Em hỏi biển: "Biển xanh vì điều chi thế?"
Biển mỉm cười: "Vì anh giữ đất này."
Giữ mảnh trời, giữ cả tháng năm dài
Giữ sóng trắng không ngừng xô bão tố.
Anh đứng đó – giữa ngàn trùng gió lộng
Mắt nhìn xa như giữ lấy bình yên
Lưng đẫm muối, vai bạc gió triền miên
Mà vẫn cười như chưa hề...
Em gặp anh giữa mùa thu mỏi mệt,
Nắng đã tàn.. tim vẫn chẳng nguôi quên.
Một người đến – nhẹ như làn khói bếp,
Nhưng ở lại.. đau như thể triền miên.
Anh mang đến những ngày xanh rực rỡ,
Như chưa từng ai đến trước anh đâu.
Em ngỡ rằng, tình yêu là duyên nợ,
Nào ngờ đâu.. chỉ là chút thương...