng không ngăn cản.

Từ uống nhắc đến ăn, lại từ ăn nói đến chuyện gieo trồng.

Từ sáu tháng cuối năm ngoái Mãn Bảo đã bắt đầu ra ruộng mỗi khi đi học về, đương nhiên, bé cũng không thể làm quá nhiều việc nhà nông, chỉ có thể xách hộ mấy thứ, hoặc là vứt giúp vài vật.

Ví dụ như lúc trồng rau ấy, tiểu Tiền thị thích nhất là dẫn theo mấy đứa nấm lùn Mãn Bảo đi cùng, sau đó để cho bọn họ thả một hạt giống rau vào trong các hố đã đào sẵn, còn các nàng thì phụ trách gieo trồng ở phía sau.

Nhưng năng lực học tập của Mãn Bảo rất mạnh, tuy rằng bé chưa từng tự tay trồng rau, nhưng mấy chị dâu trồng kiểu gì bé đều biết hết, hơn nữa tuổi của Đại Đầu và Đại Nha cũng không còn nhỏ nữa, lúc người nhà họ trồng rau còn sẽ vừa trồng vừa nhắc mãi về những việc cần chú ý, thật ra chính là truyền thụ, để cho bọn họ sau này lớn lên có thể hiểu được mấy kỹ xảo gieo trồng này.

Đại Đầu Đại Nha có học được hay không bé không biết, nhưng Mãn Bảo thì nhớ rõ, tuy rằng rất nhiều thứ bé đều chỉ là nhớ chứ không làm được, nhưng lại có thể lấy ra để trả lời Ngụy Tri theo kiểu máy móc sách vở.

Bạch Thiện Bảo cũng thế, từ sau khi trồng gừng, cậu đã bắt đầu có hứng thú với một số loại cây nông nghiệp, ngoài những cuộc trao đổi với Mãn Bảo, cậu còn thảo luận với cả người làm vườn trong nhà.

Cậu cảm thấy củ mài ăn khá ngon, đang định sang năm sẽ xin một ít hạt giống của Mãn Bảo, sau đó trồng một ít ở cạnh tường nhà sau, như vậy dây leo có thể trực tiếp bò lên trên tường, không cần dựng dàn cũng được.

Vì thế hai đứa trẻ bàn chuyện đồng áng với Ngụy Tri một cách vô cùng ra dáng, thậm chí đối với tình hình thiệt hại hoa màu trong thôn sau thiên tai, hai người cũng nói được vô cùng rõ ràng.

Dù sao lúc Phó huyện lệnh tới thăm thôn, bọn họ cũng đi theo cả hành trình, cả một đường đã nghe không biết bao nhiêu lời kể khổ của người già và trưởng thôn với Phó huyện lệnh.

Bạch Thiện Bảo còn đỡ, nhưng Mãn Bảo ở nhà còn không ít lần nghe cha anh nói chuyện ngoài đồng, muốn hỏi đề tài được nhắc đến nhiều nhất ở nhà họ Chu là gì, vậy thì đó chính là chuyện đồng ruộng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 253: Thật là vui

[HIDE-THANKS]
Ngụy Tri kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ, lại thoáng nhìn sang Trang tiên sinh, sau đó cười hỏi, "Năm nay các cháu mấy tuổi rồi?"

Bạch Thiện Bảo kiêu ngạo nói: "Cháu tám tuổi!"

Mãn Bảo bổ sung: "Là tuổi mụ!"

Bạch Thiện Bảo: ".. Ngươi mới 6 tuổi!"

Mãn Bảo hừ một tiếng nói: "Ta sẽ lớn hơn ngươi nhanh thôi, con gái đều lớn nhanh hơn con trai."

Ngụy Tri cười ha ha, hỏi: "Câu này ai nói?"

Mãn Bảo kiêu ngạo nói: "Bạn của cháu!"

Người bạn đó đương nhiên là Khoa Khoa.

Có thể là do môi trường ở thôn Thất Lí rất thích hợp với Bạch Thiện Bảo, bắt đầu từ năm ngoái cậu bỗng lớn phổng lên, vốn lúc đầu chỉ cao hơn Mãn Bảo nửa cái đầu, nhưng bây giờ đã cao hơn Mãn Bảo một cái đầu.

Lần trước bọn họ cãi nhau, Mãn Bảo tức giận đánh cậu một cái, sau đó hai người đánh nhau, bé đã rất khó đánh bại được cậu, cuối cùng còn suýt chút nữa bị sái cả hàm.

Lúc ấy Khoa Khoa đã an ủi bé, nói cứ đợi hai năm nữa rồi bé sẽ lớn nhanh hơn Bạch Thiện Bảo, bởi vì có cách nói, thời kỳ dậy thì của con gái tới sớm hơn con trai.

Mãn Bảo vẫn luôn chờ đợi thời kỳ đó đến.

Ngụy Tri tưởng ai nói câu này để an ủi đứa trẻ, nên cũng không để trong lòng, nhắc tới chuyện học hành của bọn họ, "Ngày hôm qua ta đã thử kiểm tra kiến thức của Bạch Thiện, tuy hắn mới tám tuổi, nhưng kiến thức rất chắc, không biết cháu học thế nào?"

Mãn Bảo rất tự tin, "Sẽ không kém hơn hắn đâu ạ, ngài cứ kiểm tra cháu đi."

Ngụy Tri nhìn về phía Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh cũng vui lòng khoe đệ tử nhỏ của mình, nên nhấc tay bảo ông cứ bắt đầu.

Ngụy Tri liền kiểm tra bé, hôm qua ông đã hỏi Bạch Thiện Bảo, biết cậu đã học xong <Kinh Thi>, bây giờ đang học <Đại học>, nhưng giờ kiểm tra Mãn Bảo ông lại bắt đầu từ <Thiên tự văn>, hơn nữa so với <Đại học> khó nhằn, ông càng thích hỏi Mãn Bảo về <Luận ngữ> hơn.

Mãn Bảo vẫn nhớ rất rõ về quyển sách này, thậm chí còn quen thuộc với nó hơn cả Bạch Thiện Bảo.

Bởi vì từ khi chữ bé viết có thể đọc được, bé đã lập tức chép hai quyển <Luận ngữ> để trả lại cho tiên sinh, bộ sách giáo khoa đầu tiên của bé, toàn bộ đều do Trang tiên sinh chép giúp bé.

Mãn Bảo đọc xong giải nghĩa xong, sẽ luôn chép lại cho ông thêm hai quyển nữa, như vậy sau này ông có thể đưa cho học sinh khác dùng, như thế sẽ rẻ hơn mua trên huyện thành rất nhiều.

Đệ tử nhỏ hiếu kính, tất nhiên Trang tiên sinh sẽ nhận, mà khi Mãn Bảo chép lại mấy quyển sách này, cũng là thêm một lần ôn tập, hơn nữa bây giờ đang là lúc bé dạy <Luận ngữ> cho mấy ca ca và đám cháu trai cháu gái, nên đương nhiên càng hiểu rõ về nó hơn Bạch Thiện Bảo.

Thầy Khổng tử có một câu nói rất đúng, ôn cũ biết mới, tuy rằng bé không đến nỗi mỗi lần đọc đều có thể ngộ ra được một điều mới, nhưng đọc nhiều lần như vậy thì vẫn phải có được chút thu hoạch.

Cho nên bé càng khắc sâu ý nghĩa của quyển sách này hơn Bạch Thiện Bảo.

Ngụy Tri lắng nghe càng ngày càng nghiêm túc, mà Mãn Bảo cũng càng nói càng vui vẻ, mới không cẩn thận một tí đã để thuộc tính lảm nhảm bùng nổ, dứt khoát tung một số vấn đề mà Khoa Khoa và Trang tiên sinh đều không thể trả lời được ra hỏi Ngụy Tri.

Ngụy Tri: . Đúng là góc nhìn của trẻ con luôn có chút kỳ lạ, làm cho câu hỏi cũng tương đối lạ kỳ, thế nên khó mà trả lời.

Nhưng dù thế nào thì vị đại lão này cũng là người làm đến chức thư ký giám sát, năng lực vẫn luôn ở đó.

Cho nên tuy rằng ông hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi Mãn Bảo.

Đừng thấy quyển <Luận ngữ> này rất căn bản mà nhầm, đây là quyển đủ để cho người ta đọc cả đời, đừng nói Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, ngay đến Trang tiên sinh cũng nghe đến say sưa, gặt hái được không ít điều có ích từ sự giảng giải của Ngụy Tri.

Vì thế, Trang tiên sinh cũng không nhịn được tham gia vào, ông lấy một số câu hỏi vẫn luôn trăn trở bấy lâu ra thỉnh giáo Ngụy Tri.

Vì thế bốn người càng nói càng hăng, nếu không phải Lục Phong chạy tới nhắc nhở Trang tiên sinh đã đến giờ học buổi chiều, thì bọn họ còn chưa nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Trang tiên sinh có chút tiếc nuối đứng dậy, áy náy nói Ngụy Tri: "Nói chuyện với Ngụy tiên sinh một buổi hơn mười năm đọc sách. Đáng tiếc thời gian quá ít, không thể tâm tình cùng tiên sinh, chờ muộn hơn chút, không biết Ngụy tiên sinh có thời gian đến hàn xá uống một chầu không?"

Ngụy Tri vui vẻ đồng ý.

Trang tiên sinh mừng rỡ tiễn Ngụy Tri ra cửa, sau đó mới dẫn hai đứa bé về lại lớp học.

Mãi cho đến khi ngồi vào bàn học, Mãn Bảo mới muộn màng nhận ra, "Chúng ta quên ngủ trưa rồi."

Bạch Thiện Bảo đau đớn nói: "Bây giờ ngươi mới phát hiện hả? Vừa nãy ta đã thấy hơi mệt rồi."

Nhưng ngủ ở trên lớp là chuyện không thể nào, đặc biệt là khi bọn họ còn ngồi ở bàn đầu tiền.

Ngụy Tri ra ngoài hơn nửa ngày, chắp tay sau lưng vui vẻ thoải mái trở về nhà họ Bạch, Lưu thị nhìn hết hành tung của ông trong mắt.

Đại Cát khoanh tay đứng ở bên cạnh, hỏi: "Lão phu nhân, ông ấy có thể tin được không?"

Lưu thị trầm mặc nửa ngày mới nói: "Cứ quan sát tiếp xem, dù sao vị đại nhân này cũng không vội đi mà?"

"Vậy chỗ Mãn Bảo tiểu thư.."

Từ khi biết cha mẹ của Mãn Bảo là Chu Ngân, mà Chu Ngân là đôi vợ chồng năm đó, Đại Cát liền thay đổi xưng hô với Mãn Bảo.

Lần này thời gian im lặng của Lưu thị dài hơn, "Thuận theo tự nhiên đi, hôm nay nếu Thiện Bảo lại dẫn Mãn Bảo về nhà, thì bảo bọn họ ra vườn chơi nhiều một chút, đừng có ngồi đọc sách ở trong thư phòng suốt như thế."

Vốn dĩ, bà còn không chắc có nên nói thẳng với Ngụy Tri không, bởi vậy không muốn ông ấy gặp được Mãn Bảo, đây là vì tốt cho nhà Chu, cũng là vì tốt cho Mãn Bảo.

Bà không muốn nhà họ Chu bị cuốn vào khi tình hình còn chưa có gì là chắc chắn.

Nhưng nếu giờ ông ấy đã gặp được người rồi, vậy hiển nhiên để ông ấy có ấn tượng tốt với Mãn Bảo mới là lựa chọn tốt.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vô lo vô nghĩ hoàn toàn không biết gì về việc này, vừa tan học, Bạch Thiện Bảo đã mời Mãn Bảo đến nhà cậu làm bài tập.

Bởi vì hai người lơ là học tập, nên hôm nay Trang tiên sinh đã giao cho bọn họ cực nhiều bài tập.

Cậu cảm thấy cho dù tí nữa về nhà có làm bài tập luôn, thì e rằng cũng không thể làm xong trước giờ ăn cơm tối.

Điều này làm cậu thấy hơi ưu thương, còn khẽ trách Mãn Bảo, "Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi nói lắp bắp, thì lúc sau tiên sinh cũng không hỏi ta câu hỏi khó như thế."

Mãn Bảo không phục, "Rõ ràng là ngươi chuẩn bị bài không đúng chỗ, không trả lời được câu hỏi của tiên sinh còn nói ta."

Bạch Thiện Bảo không muốn đôi co với bé, bởi vì tí nữa cậu còn muốn làm bài tập với nhau, bởi vậy nói: "Được rồi, ngày mai lại có bài khóa mới, chờ tí nữa làm bài tập xong, chúng ta còn phải chuẩn bị bài trước nữa, nên ngươi dứt khoát ăn cơm ở nhà ta luôn đi, ăn xong rồi chúng ta lại tiếp tục cùng nhau chuẩn bị bài."

"Ta về nhà ta ăn, ăn xong sẽ sang đây."

"Vì sao không ăn ở nhà ta?"

"Bởi vì hôm nay đại tẩu ta nấu cơm, chắc chắn mấy người nhị ca lên huyện thành cũng mua thịt về, chờ ngày mai nhị tẩu ta nấu cơm, ngươi lại mời ta đến nhà ngươi ăn cơm nhé."

Bạch Thiện Bảo: ".. Được rồi."

Kết quả mới về đến nhà, bà nội lại bảo bọn họ ra vườn chơi, đừng làm bài tập vội, Bạch Thiện Bảo càng sầu, "Bà nội, chờ chúng cháu làm xong bài tập rồi lại ra vườn ra chơi được không ạ?"

Lưu thị cũng không biết hôm nay bọn họ có nhiều bài tập, chỉ cho rằng bọn họ lại định đọc trộm mấy quyển sách linh tinh ở trong thư phòng, bởi vậy nghiêm mặt nói: "Không được."

Mãn Bảo bèn túm Bạch Thiện Bảo, Bạch Thiện Bảo chỉ có thể đồng ý.

Vừa đi khỏi đó, Mãn Bảo liền nói cậu, "Ngươi ngốc thế, sao phải làm bà Lưu giận chứ, chúng ta mang bài tập đến vườn hoa làm là không phải được rồi sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 254: Thông qua

[HIDE-THANKS]
Trong vườn của nhà họ Bạch có một cái đình, ở ngay bên cạnh ao.

Chỉ cần không phải trời tối và lúc mùa đông, thì Mãn Bảo vẫn rất thích ra đình này chơi, bởi vì trong này gió lùa bốn phía, rất mát mẻ nha.

Hai người trực tiếp cõng rương đựng sách đi đến chỗ đình hóng gió, người hầu mang bánh ngọt và nước lên rồi lui ra luôn, không phải kè kè theo sát bên người bọn họ.

Trước kia lúc còn ở Lũng Châu, mỗi khi Bạch Thiện Bảo ra vào đều có người hầu theo sau, cho dù là buổi tối đi ngủ, gian ngoài cũng có một gã sai vặt trực đêm, nhưng sau khi tới thôn Thất Lí, Lưu thị chỉ giữ lại một mình Đại Cát ở lại bên cậu, những người hầu cạnh cậu ngày trước đều bị điều đi hết rồi.

Thật ra lúc mới đầu Bạch Thiện Bảo cũng không thấy quen lắm, chẳng qua khoảng thời gian ấy cậu đang bận rộn "Tranh đấu" với Mãn Bảo và Bạch nhị lang, cho nên không quá để ý, chờ đến khi cậu để ý đến sự khác biệt này, thì cậu lại quen với sự thay đổi này rồi.

Nói nữa, đến Bạch nhị lang cũng không có gã sai vặt bên cạnh, nếu sinh hoạt ở đây còn cần người theo hầu thì có vẻ khoa trương quá?

Nhưng ở trong mắt mấy người thị vệ của Ngụy Tri, nhà họ Bạch như vậy lại có vẻ khá bủn xỉn.

Bọn họ cũng gọi là hiểu biết với gia cảnh của nhà họ Bạch, bởi vì lúc ở Ích Châu tra về Bạch Khải đã từng tìm hiểu qua, tuy rằng gia đình này không thể so sánh với gia đình công huân như bọn họ, cũng không thể so sánh với những thế gia như nhà Ngụy đại nhân, nhưng dù sao cũng được gọi là sĩ tộc, trong nhà có ruộng có cửa hàng, nuôi không ít người làm, lẽ ra không nên nghèo túng như thế mới phải.

Lúc Ngụy Tri đi dạo trong vườn hoa nhìn thấy hai đứa bé mỗi người chiếm một đầu bàn đá nghiêm túc làm bài tập thì dừng lại, không ra đó làm phiền bọn họ.

Ông đè tay ra hiệu với thị vệ đi theo, tìm một gốc cây xum xuê ngồi xuống.

Thị vệ bèn im lặng đứng ngẩn người trong chỗ tối.

Ngụy Tri cứ ngồi nhìn hai đứa bé vùi đầu làm bài tập như thế, làm xong hai người còn đổi bài cho nhau để kiểm tra một lúc, sau đó hài lòng đổi về, cất bài tập của mình đi.

Ngụy Tri đang định đi lên trò chuyện với bọn họ, bỗng thấy hai đứa trẻ lại bỏ sách ra, rung đùi đọc sách ngay trong đình, hiển nhiên hôm nay bọn họ còn có nhiệm vụ đọc bài.

Cái cây này vừa lúc ở ngay bên sườn đình hóng gió, đằng trước mọc một bụi nguyệt quế, cho nên nếu không quan sát cẩn thận thì người đứng trong đình hóng gió sẽ không thể thấy được hai người Ngụy Tri, nhưng Ngụy Tri lại có thể nhìn thấy bọn họ.

Đồng thời cũng có thể nghe thấy tiếng hai đứa trẻ nói chuyện.

Có lẽ là vì phải đọc bài khóa quá dài, quá mức trúc trắc, Bạch Thiện Bảo không kìm được oán trách Mãn Bảo, "Đều tại ngươi.."

Mãn Bảo đập gáy sách vào người cậu, hừ nói: "Do ngươi ngốc, học không thuộc được còn trách ta à?"

"Ta học thuộc còn nhanh hơn ngươi!"

"Ta nhanh hơn ngươi, không tin thì ngươi chờ xem," Lần trước Mãn Bảo đã hỏi Khoa Khoa rồi, bé đã thông minh hơn năm ngoái một chút, lúc này lại hỏi Khoa Khoa, "Có phải bây giờ ta thông minh hơn hắn rồi không?"

Khoa Khoa không trả lời.

Được rồi, Mãn Bảo đã hiểu.

Bé có chút không phục, thanh âm đọc sách càng to thêm, nhất định bé phải học thuộc bài này trước cậu.

Chí nguyện to lớn vừa mới hạ xuống, bé đã ngửi được một mùi thơm quá là thơm, bé hít hít cái mũi, nương theo mùi thơm xoay nửa vòng, liền thấy Trịnh thị đang dẫn theo nha hoàn bưng một cái khay gỗ đến bên này.

Bạch Thiện Bảo cũng ngửi thấy mùi thơm, hai người lập tức vứt sự khó chịu và màn thách đấu kia ra sau đầu, chạy về phía Trịnh thị.

Trịnh thị mỗi tay đón một đứa trẻ, cười nói: "Hôm qua người làm mua được một con dê, đó là dê đầu đàn đang xuống sữa, đúng lúc hôm nay quản gia lên huyện thành có mua một ít đá lạnh, nên ta bảo người làm hai bát pho mát, các con ăn thử xem có ngon không."

Bạch Thiện Bảo hung hăng gật đầu, tạm thời để sách sang một bên.

Bạch Thiện Bảo hỏi Mãn Bảo, "Ngươi đã từng ăn pho mát chưa?"

"Chưa từng ăn."

"Ăn ngon lắm." Cậu cũng rất ít khi được ăn, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc đối với mùi vị này.

Tuy rằng Trịnh thị chiều bọn họ, nhưng cũng không dám cho bọn họ ăn quá nhiều, dù sao cũng lạnh, cho nên chỉ cho mỗi đứa một bát nhỏ.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo ăn đến ngon lành, chờ bọn họ ăn xong, Trịnh thị liền ôn nhu dặn dò, "Ăn xong rồi thì phải nghiêm túc làm bài tập, không được đánh nhau và cãi nhau nhé."

Tuy rằng cảm tình của hai đứa trẻ rất tốt, nhưng vẫn luôn cãi nhau, thỉnh thoảng còn sẽ đánh nhau.

Rất nhiều lần con trai đều lau nước mắt từ ngoài về, lần nào cũng nói là Mãn Bảo bắt nạt cậu, Trịnh thị từng đi tìm hiểu thử, kết quả tiểu cô nương nhà người ta cũng là khóc lóc chạy về nhà.

Con trai của mình không chỉ là bé trai, còn lớn hơn người ta một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn, đương nhiên Trịnh thị không cảm thấy Mãn Bảo có thể bắt nạt được cậu, quá nửa là lao vào đánh nhau rồi đều bị đau, chẳng qua nàng cảm thấy nếu xét tổng thể thì chắc chắn là Mãn Bảo càng bị thiệt hơn.

Cho nên sau mỗi lần hai đứa trẻ đánh nhau, Trịnh thị đều thấy hơi chột dạ.

Mới được ăn ngon, tâm tình của Mãn Bảo rất tốt, vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, chờ Trịnh thị đi khỏi, hai người lại lấy sách ra đọc, nhưng lúc này đúng là không cãi nhau nữa thật, cùng nhau ngoan ngoãn ngồi trên lan can, vừa đung đưa chân vừa đọc sách.

Ngụy Tri thấy thế bèn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi qua đó, cười hỏi, "Các cháu có biết ý nghĩa của bài khóa này không?"

Bạch Thiện Bảo: "Hôm nay tiên sinh đã giảng rồi, tất nhiên bọn cháu sẽ biết."

"Nếu đã hiểu nghĩa, vậy học thuộc sẽ dễ hơn nhiều, nào, lại đây ta dạy các cháu cách học thuộc." Cái loại chuyện như học thuộc này, người xuất thân từ tiến sĩ như Ngụy Tri thật sự quá am hiểu.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo nghe rất hứng thú, luận về dạy học, có lẽ Ngụy Tri so ra kém Trang tiên sinh, nhưng nói đến học thức, thì ông không thể kém Trang tiên sinh được, thậm chí còn cao hơn Trang tiên sinh rất nhiều.

Cho nên bất kể là Mãn Bảo hay Bạch Thiện Bảo đều học được không ít điều hay.

Thế cho nên Mãn Bảo suýt chút nữa đã quên phải về nhà ăn cơm tối, chờ đến khi bé nhớ ra, vẫn là do Đại Nha vâng lệnh sang đây tìm bé, bé mới biết đã không còn sớm nữa rồi.

Bé đành phải cất sách rồi nói với Bạch Thiện Bảo và Ngụy Tri: "Cháu phải về nhà ăn cơm đây ạ, tí nữa cháu ăn xong sẽ sang đây tìm mọi người, mọi người nhất định phải chờ cháu nha."

Bạch Thiện Bảo vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề.

Ngụy Tri khẽ mỉm cười, cũng tỏ ý sẽ chờ bé. Ông cũng rất thích ở chung với hai đứa bé này.

Liên tiếp hai ngày, Ngụy Tri ngoài việc uống trà với Lưu thị mỗi sáng, thì đều chỉ đi ra ngoài đồng ruộng, hoặc là đến dưới cây đa lớn đầu thôn trò chuyện với các thôn dân, chờ đến khi đám Mãn Bảo tan học, thì lại chơi cùng với bọn họ.

Đương nhiên, chủ yếu là ông chỉ bảo hai đứa trẻ học tập.

Đến ngày thứ ba, ông biểu lộ ra ý tứ muốn về kinh, Lưu thị trầm mặc hồi lâu, lúc này mới mời người đến chính đường.

Chính đường của nhà họ Bạch đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài Đại Cát và Lưu ma ma gác bên ngoài, ai cũng không được phép tới gần.

Ba ngày này, bà càng hiểu biết về Ngụy Tri thì càng tin tưởng ông, cũng bởi vậy, lần này bà chấp nhận mạo hiểm.

Cho nên bà hỏi ông, "Ngài có thể đưa người đứng phía sau ra trước công lý không?"

Ngụy Tri hỏi, "Bà có chứng cứ không?"

"Đê Kiền Vĩ Yển vỡ, ngài không tra ra được cái gì ư?"

"Tra được một chút," Ngụy Tri biết bà đang hỏi cái gì, lại không thể không nói: "Nhưng muốn định tội hết tất cả những người này là điều không thể, ví dụ như Ích Châu vương, trước mắt bản quan không thể làm gì được hắn cả, bởi vì trên tay ta không có bất kỳ một chứng cứ nào chỉ tội hắn, dù rằng bà và ta, thậm chí là các chư thần trong triều đều không tin rằng hắn vô tội."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 255: Át chủ bài

[HIDE-THANKS]
Không có chứng cứ, bọn họ sẽ không thể bắt người vô tội vạ.

Cho nên Ngụy Tri hỏi bà, "Năm đó đồ Bạch Khải mang đi.."

Đó có khả năng là chứng cứ duy nhất định tội được bọn họ, nếu không lấy được, bọn họ sẽ phải điều tra một lần nữa, không biết tốn mất bao nhiêu sức người sức của, mà cuối cùng còn không biết có ra được kết quả không.

Nghe ông nói như vậy, Lưu thị buồn bã hạ bả vai.

Dù bà đã sớm lường trước điều này, nhưng bây giờ nghe Ngụy Tri khẳng định, bà vẫn không nén nổi thất vọng.

Bà dừng lại một chút rồi nói: "Năm đó có một người hầu chạy trốn cùng Khải Nhi sống sót, hắn tên là Nhị Cát, chỉ là bây giờ tôi còn chưa thể giao cậu ta cho ngài, nếu có một ngày ngài có thể đưa người đứng phía sau ra trước công lý, cần có nhân chứng, thì tôi sẽ dẫn hắn ra."

"Vậy đồ thì sao?"

Đây mới là cái quan trọng nhất.

Lưu thị lắc đầu nói: "Nhiều năm qua tôi cũng vẫn luôn tìm."

Lúc này bà không còn kiêng dè nữa, kể hết chuyện năm đó cho ông, bao gồm cả quan hệ của Mãn Bảo với hai vợ chồng Chu Ngân, bà nói: "Tôi đã từng thử, còn bảo Đại Cát lén đi vào nhà họ Chu tìm kiếm, nhưng ở đó không có đồ chúng ta cần. Năm đó vợ chồng Chu Ngân còn chưa kịp về đến nhà đã chết ở trên đường, cũng không thấy đồ đâu."

Ngụy Tri kinh ngạc, không nghĩ tiểu cô nương kia cũng có liên quan đến việc này.

Chỉ là đồ vật biến mất ở trên đường, mà người cầm đã chết, ông khẽ nhíu mày, này chẳng khác gì tìm kim dưới đáy biển.

Đương nhiên Lưu thị cũng biết vậy, cái loại oan khuất chẳng thấy hy vọng này làm bà rất mệt mỏi, đã 6 năm rồi, bà thật sự có thể sống đến ngày giải được oan khuất cho con trai của bà sao?

Lưu thị ngã ngồi xuống ghế, có chút nản lòng thoái chí hỏi: "Đại nhân, lần này Kiền Vĩ Yển vỡ đê, đã chết bao nhiêu người?"

Ngụy Tri cắn chặt răng, nhớ đến địa ngục trần gian ông nhìn thấy hồi mới đến Ích Châu.

Trận lũ lụt này, ông chỉ hạ lệnh thống kê số người tử vong thôi mà đã có đến hơn bốn vạn 8000 người (48000), trong số này có người trực tiếp bị nước lũ cuốn đi hoặc chết đuối, nhưng cũng có một phần là chết vì đói khát, xung đột, và vì bệnh tật.

Nhưng xét đến cùng, vẫn bởi là vì Kiền Vĩ Yển vỡ đê.

Nếu 6 năm trước Bạch Khải có thể sống sót, chuyện Kiền Vĩ Yển bị phát hiện ra, vậy hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Án này không chỉ khiến mỗi Bạch Khải, đôi vợ chồng Chu Ngân và những người tùy tùng kia chết, mà còn có hơn bốn vạn 8000 người hôm nay.

Còn có những người ông không thống kê được đến, những bá tánh không biết chết tha hương nơi nào.

Ngụy Tri hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: "Lão phu nhân yên tâm, Ngụy mỗ tất sẽ đem hết toàn lực, trả lại công đạo cho mọi người."

Lưu thị đỏ khóe mắt, đứng dậy hành lễ với ông, nói: "Đại nhân chính trực, tất nhiên tôi tin, nhưng mà tôi cũng biết, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm. Lão thân đã đợi 6 năm, không ngại phải chờ thêm 6 năm, rồi 6 năm nữa, bởi vì tôi đã đến tuổi này rồi, ngoài việc ngậm kẹo đùa cháu, thì không còn mong cầu gì khác, tôi có thể chờ được."

Ngụy Tri nghe ra bà có điều muốn nói, hỏi: "Lão phu nhân còn có điều gì, xin cứ nói ra."

Lưu thị nói: "Năm đó bọn họ vì tra thân phận của vợ chồng Chu Ngân, đã cố ý vu cho vợ chồng Chu Ngân là đạo phỉ, thế nên Chu Mãn mới không thể nhận cha mẹ ruột, nhà họ Chu cũng luôn phải che giấu tin Chu Ngân đã chết."

Bà nói: "Vợ chồng Chu Ngân vì con tôi mà chết, tôi không thể để cho bọn họ chết rồi vẫn phải đội ô danh này, huống chi đứa bé Mãn Bảo kia còn có thể vĩnh viễn không thể nhận cha mẹ đẻ, năm nay nàng 6 tuổi, tôi chờ được, nhưng nàng không chờ được, người nhà họ Chu e rằng cũng chờ không được."

Ngụy Tri trầm tư.

Chuyện đời và danh tiếng sau khi mất của một người có bao nhiêu quan trọng?

Cho dù Ngụy Tri không tin quỷ thần, thì cũng rất coi trọng hai cái này, đặc biệt là thanh danh sau khi chết của mình.

Ai mà không muốn sau khi chết được lưu danh muôn đời, ai lại muốn chết mà lưng còn đeo tiếng xấu, thậm chí còn không được hưởng thứ cơ bản nhất là cúng tế?

Ông đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau mới hỏi: "Có ai biết về chuyện của vợ chồng Chu Ngân không?"

"Chỉ có hai người là tôi và Lập Chi," Lưu thị nói: "Còn ba người kia, e rằng cũng đoán được một ít, chẳng qua bây giờ bọn họ đã ở trong tay chúng ta."

Cho nên ở bên ngoài, không ai biết, bao gồm cả chính nhà họ Chu.

"Người tên Đại Cát kia.."

Lưu thị lập tức nói: "Hắn có thể tin được."

Lưu thị dừng một chút mới nói: "Cả nhà bọn họ là người hầu lâu đời của nhà họ Bạch chúng tôi, Nhị Cát còn là đệ đệ ruột của hắn, nên đại nhân cứ yên tâm."

Ngụy Tri hiểu, gật đầu nói: "Vậy thì dễ làm việc hơn nhiều, bà yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp, chỉ là mọi người cần phải kiên nhẫn chờ một chút."

"Vâng," Lưu thị bái tạ, "Lão thân xin thay mặt nhà họ Chu, thay mặt Mãn Bảo, thay mặt Khải Nhi cảm tạ Ngụy đại nhân trước."

"Bà đừng như thế," Ngụy Tri nâng bà dậy, thở dài nói: "Vợ chồng Chu Ngân nghĩa khí ngút trời, Ngụy mỗ cũng chỉ giúp được chút lực mọn mà thôi, ngay đến oan khuất cũng không thể làm sáng tỏ cho bọn họ."

Lưu thị hơi há miệng, cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Thật ra bà thấy không hiểu lắm, cho dù bà rất thông minh, nhưng bà vẫn không hiểu, Kiền Vĩ Yển vỡ đê, đê vỡ rành rành ra đó, đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất, tại sao lại không thể định tội bọn họ được?

Đó là đất phong của Ích Châu vương, muốn nói Ích Châu vương và tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo không biết gì, đánh chết bà cũng không tin.

Ngay đến một người đàn bà như bà còn hiểu đạo lý này, sao triều đình vẫn không làm gì được bọn họ?

Triều đình đúng là không thể làm gì bọn họ.

Trước mắt, ngay đến thứ sử Ích Châu cũng là lấy tội danh không làm tròn trách nhiệm để triệu về kinh thành vấn tội.

Không sai, là triệu về, mà không phải là bắt về, gã có thể mang theo tùy tùng thong thả đi về kinh thành, chỉ cần vào kinh trước thời hạn cuối cùng Lại Bộ cho phép để giải đáp nghi vấn là được.

Bởi vì trước mắt, ngoài suy đoán của mọi người, ai cũng không thể nói Kiền Vĩ Yển bị vỡ là do ăn chặn cắt xén nguyên vật liệu.

Bởi vì trước khi Ngụy Tri đến đó, toàn bộ Kiền Vĩ Yển đều bị người ta xáo trộn hết lên rồi, dấu vết còn sót lại của công trình đã bị người ta xóa sạch, cuốn theo cơn lũ không biết trôi dạt về phương nào.

Mà câu trả lời của thứ sử Ích Châu tuy rằng khốn nạn, nhưng đúng là bọn không thể làm gì được.

Gã nói, Kiền Vĩ Yển là do đám nạn dân hất đi trong lúc tức giận, vậy chẳng lẽ có thể bảo gã nói láo sao?

Lúc ấy khi ông đặt chân tới Ích Châu, những người đó đã sớm không còn bóng dáng, hơn nữa điều quan trọng lúc ấy là đi cứu tế nạn dân, là cứu người, chứ không phải là đi tra xét người ở Kiền Vĩ Yển.

Mà bây giờ, Ngụy Tri có thời gian đi điều tra chân tướng, cũng là vì ông đã sắp xếp hết cho đại bộ phận nạn dân gặp thiên tai, mà những chính sách ông lập ra để trấn an người dân cũng đang được quan viên địa phương lần lượt tiến hành đúng chỗ, nên lúc này ông mới có thời gian tới lo việc này, nếu không ông cũng chỉ có thể giao việc này cho người dưới, hoặc là Hình Bộ.

Ông vẫn luôn phân rõ thứ gì là chính thứ gì là phụ.

Ngụy Tri đã biết được át chủ bài từ chỗ Lưu thị, nên bắt đầu chuẩn bị về kinh.

Ông về chậm hơn bốn ngày, chắc bây giờ thánh nhân đang sốt ruột lắm?

Đúng là lúc này hoàng đế đang rất sốt ruột, lẽ ra Ngụy Tri phải trở về kinh thành từ hôm qua rồi mới phải, nhưng trên đường quan không có bóng dáng của ông.

Có thể trên đường có việc gì đó làm chậm trễ chút hành trình, hoàng đế có thể hiểu được, vì thế ông lại kiên nhẫn đợi thêm một ngày, kết quả tận đến lúc mặt trời lặn ngày hôm sau, Ngụy Tri vẫn chưa về kinh.

Cái này làm cho hoàng đế có chút đứng ngồi không yên.

Đương nhiên, không phải ông tức Ngụy Tri lười biếng chậm trễ, ông là lo lần này Ngụy Tri cứu tế đắc tội quá nhiều người, khiến những người đó trực tiếp kết liễu ông ấy trên đường rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 256: Siêu sát khí

[HIDE-THANKS]
Vì sao hoàng đế lại phái Ngụy Tri đến Ích Châu?

Đương nhiên là vì tính tình Ngụy Tri vừa khó ngửi vừa cứng, ngay cả ông Ngụy Tri còn dám giận đến năm lần bảy lượt, có từng sợ ai?

Ích Châu lũ lụt, tuy rằng tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo và thứ sử Ích Châu đã thông báo, nhưng lại không nói tình huống nghiêm trọng như vậy.

Khoảng cách từ nơi này đến kinh thành cũng không gần, hoàng đế không có mắt nhìn ngàm dặm tai nghe ngàn thước, đương nhiên không biết tình hình thực tế bên kia, nghĩ rằng các châu huyện không chỉ có kho lương riêng của mình, trong Kiếm Nam Đạo còn có hai kho lúa to, nên ông và quan viên trong triều đều cảm thấy bọn họ có thể giải quyết ngay tại chỗ.

Cuối cùng vẫn là huyện lệnh huyện Tân Đô, và một ít thế gia đại tộc ở Ích Châu cùng nhau vào kinh cáo trạng lúc đêm tối, ông mới biết hóa ra lũ lụt ở Ích Châu lại nghiêm trọng đến vậy.

Mấy thôn ở vùng hạ du Kiền Vĩ Yển, nghe nói không còn một ai sống sót, chỉ trong nháy mắt đã bị nhấn chìm trong nước lũ..

Cho nên hoàng đế tức giận, lúc này mới lập tức triệu hồi siêu sát khí - Ngụy Tri.

Hồi trước Ngụy Tri đắc tội ông hết lần này đến lần khác, hoàng đế đã muốn giết ông rất nhiều lần, cũng từng biếm chức, chẳng qua cuối cùng hoàng đế vẫn triệu hồi ông về kinh thành, vừa mắng chửi nhau, vừa trọng dụng nhau.

Cho nên cái tính tình cứng rắn này của Ngụy Tri nổi tiếng khắp thiên hạ, loạn thế dùng biện pháp nặng, kiểu loạn thế này hẳn là phải dùng đến đao thần.

Đừng nói đến việc lớn nhất Ích Châu chỉ là Ích Châu vương và tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo, ngay cả hoàng đế Ngụy Tri còn dám tức.

Chỉ là, đối mặt với cái miệng kia, cái tính tình kia của Ngụy Tri, ông có thể nhịn được, chứ người khác thì chưa chắc đã nhịn được, không chừng còn có thể xử lý Ngụy Tri ngay trên đường.

Nhất thời hoàng đế thấy lòng rất phức tạp, vừa có chút chờ mong, vừa có chút đau lòng, còn có cả phẫn nộ cùng lo âu.

Cuối cùng tất cả cảm xúc đều bị ép xuống dưới một bàn cờ nhỏ, ông nghĩ, cho dù có giết, thì cũng phải là do ông ra tay chứ?

Hoàng đế nghĩ xong, lập tức gọi cấm quân tới, làm cho bọn họ lập tức đi dọc theo đường quan Ích Châu tìm người.

Mà lúc này, Ngụy Tri vừa mới rời khỏi thôn Thất Lí, dưới sự dẫn đường của Bạch lão gia, băng qua từng con đường nhỏ vòng qua huyện La Giang để về lại đường quan.

Bạch lão gia chỉ đưa bọn họ đến đường quan, hai bên cáo biệt.

Ngụy Tri đưa một tấm thiệp cho hắn, nói: "Tương lai nếu có việc gì, cứ cầm tấm thiệp này lên kinh thành gặp ta."

Ngụy Tri đã cho Lưu thị một tấm, nhưng ông cảm thấy cũng phải đưa cho Bạch lão gia một tấm, chẳng may có việc nhưng Lưu thị lại không tìm ông thì sao?

Tuy rằng mới ở chung bốn ngày ngắn ngủn, nhưng Ngụy Tri đã nhìn ra được, tính tình vị lão phu nhân kia vô cùng ngay thẳng mạnh mẽ, là người rất không thích làm phiền người khác.

Bạch lão gia cung kính tiếp nhận, nhìn theo bóng Ngụy Tri rời đi.

Ngụy Tri rời khỏi Kiếm Nam Đạo chưa được bao xa đã đụng phải cấm quân tới tìm ông, nhưng ông không ra mặt, chỉ để thị vệ nói chuyện với bọn họ.

Việc này là sơ suất của ông, cũng là do ông không quá tin tưởng bên chỗ kinh thành, cho nên mới không thông báo hướng đi của ông với kinh thành, nhưng nếu trong lúc mấu chốt này lại gặp cấm quân ở đây, chỉ sợ không quá hai ngày, người chỗ Ích Châu đều sẽ biết ông dừng lại ở Kiếm Nam Đạo bốn ngày.

Tuy rằng ông đã dọn sạch dấu vết, nhưng đương nhiên là lưu lại càng ít tin tức cho bọn họ thì càng tốt.

Dù sao tự bản thân bà cháu Lưu thị đã là mục tiêu thu hút ánh mắt, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, bọn họ và nhà họ Chu gia còn đụng phải nhau.

Nguy hiểm bậc này, Ngụy Tri không dám liều lĩnh, Lưu thị cũng không dám liều, nhà họ Chu càng không chịu nổi.

Cho nên ông không ra mặt, mà phái một cái thị vệ lén nói chuyện với người cầm đầu một lúc, sau đó ông dẫn theo người tiếp tục lặng lẽ hồi kinh, còn cấm quân thì tiếp tục dẫn theo người đi sâu về phía Kiếm Nam Đạo tìm kiếm.

Tin tức Ngụy Tri mất tích giống như gió thổi khắp toàn bộ Kiếm Nam Đạo, không ít người bắt đầu rục rịch, tìm kiếm Ngụy Tri khắp nơi.

Đặc biệt là Miên Châu, không chỉ có thứ sử Miên Châu phụng mệnh tìm kiếm, trong Miên Châu còn tràn vào rất nhiều người, lật tung cả ngõ ngách để tìm Ngụy Tri.

Thậm chí còn có người tìm được thôn Thất Lí.

Bởi vì người nhà Bạch Khải ở đây, ai cũng không biết rốt cuộc Ngụy Tri có tra đến Bạch Khải không, chẳng may ông ấy đã tìm thấy..

Đương nhiên, cái này còn không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, ba người bọn họ phái đến thôn Thất Lí kia cũng bị mất tin tức, cũng không biết là xảy ra chuyện ở đâu.

Nhưng toàn bộ thôn Thất Lí đều rất bình tĩnh, trong thôn quyết định trồng một vụ lúa mạch cuối đông, nhân lúc bây giờ còn chưa quá bận, các thôn dân bắt đầu đào hố ủ phân khắp nơi.

Bên cạnh nhà chỉ có thể đào tối đa hai ụ phân?

Không sao, bên ngoài thôn có rất nhiều đất, chọn thoải mái, đào thoải mái, dù sao cũng không phải là chiếm đất xây nhà, trưởng thôn mặc kệ hết.

Dã tâm của Chu lão đầu rất lớn, dẫn hết cả nhà ra chỗ đất hoang của đám Chu tứ lang đào một hơi bốn ụ phân.

Ngày nào đám Chu tứ lang cũng phải lên núi đào chỗ đất màu mỡ nhất, còn phải càn quét lá rụng trong rừng, nhưng bởi vì gần đây có quá nhiều người cần ủ phân, nên mọi người dứt khoát hái cả một ít lá cây to xuống, mang hết xuống núi băm nhỏ rồi ném vào ụ phân.

Loại lá cây này hủ hóa không tốt lắm, mười ngày hai mươi ngày chắc chắn không thành, nhưng bây giờ cách thời điểm trồng lúa mạch vụ đông còn xa, hơn nữa những ụ phân này cũng không hẳn chỉ để chuẩn bị cho lúa mạch vụ đông, mà còn là chuẩn bị cho gieo trồng mùa xuân năm sau.

Nếu không mọi người cần gì phải làm sớm như vậy?

Còn không phải là sợ mùa đông trồng lúa mạch vụ đông, thì năm sau đất không còn màu mỡ sao?

Không sai, người nhà quê chúng ta nhìn xa trông rộng như vậy đấy.

Nhưng cũng không phải là nhà ai cũng như vậy, cũng có không ít nhà chuẩn bị rất thong thả, còn cảm thấy người trong thôn cứ làm quá lên*.

* Gốc: Đại kinh tiểu quái: Thường dùng để miêu tả đối với những việc nhỏ nhặt không đáng kinh ngạc mà lại tỏ ra ngạc nhiên thái quá. Mang hàm nghĩa không tốt thường dùng để trách móc người khác. Cũng có khi dùng để chỉ sự làm ồn ào, ầm ĩ lên.

Bây giờ cách thời điểm trồng trọt đầu xuân còn hơn nửa năm kìa, đến mùa đông, ví dụ như qua đông chí thì bắt đầu chuẩn bị cũng không muộn.

Còn giờ đã sắp đến lúc thu hoạch lúa mạch rồi, không nhân cơ hội mà nghỉ ngơi thêm mấy ngày dưỡng sức, nháo nhào như vậy làm gì?

Trưởng thôn và người già trong thôn đã nhắc nhở mấy nhà này mấy lần, thấy người ta không nghe, bọn họ bèn mặc kệ.

Xoay người trông nhà họ Chu khí thế ngất trời, ngay đến Mãn Bảo được chiều nhất, tan học làm bài tập xong cũng phải kéo một sọt tre nhỏ lên núi giúp nhặt lá khô, liền lắc đầu thở dài nói: "Bảo sao nhà Kim thúc có thể phất lên, nhìn nhà người ta làm việc thế nào, lại nhìn mấy nhà kia xem?"

Một người già cũng lắc đầu, "Thời ông bà của Chu Kim ấy, là một trong những nhà nghèo nhất trong thôn, nhà bọn họ cưới được đứa con dâu tốt, từ khi Tiền thị vào cửa, cuộc sống của nhà bọn họ càng ngày càng tốt hơn."

Ngoại trừ mấy năm gặp thiên tai kia.

Đang nói chuyện, Mãn Bảo đã kéo một sọt tre rách tung toé đi ngang qua người bọn họ, giơ tay chào hỏi, "Ngũ thúc công, lục thúc công, Bảo thúc, trưởng thôn đại ca, mọi người đi đâu vậy ạ?"

Bối phận nhỏ nhất, nhưng tuổi lại không nhỏ mấy – trưởng thôn: .

"Tùy tiện đi dạo một chút," ngũ thúc công cười ha hả hỏi, "Mãn Bảo lên núi nhặt lá cây à?"

"Vâng ạ, cháu còn định nhân tiện tìm ít nấm luôn, đêm qua trời mưa, buổi sáng hôm nay nhiều người hái được nấm trên núi lắm."

Mấy cái này đều là nấm rơm, không quá khó tìm, mỗi lần sau mưa đều có tỉ lệ mọc ra rất lớn, cho dù trong nhà không có thịt, thì nấu mỗi nấm ăn cũng rất ngon.

Đương nhiên, đập một hai quả trứng gà vào nấu cùng thì càng tươi ngon hơn.

Gần đây nhà bọn họ cũng có hậu bối hái được về, mấy người lớn cười tủm tỉm đồng ý, nói với Mãn Bảo: "Vậy cháu đi tìm đi, đừng vào núi quá sâu là được."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 257: Ơ

[HIDE-THANKS]
Giờ đã sắp đến chạng vạng rồi, Mãn Bảo có thể tìm được nấm mới là lạ đó.

Mấy đường núi chung quanh thôn Thất Lí đều không quá sâu, bất kể là người lớn hay trẻ em, đều sẽ không đi quá các con đường mà người xưa khai phá để vào sâu hơn.

Cũng không phải là bọn họ quá an phận, mà là càng đi sâu vào trong, bụi gai bụi cỏ sẽ càng rậm rạp, rắn và côn trùng cũng càng nhiều, đường không dễ đi, đi sâu vào trong, chưa biết có thể tìm được gì không, nhưng trên tay và trên mặt sẽ bị vô số vết xước.

Dãy núi hướng Tây Bắc thôn Thất Lí có vẻ tốt hơn một chút, bên đó cây cối khá thưa, lại còn cao, kiểu rừng như vậy sẽ ít bụi gai và dây leo hơn.

Chẳng qua dãy bên đó mọi người cũng không quá muốn vào, bởi vì nghe kể bên đó không chỉ có sói, còn có lợn rừng và hổ, đứa trẻ nào không nghe lời đi lên núi đó, sẽ bị bọn chúng tha đi.

Đáng thương lắm.

Mãn Bảo mới bắt đầu ra ngoài chơi từ mấy năm gần đây, tất nhiên là Đại Đầu Đại Nha dẫn bé đi chỗ nào, thì bé sẽ theo thói quen đi chỗ đó.

Mà Đại Đầu là do Chu ngũ lang và Chu lục lang dẫn đi chơi, hai huynh đệ này trước kia được Chu tứ lang dẫn đi chơi, đến nỗi Chu tứ lang..

Được rồi, hắn cũng không chơi ở núi bên đó.

Mãn Bảo kéo sọt tre, tung ta tung tăng chạy đến phía dưới chân núi.

Đại Đầu Đại Nha đã nhặt được đầy một sọt tre, đang cùng nhau nâng nó xuống.

Chỗ này toàn là lá cây, còn phần lớn là lá khô, không nặng chút nào, Đại Nha nhìn thấy Mãn Bảo, lập tức bỏ sọt tre cho anh bé, chạy tới đón Mãn Bảo, "Cô nhỏ, để ta dẫn người lên núi."

Mãn Bảo cũng không tới đây vì lá khô, bé đến để tìm nấm rơm, bởi vậy hỏi, "Các cháu có tìm thấy nấm rơm không?"

"Tìm thấy ạ, tứ thúc tìm được nhiều lắm, không phải buổi sáng đã mang về nhà rồi sao?"

"Ta muốn tìm nữa." Chỗ kia cũng đâu phải do bé tự tìm, không thú vị.

Khoa Khoa: ".. Ký chủ, ta không ngại chỗ đó không phải do ngươi tìm, ngươi chỉ cần ghi một cây vào là được."

Mãn Bảo từ chối, "Không được, ta nhất định phải tự mình tìm được cái loại nấm rơm ngươi nói, ta muốn ghi lại thứ mình tự tìm được."

Khoa Khoa rất bất đắc dĩ.

Tuy rằng Đại Nha cảm thấy bây giờ rất khó tìm được nữa, nhưng cũng vỗ ngực tỏ vẻ sẽ hỗ trợ, đến nỗi cái sọt tre chứa đầy lá khô kia, bé để ca ca bé tự mình kéo về, dù sao cũng đã đến chân núi rồi, ụ phân nhà bọn họ cách chỗ này cũng không quá xa.

Đại Nha giúp cô nhỏ nâng cái sọt tre kia lên, cùng bé đi vào trong núi.

Đại Đầu đứng ở nơi xa, cạn lời nhìn hai bé đi khuất.

Cậu thở dài một hơi như người lớn, tự mình kéo sọt tre về.

Đến nỗi sọt tre có thể bị hỏng hay không, kệ nó chứ, hỏng rồi thì bảo nhị thúc làm lại cái khác thôi.

Trong rừng có không ít trẻ con, tuy rằng tối hôm qua có mưa, nhưng ở trong rừng đã khá khô ráo, dù sao bây giờ cũng là giữa mùa hè, mặt đất bên ngoài đã khô từ lâu rồi, cũng chỉ có nơi đây có rừng cây, hơi nước bốc hơi chậm, cho nên Mãn Bảo mới có thể nhìn thấy có chỗ đất còn hơi ẩm ướt.

Đại Nha dẫn bé đi tìm nấm rơm.

Nhưng cả một mảnh này, buổi sáng mọi người đã tìm hết rồi, khả năng bị sót là rất nhỏ.

Mãn Bảo tìm hồi lâu, đừng nói nấm rơm, ngay cả một ít nấm độc không ăn được cũng không tìm thấy.

Mãn Bảo ưu thương thở dài một hơi, phất tay nói: "Thôi, chờ bao giờ ta nghỉ tắm gội thì đến tìm sau đi."

Xem ra đại tẩu nói đúng, muốn tìm nấm phải đến sớm, đi lúc chạng vạng đúng là đến cả cái bóng cũng không thấy.

Nhưng bé còn phải đi học, cũng chỉ có buổi sáng ngày nghỉ tắm gội mới có thể lên núi thôi.

Từ bỏ việc tìm kiếm nấm rơm, Mãn Bảo lúc lắc đầu nhỏ, bắt đầu nhặt lá khô vào sọt tre của bé.

Trước giờ bé đều nhặt rất cẩn thận, không để lỡ một chiếc lá khô trên đất nào, có đôi khi thấy bùn đất đen sì, còn bứt một cái lá to bên cạnh xuống, xúc hết chỗ bùn đất này vào sọt tre.

Đại Nha thấy thế thì không muốn chung nhóm với bé nữa, nói: "Như vậy khó nâng về lắm, cô nhỏ, ta không cùng nhóm với người nữa đâu."

Mãn Bảo nói: "Sợ cái gì, lát nữa để mấy người tứ ca nâng về là được."

Đại Nha nghĩ thấy cũng đúng, bé không sai sử được đám tứ thúc, nhưng chắc chắn cô nhỏ có thể sai được, vì thế bé cũng vui vẻ bốc bùn đất vào sọt tre, vì để cho bùn đất không bị rơi ra, bé còn tỉ mỉ lấy lá cây lấp bốn phía sọt tre lại..

Mãn Bảo vun đến nỗi sọt tre không nhúc nhích được, dứt khoát từ bỏ nó, cầm một cành khô đảo hết lá rụng và bùn đất vào nhau, tí nữa bảo bọn tứ ca khiêng về là được.

Mãn Bảo cứ thế mà làm, chỗ nào nhiều lá khô, chỗ nào đất tốt thì bé chạy đến chỗ đó, chỉ lát sau đã cùng Đại Nha đi một khoảng khá xa.

Thật ra Đại Nha vẫn luôn để ý bé, dù sao cả khu này đều có người, chỉ cần có người ở trong tầm mắt là được, mà mấy đứa trẻ chơi khá thân với Đại Nha trong thôn cũng chạy đến chỗ Đại Nha chơi đùa.

Mấy bé đều xấp xỉ tuổi Đại Nha, rất ít khi chơi với Mãn Bảo, hơn nữa cô nhỏ của Đại Nha trong mắt các bé rất không giống người bình thường, các bé đều thấy hơi sợ.

Cho nên chỉ dám đứng xa xa nhìn bé, nhỏ giọng hỏi Đại Nha, "Sao cô nhỏ của ngươi cũng phải làm mấy việc này?"

Đại Nha tò mò hỏi, "Tại sao cô nhỏ của ta lại không thể làm mấy việc này?"

"Bà nội ta nói cô nhỏ nhà ngươi là bảo bối cục cưng, em trai ta cũng là bảo bối cục cưng, hắn chẳng cần phải làm mấy việc như này."

Đại Nha nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: "Bà nội ta chưa từng nói như vậy, bà nội và mẹ ta chỉ bảo chúng ta không được dẫn cô nhỏ đến mấy chỗ nguy hiểm, chứ chưa từng nói cô nhỏ không phải làm việc."

Nha đầu kia liền nói: "Bà nội và mẹ của ngươi tốt thật."

Đại Nha liếc nhìn cô nhỏ bên kia một cái, thấy bé đã đi khá xa, bèn hô lên: "Cô nhỏ, đừng chạy xa quá."

Mãn Bảo vừa nhặt lá khô, vừa đáp lại, cảm thấy Đại Nha thật ngốc, gọi nhiều bạn tới như thế, chẳng may các nàng tranh lá khô và đất tốt thì làm sao bây giờ?

Đương nhiên là phải nhặt thật nhanh, chiếm xong trước lại nói.

Mãn Bảo cắm cúi làm một hồi lâu, cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngồi bệt xuống đất, nhưng mấy chỗ bé chưa nhặt đến, lá khô vẫn còn đọng nước mưa, bé không muốn ngồi, mà mấy chỗ bé đã nhặt xong thì toàn là bùn đất, bé càng không muốn ngồi.

Bé nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có mấy cái cây bị chặt còn mỗi gốc.

Tuy rằng trên gốc cây cũng mọc mấy cây non, nhưng vẫn có thể ngồi được.

Mãn Bảo chạy một mạch tới đó rồi đặt mông ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài.

Mấy đứa Đại Nha ở cách đó không xa vừa nói chuyện vừa nhặt lá khô, thỉnh thoảng nhìn Mãn Bảo một cái, xác định bé vẫn ngồi gần đó xong thì lại tiếp tục cặm cụi làm việc.

Mãn Bảo thì lại có hứng thú với cái gốc cây dưới mông, bé đọc sách ở chỗ Khoa Khoa biết được, muốn biết cây bao nhiêu tuổi, cứ đếm số vòng tròn trên mặt cắt của gốc cây là được.

Một vòng chính là một năm.

Mãn Bảo cảm thấy rất kì lạ, cảm thấy cây còn hay hơn người, có thể nhớ rõ số tuổi của mình hơn cả người.

Mãn Bảo chổng mông, cúi đầu đếm, trong lúc đếm không cẩn thận bị trượt ngã ra đất, tay theo bản năng tóm vào gốc cây, liền bắt được một cái rễ cây màu đen, đương nhiên, lúc này Mãn Bảo cảm thấy đó là rễ cây.

Nhưng đến khi bé dùng sức kéo lên, muốn mượn lực của nó để ngồi dậy, thì lại bị nó làm cho ngã thêm, "rễ cây màu đen" bị dựt đứt, lộ ra mảng thịt trắng tinh bên trong.

Mãn Bảo và Khoa Khoa đồng thời "Ơ" một tiếng, một người tò mò đi xem, một cái tò mò rà quét.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 258: Hộp dụng cụ

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo tò mò cầm đoạn "Rễ cây" màu đen này lên xem, thấy mảng thịt trắng tinh kia, không kìm được thò tay chọc một chút.

Khoa Khoa đã tìm ra được vài tranh ảnh tư liệu của những chủng loại tương tự, những loại thực vật đã bị tuyệt chủng từ kho số liệu khổng lồ của nó, chẳng qua vẫn hơi không chắc chắn, nhưng nó có thể khẳng định với Mãn Bảo một điều: "Đây là thực vật họ Nấm."

"Có ăn được không?"

Khoa Khoa không quá chắc chắn: "Chắc là có thể?"

Mãn Bảo bèn buông đoạn nấm trong tay xuống, sau đó đi bứt số còn dư lại, nếu có thể ăn được, vậy mang về nhà, bên trong nó trắng như vậy, nói không chừng sẽ ngon như củ mài đấy.

Thứ này sinh trưởng dưới gốc cây, có rất nhiều cây bị che khuất dưới lá, lúc trước Mãn Bảo ngồi quay lưng về phía chúng nó nên không để ý thấy.

Thật ra có thấy thì cũng không nghĩ rằng đây họ nhà Nấm, bởi vì trông nó thật sự rất giống một đoạn rễ cây.

Bây giờ Mãn Bảo phát hiện chúng nó, gạt đám lá che ra, liền nhìn thấy không ít nấm mọc dưới gốc cây.

Mãn Bảo không chút khách khí nhổ hết chúng nó ra, sau đó ôm ra thả vào sọt tre, bởi vì quá nhiều, một lần bé ôm không xuể, còn phải quay ra quay vào ba lần.

Khoa Khoa rất im lặng, nó còn đang nghiêm túc phân tích thứ này.

Mấy năm nay nó cũng ghi được không ít giống loài tuyệt chủng từ chỗ Mãn Bảo, hầu như đều có thể lập tức rà quét ra tên của chúng nó và cách sử dụng cơ bản.

Nhưng giống như bây giờ, không tìm ra được tên cụ thể lại là lần đầu tiên.

Nó cảm thấy đối với nó và Mãn Bảo thì đây là chuyện tốt.

Tích phân Bách Khoa Quán đưa không chỉ tham khảo tác dụng và tầm quan trọng của thực vật, độ khan hiếm cũng là một nhân tố rất quan trọng.

Như kiểu thực vật đến tên còn không rà quét ra được này, Bách Khoa Quán chắc chắn sẽ thưởng không ít tích phân, nếu bọn họ có thể tìm hiểu rõ hoàn cảnh sinh trưởng của loại nấm này, tích phân khen thưởng sẽ càng nhiều hơn.

Khoa Khoa có thể nghĩ đến điều này, đương nhiên Mãn Bảo đã dần quen thuộc với nó cũng nghĩ đến, cho nên bé vô cùng phấn khích.

Phấn khích đến nỗi lập tức đi hái mấy cái lá to, cẩn thận xúc một ít bùn đất bên gốc cây kia bọc vào, lén để vào chỗ của Khoa Khoa trước, sau đó nhìn gốc cây rắn chắc, trợn tròn mắt.

Khoa Khoa nói: "Ký chủ, đúng lúc Bách Khoa Quán đang có chương trình giảm giá, mua một hộp dụng cụ thu thập đi."

"Hả, không phải ngươi nói mấy dụng cụ đó không thể lấy ra ngoài, nếu không sẽ rất dễ bại lộ thân phận của ngươi sao?"

Vô nghĩa, ngươi muốn lấy dụng cụ để đánh nhau với Bạch Thiện Bảo, ta đương nhiên chỉ có thể nói thế, nếu không chẳng may đánh ra mạng người, chuyện vốn không bại lộ cũng sẽ bại lộ.

Khoa Khoa nói: "Ta có thể cung cấp kỹ thuật che giấu cho ngươi trước, cải tạo hình dáng bên ngoài của dụng cụ này thành hình thức phù hợp."

Thật ra là vì bây giờ ngươi đã lớn, sẽ không đánh nhau đến nỗi hăng máu lên rút dụng cụ ra đánh người.

Đương nhiên, Khoa Khoa sẽ không nói như vậy.

Mãn Bảo cũng tạm thời không phát hiện ý nghĩa thật sự của Khoa Khoa, bé thoáng nhìn giá của hộp dụng cụ Khoa Khoa đang chiếu ra.

Thật sự rất ít, chỉ cần 9 điểm tích phân, bé nhớ rõ trước kia cần tận 90 điểm mà?

Mãn Bảo gãi đầu, không chắc chắn lắm hỏi Khoa Khoa.

Khoa Khoa nói: "Không sai, bây giờ đang giảm 90%."

Chuyện tốt như vậy không có nhiều đâu.

Mãn Bảo lập tức nói: "Mua đi!"

Khoa Khoa lập tức trừ tích phân, chỉ chốc lát sau, một cái rương đã xuất hiện ở bên trong không gian.

Mãn Bảo chột dạ nhìn trái nhìn phải, thấy mấy đứa Đại Nha đều ở cách đó không xa, ở giữa còn có cây che lấp, không quá nhìn rõ bên này.

Bèn xoay lưng về phía mọi người lấy hộp dụng cụ ra, đồ vật bên trong đều rất tinh xảo, hiển nhiên là được thiết kế chuyên dùng cho việc thu thập.

Có một cái xẻng nhỏ, hai cái kéo, hai cái dao có kích thước khác nhau, còn có một chồng hộp đựng, mấy cái này chuyên để đựng thực vật. Mãn Bảo tiếp tục lục lọi, lúc này mới phát hiện còn có cả các loại dụng cụ để bắt động vật, có một số đồ bé nhận được, ví dụ như lưới, nhưng có rất nhiều thứ bé lại không biết là cái gì, chẳng qua bây giờ không phải lúc để hỏi cái này, Mãn Bảo xếp gọn đồ lại, lấy một cái dao nhỏ từ bên trong ra, sau đó cất hộp dụng cụ đi.

Mãn Bảo cạo một ít đất trên gốc cây xuống cho Khoa Khoa.

Khoa Khoa: ".. Thật ra ngươi nên đặt vào hộp đựng thực vật, nhưng mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên ngươi sử dụng nên không thuần thục, chờ buổi tối về ta sẽ dạy cho ngươi các bước thu thập chuẩn xác nhất."

Trước kia ký chủ còn nhỏ, ngay đến việc bẻ nhánh cây cũng cần đến đám Chu tứ lang giúp đỡ, ra ngoài hầu như đều có người theo sau.

Nhà họ Chu mới bỏ việc đưa đón bé sớm chiều mấy tháng này thôi, nhưng đối với việc Mãn Bảo đi chỗ nào vẫn quản lý rất nghiêm, trên cơ bản, chỉ cần bé không đến nhà họ Bạch, thì nhà họ Chu đều sẽ gọi người đi cùng bé.

Nhỏ là mấy đứa cháu trai cháu gái Đại Đầu Đại Nha, Nhị Đầu Nhị Nha, còn lớn là hai anh em Chu ngũ lang Chu lục lang.

Dưới tình huống như vậy, nhiệm vụ Khoa Khoa bố trí cho Mãn Bảo chủ yếu là ghi lại thực vật, thực vật nhỏ thì cứ nắm trong tay một lúc rồi ném vào không gian, to hơn thì cần bọn Chu ngũ lang giúp bé nhổ hoặc bẻ xuống.

Còn việc thu thập hoàn cảnh sinh trưởng của thực vật thì quá khó khăn, ví dụ như lúc trước thu thập nấm, đám Chu ngũ lang thấy Mãn Bảo không lấy nấm mà lại đi đào chỗ đất nấm mọc đã sấn vào quan sát bé nửa ngày, muốn mặt không biến sắc ghi lại mấy yếu tố sinh trưởng phức tạp khác lại càng khó khăn hơn.

Cho nên Khoa Khoa chưa từng khuyến khích Mãn Bảo mua hộp dụng cụ.

Nhưng dường như là do số tuổi Mãn Bảo tăng lên, hoặc là do bé càng ngày càng thông minh hơn, có thể cung cấp nhiều sáng kiến tốt có giá trị cho gia đình, địa vị trong nhà của bé ngày càng cao, nên tất nhiên người lớn trong nhà họ Chu cũng càng nơi lỏng việc kiểm soát bé.

Ít nhất khi bé chạy ra ruộng hoặc ra bờ sông, mấy đứa Đại Đầu Đại Nha sẽ không nhắm mắt theo đuôi* bé nữa.

*Nhắm mắt theo đuôi: Nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác. ( "Trang Tử, Điền Tử Phương" : 'phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu'. Có nghĩa là: Thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là lần vào núi này, phải biết rằng, trước kia chỉ cần Mãn Bảo vào núi, người trong nhà sẽ không cách bé quá năm bước.

Còn bây giờ, chỉ cần bé xuất hiện trong tầm mắt của người nhà, có thể cho bọn họ thường xuyên nhìn thấy là được.

Khoa Khoa là hệ thống, việc nó am hiểu nhất chính là thu thập các loại số liệu rồi tiến hành phân tích, tất nhiên đã sớm phát hiện ra điểm khác biệt này.

Cho nên, thu thập yếu tố sinh trưởng của động thực vật, kiếm càng nhiều tích phân, ký chủ, lên không?

Mãn Bảo đương nhiên sẽ nhào vô, lần trước mua cái dùi cui điện kia, tích phân của bé suýt chút nữa đã bị quét sạch, bây giờ chỉ còn hơn tám trăm.

Mãn Bảo hài lòng cất con dao vào trong không gian, sau đó bắt đầu đi tìm khắp nơi, bé muốn xem thử xem xung quanh đây còn có loại nấm này không.

Nếu nó thích mọc ở dưới gốc cây, hoặc là mọc từ gốc cây, vậy chỉ cần tìm ở dưới gốc cây là được.

Nhưng bé đã tìm xung quanh mấy cái cây gần đây cũng không phát hiện được gì, ánh mắt không khỏi nhìn về phía gốc cây bị chặt kia.

Bé nhớ Khoa Khoa đã từng nói, bất kể loại thực vật nào cũng có điều kiện sinh trưởng nhất định, vậy thì điều kiện sinh trưởng của loại nấm này là gì?

Mãn Bảo ngồi xổm bên gốc cây, ngây người nhìn nó.

Đại Nha cảm thấy thời gian cô nhỏ ngồi xổm ở đó quá dài, không kìm được chạy lên xem, "Cô nhỏ, người đang nhìn cái gì vậy?"

Vẻ mặt Mãn Bảo nghiêm túc, "Nhìn cây!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 259: Phục linh

[HIDE-THANKS]
Đại Nha không hiểu gì ngồi xổm xuống theo, cũng nhìn chằm chằm gốc cây này một lúc, nhưng nhìn mãi cũng chẳng ra đóa hoa nào, bé yếu ớt hỏi, "Cô nhỏ, cây này làm sao ạ?"

Mãn Bảo nghiêm túc nói, "Đây là một cây tùng*."

*Cây tùng ở đây là dạng cây thông.

Đại Nha nhìn thử, có vẻ là thế, "Thế thì sao ạ?"

"Bị chặt mất."

Đại Nha: ".. Vâng, cho nên?"

"Cho nên, xung quanh đây còn có cây tùng nào bị chặt chỉ còn gốc không?"

"Chắc là có, lúc trước nhà chúng ta vì muốn hong hạt thóc và lúa mạch, đã dùng gần hết củi gỗ trong nhà, cha ta và tam thúc phải lên núi chặt vài cây to, hình như đều là cây tùng."

Cả một mảnh này là đất chia theo nhân khẩu của nhà trưởng thôn, dù sao cũng không phải là mấy cây gỗ tốt có thể xây nhà, làm giường, làm rương, nên mấy cây tùng này có thể chặt thoái mái.

Mãn Bảo bèn nhìn xung quanh, "Ở đâu?"

Đại Nha: . Làm sao bé biết được nó ở đâu, bé cũng đâu có chặt.

Chẳng qua Đại Nha vẫn nghĩ thử, nhớ ra hai ngày nay lên núi đã nhìn thấy mấy gốc cây, nhưng bé không phân biệt được đó là cây gì.

Cơ mà cứ kệ nó đi, dẫn cô nhỏ đến đấy xem là được.

Đại Nha vẫn rất tò mò, "Cô nhỏ, sao người lại biết đó là gốc cây tùng?"

Mãn Bảo khó hiểu nhìn bé, "Nhìn là biết mà, ngay cạnh gốc cây đó có một cây tùng, cứ đối chiếu một chút là nhìn ra được."

Đại Nha: . Bé không nhìn ra được đấy, bé cảm thấy gốc cây trên đời này đều cùng một kiểu như nhau.

Đương nhiên Mãn Bảo không thể vứt sọt tre của mình lại, cho nên kiên quyết muốn kéo sọt tre của bé đi, nhưng quan trọng là bên trong không chỉ có lá khô, còn có không ít đất, rất nặng.

Đại Nha kéo theo một lúc, không thể làm nó nhúc nhích được nữa, bèn bỏ lại sọt tre chạy sang bên kia tìm tứ thúc.

Chu tứ lang vui vẻ lắm, lập tức xách sọt tre chạy ù xuống dưới chân núi, đi với Mãn Bảo, kiểu gì cũng tốt hơn làm cùng nhị ca tam ca đúng không?

Người Mãn Bảo nhỏ, sẽ không làm việc gì quá nặng.

Mãn Bảo thấy hắn đi về phía chân núi, lập tức giữ chặt áo của hắn, nói: "Tứ ca, chúng ta còn phải đi tìm đồ nữa, đừng xuống núi vội."

Chu tứ lang liếc nhìn sọt tre, ừm, đúng là chưa đầy.

Hắn cũng không ngại, xách giúp hai bé, vung tay lên nói: "Đi thôi, ta đi tìm cùng mấy đứa."

Tìm quanh hai cái gốc cây Chu tứ lang mới biết các bé không phải đang tìm lá khô, mà là tìm "Rễ cây".

Không sai, lúc Chu tứ lang nhìn mấy đoạn đen sì sì Mãn Bảo ném trong sọt tre kia, cũng cho rằng đó là rễ cây, nhưng khi nhìn đến đoạn ruột trắng bóc bên trong, lại cảm thấy không phải.

Nào có rễ cây nào bên trong là màu trắng?

Chu tứ lang còn đang suy nghĩ sâu xa xem đây rốt cuộc là thứ gì, bên kia đã truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Đại Nha, "Cô nhỏ, ta tìm được rồi!"

Mãn Bảo lập tức bỏ cái gốc cây đang xem xét lại, chạy tới bên cạnh Đại Nha.

Bé liếc mắt một cái là nhìn ra, lập tức vui vẻ tiến lên bứt nó, "Chính là nó, chính là nó."

Nhưng bé lại không bứt ra được, còn suýt chút chút nữa dập mông xuống đất.

Chu tứ lang để sọt tre xuống, xắn tay áo tiến lên, "Để ta!"

Gốc cây này không có nhiều bằng gốc trước, nhưng cũng không ít.

Chu tứ lang bứt xong còn ngửi thử, cảm thấy có một mùi hương thanh mát, liền kì quái nhìn Mãn Bảo, "Muội út, muội mau nói cho tứ ca, đây có phải là bảo bối gì đó không?"

Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy!"

Ánh mắt Chu tứ lang sáng lên, hai mắt lấp lánh hỏi: "Là bảo bối gì vậy?"

"Rất nhanh sẽ biết." Mãn Bảo ôm một đoạn nói: "Chúng ta đi xuống núi đi, muội đi hỏi tiên sinh."

Chu tứ lang: ".. Hóa ra muội không biết?"

"Muội không biết mà."

Chu tứ lang vô lực, không muốn nói nữa, xách sọt tre nhỏ lên nói: "Được rồi, vậy chúng ta xuống núi về nhà, chắc giờ cũng sắp đến lúc ăn tối rồi đúng không? Muội làm xong bài tập chưa?"

Cả ngày hôm nay Chu tứ lang đều cặm cụi làm việc trong rừng, bởi vì trong rừng nhiều cây, khắp nơi đều có bóng cây che, cũng tương đối mát mẻ, cho nên Chu lão đầu gần như không cho bọn họ nghỉ ngơi.

Chu tứ lang cảm thấy bây giờ lưng hắn sắp không đứng thẳng được rồi.

Mãn Bảo mắt sắc nhìn ra suy nghĩ lười biếng của tứ ca, hừ hừ hai tiếng nói: "Muội làm xong lâu rồi, muội có phải huynh đâu."

Đại Nha lại không muốn xuống núi, rất nhiều bạn của bé vẫn còn ở trong rừng, bé muốn ở lại chơi với bọn họ, thấy cô nhỏ có tứ thúc đi cùng, lập tức nhanh chân chạy đi chơi.

Mãn Bảo cũng không ngại, đi xuống dưới chân núi với Chu tứ lang.

Mãn Bảo không trực tiếp về nhà luôn, mà là ôm cây họ nấm kia chạy đi tìm Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh đang uống trà ở trong sân, tiện tay sửa lại bài tập cho đám trẻ, thấy Mãn Bảo cả người lem luốc chạy vào, bèn cười với bé, "Sao thế con?"

"Tiên sinh, người biết đây là gì không ạ?" Mãn Bảo nâng đồ ôm trong ngực lên cho ông xem.

Trang tiên sinh hơi kinh ngạc, "Phục linh?"

Ông cười hỏi, "Con lấy từ đâu ra?"

"Phục linh?" Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, "Con biết rồi, sương sáo phục linh, bánh phục linh."

Trang tiên sinh nghe thế thì cười ha ha, nói: "Đây đều là đồ ăn, ăn ở nhà Thiện Bảo à?"

Mãn Bảo ngượng ngùng cúi đầu, đúng là ăn ở nhà Bạch Thiện Bảo.

Trang tiên sinh nhìn phục linh trong tay bé, nói: "Đây là con hái?"

Mãn Bảo gật đầu, "Có mấy cái con không bứt được, cho nên để tứ ca bứt."

Trang tiên sinh khẽ gật đầu, cười nói: "Các con cứ đào dọc theo gốc cây tùng, hẳn là vẫn còn."

Mãn Bảo rất kinh ngạc, "Sao tiên sinh lại biết con tìm được ở gốc cây tùng?"

Trang tiên sinh cười nói: "Con biết vì sao nó có tên là phục linh không?"

Mãn Bảo lắc đầu.

"Bởi vì có người cho rằng nó là vật thần do tinh hoa cây tùng biến thành, gọi nó là phục linh, hoặc là phục thần mộc. Cát Hồng của Tấn triều có một quyển <Truyện thần tiên>, bên trong có viết" Tinh khí cây tùng già hóa thành phục linh' ". Trang tiên sinh cười nói:" Phục linh có ba bộ phận, mà cả ba bộ phận này đều có thể làm thuốc. "

Trang tiên sinh chỉ vào vỏ ngoài màu nâu kia nói:" Đây là vỏ phục linh, lợi thủy tiêu sưng, cung cấp nước cho da; "

Lại chỉ vào phần ruột màu trắng:" Đây là bạch phục linh, sương sáo phục linh mà con nói là làm từ nó, nó có càng nhiều tác dụng, kiện tỳ ích khí, còn có thể trị chứng mất ngủ mơ nhiều. "

Trang tiên sinh cũng chỉ đọc qua một hai quyển sách y mà thôi, chỉ biết chút da lông, nếu muốn biết cụ thể thì Mãn Bảo phải tự tra tìm.

Trang tiên sinh nói:" Đây là dược liệu, nếu con muốn hiểu sâu hơn thì phải đi hỏi đại phu hoặc người ở hiệu thuốc. Chẳng qua phục linh này còn có một bộ phận bị rễ cây tùng xuyên qua, gọi là phục thần mộc, các con hẳn là không đào ra được, phục thần mộc cũng là một loại thuốc. "

" Có thể trị gì ạ? "Mãn Bảo vội vàng hỏi.

Trang tiên sinh cười lắc đầu," Thầy không biết, ta là tiên sinh dạy học, có phải đại phu đâu. "

" Vậy chờ bao giờ con biết, con nói cho tiên sinh. "

Trang tiên sinh cười đồng ý," Được, thầy chờ con đến nói cho ta. "

Trang tiên sinh nhìn sắc trời, phất tay nói:" Con mau về đi, nếu không người nhà lại phải đi tìm. "

Mãn Bảo đáp vâng, ôm phục linh chạy về nhà.

Trong nhà, Chu lão đầu đang giơ cái thứ màu nâu đen này lên quan sát, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra đây là cái gì, ông cảm thấy lão tứ đang chơi ông, vì thế ném nó xuống, hỏi:" Thứ này mà là bảo bối à? "

Mãn Bảo vừa chạy về đến nhà thì thấy cha bé ném đồ xuống đất, lập tức kêu lên:" Cha, đây là phục linh!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Back