Bạn được Nghiên Di mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
  1. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Những Người Khốn Khổ PHẦN THỨ HAI - CÔDÉT QUYỂN I - OATECLÔ- Năm ngoái (1861), vào một buổi sáng tháng năm đẹp trời, người kể chuyện này từ Ninven đến và đi về La Huynpơ. Anh ta đi bộ. Con đường rộng lát đá lượn mình băng qua nhiều quả đồi liên tiếp, lúc nhô lên cao, lúc tụt xuống thấp...
  2. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN VIII- Hậu Quả QUYỂN VIII- Hậu Quả -Chương I Trời vừa hửng sáng. Phăngtin sốt và trằn trọc suốt đêm, nhưng trong mơ chập chờn toàn những cảnh sung sướng. Đến sáng chị mới ngủ yên. Bà xơ Xempơlit chăm sóc cho chị cả đêm, bây giờ mới lựa được lúc chị ngủ để đi pha một liều thuốc canh-ki-na...
  3. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN VII - VỤ ÁN SĂNGMACHIƠ - QUYỂN VII - VỤ ÁN SĂNGMACHIƠ -Chương I Những sự việc sắp kể sau đây không phải ở Môngtơrơi người ta đều biết. Nhưng chút ít phong thanh cũng đã để lại trong thành phố này một ấn tượng hết sức đặc biệt. Vì thế chúng tôi thấy phải kể tỉ mỉ, chi tiết, nếu không sách...
  4. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN VI - GIAVE QUYỂN VI - GIAVE -Chương 1 Ông Mađơlen sai người vực Phăngtin về bệnh xá thợ thuyền đặt ngay ở nhà riêng của ông. Ông giao chị cho hai bà xơ trông nom. Đặt chị vào giường nằm thì chị lên cơn sốt nặng. Một phần đêm chị mê sảng, nói huyên thuyên. Nhưng sau tồi chị cũng ngủ yên...
  5. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN V -XUỐNG DỐC QUYỂN V -XUỐNG DỐC -Chương I Cái người đàn bà bỏ con đó, theo lời bàn tán của người phố Môngphecmây, hiện bây giờ ra sao? Ở đâu? Làm gì? Phăngtin đem Côdét gửi vợ chồng Tênácđiê rồi lại lên đường đến Môngtơrơi. Người ta vẫn còn nhớ là lúc ấy vào năm 1818. Phăngtin rời bỏ...
  6. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN IV -GỬI TRỨNG CHO ÁC QUYỂN IV -GỬI TRỨNG CHO ÁC- Chương 1 Ở Môngphecmây, gần Paris, khoảng đầu thế kỷ này, có một hàng cơm nhỏ ở ngõ Hàng Bánh, thứ hàng cơm nhỏ ấy ngày nay không còn nữa. Vợ chồng chủ quán tên là Tênácđiê. Trước cửa hàng có một tấm bảng đóng ngay vào tường, phía trên...
  7. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN III- TRONG NĂM 1817 QUYỂN III- TRONG NĂM 1817-Chương I Ngang nhiên tự tại một cách đế vương và đầy kiêu hãnh. Lui thứ XVIII gọi năm 1817 là năm thứ hai mươi niên hiệu mình. Hết thảy các hiệu tóc giả quét vôi màu thanh thiên và vẽ hoa huệ đều mong chờ phấn thơm và con chim nhà vua trở...
  8. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 13 Chương 13 Giăng VanGiăng vội vàng rời bỏ Đinhơ như một tên tù sổng. Anh đi về phía cánh đồng, gặp đường ngang ngõ tắt nào cũng đi bừa theo, không biết có lúc đã lộn trở lại con đường vừa mới đi qua. Anh cứ lang thang như thế suốt cả buổi mai, chẳng ăn uống gì mà cũng không thấy đói...
  9. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 12 Chương 12 Sáng hôm sau, mặt trời vừa mọc, ông giám mục đã ra đi bách bộ ngoài vườn. Bà Magơloa hớt hải chạy đến: - Đức Cha, thưa Đức Cha, Đức Cha có biết cái giỏ đồ bạc ở đâu không? - Có. - Lạy Chúa! May quá! Con đang không biết nó chạy đi đâu. Ông giám mục vừa nhặt được cái giỏ...
  10. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 11 Chương 11 Giăng VanGiăng nghe ngóng. Yên lặng như tờ. Anh lấy đầu ngón tay đẩy khẽ cánh cửa, nhẹ nhàng, lén lút và ngại ngùng như con mèo muốn tìm lối vào. Cánh cửa êm ái và lặng lẽ rộng thêm một tí. Chờ một lát, anh lại đẩy thêm cái nữa, lần này mạnh tay hơn. Cửa lại lặng lẽ mở...
  11. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 10 Chương 10 Chuông đồng hồ nhà thờ đánh hai giờ, Giăng VanGiăng thức giấc dậy. Cái giường êm quá đã làm anh tỉnh dậy. Đã gần hai mươi năm anh không hề được nằm giường, nên, tuy không thay quần áo, cái cảm giác quá lạ làm anh không ngủ yên được. Anh đã ngủ quên được hơn bốn tiếng đồng...
  12. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 9 Chương 9 Mãn hạn tù, khi nghe bên tai mấy tiếng lạ lùng: Mày được tự do! Thật là những phút không ngờ, khó tả đối với Giăng VanGiăng. Một tia sáng chói lòa, thứ ánh sáng thật sự của người sống đột nhiên chiếu vào tâm hồn anh. Khón nỗi, chẳng bao lâu tia sáng ấy lại mờ đi. Ban đầu...
  13. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 8 Chương 8 Có người rơi xuống biển! Mặc! Tàu không dừng lại. Đang có gió, chiếc tàu vô tình phải tiếp tục hành trình định sẵn. Nó cứ lướt tới. Người kia mất hút rồi hiện ra, chìm xuống lại ngoi lên, kêu cứu, rồi giơ tay vẫy, nhưng chẳng một ai nghe cả. Chiếc tàu rùng mình trước cơn...
  14. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 7 Chương 7 Xã hội có nhiệm vụ phải thấy rõ những điều đó vì chính xã hội đã gây ra. Như chúng ta đã biết, Giăng VanGiăng là một kẻ vô học, nhưng không phải là người ngu ngốc. Trong con người anh vẫn có thứ ánh sáng của thiên bẩm. Đau khổ cũng có cái ánh sáng của nó, làm cho tâm trí còn...
  15. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 6 Chương 6 Vào khoảng nửa đêm, Giăng VanGiăng thức giấc dậy. Giăng VanGiăng sinh ra ở một gia đình nông dân nghèo xứ Bri. Lúc nhỏ, anh ta chẳng được học hành gì. Lớn lên anh làm nghề xén cây ở Phavơrôn. Mẹ anh là bà Gian Machiơ, cha là ông Giăng VanGiăng hoặc là Vola Giăng, có lẽ do...
  16. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 5 Chương 5 Ông Mirien chúc cô em ngon giấc xong, cầm một cây đèn bạc trên bàn lên, đưa cây kia cho khách và nói: - Nào, tôi xin đưa ông về phòng. Khách bước theo. Như đã nói ở đoạn trên, ta biết rằng theo cách bố trí trong nhà ấy, hễ muốn đi vào phòng nguyện trong đó có ngăn kê...
  17. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 4 Chương 4 Đến đây chúng tôi xin sao lục một đoạn trong bức thư của cô Baptistin gửi cho một bà bạn kể lại tỉ mỉ mà hơi ngây ngô câu chuyện giữa ông giám mục và người tù khổ sai, để hình dung quang cảnh bữa ăn tối hôm ấy: ".. Người ấy không chú ý đến ai cả. Anh ta ăn ngốn ngấu như...
  18. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 3 Cửa mở ra. Cửa mở toang thật mạnh như có người đẩy thốc vào một cách quả quyết. Một người bước vào. Người ấy, chúng ta biết là ai rồi. Chính là người khách bộ hành lang thang tìm chỗ trọ ban nãy. Hắn bước vào một bước rồi dừng lại, cứ để cửa mở toang ở đàng sau. Hắn đeo ba lô trên...
  19. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 2 Chương 2 Tối hôm ấy, ông giám mục thành Đinhơ đi dạo phố về lại ngồi làm việc trong phòng mãi. Ông lo soạn một bộ sách về Những bổn phận. Công việc còn đang dở dang. Ông nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả những gì mà các Cha cố và các Nhà thông thái đã nói về vấn đề trọng đại này. Cuốn sách...
  20. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN II - Sa Ngã - Chương 1 QUYỂN II - Sa Ngã - Chương 1 Vào thượng tuần tháng mười năm 1815, một giờ trước lúc mặt trời lặn, có một người khách đi bộ vào thành phố Đinhơ nhỏ bé. Dăm ba người hàng phố khi ấy còn đứng ngoài cửa sổ, hoặc ở ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn người bộ hành, vẻ nghi ngại...
  21. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương XIV Chương XIV Một lời cuối cùng. Loại chi tiết nói trên, đặc biệt trong thời gian chúng ta đang sống đây, có thể đem đến cho ông giám mục thành Đinhơ một dáng dấp, "phiến thần", theo cách nói hiện nay đang thịnh hành. Điều đó khiến người ta hoặc chê hoặc khen, nhưng đều nghĩ rằng ông...
  22. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương XIII Chương XIII Về phương diện tin tưởng chính thống, chúng tôi không phải thăm dò ông giám mục thành Đinhơ. Trước một tâm hồn như vậy, chúng tôi cảm thấy chỉ có một xu hướng là tôn kính. Nói đến lương tâm một bậc chính trực là ta phải tin. Vả lại, đối với một số bản chất nhất định...
Back