Đã bao giờ bạn thắc mắc "các cụ trước kia thả thính nhau" như thế nào chưa? Dưới đây mình liệt kê dần dần nha! Đầu tiên là các cách thả thính của các cụ qua thơ, dưới góc nhìn của văn nghệ sỹ: - Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng Như xuân đến chim rừng lông trở biếc.. (Chế Lan Viên) - Trời còn có bữa sao quên mọc Anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em (Nguyễn Bính) - Muốn ăn cơm trắng mấy giò Lại đây mà đẩy xe bò với anh (Lời anh Tràng trong tác phẩm Vợ Nhặt của Kim Lân). - Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh một phương. (Xuân Quỳnh) - Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ thật êm Hôn êm đềm mãi mãi.. Dẫu tan cả đất trời Vẫn không thôi dào dạt (Xuân Diệu) - Không lấy được nhau thời trẻ, sẽ lấy nhau khi góa bụa về già.. Yêu nhau đến khi con sông đà cạn bằng chiếc đũa mới quên. (Sống chụ xon xao- Tiễn dặn người yêu- Truyện thơ dân tộc Thái) - Người đi một nửa hồn tôi mất Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ (Hàn Mặc Tử) - Anh yêu em như anh yêu đất nước Vất vả đau thương tươi thắm vô ngần Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước Mỗi lúc anh nằm mỗi miếng anh ăn (Nguyễn Đình Thi) - Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố (Xuân Quỳnh). Còn tiếp..