chương 2:
‘ Anh đang ở chỗ của người phụ nữ khác, không phải anh nhất định là đang bàn công việc nên mới đến chỗ của cô ta,chắc chắn là vậy, mình phải tin anh’. Tự an ủi bản thân là anh có việc, một mình bắt xe chuẩn bị về thì chuông điện thoại của cô reo lên, là tin nhắn của anh, anh nói anh xin lỗi, rồi hẹn cô tại khách sạn xx anh có món quà muốn tặng cho cô. Cô đọc tin nhắn vui đến nỗi quên luôn chuyện anh chưa từng nhắn tin hẹn cô, anh luôn trực tiếp gọi điện thoại.
Nhanh tay bắt xe đến nơi anh hẹn, đến nơi, cô chạy đến quầy lễ tân nói số phòng mà anh đã nhắn cho cô, nhân viên dẫn cô đến trước cửa phòng rồi quay người rời đi.
Đưa tay đẩy cửa bước vào, bên trong không có mở đèn, cô đưa tay muốn mở thì đèn được bật sáng. Người đứng trước mặt cô, không phải anh mà là một người đàn ông xa lạ, trông anh ta rất đáng sợ.
Cô hoảng sợ muốn xoay người bỏ chạy thì bị người đàn ông đó nhanh tay bắt lại được, cô vùng vẩy muốn thoát khỏi tay người đàn ông xa lạ đó thì một chiếc khăn đưa đến bịt mũi cô lại, một mùi thuốc khó chịu sọc lên mũi cô, sau đó tất cả điều trở nên mơ hồ.
‘ Anh đang ở chỗ của người phụ nữ khác, không phải anh nhất định là đang bàn công việc nên mới đến chỗ của cô ta,chắc chắn là vậy, mình phải tin anh’. Tự an ủi bản thân là anh có việc, một mình bắt xe chuẩn bị về thì chuông điện thoại của cô reo lên, là tin nhắn của anh, anh nói anh xin lỗi, rồi hẹn cô tại khách sạn xx anh có món quà muốn tặng cho cô. Cô đọc tin nhắn vui đến nỗi quên luôn chuyện anh chưa từng nhắn tin hẹn cô, anh luôn trực tiếp gọi điện thoại.
Nhanh tay bắt xe đến nơi anh hẹn, đến nơi, cô chạy đến quầy lễ tân nói số phòng mà anh đã nhắn cho cô, nhân viên dẫn cô đến trước cửa phòng rồi quay người rời đi.
Đưa tay đẩy cửa bước vào, bên trong không có mở đèn, cô đưa tay muốn mở thì đèn được bật sáng. Người đứng trước mặt cô, không phải anh mà là một người đàn ông xa lạ, trông anh ta rất đáng sợ.
Cô hoảng sợ muốn xoay người bỏ chạy thì bị người đàn ông đó nhanh tay bắt lại được, cô vùng vẩy muốn thoát khỏi tay người đàn ông xa lạ đó thì một chiếc khăn đưa đến bịt mũi cô lại, một mùi thuốc khó chịu sọc lên mũi cô, sau đó tất cả điều trở nên mơ hồ.
Cô 5 tuổi , anh 10 tuổi.
“Minh Khang, em muốn ăn kem”.
“ Được, anh mua kem cho em”.
“ Minh Khang sau này lớn lên em sẽ gả cho anh”.
“ Được” Minh Khang cưng chiều xoa đầu cô.
Cô 10 tuổi, anh 15 tuổi.
“ Minh Khang , mẹ anh nói sau này muốn em làm con dâu của mẹ”.
“ Được, vậy sau này Tiểu Hy làm con dâu của mẹ anh”.
Cô 15 tuổi, anh 20 tuổi.
“ Minh Khang, em thich anh”.
“ Tiểu Hy còn nhỏ, Tiểu Hy phải cố gắng học giỏi”. yêu thương xoa đầu cô.
Năm cô 20 tuổi, anh 25 tuổi.
“ Minh Khang em yêu anh, anh làm bạn trai em được không”.
“ Tiểu Hy, câu này phải để anh nói chứ”. Anh dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cô với anh chính là lớn lên cùng nhau, cái người ta hay gọi chính là thanh mai trúc mã, họ cùng nhau lớn lên , cùng kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn, rồi cùng nhau có tình cảm rồi họ yêu nhau, có lẽ cuộc đời họ sẽ mãi mãi hạnh phúc khi hai người không xảy ra hiểu lầm, hôm đó:
[“ alo, Minh Khang anh đến đón em được không”].
[“ anh Minh Khang đang ở chỗ tôi”]. Người phụ nữ vừa nghe điện thoại chính là cô thư kí của anh, cô ta thích anh, nên đã cố tình nghe điện thoại của anh lúc anh đi ra ngoài.
Tút tút.
Cô ta nói xong liền cúp máy, cũng không để cô nói thêm lời nào.