Ngày người đàn ông đó kéo vali rời khỏi nhà.. Bấm để xem Tôi và anh đã dừng bước ở năm thứ ba của hôn nhân, khi chỉ còn cách vài hôm nữa là đến kỷ niệm bốn năm yêu nhau. Ngày người đàn ông đó kéo vali rời khỏi căn nhà của chúng tôi, đó là vào một buổi chiều mưa giăng ngập lối. Anh thậm chí đã nán lại trong đội phút, xoa đầu chú chó của chúng tôi và nói rằng: "Ba đi đây!" Chỉ vậy thôi, nhưng tôi biết cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ khép lại kể từ sau câu nói đó. Tôi nằm xoay lưng lại trên chiếc giường với tấm "drap" màu xanh da trời, màu mà anh thích. Dù không nhìn nhưng tôi vẫn biết anh đang chờ đợi một lời níu giữ từ tôi. Nhưng trong lòng tôi lúc đó đã hiểu rằng nhẹ nhàng buông tay nhau sẽ là cách tốt nhất cho cả hai chúng tôi. Tôi vẫn giữ im lặng trước những câu hỏi của anh. Anh đã hỏi rằng có thật sự tôi muốn anh đi và có thật sự tôi muốn chia li? Tôi chỉ nhìn anh không nói. Tiếng giày của anh xa dần, rồi tiếng cánh của căn hộ của chúng tôi đóng sập lại. Mọi thứ trở về im lặng. Chú chó của tôi ngồi ở cửa phòng nhìn Ra ngoài, nó đưa đôi mắt buồn nhìn tôi như thể hiện một linh cảm không mấy tốt đẹp. Mưa bên ngoài cũng đã ngớt, chỉ còn hạt mưa li tí bám trên ô cửa kính. Tôi cứ nằm như thế cho đến khi ngoài ô kính chỉ còn là một màu tối loang loáng ánh đèn đường, rời khỏi giường và đi pha một tách cà phê cho mình. Tôi đã nhìn thấy tôi trong gương khi đi ngang qua bàn trang điểm. Gầy guộc, xanh xao, đôi mắt trũng sâu và bờ môi khô thiếu sức sống. Tôi tự hỏi, tôi đã làm gì với bản thân mình thế này? Tôi đã tự ném mình vào một cuộc hôn nhân nhiều suy nghĩ: Từ những ngày đầu tiên cho đến phút cuối vẫn ngổn ngang những nghĩ suy. Ba năm đầy giông bão. Ba năm với những thổn thức không thể gọi thành tên, những nghĩ suy không đầu không cuối và những cơn bão cứ liên tục ập đến. Chúng tôi tưởng chừng như đã có lúc nghĩ rằng sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường, không gì ngăn cản được. Ấy vậy mà ngày chia tay lại đầy bất ngờ. Những ngày đầu tiên, khi đêm về tôi luôn cảm thấy rõ được sự cô quạnh. Chú chó của tôi vẫn nằm im lim trên chiếc ghế sofa cạnh giường tôi, thỉnh thoảng nó thở dài như xua đi sự cô đơn trong màn đêm tĩnh mịch. Ánh đèn vàng hiu hắt vì kể từ khi anh đi, tôi không tắt đèn khi ngủ bao giờ. Tôi cũng từng dằn vặt tự hỏi vì sao đã từng ấm áp đầu ấp vai kề mà giờ đây hai người lại hai ngã rẽ. Có lẽ đó là số phận, gặp nhau là duyên, lấy nhau là nợ và rời xa nhau khi đã hết cả duyên lẫn nợ. Chúng tôi cố gắng không trách cứ nhau dù rằng cuộc sống luôn là những lỗi lầm khó đong đếm lời trách cứ có lẽ chỉ nên nói ra khi vẫn còn muốn là của nhau. Ngày mai, khi đã không còn nhau nữa, có nói gì thêm cũng chỉ làm sự ra đi thêm nặng nề, khó cất bước. Đường về của tôi kể từ buổi chiều hôm đó đã dài và xa hơn, tôi vẫn thấy hình bóng của người từng là chồng của tôi qua từng con phố, mùa thu rồi mùa đông cứ lao sầm sập đến một cách đầy vô tình. Có lẽ rồi một ngày nào đó anh sẽ là chồng của người khác, nhưng với tôi những năm tháng mà chúng tôi đã từng cùng nhau đi qua sẽ luôn là kỷ niệm, dù rằng những kỷ niệm đó đắng cay và nước mắt nhiều hơn là ngọt bùi. Có chia li nào mà không có nước mắt, có chia li nào mà không có những dằn vặt, khổ đau, mà sự thật là làm gì có ai muốn chia li nếu như vẫn còn có thể chắp vá những mảnh vỡ của cuộc sống bừa bộn này? Mùa cưới năm đó, tôi không còn anh. Vẫn là những đêm trằn trọc nghĩ suy, mò lên "facebook thấy ảnh cưới của người khác cứ đập vào mắt khiến nỗi buồn càng thêm nặng, tôi đã dành nhiều đêm để đọc lại từng lá thư chúng tôi viết cho nhau, những mẫu giấy nhỏ xinh mà chúng tôi nhét vội cho nhau khi một trong hai đi công tác nước ngoài, cả thiệp cưới ngày ấy chúng tôi vẫn còn giữ lại. Ấy vậy mà những ngọt ngào cứ nhạt dần, nhạt dần rồi đắng nghét vị đắng của thời gian, những con sóng cứ xô vào cuộc hôn nhân của chúng tôi khiến nó mục rỗng, lung lay rồi sụp đổ thật sự vào một buổi chiều mưa như thế. Tôi chợt nhận ra rằng, không có gì là vĩnh cửu, người đàn ông mới hôm qua còn là của tôi nhưng hôm nay và ngày mai có thể sẽ là của một người khác, cuộc sống này, ai cũng có thể học được hai mươi bốn chữ cái, chỉ có chữ" Ngờ "là không thể học được. Người đàn ông cùng bước với tôi hôm trước có thể rẽ hướng không đi cùng tôi nữa, chỉ có sự nghiệp, trí tuệ và sự tĩnh tại trong tâm khảm mới theo tôi đi suốt một chặng đường dài ở phía trước. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, vết thương nào cũng cần thời gian để dịu lành. Ngày mai bình minh sẽ lại hé sáng, và ngày mai tôi muốn nhìn thấy tôi trong gương là một người phụ nữ đẹp, môi thắm hồng, ánh mắt yêu đời và luôn hướng về những hoài bão ở phía trước dù rằng có đôi lúc tôi cũng sẽ ngoái nhìn lại những hoài niệm cũ đã qua như một cách để trân trọng hơn những điều tốt đẹp mà tôi đã và sẽ có. P/s: Anh đã nhắn cho tôi rằng" Đánh mất em là điều làm anh hối tiếc nhất trong cuộc đời này." Có lẽ khi mất thật sự một điều gì đó đã từng thuộc về mình, con người ta mới bắt đầu cảm thấy hối tiếc. Và đó luôn là sự hối tiếc trong muộn màng. Dù ngọt ngào hay cay đắng, cũng qua rồi, tất cả cũng đã qua rồi!
Vết thương.. Bấm để xem Những ngày đầu của sự tan vỡ ấy, tôi đã đối diện với cùng cực của áp lực khi câu chuyện của cá nhân tôi lan nhanh và trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của dư luận. Mỗi ngày tôi nhận được rất nhiều điện thoại, email và tin nhắn liên hồi, dồn dập như một kiểu hối hả khó tả.. Những lời hỏi thăm như những cú thúc mạnh vào vết thương còn chưa khô vết máu. Dù thế nào thì tôi vẫn tỉnh táo nhận ra được rằng đâu là những lời thăm hỏi thật lòng lo lắng còn đâu là những lời thăm hỏi mang tính chất khai thác thông tin để giải tỏa tò mò, có tin tức để buôn chuyện. Giữa tâm bão là lúc mà chúng ta có thể nhìn thấy rõ được rằng đâu là bạn và đâu chỉ là bè. Những người mà trước đây tôi từng nghĩ họ là bạn, vậy mà một sáng thức dậy tôi thấy họ chia sẻ câu chuyện của tôi trên trang cá nhân của họ với lời bình luận vô cùng hả hê, họ vui khi nhìn thấy tôi té ngã, họ sung sướng khi thấy tôi thất bại trong chính cuộc hôn nhân mà tôi đã từng tự hào khi nhắc về, có lẽ họ cũng tự tin hơn khi nhìn thấy hình ảnh của tôi giờ đây đã không còn trọn vẹn, không còn hạnh phúc và ấm êm như thuở nào. Lẽ thường tình, con người ta chẳng bao giờ muốn nhìn thấy người khác được trọn vẹn. Sự trọn vẹn của người khác sẽ là cái gai trong mắt họ và nỗi bất hạnh của tôi mới chính là niềm vui của họ. Tôi sớm hiểu ra điều đó nên chỉ im lặng và không bao giờ tỏ ra mình đáng thương, bởi thật ra tôi cũng không có gì đáng thương cả. Hôn nhân và tình yêu vốn là chuyện của hai người, nếu không may có thêm một người nữa thì đó cũng chỉ nên dừng lại là câu chuyện giữa ba người. Nếu tôi phơi bày chuyện riêng tư ra công chúng chỉ để mưu cầu đồng minh, mưu cầu sự thương hại, thì đó mới là sự thất bại lớn nhất của tôi. Có bao nhiêu người thật sự thấu hiểu và thông cảm cho câu chuyện của tôi? Nếu có, thì đó âu cũng chỉ là một thoáng chùn lòng thương cảm cho tôi, rồi thôi, vì họ còn cuộc sống riêng của họ, còn gia đình và công việc của họ. Chẳng ai có thể thay tôi đối diện và giải quyết được các vấn đề của tôi, ngoài chính bản thân tôi. Vì vậy mà bất cứ người phụ nữ nào khi đứng trước giông bão hôn nhân, tôi đều cố gắng khuyên họ hãy bình tâm, đừng vì nông nổi tức giận nhất thời mà tung hê mọi thứ lên truyền thông hay mạng xã hội, đừng cố hơn thua đúng sai, đừng tranh cãi qua lại với người thứ ba, với chồng hay những người có liên quan. Càng ít người biết chuyện thì nỗi đau của họ càng đỡ nhức nhối. Sự thương hại của người khác không phải là keo dán giúp làm lành nỗi đau hay hàn gắn vết rạn của cuộc hôn nhân đang vỡ vụn. Ra đi hay ở lại, đó mới là thứ mà phụ nữ cần bình tâm để suy nghĩ và quyết định. Còn lại, đúng sai thiệt hơn còn có ý nghĩa gì một khi đã chọn cách bước ra khỏi đời nhau? Dư luận luôn là một phiên tòa cay nghiệt, một phiên tòa với nhiều chiều phán xét và phán xử. Mà thật sự thì không tòa án nào đủ sức phân xử đúng sai ở đời bằng chính tòa án lương tâm của mỗi người. Sau những ồn ào bất tận, những đấu tố để kẻ thắng người thua, dư luận tụm lại dăm ba ngày để mua vui cho câu chuyện thêm phần nhộn nhịp, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai trái tim mà từ lâu đã không cùng chung một nhịp đập. Hai trái tim đó có trách nhiệm giải thoát cho nhau. Có người hỏi tôi rằng tôi đã thắng hay thua trên ván cờ hôn nhân của chính mình. Tôi chỉ cười. Làm gì có chuyện thắng thua ở đây? Tình yêu là phạm trù trái tim, mà những thứ xuất phát từ trái tim thì gì có lý lẽ để mà phán xét đúng và sai, thắng và thua? Chỉ có những thứ xuất phát từ lý trí mới có thể đặt lên bàn cân mà đong đếm, nhưng nếu đã thế thì không gọi là tình yêu nữa, nó là mưu toan. Ai yêu trong mưu toan, người đó là kẻ thua cuộc..
Bình mình lên sao em còn nằm đó.. Bấm để xem Dấu vết của những mũi tiêm, truyền nước biển cứ chi chít trên đôi bàn tay gầy gò chằng chất gân xanh. Căn phòng thoảng mùi nước hoa kiểu hãnh ngày nào, nay xộc lên một mùi thuốc trụ sinh nồng nặc, mùi bệnh tật, mùi gục ngã, mùi của sự cô độc với chiếc giường trắng xóa không cảm xúc. Người phụ nữ trên chiếc giường ấy vừa mất đi một gia đình, mất đi những tiếng cười chỉ tích tắc trong một buổi sớm mai thức dậy. Khi nắng đã thôi vàng và mùa đông đang gõ cửa, hai người lặng lẽ rời xa nhau trong muôn vạn ngổn ngang. Không một lời oán trách, một tiếng thở than. Nhưng dù rằng mạnh mẽ đến đâu thì phụ nữ cũng là người thiệt thòi nhất khi đường chia đôi ngả. Cô ấy dần nghiện những mũi tiêm đau buốt, nghiện cái cảm giác chiếc kim từ từ đưa vào da thịt mỏng manh của cô, nghiện sự đón đau bên ngoài thể xác để lý trí tạm quên đi con đau cổn cào trong lồng ngực mỗi khi nhớ về câu chuyện đã qua. Buổi sáng của ngày thứ bảy trong căn phòng ngập ngụa nỗi buồn ấy, mẹ của cô đã nhẹ nhàng vén rèm cửa cho ánh sáng ùa vào chiếc giường không còn sinh khí, mọi thứ như bừng tỉnh, cô cũng bừng tỉnh. Một cành hương thảo đựng trong chiếc bình thuỷ tinh trong suốt được đặt ở bàn cạnh giường cô. Màu xanh cỏ cây, mùi hương thoảng nhẹ nhàng làm nỗi buồn dần lắng xuống. Rời khỏi giường, cô bước ra ban công, cỏ cây rung rinh trong nắng sớm, gió thổi nhẹ nhàng như vẻ vuốt cô gái bé nhỏ trong bình minh. Chậu hoa mai cằn cỗi bỗng dưng nở hoa vàng rực một góc, hoa mai nở giữa tháng mười một như một điểm báo tốt lành đến sớm. Nhìn ra con sông trước nhà, sông vẫn chảy, mái chèo vẫn khua, bình minh vẫn hé, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù cho vật đổi sao dời, dù cho lòng người trắc trở, thì mọi thứ vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Cô gái ấy nhìn mình trong gương, mấy ngày qua nghỉ ngơi, da thịt cô đã lại thắm hồng, đôi môi ấy chỉ cần một nụ cười từ đáy lòng là có thể trở lại tươi tắn. Nỗi buồn nào đến rồi cũng có lúc phải đi, cô sẽ không cố chấp để níu giữ ấp ôm lấy nó như một kẻ nghiện nỗi buồn. Tuổi thanh xuân nào rồi cũng chóng vội qua đi, làm sao cô có thể để thanh xuân ngập ngụa trong nước mắt để rồi những lúc xế tàn lại khắc khoải tiếc thương và hối hận vì sao lại buông lơi mình một cách vô nghĩa như thế. Bất giác cô gái nhỏ bé trong bình minh khẽ mỉm cười và hít thở thật sâu, tận hưởng sự thanh thản tận đáy lòng. Rồi thì hạnh phúc sẽ tìm đến, phải dọn sạch nỗi đau ở trong tim để hạnh phúc đến còn có chỗ trú. Phải không?
Anh sẽ đợi em. Bấm để xem Số phận đã sắp đặt cho họ lần đầu gặp nhau vào một ngày bất chợt của đầu thu năm đó, trong một buổi gặp mặt cùng với rất nhiều bạn bè khác. Hà Nội ngày trở gió, hàng cây ven hồ sà xuống mặt nước như vòn nhau, cỏ cây còn có đôi, lòng người thì cô đơn vô ngần. Cô đến Hà Nội để làm việc, nghỉ ngơi và tìm quên đi mối tình đầy nước mắt, người đàn ông của cô đã sang ngang với hạnh phúc mới, người mà cô đã từng đặt cược tất cả tin yêu để rồi thua trắng tay. Điều đó khiến cô nhìn tất cả đàn ông trên cõi đời này đều với một ảnh mắt chán chường và đề phòng. Niềm tin như một cốc nước, đã voi thì rất khó đầy trở lại. Cô vấp ngã đau đớn trên đường đời để rồi cú ngã ấy khiến cô đánh rơi cả niềm tin đối với những người đàn ông khác. Anh và cô được sắp xếp ngồi cạnh nhau. Anh len lén nhìn cô, mải miết với nụ cười tươi, nhưng cô có đôi mắt buồn chứa nhiều uẩn khúc. Anh chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào cô, trông cô vừa có chút gì đó ngây dại nhưng cũng từng trải, nhiều câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí anh khi không thể lý giải về cô. Nhau một vài lần ngắn ngủi, nói đôi ba câu chuyện vui buồn ở đời, nhưng anh đã thương cô rất nhiều. Thương nội lực bên trong con người cô, thương nét mong manh nhưng không he de vỡ của cô, thương người con gái quá đội yếu ớt nhưng cứ phải gồng mình lên để hứng chịu mọi bão tố bi thảm đến tận tâm can nơi vũ trụ đưa về Họ gặp lại nhau trong một bữa ăn tối khác cùng bạn bè trước khi cô kết thúc chuyến công tác tại Hà Nội. Bất chợt cô quay sang hỏi anh: "Anh thấy tóc của em có rối không?". Trong thoáng chốc cô đã bắt gặp ánh mắt trìu mến nhưng cũng đầy da diết của anh đang nhìn mình, ánh mắt anh thoáng mờ qua làn khói thuốc, nhiều cảm xúc đã ùa đến giữa hai con người cô đơn, hai trái tim đang cần sự đồng cảm và thấu hiểu. Lâu rồi chưa có người đàn ông nào nhìn cô như thế. Đó không phải là ánh mắt của sự mê đắm thường tình ở đời, của những người đàn ông khác đã dành cho cô. Cô không biết phải gọi nó là gì, nhưng cô cảm nhận được. Ánh mắt của một người đã thương cô. Rất thương. Tình thương rất khó diễn tả bằng lời, nó không phải thủ sở thích nhất thời của một người đàn ông với một cô gái lạ, không phải thứ tình yêu chóng vội mà con người ta có thể nhan nhản nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Buổi tối cuối cùng trước khi rời khỏi Hà Nội, cô đã hẹn anh và bạn bè rằng sẽ đến ăn tối cùng nhưng cuối cùng cô lại không đến. Bạn bè của anh đã nhắn cho cô rằng anh rất buồn. Nhưng cô phớt lờ. Ngày cô về lại miền Nam, anh đã không ra tiễn. Chỉ một vài phút giây nhìn nhau như thế, đã là gì của nhau mà phải đưa với tiễn. Cô nhắn cho anh vỏn vẹn một tin nhắn cảm ơn vì đã đón tiếp cô trong suốt những ngày ở Hà Nội, anh cũng trả lời bằng kính ngũ, khách sáo và xa cách. Đó là một buổi sáng trời bỗng chợt se lạnh, ra phi trường mà trong lòng cô đầy ngổn ngang, không đọng lại chút gì, kể cả hình bóng của anh. Hai tuần kể từ ngày cô trở về miền Nam, anh nhắn cho cô. Một vài lời hỏi thăm bâng quơ như cái cách mà con người ta vẫn luôn xã giao với nhau. Rồi câu chuyện bỗng dưng kéo dài ra, dài mãi, những tâm sự xa tít tắp không hồi kết, những trải lòng về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Những câu chuyện có kể để làm anh chùn bước nếu có ý định tiến xa hơn tình bạn với có. Cô không muốn yêu, không muốn mở lòng mình để đón nhận một người đàn ông nào nữa, dáng Cây nhiều dến mức khiến có như chim sở cảnh cong. Cô đã nói với anh như thế. Ấy vậy mà.. Vào một buổi chiều cuối mùa thu năm đó, anh nhắn cho cô rằng sẽ vào miền Nam tìm cô, anh thật sự rất nhớ cô và muốn gặp lại cô. Cô bật cười vứt điện thoại sang một bên, có lẽ có chẳng còn tin vào tình yêu, nỗi nhớ, chẳng còn tin vào thủ tình cảm vội đến vội đi, giữa cõi đời ô trọc này, cô chẳng còn tin vào điều gì ngoài chính bản thân mình. Và anh vào miền Nam thật. Anh đã đợi cô suốt gần hai giờ đồng hồ ở bên dưới văn phòng nơi cô làm việc. Kẻ Bắc người Nam, nhưng linh cảm cho anh thấy rằng anh cần cô trong cuộc đời này, anh quyết làm những điều mà linh cảm mách bảo anh, không đắn đo, không do dự. Họ gặp lại nhau, trong một buổi chiều bình yên không nắng. Ghì chặt lấy đôi tay nhỏ bé của có, anh ngỏ lời yêu cô dù cô cố gắng né tránh anh, tim nhiều lý do để khước từ anh. Nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh nói sẽ đợi, đợi đến khi nào vết thương trong lòng cô lành lại và chấp nhận anh như một người đàn ông đến sau nhưng sẽ là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời cô. Vượt hơn hai nghìn cây số để vào tìm cô, anh I mong được nhìn thấy có một lần nữa để anh chi hiểu rằng hạnh phúc là điều có tồn tại trên cõi đời này. Anh đã kể cho có nghe câu chuyện về hai trái tim. "Có một chàng trai đúng giữa thị trấn đông người mà tuyên bố dõng dạc rằng, mình có trái tim hoàn hảo nhất, chẳng hề có một tì vết, hay bị rạn nứt. Mọi người đúng nghe chàng thanh niên nói mà ai cũng thầm ước mơ, làm sao mình có được trái tim như vậy. Ai cũng trầm trồ khen ngợi trái tim này có một không hai và đẹp nhất. Trong lúc mọi người đang bàn tán về trái tim đẹp nhất, thì bỗng có một ông già xuất hiện và nói rằng: Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim của già này đâu". Nghe nói vậy, chàng trai và mọi người quay sang ngắm nhìn trái tim của ông già ra sao. Nhịp đập của nó như đang thổn thức một điều gì, nên nghe rất mạnh mẽ. Nhưng ngược lại, trái tim ấy đầy những vết sẹo sần sùi, lởm chởm. Có một điều là trái tim của ông già rất nhiều màu sắc khác nhau, bởi sự lắp ghép nhiều mảnh của các loại trái tim khác. Nhìn hình dáng bên ngoài của nó thì khó ai chấp nhận đó là trái tim, vì nó sản sùi, lởm chỏm như có sự chắp vá không đồng đều, nên lộ ra vẻ xấu xí. Chàng trai liền mỉm cười, nói với vẻ cao ngạo: Chắc là cụ chỉ đùa vui đôi chút với mọi người. Trái tim của tôi mới thật sự hoàn hảo, còn trái tim của cụ là những hình thù quái dị được chấp và vào đó, nên nó không còn là trái tim nguyên vẹn nữa. Ông già bảo rằng: "Cậu chưa thật sự trải nghiệm trong tình yêu, chưa hiểu hết thế nào là hạnh phúc và khổ đau, thì làm sao trái tim của cậu có thể hoàn hảo được. Này chàng thanh niên, mỗi vết cắt của trái tim tôi đều chứa đựng một tình yêu thương chân thật và sâu sắc. Mỗi một mảnh vá tượng trung cho một người mà tôi yêu thương, không phải chỉ có những cô gái xinh dễ thương, mà trong đó còn có ông bà, cha mẹ, người thân, bạn bè, anh em. Khi tôi kết nối yếu thương với ai, tôi cắt đi một mảnh tim của mình và thể vào một mảnh tim của họ. Do đó, trong người tôi có nhiều trái tim yêu thương và hiểu biết, mặc dù nó chẳng hoàn toàn giống nhau, vì mỗi người có một tấm lòng vô ngã, vị tha mà cùng nhau chia vui, sót khổ. Trái tim của cha mẹ lớn hơn của con cái, nên khi ghép lại không đồng đều, đã tạo ra sự sẵn sùi mà tôi hằng yêu thương trìu mến. Chúng luôn nhắc nhở và an ủi, sẻ chia trong sự hiểu biết. Có đôi lúc, tôi vẫn trao mẫu tim của mình cho người khác mà không được nhận lại, nên tạo ra những vết lởm chởm như thế này. Tình yêu thương chân thật cũng vậy, đôi khi cũng chẳng cần đền đáp, chỉ cho đi mà không cần nhận lại, mặc dù những chỗ khuyết đó đã làm tôi đau đớn tột cùng, nhưng tôi vẫn tràn đầy hy vọng, sẽ có một ngày nào đó, có một mẫu tim lấp đầy khoảng trống mà tôi đã chờ đợi từ bấy lâu nay. Câu chuyện kết thúc trong sự im lặng rất lâu. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn đầu tiên, thật sâu với khao khát được che chở cho cô trong suốt chặng đường đời còn lại dù đường có dài và lắm những chông gai. " Anh sẽ chữa lành vết thương cho em, và anh sẽ đợi.."
Tạm biệt một năm cũ đã qua. Bấm để xem Tản mạn ngày cuối cùng của năm. Đây là năm đầu tiên tôi phá vỡ nguyên tắc như một bức tường thành sừng sững trong cuộc sống của tôi trong nhiều năm qua. Tôi trang trí cây thông đón giáng sinh trong nhà và mở nhạc ABBA, tôi tin rằng đã đến lúc để cho quá khứ được ngủ yên. Có những điều làm gợi nhớ những thứ vui hoặc không vui, nhưng tôi luôn dễ dàng khi nó đã là một phần của quá khứ, của học cách trân trọng cả hai, tất nhiên không hề những điều tạo nên tôi ngày hôm nay. Một năm đầy sôi động với tôi, trong công việc, gia đình lẫn cuộc sống. Cuộc đời là những đôi bàn tay và may - rủi là thứ hiển nhiên trong quá trình up - lật của đôi bàn tay ấy. Có những con bão, khi nó qua đi, tôi nhận ra rằng minh được nhiều hơn mất, vì vậy mà tôi không oán trách bất kỳ ai quá lâu, bởi nếu tôi làm điều đó thì người tổn thương sẽ tiếp tục là tôi - không phải họ. Nếu cho tôi lựa chọn, tôi vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống này. Nó cho tôi hiểu nhiều điều, cho tôi cảm thương nhiều người và cho tôi được sống với những tháng ngày đầy ắp cảm xúc muôn màu trong cuộc sống muôn vẻ. Mẹ tôi từng nói rằng điều khiến mẹ lo lắng cho tôi không phải là tôi yếu đuối mà bởi chính sự mạnh mẽ vô thường của tôi, tôi không biết lùi bước, tôi không biết khuất phục và tôi không biết cam chịu. Chỉ ngày mai, khi thức dậy, tôi sẽ nhìn thấy hôm nay là ngày của năm cũ. Cuộc sống cũng thế, có những thứ sẽ trở thành cũ chỉ sau một đêm, có những con người sẽ trở thành dĩ vãng chỉ sau một giấc ngủ. Chỉ có bản thân chúng ta luôn luôn là mới, là dấn thân đến cuộc sống mới, tham vọng mới và cả nỗi niềm mới. Mỗi một người đi qua cuộc đời chúng ta đều có một sứ mệnh, có người đến với sứ mệnh khiến ta vui, cũng sẽ có người khiến ta đau, mỗi người dùng cây cọ cảm xúc để vẽ lên cuộc đời này những mảng màu sáng tối. Nhưng tất cả đều sẽ không vĩnh hằng, không có niềm vui nào là vĩnh cửu, cũng chẳng có nỗi đau nào mãi trường tồn. Hãy đón nhận tất cả trong sự bình thản. Và ngày mai, tôi sẽ lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, sẽ lại khiến nhiều người yêu quý tôi, khó chịu về tôi, nhớ nhung tôi, ghét bỏ tôi. Nhưng dù là yêu hay ghét thì tất cả đều cùng có một điểm chung là không thể ngừng nghĩ về tôi, không thể quên tôi. Tôi luôn hiện diện trong khối óc và trái tim của họ, như vậy là đủ. Tôi đã từng nghĩ rất nhiều về việc khiến người khác phải trả giá vì những đớn đau đã gây ra cho tôi. Nhưng suy cho cùng, thanh thản là cầm lên được thì buông xuống được, chứ không phải nhìn thấy kẻ thù của mình sống không bằng chết. Tạm biệt năm cũ, tạm biệt cảm xúc cũ, tạm biệt những điều chỉ hôm qua vẫn còn là thực tại mà hóm nay đã trở thành "cũ" trong cuộc đời này..
Kẻ hủy diệt ngọt ngào. Bấm để xem Em là một cô gái đẹp, cái đẹp của em không thể hiện ở sự phô bày trên cơ thể mà ấn sâu vào nét duyên ngầm của một người con gái tuổi mười chín đôi mươi. Sự ngọt ngào, dịu dàng và thông minh khiến rất nhiều chàng trai phải si mê em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sớm mồ côi cha và ôm ấp bóng hình của người cha quá cố, em luôn muốn tìm lại hình bóng đó qua những người đàn ông đến với mình. Con gái mười chín yêu như con mưa tháng mười, da diết, đậm sâu và đặt trọn niềm tin vào người mình yêu như một tôn chỉ. Đó là một người đàn ông lớn hơn em rất nhiều tuổi, xé toạc cuộc đời em để bước vào với những lời vuốt ve, hứa hẹn. Chẳng biết người đàn ông đó đã hứa gì mà em lại ngây dại lên xe hoa cùng với anh ta chỉ sau một thời gian ngắn ngủi nhận lời yêu. Họ nắm tay nhau bước vào hôn trường, em đi giữa đám cưới màu tím mà em vẫn thường mơ. Em đẹp lộng lẫy, chiếc váy cưới màu trắng dành riêng cho em và đóa hoa tím cài lên tóc em như báo trước một nỗi u buồn đang đợi em ở phía trước. Đôi mắt em rạng ngời như một chủ cừu trăng tung tăng trên thảm cỏ xanh mà không hay biết rằng lũ sói đang nhìn mình bằng những đôi mắt sáng lóe trong màn đêm màu tím. Người đàn ông đó quỳ xuống lòng nhẫn cưới vào ngón tay áp út nhỏ nhắn của em, vật chứng cho tình yêu và sự gắn kết giữa họ hay chiếc thông lọng đang lăm le siết chặt lấy em, tôi cũng không biết nữa. Nỗi bất an chợt ùa lấy tôi, tôi muốn kéo em ra khỏi đó, đánh thức em khỏi giấc mơ màu tím, nhưng sao tôi không thể làm được. Tôi là một "linh hồn", tôi đi song song bên đời em, tôi nhìn thấu mọi điều "khốn nạn" đang chực chờ vỏ lấy em, nhưng tôi không thể chạm vào em, cũng không thể níu em trở lại trước khi em dấn chân đến mép vực sâu thăm thẳm. Người đàn ông đó nâng niu em trong toan tính, yêu thương em trong vụ lợi và lấy em bởi một kế hoạch được định sẵn. Bằng tất cả tình yêu, em luôn nghĩ rằng yêu là phải hy sinh cho người mình yêu, làm tất cả cũng chỉ muốn nhìn thấy nụ cười trên môi của người mà em gọi là chồng. Anh ta biết điều đó, và anh ta tìm mọi cách để khai thác nó. Khai thác tình yêu của em, khai thác sự hy sinh của em, biến em thành một công cụ để phục vụ cho những lợi ích đen tối đằng sau bức màn danh vọng của anh ta. Tôi nhìn em đằng sau tấm kính mờ hơi sương buổi sáng, em ngôi trong căn phòng đó, lặng lẽ nhìn ra hàng cây đang rung rinh trong ảnh năng bình minh, trong tiếng chim hót rộn rã mừng ngày mới, đôi tay em khư khư giữ lấy tách cà phê đang nguội dần. Em đẹp quá. Nhưng đôi mặt em u uất dần, buồn và long lanh nước. Từ bao giờ, hắn đã biến em thành thế này? Từ bao giờ, hán chỉ cho em nụ cười vào mỗi buổi chiều tắt nắng? Hắn gợi ý cho em đánh đổi thân mình để mang về cho hắn những dự án béo bỏ. Nụ cười trên môi em đã chợt tắt, em héo úa dần đi trong khi hắn thì ngày ngày vẫn vuốt ve em rằng em vẫn đẹp, vẫn còn đó thanh xuân, em đang hạnh phúc và hắn luôn yêu em bằng tình yêu từ trái tim. Nhưng em biết không, hắn làm gì có trái tim hả em? Vậy mà em tin, em ngây ngô đến khờ dại. Một mình thân em gắng gượng ngược xuôi, để đổi lấy nụ cười của hắn, nụ cười của hắn rất rẻ khi có thể mua được bằng tiền, bằng lợi danh. Rất rẻ em biết không? Vậy mà em nâng niu, em gom góp, em cất giữ như một báu vật của đời em. Bao đắng cay, em cũng chỉ giấu cho riêng mình. Khi em cự tuyệt không làm công cụ cho hắn đạt được mục đích, hắn đã cay nghiệt mắng em là "con đi". Tôi lặng đi, trong lòng như có hàng nghìn mũi tên xuyên vào. Ngày em bừng tỉnh nhận ra sự thật nghiệt ngã ấy, là ngày hắn quyết giết em trong ngọt ngào, trong lặng lẽ, sẽ không một ai biết về cái chết của em, một cô gái trao hết cho hắn tuổi thanh xuân, niềm tin và hy vọng. Hắn không còn cười với em nữa, hắn mặc em những đêm bơ vơ vượt hàng trăm cây số, không còn vòng tay ôm, không còn lời yêu thương, không còn gì cả. Hắn biết em bệnh nhưng hắn luôn tiêm vào đầu em rằng em luôn khoẻ, em chỉ cần nghỉ ngơi, em không cần đến bệnh viện và hắn làm mọi cách để ngăn cản người thân đưa em đến bệnh viện.. Em đã khép lại đôi mi ở tuổi hai mươi hai, bỏ lại đó những ước mơ của ngày còn xanh màu nắng, bỏ lại đó những hy vọng về hạnh phúc, bỏ lại đó những tiếng cười và bỏ lại đó những giọt nước mắt không biết ngỏ cùng ai. Hắn đứng đó nhìn em, cố gượng ửng đỏ khoé mi cho tròn vai diễn khi vở kịch sắp hạ màn. Tôi giờ đây đã có thể chạm vào em, tôi hỏi em hắn đã hứa gì trong giây phút em quyết giao phó đời em cho hắn? Em mỉm cười, đôi hàng lệ đổ. Hắn đã hứa sẽ cho em một gia đình..
Con tốt trên bàn cờ. Bấm để xem Hôm nay tui nhận được thiệp cưới của con Chi. Chỉ là hàng xóm của tui, chơi với nhau từ thời còn nhỏ xíu. Ba mã Chỉ có một cửa hàng bán đồ điện ở thị trấn, cũng thuộc dạng khá giả. Chi bây giờ là một cô gái ở tuổi đôi mươi, cái tuổi đẹp nhất, tràn đầy sức sống và hoài bão nhất của một cô gái. Tất nhiên Chi cũng có những ước mơ, những dự định cho tương lai và cuộc đời mình. Nhưng không hiểu vì lẽ gì mà Chi quyết định bỏ lại tất cả để lên xe hoa, quyết định của Chi khiến bao gã trai ngẩn ngơ, trong đó có tui. Ban đầu, gia đình Chi kịch liệt phản đối một phần vì Chi còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn để làm vợ làm dâu, một phần họ cũng thấy bất an với cuộc hôn nhân chóng vội này. Nhưng Chi bỏ ngoài tai tất cả, Chi quyết đám cưới, quyết đăng ký kết hôn. Chi và người yêu chăm chút từng li từng tí cho đám cưới mà theo lời Chỉ là hạnh phúc nhất trong cuộc đời nó. Cái đêm sau khi Chi đi đăng ký kết hôn về, mừng mừng vui vui săm soi cái tờ giấy đăng ký, tui tẩn ngẩn tần ngần đứng trước nhà kêu nó ra hỏi đã suy nghĩ kỹ chưa. Chi gật đầu cái rụp, tui chưa yên tâm hỏi tới hỏi lui khiến nó bực mà bỏ vô nhà. Mấy ngày gần đám cưới Chi, trời mưa rả rích suốt từ sáng cho tới đêm. Tui đứng trong nhà ngó ra thấy Chi đội mưa cùng chồng tương lai đi chọn từng mâm quả, thử váy áo, đặt thiệp mới. Mưa ướt sũng lạnh buốt nhưng đôi mắt Chi vẫn ngập tràn một niềm hạnh phúc khó tả. Chi hạnh phúc khi bỏ lại sau lưng những anh chàng theo đuổi nó, thậm chí có người còn sẵn sàng cung phụng nó bằng nhà lầu xe hơi miễn là nó chịu gât đầu. Chi hãnh diện vì nó thà chọn một anh chồng không giàu có nhưng yêu nó. Có lẽ trong mắt Chi lúc đó thì nó là người phụ nữ được nâng niu nhất thế giới khi chồng của Chi luôn dành những lời ngọt ngào, âu yếm để nói về nó. Tui chỉ biết ngậm ngùi thở dài, không hiểu sao tui cứ thấy bất an trong bụng về cái thằng chồng của con Chi, trông nó bảnh bao chải chuốt, nói chuyện lúc nào cũng tỏ ra lịch sự. Nhưng tui không thấy cái thiệt thà trong đó, nó càng kiểu cách thì tui càng sợ, càng lo cho con Chi. Rồi thì đám cưới cũng diễn ra, trong cái chau mày của má, tiếng thở dài của ba. Nhưng Chỉ hạnh phúc thì có bận lòng gì với những điều đó? Tui ngồi lọt thỏm, lạc lõng giữa cái nhà hàng sang trọng, tiếng piano du dương. Đám cưới đẹp thiệt, tổ chức nơi sang nhất thành phố. Con Chi cũng đẹp thiệt, thay tới mấy bộ đầm lộng lẫy, ông bà thông gia bên kia thì có vẻ rất trưởng giả, là tui cảm nhận vậy chứ chuyện nhà người ta thì tui đâu dám bàn. Tui chỉ thấy má con Chi lúc dắt tay nó lên trao cho chú rể thì ngập ngừng, nửa như muốn dắt luôn con Chi về. Mà cũng phải, đặt bàn tay con gái mình vào tay một người đàn ông khác mà cả cuộc đời sau này nó sẽ gọi là chồng, nếu may mắn nó hạnh phúc thì đó là giao vàng cho người lương, nhưng lỡ nó bất hạnh thì khác nào giao trứng cho ác đầu. Những năm tháng đầu tiên có lẽ sẽ là những ngày mà Chi không thể quên được trong cuộc đời mình, niềm hạnh phúc như sóng xô tràn bờ, dạt dào, mãnh liệt khiến nó như lãng lãng quên mất những thực tại phũ phàng đang chờ đợi nó. Thỉnh thoảng về thăm ba má, gặp tui, nó luyện thuyên kể tùm lum chuyện vui, nào là chồng nó chiều chuộng lắm, nó kêu mệt là pha nước bưng tận phòng, đấm bóp cho nó, tặng quà làm nó bất ngờ. Nhưng chuyện vơi dần chỉ sau mấy tháng. Tui không nghe Chi kể gì nữa, hỏi tới cũng thấy nó buồn buồn không nói. Mon men qua nhà Chi chơi, tui mới nghe má nó kể, Chi chăm chỉ làm việc để dành dụm vun vén cho gia đình. Từ một tiểu thư không biết việc nhà là gì, Chi mày mò vào bếp để nấu cơm cho chồng, hôm nào chồng mệt Chi bưng com vào tận phòng cho anh ta ăn rồi lặng lẽ dọn dẹp. Nhưng niềm hạnh phúc ngắn chẳng tày gang ngọt ngào nào rồi cũng phải nhường chỗ cho những đảng cay chực chờ sẵn. Chồng Chi bắt dầu lộ dần bản chất gia trưởng. Bữa nào com ngon thì thôi, nhưng cơm chưa ngon Chi sẽ phải vừa ăn vừa dò xét thái độ của chồng với khuôn mặt đăm đăm khó chịu. Nhưng Chỉ chịu được hết, vì yêu. Anh ta cũng chẳng đánh đập Chi bao giờ, bởi vì anh ta tự cho bản thân là người trí thức, không làm điều đó, thay vào đó anh dùng thái độ để Chi biết cần phải làm gì. Đáng sợ hơn, quan điểm của chồng Chi là đàn ông ra ngoài có thể ăn vụng nhưng phụ nữ thì không được. Câu nói đó xem như một lời báo trước hay cũng là một sự cảnh cáo đối với Chi. Chi ru rú trong nhà từ sáng đến đêm, chờ đợi, ngóng trông anh ta. Thường ngày Chi cũng chẳng dám tiêu pha nhiều, bởi thâm hụt tiền thì chồng Chi sẽ cau mày, bắt Chi phải ghi chi tiết ra là đã tiêu những gì, tiêu vào đâu. Mọi thứ Chi làm đều luôn nghĩ cho chồng trước tiên, xem anh ta có vừa ý không, yêu thương anh ta là Chi biết đang đánh cược với cuộc đời mình trong một ván cờ. Đôi khi là con Tốt nhưng cứ nghĩ mình là con Hậu để rồi đắm chìm trong những ảo tưởng của bản Chi cũng đã ở trong trạng thái như thế. Rồi Chi phát hiện ra những bằng chứng rõ ràng về việc chồng nó ngoại tình, không phải với một người mà là rất nhiều người. Chi ở nhà đợi chờ trong lúc anh ta đưa người tình đi bar uống rượu, ôm ấp nhau tình tứ. Chi tiết kiệm chẳng dám tiêu gì nhiều cho bản thân nhưng một đêm đi bar đi chơi của anh ta với gái cũng bàng tiền tiêu vật của Chi trong hai tháng. Khi biết là Chi đã phát hiện ra mọi thứ, anh tỏ ra bình thản xem như đó là chuyện qua đường không ảnh hưởng gì đến vị trí làm vợ của Chi. Không một lời xin lỗi, cũng không một thái độ nào cho thấy anh ta thực sự cảm thấy có lỗi. Chỉ một đêm mà Chi như chợt bừng tỉnh, tỉnh táo đến ráo hoảnh. Và đó là lần cuối cùng tui thấy Chỉ sống vì anh ta. Chi bắt đầu làm đẹp, mua sắm cho bản thân mặc kệ thái độ của anh ta là gì. Chi đi ra ngoài, có bạn bè và các mối quan hệ xã hội. Nó tập trung xây dựng sự nghiệp riêng và dần tháng tiến bởi Chi thật sự là một người có năng lực. Có thời gian rảnh thì Chi về đưa ba má đi du lịch xa bằng chính đồng tiền mà nó tự thân kiếm được. Chồng Chi đâm ra sợ ngược, anh ta bắt đầu ghen tuông trong khi chỉ cách đấy một thời gian ngắn thôi, khi Chi đặt dấu hỏi anh ta đi đâu rạng sáng mới về, trong khi Chi chẳng bao giờ đi đầu mà chỉ biết chờ đợi anh ta ở nhà, anh ta đã chửi vào mặt Chi rằng: "Mày muốn đi đâu thì đi tao không quan tâm!" Thế là bây giờ Chi đi thật. Anh ta càng cuống cuồng, Chi càng thấy lòng nhạt thếch. Chi chợt ngộ ra rằng, có lẽ cuộc đời này chẳng ai yêu thương Chi thật sự nhiều như lời họ nói, chỉ có ba mã là không nói nhưng lại luôn dành tất cả cho Chi. Không có một tình yêu nào vĩnh cửu ngoại trừ tình yêu của những người đã rút ruột sinh ra ta. Cuộc đời ai cũng sẽ có lúc chọn lựa sai lầm, nhưng không vì những sai lầm đó để đánh mất bản thân, để sai càng thêm sai. Mạnh mẽ bước ra khỏi đống đổ nát càng sớm càng tốt để làm lại cuộc đời bởi tuổi thanh xuân chẳng chờ đợi một ai, học từ những sai lầm mới là cách để con người ta bước dài và xa hơn trên cuộc đời đây những ngã rẽ, đầy những mưu toan. Và quan trọng hơn hết, là phụ nữ thì phải luôn xinh đẹp, kiếm thật nhiều tiền bằng công việc chính đáng và không bao giờ nằm nhà để chờ đợi đàn ông! Ngày mai, quyết định của Chi ra sao về số phận của cuộc hôn nhân này, về người đàn ông ấy thì đó là việc của ngày mai. Còn hôm nay, Chi cứ phải đẹp, phải kiêu hãnh, lộng lẫy. Không còn những đêm vò võ chờ chồng, không còn những cơn đau tái tê cõi lòng mỗi lần bắt gặp tin nhắn qua lại giữa chồng và người đàn bà khác. Chi giờ đây đã khôn lễn, đã biết sống cho bản thân mình. Đã là một con Hậu thật sự chứ không phải chỉ là một con Tốt mà cứ ngỡ mình là Hậu. Trước mắt tui giờ đây là một con Chi mạnh mẽ, can trường, xinh đẹp một cách đầy bản lĩnh. Nó không để đàn ông xoay nó nữa, không bao giờ.
Yêu xa chưa bao giờ dễ chịu.. Bấm để xem Yêu xa có lẽ là điều không hề mong muốn của những đôi lứa đang yêu nhau. Có người nói, yêu xa là thứ tình yêu mong manh như sương gió, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Nhưng cũng có người bảo rằng yêu xa là một sự thử thách, giúp tình yêu có thêm nhiều hương vị và cũng là cách để cả hai trận trọng nhau cũng như trân trọng từng khoảnh khắc mà họ được ở bên nhau. Yêu xa là khi làm gì, ở đâu cũng giữ rịt lấy cái điện thoại bên người vì không muốn nhờ bất kỳ một cuộc gọi nào của người kia. Yêu xa là lòng rộn lên khi nhìn thấy tên của người đó hiển thị trên màn hình tin nhắn đến, là khi đọc tin nhắn và trả lời, rồi đếm từng phút để đợi phản hồi. Yêu xa là khi chào tạm biệt nhau để đi ngủ, nhưng một lúc sau vẫn thấy bên kia hiển thị dòng trạng thái "online" thì bên này nằm bứt rứt suy diễn không biết người kia đang nói chuyện với ai? Yêu xa là những con tủi thân đến đột ngột mỗi khi con mưa bất chợt ùa đến, là nỗi bơ vơ trong buổi chiều hết giờ làm việc mà không có ai đón đưa. Một mình ngồi lại tiệm cà phê cuối phố, lòng không nguôi nghĩ về một người. Yêu xa là khi rất muốn nhắn tin nói: "Em nhớ anh nhưng rồi lại thôi, cứ cầm điện thoại và chờ đợi người kia sẽ nhăn tin trước để rồi giả vờ bận, đợi mười lăm phút mới trả lời lại. Yêu xa là thấy món gì ngon lại mua hẳn hai phần, để rồi chợt nhớ ra người ta không có ở đây, lặng lẽ ăn luôn cả hai phần mà nước mắt cứ chức trào ra. Yêu xa là hàng vạn, hàng ngàn lý do để giận dỗi nhau. Nhưng thật ra chỉ có một lý do duy nhất đó là muốn người kia phải dỗ dành, để biết rằng mình thật sự quan trọng với đối phương. Yêu xa là đếm từng tháng từng ngày để chờ đợi ngày được gặp nhau, được ôm nhau vào lòng được hôn lên bờ môi thương nhớ, được ở cạnh nhau hai mươi bốn giờ một ngày vẫn cảm thấy chua đủ. Yêu xa là lắm lúc muốn tìm một cái cớ để dùng lại, khi trong lòng luôn nghĩ về nỗi bất an xa thăm thẳm, về mối tình biết liệu sẽ có tương lai hay là lại phí hoài tuổi xuân của nhau? Và yêu xa là nỗi nhớ cứ cuộn lấy trong tim, giữa bộn bề công việc em bất giác nhớ về anh, muốn được anh ôm mà chợp mắt đi trong giây lát trong vòng tay anh cho vơi đi mệt nhoài, muốn được anh vuốt ve lên mái tóc mà em đã hứa chỉ dành cho anh. Có lẽ yêu xa chưa bao giờ là dễ chịu, nhưng cũng chưa bao giờ là những mối tình tuyệt vọng không có kết quả như nhiều người vẫn nghĩ. Du có cách xa nhau muôn nghìn trùng, nửa vòng trái đất hay hàng vạn hải lý, nhưng chỉ cần hai trái tim luôn hướng về nhau thì khoảng cách đó không còn ý nghĩa. Ngược lại, dù có cận kề nhau nhưng hai trái tim đã thôi cùng một nhịp đập, thì khoảng cách dù chỉ một bước chân cũng là quá xa. Có một đôi tình nhân nọ, yêu nhau đã hai năm từ thời phổ thông. Lên đại học, chàng phải theo gia đình di cư sang Mỹ, đó là vào khoảng năm 1990. Thời điểm đó chưa có email, facebook hay các tin nhắn đa phương tiện như bây giờ, họ chỉ yêu nhau qua những cánh thư tay, mà thư đi thu về mỗi lần như vậy cũng mất đến hơn một tháng mới nhận được hồi âm. Mỗi năm vỏn vẹn mười một lá thư. Mười hai năm là một trăm ba mươi hai lá thư. Ngày chàng trở lại quê hương, bên chiếc nhẫn cầu hỗn là hai trăm sáu mươi tư lá thư tay trong suốt hơn một thập kỷ yêu xa của họ. Những giọt nước mắt hạnh phúc đã lăn dài, có lẽ cuộc đời này sẽ khó còn điều gì có thể chia cắt được họ. Dấu thời gian không làm cho tình yêu của họ phôi pha đi, mười hai năm đằng đăng là biết bao cám dỗ lẫn cạm bẫy nơi xứ người hay những phút cô đơn yếu lòng của người ở lại. Vậy mà họ đã vượt qua tất cả, để chờ đợi nhau, và sự chờ đợi sắt son nào rồi cũng sẽ được đền đáp xứng đáng. Tính đến nay, đôi tình nhân đó đã lấy nhau được mười ba năm. Họ đã có hai đứa con ngoan ngoãn và chung sống hạnh phúc với nhau tại Boston, Hoa Kỳ. Mười bốn năm yêu nhau, mười ba năm cưới nhau. Họ vẫn đầy ngọt ngào, một buổi sáng đi làm anh chồng đã nấu bữa sáng sẵn và để lại một mẩu giấy rằng: " Em yêu, tối nay anh sẽ về nhà sớm hơn 15 phút, vì anh quý từng giây từng phút được ở cạnh em.
Chuyện tung clip sex. Bấm để xem Kiều Anh và Tiến yêu nhau ngót nghét vài năm, cả hai định sẽ cưới khi có cả hai đều có trong tay sự nghiệp ổn định, mua được nhà riêng. Thời đại kinh tế hội nhập, tình yêu cũng phải hội nhập cho bắt kịp xu hướng, chung chăn gối trước hôn nhân không còn là một vấn đề quá khắt khe nữa. Kiều Anh và Tiến cũng đã tỏ đường đi lối về với nhau, điều đó càng làm họ tin rằng sẽ có một kết thúc viên mãn cho câu chuyện tình này. Nhưng đã là cuộc đời thì luôn chứa đựng nhiều bất ngờ, họ chia tay nhau, như một lẽ thường tình phải xảy ra. Lúc đến với nhau chỉ có một lý do duy nhất là yêu thì lúc chia tay lại có trăm vạn lý do để ra đi, họ cũng vậy. Một thời gian ngắn sau, Tiến nhanh chóng có người yêu mới. Cũng dự định cưới hỏi, Kiều Anh hay tin thì mỉm cười chúc phúc cho người yêu, dù không còn bên đời nhau thì cứ xem như đó là số phận, mong nhau hạnh phúc là cách để lòng bớt lại những sân si hờn ghen thường tình khi nghĩ đến việc đã từng là của nhau nhưng từ nay bàn tay đó sẽ là của một người khác. Từ ngày chia tay Tiến, Kiều Anh tập trung vào việc học lên tiến sĩ rồi thành lập công ty riêng, trong mắt của những người xung quanh, Kiều Anh là một người phụ nữ quá hấp dẫn khi nàng vừa xinh đẹp lại độc thân và thành đạt. Mấy ngày trước, Tiến nhắn tin cho nàng vào 3: 00 sáng với nội dung: "Anh nhớ em!". Nàng cười nhạt khi đọc tin nhắn đó, mấy năm bên nhau nàng rất hiểu thói quen của Tiến, chắc giờ này anh ta đang say, khi say Tiến thường hành động cảm xúc, ngày mai tỉnh dậy sẽ không nhớ gì. Nhẹ nhàng xóa đi tin nhắn đó, Kiều Anh cảm thấy nhẹ nhõm, cuộc đời này có những thứ không nên làm, một trong những thứ đó chính là việc cố gắng quay trở lại với tình cũ, mối tình mà chắc chắn rằng cách làm lại từ đầu có thể khác nhau, nhưng cách kết thúc thì rồi cũng sẽ giống nhau. Sáng hôm sau Kiều Anh không còn nhớ gì đến tin nhắn đêm qua, nàng lại tiếp tục với guồng quay vội vã của công việc, dậy sớm đón nắng ban mai và mua một cốc latte nóng ở tiệm quen thuộc, nàng luôn tin rằng tình yêu chân thành rồi sẽ đến với nàng nhưng chưa phải là bây giờ. Bên ngoài, đàn bồ câu trắng chấp chới sà xuống vỉa hè kiếm mồi, những đôi cánh mệt nhoài rồi cũng phải có một bến bờ để đỗ lại trong chốc lát. Ai rồi cũng cần một nửa bình yên trong tâm trí. Vài ngày sau đó, có một phong bì gửi đến văn phòng của nàng. Bên trong là hai tấm ảnh khi nàng nằm trên giường cùng Tiến nhưng được khéo léo xử lý làm mờ đi Tiến, chỉ có nàng là rõ mồn một kèm theo lời nhắn phía sau tấm ảnh: "Tránh xa chồng tao ra nếu không tao sẽ cho những thứ ghê tởm này lên mạng." Bằng tất cả mọi sự bình tĩnh của một cái đầu lạnh, Kiều Anh bấm số gọi cho Tiến. Một cuộc hẹn ba mặt được sắp xếp ngay chiều hôm đó. Trước mặt Kiều Anh, Tiến với khuôn mặt xộc xệch còn vợ sắp cưới của anh ta thì vênh váo như một kẻ thắng cuộc. Nàng ngán ngẩm nhưng cũng dành tất cả sự tôn trọng và quyết liệt để mở đầu câu chuyện, mà hình như đó cũng là cách để kết thúc: "Tôi biết cô đây là người gửi những tấm ảnh này cho tôi! Cô không việc gì phải đe dọa đưa chúng lên mạng, bởi vì việc làm phạm pháp nào rồi cũng sẽ có pháp luật trừng trị. Tuy nhiên tôi muốn hỏi cô một điều, cô có thể vui lòng trả lời không?" Vợ sắp cưới của Tiến khoanh tay trước ngực ném một câu khinh khỉnh: "Hỏi đi!" Kiều Anh nhẹ giọng: "Cô có ngủ với anh ấy như tôi không? Nếu có, tôi khuyên cô nên cẩn thận đừng để anh ấy chụp ảnh dù chỉ là với lý do kỷ niệm, kẻo cũng sẽ có ngày" kỷ niệm "biến thành vũ khí để người phụ nữ đến sau cô dùng để đe dọa cô!" Khuôn mặt cô vợ sắp cưới kia biến sắc, môi lắp bắp không thành lời. Cô ta đứng dậy bước đi vội vàng khỏi căn phòng đó, để lại Tiến và Kiều Anh với một không gian đặc quánh. Thấy Tiến mấp máy như định nói điều gì, Kiều Anh đứng dậy chìa tay ra bắt tay Tiến và nói: "Anh bảo trọng nhé! Chúc anh đám cưới viên mãn." Nói rồi Kiều Anh cũng ngẩng đầu bước ra khỏi phòng, những cảm xúc cuối cùng cho cuộc tình này có lẽ cũng không còn nữa. Một câu trách moc cũng chẳng buồn thốt ra thì có lẽ mọi thứ thật sự đã là con số 0 tròn trĩnh trong lòng nàng. Mỗi ngày, chúng ta thường nghe rất nhiều những câu chuyện về việc tung clip sex, ảnh sex của nhau lên mạng với nhiều động cơ. Thông thường người phải gánh chịu những dè bỉu của dư luận nhiều nhất lại chính là nạn nhân chứ không phải là thủ phạm đăng tải những thứ đó lên mạng thậm chí đã có rất nhiều những cái chết thương tâm xảy ra chỉ vì nạn nhân không chịu nổi sự kỳ thị của xã hội. Trước khi "ném đá" và đánh giá nạn nhân trong clip hoặc ảnh sex, chúng ta hãy dành đôi phút để nhìn nhận xem rằng trong số chúng ta có ai là chưa hoặc sẽ không bao giờ quan hệ tình dục? Đó là một điều hết sức bình thường của con người. Và chỉ là hôm nay chúng ta may mắn hơn họ rằng chưa có ai tung hình ảnh của chúng ta ra dư luận, nhưng may mắn hôm nay không có nghĩa là cả đời sẽ may mắn, phải không? Vậy cần làm gì nếu một ngày chúng ta hoặc một ai đó xung quanh chúng ta bị đe dọa tung clip/ ảnh sex lên mạng? Xin hãy ghi nhớ những điều sau: - Trong đời sống bình thường, phép lịch sự tối thiểu là quay phim chụp ảnh ai cũng phải xin phép, huống gì là khi làm chuyện tế nhị. Vì vậy gặp thằng con trai nào mà cứ nài ép ghi hình, chụp ảnh với lý do "làm kỷ niệm" thì hãy stop ngay. Bởi vì ép buộc quay phim chỉ có thể là có mục đích xa đằng sau đó (khoe bạn bè làm chiến tích post lên khi chia tay, tống tinh tống tiền). - Nếu bị đe dọa tung clip sex, thay vì tỏ ra sợ sệt để kẻ thủ ác lấn lướt làm tới thì hãy tỏ ra bình tĩnh, báo ngay sự việc này với người thân/gia đình/thầy cô giáo mà bạn tin tưởng, cố gắng thu thập các cuộc đối thoại đe dọa (tin nhắn, điện thoại, hội thoại) và tố giác với cơ quan chức năng gần nhất, nếu cần thêm sự trợ giúp mặt pháp lý có thể liên hệ thêm các văn phòng luật sư, hội phụ nữ. - Nếu clip đã được tung lên. Tuyệt đối không đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội trong thời điểm này, thường thì bọn kền kền sẽ lần ra "facebook" của bạn một cách nhanh chóng để vào chửi rủa. Không ai có thể ngăn được chúng, và bạn thì không nên đọc những lời lẽ vô nghĩa đó. Người có suy nghĩ sẽ không mắng chửi bạn, và bạn thì sẽ không để tinh thần của mình bị xuống dốc bởi những kẻ tâm thần, bệnh hoạn và thiếu suy nghĩ đúng không? Việc bạn nên làm ngay là hãy nói rõ sự việc cho bố mẹ, anh chị và cấp thiết liên hệ với công an cũng như hội liên hiệp phụ nữ. Bạn sẽ được bảo vệ! Chắc chắn bạn sẽ được bảo vệ và kẻ tung clip sẽ bị bắt ngay sau đó. - 90% những cô gái bị những thằng bệnh hoạn khống chế được là bởi vì họ luôn mang tâm lý sợ sệt. Họ sợ bố mẹ (không biết bố mẹ có đánh mắng không, có thất vọng không), sợ dư luận (dư luận sẽ cười chê, khinh bỉ), sợ tương lai (không biết còn ai dám lấy mình không). Nắm bắt được tâm lý đó nên những thằng bệnh hoạn mới dám ra tay. Hãy nhớ rằng trong trường hợp này người phụ nữ là nạn nhân. Hãy bảo vệ người phụ nữ trước! Khi gia đình, xã hội cùng chung tay bảo vệ cho cô gái ấy thì không thằng nào làm được gì cô ấy, kể cả có hàng trăm clip cũng không làm gì được! - Những ai có ý định giữ clip sex của bản thân mình, ngay khi đọc những dòng này tôi khuyên bạn nên xóa đi. Bạn không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra với điện thoại, máy tính hay ổ cứng lưu trữ của bạn. Đừng để sự thiếu hiểu biết giết chết bạn và người khách - Những ai có ý định tung clip sex của bạn gái/người khác hãy đọc kỹ những điều này nhé. Bạn chắc chắn phải ngồi tù vì đây là tội hình sự, ngồi tù cũng vài năm đấy (tội làm nhục người khác, truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy) và nếu nạn nhân chết thì bạn sẽ ngồi tù không biết ngày về. Chưa hết đâu, đừng có bảo chán đời vào tù cho nhà nước nuôi thì yên thân nhé, đời không nên thơ thế đâu. Những kẻ vào tù vì án hiếp dâm, tung clip sex.. thường thì sẽ được bạn tù "chăm sóc đặc biệt", lúc này không ai cứu được bạn lẫn cái của nợ của bạn đâu, tôi chắc là bạn sẽ ước gì mình được lĩnh án tử hình ngay và luôn đấy. - Với những người dùng mạng xã hội, hãy cân nhắc trước mỗi cái "like" và "share" của mình. Nó có thể là vô hại với bạn nhưng lại không hề vô hại với người khác. Thay vì "like", sao bạn không bấm "report" để những video như vậy phải bị gỡ nhanh chóng khỏi mạng xã hội? Đừng "load" về và lưu trữ những clip đó, không những bạn đang phạm luật mà còn gián tiếp giúp thằng bệnh hoạn kia đạt được mục đích. Chúng ta không thể cứu sống những người đã chết, nhưng chúng ta có thể ngăn chặn và giúp đỡ những nạn nhân tiếp theo không đi vào con đường nghiệt ngã như vậy!
Cướp chồng bạn thân. Bấm để xem Phụ nữ thường rất khó kết thân với nhau. Rất nhiều người phụ nữ chơi thân với nhau bởi vì họ tìm được sự đồng điệu về tâm hồn, sở thích cũng như có thể chia sẻ với nhau mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, họ thậm chí là bên nhau, bảo vệ nhau trước mọi trắc trở của cuộc đời. Nhưng cũng có loại phụ nữ luôn tìm mọi cách bắt thân với một người phụ nữ khác khi cảm thấy người phụ nữ đó có lợi cho mình, loại phụ nữ này có óc quan sát rất nhạy bén và một sự ngọt ngào đến nổi gai ốc. Họ nhìn hạnh phúc của người khác bằng ánh mắt thèm khát, khi dã tâm dâng cao, họ sẵn sàng dùng thủ đoạn để cướp lấy hạnh phúc đó, để sở hữu những thứ mà cả đời họ cũng không thể có được bằng cách chính đáng. Tôi đã từng chứng kiến về một câu chuyện tương tự như thế, chị Oanh bạn tôi là chủ của một tập đoàn lớn về kinh doanh dịch vụ chăm sóc sắc đẹp, nhà hàng, khách sạn trên nhiều tỉnh thành. Nhìn chị Oanh, tôi thấy như có một sức hút kỳ lạ của một người phụ nữ vừa từng trải, vừa đẹp lại vừa thông minh và vui tính. Ai nhìn vào cũng nói chị hạnh phúc vì có chồng hiền lành, yêu Vợ, cũng khá tài giỏi vì có học hành cao lại thành đạt trong công việc. Họ là một cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm làm đẹp mới của công ty chị, tôi có để ý thấy một người phụ nữ ăn vận khá sexy và bạo dạn trong giao tiếp, sở dĩ tôi chú ý là vì cô này cứ mải đưa mắt với chồng của chị Oanh mà không để ý rằng xung quanh có rất nhiều người cũng đang nhìn vào. Cô gái này được chị Oanh cắt cử làm lễ tân đón tiếp báo giới nên tôi đã đoán đó là nhân viên mới của chị. Sau họp báo, tôi có nói khéo với chị Oanh về cảm giác của tôi. Chị Oanh cười xòa và bảo rằng cô gái đó nhỏ hơn chị Oanh một tuổi, từng là trợ lý trong công ty đối tác của chị. Sau những cuộc họp hai bên, cô này lân la bắt chuyện với chị và tâm sự về hoàn cảnh gia đình cũng như những bất hạnh trong cuộc sống, về mối tình buồn mà chính cô là người bị phản bội. Vốn tính chị Oanh thương người nên cũng lắng nghe, có sự đồng cảm và giúp đỡ, điều này khiến họ thân nhau hơn, chị Oanh tin tưởng giao cho cô làm lễ tân đón tiếp báo giới. Chị nói rằng có lẽ tôi quá nhạy cảm bởi vì chị tin rằng một người hiểu biết sẽ không bao giờ lấy oán báo ân. Sau lần nói chuyện đó, tôi phải đi công tác thời vụ tại Singapore trong vài tháng, guồng quay công việc khiến tôi cũng không còn thời gian để thăm hỏi bạn bè hay nói chuyện với ai. Khi trở về, tôi đến thăm chị Oanh và tranh thủ chăm sóc da sau một thời gian dài bỏ bê nhan sắc. Chị Oanh bấy giờ trầm tĩnh, mặc dù vẫn cười tươi hào sáng nhưng đôi mắt vương một chút gì đó đượm buồn. Chúng tôi ngồi cùng nhau bên ấm trà vào buổi chiều, trời mưa buồn lấm tấm những hạt trong veo trên ô cửa kính, khói trà bốc lên nghi ngút như một làn sương mờ ảo quẩn quanh lấy hai chị em tôi. Câu chuyện đã xảy ra như nó cần phải xảy ra, chị Oanh giúp người phụ nữ kia trong cuộc sống và người phụ nữ kia đã giúp chị Oanh chăm sóc chồng. Có lẽ là nghiệt ngã, cũng có lẽ là may mắn, những tin nhắn qua lại giữa họ chị Oanh vẫn giữ trong điện thoại và đưa cho tôi xem. Người phụ nữ kia kết bạn với chị Oanh trên mạng xã hội rồi từ đó lần tìm "facebook" của chồng chị, cô ta đã trơ trẽn chủ động vào chào hỏi trước rồi buông những lời lẳng lơ hẹn gặp. Chồng chị Oanh ban đầu vừa tỏ ra đạo mạo dè chừng, nhưng rất nhanh sau đó cũng buông lời ong bướm vì bản chất anh ta vốn là một người đàn ông "ăn tạp". Hai người họ không dám hẹn hò nhau vì dẫu sao cô kia cũng mang tiếng là bạn của chị Oanh nên chồng chị Oanh đã hợp thức hóa mối quan hệ này bằng cách đưa người phụ nữ kia vào làm thành viên trong một tổ chức phi lợi nhuận mà anh ta đang điều hành. Như thế hai người họ mới có lý do hợp lý để gặp gỡ nhau vì công việc. Tôi im lặng suốt câu chuyện, tôi đang cố cảm nhận rằng một người phụ nữ có chồng phản bội đã là đau đớn, vậy một người phụ nữ bị cả bạn lẫn chồng cùng đâm sau lưng thì sẽ đau đớn bao nhiều lần? Nỗi đau đó sẽ như thế nào? Tôi cũng thật sự muốn biết chị đã giải quyết và đối diện với nỗi đau đó ra sao. Chị Oanh nói với tôi, ban đầu khi biết chuyện, chị chỉ muốn lôi người đàn bà kia ra mà đánh đập một trận cho hả hê. Nhưng chẳng hiểu sao sau đó chị lại không làm như vậy, chửi rủa đánh đập chỉ là cách thỏa mãn phần tức giận trong chị chứ không giải quyết được sự tổn thương mà chị đang gánh chịu. Nghề nghiệp của người đàn bà kia là một ca sĩ nghiệp dư, đi hát bao nhiêu năm cũng không thể nổi tiếng, nếu gây ra sóng gió thì chẳng phải một người làm ăn như chị mới là thiệt thòi hay sao? Như thường lệ, người phụ nữ kia vẫn nhắn tin nói muốn gặp chị ăn uống cà phê vì nhớ, cách cô ta đẩy đưa chị đã từng không nghi ngờ. Nhưng hôm đó chị chợt thấy ghê tởm khi đã quá tỏ tường lòng dạ của người đàn bà này, hẹn giờ gặp cô ta xong chị cũng nhắn cho chồng mình đến đó với lý do muốn hẹn hò chồng cà phê để hâm nóng tình cảm. Dĩ nhiên họ chạm mặt nhau trong bối rối, gượng gạo, còn chị thì bình thản. Họ có lẽ linh cảm có chuyện chẳng lành nên sắc mặt ai cũng tái dại đi. Đặt những bằng chứng về sự vụng trộm của họ lên bàn, khi cả hai người họ vẫn còn đang tháng thốt thì chị đã tặng cho chồng chị một cái tát tai trong sự sung sốt của ả kia. Và khi ả vẫn còn chưa kịp khép miệng lại vì bất ngờ thì chị cũng đã tặng luôn cho ả một cái tát trời giáng tương tự. Trước khi rời khỏi chỗ đó, chị mỉm cười: "Cái tát cho cô không phải vì tôi ghen, mà là vì tình bạn khốn nạn mà chúng ta đã dành cho nhau. Còn với anh, tôi nghĩ nồi nào vung nấy, lươn lẹo dối trá không phải lối sống của tôi nên chắc có lẽ hai người mới là một đôi trời sinh. Tôi mừng cho hai người vì cuối cùng cũng đã tìm thấy được nửa kia đích thực!" Chị quyết từ bỏ người đàn ông phản bội mà không tha thứ như những lần trăng gió trước đây của anh ta bởi chị cho rằng bạn của chị mà anh ta cũng không tha thì sau này chẳng có người phụ nữ nào mà anh ta bỏ qua, nhận định được sự ong bướm đó đã là bản chất thì chị chấp nhận thà một lần đau khổ để nỗi đau không bao giờ phải lặp lại nữa. Là một người phụ nữ bản lĩnh, chị cầm lên được thì cũng sẽ buông xuống được. Đối với người phụ nữ đầy mưu mô kia, bằng mối quan hệ của chị, tôi tin rằng cô ta sẽ phải gặp khó khăn để mưu sinh bởi chỉ cần chị lên tiếng thì không ai mời cô ta đi diễn hoặc thuê cô ta về làm việc nữa. Nhưng tôi vẫn tò mò không biết vì sao chị lại không làm gì với người đàn bà đó. Chị đã nói với tôi rằng: "Phản bội chị là sự bất hạnh của họ chứ không phải sự bất hạnh của chị. Chị phải mừng mới đúng chứ sao lại thù hằn để phải trả thù?" Thật vậy, chị phải cảm ơn người đàn bà mưu mô kia đã giúp chị sớm nhận ra bộ mặt thật của chồng chị, để chị có can đảm từ bỏ sớm và có một khởi đầu mới thanh thản hơn. Chị cũng phải cảm ơn chồng chị đã giúp chị nhìn rõ được đâu là bạn còn đâu chỉ là bè, để những bước đi sau này của chị sẽ bớt chông gai hơn vì hai chữ tin người. Một ngày nào đó không xa, chị sẽ tìm được một người đàn ông mới, biết trân trọng và yêu thương chị thật lòng. Cuộc đời còn dài ở phía trước, mãi ngoảnh lại về những ký ức đau buồn trong quá khứ không giúp chúng ta sửa chữa được những sai lầm hay vụng dại đã từng qua. Hướng về phía trước, dù có gió mưa, giông bão thì cũng hãy luôn tin rằng ánh dương sẽ hé rạng phía cuối chân trời.