Sông quê lặng bóng trăng ngà
Nỗi niềm hun hút ngân nga điệu buồn.
Tre xanh rì rào gió cuốn,
Như lời mẹ hát, nguồn cơn đất trời.
Biển chiều sóng vỗ chơi vơi,
Mênh mang khát vọng, rạng ngời sắc xuân.
Núi cao mờ sương trầm ngấn,
Đỉnh ngàn vọng tiếng chuông ngân cõi thiền.
Đồng vàng lúa chín triền miên,
Hương thơm thấm đẫm, dịu hiền dáng quê.
Con đường đất đỏ lê thê,
Bước chân ký ức, nặng nề tháng năm.
Trăng khuya soi bóng âm thầm,
Như hồn dân tộc, trăm năm vẫn còn.
Thiên nhiên trải rộng mênh mông,
Lời ca bất tận, tình nồng nước non.
Lười làm ảnh bìa thơ nên đăng trạng thái vậy

đơn giản như "ở chốn rừng sâu thâm cốc có biết bao nhiêu nguy nan, mỗi một ngày lại phải đối diện với vô vàng nguy hiểm một cô gái như Lạc Nhan trong lòng phải có bao nhiêu là ý chí, bao nhiêu là kiên định mới có thể vượt qua ..." đại loại như vậy ấy. Cổ đại thì cứ múa bút cho hoành tráng vào hihi. Bông đọc chương 1 thôi thấy mạch hơi vội vàng và thường những truyện có hút được người đọc hay không nằm ở mấy chương đầu nên Viên hãy cố gắng đẩy tình huống phong phú hơn. Chương một chưa đặc sắc về nhấn nhá tình tiết lắm!

Reactions: Cá Đẹp Trai và Mạc Hồng Viên