Em có biết không, nước mắt anh đã từng rơi rất nhiều
Khi anh quyết định xa, người con gái anh rất yêu
Đặt tay lên khóe mi, bây giờ chỉ cay mắt thôi
Bởi vì cái sự giá lạnh mà anh xây dựng đang dắt lối
Gặp lại em, bắt gặp ánh mắt ấy một lần nữa
Em vẫn đẹp, có lẽ là đẹp hơn xưa
Nhưng mà vẻ đẹp đó, anh chỉ dám nhìn ngắm
Không mong muốn một lần nào nữa, phải chìm đắm
Cái câu hỏi mà anh đặt ra, em vẫn cố tránh né
Cho đến lúc anh đi thật xa, em mới chịu nhận ra
Tình cảm anh trao em, là chân thành nhất
Chấp nhận tất cả đau thương, còn kỉ niệm để dành cất