Chương 43: Mềm Không Ăn – Cứng Cũng Không Ăn.
Toàn thân vô lực bị hất ra phía sau, lại một lần nữa hắn ra tay cứu nàng. Hắn không ngại bản thân đẫm máu đuổi theo Túc Nhân Hòa đến tận đây là vì nàng sao? Đôi mắt Nguyệt Minh đẫm lệ ngước nhìn bóng lưng của người đang che chở cho mình. Thấy hắn...
Chương 42: Hoàng Kim Liên Hoa (nhị)
Túc Thiên Tuệ gật đầu, không thể không công nhận: "Đúng là từ lúc nàng ấy vào trong phòng đã không ngừng tỏa ra hương thơm mát của hoa sen."
Nghe thấy lời của trưởng thôn và Túc Thiên Tuệ, Thái hậu ra hiệu cho người dừng tay, bà thực sự muốn nhìn rõ đối thủ...
Chương 41: Hoàng Kim Liên Hoa (nhất)
Trong nhà gỗ, Thái Hậu thư thái uống trà và trò chuyện cùng Văn Ánh Hòa:
- Văn nhi, con yên tâm, trong mắt ai gia thì chỉ có một mình con là xứng đáng ở cạnh Túc nhi, con đã chịu khổ nhiều rồi, ai gia nhất định vì con đòi lại công bằng.
Nhớ lần đầu bà gặp...
Chương 40: Vấn Tội
Trước lời chất vấn của Thái Hậu, một cổ áp lực nặng nề bao trùm cả gian phòng. Trên gương mặt ai cũng đầy vẻ sợ hãi, đây rõ ràng là tội chết. Mọi người đều biết Thái hậu không phải là muốn nghe biện giải từ nàng. Mồ hôi đọng trên khóe mắt, Trưởng thôn toàn thân run rẩy, bởi...
Chương 39: Thái Hậu
Tính đến thì Nguyệt Minh cũng ở đây gần cả tháng. Tuy nói chỉ cần thay đổi cách suy nghĩ từ đóng cửa cố thủ thành mở cửa phát triển thì có thể giải quyết được vấn đề của Giang thành nhưng thực hiện quả thật không đơn giản. Từ ngày Túc Thiên Tuệ trình tấu kế hoạch cho Thánh...
Chương 38: Phù Quang Sơn
Trời còn chưa sáng, Túc Thiên Tuệ đã sắp xếp người đến đưa Nguyệt Minh lên xe ngựa hồi phủ, nàng thật sự khá khó chịu, tên này lúc nào cũng hấp tấp, không làm gì được nàng đành ngoan ngoãn nghe lời mặc người mang đi. Ngủ không yên giấc, lại không biết đường muốn trốn...
Chương 37: Kẻ Lộng Quyền (Tam)
Văn Thái Phó đứng nguyên, trợn mắt như trời trồng, lão không thể nói thêm một lời nào, toàn thân tím tái. Văn Ánh Hòa vội vàng chạy đến đỡ lão:
- Sao tỷ lại quy tội cho gia phụ như vậy? Những chuyện này vốn là vẫn chưa xảy ra.
Cô ta lại xoay người sang Túc Thiên...
Chương 36: Kẻ Lộng Quyền (nhị)
Nguyệt Minh không kịp phản ứng, kiệu thì nàng cũng đi được mấy lần nhưng cưỡi ngựa thế này thì đúng là lần đầu tiên. Nàng lo lắng, mặt dúi vào ngực, hai tay bấu chặc áo Túc Thiên Tuệ. Hạ nhẹ mắt, hắn mỉm cười: "Ngươi cũng biết sợ?"
Nàng chau mày ánh nhìn oán...
Chương 35: Kẻ Lộng Quyền (nhất)
Phía sau núi - An Thanh Cát
Rắc.. rắc (tiếng cành cây khô bị vỡ)
Trước gương mặt ủy khuất đến hoang mang của nữ nhân vừa bị phát hiện, nam nhân bạch y cũng chỉ bày ra gương mặt lãnh đạm nếu như không muốn nói là xem thường đến vô hạn.
- Hòa caca.. (nữ nhân nắc...
Dear Tinh tổng,
Mình hoàn toàn không có ý chống đối đâu. Nếu như bạn có đọc phần giới thiệu của mình bạn sẽ thấy mình có nói mình không biết giao tiếp.
Tuy nhiên Lưu Nguyệt Minh là đứa con tinh thần của mình. Dĩ nhiên khi mình cho con mình đi học việc đầu tiền là phải cố gắng để con mình tuân...
Dear Tinh Tổng,
Cám ơn tất cả các góp ý của bạn. Mình sẽ xem xét kỹ lại về phần ghi số và đong đếm về hội thoại. Tuy nhiên mình có thể khẳng định là không có chương nào trong truyện Lưu Nguyệt Minh dưới 900 từ.
Chương 34: Cầu Tình? Hái Sen.. Tặc? (nhị)
- Hà hiếp!.. Con mắt nào của ngươi thấy Bổn vương đang làm vậy? Thôi thì cứ cho là như vậy, thì ngươi cũng có thể không quan tâm. Bổn vương cũng không làm gì được. Chỉ tội cho đám điêu dân kia, không ai cứu. Nếu chúng muốn trách, cứ trách ông trời không...
Tôi và em quen nhau đã được tám năm rồi. Tôi thật sự đã cố gắng hết sức, mặc dù nghĩ rằng em sẽ đau và tôi cũng vậy nhưng điều đó cũng không thể khiến tôi ngừng suy nghĩ: "Chúng tôi nên kết thúc ở đây"
Nhớ lại ngày đó cách đây tám năm, cái ngày mà mấy thằng bạn vẫn hay chọc tôi: "Ngày xấu nhất...
Anh
Tác giả: Nhất Chi Nhất
* * *
Có nhiều lúc em ngồi thơ thẩn
Thật ngu ngơ ý nghĩ xuyên không
Nhìn thấy anh trong thời chinh chiến
Sức ngang trời dọc đất cùng ai
Như những nhà sử thi mô tả
Dáng hình anh hùng dũng oai nghiêm
Đôi mắt anh sắc lạnh như khiên
Giữa trận mạc hoang tàn oan...