Có những lúc cuộc sống mệt mỏi xô bồ,mới thấy đáng quý thời niên thiếu được bố mẹ nuôi ăn học. Lớn mới thấm, còn trẻ, có đôi khi sự quan tâm của bme lại bị con cái coi là phiền phức. Các bạn có từng như vậy không ?
Mình thì không có tham vọng viết Tiểu thuyết, chỉ đủ can đảm viết những gì đó ngắn ngắn chừng 1.500 chữ với những câu chuyện nho nhỏ, có cảm xúc. Bởi mình quan niệm, mình viết vì yêu thích - chứ không phải để tung hô, để làm "đại sự" Nobel Nobét gì đó; và mình viết cho mình (trước hết), rồi nếu có ai đọc thì vui hơn một chút, chứ chẳng cần câu like câu view chi cho phiền phức. "Huân" có lẽ là Truyện ngắn dài nhất từ trước đến giờ mình viết (gần 10 ngàn chữ). Cũng vất vả lắm chứ không dễ. Rảnh vào đọc nha bạn mình: Đam Mỹ - Huân - Dương
Thời gian mình dành để tập tành lưu giữ những sáng tác, những bài viết trên kênh Youtube "Dương Kể Chuyện". Mình tin hữu xạ tự nhiên hương - à, lấy câu này thôi chứ không nói mình thơm nha. Rảnh vào nghe nha: Dương Kể Chuyện