Bạn được Phamsinh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Phamsinh
Lượt thích
7

Tường nhà Hoạt động Bài đăng Thông tin

  • Rãnh rỗi sinh nông nổi. Tặng các bạn bài thơ ngẩu hứng.

    ***

    Mặt trời nhá nhá nhem nhem

    Phú ông đóng cửa giậm chân, e hèm.

    Hai thằng lắm lem, lép xép lộp bộp

    Chộp.

    Phú ông mở cửa giậm chân gằn gằn:

    "Ôi giời chiếc dép đâu còn một?"

    Hai thằng khúc khích lích nhích

    Tịch.

    Mặt trời lên đỉnh ngọn cây

    Phú ông nằm võng ngất ngây lò khò.

    Hai thằng lọ mọ lom khom

    Chôm.

    Phú ông tỉnh giấc vươn vai ồm ồm:

    "Ôi giời chiếc dép còn đâu một?"

    Hai thằng ha hả lả chả:

    "Ai đời chia rẽ uyên ương,

    Dép còn lại một biết thương sao đành?"

    Phú ông đã tỏ tường mươi sự:

    "Ông giàu ông rẽ uyên ương,

    Trời trông đất tỏ ai thương chúng mày?"

    Hai thằng mặt đỏ tai hồng,

    Dép trên tay lộng gió mà phi pha.

    Phú ông ôm gối rên la,

    Lùi chân xụt gót thế là xuống mương.

    "Đáng đời chia rẽ uyên ương,

    Xuống mương mà bắt uyên ương đi này!"
    kimnana
    kimnana
    1, Mỗi chương cần tối thiểu 950 từ (chương 1 của bạn chưa đủ), bạn có thể kiểm tra số từ tại đây https://dembuon.vn/spell/
    2, Bạn click vào "sửa" để bổ sung thêm ảnh bìa và văn án cho truyện nhé.
    • Thích
    Reactions: Phamsinh
    Cứ điên đi, sống an toàn quá không thú vị đâu.
    • Thích
    Reactions: Alissa
    Alissa
    Alissa
    Con người luôn sợ hãi mọi thứ, sợ những thứ đến với chúng ta dù đó chỉ là một câu nói bâng quơ vui đùa của ai đó.

    Bạn nói đúng sống an toàn không thú vị nhưng nhiều người sẽ cảm thấy đó chính là lẽ sống tốt nhất^^
  • Đang tải…
  • Đang tải…
  • Đang tải…

Tìm thành viên

Nhật ký mới nhất

  • Nhạt

    Người vô sắc

    Tâm vô hoa

    Lời vô ý

    Ngẫm đời vô vị, nhân sinh lòng bạc bẽo

    Một kiếp phù du bỗng nhạt nhòa.
  • Đã lâu không có thơ

    Đã lâu không có thơ

    Chỉ có giấc mơ nằm trên mái nhà

    Chỉ có những ngày vội vã đi xa

    Rồi trở về buồn miên man như vừa đánh mất chính ta

    Đã lâu không có thơ

    Mấy lần tình cờ gặp người mà mình không nhớ

    Không có trà, không có màu xanh, không có lòng thành

    Chẳng thể kì vọng nhiều ở nơi những con chữ không thể nào mọc nổi

    Rất nhiều câu hỏi vu vơ

    Ta làm sao nhớ?

    Đã lâu không có thơ

    Thành phố lặng tờ qua bao ngày tháng

    Ta cứ lãng đãng nhảy múa cùng những vì sao

    Bầu trời thật khó trao cho sinh mệnh này điều gì ở trên cao

    Đã lâu không có thơ

    Vì chính mình tan vỡ, hư hao?

    Vì ám ảnh bởi những giấc chiêm bao

    Hay vì mình chưa vá lành vết thương năm nào

    Vẫn còn chật vật và rất đau?

    Thủy 21.10.2025
  • Back