Chương 34: Mong rằng ở thế giới nào đó, sự ủng hộ của tớ sẽ chạm đến cậu
"Tớ nghe nói cậu được chọn đúng không? Học sinh được đi trao đổi ấy." Shinichi hỏi.
"Ừ, cô giáo đã thông báo với tớ rồi." Ran trả lời.
"Thế thì tốt quá rồi." Shinichi ra vẻ vui mừng nói với cô ấy. Đây là cơ hội phát...
Chương 33: Bất kì ai nỗ lực hết sức trong lĩnh vực mình yêu thích đều thực sự rất ngầu.
"Chứ sao? Điều dưỡng trưởng nói là tớ là mẫu người ai cũng yêu quý đấy."
"Nhưng mà tớ thấy lạ lắm. Mùi hương này rất quen thuộc, nó rất giống của chị Akina với Momiji-san." Araide nói.
"Họ dùng cùng hãng...
Chương 32: Nhận định rõ tình cảm
Haibara không đáp lời cậu ấy, cô còn đang bận truy tìm lí do để giải thích cho hành động kì lạ của bản thân. Mới vừa rồi thôi, khi âm thanh đó bật ra khỏi miệng, cô cảm thấy như chẳng còn là chính bản thân mình. Gần đây những kí ức thuở nhỏ dần sống lại và tâm...
Gió lại thổi, hình như trời sắp mưa, có lẽ đã đến lúc bắt tay vào làm điều gì đó. Dù sao thì nếu đến cả cuộc đời của mình còn không thể sống cho đàng hoàng thì thật tệ quá.
Chương 31: Che giấu sẽ dẫn đến hiểu lầm và có những hiểu lầm không thể nào hóa giải được
Thời gian ông ấy ở bên cạnh mẹ của cậu còn nhiều hơn cậu rất nhiêu, cậu khổ sở chẳng lẽ ông ấy không khổ sở.
Thực ra mẹ cậu không thể tin tưởng bố cậu cũng bởi vì đã tích lũy những nghi hoặc suốt một thời...
Chương 30: Không thỏa hiệp
Ran im lặng, cô không rõ anh ấy có từng trải qua cảm giác tương tự hay không nhưng đây quả thực là những điều mà cô băn khoăn.
Vì sao cô cứ đứng mãi một chỗ mà không dám tiến lên?
Vì con đường trước mặt giống như đầm lầy không lối thoát mà muốn đi qua được buộc phải...
Không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy cũng không sao, bản thân tự cảm nhận được âm thanh và ánh sáng của mình là được rồi. Vì sự tán thưởng của người khác còn lâu mới so được với giọng nói khẳng định bên trong chúng ta.
Chương 29: Sự giúp đỡ hay cạm bẫy?
Haibara trông thấy Ran ở phía xa, không rõ tại sao cô lại bước nhanh lên. Hóa ra cô lại mong được đến bên cạnh cô ấy như thế. Bước chân trở nên gấp gáp, tựa như đang đi thì chuyển thành chạy, cô nhào đến ôm lấy Ran còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cảm...