Tác Thác thành dù cho là đêm khuya vẫn nhộn nhịp như lúc sáng, đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng mọi nẻo đường. Ban ngày nơi đông đúc nhất là Đại Đấu Hồn tràng vậy ban đêm nơi mà nhìn vào đã thấy cảnh đẹp ý vui là thanh lâu. Ở một căn phòng trong khách sạn nào đó.
Những tiếng cười giỡn mời chào bị ngăn cách bởi một cánh cửa sổ, phía trong phòng chỉ có Túc Chương đang mệt rã rời nằm trên giường của một khách sạn bình dân tại Tác Thác thành, cả ngày hôm nay tuy đúng như dự tính thắng cả bốn trận nhưng hồn lực trận nào cũng hao hụt lớn làm nàng cũng có chút ăn không tiêu. Nếu không nàng cũng đã chạy ra ngoài đi chơi tìm việc vui rồi, báo thù số một nhưng cũng phải giải trí chứ!
Quay trở lại việc chính thì chuyện càng đáng ăn mừng hơn là Tuyết Đế cầm một trăm kim hồn tệ đi cá cược chỉ dùng thời gian một ngày liền đem về một ngàn kim hồn tệ!
Túc Chương nghĩ tới không gian giới chỉ sắp được Thần Tài lấp đầy thôi thì tâm trạng đã vui như mở hội. Không gian giới chỉ là vật thứ hai đi theo nàng, toàn bộ bảo vật bên trong trừ bỏ Ác Ma Chi Kiếm đều đã bị trận pháp hấp thu đến nổi một xu không dư thừa nên Túc Chương giờ mới nghèo khổ như vậy.
Túc Chương thiếp đi lúc nào chẳng hay, trong khi nàng ngủ say sưa trong khách sạn thì bên ngoài thành đang đứng một nhóm người mặc đồ đen che kín tướng mạo.
Nhóm người này có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ chiều cao ngang ngang nhau có lẽ cùng tuổi. Một trong số bọn họ bỗng nhiên kêu lại nữ nhân dẫn đầu mà khuyên nhủ: "Điện hạ, chúng ta tốt nhất nên trở về thôi.."
"Ngươi sợ cái gì? Có chuyện gì thì ta lo! Lắm lời!" Nữ nhân dẫn đầu đội bực bội quát. Chỉ là đi lịch luyện tăng kinh nghiệm một lần thôi mà, bọn người này phiền chết đi được.
"Nhưng Giáo Hoàng điện hạ mà biết được.." Một tên khác cố gắng thuyết phục nhưng chưa kịp nói xong đã bị nàng cắt lời.
"Yên tâm, chuyện chúng ta tới đây ngài ấy đã ngầm cho phép rồi. Không đến thành trì của học viện Hoàng Gia là được." Nữ nhân nhẫn nhịn mà giải thích với đám người.
Nhóm người còn lại cuối cùng vẫn là chạy theo chân của nữ nhân kia, nhanh chóng tiến vào thành. Cả đám dần biến mất trong màn đêm.
Ngày hôm sau, khi đã nghỉ ngơi no đủ Túc Chương mới chịu ra khỏi cửa. Hôm nay nàng không đem theo áo choàng xanh biển nữa, dùng diện mạo vốn có mà đi ra ngoài. Tuyết Đế nhìn nhan sắc của nàng thở dài cảm khái quả nhiên là ác ma.
Nhan sắc vừa quyến rũ vừa điên cuồng thế này thật dễ làm người khác mất hồn.
Tuyết Đế dò hỏi: "Ngươi định làm gì tiếp theo?"
Túc Chương mua một xâu kẹo hồ lô ăn, vị chua ngọt ngon miệng kích thích đầu lưỡi, nàng nheo mắt thỏa mãn đáp: "Tìm những kẻ tài năng nhất ở nơi này."
Nếu tìm được Khí vũ hồn Thực phẩm hệ thì ngon, hồn kĩ làm ra đồ ăn ngon nữa thì càng tuyện vời!
Băng Đế thông qua thị giác của nàng nhìn con hẻm bọn họ đang đi: "Tìm trợ lực thì tới mấy nơi nghèo nàn này làm chi?" Nói là nghèo nàn cũng không đúng lắm thay vào đó thì nói nơi này nguy hiểm càng chuẩn xác. Bọn người đi bên đường khuôn mặt đầy dữ tợn như hung thần, hồn lực kẻ nào kẻ nấy đều từ hồn tôn trở lên nếu có thấp hơn thì cũng có người theo bảo vệ.
Túc Chương cười ha ha giải thích, nàng lắc lư xâu kẹo hồ lô vừa nói, nụ cười yêu mị làm cho nhiều kẻ đi ngang phải ghé mắt: "Băng tỷ, ngươi quả thật không hiểu con người. Con người là những sinh vật chỉ cần có tia hi vọng sẽ nắm bắt nó không bao giờ buông tay, bất kể có rơi vào địa ngục hay không."
Tuyết Đế tiện tay dùng hồn lực đánh văng một kẻ có ý đồ tới gần, nàng xen vào bình luận một câu: "Thật đúng là bất chấp tất cả."
Ba người họ đang thảo luận xem nên chọn người có vũ hồn thế nào thì bỗng tiếng quát mắng đinh tai nhức óc vang lên thu hút sự chú ý của họ, cùng lúc thì một nam nhân bị đánh văng ra khỏi cửa, không biết là tình cờ hay cố ý mà dừng lại ngay trước mặt Túc Chương.
"Mẹ nó! Cút ra! Cái thứ quái quỷ này của ngươi bán được mấy đồng chứ?" Theo sát sau đó là một thanh trường kiếm nhìn qua còn khá tốt.
"A! Thật, thật xin lỗi. Ta, ta chỉ, chỉ muốn đổi lấy chút thức ăn.." Nam nhân này nhìn qua tầm mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo rách rưới nhưng đầu tóc rất chỉnh chu khuôn mặt cũng tính là đẹp. Hắn thất vọng cầm lên thanh kiếm sáng bóng được chăm chút từng ngày của mình.
Trên người nam nhân có lẽ cũng chỉ được thanh kiếm này là hợp mắt.
Túc Chương tiến lại gần nam nhân, nàng từ trên cao nhìn xuống: "Tiểu tử, đói bụng lắm à?"
Nam nhân thấy là một tiểu cô nương nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình, không khỏi nhíu mày: "A? Vâng. Mấy ngày rồi ta chưa ăn gì mà một tiểu cô nương như ngươi sao lại tới đây?" Nơi này rất nguy hiểm, nhà ai lại cho con cái của họ tới đây chứ nhỉ? Không cẩn thận quá đi mất!
Túc Chương lấy từ không gian ra một cái bánh bao ném lên tay hắn: "Ăn đi."
Hắn ngơ ngác nhìn đồ ăn trên tay, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nó, cái bụng đói meo không lựa lúc mà kêu lên làm hắn phi thường xấu hổ mặc dù rất muốn ăn nhưng hắn càng thêm rõ ràng trên đời này làm gì có chuyện miễn phí: "Ngươi, ngươi muốn gì ở ta?"
Túc Chương mỉm cười, nàng rất thích nói chuyện với những người thông minh như thế này: "Hồn hoàn của ngươi là gì? Hồn lực cấp mấy rồi."
Nếu hắn không hợp cách vậy phải để hắn tìm hiểu thông tin giúp nàng.
Nam nhân thành thật trả lời, giọng nói càng lúc càng nhỏ chứng tỏ bản thân hắn cũng không tự tin: "Ta rất yếu, hồn lực cấp 12 là Khí vũ hồn Thực phẩm hệ.. Nhưng, nhưng bù lại ta có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực!" Hắn ngẩng mặt nhìn nàng vẫn là nỗ lực nói thêm một câu.
Nhưng thế thì đã sao? Hồn sư Thực phẩm hệ dù thế nào cũng vô cùng yếu ớt.
Tuyết Đế nhìn khuôn mặt đang cười như nở hoa của Túc Chương liền biết tên nam nhân này thành công thuyết phục được con ác ma chỉ nhìn ích lợi này rồi. Túc Chương hào phóng lấy thêm một cái bánh bao nữa ném cho hắn, nàng nói: "Dùng hồn kĩ của ngươi cho ta xem."
Nam nhân vội vội vàng vàng đứng dậy phát động hồn kĩ, hồn hoàn trăm năm dưới chân sáng lên sau đó nàng chỉ thấy những ánh sáng màu vàng đang tiến vào bên trong cái bánh bao, chớp mắt liền hoàn thành.
Hắn cầm hai tay đưa bánh bao trước mặt nàng, ánh mắt thấp thỏm, cơ thể cứng đờ biểu thị chủ nhân đang khẩn trương, nam nhân cố gắng nói năng rõ ràng để giải thích hồn kĩ của mình: "Kĩ năng của ta là dùng hồn lực tác động thức ăn sẵn có để gia tăng thể lực, tùy theo món ăn tốt hay tệ mà chỉ số cũng khác nhau. Cái bánh bao này có tác dụng tăng chỉ số lên 2%, thời gian duy trì là nửa ngày.
Đồ ăn bị ta tác động cũng không thể để bên ngoài quá một tiếng. Hiện tại ta chỉ mới thử qua món thịt nướng của hồn thú trăm năm, chỉ số là 10%."
Hắn biết, cơ hội để hắn xoay người trở thành hồn sư thực thụ ngay trước mắt! Ít nhất là hắn sẽ không bị chết đói ngoài đường đang ở trước mặt.
Hồn sĩ là 10% thế tức lên Phong Hào Đấu La chẳng phải 90%? Vũ hồn này cũng có thua kém Thất Bảo Lưu Ly là bao chứ, hơn thế nữa đồ ăn có chất lượng càng tốt thì tăng lên càng nhiều!
Tên nam nhân này nhất định phải có!
"Tiểu tử, trở thành thuộc hạ của ta đi. Ta sẽ cho ngươi ăn ngon, hưởng thụ quyền lợi mà một vị hồn sư chân chính phải có." Túc Chương có thâm ý nhìn đám người tới lui trên đường.
* * *
Ảnh minh họa.