Chương 4: Ánh Mắt
Hoàng hôn đã rút dần sau tán rừng thông tím sẫm, chỉ còn một vệt sáng loang mỏng như dải lụa bị gió kéo qua ban công. Tôi và cô chủ nhỏ vẫn đứng ở đó, lặng lẽ như thể thời gian cũng đang do dự.
Cô tựa khẽ vào lan can gỗ, bàn tay mảnh đặt lên đầu chạm hoa văn đã xỉn màu. Ánh...