Xin chào, bạn được Henry lee mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
16 0
Tên truyện: Vạn Kiếp Không Quên

Tác giả: Băng Tuyết mê truyện

Lời giới thiệu: Giữa thế giới tu tiên lạnh lẽo và khắc nghiệt, có một mối tình vượt qua sinh tử, thời gian và cả quy tắc đạo môn. Vạn Kiếp Không Quên là câu chuyện về Hàn Vũ và Lâm Uyên - hai sư huynh đệ từng cùng nhau tu hành, từng chia ly trong máu lửa, và rồi gặp lại giữa tuyết trắng sau mười năm chờ đợi. Không cần lời thề, không cần pháp bảo, chỉ cần một ánh mắt là đủ để nhận ra: Kiếp này, họ vẫn thuộc về nhau.

"Vạn Kiếp Không Quên"


Trên đỉnh Tuyết Linh, tuyết phủ trắng xóa quanh năm, gió lạnh thấu xương. Giữa khung cảnh ấy, một bóng người áo trắng đứng lặng, tay cầm thanh kiếm bạc, ánh mắt nhìn về phương xa như đang chờ đợi điều gì.

Hàn Vũ - đệ tử chân truyền của Vô Trần phái, người từng được gọi là thiên tài tu tiên ngàn năm có một. Nhưng giờ đây, hắn chỉ là một kẻ cô độc, sống giữa núi tuyết, không màng thế sự.

Mười năm trước, hắn từng có một sư huynh - Lâm Uyên. Người ấy là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tu hành khô khốc của hắn. Lâm Uyên không phải người xuất sắc nhất, nhưng lại là người duy nhất từng nắm tay hắn, từng nói: "Tu tiên không phải để trở thành thần, mà là để giữ lấy những điều khiến mình còn là người."

Hàn Vũ khi ấy không hiểu. Hắn chỉ biết tu luyện, vượt qua từng tầng cảnh giới, trở thành niềm kiêu hãnh của môn phái. Nhưng rồi, trong một lần ma tộc tấn công, Lâm Uyên đã dùng thân mình chắn một kiếm chí mạng cho hắn. Máu nhuộm đỏ tuyết trắng. Lâm Uyên mỉm cười, nói: "Nếu có kiếp sau, đừng tu tiên nữa. Hãy sống như một người bình thường, bên cạnh người ngươi yêu."

Hàn Vũ không khóc. Hắn chỉ đứng đó, nhìn người ấy hóa thành tro bụi, tan vào gió.

Từ đó, hắn không nói chuyện với ai. Không tham gia đại hội tu tiên. Không nhận đệ tử. Chỉ mỗi năm, vào ngày tuyết đầu mùa, hắn lại đứng trên đỉnh Tuyết Linh, chờ một điều không ai hiểu.

* * *

Năm nay, tuyết đến sớm. Hàn Vũ đứng đó, như mọi năm. Nhưng lần này, gió mang theo một mùi hương quen thuộc - mùi hoa mận trắng, loài hoa mà Lâm Uyên từng thích.

Một bóng người xuất hiện giữa màn tuyết. Áo xanh, tóc dài, ánh mắt dịu dàng.

"Hàn Vũ." - người ấy gọi.

Hắn quay lại. Đôi mắt mở to. Là Lâm Uyên. Không phải ảo ảnh. Không phải giấc mơ.

"Ngươi.." - Hàn Vũ lắp bắp.

"Ta không chết." - Lâm Uyên cười. "Năm đó, ta dùng thuật chuyển hồn. Mười năm tu luyện lại, cuối cùng cũng trở về."

Hàn Vũ không nói gì. Hắn bước tới, chạm vào tay người kia. Ấm áp. Thật sự là người.

"Ngươi từng nói.. Nếu có kiếp sau, hãy sống như một người bình thường." - Hàn Vũ thì thầm.

Lâm Uyên gật đầu. "Vậy thì từ hôm nay, chúng ta không còn là tu sĩ. Chỉ là hai người sống giữa núi tuyết, trồng hoa, nấu trà, kể chuyện cũ."

Hàn Vũ mỉm cười. Nụ cười đầu tiên sau mười năm.

Tuyết vẫn rơi. Nhưng giữa đỉnh Tuyết Linh, có hai bóng người ngồi bên nhau, bên bếp lửa nhỏ, bên ấm trà thơm, kể nhau nghe về những năm tháng đã qua - và những năm tháng sắp tới.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back