Bạn được Ynhi92 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Nhạt

Người vô sắc

Tâm vô hoa

Lời vô ý

Ngẫm đời vô vị, nhân sinh lòng bạc bẽo

Một kiếp phù du bỗng nhạt nhòa.
Đã lâu không có thơ

Đã lâu không có thơ

Chỉ có giấc mơ nằm trên mái nhà

Chỉ có những ngày vội vã đi xa

Rồi trở về buồn miên man như vừa đánh mất chính ta

Đã lâu không có thơ

Mấy lần tình cờ gặp người mà mình không nhớ

Không có trà, không có màu xanh, không có lòng thành

Chẳng thể kì vọng nhiều ở nơi những con chữ không thể nào mọc nổi

Rất nhiều câu hỏi vu vơ

Ta làm sao nhớ?

Đã lâu không có thơ

Thành phố lặng tờ qua bao ngày tháng

Ta cứ lãng đãng nhảy múa cùng những vì sao

Bầu trời thật khó trao cho sinh mệnh này điều gì ở trên cao

Đã lâu không có thơ

Vì chính mình tan vỡ, hư hao?

Vì ám ảnh bởi những giấc chiêm bao

Hay vì mình chưa vá lành vết thương năm nào

Vẫn còn chật vật và rất đau?

Thủy 21.10.2025
Cảm ơn quà của Chì nha! Tình hình này nhận quà mà thấy ngại á =))

Nhưng mà rất là.. <3 <3 <3
Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng Chạp là tôi lại nghe khắp nơi rộn ràng câu hỏi quen thuộc: "Mua được vé tàu Tết chưa?"

Nghe tưởng nhẹ tênh, nhưng với người xa quê, câu hỏi ấy khiến tim khẽ nhói. Vì có vé là có Tết, là chắc chắn được về nhà. Còn chưa có.. Thì lòng cứ bồn chồn như ngồi trên chảo lửa. Tôi nhớ có lần anh bạn ở Sài Gòn canh vé suốt ba ngày mà vẫn trượt, chỉ biết cười:

"Giờ tao ước làm con mèo để chui vào balo ai đó mà về quê."

Câu nói khiến cả bàn cười, nhưng ai cũng hiểu, Tết mà không được về, buồn lắm. Ngày nhỏ, tôi mơ được đi tàu một lần. Giờ đi quen rồi, nhưng mỗi lần tàu rời ga, lòng vẫn bồi hồi. Ngồi nhìn những cánh đồng trôi qua, nghe tiếng bánh sắt "lạch cạch.. Lạch cạch..", thấy như mình đang trôi ngược về tuổi thơ.

Giờ đây, mua vé tàu Tết không còn là cuộc chiến chen chúc. Chỉ cần vài thao tác trên điện thoại, người ở xa như Nhơn Châu, Gia Lai cũng dễ dàng đặt vé, thanh toán, nhận vé điện tử trong vài phút. Không cần xếp hàng, không cần chui balo ai nữa!

Một tấm vé nhỏ, nhưng đủ để nối gần hai đầu nỗi nhớ. Khi tàu dừng ở ga cuối, chỉ cần thấy nồi bánh chưng nghi ngút khói và nụ cười người thân ngoài sân - là biết, mình đã thật sự về nhà.
Back