Đêm nay, gió thổi qua ô cửa nhẹ đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm. Thành phố vẫn sáng vài ngọn đèn muộn, còn tôi thì ngồi co chân trên chiếc ghế cũ, ly trà đá đặt bên cạnh, đá tan lúc nào chẳng hay.
Tôi không buồn vì điều gì cụ thể. Chỉ là có một khoảng rỗng trong lòng mà tôi không gọi tên được...