Hoa ca thôi đã thôi rồi
Nước mây tan tác ngậm ngùi từ đây
Nhân sinh lắm nỗi đọa đầy
Đệ đây ta đấy biết ngày nào vui?
Có chăng chỉ trách ông trời
Sinh ta là gió trùng khơi mây ngàn
Rong chơi giữa chốn địa đàng
Phong hoa tuyết nguyệt trần gian lạc loài
Thôi đành hết kiếp con người
Ta về giữa núi rong chơi tháng ngày
Trăm năm vui ngắn chẳng tày
Thà làm gió mát cỏ cây ven đường
Trần ai lắm nỗi đoạn trường
Ta đành phụ đệ đôi đường chia ly.
Nước mây tan tác ngậm ngùi từ đây
Nhân sinh lắm nỗi đọa đầy
Đệ đây ta đấy biết ngày nào vui?
Có chăng chỉ trách ông trời
Sinh ta là gió trùng khơi mây ngàn
Rong chơi giữa chốn địa đàng
Phong hoa tuyết nguyệt trần gian lạc loài
Thôi đành hết kiếp con người
Ta về giữa núi rong chơi tháng ngày
Trăm năm vui ngắn chẳng tày
Thà làm gió mát cỏ cây ven đường
Trần ai lắm nỗi đoạn trường
Ta đành phụ đệ đôi đường chia ly.