Chương 15: Không thể kìm chế
Lý Giai Kỳ tắm xong, cô mặc chiếc váy ngủ màu hồng in những bông hoa nhỏ màu trắng, thật dễ thương. Chiếc váy buông theo hình dáng của cô, thật đẹp. Mái tóc đen dài vừa được sấy khô buông xõa đến ngang lưng. Làn da trắng ngần vừa được gột rửa bụi bặm như viên ngọc...
Chương 14: Phục vụ tôi
20h rồi, chắc đã đi được 7km rồi nhỉ. Cuối cùng, Lý Giai Kỳ đã nhìn thấy cánh cửa lớn của biệt thự Vân Sơn. Ôi, cái chân của cô muốn rụng ra để cô cầm trên tay ấy. Lý Giai Kỳ thất thểu bước vào phòng khách. Cố Đình Trạch đang ngồi xem tạp chí trước bàn đầy thức ăn, có vẻ...
Chương 13: Gọi không nghe máy
Lý Giai Kỳ hỏi lễ tân bệnh viện phòng bà nội nhưng bà đã ra viện rồi. Cũng phải thôi, đã một tuần rồi, nếu sức khỏe bà ổn định sẽ được ra viện thôi, mình nên vui chứ nhỉ, sao tâm trạng nặng nề thế này? Xuất viện rồi bà sẽ về nhà, nhưng mình đã bị đuổi, có thể tới...
Chương 12: Nhìn thấy gì vậy?
Mã Đạt đang đứng chờ, thấy Cố Đình Trạch với Lý Giai Kỳ cùng bước ra, hắn tưởng mình hoa mắt. Cố thiếu ngày càng lạ à nha. Đã đưa người về nhà, sáng ra lại cùng đi làm, giống như đang hẹn hò yêu đương vậy. Hắn có bị nhồi máu cơ tim vì suy nghĩ này hay không? Ôi bà...
Chương 11: Người giúp việc
"Chào buổi sáng, Trương quản gia." Lý Giai Kỳ uể oải.
"Chào buổi sáng, cô Lý. Đêm qua cô ngủ ngon không?"
Trương quản gia nhìn cô như biết cô ngủ không ngon rồi vẫn cố tình hỏi.
"Dạ, cũng tàm tạm ạ. Có thể do lạ nhà."
Lý Giai Kỳ nói rồi bước vào nhà bếp làm công...
Chương 10: Đây là nhà sao?
Nhà mà Cố Đình trạch nói chính là là khu biệt thự nằm trên núi Vân Sơn, đẹp nhất thành phố? Cả khu này chỉ có một ngôi nhà, chứng tỏ anh đã mua cả ngọn núi để làm biệt thự. Mẹ nó, không khỏi cảm thán mà, người có tiền thật biết hưởng thụ, sống một mình một ngọn núi...
Chương 9: Về nhà của tôi
Lý Giai Kỳ gạt nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn anh. Cả khuôn mặt chứa đầy nước mắt, hàng mi ướt mèm, đôi mắt long lanh đỏ nước khiến lòng anh trùng xuống.
"Nói tôi nghe, có chuyện gì?"
Cố Đình Trạch giảm âm lượng, cố gắng ôn nhu nói.
Lý Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn anh, một...
Chương 8. Nụ hôn đầu tiên
Cố Đình Trạch nhìn trán cô ướt đẫm mồ hôi, cô vừa khóc vừa gọi thê thảm như vậy, trong mơ có phải gặp chuyện gì thương tâm lắm không. Người phụ nữ này, lúc khắc chế bản thân thì bản lĩnh hơn anh, lúc mềm yếu thì tựa hồ làm bằng nước vậy. Rốt cục, cô ta gặp gì trong mơ...
Chương 7: Bố
Ngày thứ 5 trong bệnh viện.
Lý Giai Kỳ không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ biết như quay ngược thời gian trở về sống cùng bố mẹ ở Yên Sơn. Ngôi nhà nhỏ có ba người luôn cười nói vui vẻ. Mẹ nấu đồ ăn ngon nhất thế giới, bố luôn cưng chiều bế cô đi khắp núi tìm thuốc. Bố mẹ dạy...
Chương 6: Cô không tỉnh, xem tôi sẽ làm gì cô.
Ngày thứ năm trong bệnh viện.
Lý Giai Kỳ vẫn chưa tỉnh.
Cố Đình Trạch sắp xếp hộ lý của bệnh viện chăm sóc Lý Giai Kỳ, anh ta tới xem xét tình hình của cô vào mỗi buổi sáng và tối. Khổ thân cho Mã Đạt, anh ta thầm nghĩ mình đúng là thân trâu...
Chương 5: Trời đất bao lao, nơi đâu là nhà.
"Bà ơi.."
Lý Giai Kỳ hét lên chạy đến nâng bà nội. Chắc chắn bà nghe những lời vừa rồi của Lý Minh Viễn thì kích động không thôi, bệnh tim của bà lại tái phát. Bà không thể chịu đả kích này, đứa cháu mà bà hết lòng yêu thương đã làm ra chuyện đồi...
Chương 4: Dày công tính kế
"Thiếu gia, cứ để như vậy sao?" Trương quản gia cẩn thận mở miệng.
"Vậy ông muốn như thế nào?" Cố Đình Trạch vẫn lười biếng mở miệng
"Tôi nghĩ là chúng ta cần chút thông tin về cô gái kia."
Cố Đình Trạch nhếch miệng cười đầy ẩn ý, đưa cho ông ta một tấm thẻ nhỏ...
Chương 3: Cô ta là ai?
Cạch..
Cửa phòng được mở ra. Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng buông tay cô, ung dung bước ra ngoài. Lý Giai Kỳ lạnh đến phát run, cô lấy khăn tắm quấn lên người, nghe ngóng bên ngoài.
"Chào buổi sáng, thiếu gia."
Người đàn ông trung niên, mặc một bộ...
Chương 2: Tôi làm vậy để giúp anh
Người không còn sức nữa rồi nhưng phải cố thôi, giữa bị ăn thịt với đánh người mày chọn gì hả Lý Giai Kỳ? Mím môi cô nắm chặt bàn tay lấy hết sức đánh mạnh vào *huyệt Phong trì phía sau tai của hắn. Người đàn ông trợn mắt đầy kinh ngạc, chưa thốt lên lời nào...