Cơn sóng như đang ngủ. Qúa tràn đầy để chứa tiếng sóng và bọt biển. Khi tôi bước ra khỏi biển sâu thăm thẳm, quay trở về nhà lần nữa. Ánh chạng vạng và tiếng chuông đêm. Có lẽ là bóng đêm.
Một thế hệ chỉ biết tiến lên, mà chẳng biết mình phải tin tưởng vào điều gì? Để rồi mới thấy, dù đứng giữa cả ngàn người thì bản thân cũng như thứ lạc loài vô dụng.