Người ta chỉ là thuận miệng nói còn bạn lại tùy tiện cảm động.
Cảm động rất dễ, thuận miệng nói cũng rất dễ.
Nhưng tổn thương rồi liệu có dễ trở lại như lúc ban đầu hay không?
Quá đủ cho một bữa tối rồi huhu, một ca khúc về ngoại và một ca khúc về mẹ, về những cảm xúc tiếc nuối và mất mát. Một bên là ca khúc cất lên bằng tất cả cảm xúc trào dâng, còn một bên là ca khúc nhẹ nhàng mà âm ỉ. Tất cả quá đủ cho một buổi tối trời mưa như hôm nay, để mình nhắm mắt lại mà nghĩ xem mình đang day dứt vì điều gì?
(Mình xin phép bình luận nhé, bạn có thể xoá!)