Như một thói quen thôi... vẫn một mình tôi chịu đựng mọi thứ. Chẳng dám nói ai nghe, chỉ giấu trong lòng mình. Cứ thế mỗi ngày nỗi đau một lớn, tôi chẳng còn cách nào ngoài khóc thầm hay đơn giản là nở một nụ cười nhạt cho qua đi một ngày.
Đôi khi: Có những việc dù không muốn quên nhưng cũng phải quên Có những thứ rõ ràng là đã quên nhưng sao nhắc lại thì lại đau Có những lúc cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại cố chấp tiếp tục Mọi thứ cứ như vậy..... Và ....cho đến cuối cùng cũng phải học cách quên.
Mưa vẫn là mưa đấy thôi - Mưa vẫn lặng lẽ rơi... - Nỗi nhớ ai chẳng thể nào vơi - Mưa im lặng giữa dòng đời hối hả - Em vội vã đi tìm những ký ức bị đánh rơi.
Bốn cảm giác đau nhất của con người! Thấy buồn mà không khóc được … Thấy nhớ nhưng không thể nói ra … Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh … Thấy đau mà vẫn phải mỉm cười … Bạn đã trải qua bao nhiêu cảm giác rồi?
Nhớ nhé! Từng thương cũng chỉ là "đã từng". Quan trọng là tương lai thôi.. Không được lụy bất kì ai. Dù họ có cho ta kí ức tốt đẹp đến đâu.
Bạn sẽ không nhận ra mình lẻ loi nhường nào cho đến khi ngày tàn, bạn trở về với những ngổn ngang trong đầu nhưng không một ai để sẻ chia. Không hề có
Link Chương truyện có hơn 90% là đối thoại nhân vật - cần sửa . Nên cho các chương truyện vào thẻ spoiler ( hướng dẫn : bôi đen toàn bộ nội dung chương truyện rồi ấn vào kí hiệu hình chồng sách .)