Tình ta nát tan vỡ tan rồi Tình xa người xa khuất xa rồi Anh nhớ em nhớ một nụ cười Người đi xa mãi xa rồi
Đêm đêm nhớ một bóng hình giật mình tỉnh giấc bóng hình trong sương thì thầm gọi một tiếng thương người đi chẳng ngoảnh bóng mờ cơn mưa bất chợt phủ mờ màn đêm tiếng ai trong gió vọng về người hãy quên đi lối về ngày xưa ngẹn ngào tiếng nấc trong đêm người chẳng còn nữa bóng đêm nặng lòng tình anh với em còn son người ở bên đấy có còn nhớ anh .......
Đêm đông lạnh lẽo nhớ người yêu Người đã xa khuất một cõi người Nhớ em văng vẳng hồn trong gió Thì thầm bên tai nỗi nhớ nhung Trời cao như hờn phận hồng nhan Đã cướp em đi giữa tuổi hồng Để lại chàng khờ với đớn đau Ngày qua ngày đêm lại cô đơn Nước mắt lại rơi nhớ đến người Tưởng em trở về dỗ giấc mộng Giật mình mở mắt lại lệ rơi Chỉ có màn đêm em chẳng còn Gió đông lại lùa rít từng cơn Có phải tiếng em khẽ giận hờn Tuổi xuân chỉ được đến thế thôi Mưa bay phủ kín màn sương lạnh Chẳng phải bóng em đã hiện về Để tôi tưởng em vẫn bên đời Vẫn cười mủm mỉm với đôi môi Vẫn chạy vẫn ca hát với đời Tình ta chỉ được đến đây thôi Hẹn em một sớm khi đông tàn Anh sẽ bên em dưới nấm mồ Chẳng còn xa cách khi im lìm Hai ta sẽ thành đôi bướm nhỏ Đập dìu cùng nhau đón mù xuân.
Đêm khuya nhung nhớ bóng hình Đẫu đã yên nghỉ lúc mình còn yêu Đêm khuya thức giấc bàng hoàng Cứ ngỡ em về, đôi hàng lệ rơi Em đi vừa mới đôi mươi Em xa khuất để lại một trời thương Nhớ em nhớ những canh dòng Về bên giấc mộng đau lòng biệt ly Bây giờ lặng lẽ cút côi Mình anh một bóng rã rời xác thân Nhiều đêm tự trách ông trời Vì sao lại lỡ lìa đời tuổi xuân Nhiều đêm lặng lẽ âm thầm Chìm trong nhung nhớ đầm đìa mắt môi
Đậy đi em Mặt trời đã lên trên biển kìa Ánh sáng bình mình đỏ rực trời Hay lửa phương đông báo hiệu mùa Thức dậy đi em đã điểm giờ Cha mẹ đang khóc em biết không? Gà gáy phương xa cũng vọng về Thức dậy đi em đừng ngủ mãi Ai khóc thương ai hờn giận mãi Tiếng mõ đêm khuya đã tạnh rồi Ai khóc cho em ngoài ải bắc Có phải hồn em tựa gió sương Thả hồn trong gió về sớm mai Mặt trời đã lên trên đỉnh đầu Tiếng khóc ai oán già tiễn trẻ Thức dậy mau đi nằm chi mãi Sắp đếngiờ đưa, tiễn em về Đến nơi yên nghỉ với gió sương Dậy đi em đừng nằm mãi thế Người sắp đưa em về với trời Sao em nằm mãi im lặng thế ? Có phải hờn anh những tháng ngày Đai đi, dậy đi anh xin lỗi Lời nói muộn màng với bia nàng!
Nhớ ai như nhớ bà tôi nhớ trong nhớ ngoài nhớ mái tóc bạc nhớ giữa trưa hè nắng đổ Nan quạt ngày hè nắng đổ sau hè Link
lưu để nhớ một người. Dậy đi em! Dậy đi em, nơi xa vắng im lìm Để mình anh bên bia mộ quạnh hiu Ngày nào vẫn bước chung đôi phố phường Sao em lại để đời mình anh bước. Dậy đi em, đôi mắt xanh nước biển. Khóe mi cay hai hàng nước chảy dài Nhớ em nhiều, niềm đau a chôn giấu Em đi rồi , nỗi đau càng thắt lại. Đậy đi em, mùa thu tới rồi đó Anh sai rồi , sao em nỡ buông lơi Sáu năm rồi em chưa gọi “anh yêu” Sáu năm rồi vẫn chưa quên hình bóng. Dậy đi em, hoàng hôn màu đỏ úa Em hứa rằng cuộc đời mãi bên anh Ngắm biển xanh khi hoàng hôn xuống Em tựa đầu cùng anh nghe song vỗ. Dậy đi em, đưng nằm ngủ mãi thế Đừng để tình héo úa theo thời gian Dậy đi em đừng cứ mãi lặng im Bỏ lại anh giữa mùa dông lạnh giá, Dậy đi em ,dậy đi em!