Tôi vẫn yêu màu đen, yêu cái nắng chiều đổ lửa Tiếng mưa đêm, và tiếng thì thầm lần nữa, Yêu vạt nắng hồng, yêu cả gió heo may. Tôi vẫn là tôi, mang trái tim khờ dại Dang dở tình đầu, nhưng vẫn muốn yêu lần hai Dẫu tuổi đời có theo thời gian trôi mãi Mái tóc bạc màu nhưng chẳng nhạt tim ai...
Gửi lại anh bài thơ cũ Năm tháng nào người lỡ quên Ve sầu cũng yên giấc ngủ Cho cánh phượng buồn lãng du Mái trường xưa vẫn còn đó Bao tiếng học trò ê a Vần thơ im lìm trong vở Em chưa dám gửi bao giờ Nét bút đầu tay run quá Vụn về giấy trắng lấm lem Câu thơ nhiều lần bỏ ngỏ Ai thương, ai tiếc, ai chờ? Trăng vàng treo trên đầu phố Trăng kia khi tỏ khi mờ Câu thơ người tìm một thuở Liệu có còn như nét xưa?
Trăng không sáng Đêm dài trôi lặng lẽ Ánh trăng côi Đứt đoạn chốn lưng trời Em không đến Khiến lòng tôi buồn tẻ Tiếng yêu thương Chẳng thốt nổi nên lời Vầng trăng ấy Đêm này còn một nửa Ai dại khờ Bỏ lỡ giấc tương tư Để ta thấu Tình đời không như mộng Trăng vỡ rồi Duyên có vẹn hay không?
Có ánh nắng gửi về bao nỗi nhớ Có cơn mưa buông giọt nước mong chờ Trái tim côi đi về miền viễn xứ Tôi ngập ngừng Ôm giấy trắng tương tư Chuyện tình yêu Đâu dễ thốt thành lời Vì ai biết Chuyện đời hay thay đổi Nên... Dẫu trái tim Có trăm điều muốn nói Cũng lỡ đành Im ỉm ở trong môi... Em là em Tôi vẫn cứ là tôi Hai thế giới Hai cuộc đời xa vọng Em rực sáng Như bình minh ngập nắng Cho tôi âm thầm Ôm trọn mối tình câm.
HỌC Khi bé thơ học ăn, học nói Lớn chút rồi lại học cách bước đi Chữ vỡ lòng học ở tuổi thiếu nhi Khi niên thiếu ta học thì yêu ghét Dần khôn lớn học bài thơ, lượng giác Cos sin hàm đâu dễ thấm vào tim Tuổi đôi mươi dần học cách kiếm tiền Đem kiến thức đổi dần thành con số Lớn hơn nữa lại vòng về làm bố Học quản trò, học cả cách lo toang Đường nhân duyên sự nghiệp có thênh thang Một lần nữa, dựa nhiều vào học hỏi Khi về già, dù bàn chân có mỏi Vẫn học đi, học đứng, lại học ngồi Học cách buông hết thảy những sự đời Để nhẹ lòng tận hưởng phút thảnh thơi...
Một thân thủy tinh đỏ thẫm Lê bước u hoài lạc lẫm nhân gian Trách ai một kiếp bẽ bàng Để thân u quạnh lầm than kiếp người Một đời thân xác tả tơi Phồn hoa dẫu đẹp, phải nơi để về Chuyện tình yêu tựa pha lê Ngỡ lấp lánh, lại vụng về... vỡ tan...
Con đường có bao nhiêu ngã rẽ Em đã kí thác trái tim thời son trẻ cho một con đường tưởng duy nhất ...lại vòng quanh Em đã có một thời yêu dấu có anh Cũng từng bước qua con đường rất đẹp Nhưng ai biết thế gian này rất hẹp Cứ ngỡ thiên đường Nhưng lại hoá mong manh...
Nó trở về như những giấc mơ, Dẫu nguyên vẹn nhưng vẫn ngập ngừng tan vỡ Kí ức xưa đã không còn nữa Con đường mòn, cũng quên lãng dấu chân son Nó trở về trong ánh mắt héo hon Của ngơ ngẩn tiếng lòng đang rụng vỡ Ánh sáng lung linh bên cung đàn bỏ ngỏ Cũng nhạt nhoà như giấc mộng bơ vơ Nó trở về sau một thoáng mộng mơ Bỗng nhận ra thế giới này không hề nhỏ Người bước đi và hồn ta tan vỡ Để giọt sầu vương đọng cả trong mơ
Hoa phượng hồng Không ép thành cánh bướm Đoá tương tư Anh hái tặng cho nàng Chiều tan lớp Mưa buồn giăng thương nhớ Cho kẻ khờ Lặng lẽ đứng làm thơ... Lá thư tình Ngày xưa anh viết vội Chút ngại ngùng Thương nhớ để trên môi Em không nhận Khiến lòng anh bối rối Mối tình đầu Đâu dễ để phai phôi... __________ Rồi người đi Chưa kịp nói một lời Bao kỉ niệm Trôi nghiêng về hai lối Em xa rồi Chỉ mình anh đứng đợi Trống tan trường Và phượng khóc...đơn côi!...
Em cũng chỉ là một chiếc lá đơn côi Mùa thu đến, rụng rơi trên nhánh cỏ Lá theo gió, niềm vui về rất nhỏ Mà nỗi buồn biết thấu tỏ cùng ai. Em cũng chỉ là một thoáng gió heo may Mang se lạnh phủ đầy trên phố nhỏ Gửi thương nhớ vào áng mây mờ tỏ Để bên đời, thu lạ bước thu lơ Em chỉ là một thoáng nhớ bâng quơ Của tháng năm áo trắng dài kỉ niệm Nên mong người đừng mang nhiều lưu luyến Để đêm về mượn chén sầu tìm quên...