Cám ơn bạn. Mấy bữa nay mình buồn nên không đọc mấy chương mới của bạn được. Còn đang tranh thủ sửa cái kia. Sợ nay mai không còn sửa được để dang dở trong sọt rác thì kì quá. Ai biết được mai sẽ ra làm sao?
Một thế hệ chỉ biết tiến lên, mà chẳng biết mình phải tin tưởng vào điều gì? Để rồi mới thấy, dù đứng giữa cả ngàn người thì bản thân cũng như thứ lạc loài vô dụng.