Ngôn Tình Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu - TiểuNgư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TiểuNgư2512, 28 Tháng mười một 2020.

  1. TiểuNgư2512

    Bài viết:
    14
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến chiều tan học, Cố Tiểu Thất thì nhắn tin bảo Cố Tiểu Lạc về nhà, còn bảo Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng sẽ ở lại mình. Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng cứ nhất quyết ở lại với cô, cô không khuyên được nên đành thôi vậy.

    Ngay khi Cố Tiểu Thất chuẩn bị cầm khăn đi rửa rồi quay về lau bảng, thì Trương Dư Hoài và Du Thế Luân bước vào.

    Trương Dư Hoài thấy cô cầm khăn thì biết được cô định làm gì: "Cậu không cần làm đâu. Bọn tớ làm giùm cho. Cậu cứ về đi."

    Cố Tiểu Thất: "Không cần, các cậu còn phải trực nhật sân trường. Nếu mà còn giúp tớ thì các cậu sẽ về muộn lắm."

    Du Thế Luân cười nói: "Đừng khách sáo, cậu là bạn của Lục Dịch Thần, cũng có nghĩa là bạn của bọn tớ. Giúp đỡ là chuyện đương nhiên."

    Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng nghe vậy thì đều ngạc nhiên, ngay cả bản thân Cố Tiểu Thất cũng ngạc nhiên không kém.

    Cô là bạn của Lục Dịch Thần?

    Lục Dịch Thần chưa từng xem nữ sinh là bạn, điều này cô biết.

    Thực tế, cô chủ động đối xử tốt với Lục Dịch Thần, một phần là bạn cùng bàn, một phần là cô có ý nghĩ riêng của mình. Cô biết Lục Dịch Thần sẽ không coi cô là bạn, nhưng có thể sẽ nể mặt cô từng là bạn cùng bàn và đối xử tốt với anh, nếu sau này cô có chuyện gì, anh sẽ chịu giúp đỡ.

    Cô thực sự không cảm nhận được Lục Dịch Thần coi cô là bạn.

    Nhưng mà cũng không hẳn là hoàn toàn xa lạ.

    Đúng lúc này, giám thị bước vào, nhìn Trương Dư Hoài và Du Thế Luân mà nhăn mặt: "Sao hai em còn ở đây, còn không đi trực nhật, muốn bị trừ điểm sao?"

    Du Thế Luân chậc một tiếng: "Chỉ biết hăm dọa."

    Trương Dư Hoài thì nói nhỏ bên tai của Cố Tiểu Thất: "Dù sao thì cậu chỉ cần lau bảng là được. Bọn tớ sẽ nhanh chóng lên đây giúp cậu lau sàn."

    Nói rồi, hai người cùng đi theo giám thị xuống sân trường làm trực nhật.

    Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng thì nhanh chóng chạy đến bên người Cố Tiểu Thất. Mặt của hai người đều lộ rõ ra vẻ tò mò hiếu kỳ, Cố Tiểu Thất không cần hỏi cũng biết hai người hiếu kỳ chuyện gì. Cô chỉ đơn giản tường thuật lại chuyện xảy ra giữa cô và Lục Dịch Thần.

    Phạm Vũ Thắng cảm khái nói: "Lục Dịch Thần đối xử với cậu quả thực là có chút khác biệt."

    Lữ Thanh Ngân thì mặt tràn đầy ngạc nhiên nói: "Chắc không phải cậu ấy thích cậu chứ?"

    Cố Tiểu Thất còn chưa mở miệng thì Phạm Vũ Thắng đã nhanh chóng gõ đầu Lữ Thanh Ngân và nói: "Cậu điên à? Nữ sinh hay phụ nữ nào mà Lục Dịch Thần chưa gặp qua?"

    Lữ Thanh Ngân tức giận nói: "Ý cậu là Tiểu Thất kém lắm sao?"

    Phạm Vũ Thắng cười hì hì nói: "Tiểu Thất, tớ không có ý đó đâu, chỉ là.."

    Cố Tiểu Thất biết anh cũng không phải có ý đó, cười nói: "Tớ hiểu."

    Lữ Thanh Ngân ảo não nói: "Vậy là sao?"

    Phạm Vũ Thắng suy nghĩ sâu xa, nói: "Có lẽ cậu ấy thực sự xem Tiểu Thất là bạn?"

    Lữ Thanh Ngân thì lại cảm thấy không đúng, nhưng cô lại không có chứng cứ, hơn nữa Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần chỉ mới quen biết nhau có hai ngày, không đủ để kết luận điều gì. Cô phải quan sát kỹ càng mới được.

    Cố Tiểu Thất để lại hai người họ suy nghĩ loạn xạ, cô thì bước ra khỏi phòng, đi về phía bồn rửa tay dưới sân trường. Khi đi ngang qua Trương Dư Hoài và Du Thế Luân, họ vẫy tay chào cô, cô cũng vẫy tay cười chào họ. Nhưng lạ là, Lục Dịch Thần không hề ở đây, nhưng suy nghĩ lại thì cũng chả có gì lạ, bởi đây mới là con người thật sự của anh mà.

    Cô chưa từng làm bạn với nam sinh nào cả. Thử nghĩ mà xem, nữ sinh còn không muốn làm bạn với cô thì huống hồ gì nam sinh. Nếu Lục Dịch Thần coi cô thì đương nhiên là chuyện tốt, nếu anh thực sự là người bạn hợp với mình, cô cũng không ngại kết bạn với anh. Nếu không thì cứ giữ mối quan hệ theo kiểu bạn cùng bàn là được.

    * * *

    Lúc này, Lục Dịch Thần thì lại ở đang đứng trước cửa thư viện. Khuôn mặt anh lạnh lùng, tay thì bỏ vào túi, cứ đứng yên trước cửa mà không nhúc nhích. Người ra vào thư viện thấy anh thì lập tức nhanh chóng đi khỏi, không ai dám bước lên hỏi anh gì đó.

    Nói thật, Lục Dịch Thần đứng đây cũng chả biết tại sao nữa. Anh đi được một lúc rồi mới phát hiện mình đã đi đến cửa. Anh chuẩn bị rời khỏi, quay người lại, định nhấc chân lên bước đi thì phát hiện Cố Tiểu Thất đang đi về phía anh.

    Cố Tiểu Thất cũng hơi ngạc nhiên khi anh ở đây, chạy lại hỏi: "Sao cậu lại ở đây nhỉ?"

    Lục Dịch Thần mà cũng đến thư viện à?

    Không khoa học lắm!

    Hay anh đang chờ ai đó?

    Cố Tiểu Thất lại hỏi: "Cậu chờ ai đó?"

    Lục Dịch Thần nhìn ánh mắt sáng lấp lánh như ngôi sao, anh có chút không tự nhiên mà di chuyển ánh mắt: "Vậy còn cậu?"

    Cố Tiểu Thất cười nói: "À, tớ đi mua sách giùm cho Lữ Thanh Ngân, sau đó tớ sẽ trở về trực nhật tiếp."

    Lục Dịch Thần xoay người lại đối diện với cửa, lưng thì lại đối diện với Cố Tiểu Thất, khẽ nói: "Cùng nhau đi."

    Trong giọng nói có chút run rẩy và hưng phấn mà cả hai người đều không phát hiện.

    Cố Tiểu Thất vội vàng đi theo phía sau anh.

    Khi hai người bước vào thư viện, thì lại đổi thành Lục Dịch Thần đi theo phía sau Cố Tiểu Thất. Bởi anh cũng không biết vào thư viện làm gì, anh chỉ đơn thuần là muốn đi cùng với cô mà thôi.

    Cố Tiểu Thất lấy được sách mà Lữ Thanh Ngân cần, định đi tính tiền. Vừa xoay người thì đã cả người đều đập vào lòng của Lục Dịch Thần. Anh theo bản năng ôm người cô để cả hai được đứng vững lại.

    Khi đứng gần như vậy, Cố Tiểu Thất vốn dĩ thấp hơn Lục Dịch Thần một cái đầu. Cô ngước đầu lên thì đúng lúc chạm vào mắt của anh, anh cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô. Chỉ cần anh cúi người xuống một chút, hay cô nhón chân lên một chút, thì cả hai người đều sẽ môi chạm môi với nhau.

    Cố Tiểu Thất lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với một nam sinh khác, nam sinh này lại còn là Lục Dịch Thần. Mặt cô khẽ ửng đỏ, sau đó thì lui người lại, thoát khỏi cái ôm của Lục Dịch Thần.

    Cả hai người đều có chút ngượng ngùng, quay mặt đi không nhìn nhau. Cả hai đều không thấy được mặt và tai của đối phương đều đang ửng khá đỏ, chỉ cần nhìn là có thể phát hiện ra.

    Cố Tiểu Thất tim đập khá nhanh, lại bắt đầu có chút khó thở, nhưng ngược lại là không giống như những lần khác. Cô bỗng nhiên không khó chịu với cảm giác này, nhưng lại không nói được có gì lạ. Tay cô thì không

    Đợi một lúc thì cả hai người đều bình tĩnh lại, không còn cảm giác nóng ran ngay mặt và tai nữa. Thì quyết định xoay người lại giả vờ như không có gì xảy ra.

    Nhưng lúc xoay người lại, cả hai đều cùng một lúc xoay người, ánh mắt của hai người lại bỗng nhiên chạm vào nhau cùng một lúc. Hai người có chút ngẩn ra, nhưng ngay sau đó thì Cố Tiểu Thất giả bộ ho khụ một tiếng để che giấu đi sự ngượng ngùng này.

    Cố Tiểu Thất quyết định mở miệng trước: "Cậu tính mua gì không?"

    Lục Dịch Thần có chút suy nghĩ, nói: "Sách."

    Sau đó anh lại bổ sung một câu: "Tớ chưa mua sách."

    Cố Tiểu Thất lúc này mới hiểu ra tại sao anh lại đeo một cái cặp mà bên trong trống rỗng không có gì cả.

    Cố Tiểu Thất: "Vậy tớ dẫn cậu đi mua nhé!"

    Lục Dịch Thần: "Ừm."

    Thực ra anh cũng chỉ là lấy đại một lý do để che giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân. Cảnh tượng lúc nãy cứ luôn quanh quẩn trong đầu anh, trên tay còn lưu lại hơi ấm từ trên người của cô.

    Cảm xúc không rõ ràng đang lan tỏa bên trong lòng hai người, nhưng không có ai khó chịu với cảm xúc này. Chỉ là cũng không có ai muốn nhắc lại nó. Sự ngượng ngùng này có lẽ chỉ mới là sự bắt đầu giữa hai người họ nhỉ?
     
    chiqudoll thích bài này.
  2. TiểuNgư2512

    Bài viết:
    14
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đến chỗ cô thư viện để tính tiền, Cố Tiểu Thất nghĩ là tự ai nấy trả. Nhưng cô còn chưa kịp bỏ tay vào túi để lấy tiền thì Lục Dịch Thần bên cạnh đã móc ra một cái thẻ, trực tiếp đưa cho cô thư viện.

    "Hai em tính chúng hay tính riêng?" Cô thư viện cười hỏi.

    "Riêng." Cố Tiểu Thất nói.

    "Chung." Lục Dịch Thần nói.

    Hai người cùng lúc trả lời, Cố Tiểu Thất nhìn Lục Dịch Thần một cái, dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn anh.

    "Tiện." Lục Dịch Thần mỉm môi giải thích.

    "Ồ." Cố Tiểu Thất nhẹ nhàng trả lời.

    Cô nghĩ tính chung cũng được, lát ra ngoài thì cô sẽ trả tiền cho anh, như thế sẽ tiện hơn nhiều. Không cần mắc công cô thư viện phải tính tiền hai lần.

    Cô thư viện cười nhìn đôi bạn trẻ này, cảm thấy họ khá là xứng đôi với nhau. Cô muốn trêu chọc họ vài câu nhưng mà đây là trường cấp 3, yêu đương trong thời cấp 3 rất dễ bị lời ra tiếng vào, hơn nữa sẽ bị hiệu trưởng mắng. Cặp đôi này vì một câu nói của cô mà quan hệ trở nên rạn nứt thì cô sẽ áy náy lắm.

    "Đây, của em đây!" Cô thư viện tính xong thì trả thẻ lại cho Lục Dịch Thần.

    Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần khẽ gật đầu: "Cảm ơn!"

    Lục Dịch Thần lấy từng cuốn sách bỏ vào trong cặp, thuận tiện bỏ luôn cuốn sách mà Cố Tiểu Thất mua giùm cho Lữ Thanh Ngân vào cặp.

    Cố Tiểu Thất thấy vậy thì ngăn cản lại: "À, không cần phải thế đâu! Một cuốn sách mà thôi, tớ cầm vẫn được!"

    Lục Dịch Thần lạnh lùng trả lời: "Tiện."

    Cố Tiểu Thất: "..."

    Cô thư viện: "..."

    Cố Tiểu Thất nhìn ra được anh thuộc dạng một con người một khi đã muốn làm chuyện gì đó, thì dù người bên cạnh có nói cách nào cũng sẽ không thuyết phục được anh, dù chuyện đó lớn hoặc nhỏ, nên cô từ bỏ việc tranh luận với anh.

    Chỉ có một cuốn sách, cô không muốn đứng ở ngoài trường tranh luận vì một cuốn sách. Lục Dịch Thần là người rất dễ khiến người khác gây chú ý, cô mới không muốn bị như thế đâu. Cô không muốn mình làm trò cười trong mắt họ.

    Hai người họ chào tạm biệt cô thư viện sau đó đi ra ngoài thư viện. Cô thư viện nhìn theo bóng lưng hai người họ mà khẽ cười ra tiếng.

    Cách cậu ta theo đuổi con gái, quả thực khác người nhỉ.

    Lạnh lùng thì đã thôi, đã vậy còn tiết kiệm chữ như vàng.

    Haizz, hy vọng cô gái đó hiểu được tấm chân tình của cậu ta vậy.

    * * *

    Trên đường về lớp học, đi ngang qua sân trường, chỗ mà Trương Dư Hoài và Du Thế Luân trực nhật. Hai người thấy Lục Dịch Thần và Cố Tiểu Thất, liền đuổi theo bắt chuyện.

    "Này, Dịch Thần, cậu đi đâu thế? Tìm cậu nãy giờ, tính bỏ mặc bọn tớ, bắt bọn tớ làm giùm cậu à?" Trương Dư Hoài tức giận nói.

    Lục Dịch Thần lạnh lùng trả lời: "Không có."

    Du Thế Luân để ý được cặp treo trên vai của Lục Dịch Thần phồng lên, anh nhớ lúc vào lớp, cặp của cậu ấy không có phồng lên.

    "Cậu mua gì mà nhìn cặp cậu nặng thế?" Du Thế Luân tò mò hỏi.

    "Sách." Lục Dịch Thần trả lời.

    "Hả?" Trương Dư Hoài và Du Thế Luân cảm giác như não bị chậm một giây.

    Là bọn họ nghe sai?

    Hay là Lục Dịch Thần có bệnh?

    Du Thế Luân quay sang nhìn Cố Tiểu Thất: "Cậu ấy mua sách?"

    Cố Tiểu Thất gật đầu: "Ừm."

    Trương Dư Hoài nhìn Lục Dịch Thần, kinh ngạc hỏi: "Cậu có bệnh à Lục Dịch Thần?"

    Lục Dịch Thần nhíu mày nhìn Trương Dư Hoài, lạnh lùng nói: "Muốn chết?"

    Trương Dư Hoài lập tức trốn sau người Du Thế Luân, lè lưỡi với Lục Dịch Thần.

    Cố Tiểu Thất đứng bên cạnh khẽ cười. Quan hệ của bọn họ thật tốt, dù quen biết không đến một tuần, nhưng cô cảm thấy bọn họ cũng không giống như mọi người hay đồn đoán lắm.

    Cố Tiểu Thất quay sang nhìn Lục Dịch Thần, đưa tay ra, nói: "Cậu đưa tớ cuốn sách đi. Tớ phải lên lớp trực nhật!"

    Lục Dịch Thần cũng không lấy cặp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Cùng nhau."

    Cố Tiểu Thất 'a' một tiếng: "Không cần đâu.."

    Còn chưa đợi cô nói xong, thì Lục Dịch Thần đã nhấc chân lên đi về phía cầu thang lên lớp. Cô chào tạm biệt Trương Dư Hoài và Du Thế Luân và vội vàng chạy theo Lục Dịch Thần.

    Trương Dư Hoài khoác vai Du Thế Luân, nói: "Tớ cảm thấy cậu nói đúng."

    Du Thế Luân nghiêng đầu khó hiểu: "Hửm?"

    Trương Dư Hoài: "Không phải cậu nói Dịch Thần đối xử với Cố Tiểu Thất đặc biệt sao? Tuy cậu ấy có thái độ tốt bụng thật, nhưng tốt bụng đến mức này, tớ vẫn là lần đầu tiên thấy."

    Lục Dịch Thần tuy nổi tiếng là hay đánh nhau, ngỗ nghịch.. Nhưng thái độ lễ phép, lịch sự, cần có, anh vẫn là có, nhưng không hề 'tốt bụng' đến mức này.

    Nhường ghế, nhường chỗ, cúi chào với thầy cô, cũng biết nói cảm ơn và xin lỗi.. những chuyện này bọn họ thấy nhiều. Nhưng chuyện giúp đỡ người khác, làm người tốt bụng, thì bọn họ chưa từng thấy, hơn nữa còn là một nữ sinh.

    Trương Dư Hoài và Du Thế Luân cùng "chậc" một tiếng, tiếp tục trực nhật tiếp.

    * * *

    Lúc Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần về đến lớp, nhưng lại không hề thấy Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng đâu.

    Họ đi đâu rồi thế?

    Cô lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại để tắt âm, thành ra có tin nhắn của Lữ Thanh Ngân gửi tới mà cô không phát hiện. Lữ Thanh Ngân bảo rằng có việc nên phải về trước với Phạm Vũ Thắng.

    Được rồi, cũng không lý nào bắt bọn họ ở lại trực nhật với cô chứ.

    Cô thở dài một hơi, cô quên mất phải xuống dưới sân trường lấy cây chổi và cây lau sàn và rửa khăn để lau bảng và lau sàn.

    Haizz, lại phải đi xuống dưới. Phải biết rằng khối 11 đều học ở tầng hai. Lên lên xuống xuống khá mệt.

    Lục Dịch Thần bỏ cặp xuống treo lên ghế, Cố Tiểu Thất thì cầm lấy khăn, đi xuống sân trường.

    Cô phát hiện Lục Dịch Thần đang theo sau, có chút khó hiểu, nhưng cô nghĩ chắc là anh lên lớp bỏ cặp xuống rồi xuống dưới trực nhật với hai người kia, nên cô cũng không có mở miệng nói chuyện với anh.

    Khi giặt khăn xong, cô đi tới một cái tủ gần đó, cô định với tay ra lấy cây chổi, thì Lục Dịch Thần phía sau đã với lấy ra giùm cô. Anh cầm hai cây lau sàn, một cây chổi, thuận tay cầm luôn cái khăn ở trên tay cô.

    "Cậu làm gì thế?" Cố Tiểu Thất khó hiểu hỏi.

    "Trực nhật."

    "Nhưng hình như tớ thấy chỗ của hai cậu ấy có cây lau sàn mà, cậu không cần phải lấy phần của cậu."

    "Không trực nhật cùng họ."

    "A, tại sao vậy?" Cố Tiểu Thất nhìn anh hỏi.

    Lục Dịch Thần nhìn vào ánh mắt của cô, không hiểu sao mắt của cô luôn hấp dẫn được anh, khiến anh nhịn không được muốn nhìn chằm chằm vào mắt cô.

    Anh nghiêng đầu đi, không nhìn cô nữa, tai bỗng nhiên khẽ đỏ lên.

    "Tớ trực nhật với cậu."
     
  3. TiểuNgư2512

    Bài viết:
    14
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Tiểu Thất ngẩn ra, ngay sau đó thì có chút đỏ mặt. Không hiểu sao mỗi lời nói của Lục Dịch Thần, mặc dù đều không có ý gì cả, mặc dù anh dùng ngữ khí lạnh lùng, nhưng cô lại cảm thấy rằng lời nói của ý vị gì khác.

    Là cô ảo giác?

    Hay sự thật là thế?

    Không đợi cô nói thêm gì, anh đã nhấc chân lên, bước đi về phía cầu thang, cô cũng vội chạy theo anh, đi ngang hàng song song với anh.

    Sau khi về đến lớp, anh đặt những cây chổi và cây lau sàn xuống, tựa vào bức tường kế bên cánh cửa, sau đó xoay người đưa khăn cho cô.

    Lục Dịch Thần mỉm môi, nói: "Cậu lau bảng, tớ quét lớp."

    Cố Tiểu Thất cầm lấy khăn: "Được thôi."

    Cô cảm thấy có chút mệt khi cứ phải tranh luận việc Lục Dịch Thần có cần trực nhật giùm cô không. Cô nghĩ nếu cô mà mở miệng nói "cậu không cần giúp tớ đâu" này, có lẽ chắc hẳn anh sẽ tức giận mất.

    Có lẽ cô cũng điên rồi nhỉ, vậy mà lại nghĩ Lục Dịch Thần sẽ tức giận, vẻ mặt của anh luôn lạnh lùng thế cơ mà.

    Nhưng mà không biết khuôn mặt tức giận của anh sẽ ra sao nhỉ.

    Lục Dịch Thần thấy cô cứ nhìn mình, nhưng lại không trả lời anh. Bất giác, anh đưa tay lên cao, sau đó gõ lên đầu của Cố Tiểu Thất một cái.

    Sau đó..

    Cả hai đều ngẩn ra trước hành động này của Lục Dịch Thần.

    Lục Dịch Thần cũng không có bỏ tay xuống, tay vẫn là ở trên đầu của Cố Tiểu Thất.

    Hành động thân mật này khiến cả hai đều đỏ mặt. Tim của Cố Tiểu Thất bắt đầu đập loạn, có chút nhức nhói, cô cố kiềm nén lại cảm giác nhức nhói này.

    Lục Dịch Thần thấy cô nhíu mày lại, dường như nhận ra được cô cảm thấy khó chịu, anh liền bỏ tay xuống.

    Có lẽ cô không thích anh chạm vào cô.

    Anh mỉm môi, trong lòng có chút khó chịu, anh không thích cảm giác này tí nào, cực kỳ không thích. Nhưng lại không thể nào mở miệng hỏi, anh không biết mình có tư cách gì để lên tiếng hỏi cô câu này.

    Anh khẽ nhíu mày, lặp lại câu nói vừa rồi của mình: "Cậu lau bảng đi."

    Cố Tiểu Thất lúc này cũng đã không còn cảm giác nhức nhói đó nữa, chân mày cũng giãn ra, vẻ mặt cũng đã không còn khó chịu như hồi nãy nữa.

    Cô gật đầu: "Ừm."

    Nói xong, Lục Dịch Thần trực tiếp cầm chổi và đi xuống cuối lớp quét.

    Không hiểu sao, cô cảm thấy trong giọng nói của anh, cô lại nghe ra được anh có chút tức giận, nhưng lại có xen lẫn một chút cảm xúc gì đó khó phân biệt..

    Hình như là.. ủy khuất?

    Ủy khuất?

    Từ này sao có thể gắn kết với con người như Lục Dịch Thần được chứ?

    Chắc cô nghĩ nhiều rồi!

    Cô cầm lấy khăn và bước lên bục lau bảng.

    Bảng này khá dài và có chút cao, phải lau thật sạch sẽ và kỹ càng, không còn dấu vết của phấn bút nào cả, có lẽ cũng phải gần 10 phút hay 30 phút.

    Lúc lau cô mới biết cái bảng này rất khó để lau sạch sẽ những vết phấn kia, cô còn phải lau qua lau lại vài lần, có khi còn phải cọ chà xát vài cái mới được.

    Cô thở dài, cũng may có Lục Dịch Thần giúp đỡ, nếu không có lẽ tới sáu giờ cô vẫn chưa trực nhật xong mất.

    * * *

    Sau hơn 30 phút, cuối cùng cô cũng đã lau sạch được cái bảng, nhưng mà còn một chút xíu khúc trên cô vẫn chưa lau được vì cô không với tới, dù có nhón chân lên vẫn không đủ. Nên cô mới lau xong phần dưới trước, sau đó lại bắt ghế đứng lên lau phần trên.

    Cô bước xuống bục, lấy một cái ghế ở hàng đầu ra, sau đó đặt lên bục. Cô ngồi đại trên một chiếc ghế nào đó ở hàng đầu, cúi người xuống cởi giày bata của mình ra.

    Sau đó thì cô bước cái ghế đặt ở trên bục, cầm lấy khăn lau phần trên, cứ xong một phần như vậy là mất gần 5 hay 10 phút. Và cô lại phải bước xuống, kéo ghế sang một chút, rồi đứng lên lau phần tiếp.

    Cứ tiếp tục như vậy, bước xuống kéo rồi lại bước lên liên tục.

    Trong khi cô lau bảng như vậy, Lục Dịch Thần đã lau được gần cả cái lớp rồi. Thậm chí còn xong trước cả cô, nhưng lại không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng nhìn bóng lưng của cô từ phía sau.

    Nhưng khi thấy cô cứ bước lên bước xuống, rồi phải lau qua lau lại một chỗ nhiều lần mới sạch, phải làm liên tục như vậy, trán cô thậm chí cũng đã thấm ướt mồ hôi.

    Ngay khi cô đứng lên ghế, anh cũng không còn đứng yên lặng nhìn nữa, mà là bước tới. Một phát một, bế theo kiểu công chúa, ôm cô rồi đi xuống bục, sau đó mới đặt cô xuống, tiếp đó thì lại giật luôn cả cái khăn trong tay cô.

    Hành động một liền mạch như vậy khiến cô ngẩn ra, không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng. Đến khi được anh đặt xuống đất, cô vẫn còn hoàn hồn lại. Đợi cô hoàn hồn lại rồi thì anh lại giật đi cái khăn trong tay của cô.

    Hành động một loạt này của anh khiến cô có chút ngu người. Cô không hiểu anh đang làm gì cả, nên cô dùng ánh mắt viết đầy ba dấu '?'nhìn anh.

    Lục Dịch Thần lạnh lùng trả lời: "Nguy hiểm."

    Sau đó thì anh bước lên bục, cầm khăn thay cô lau bảng. Anh khá cao, mặc dù không cao bằng cái bảng nhưng không cần nhón chân thì tay cũng có thể với tới trên cùng của bảng.

    Chân dài quả thực là lợi hại!

    Cô bĩu môi suy nghĩ!

    Cô cũng không có lên tiếng ngăn cản anh lại, bởi cô thật sự rất là mệt, nếu mà còn tiếp tục, cô sẽ lại nhói tim mất. Trong một ngày, cô không thể đau tim quá ba lần nếu không rất có thể sẽ nguy hiểm.

    Sau khi mất gần 5 phút lau bảng xong, hai người họ cầm lấy hai cây lau sàn và một cây chổi xuống lầu, bỏ vào trong tủ gần ngay bồn rửa tay.

    Cố Tiểu Thất xoay người nhìn Lục Dịch Thần, khẽ cười, nói: "Cảm ơn cậu đã giúp tớ!"

    Lục Dịch Thần có hơi nhếch môi, nhưng rất nhanh thì lại trở về một đường thẳng, vẫn là biểu cảm lạnh lùng, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừm."

    Nhưng dù vậy, cô cũng bắt được ý cười đó của cậu.

    * * *

    Trên đường về nhà, Cố Tiểu Thất đi trước, Lục Dịch Thần đi theo phía sau cô. Tuy cô có chút kỳ lạ sao anh lại đi theo cô một đường, nhưng cô nghĩ lại có khả năng là chung đường mà thôi.

    Nhưng đi qua gần hơn hai con đường rồi mà Lục Dịch Thần vẫn đi theo phía sau.

    Anh đi theo cô sao?

    Không phải đâu chứ.

    Chung đường?

    Cảm giác cũng không đúng.

    Cô suy nghĩ không ra, nên đành dừng lại xoay người nhìn anh.

    Thấy cô dừng lại, anh cũng dừng lại.

    Cả hai người đứng cách nhau một khoảng, vừa đủ để Cố Tiểu Thất không cần ngước đầu cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Lục Dịch Thần.

    "Cậu.. cũng đi con đường này?" Cố Tiểu Thất chậm chạp hỏi.

    "Ừm." Lục Dịch Thần gật đầu.

    "Vậy trùng hợp nhỉ, chúng ta lại chung một con đường."

    "Ừm."

    "..."

    Thật sự chỉ đơn thuần là chung đường sao?

    Cô vứt khỏi những suy nghĩ loạn xạ trong đầu, xoay người lại tiếp tục đi, không để ý gì về Lục Dịch Thần phía sau nữa.

    Lục Dịch Thần vẫn đi theo cô ở phía sau.

    Cho tới khi cô đến tận nhà.

    Cô xoay người nhìn Lục Dịch Thần vẫn phía sau mình, nói: "Tớ tới nhà rồi!"

    Lục Dịch Thần nhìn nhà phía trước mặt, sau đó nhìn cô, gật đầu: "Ừm."

    "Vậy, tạm biệt! Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều!" Cố Tiểu Thất khẽ cười, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.

    Lục Dịch Thần cũng đưa tay lên vẫy tay chào tạm biệt cô: "Tạm biệt!"

    Sau đó thì cô đi về nhà, mở cửa. Cho đến khi cô đóng cửa, cô vẫn còn nhìn thấy Lục Dịch Thần đang đứng đó nhìn cô vào nhà. Sau khi cô đóng cửa rồi, chờ một lát rồi đi đến bên cửa sổ, nhìn hé ngay một góc nhỏ cửa sổ, phát hiện anh đã đi rồi. Không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.

    Lục Dịch Thần thấy cô đã đóng cửa, liền xoay người đi về hướng ngược lại.
     
  4. TiểuNgư2512

    Bài viết:
    14
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy trong vòng một tháng, Cố Tiểu Thất, Lục Dịch Thần, Du Thế Luân, Trương Dư Hoài, Lữ Thanh Ngân, Phạm Vũ Thắng đều dần dần thân với nhau thông qua việc ở lại trực nhật, giúp đỡ lẫn nhau.

    Có đôi lúc bọn họ bận, không thể lên trực nhật giúp cô, chỉ có Lục Dịch Thần là luôn luôn giúp đỡ cô. Hầu như trong vòng một tháng này, Lục Dịch Thần không hề vắng mặt một buổi nào. Dẫn đến khi thầy cô đi ngang qua lớp họ, đều khen anh có tiến bộ. Anh cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, xem như là lễ phép chào hỏi thầy cô.

    Lục Dịch Thần bây giờ cũng không còn quá lạnh lùng như lúc trước, ít nhất thì bây giờ ai anh cũng có thể nói chuyện, không giống như trước đó, thích thì nói không thích thì không nói.

    Có lẽ là do quá náo nhiệt, bọn họ cũng khá nhiệt tình, dần dần anh cũng đã quen thuộc bọn họ, xem họ là bạn của mình.

    Đến thời điểm này, bọn họ cũng xem như là nhìn rõ, Lục Dịch Thần sao lại đối xử với Cố Tiểu Thất đặc biệt rồi.

    Lục Dịch Thần thích Cố Tiểu Thất.

    Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến đầu bọn họ nhất thời nổ tung, cảm thấy chuyện này không quá có khả năng. Cố Tiểu Thất tuy rằng cũng không tệ nhưng nếu phải so sánh với những cô gái từng theo đuổi Lục Dịch Thần thì có hơi kém một chút.

    Nhưng mà sau khi thân rồi thì Trương Dư Hoài và Du Thế Luân lại cảm thấy Cố Tiểu Thất khá tốt, cô cũng không phải kiểu lạnh lùng như bề ngoài. Khi thân rồi, cô sẽ hay cười, nói nhiều hơn, cũng biết đùa giỡn.

    Nếu như Lục Dịch Thần thật sự thành với Cố Tiểu Thất, bọn họ cũng sẽ không phản đối người 'chị dâu' này.

    * * *

    Hôm nay là ngày cuối cùng của trực nhật, mọi người đều ở đây đầy đủ, thậm chí có cả Trần Niệm Hân, Cố Tiểu Lạc và Hoắc Phi. Hai người họ có đôi lúc cũng sẽ qua thăm lớp, và giúp đỡ một tay.

    Bọn họ cuối cùng cũng dọn dẹp trực nhật xong xuôi.

    Trương Dư Hoài tay chụm lại lưng thì kéo thẳng ra ưỡn ngực một cái, nói: "Cuối cùng cũng xong xuôi rồi."

    Phạm Vũ Thắng tiến lên khoác vai Du Thế Luân: "Chúng ta đi ăn đi."

    Du Thế Luân cười nói: "Chủ ý hay. Bây giờ còn sớm, chúng ta có thể đi chơi trước, rồi ăn luôn cả cơm tối."

    Lữ Thanh Ngân và Trần Niệm Hân bên cạnh cũng gật đầu cười đồng ý: "Được đấy!"

    Hoắc Phi và Cố Tiểu Lạc cũng gật đầu phụ họa.

    Giờ chỉ còn có hai đương sự quan trọng nhất là Cố Tiểu Thất và Lục Dịch Thần chưa trả lời.

    Mọi người đồng loạt quay qua nhìn họ.

    Cố Tiểu Thất cũng cười nói: "Cũng được đấy. Tớ sẽ bao các cậu, coi như là cảm ơn các cậu đã giúp tớ trực nhật."

    Bản thân cô có thói quen để dành tiền nên hiện giờ cô cũng xem như là 'người có tiền', mời bọn họ ăn cũng sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu lượng ăn của bọn họ quá nhiều thì cô nghĩ cô phải mượn đỡ tiền của Cố Tiểu Lạc.

    Trương Dư Hoài cười nói: "Không cần.."

    Không nói tới việc cô là một nữ sinh, để cô mời cả đám nam đi ăn thì có hơi kỳ lạ, hơn nữa chuyện bị phạt trực nhật là do bọn họ liên lụy cô, giúp cô là điều đương nhiên.

    Cùng lúc Trương Dư Hoài mở lời, thì Lục Dịch Thần bên cạnh cũng đồng thời mở miệng: "Ừm."

    Lúc này, cả đám quay sang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ cùng với những suy nghĩ lung tung.

    Người này không có bệnh chứ?

    Chưa uống thuốc?

    Cậu ấy đáng đời không có bạn gái.

    Nếu cậu ấy thực sự định dùng phương thức này theo đuổi Cố Tiểu Thất..

    Ưm..

    Hình ảnh quá đẹp, thứ lỗi bọn họ không biết phải nói như thế nào.

    Hoắc Phi là người mở miệng trước, phá tan bầu không khí yên lặng kỳ lạ này: "Như thế không tốt lắm đâu."

    Trương Dư Hoài cũng gật đầu phụ họa, nói: "Cậu ấy một nữ sinh, mời hết cả đám nam sinh, vậy thì còn ra hệ thống gì."

    Du Thế Luân cũng nói: "Hơn nữa nhiều người như vậy, sao cậu ấy mời hết được. Vậy không phải sẽ xài hết tiền phí sinh hoạt của cậu ấy sao, những ngày sau của cậu ấy thì phải làm thế nào."

    Cố Tiểu Lạc cũng phụ họa trong lòng. Cô vốn là không đồng tình Cố Tiểu Thất mời bọn họ. Dù bây giờ cô và đám người Lục Dịch Thần cũng được gọi là bạn của nhau, nhưng đây vốn là lỗi bọn họ, em cô không cần phải mời họ để xem như lời cảm ơn.

    Cố Tiểu Thất thì lại cảm thấy câu của Lục Dịch Thần không có vấn đề gì, nên cô định lên tiếng nói với họ là không sao.

    Nhưng lúc này, Lục Dịch Thần lại bỗng nhiên mở miệng: "Ý của tớ không phải là bảo cậu ấy mời các cậu."

    Mọi người bao gồm cả Cố Tiểu Thất cũng xuất hiện ba dấu? Trên đầu.

    Phạm Vũ Thắng là người mở miệng trước: "Vậy cậu là có ý gì?"

    Lục Dịch Thần thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của Cố Tiểu Thất.

    "Cậu chỉ cần mời tớ."

    Cả đám bao gồm cả Cố Tiểu Thất lại đồng loạt ngẩn ra, bọn họ nghĩ chắc anh lại lên cơn bệnh rồi. Nếu không sao lại có thể nói ra lời này.

    Hay tất cả bọn họ đều ảo giác?

    Không thể nào!

    Hoắc Phi cẩn thận hỏi: "Câu này của cậu thì lại là có ý gì?"

    Lục Dịch Thần nhìn anh, lạnh lùng nói: "Ý trên mặt chữ."

    Cả đám: "..."

    Thông thường Lục Dịch Thần chỉ cần nói đến câu thứ ba là bọn họ đã hiểu.

    Nhưng bây giờ là sao?

    Bọn họ cảm thấy rằng càng nghe càng không hiểu.

    Không hiểu sao bọn họ bỗng nhiên lại có cảm giác Lục Dịch Thần..

    Có chút vô liêm sỉ..

    Chắc là ảo giác rồi.. nhỉ?

    Tuy Cố Tiểu Thất cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng cô lại nói không ra được lạ chỗ nào. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Lục Dịch Thần mới thực sự là người cô đáng phải mời.

    Hôm nào anh cũng tới, việc dọn dẹp lau sàn, cửa sổ, lau bảng, cậu ấy đều giành làm hết. Còn cô thì bị anh sắp đặt ngồi một chỗ, làm bài tập hay ngồi nhìn anh hoặc chơi điên thoại đều được.

    Hoắc Phi suy nghĩ một lúc lâu, anh đột nhiên nghĩ ra Lục Dịch Thần làm vậy là có ý gì.

    Lục Dịch Thần rõ ràng là muốn có cơ hội ở riêng với một mình cô.

    Tuy bọn họ ngồi kế nhau, nhưng bàn trên có Lữ Thanh Ngân và Phạm Vũ Thắng, kế bên thì lại có Trương Dư Hoài và Du Thế Luân, như vậy thì sao bọn họ có thể nói chuyện được, sao mà có thể 'bồi dưỡng tình cảm'.

    Cố Tiểu Lạc bên cạnh thì lại có chút khó chịu với câu nói này của Lục Dịch Thần.

    Một bước chân nhỏ bước lên, định tiến lên nói Lục Dịch Thần, thì Hoắc Phi bên cạnh như biết được ý nghĩ của cô, nhanh chóng nắm cổ tay cô cản lại.

    Hoắc Phi khẽ nhíu mày một cái với Cố Tiểu Lạc. Cô nhìn thấy, như hiểu ra ý gì nên liền thu bước chân lại. Hoắc Phi cũng bỏ tay ra. Vì hành động này khá nhỏ nên không ai để ý.

    Nhưng Cố Tiểu Thất đứng đối diện với bọn họ nên thấy rất rõ hành động 'thân mật' giữa hai người họ.

    Thì ra bọn họ đã tới mức không cần nói chuyện, chỉ cần nhìn ánh mắt nhau thì cũng có thể hiểu được.

    Lợi hại nhỉ chị tôi!

    Chắc không lâu sau nữa, hai người họ sẽ có tin vui nhỉ.

    Hoắc Phi cười haha nói: "Vậy cũng đúng. Cậu ngày nào cũng giúp đỡ cậu ấy. Mời cậu là đương nhiên. Mời cậu là đương nhiên."

    Tuy mọi người không biết sao Hoắc Phi nói thế, bọn họ không hiểu chút nào về Lục Dịch Thần, nhưng hiểu một chút về Hoắc Phi. Anh nói vậy chắc là có hàm ý gì đó thật sự.

    Du Thế Luân lúc này cũng gần như đoán được ý của Hoắc Phi là gì, nên cũng gật đầu, nói: "Đó là điều tất nhiên rồi."

    Lục Dịch Thần ở trong lòng khẽ cười nhẹ.

    Mọi chuyện đã được bàn bạc xong. Cố Tiểu Thất không cần mời bọn họ, bọn họ cứ đi ăn và tính tiền AA. Nhưng mà phải hẹn vào ngày khác, vì lúc nãy Hoắc Phi, Cố Tiểu Lạc và Trần Niệm Hân nhận được tin nhắn phải học thêm.

    Cuối cùng là đường ai nấy về.

    * * *

    Lục Dịch Thần vẫn như mọi khi, đi cùng với Cố Tiểu Thất về nhà. Lúc đầu Lục Dịch Thần chỉ đi phía sau cô, sau khi họ thân một chút, không biết từ lúc nào thành hai người đi ngang hàng, sánh vai với nhau.

    Khi tới nhà, Cố Tiểu Thất như thường lệ xoay người đối diện với Lục Dịch Thần, vẫy tay và nói lời tạm biệt rồi vào đi về nhà.

    Nhưng ngay khi cô định bước lên thảm cỏ, tiến vèa nhà của mình, thì anh lại ở phía sau kêu tên cô.

    "Tiểu Thất."

    "Hửm?" Cố Tiểu Thất xoay người lại nhìn anh.

    "Số điện thoai của cậu là bao nhiêu?" Lục Dịch Thần mỉm môi hỏi.

    Cô quên mất cô không có số điện thoại của anh.

    Nếu khi nào anh muốn cô mời thì phải nhắn tin hay gọi điện cho cô. Cô lại quên béng mất chuyện này.

    Cô lấy điện thoại ra đưa cho anh, nói: "Cậu gọi vào số của cậu đi."

    Anh nhận lấy, bấm số điện thoại của anh, sau đó nhấn nút gọi. Sau khi anh cảm nhận được điện thoại trong túi quần anh rung lên, anh liền cúp máy, trả lại điện thoại cho cô.

    "Vậy, tớ vào nhà đây." Cố Tiểu Thất cười nói.

    Lục Dịch Thần gật đầu, khẽ cười một cái rồi thu lại: "Ừm."

    Như thường lệ, anh thấy cô mở cửa vào nhà rồi thì anh mới nhấc chân đi về hướng ngược lại.

    * * *

    Đến tối, Cố Tiểu Thất sau khi tắm xong và sấy tóc xong, bấm điện thoại cỡ 5 phút, sau đó thì bắt đầu lên giường đi ngủ.

    Cô tắt đèn, đắp mền lên người. Vừa nhắm mắt lại thì điện thoại bên cạnh rung lên.

    Cô mở mắt ra, cầm lấy điện thoại nằm ở bàn bên cạnh giường.

    Là tin nhắn của Lục Dịch Thần!

    Nội dung là -----

    Lục Dịch Thần: Ngủ ngon!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...