Nàng nằm đó, thân thể mục rửa cùng nỗi oan khuất không ai thấu. Nàng nhắm mắt, để che đi niềm bi thương mà số phận mang lại. Xứng danh là tiểu thư đài cát thì đã sao, bây giờ cũng chỉ là một cái xác mặc người chà đạp mà thôi.
Than ôi, phận nữ nhi hiền lành
Dòng đời đưa đẩy biết về nơi đâu...