1. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 11 Chương 11 Giăng VanGiăng nghe ngóng. Yên lặng như tờ. Anh lấy đầu ngón tay đẩy khẽ cánh cửa, nhẹ nhàng, lén lút và ngại ngùng như con mèo muốn tìm lối vào. Cánh cửa êm ái và lặng lẽ rộng thêm một tí. Chờ một lát, anh lại đẩy thêm cái nữa, lần này mạnh tay hơn. Cửa lại lặng lẽ mở...
  2. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 10 Chương 10 Chuông đồng hồ nhà thờ đánh hai giờ, Giăng VanGiăng thức giấc dậy. Cái giường êm quá đã làm anh tỉnh dậy. Đã gần hai mươi năm anh không hề được nằm giường, nên, tuy không thay quần áo, cái cảm giác quá lạ làm anh không ngủ yên được. Anh đã ngủ quên được hơn bốn tiếng đồng...
  3. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 9 Chương 9 Mãn hạn tù, khi nghe bên tai mấy tiếng lạ lùng: Mày được tự do! Thật là những phút không ngờ, khó tả đối với Giăng VanGiăng. Một tia sáng chói lòa, thứ ánh sáng thật sự của người sống đột nhiên chiếu vào tâm hồn anh. Khón nỗi, chẳng bao lâu tia sáng ấy lại mờ đi. Ban đầu...
  4. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 8 Chương 8 Có người rơi xuống biển! Mặc! Tàu không dừng lại. Đang có gió, chiếc tàu vô tình phải tiếp tục hành trình định sẵn. Nó cứ lướt tới. Người kia mất hút rồi hiện ra, chìm xuống lại ngoi lên, kêu cứu, rồi giơ tay vẫy, nhưng chẳng một ai nghe cả. Chiếc tàu rùng mình trước cơn...
  5. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 7 Chương 7 Xã hội có nhiệm vụ phải thấy rõ những điều đó vì chính xã hội đã gây ra. Như chúng ta đã biết, Giăng VanGiăng là một kẻ vô học, nhưng không phải là người ngu ngốc. Trong con người anh vẫn có thứ ánh sáng của thiên bẩm. Đau khổ cũng có cái ánh sáng của nó, làm cho tâm trí còn...
  6. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 6 Chương 6 Vào khoảng nửa đêm, Giăng VanGiăng thức giấc dậy. Giăng VanGiăng sinh ra ở một gia đình nông dân nghèo xứ Bri. Lúc nhỏ, anh ta chẳng được học hành gì. Lớn lên anh làm nghề xén cây ở Phavơrôn. Mẹ anh là bà Gian Machiơ, cha là ông Giăng VanGiăng hoặc là Vola Giăng, có lẽ do...
  7. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 5 Chương 5 Ông Mirien chúc cô em ngon giấc xong, cầm một cây đèn bạc trên bàn lên, đưa cây kia cho khách và nói: - Nào, tôi xin đưa ông về phòng. Khách bước theo. Như đã nói ở đoạn trên, ta biết rằng theo cách bố trí trong nhà ấy, hễ muốn đi vào phòng nguyện trong đó có ngăn kê...
  8. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 4 Chương 4 Đến đây chúng tôi xin sao lục một đoạn trong bức thư của cô Baptistin gửi cho một bà bạn kể lại tỉ mỉ mà hơi ngây ngô câu chuyện giữa ông giám mục và người tù khổ sai, để hình dung quang cảnh bữa ăn tối hôm ấy: ".. Người ấy không chú ý đến ai cả. Anh ta ăn ngốn ngấu như...
  9. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 3 Cửa mở ra. Cửa mở toang thật mạnh như có người đẩy thốc vào một cách quả quyết. Một người bước vào. Người ấy, chúng ta biết là ai rồi. Chính là người khách bộ hành lang thang tìm chỗ trọ ban nãy. Hắn bước vào một bước rồi dừng lại, cứ để cửa mở toang ở đàng sau. Hắn đeo ba lô trên...
  10. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương 2 Chương 2 Tối hôm ấy, ông giám mục thành Đinhơ đi dạo phố về lại ngồi làm việc trong phòng mãi. Ông lo soạn một bộ sách về Những bổn phận. Công việc còn đang dở dang. Ông nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả những gì mà các Cha cố và các Nhà thông thái đã nói về vấn đề trọng đại này. Cuốn sách...
  11. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    QUYỂN II - Sa Ngã - Chương 1 QUYỂN II - Sa Ngã - Chương 1 Vào thượng tuần tháng mười năm 1815, một giờ trước lúc mặt trời lặn, có một người khách đi bộ vào thành phố Đinhơ nhỏ bé. Dăm ba người hàng phố khi ấy còn đứng ngoài cửa sổ, hoặc ở ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn người bộ hành, vẻ nghi ngại...
  12. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương XIV Chương XIV Một lời cuối cùng. Loại chi tiết nói trên, đặc biệt trong thời gian chúng ta đang sống đây, có thể đem đến cho ông giám mục thành Đinhơ một dáng dấp, "phiến thần", theo cách nói hiện nay đang thịnh hành. Điều đó khiến người ta hoặc chê hoặc khen, nhưng đều nghĩ rằng ông...
  13. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương XIII Chương XIII Về phương diện tin tưởng chính thống, chúng tôi không phải thăm dò ông giám mục thành Đinhơ. Trước một tâm hồn như vậy, chúng tôi cảm thấy chỉ có một xu hướng là tôn kính. Nói đến lương tâm một bậc chính trực là ta phải tin. Vả lại, đối với một số bản chất nhất định...
  14. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương XII Chung quanh một ông giám mục hầu như bao giờ cũng có một đám tu sĩ mới vào nghề, cũng như chung quanh một tướng lĩnh bao giờ cũng có một đoàn sĩ quan trẻ. Chính họ là những người mà thánh Phơrăngxoa đơ Xan đáng yêu đã gọi ở một chỗ nào đó là "những nhà tu hành mới gạy mở". Nghề...
  15. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương XI Chương XI Từ đó, nếu kết luận rằng Đức Cha Biêngvơnuy là "Một ông giám mục triết gia" hay là "Một cụ xứ yêu nước" thì có nguy cơ sai lầm. Cuộc gặp mặt, hay hầu như có thể nói việc giao tiếp giữa ông với nhà cách mạng G, đã để lại cho ông một sự ngạc nhiên khiến ông càng hiền lành...
  16. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương X Chương X Sau bức thư nói trên kia được ít lâu, ông giám mục làm một việc, theo dư luận thành phố, còn liều lĩnh hơn việc đi qua vùng núi non của bọn lục lâm nữa. Ở vùng nông thôn kế cận thành Đinhơ, có một ông già sống đơn độc. Người ấy, xin nói ngay cái tiếng ghê gớm, nguyên là một...
  17. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương IX Chương IX Để mọi người có một ý niệm về cuộc sống gia đình của ông giám mục và cách hai bà phụ nữ đem mọi hành động, mọi ý nghĩ, cả mọi bản năng phụ nữ rất hay giật thót của mình, phục tùng những thói quen và những ý định của ông giám mục, mà không cần ông phải mất công nói ra lời...
  18. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương VIII Chương VIII Ông thượng nghị sĩ nói đến trên kia là một người thông minh, linh lợi. Ông đã bước đi trên đường đời với một nguyên tắc cứng rắn là không thèm để ‎ đến những trở lực có khi vấp phải mà người ta gọi là lương tâm, công lý, bổn phận, lời thề danh dự. Ông đã đi thẳng đến...
  19. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương VII Chương VII Tới đây tự nhiên phải dành chỗ cho một sự việc không thể nào bỏ qua được vì đó là một trong các sự việc tốt nhất để hiểu ông giám mục là người như thế nào. Bọn cướp của Gatpa Be trước đây thường quấy nhiễu các hẻm núi rừng Ônliun. Sau khi chúng bị tiêu diệt, một trong...
  20. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương VI Chương VI Chúng tôi đã giới thiệu nhà ông giám mục ở có một tầng dưới và một tầng gác. Nhà dưới ngăn làm ba, trên gác có ba phòng và trên nữa là gác xép. Sau nhà là một mảnh vườn nhỏ mấy thước. Hai người đàn bà ở tầng trên. Ông ở tầng dưới. Phòng ngoài trông ra phố là buồng ăn; phòng...
  21. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương V Đời tư của ông Mirien cũng cùng chung một số nguyên tắc như đời công. Với kẻ được xem gần thì cái nghèo tự nguyện trong cuộc sống của ông giám mục thành Đinhơ là một cảnh tượng trang trọng và đáng yêu. Như người già và phần lớn những người hay suy tưởng, ông ít ngủ, nhưng lại ngủ say...
  22. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương IV Ông nói chuyện thân mật và vui vẻ. Sống với hai bà già suốt đời ở cạnh ông, ông khéo chọn lối ăn nói cho vừa tầm họ. Khi ông cười, cái cười của ông hồn nhiên như của một cậu học sinh. Bà Magơloa thích gọi ông là Ông lớn. Một hôm ông đang ngồi trên ghế, đứng dậy ra chỗ ngăn tủ tìm một...
  23. Nguyên Vĩ Thu Thu

    Những Người Khốn Khổ - Victor Hugo

    Chương III Ông giám mục không phải vì đã đem tiền xe cộ ra làm phúc cả mà ít đi kinh lý. Cái xứ Đinhơ này quả là một địa phận vất vả. Đồng bằng thì ít, núi non thì nhiều, đường sắt hầu như không có, trên kia đã thấy rồi; lại đến ba mươi hai xứ, bốn mươi mốt họ và hai trăm tám mươi lăm chi. Đi...
Back