Nghịch ngợm và đem theo chút xíu cái gọi là tò mò lang bạt vào nơi mà người ta nói rằng chúng ta có thể thoải mái đem con người thật của mình ra để nghe những lời tâm sự từ những con người chưa từng nhìn mặt, biết tên nhưng thấu hiểu mình. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi có thể được nghe những lời cùng điệu với tâm hồn sẽ làm mình thoải mái hơn trước những áp lực của cuộc sống nhỉ. Mình chỉ là một cô gái 19 tuổi chưa có gì gọi là trải sự đời nhưng đôi khi còn thấy áp lực với những gì đang diễn ra, còn cậu đang đối mặt với những gì?