

thợ vẽ linh hồn
Henry là một họa sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực vẽ truyền thần. Khách của anh không cần phải ngồi làm mẫu lâu mà có thể ra về ngay, nhưng tranh của anh thì không khác một chi tiết so với khi họ vẫn còn ngồi đó. Lý do là vì Henry có khả năng làm người mình chạm vào rơi một phần hồn ra để làm mẫu cho anh vẽ. Tuy nhiên, khả năng này không phải tự nhiên mà có, nó được đánh thức sau lần cận tử và cái chết của gia đình anh. Còn về khả năng vẽ là do anh được nhận nuôi bởi bạn thân của bố anh - một họa sĩ có tiếng trong vùng, người đã dẫn dắt anh từng bước trên con đường nghệ thuật và dạy anh cách làm người. Mùa đông năm ngoái, người thầy ấy qua đời và để lại cho Henry một xưởng vẽ trống không, do các bức tranh của ông đã được đấu giá để từ thiện như di trúc của ông sau đó không lâu.
Nhờ khả năng đặc biệt này, Henry kiếm được rất nhiều tiền, đặc biệt từ các nhà quý tộc. Tuy nhiên, một ngày nọ, Henry nhận một đơn hàng từ một bá tước và không thể hoàn thành được. Phần hồn mà ông ta để lại trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài phúc hậu của ông – nó quá ghê tởm và biến chất, với nước đen chảy ra từ miệng và hốc mắt, cùng những cánh tay nhỏ bé như của trẻ con đâm xuyên qua da thịt. Henry không thể che giấu đi vẻ sợ hãi trên khuôn mặt, sau đó anh trả lại tiền và từ chối vị bá tước.
May mắn thay, vị bá tước chỉ nghĩ rằng Henry khinh thường mình, nên đã đi loan tin khắp nơi rằng anh đã mất khả năng đặc biệt. Nếu ông ta biết được sự thật rằng Henry đã nhìn thấy bản chất của ông, có lẽ anh đã phải chết. Tin đồn này ăn mòn Henry từng ngày, khiến anh khó kiếm sống. Điều đau đớn hơn là anh muốn được vẽ nhưng không ai thuê. Một ngày nọ, một cô gái nông dân bình thường đến nhờ anh vẽ. Henry đã khao khát vẽ từ lâu nên không nhận tiền của cô và bảo cô vào để anh vẽ luôn. Nhưng sau khi xuất hồn, hiện tượng lần trước lại diễn ra. Phần hồn của cô gái cứ mếu máo một cách khó tả, làm anh rất cáu và anh đã mắng cô, dồn hết tất cả những áp lực mà anh phải chịu vào cô.
Cuối cùng, anh nói: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó.. Cô cứ về trước, tối sẽ có tranh." Thực ra anh nói nhiều hơn nhưng cô chỉ nghe được vậy. Khi cô về, phần hồn mở mắt và từ hốc mắt đen ngòm nước đen liên tục chảy xuống, làm bẩn thêm bộ váy đã ố của cô. Henry không thể chịu được nữa, anh đi tìm rượu để uống nhưng không còn nên định đi mua. Khi vừa ra tới cửa, anh gặp một người đàn ông. Ông ta bảo đã lần theo địa chỉ để tìm đến đây, trong phong thư là tiền còn chủ của phong thư thì đã nhảy cầu. Giờ anh mới biết tên của cô gái là Clare, nhưng sau khi hiểu được hoàn cảnh, anh chỉ còn cảm thấy sợ hãi.
Anh tự đặt câu hỏi, nếu Clare đã chết thì phần hồn vốn đã kỳ dị kia giờ sẽ như thế nào. Và có còn ở đó không? Anh bỗng nhận ra công việc của anh rất đáng sợ, do đó anh chọn đi tới quán rượu thay vì trở lại phòng vẽ, uống tới khi mọi thứ đủ mơ hồ thì mới dám về nhà. Cơn say không làm anh bớt sợ mà anh biết phần hồn anh mượn thường sẽ trở về với chủ vào tầm này. Ngay khi về, anh lao thẳng vào phòng vẽ, thắp nến và nhìn quanh. Nhưng thật may là cái ghế đã không còn gì.
Anh từ từ ngồi lại vào vị trí vẽ và nhắm mắt lại. Bỗng có tiếng nước róc rách và chân của anh thấy ướt. Sau đó, Henry nghe được tiếng Clare thút thít nhìn anh nhưng giờ thì bộ váy đã nhuộm đen còn căn phòng thì toàn một màu nước đen. Clare ngừng khóc, đứng dậy và đi về phía Henry. Anh ngất vì quá sợ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh nghĩ đó chỉ là mơ. Thực tế, nếu nhắc đến mơ thì có khi đời anh cũng chỉ là giấc mơ của một kẻ khác. Anh rời phòng vẽ đi đến bếp, nhưng khi đi qua phòng ngủ thì anh thấy một bóng trắng, một cô gái có mái tóc dài với bộ váy trắng mới tinh đang ngồi bên cửa sổ. Anh tiến tới chạm vào vai nàng và hỏi, nhưng sau đó ngã về phía sau khi thấy cô gái ấy là Clare. Cô gái không nói gì mà chỉ ngắm về phía dòng sông. Anh thừa biết đây là phần hồn của Clare đã bị anh làm thất lạc. Anh rời đi và nghĩ, có lẽ cô gái đang đợi di nguyện cuối cùng là được vẽ xong bức tranh.
Anh quên việc mình đang đói mà bê đồ vẽ ngay vào phòng ngủ và vẽ nàng. Bức tranh hoàn thiện rất nhanh và rất khó tả, có thể gọi là vẻ đẹp của nỗi buồn. Nhưng sau khi nàng ra xem bức tranh, nàng không biến mất mà vẫn chọn trở lại bên cửa sổ. Nàng chỉ tay về hướng tháp đồng hồ và không nói gì. Không lẽ nàng muốn đi chơi hay đi tìm nhà nàng, Henry nghĩ. Sau đó là chuỗi những ngày anh đưa nàng đi chơi. Tất nhiên là không ai thấy nàng ngoài anh, nhưng đã từ thứ ba tới thứ sáu mà vẫn không làm nàng có thể siêu thoát. Chỉ có một thứ đã khác là vẻ u sầu khó chịu của Henry đã biến mất, anh cười nhiều hơn vì không còn cô đơn nữa.
Đến ngày thứ bảy, anh nghĩ đó nên là ngày anh dừng hoặc ít nhất là làm chậm lại hành trình này, vì anh sợ nàng sẽ rời đi, anh sẽ lại cô độc như trước. Như thói quen, nàng đi tới cửa và đợi anh. Nhưng anh vờ như khó chịu vì cứ phải đưa nàng đi loanh quanh mấy ngày nay. Khi nàng trở về bên cửa sổ, anh lại khóc. Đến tận chiều khi hoàng hôn đang dần đến, anh vội kéo nàng ra cầu để ngắm, và anh thực sự nghĩ mọi thứ cần kết thúc, nàng cần phải rời đi. Nhưng rồi vẫn vậy, tối đó nàng vẫn ở cạnh anh.
Sau khi đã ngà say, anh tiến tới phòng ngủ và nói thật, rằng anh không biết thế nào là yêu nhưng anh nghĩ nếu nàng biến mất thì chắc anh sẽ rất buồn. Tới giờ linh hồn mới cất tiếng. Clare cho anh biết thực ra anh chính là người đã đẩy cô tới giới hạn của sự chịu đựng. Hôm đó, cô đã muốn chết, nhưng cô tặng mình một cơ hội để nghĩ lại. Cô đã tìm tới anh, mong rằng khi ngồi làm mẫu, cô có thể nghĩ kỹ lại. Nhưng thứ cô nhận là những lời sỉ nhục, đuổi về và thậm chí còn không thèm nhận những đồng tiền mà cô mong sẽ mua được sinh mạng của chính mình. Cô chỉ về phía đồng hồ, ý muốn nói thời gian sẽ làm cô biến mất. Trước đây, cô không dám nói vì có một luật cõi âm rằng nếu người âm nói chuyện với người dương thì sẽ làm họ sớm biến mất hơn. Nhưng giờ cô nghĩ cần phải nói.
Nghe xong, anh rời hẳn vẻ lạnh lùng vốn có và cả phần cứng rắn mà cả hôm nay anh đã che giấu cô. Anh gục xuống dưới chân cô và liên tục nói xin lỗi. Tới khi anh khóc mỏi mắt.. Phút cuối đó, nàng nhòa dần, anh không dõ bàn tay của men say đang che mắt anh hay giờ đã tận. Chỉ chắc ở đó có một kẻ với cái bóng mờ đang thọc sâu con dao cùn vào tim anh. Nheo mắt lại và anh nhận ra hắn, hắn là định mệnh. Hắn đến để đưa Henry vào giấc ngủ và cướp đi những phút cuối cạnh nàng của anh.
Henry choàng tỉnh, tay vẫn chới với như muốn níu lấy một ai đó. Ánh sáng mờ xuyên qua ô cửa, trong phòng im ắng đến rợn người. Anh quay đầu, tìm quanh – chiếc ghế cạnh cửa sổ trống không, chẳng còn bóng váy ướt nào ngồi đó.
Tim anh thắt lại. Anh lục lọi khắp phòng, gọi tên nàng khản cả giọng:
- Clare.. Clare..
Không tiếng đáp. Anh chạy ra phố, ra bờ sông, ra cây cầu hôm qua, mỗi nơi từng in dấu bước chân hai người. Người qua đường nhìn anh như kẻ điên, nhưng Henry vẫn lảo đảo, gắng dõi tìm một bóng dáng quen thuộc. Trong anh, nỗi sợ lan nhanh như một vết mực loang: Rằng tất cả chỉ là cơn say rượu, một ảo giác, rằng Clare chưa từng quay về.
Đến trưa, mồ hôi ướt sũng, Henry đứng giữa quảng trường, ngước lên trời, miệng run bần bật cầu mong. Anh chỉ cần một thoáng hình ảnh, một làn hơi thở, một dấu hiệu nhỏ nhoi. Nhưng gió thổi qua, lạnh và trống rỗng.
Khi mặt trời khuất dần, Henry lê bước trở lại căn xưởng. Căn phòng vẫn y nguyên như đêm trước, nhưng trống trải đến ngạt thở. Anh ngồi sụp xuống sàn, đầu chôn giữa hai tay. Một cảm giác thiếu thốn gặm nhấm từng mạch máu, vừa như mất đi một người yêu, vừa như đánh rơi một phần linh hồn.
Lần đầu tiên, Henry hiểu thế nào là tuyệt vọng khi nhận ra: Clare đã thực sự biến mất.
Hôm sau, anh buồn bã bước ra cầu tháo giày và nghĩ về Clare, nghĩ về cách nàng cố cứu bản thân. Nên anh trở về nhà ngồi xuống ghế và chạm vào chính mình, đồng thời mong muốn tách ra một phần hồn. Đây là lần đầu tiên anh làm vậy. Khi anh ngồi làm một bức tự họa trước khi tìm đến với Clare, anh nhận ra anh cần phải sống tiếp, sống để ngăn việc trên tiếp diễn. Đó không phải sợ hãi mà là trách nhiệm của anh do thứ anh thấy không chỉ là bản chất mà còn là cảm xúc bị giấu ở mọi người.
Khi đó, Henry mới 28 tuổi. Cho tới khi 60 tuổi, anh đã giúp được nhiều người thoát khỏi việc muốn tự tử, hoặc đang đau khổ. Nếu anh thấy được sự tiêu cực trong khách hàng, anh sẽ giữ họ lại và lắng nghe họ chia sẻ, an ủi, giúp đỡ. Trong số những người anh đã giúp có cả Mia, người giờ là mẹ của các con anh.
Một hôm, có một cô bé đáng yêu được bố đưa tới. Ông bảo cô bé có vấn đề về tâm lý, đôi khi cô bé bị buồn và nói đến những thứ kỳ lạ. Những thứ kỳ lạ đó nếu chắp nối lại thì sẽ dẫn tới đây nên ông đã đưa cô bé tới. Khi Henry chạm vào cô bé thì thấy Clare xuất hiện. Clare nói với Henry rằng trong nhiều năm qua, nàng đã rất cố gắng tìm anh chỉ để nói câu mà hôm đó nàng không còn đủ thời gian để nói: "Tôi tha thứ cho anh, Henry. Những ngày đi cùng anh là những ngày đẹp nhất trong ký ức tôi"... "
Và nhìn sự khó chịu của những tử thần đứng ngoài xưởng vẽ thì có vẻ anh đã cướp đi nhiều người từ họ. Cuối cùng, chúc anh và gia đình luôn hạn phúc, còn giờ có lẽ tôi cần trả lại cuộc sống bình thường cho con bé rồi. Tạm biệt.. Henry."
Sau khi nói lời tạm biệt, Clare tan ra và trở về là một bé gái. Henry đứng thẳng nhìn ra tháp đồng hồ, gạt nước mắt và mỉm cười. Tội lỗi mà anh đã giữ kín nhiều năm qua như đã tan biến sau chỉ vài câu nói của Clare. "Em cũng hạnh phúc ở kiếp này nhé Clare" anh thì thầm với chính mình sau khi chào tạm biệt vị khác đầy duyên nợ của mình.
Họa người, đâu mỗi dáng hình
Họa ra bóng tối, bình minh tâm hồn
Tg: Tôi viết nó khi tôi còn trẻ quá nên nếu mn yêu cầu tôi sẽ viết lại