"Trong căn phòng thiếu vắng ánh sáng, khi cả hai đã im lặng, tôi vẫn nhận ra giọt nước mắt lẻ loi rơi trên khuôn mặt Mỹ Nhân Ngư. Tôi không biết cô xuất thân từ đâu, tên thật là gì, cuộc sống chỉ đơn độc như này hay còn người thân, bạn bè nào khác, nhưng tôi thương cô, một niềm thương vô hạn dành cho một kiếp người" phù du "trong thành phố. Thương cô cũng là tôi thương cho chính tôi, vì ngẫm ra cuộc sống của tôi bây giờ có khác cô là bao? Không nhiều tiền, không bạn bè, gia đình, chỉ một mình lăn lộn ở nơi mà vật chất được đặt trên tất cả, và rượu bia cuối cùng cũng chỉ khiến người ta si muội hơn.." (Cô hàng xóm- Ái Hạ)