Xin chào, bạn được Đặng Trâm mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7 người đang xem
33 0
Tên truyện: Hồi Quang Dư Ảnh

Tác giả: Băng Tuyết mê truyện

Lời giới thiệu: Tô Nhược Lam chết vì bị người mình yêu đẩy xuống tầng thượng. Khi sống lại ở tuổi 16, cô quyết định không yêu, không tin, không để ai làm tổn thương mình thêm lần nào nữa.

Từ học sinh hạng bét, cô trở thành học bá. Từ cô gái si tình, cô trở thành người lạnh lùng, lý trí. Nhưng quá khứ không dễ buông tha - Lục Trạm bắt đầu hối hận, Bạch Tinh lộ mặt thật, còn Thẩm Dịch lặng lẽ bước vào cuộc đời cô như một ánh sáng dịu dàng.

Một lần sống lại - liệu cô có thể viết lại số phận?
 
Chương 1 – Một giấc mơ chết chóc

Trời mưa. Mưa như trút nước, xối xả vào mặt đất lạnh lẽo. Những hạt mưa rơi xuống mái ngói, tạo nên âm thanh rền rĩ như tiếng khóc của bầu trời. Tô Nhược Lam nằm giữa vũng máu, ánh mắt mở to, trừng trừng nhìn lên bầu trời xám xịt. Cô không thể tin được - người đẩy cô xuống từ tầng thượng lại là Lục Trạm.

"Vì sao?" - cô hỏi, giọng run rẩy, máu trào ra từ khóe miệng, hòa lẫn với nước mưa lạnh buốt.

Lục Trạm đứng đó, ánh mắt lạnh như băng. Sau lưng anh là Bạch Tinh, đôi mắt ngấn nước, vẻ mặt đầy thương xót giả tạo. Mái tóc cô ta ướt sũng, dính vào gò má trắng bệch, nhưng ánh nhìn lại đầy đắc thắng.

"Cô hại Tinh Tinh, cô phải trả giá." - anh nói, từng chữ như dao cắt vào tim cô. Giọng nói ấy, từng là hơi ấm duy nhất trong những ngày cô cô đơn, giờ đây lại là bản án tử.

Tô Nhược Lam cười. Một nụ cười đầy bi thương. Cô không hại ai. Cô chỉ yêu anh. Yêu đến mù quáng, yêu đến đánh mất chính mình. Cô từng nghĩ tình yêu là ánh sáng, là cứu rỗi. Nhưng giờ đây, nó chỉ là vực sâu không đáy.

Rồi mọi thứ tối sầm lại. Cảm giác đau đớn tan biến, thay vào đó là một khoảng không vô định.

* * *

Khi mở mắt ra, Tô Nhược Lam thấy mình đang ngồi trong lớp học. Âm thanh quen thuộc của giảng viên, tiếng lật sách, tiếng bút viết vang lên như một bản hòa tấu kỳ lạ. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên bàn học, khiến cô phải nheo mắt lại.

Cô nhìn xuống bàn tay mình - trắng trẻo, không một vết sẹo. Trên bàn là đề kiểm tra giữa kỳ môn Toán, với dòng chữ đỏ chói: Hạng 468/500 toàn khối. Cô chết rồi. Nhưng lại sống lại.

Sống lại vào năm mười sáu tuổi - thời điểm cô bắt đầu yêu Lục Trạm, bắt đầu sa sút học tập, bắt đầu đánh mất chính mình. Những ký ức ùa về như thác lũ, khiến cô nghẹn thở. Đây là thời điểm mọi thứ bắt đầu sụp đổ.

Tô Nhược Lam siết chặt tay. Đôi mắt cô không còn ngây thơ nữa. Lần này, cô sẽ không yêu ai. Không tin ai. Không để ai hủy hoại mình thêm lần nào nữa. Cô sẽ sống khác đi, sẽ không để bản thân bị tổn thương bởi những lời nói ngọt ngào nhưng đầy dối trá.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Các bạn học đứng dậy, rời khỏi lớp, tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp hành lang. Cô vẫn ngồi yên, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang đối diện với chính quá khứ của mình.

Cô biết, lần sống lại này là một cơ hội. Một cơ hội để sửa sai, để bảo vệ bản thân, để không lặp lại những sai lầm cũ. Và cô sẽ không bỏ lỡ.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back