Bài viết: 0 

Chương 10: Nai con
[BOOK]Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp U quay về phòng định ngủ trưa. Mấy ngày gần đây sáu giờ sáng cô đều phải dậy ăn điểm tâm, buổi trưa đến giờ đều mệt rã rời, nhưng hôm nay không giống vậy, cô nằm ở trên giường nửa giờ, sửng sốt ngủ không được.
Không chỉ có ngủ không được, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh hạn chế độ tuổi.
"..."
Từ sau khi ở trong lương đình nhắc đến nốt ruồi trên bụng của Lục Tẫn, cô liền bắt đầu cảm thấy không ổn.
Cô suốt hai mươi sáu năm rõ ràng không phải như vậy, đều là Lục Tẫn hại cô!
Diệp U tức giận trở mình, cô thừa nhận, mấy ngày đầu, cô cũng có nhớ tới đêm đó, nhưng thời gian trôi, loại bệnh trạng này đã dần dần biến mất, ai biết hôm nay lại tái phát nữa nha! Cô dứt khoát ngồi dậy, học Lương tiên sinh dáng vẻ ngồi xuống, nhưng càng như vậy, hình ảnh đêm đó lại càng hiện lên rõ ràng
Đúng, phụ nữ trưởng thành có nhu cầu về sinh lí đều là bình thường, chúng ta không nên vì thế cảm thấy xấu hổ, lúc này, thuận theo mong muốn của bản thân là được :)
Thế là cô bò lên, thay quần áo khác ròi tản bộ đi đến viện của Lục Tẫn. Cô cũng không phải đến là muốn làm gì, cô chỉ đơn thuần là đến xem.
Cửa viện của Lục Tẫn lúc này được mở ra, Diệp U đứng ở cửa nhìn vào, thử thăm dò hô một tiếng: "Tiểu Lục, anh ở đâu tiểu Lục?"
Thanh âm của cô không lớn, nhưng viện của Lục Tẫn cũng thật lớn, cô hô xong trong hậu viện nhất thời không có tiếng trả lời.
"Được, hẳn là không có nghe thấy." Cứ như vậy lẩm bẩm một câu, Diệp U thản nhiên đi vào.
Phía trước viện trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, đi thẳng con đường mòn vào sâu còn có một cái đình. Cái đình này được xây đặc biệt đẹp, nóc đình được xây bằng ngói lưu ly mà hôm đó Diệp U đã thấy qua, nhưng nó là dùng ngói lưu ly ba màu được trải lên vô cùng tinh tế, phối màu hài hòa, tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn có chút mộng ảo.
Diệp U nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, mới tiếp tục đi vào bên trong. Phía trước là một tòa nhà hai tầng xây kiểu kiến trúc cổ, bốn phía hành lang vây quanh, hẳn là nơi mà bình thường Lục Tẫn sinh hoạt hàng ngày. Diệp U đi vài bước, phát hiện mặt đất cũng sử dụng loại đá ngói ghép thành hình nai con, bộ dáng hoạt bát đáng yêu.
Sơn trang trải đất có rất nhiều kiểu hoa, Diệp U đã sớm phát hiện, bất quá cô vẫn là lần đầu nhìn thấy nai con, mà lại là xuất hiện bên trong viện của Lục Tẫn. Lúc giảng đạo lý nhìn bề ngoài không nghĩ Lục Tẫn lại là người có tâm hồn trẻ nhỏ.
"Tiểu Lục?" Cô không tiếp tục đi vào bên trong, mà là đứng tại chỗ, lại hô vài tiếng, rồi từ tiểu Lục biến thành nai con, "Nai con anh ở đâu?"
Lục Tẫn tay đang gọt đầu gỗ có chút dừng lại, anh giống như nghe được tiếng Diệp U. "Nai con, tôi là Diệp U."
Tiếng Diệp U lần nữa truyền đến, Lục Tẫn xác định chính mình không có nghe lầm. Anh thả công cụ trên tay xuống, lại đi rửa tay, rồi nhấc chân đi ra phía ngoài.
Diệp U đứng tại trước viện, còn hướng ánh mắt nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lục Tẫn ra, ánh mắt cô vốn sáng ngời càng thêm có thần thái: "Nai con, anh ở đây thật sao?"
"Ừm." Lục Tẫn nhẹ gật đầu, xuyên qua hành lang từ trên bậc thang đi xuống, "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cũng không có, tôi chỉ là ngủ trưa không được bèn đi dạo qua nơi này, trông thấy cửa viện mở." Diệp U nói dối con mắt cũng không nháy một cái, "Viện của anh thật đẹp, tôi có thể tham quan một chút không?"
Viện của Lục Tẫn đương nhiên là xin miễn tham quan, bởi vì đây là nơi ở tư nhân của anh, nhưng đối với Diệp U trước mặt, tư nhân hay không dường như không phải điểm quan trọng.
"Có thể." Lục Tẫn khẽ gật đầu một cái.
Diệp U cao hứng nói: "Quá tốt rồi, tôi vừa mới nhìn thấy cái đình kia của anh, xây lên cũng thật quá tinh xảo."
Lục Tẫn thuận theo tầm mắt của cô nhìn sang, kia chính là đình Xuân Phong: "Cô thích đình cái này?"
"Đúng vậy a, nóc nhà thật xinh đẹp, cái kia rủ xuống sống lưng bên trên chính là sống lưng thú đi, tôi trước đó tại sảnh Diêu Hương có gặp qua."
"Đúng vậy." Lục Tẫn lại gật đầu một cái, qua một hồi anh mới mở miệng, "Đình Xuân Phong là tôi thiết kế, nóc đình là dùng ngói lưu ly ba màu xây trước đó trong hoàng thất ở thời cổ đại có dùng đến."
Diệp U ngẩn người: "Đây là chính anh thiết kế?"
"Đúng vậy, sau khi vẽ xong bản vẽ, tìm chuyên gia ở chỗ này xây lên." Lục Tẫn thấy Diệp U biểu lộ hơi kinh ngạc, lại bổ sung một câu, "Tôi học chuyên ngành về cái này."
Diệp U mặc dù cùng Lục Tẫn có qua lại, nhưng đối với anh kì thật biết rất ít, lúc này nghe anh nói vậy, cô có hơi giật mình: "Thì ra là vậy, bên trong sơn trang còn có kiến trúc nào do anh thiết kế không?"
Lục Tẫn nói: "Ban đầu thiết kế sơn trang vốn là do ông nội tôi làm, về sau trải qua tay cha tôi, rồi lại truyền đến tôi, cũng cải tiến không. Bất quá nếu giống với đình Xuân Phong, hoàn toàn qua tay tôi không nhiều."
"À.." Diệp U chậm rãi nhẹ gật đầu, trong lòng không có suy nghĩ gì khác.
Lục Tẫn lại giống như là có chút để ý, trầm ngâm một chút lại bổ sung: "Gian phòng của tôi bên cạnh có rất nhiều mô hình xếp gỗ do tôi làm, cô có muốn nhìn một chút không?"
"Tất nhiên rồi!" Diệp U cầu còn không được đâu, "Vậy anh dẫn tôi đi nhìn xem."
Lục Tẫn đưa cô ra hậu viện, từ phòng khách xuyên qua, Diệp U mới phát hiện nguyên lai trong này còn lớn đến vậy. Ngoại trừ tòa nhà Lục Tẫn dùng để sinh hoạt thường ngày ra, hậu viện bên này còn có một phòng trà, một nơi Lục Tẫn chuyên dùng để làm nghề mộc.
Trong phòng này có một cỗ mùi hương đầu gỗ tươi mát, ở giữa kê một cái bàn thật lớn, trên mặt bàn đặt rất nhiều loại công cụ dùng để khắc gỗ cùng một số linh kiện. Bên trong tủ trưng bày, bày biện tất cả đều là mô hình xếp gỗ Lục Tẫn làm.
"Trời ạ, giống như bước vào một căn phòng của một nghệ nhân chuyên nghiệp vậy." Diệp U nhìn các mô hình xếp gỗ trong tủ, nhịn không được cảm thán một câu.
"Cái này gọi là chuẩn mão." Lục Tẫn từ trên bàn hai bộ phận mình vừa mới làm, uốn nắn lý thuyết của Diệp U, "Bộ phận lồi ra là do chuẩn, bộ phận lõm vào là mão, kiến trúc cổ của chúng ta chủ yếu cũng làm trên phương thức này."
"Ồ ồ, tôi có nghe qua, đồ dùng trong nhà thời cổ đại, cũng là làm theo phương thức này phải không?"
"Đúng vậy."
"Tất cả chỗ này đều là do anh làm sao?"
"Cũng không phải." Lục Tẫn đi đến trước tủ, cẩn thận từng li từng tí từ bên trong cầm cầm một tòa nhà thu nhỏ thời Đường ra, "Đây là công ty bạn học tôi làm, hiện tại người làm mô hình xếp gỗ theo kiểu chuẩn mão không nhiều, bất quá anh ta hi vọng thông qua loại phương thức này, có thể có càng nhiều người biết đến và hiểu được truyền thống văn hóa của chúng ta."
"Vậy thì tốt quá! Cái này có thể mua không, tôi muốn ủng hộ một cái."
Lục Tẫn đem mô hình xếp gỗ đặt lại về, từ phía dưới ngăn tủ cầm một bộ mới tinh ra: "Chỗ này tôi chỉ có một bộ, nếu cô thích thì có thể tặng cho cô. Bất quá xếp cái này cần sự kiên nhẫn."
Diệp U không nghĩ tới mình sẽ tìm thấy Lục Tẫn, còn có thể nói điều đó. Chơi gái mà tặng một bộ xếp gỗ, không có gì là lạ: "Cái này thật ngại quá."
Ở một góc không dễ thấy Lục Tẫn khẽ cong môi: "Không có gì, thêm một người hiểu rõ truyền thống văn hóa, bộ xếp gỗ này cũng coi như hoàn thành sứ mệnh của nó."
"Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh nha." Diệp U đem bộ xếp gỗ cầm tới, nhìn cái hộp vô cùng to lớn kia mà có chút phát sầu, "Nhưng cái này cũng to quá, tôi không thể ôm về được."
Lục Tẫn đang muốn nói cái gì, Diệp U liền nhìn anh nói: "Nếu không liền để để ở chỗ anh đi, tôi mỗi ngày đến đây xếp gỗ, có thể chứ? Nếu có chỗ nào không biết, tôi có thể hỏi anh."
Lục Tẫn: "..."
Lục Tẫn nhất thời không nói gì, Diệp U cũng không có thúc giục, cô chỉ mở to mắt nhìn Lục Tẫn.
"..."
Cuối cùng, Lục Tẫn đành chịu thua, "Được."
Diệp U lập tức nói: "Vậy mỗi ngày tới giờ ngủ trưa tôi liền tới tìm anh?"
"Được.."
"Cứ quyết định như vậy đi." Diệp U trong lòng trong bụng nở hoa, cô thật đúng là tiểu quỷ!
"Đúng rồi, anh đối với kiến trúc cổ hiểu rõ như vậy, có thể hướng dẫn họa sĩ của chúng tôi vẽ không?" Sau khi lôi kéo được cảm tình, Diệp U vẫn không quên nhiệm vụ của mình, "Công ty của chúng tôi có làm một trò chơi anh biết không? Đấy là một trò chơi dựa trên khung cảnh cổ đại, nên có dính đến số lượng lớn kiến trúc cổ. Trước đó một thời gian, có người chơi đã vạch ra sai lầm trong kiến trúc trò chơi, nhưng mà họa sĩ của chúng tôi cũng không phải chuyên nghiệp, rất nhiều chỗ đều là lên mạng tham khảo, cho nên không biết anh có thể hay không.."
Lục Tẫn: "..."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không.." Diệp U kịp thời đem chữ "Chơi gái" chữ nuốt xuống, "Nếu anh đồng ý, anh có thể dựa theo giá thị trường thu lệ phí."
"Cũng không phải vấn đề tiền bạc." Lục Tẫn nghĩ nghĩ, cùng với cô bàn bạc, "Để tôi suy nghĩ một chút đi."
"Được." Diệp U cũng không muốn ép buộc, đáp ứng để anh suy nghĩ một chút. Cô hướng Lục Tẫn nói: "Vậy tôi liền bắt đầu xếp gỗ?"
"Được." Lục Tẫn đem đồ trên bàn lại sửa sang lại một chút, dành ra một chỗ cho Diệp U, "Cô ngồi đây đi."
"Được!" Diệp U thành thành thật thật ngồi xuống, bắt đầu mở hộp.
Thời điểm Diệp U ở chỗ Lục Tẫn học tập kiến thức truyền thống, Hỉ thúc lại đi một chuyến đến chùa Thanh Tịnh.
Bình thường ông đều là một tháng đi một lần, lần này mới cách một ngày đã lại tới, đúng là khác thường.
"Ông đừng gấp, có lời gì từ từ nói." Ba Lục Tẫn quen biết Hỉ thúc lâu như vậy, chưa từng thấy dáng vẻ vội vã, nóng nảy của Hỉ thúc như vậy.
Hỉ thúc lại không thể bình tĩnh được: "Tôi sao có thể không vội a, Lục Tẫn cậu ấy đều đã học xong cách đánh mạt chược! Còn là Diệp tiểu thư chỉ dạy! Tôi buổi sáng hỏi cậu ấy việc này, thằng bé còn nói với tôi, mạt chược là quốc túy của chúng ta, ông không học, tôi không học, nó sẽ thất truyền."
Lời đến đây, Hỉ thúc càng nóng nảy kịch liệt hơn: "Lời này nghe xong cũng biết là Diệp tiểu thư dạy!"
"..."
Ba Lục Tẫn trầm mặc một chút, mới mở miệng khuyên giải Hỉ thúc, "Kỳ thật lời này nói cũng không sai."
"Không sai?" Hỉ thúc quả thực không thể tin được, "Lục Tẫn thế nhưng là con trai của ngài, ngài không sợ cậu ấy bị người khác ảnh hưởng xấu sao?"
Ba Lục Tẫn khẽ thở dài: "Thằng bé nhiều năm như vậy, một mực sống gò bó theo khuôn phép, có lẽ gặp được kiểu người giống vị Diệp tiểu thư, cũng là một loại may mắn."
"Đây mà gọi là may mắn?" Hỉ thúc tức giận ngồi xuống, "Ngài lần trước nói với tôi cái gì, Lục Tẫn muốn nói yêu đương? Được, nếu như cậu ấy khăng khăng muốn yêu, tôi cũng không quản được, dù sao ngài là cha ruột mà còn mặc kệ. Nhưng bất kể như thế nào, đối tượng cũng không thể là vị Diệp tiểu thư kia!"
Ông thấy Lục Tẫn là vì ở trong sơn trang quá lâu, chưa từng gặp qua quá nhiều phụ nữ, cho nên mới nhất thời bị Diệp tiểu thư che mắt. Nếu giới thiệu mấy vị tiểu thư thế gia xinh đẹp, anh nhất định sẽ tỉnh ngộ.[/BOOK]
[BOOK]Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp U quay về phòng định ngủ trưa. Mấy ngày gần đây sáu giờ sáng cô đều phải dậy ăn điểm tâm, buổi trưa đến giờ đều mệt rã rời, nhưng hôm nay không giống vậy, cô nằm ở trên giường nửa giờ, sửng sốt ngủ không được.
Không chỉ có ngủ không được, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh hạn chế độ tuổi.
"..."
Từ sau khi ở trong lương đình nhắc đến nốt ruồi trên bụng của Lục Tẫn, cô liền bắt đầu cảm thấy không ổn.
Cô suốt hai mươi sáu năm rõ ràng không phải như vậy, đều là Lục Tẫn hại cô!
Diệp U tức giận trở mình, cô thừa nhận, mấy ngày đầu, cô cũng có nhớ tới đêm đó, nhưng thời gian trôi, loại bệnh trạng này đã dần dần biến mất, ai biết hôm nay lại tái phát nữa nha! Cô dứt khoát ngồi dậy, học Lương tiên sinh dáng vẻ ngồi xuống, nhưng càng như vậy, hình ảnh đêm đó lại càng hiện lên rõ ràng
Đúng, phụ nữ trưởng thành có nhu cầu về sinh lí đều là bình thường, chúng ta không nên vì thế cảm thấy xấu hổ, lúc này, thuận theo mong muốn của bản thân là được :)
Thế là cô bò lên, thay quần áo khác ròi tản bộ đi đến viện của Lục Tẫn. Cô cũng không phải đến là muốn làm gì, cô chỉ đơn thuần là đến xem.
Cửa viện của Lục Tẫn lúc này được mở ra, Diệp U đứng ở cửa nhìn vào, thử thăm dò hô một tiếng: "Tiểu Lục, anh ở đâu tiểu Lục?"
Thanh âm của cô không lớn, nhưng viện của Lục Tẫn cũng thật lớn, cô hô xong trong hậu viện nhất thời không có tiếng trả lời.
"Được, hẳn là không có nghe thấy." Cứ như vậy lẩm bẩm một câu, Diệp U thản nhiên đi vào.
Phía trước viện trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, đi thẳng con đường mòn vào sâu còn có một cái đình. Cái đình này được xây đặc biệt đẹp, nóc đình được xây bằng ngói lưu ly mà hôm đó Diệp U đã thấy qua, nhưng nó là dùng ngói lưu ly ba màu được trải lên vô cùng tinh tế, phối màu hài hòa, tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn có chút mộng ảo.
Diệp U nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, mới tiếp tục đi vào bên trong. Phía trước là một tòa nhà hai tầng xây kiểu kiến trúc cổ, bốn phía hành lang vây quanh, hẳn là nơi mà bình thường Lục Tẫn sinh hoạt hàng ngày. Diệp U đi vài bước, phát hiện mặt đất cũng sử dụng loại đá ngói ghép thành hình nai con, bộ dáng hoạt bát đáng yêu.
Sơn trang trải đất có rất nhiều kiểu hoa, Diệp U đã sớm phát hiện, bất quá cô vẫn là lần đầu nhìn thấy nai con, mà lại là xuất hiện bên trong viện của Lục Tẫn. Lúc giảng đạo lý nhìn bề ngoài không nghĩ Lục Tẫn lại là người có tâm hồn trẻ nhỏ.
"Tiểu Lục?" Cô không tiếp tục đi vào bên trong, mà là đứng tại chỗ, lại hô vài tiếng, rồi từ tiểu Lục biến thành nai con, "Nai con anh ở đâu?"
Lục Tẫn tay đang gọt đầu gỗ có chút dừng lại, anh giống như nghe được tiếng Diệp U. "Nai con, tôi là Diệp U."
Tiếng Diệp U lần nữa truyền đến, Lục Tẫn xác định chính mình không có nghe lầm. Anh thả công cụ trên tay xuống, lại đi rửa tay, rồi nhấc chân đi ra phía ngoài.
Diệp U đứng tại trước viện, còn hướng ánh mắt nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lục Tẫn ra, ánh mắt cô vốn sáng ngời càng thêm có thần thái: "Nai con, anh ở đây thật sao?"
"Ừm." Lục Tẫn nhẹ gật đầu, xuyên qua hành lang từ trên bậc thang đi xuống, "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cũng không có, tôi chỉ là ngủ trưa không được bèn đi dạo qua nơi này, trông thấy cửa viện mở." Diệp U nói dối con mắt cũng không nháy một cái, "Viện của anh thật đẹp, tôi có thể tham quan một chút không?"
Viện của Lục Tẫn đương nhiên là xin miễn tham quan, bởi vì đây là nơi ở tư nhân của anh, nhưng đối với Diệp U trước mặt, tư nhân hay không dường như không phải điểm quan trọng.
"Có thể." Lục Tẫn khẽ gật đầu một cái.
Diệp U cao hứng nói: "Quá tốt rồi, tôi vừa mới nhìn thấy cái đình kia của anh, xây lên cũng thật quá tinh xảo."
Lục Tẫn thuận theo tầm mắt của cô nhìn sang, kia chính là đình Xuân Phong: "Cô thích đình cái này?"
"Đúng vậy a, nóc nhà thật xinh đẹp, cái kia rủ xuống sống lưng bên trên chính là sống lưng thú đi, tôi trước đó tại sảnh Diêu Hương có gặp qua."
"Đúng vậy." Lục Tẫn lại gật đầu một cái, qua một hồi anh mới mở miệng, "Đình Xuân Phong là tôi thiết kế, nóc đình là dùng ngói lưu ly ba màu xây trước đó trong hoàng thất ở thời cổ đại có dùng đến."
Diệp U ngẩn người: "Đây là chính anh thiết kế?"
"Đúng vậy, sau khi vẽ xong bản vẽ, tìm chuyên gia ở chỗ này xây lên." Lục Tẫn thấy Diệp U biểu lộ hơi kinh ngạc, lại bổ sung một câu, "Tôi học chuyên ngành về cái này."
Diệp U mặc dù cùng Lục Tẫn có qua lại, nhưng đối với anh kì thật biết rất ít, lúc này nghe anh nói vậy, cô có hơi giật mình: "Thì ra là vậy, bên trong sơn trang còn có kiến trúc nào do anh thiết kế không?"
Lục Tẫn nói: "Ban đầu thiết kế sơn trang vốn là do ông nội tôi làm, về sau trải qua tay cha tôi, rồi lại truyền đến tôi, cũng cải tiến không. Bất quá nếu giống với đình Xuân Phong, hoàn toàn qua tay tôi không nhiều."
"À.." Diệp U chậm rãi nhẹ gật đầu, trong lòng không có suy nghĩ gì khác.
Lục Tẫn lại giống như là có chút để ý, trầm ngâm một chút lại bổ sung: "Gian phòng của tôi bên cạnh có rất nhiều mô hình xếp gỗ do tôi làm, cô có muốn nhìn một chút không?"
"Tất nhiên rồi!" Diệp U cầu còn không được đâu, "Vậy anh dẫn tôi đi nhìn xem."
Lục Tẫn đưa cô ra hậu viện, từ phòng khách xuyên qua, Diệp U mới phát hiện nguyên lai trong này còn lớn đến vậy. Ngoại trừ tòa nhà Lục Tẫn dùng để sinh hoạt thường ngày ra, hậu viện bên này còn có một phòng trà, một nơi Lục Tẫn chuyên dùng để làm nghề mộc.
Trong phòng này có một cỗ mùi hương đầu gỗ tươi mát, ở giữa kê một cái bàn thật lớn, trên mặt bàn đặt rất nhiều loại công cụ dùng để khắc gỗ cùng một số linh kiện. Bên trong tủ trưng bày, bày biện tất cả đều là mô hình xếp gỗ Lục Tẫn làm.
"Trời ạ, giống như bước vào một căn phòng của một nghệ nhân chuyên nghiệp vậy." Diệp U nhìn các mô hình xếp gỗ trong tủ, nhịn không được cảm thán một câu.
"Cái này gọi là chuẩn mão." Lục Tẫn từ trên bàn hai bộ phận mình vừa mới làm, uốn nắn lý thuyết của Diệp U, "Bộ phận lồi ra là do chuẩn, bộ phận lõm vào là mão, kiến trúc cổ của chúng ta chủ yếu cũng làm trên phương thức này."
"Ồ ồ, tôi có nghe qua, đồ dùng trong nhà thời cổ đại, cũng là làm theo phương thức này phải không?"
"Đúng vậy."
"Tất cả chỗ này đều là do anh làm sao?"
"Cũng không phải." Lục Tẫn đi đến trước tủ, cẩn thận từng li từng tí từ bên trong cầm cầm một tòa nhà thu nhỏ thời Đường ra, "Đây là công ty bạn học tôi làm, hiện tại người làm mô hình xếp gỗ theo kiểu chuẩn mão không nhiều, bất quá anh ta hi vọng thông qua loại phương thức này, có thể có càng nhiều người biết đến và hiểu được truyền thống văn hóa của chúng ta."
"Vậy thì tốt quá! Cái này có thể mua không, tôi muốn ủng hộ một cái."
Lục Tẫn đem mô hình xếp gỗ đặt lại về, từ phía dưới ngăn tủ cầm một bộ mới tinh ra: "Chỗ này tôi chỉ có một bộ, nếu cô thích thì có thể tặng cho cô. Bất quá xếp cái này cần sự kiên nhẫn."
Diệp U không nghĩ tới mình sẽ tìm thấy Lục Tẫn, còn có thể nói điều đó. Chơi gái mà tặng một bộ xếp gỗ, không có gì là lạ: "Cái này thật ngại quá."
Ở một góc không dễ thấy Lục Tẫn khẽ cong môi: "Không có gì, thêm một người hiểu rõ truyền thống văn hóa, bộ xếp gỗ này cũng coi như hoàn thành sứ mệnh của nó."
"Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh nha." Diệp U đem bộ xếp gỗ cầm tới, nhìn cái hộp vô cùng to lớn kia mà có chút phát sầu, "Nhưng cái này cũng to quá, tôi không thể ôm về được."
Lục Tẫn đang muốn nói cái gì, Diệp U liền nhìn anh nói: "Nếu không liền để để ở chỗ anh đi, tôi mỗi ngày đến đây xếp gỗ, có thể chứ? Nếu có chỗ nào không biết, tôi có thể hỏi anh."
Lục Tẫn: "..."
Lục Tẫn nhất thời không nói gì, Diệp U cũng không có thúc giục, cô chỉ mở to mắt nhìn Lục Tẫn.
"..."
Cuối cùng, Lục Tẫn đành chịu thua, "Được."
Diệp U lập tức nói: "Vậy mỗi ngày tới giờ ngủ trưa tôi liền tới tìm anh?"
"Được.."
"Cứ quyết định như vậy đi." Diệp U trong lòng trong bụng nở hoa, cô thật đúng là tiểu quỷ!
"Đúng rồi, anh đối với kiến trúc cổ hiểu rõ như vậy, có thể hướng dẫn họa sĩ của chúng tôi vẽ không?" Sau khi lôi kéo được cảm tình, Diệp U vẫn không quên nhiệm vụ của mình, "Công ty của chúng tôi có làm một trò chơi anh biết không? Đấy là một trò chơi dựa trên khung cảnh cổ đại, nên có dính đến số lượng lớn kiến trúc cổ. Trước đó một thời gian, có người chơi đã vạch ra sai lầm trong kiến trúc trò chơi, nhưng mà họa sĩ của chúng tôi cũng không phải chuyên nghiệp, rất nhiều chỗ đều là lên mạng tham khảo, cho nên không biết anh có thể hay không.."
Lục Tẫn: "..."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không.." Diệp U kịp thời đem chữ "Chơi gái" chữ nuốt xuống, "Nếu anh đồng ý, anh có thể dựa theo giá thị trường thu lệ phí."
"Cũng không phải vấn đề tiền bạc." Lục Tẫn nghĩ nghĩ, cùng với cô bàn bạc, "Để tôi suy nghĩ một chút đi."
"Được." Diệp U cũng không muốn ép buộc, đáp ứng để anh suy nghĩ một chút. Cô hướng Lục Tẫn nói: "Vậy tôi liền bắt đầu xếp gỗ?"
"Được." Lục Tẫn đem đồ trên bàn lại sửa sang lại một chút, dành ra một chỗ cho Diệp U, "Cô ngồi đây đi."
"Được!" Diệp U thành thành thật thật ngồi xuống, bắt đầu mở hộp.
Thời điểm Diệp U ở chỗ Lục Tẫn học tập kiến thức truyền thống, Hỉ thúc lại đi một chuyến đến chùa Thanh Tịnh.
Bình thường ông đều là một tháng đi một lần, lần này mới cách một ngày đã lại tới, đúng là khác thường.
"Ông đừng gấp, có lời gì từ từ nói." Ba Lục Tẫn quen biết Hỉ thúc lâu như vậy, chưa từng thấy dáng vẻ vội vã, nóng nảy của Hỉ thúc như vậy.
Hỉ thúc lại không thể bình tĩnh được: "Tôi sao có thể không vội a, Lục Tẫn cậu ấy đều đã học xong cách đánh mạt chược! Còn là Diệp tiểu thư chỉ dạy! Tôi buổi sáng hỏi cậu ấy việc này, thằng bé còn nói với tôi, mạt chược là quốc túy của chúng ta, ông không học, tôi không học, nó sẽ thất truyền."
Lời đến đây, Hỉ thúc càng nóng nảy kịch liệt hơn: "Lời này nghe xong cũng biết là Diệp tiểu thư dạy!"
"..."
Ba Lục Tẫn trầm mặc một chút, mới mở miệng khuyên giải Hỉ thúc, "Kỳ thật lời này nói cũng không sai."
"Không sai?" Hỉ thúc quả thực không thể tin được, "Lục Tẫn thế nhưng là con trai của ngài, ngài không sợ cậu ấy bị người khác ảnh hưởng xấu sao?"
Ba Lục Tẫn khẽ thở dài: "Thằng bé nhiều năm như vậy, một mực sống gò bó theo khuôn phép, có lẽ gặp được kiểu người giống vị Diệp tiểu thư, cũng là một loại may mắn."
"Đây mà gọi là may mắn?" Hỉ thúc tức giận ngồi xuống, "Ngài lần trước nói với tôi cái gì, Lục Tẫn muốn nói yêu đương? Được, nếu như cậu ấy khăng khăng muốn yêu, tôi cũng không quản được, dù sao ngài là cha ruột mà còn mặc kệ. Nhưng bất kể như thế nào, đối tượng cũng không thể là vị Diệp tiểu thư kia!"
Ông thấy Lục Tẫn là vì ở trong sơn trang quá lâu, chưa từng gặp qua quá nhiều phụ nữ, cho nên mới nhất thời bị Diệp tiểu thư che mắt. Nếu giới thiệu mấy vị tiểu thư thế gia xinh đẹp, anh nhất định sẽ tỉnh ngộ.[/BOOK]