Bài viết: 0 

Tg2: Chương 4: Biến thái tiểu ca ca × con dâu nuôi từ bé
"A.. Ngươi đang nói đến bạn học Lâm Tắc sao? Người này thực tốt nha."
Lâm Tắc.
Nghe tên liền không phải là người tốt lành gì.
Lâu Úc khẽ hừ một tiếng, xoay người liền ra khỏi phòng: "Đừng làm bài tập nữa, bây giờ xuống ăn cơm chiều."
"?" Kỳ Khuê Ninh tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên bước lộc cộc đuổi kịp bước chân người phía trước, tay trắng nõn kéo lấy ống tay áo hắn.
Lâu Úc quay đầu nhìn nàng một cái, không nói chuyện, bước chân lại thả chậm.
Hắn còn nhớ rõ lúc ấy lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng từ trên cầu thang té lộn nhào..
Trong không gian lan tràn không khí yên tĩnh quỷ dị.
Kỳ Khuê Ninh trực giác cho thấy nam nhân phía trước có chút không đúng, nhưng chỗ nào thì nàng lại không không nói nên lời, tức khắc tâm tình cũng không còn tốt như trước.
"Tiểu ca ca?"
"Gì hừ."
"Tiểu ca ca."
".. Đừng gọi ta, ngươi có thấy phiền hay không." Kêu nữa là lão tử sẽ tức giận!
Kỳ Khuê Ninh thở dài, túm chặt tay áo Lâu Úc không buông.
Lâu Úc đứng tại chỗ, xoay đầu hỏi: "Làm sao vậy?" Ý thức được vừa rồi ngữ khí của mình không tốt lắm, lại giảm âm điệu xuống.
"Ngươi ngồi xổm xuống." Tiểu cô nương nhấp môi.
Lâu Úc theo lời ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Tiểu cô nương bước lại gần liền đem hắn ôm vào sâu trong lòng, bàn tay nhỏ nhắn đặt ở hắn trên đầu nhẹ xoa: "Không tức giận, ngoan~"
Lâu Úc trong lòng mềm một mảnh, vừa rồi tất cả khó chịu đều đã sớm tan thành mây khói.
Xong rồi xong rồi, hắn có phải hay không thật sự luyến đồng a. (luyến đồng: Yêu thích có tình cảm đặc biệt với trẻ con)
"Khá hơn chút nào không tiểu ca ca, mỗi lần tiểu công chúa trong nhà ta giận dỗi, ta đều là dỗ nó như thế này."
".. Tiểu công chúa là ai?"
"Là mèo con Ông ngoại đưa ta nuôi a."
Lâu Úc đứng dậy hướng dưới lầu mà đi, không nói một lời.
Kỳ Khuê Ninh đối với cảm xúc của hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngoan ngoãn mà đi theo sau: "Tiểu ca ca chúng ta ăn cái gì a?"
"Hôm nay chúng ta có táo sao?" "Cái ngọc kia còn muốn đổi nữa không?" "Tiểu ca ca cơm nước xong ngươi muốn đi công tác không?"
"Tiểu ca ca quần ta ướt." "Tiểu ca ca.."
Kỳ Khuê Ninh nỗ lực bắt chuyện, bắt chuyện thất bại.
Bữa tối là canh trứng cùng thịt kho tàu và xương sườn, Kỳ Khuê Ninh ăn uống nhìn qua thực ít, một muỗng cơm một muỗng canh trứng đem quai hàm nhét đến tràn đầy.
Lâu Úc cười cười, trực tiếp đem nàng đặt lên trên đùi mình.
Tay trái xuyên qua váy dài đem quần lót đẩy ra vói ngón trỏ hướng thịt châu mà ấn.
Kỳ Khuê Ninh run lên: "Ngô.." Miệng nàng nhét đầy đồ ăn đang cố nuốt xuống để cùng Lâu Úc nói chuyện.
Lâu Úc tay phải cũng không rảnh rỗi tiếp nhận muỗng trong tay khẽ run của nàng, xúc một muỗng cơm cường nghạnh mà nhét vào miệng nàng.
Đáng thương Kỳ Khuê Ninh còn chưa kịp mở miệng đã lại bị lấp đầy.
Tay Hắn một chút thành thật đều không có, ngón cái ấn lên hoa hạch nhẹ nhàng xoa nắn, ngón trỏ duỗi nhập vào đường đi chạm đến ngọc trụ.
Hắn cúi đầu ở bên tai nàng: "Ta đem nó lấy ra, ta cho ngươi cái khác càng tốt hơn."
Kỳ Khuê Ninh giãy giụa lắc đầu.
"Ngoan một chút, mới có thể không phải chịu khổ. Ân?" Hắn hạ giọng ở bên tai nàng nói.
Kỳ Khuê Ninh thậm chí có thể cảm giác được hình dạng đồ vật đỉnh phía dưới mông nàng, như vậy thô to, lại liên hệ đến nội dung hắn từng dạy, đầu lắc chối bỏ càng nhanh.
"Ta không cần cái kia, cái kia không cần tiến vào."
Lâu Úc đem bát đẩy về một bên, kéo dây kéo quần ra, đem cự vật sớm đã khí thế hiên ngang lấy ra.
Kỳ Khuê Ninh đẩy tay hắn ra muốn chạy, lại bị hắn một tay kéo lại mặt đối mặt ôm ngồi ở trên đùi.
Nơi riêng tư của hai người kề sát vào nhau.
"Ca ca.. Cầu xin ngươi, ta không cần.." Tiểu cô nương duỗi tay đẩy hắn, trong thanh âm hoảng loạn đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Lâu Úc đem đầu vùi ở cổ nàng khẽ thở dài, vuốt ve phía sau lưng nàng ý đồ trấn an.
"Ân, sẽ không, ngươi quá nhỏ."
Tiểu cô nương khả năng thật sự bị dọa rồi, thời điểm đang ăn cơm cầm muỗng tay còn run rẩy.
Lâu Úc chỉ có thể bón cho nàng.
Cơm nước xong nàng liền chạy nhanh trở về phòng mình, Lâu Úc đi lên gõ cửa khi này mới phát hiện nàng cư nhiên khóa trái.
"..."
Có đáng sợ như vậy thật sao.
Lâu Úc có chìa khóa của mỗi căn phòng, hắn hoàn toàn có thể mở cửa sau đó sẽ treo nàng lên đánh một trận.
Không không không, treo lên đánh cũng không, nàng vẫn là một đứacon gái a, mang nàng ra đánh một trận cũng không được.
Ai, nên làm cái gì mới tốt bây giờ.
Lâu Úc đi xuống tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm trưng bày các tác phẩm nghệ thuật do hắn sở hữu, khi mỗi lần hắn đi tu bổ bọn họ, đều sẽ đối tiểu cô nương nói là đi công tác.
Hắn giữ cửa khóa rất cẩn thận, lại có cơ quan ẩn nấp, sẽ không có người biết ở đây tồn tại tầng hầm ngầm.
tiểu cô nương của Hắn, vĩnh viễn đều không nên nhiễm hương vị formalin.
Khi Lâu Úc chuẩn bị mọi thứ đều hoàn thiện rồi mới dám lên lầu, đèn phòng Kỳ Khuê Ninh lúc này đã bị tắt đi.
Hắn tra chìa khóa vào cửa, nhìn nàng một chút có đắp chăn đàng hoàng hay không, liền ngồi xuống bên mép giường của nàng.
Có đôi khi Hắn sẽ nghĩ, không biết gặp phải nàng, rốt cuộc là hắn quá mức may mắn, hay là bất hạnh đối với nàng.
Sau đó hắn cứ như vậymà ngủ luôn rồi.
Ngày tháng yên bình trôi qua thật mau.
Tiểu cô nương vẫn như cũ cười tủm tỉm rồi cùng hắn chào hỏi, chỉ là đối với sự thân cận của hắn có lúc hơi hơi kháng cự.
Nàng ở nhà hắn lớn lên, chính mắt hắn chứng kiến nàng từ nhũ hoa còn non nớt đến dần dần phồng lên, chứng kiến nàng cao tới trước ngực hắn, chứng kiến nàng.. Biết yêu thầm.
Lâu Úc ngồi ở trong góc tối, nhìn Kỳ Khuê Ninh mở cửa tiến vào, đem cơ thể ngã lên lăn trên giường lăn một vòng, trên mặt đều dấu không được ý cười bên môi.
"Khuê Ninh." Lâu Úc lên tiếng gọi nàng.
Kỳ Khuê Ninh bị dọa không nhỏ nhảy dựng lên, vỗ vỗ ngực, thấy rõ là hắn sau thoải mái nói: "Ca ca, là ngươi a.."
Có thể là quá mức cao hứng, nàng lại lăn hai vòng, trên mặt mang theo khát khao: "Ca ca, ngươi nói, thích một người là như thế nào a?"
Lâu Úc bị hỏi ngẩn ra.
Thích.. Sao?
"Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy hắn, hắn không vui mình cũng không vui, hắn hơi tới gần một chút chút liền cảm thấy mừng rỡ như điên, không thích hắn thân cận với người khác, có suy nghĩ muốn chiếm hữu hắn.." Kỳ Khuê Ninh đếm trên đầu ngón tay từng cái một.
Như vậy, chính là thích sao?
Lâu Úc híp híp mắt, đánh gãy lời nàng: "Không phải."
Thấy nàng nhìn lại đây, Lâu Úc khụ khụ, nói hươu nói vượn: "Thích là ỷ lại, là nhìn thấy hắn bản thân sẽ cảm thấy an tâm."
Ân, người giống như hắn vậy.
Tiểu cô nương hẳn là thích hắn mới đúng. Thích người khác? Đó là chắc chắn là cảm nhận sai rồi.
Kỳ Khuê Ninh lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Là như thế sao?"
"Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng với ta không." Lâu Úc quay đầu đi.
"Cái gì?"
"Ta muốn đi vào cơ thể ngươi."
Kỳ Khuê Ninh ngẩn người, khuôn mặt nhỏ chậm rãi hồng thấu: "Ngươi không biết xấu hổ."
Lâu Úc đứng dậy, chậm rãi từ chỗ tối đi ra, trên mặt treolên ý cười, cúi người, tay chống ở hai bên sườn của Kỳ Khuê Ninh, cúi đầu ngậm trụ môi nàng: "Ta không biết xấu hổ, không chỉ có thân thể ta, còn có đồ vật của ta cũng không biết xấu hổ như vậy."
"Ngô.."
Lâu Úc đoạt lấy mỗi một tấc không khí trong khoang miệng nàng, lại cúi đầu xuống hôn cổ nàng, ở bên gáy nàng lưu lại một cái lại một cái vệt dâu tây.
Xuống chút nữa.. Là vai, tiểu cô nương có xương quai xanh mười phần xinh đẹp, Lâu Úc hôn lại hôn, bất quá cảm thấy vẫn không đủ.
Sau đó là hôn nhũ, bụng.. Không đủ hắn lại hôn xuống thêm chút nữa.
Lâu Úc bỗng nhiên nghiêng về một bên, nằm ngửa ở trên giường hít sâu một hơi.
"Ân.." Kỳ Khuê Ninh ánh mắt dần dần thanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy bộ dáng hắn có vẻ khó chịu, trong lòng có vài phần bất an: "Ca ca?"
Lâu Úc thở phì phò, ách thanh: "Ân." Toàn thân đều lộ ra cổ dâm mĩ.
Kỳ Khuê Ninh sờ sờ trán hắn: "Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lâu Úc lời nói mới ra khỏi miệng, không biết lại nghĩ tới cái gì, quay đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng bất động thanh sắc nhưng khóe môi lại cong lên, "Ngươi giúp giúp ta."
"Như thế nào.. Giúp?"
Lâu Úc nhắm mắt lại, kéo tay bóng loáng của nàng qua đặt lên trên cự vật cứng như sắt của mình: "Sờ sờ nó."
Ngươi làm nó hưng phấn, sờ sờ nó, hôn hôn nó, an ủi nó, cất chứa nó.
Lâu Úc thở dài.
"A.. Ngươi đang nói đến bạn học Lâm Tắc sao? Người này thực tốt nha."
Lâm Tắc.
Nghe tên liền không phải là người tốt lành gì.
Lâu Úc khẽ hừ một tiếng, xoay người liền ra khỏi phòng: "Đừng làm bài tập nữa, bây giờ xuống ăn cơm chiều."
"?" Kỳ Khuê Ninh tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên bước lộc cộc đuổi kịp bước chân người phía trước, tay trắng nõn kéo lấy ống tay áo hắn.
Lâu Úc quay đầu nhìn nàng một cái, không nói chuyện, bước chân lại thả chậm.
Hắn còn nhớ rõ lúc ấy lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng từ trên cầu thang té lộn nhào..
Trong không gian lan tràn không khí yên tĩnh quỷ dị.
Kỳ Khuê Ninh trực giác cho thấy nam nhân phía trước có chút không đúng, nhưng chỗ nào thì nàng lại không không nói nên lời, tức khắc tâm tình cũng không còn tốt như trước.
"Tiểu ca ca?"
"Gì hừ."
"Tiểu ca ca."
".. Đừng gọi ta, ngươi có thấy phiền hay không." Kêu nữa là lão tử sẽ tức giận!
Kỳ Khuê Ninh thở dài, túm chặt tay áo Lâu Úc không buông.
Lâu Úc đứng tại chỗ, xoay đầu hỏi: "Làm sao vậy?" Ý thức được vừa rồi ngữ khí của mình không tốt lắm, lại giảm âm điệu xuống.
"Ngươi ngồi xổm xuống." Tiểu cô nương nhấp môi.
Lâu Úc theo lời ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Tiểu cô nương bước lại gần liền đem hắn ôm vào sâu trong lòng, bàn tay nhỏ nhắn đặt ở hắn trên đầu nhẹ xoa: "Không tức giận, ngoan~"
Lâu Úc trong lòng mềm một mảnh, vừa rồi tất cả khó chịu đều đã sớm tan thành mây khói.
Xong rồi xong rồi, hắn có phải hay không thật sự luyến đồng a. (luyến đồng: Yêu thích có tình cảm đặc biệt với trẻ con)
"Khá hơn chút nào không tiểu ca ca, mỗi lần tiểu công chúa trong nhà ta giận dỗi, ta đều là dỗ nó như thế này."
".. Tiểu công chúa là ai?"
"Là mèo con Ông ngoại đưa ta nuôi a."
Lâu Úc đứng dậy hướng dưới lầu mà đi, không nói một lời.
Kỳ Khuê Ninh đối với cảm xúc của hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngoan ngoãn mà đi theo sau: "Tiểu ca ca chúng ta ăn cái gì a?"
"Hôm nay chúng ta có táo sao?" "Cái ngọc kia còn muốn đổi nữa không?" "Tiểu ca ca cơm nước xong ngươi muốn đi công tác không?"
"Tiểu ca ca quần ta ướt." "Tiểu ca ca.."
Kỳ Khuê Ninh nỗ lực bắt chuyện, bắt chuyện thất bại.
Bữa tối là canh trứng cùng thịt kho tàu và xương sườn, Kỳ Khuê Ninh ăn uống nhìn qua thực ít, một muỗng cơm một muỗng canh trứng đem quai hàm nhét đến tràn đầy.
Lâu Úc cười cười, trực tiếp đem nàng đặt lên trên đùi mình.
Tay trái xuyên qua váy dài đem quần lót đẩy ra vói ngón trỏ hướng thịt châu mà ấn.
Kỳ Khuê Ninh run lên: "Ngô.." Miệng nàng nhét đầy đồ ăn đang cố nuốt xuống để cùng Lâu Úc nói chuyện.
Lâu Úc tay phải cũng không rảnh rỗi tiếp nhận muỗng trong tay khẽ run của nàng, xúc một muỗng cơm cường nghạnh mà nhét vào miệng nàng.
Đáng thương Kỳ Khuê Ninh còn chưa kịp mở miệng đã lại bị lấp đầy.
Tay Hắn một chút thành thật đều không có, ngón cái ấn lên hoa hạch nhẹ nhàng xoa nắn, ngón trỏ duỗi nhập vào đường đi chạm đến ngọc trụ.
Hắn cúi đầu ở bên tai nàng: "Ta đem nó lấy ra, ta cho ngươi cái khác càng tốt hơn."
Kỳ Khuê Ninh giãy giụa lắc đầu.
"Ngoan một chút, mới có thể không phải chịu khổ. Ân?" Hắn hạ giọng ở bên tai nàng nói.
Kỳ Khuê Ninh thậm chí có thể cảm giác được hình dạng đồ vật đỉnh phía dưới mông nàng, như vậy thô to, lại liên hệ đến nội dung hắn từng dạy, đầu lắc chối bỏ càng nhanh.
"Ta không cần cái kia, cái kia không cần tiến vào."
Lâu Úc đem bát đẩy về một bên, kéo dây kéo quần ra, đem cự vật sớm đã khí thế hiên ngang lấy ra.
Kỳ Khuê Ninh đẩy tay hắn ra muốn chạy, lại bị hắn một tay kéo lại mặt đối mặt ôm ngồi ở trên đùi.
Nơi riêng tư của hai người kề sát vào nhau.
"Ca ca.. Cầu xin ngươi, ta không cần.." Tiểu cô nương duỗi tay đẩy hắn, trong thanh âm hoảng loạn đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Lâu Úc đem đầu vùi ở cổ nàng khẽ thở dài, vuốt ve phía sau lưng nàng ý đồ trấn an.
"Ân, sẽ không, ngươi quá nhỏ."
Tiểu cô nương khả năng thật sự bị dọa rồi, thời điểm đang ăn cơm cầm muỗng tay còn run rẩy.
Lâu Úc chỉ có thể bón cho nàng.
Cơm nước xong nàng liền chạy nhanh trở về phòng mình, Lâu Úc đi lên gõ cửa khi này mới phát hiện nàng cư nhiên khóa trái.
"..."
Có đáng sợ như vậy thật sao.
Lâu Úc có chìa khóa của mỗi căn phòng, hắn hoàn toàn có thể mở cửa sau đó sẽ treo nàng lên đánh một trận.
Không không không, treo lên đánh cũng không, nàng vẫn là một đứacon gái a, mang nàng ra đánh một trận cũng không được.
Ai, nên làm cái gì mới tốt bây giờ.
Lâu Úc đi xuống tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm trưng bày các tác phẩm nghệ thuật do hắn sở hữu, khi mỗi lần hắn đi tu bổ bọn họ, đều sẽ đối tiểu cô nương nói là đi công tác.
Hắn giữ cửa khóa rất cẩn thận, lại có cơ quan ẩn nấp, sẽ không có người biết ở đây tồn tại tầng hầm ngầm.
tiểu cô nương của Hắn, vĩnh viễn đều không nên nhiễm hương vị formalin.
Khi Lâu Úc chuẩn bị mọi thứ đều hoàn thiện rồi mới dám lên lầu, đèn phòng Kỳ Khuê Ninh lúc này đã bị tắt đi.
Hắn tra chìa khóa vào cửa, nhìn nàng một chút có đắp chăn đàng hoàng hay không, liền ngồi xuống bên mép giường của nàng.
Có đôi khi Hắn sẽ nghĩ, không biết gặp phải nàng, rốt cuộc là hắn quá mức may mắn, hay là bất hạnh đối với nàng.
Sau đó hắn cứ như vậymà ngủ luôn rồi.
Ngày tháng yên bình trôi qua thật mau.
Tiểu cô nương vẫn như cũ cười tủm tỉm rồi cùng hắn chào hỏi, chỉ là đối với sự thân cận của hắn có lúc hơi hơi kháng cự.
Nàng ở nhà hắn lớn lên, chính mắt hắn chứng kiến nàng từ nhũ hoa còn non nớt đến dần dần phồng lên, chứng kiến nàng cao tới trước ngực hắn, chứng kiến nàng.. Biết yêu thầm.
Lâu Úc ngồi ở trong góc tối, nhìn Kỳ Khuê Ninh mở cửa tiến vào, đem cơ thể ngã lên lăn trên giường lăn một vòng, trên mặt đều dấu không được ý cười bên môi.
"Khuê Ninh." Lâu Úc lên tiếng gọi nàng.
Kỳ Khuê Ninh bị dọa không nhỏ nhảy dựng lên, vỗ vỗ ngực, thấy rõ là hắn sau thoải mái nói: "Ca ca, là ngươi a.."
Có thể là quá mức cao hứng, nàng lại lăn hai vòng, trên mặt mang theo khát khao: "Ca ca, ngươi nói, thích một người là như thế nào a?"
Lâu Úc bị hỏi ngẩn ra.
Thích.. Sao?
"Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy hắn, hắn không vui mình cũng không vui, hắn hơi tới gần một chút chút liền cảm thấy mừng rỡ như điên, không thích hắn thân cận với người khác, có suy nghĩ muốn chiếm hữu hắn.." Kỳ Khuê Ninh đếm trên đầu ngón tay từng cái một.
Như vậy, chính là thích sao?
Lâu Úc híp híp mắt, đánh gãy lời nàng: "Không phải."
Thấy nàng nhìn lại đây, Lâu Úc khụ khụ, nói hươu nói vượn: "Thích là ỷ lại, là nhìn thấy hắn bản thân sẽ cảm thấy an tâm."
Ân, người giống như hắn vậy.
Tiểu cô nương hẳn là thích hắn mới đúng. Thích người khác? Đó là chắc chắn là cảm nhận sai rồi.
Kỳ Khuê Ninh lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Là như thế sao?"
"Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng với ta không." Lâu Úc quay đầu đi.
"Cái gì?"
"Ta muốn đi vào cơ thể ngươi."
Kỳ Khuê Ninh ngẩn người, khuôn mặt nhỏ chậm rãi hồng thấu: "Ngươi không biết xấu hổ."
Lâu Úc đứng dậy, chậm rãi từ chỗ tối đi ra, trên mặt treolên ý cười, cúi người, tay chống ở hai bên sườn của Kỳ Khuê Ninh, cúi đầu ngậm trụ môi nàng: "Ta không biết xấu hổ, không chỉ có thân thể ta, còn có đồ vật của ta cũng không biết xấu hổ như vậy."
"Ngô.."
Lâu Úc đoạt lấy mỗi một tấc không khí trong khoang miệng nàng, lại cúi đầu xuống hôn cổ nàng, ở bên gáy nàng lưu lại một cái lại một cái vệt dâu tây.
Xuống chút nữa.. Là vai, tiểu cô nương có xương quai xanh mười phần xinh đẹp, Lâu Úc hôn lại hôn, bất quá cảm thấy vẫn không đủ.
Sau đó là hôn nhũ, bụng.. Không đủ hắn lại hôn xuống thêm chút nữa.
Lâu Úc bỗng nhiên nghiêng về một bên, nằm ngửa ở trên giường hít sâu một hơi.
"Ân.." Kỳ Khuê Ninh ánh mắt dần dần thanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy bộ dáng hắn có vẻ khó chịu, trong lòng có vài phần bất an: "Ca ca?"
Lâu Úc thở phì phò, ách thanh: "Ân." Toàn thân đều lộ ra cổ dâm mĩ.
Kỳ Khuê Ninh sờ sờ trán hắn: "Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lâu Úc lời nói mới ra khỏi miệng, không biết lại nghĩ tới cái gì, quay đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng bất động thanh sắc nhưng khóe môi lại cong lên, "Ngươi giúp giúp ta."
"Như thế nào.. Giúp?"
Lâu Úc nhắm mắt lại, kéo tay bóng loáng của nàng qua đặt lên trên cự vật cứng như sắt của mình: "Sờ sờ nó."
Ngươi làm nó hưng phấn, sờ sờ nó, hôn hôn nó, an ủi nó, cất chứa nó.
Lâu Úc thở dài.