1 người đang xem
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
128 0
QUÁN CÀ PHÊ KHÔNG TÊN

BCO.b9affa04-3ba2-4864-a26d-fad48a9fc88b.png


*Viết bởi TÔI*

* * *

Thể loại truyện

Tâm lý, tình cảm, lãng mạn, đời thường, nội tâm


✍️ Giới thiệu tác giả

TÔI là một người viết không cần tên, nhưng luôn giữ lại những điều không ai dám gọi tên. Viết không phải để nổi tiếng, mà để tồn tại. Không phải để kể chuyện, mà để giữ lại những mảnh ký ức đang mờ dần.

LỜI TỰA

Có những nơi ta chỉ ghé qua một lần, nhưng nhớ mãi.

Có những người ta không gọi tên, nhưng vẫn hiện diện trong từng giấc mơ.

Có những câu chuyện không cần hồi kết, vì chính sự dang dở đã khiến nó sống mãi .

*Quán Cà Phê Không Tên* ra đời từ một buổi chiều mưa, khi tôi ngồi một mình trong quán quen, nhìn những người xa lạ lặng lẽ đi qua nhau. Tôi tự hỏi: Nếu mỗi người là một chương truyện, thì ai sẽ là người viết tiếp?

Câu chuyện tôi sắp viết này không phải là lời giải đáp. Chúng là những lát cắt ký ức, những mảnh ghép cảm xúc, những dòng văn chưa từng được viết ra – nhưng vẫn tồn tại đâu đó trong tim mỗi người.

Nếu bạn từng yêu, từng mất, từng quên.. có lẽ bạn sẽ thấy mình trong một góc nhỏ của quán cà phê này.

Mời bạn ngồi xuống, pha một ly cà phê, và thưởng thức cùng tôi.

* * *


☕ LỜI CẢM ƠN

Trước hết, xin cảm ơn những người đã từng bước qua cuộc đời tôi – dù chỉ là thoáng qua.

Chính những ánh nhìn, những câu nói, những lần im lặng.. đã trở thành chi tiết cho từng câu chữ trong tuyển tập này.

Cảm ơn những người bạn đã đọc bản thảo đầu tiên, góp ý chân thành và không ngại nói thật. Nhờ các bạn, tôi đã dám viết tiếp..

Cảm ơn những quán cà phê nhỏ, nơi tôi ngồi hàng giờ chỉ để lắng nghe tiếng mưa, tiếng gõ bàn phím, và tiếng lòng mình.

Và cuối cùng, cảm ơn bạn – người đang đọc những dòng này.

Có thể bạn không biết tôi là ai, nhưng tôi đã viết những dòng này dành cho bạn.

Hy vọng khi gấp lại trang cuối cùng, bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn một chút.

Vì đôi khi, chỉ cần một câu chuyện – là đủ để chữa lành.

* * *


✍️ Lời giới thiệu

Có một nơi không nằm trên bản đồ, không có biển hiệu, không có nhạc – nhưng ai từng ghé qua đều mang theo một phần ký ức. Quán Cà Phê Không Tên là nơi những câu chuyện chưa viết xong được sống tiếp. Là nơi những người từng yêu, từng mất, từng quên.. được giữ lại bằng câu chữ.

Trong câu chuyện này này, bạn sẽ gặp Hạ – một cô gái đi tìm người yêu cũ, nhưng lại tìm thấy chính mình. Bạn sẽ gặp ông chủ quán – người không có tên, nhưng có ánh mắt khiến người ta nhớ mãi. Và bạn sẽ gặp chính bạn – trong những dòng văn chưa từng được viết ra.

* * *

Chương 1 sẽ được đăng vào ngày mai nhé!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề


[BOOK]CHƯƠNG 1: TỜ GIẤY TRẮNG [/BOOK]

Quán cà phê nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ ở Đà Lạt. Không biển hiệu, không nhạc, không wifi. Chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa gỗ, mùi hoa cúc khô thoáng trong không khí, và vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Người ta gọi nó là "quán không tên" – như thể chính sự vô danh ấy khiến nó trở thành nơi ai cũng có thể là chính mình.

Hạ đến quán vào một chiều mưa. Cơn mưa Đà Lạt không ào ạt, như tiếng thở dài của thành phố. Cô vừa nghỉ việc, vừa chia tay, vừa mất đi người thân. Mọi thứ trong cô như một căn phòng trống – lạnh, tối và không còn gì để níu lại. Đôi mắt cô rã rời, không còn nước mắt để rơi. Nhưng chính sự khô cạn ấy lại khiến cô thấy mình đang tan ra từng mảnh.

Cô không gọi nước. Chủ quán – một người đàn ông trung niên với ánh mắt dịu dàng – chỉ đặt trước mặt cô một tờ giấy trắng và cây bút.

"Viết đi, nếu em muốn. Hoặc chỉ cần ngồi đây cũng được."

Giọng ông trầm, không hỏi han, không thương hại. Chỉ như một lời mời – nhẹ như sương, nhưng đủ để khiến cô ngồi lại.

Hạ bắt đầu viết. Những dòng đầu tiên run rẩy, những dòng sau đó là nước mắt. Cô viết về mẹ – người từng dạy cô cách pha trà hoa cúc, nhưng đã rời đi trong một buổi sáng không ai kịp nói lời tạm biệt. Cô viết về người yêu cũ – người từng hứa sẽ cùng cô đi hết những con dốc Đà Lạt, nhưng lại rẽ sang một lối khác. Cô viết về giấc mơ làm họa sĩ bị bỏ quên – những bức tranh chưa kịp vẽ, những màu sắc chưa kịp sống.

Cô viết đến khi trời tạnh mưa. Ánh sáng cuối ngày len qua khung cửa, chiếu lên tờ giấy đầy chữ – như thể chính nó cũng đang đọc câu chuyện của cô.

Trước khi rời đi, chủ quán đưa cho cô một tờ giấy khác – là bài thơ của một người khách từng ngồi đúng chỗ đó:

"Có những nỗi buồn không cần ai hiểu, Chỉ cần một nơi để nó được tồn tại."

Hạ đọc xong, im lặng. Cô gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi. Không phải vì muốn giữ, mà vì sợ quên.

Từ hôm đó, Hạ quay lại quán vào mỗi cuối tuần. Cô không còn viết về nỗi đau nữa, mà viết về những điều nhỏ bé khiến cô mỉm cười: Một bông hoa dại mọc bên vệ đường, một đứa trẻ cười toe toét khi được mẹ mua kem, một người lạ lặng lẽ che ô cho cô dưới mưa. Những điều ấy, cô từng lướt qua, nhưng giờ đây, cô giữ lại – như những mảnh ghép nhỏ của một bức tranh đang hồi sinh.

Có lần, cô hỏi chủ quán:

"Chú có đọc những gì khách viết không?"

Ông lắc đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng:

"Không cần đọc. Chỉ cần biết rằng họ đã viết."

Câu trả lời khiến cô thấy lòng mình nhẹ đi. Như thể nỗi buồn không cần được phân tích, chỉ cần được thừa nhận.

Một chiều nọ, khi Hạ đang viết, một cô gái trẻ bước vào quán, ngồi xuống bàn bên cạnh. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tờ giấy trắng trước mặt. Hạ thấy mình trong ánh mắt ấy – lạc lõng, nhưng đang tìm đường. Cô lặng lẽ đẩy cây bút về phía cô gái. Không lời, không hỏi. Chỉ là một sự tiếp nối.

Cô gái viết. Rồi khóc. Rồi mỉm cười.

Hạ nhận ra: Quán không tên không chỉ là nơi để viết, mà là nơi để được viết lại.

Một ngày, cô mang theo một bức tranh – vẽ quán cà phê dưới mưa, với khung cửa gỗ và ánh sáng vàng nhạt. Cô đặt nó lên bàn, không nói gì. Chủ quán nhìn tranh, rồi nhìn cô:

"Em đã vẽ lại nơi này."

"Không phải vẽ lại. Là giữ lại."

Ông gật đầu, như thể hiểu điều cô không nói ra.

Quán không tên trở thành nơi cô bắt đầu lại – không cần ai cứu, chỉ cần một chỗ để được là chính mình. Và đôi khi, chỉ cần một tờ giấy trắng – là đủ để bắt đầu một chương mới.
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
[BOOK]CHƯƠNG 2: NGƯỜI GIỮ NHỮNG CÂU CHUYỆN[/BOOK]
Một buổi chiều đầu đông, Hạ đến quán sớm hơn thường lệ. Đà Lạt se lạnh, sương giăng mờ cả lối đi. Những bước chân của cô lặng lẽ như thể không muốn làm phiền không gian đang thở bằng hơi sương. Quán vẫn như mọi khi – yên tĩnh, dịu dàng, và có mùi hoa cúc khô thoáng trong không khí. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cô thấy mình đang bước vào một nơi không chỉ là quán cà phê, mà là một căn phòng ký ức.

Chủ quán đang lau một chiếc kệ gỗ cũ ở góc phòng. Động tác chậm rãi, như thể từng thớ gỗ đều mang ký ức. Phía sau kệ là một cuốn sổ bìa da, đã sờn mép, không có tiêu đề. Ông đặt nó lên bàn, không nói gì.

"Em có thể đọc, nếu muốn", ông nói, giọng trầm và lặng như sương.

Hạ mở cuốn sổ. Trang đầu tiên là dòng chữ viết tay:

"Những câu chuyện không ai giữ – tôi giữ."

Cô lật từng trang. Mỗi trang là một mảnh đời:

Một người đàn ông mất vợ, viết về giấc mơ gặp lại cô trong quán này. Anh tin rằng linh hồn cô vẫn ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi họ từng hẹn hò. Mỗi lần đến, anh đều gọi hai ly trà hoa cúc, đặt một ly trước mặt trống.

Một cô gái trẻ từng muốn kết thúc cuộc sống, nhưng sau một lần viết, đã quyết định đi học lại. Cô để lại một bức thư cảm ơn "người giữ quán", nói rằng: "Chú không nói gì, nhưng ánh mắt chú khiến cháu thấy mình vẫn còn được nhìn thấy."

Một đứa trẻ mồ côi, để lại bức vẽ về "ngôi nhà có ánh sáng" – là quán này, nơi em được tặng ly cacao nóng và một cái ôm. Trong tranh, em vẽ mình ngồi giữa những người không có mặt, nhưng ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên em như một lời thừa nhận.

Hạ đọc đến một trang đặc biệt – không có chữ, chỉ có một bức ảnh cũ: Một người phụ nữ đứng trước quán, tay cầm ly trà hoa cúc, ánh mắt buồn nhưng dịu dàng.

"Bà ấy từng là chủ quán," ông nói.

"Và là người đầu tiên đặt tờ giấy trắng lên bàn".

Hạ im lặng. Có điều gì đó trong ánh mắt ông – vừa tiếc nuối, vừa giữ gìn. Như thể ông đang kể một câu chuyện mà không cần lời.

"Tôi chỉ tiếp nối thôi. Mỗi người đến đây đều để lại một phần mình. Tôi không hỏi, không giữ, chỉ lặng lẽ cất vào sổ".

Hạ nhìn quanh quán. Bỗng dưng, mọi thứ như có linh hồn – chiếc bàn, khung cửa, ly trà, và cả những khoảng lặng. Cô cảm thấy mình đang ngồi giữa những câu chuyện chưa từng được kể, nhưng vẫn hiện diện.

"Vậy.. ông giữ tất cả những câu chuyện này ư?"

"Không phải để giữ. Mà để không ai quên".

Hạ khẽ chạm tay vào trang giấy. Cô cảm thấy như đang chạm vào ký ức của những người xa lạ – nhưng quen thuộc đến lạ kỳ. Cô không biết vì sao mình xúc động đến thế. Có lẽ vì cô cũng từng mong có ai đó giữ lại câu chuyện của mình, khi cô không còn đủ sức để kể.

Cô hỏi:

"Có ai từng quay lại để đọc lại câu chuyện của mình không?"

Ông gật đầu.

"Có. Nhưng không phải để nhớ. Mà để tha thứ".

Câu trả lời khiến Hạ thấy lòng mình chùng xuống. Tha thứ – không phải cho người khác, mà cho chính mình. Tha thứ vì đã từng yếu đuối, từng bỏ cuộc, từng im lặng khi cần lên tiếng.

Cô ngồi lại lâu hơn mọi khi. Không viết, không đọc. Chỉ lặng lẽ nhìn những trang giấy, như thể đang trò chuyện với những người chưa từng gặp.

Trước khi rời đi, cô hỏi:

"Chú có bao giờ viết vào cuốn sổ không?"

Ông cười nhẹ:

"Không. Người giữ câu chuyện thì không được phép kể chuyện của mình."

Hạ không hỏi nữa. Nhưng trong lòng cô, một câu hỏi khác vừa được sinh ra: Ai sẽ giữ câu chuyện của người giữ quán?
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back