[Edit] Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta - Câu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diệp, 5 Tháng chín 2021.

  1. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 10: Dù có nói mơ đều không phải sự thật, nhưng lỡ như trở thành sự thật thì sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Diệp.

    Không biết có phải do ban ngày suy nghĩ quá nhiều hay không, đêm đó ta đã mơ một giấc mơ.

    Trong mơ Bùi Dụ vẫn đẹp y nguyên như cũ, nhưng lại lạnh như băng nhìn ta nói: "Ta không thích ngươi. Chia tay đi!" Quay đầu liền nắm lấy tay một nữ tử khác, nhìn nàng ta giống như bình thường nhìn ta vậy, còn nói, "Ta muốn gả cho nàng, sinh hài tử cho nàng."

    Nữ tử kia cao hơn ta, cường tráng hơn ta, cũng thông minh hơn ta. Là loại hình nữ tử rất được hoan nghênh vào thời kỳ đó.

    Ta chỉ có thể đứng từ xa xa, trông mong nhìn bọn họ. Vô cùng đau lòng.

    Khuyên chàng ấy là sinh hài tử không tốt với cơ thể, cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng. Nhưng Bùi Dụ không nghe, trước khi xoay đầu rời đi còn trừng mắt nhìn ta một cái, dữ dằn rống ta: "Ai cần ngươi lo."

    Trong mộng ta liền trơ mắt nhìn hai người bọn họ tay cầm tay đi bái đường, Bùi Dụ mặc hỉ phục màu đỏ, vui vẻ đến mức ta có chút muốn khóc.

    Nhưng ta đã là một người lớn, cho nên ta nhịn được.

    Ả nữ tử không biết tên kia đoạt chàng vợ của ta, chiếm nhà của ta, còn muốn đuổi ta đi, Bùi Dụ cũng mặc kệ.

    Thời điểm ta thu thập tay nải, hai người bọn họ còn nhìn chằm chằm một tấc cũng không rời, sợ ta lấy vàng bạc châu báu gì đó. Lại trừng đôi mắt lạnh lẽo, vô cùng không kiên nhẫn đẩy ta từ phủ hoàng nữ ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lớn lại.

    Ta cõng bao quần áo này hì hục miệt mài rời đi, cuối cùng tìm được một ngôi nhà tranh nát để ở.

    Nhà tranh lạnh cũng thôi đi, gió còn thổi qua, cỏ tranh trên nóc nhà cũng bị thổi bay. Ta vội vàng vắt chân lên cổ đuổi theo, nhưng đuổi kiểu gì cũng không kịp, lúc đi ngang qua phủ hoàng nữ còn nghe nói bên trong đang làm hỉ sự, Bùi Dụ đang sinh thai thứ ba.

    Thê chủ mới của chàng ấy một bên ôm một đứa bé, hất cằm hừ lạnh với ta: "Nhìn cái gì mà nhìn. Đi đuổi theo cỏ tranh của ngươi đi!"

    Ta oa một tiếng liền khóc.

    Cho dù là người trưởng thành, cũng không chịu nổi loại ấm ức này đâu!

    Khi tỉnh lại từ trong mơ phát hiện mình còn đang thút tha thút thít nức nở, Bùi Dụ ở bên cạnh bị động tĩnh của ta đánh thức, ngồi dậy hỏi ta làm sao vậy, sờ đến gò má lạnh băng ướt át của ta thì lạnh giọng gọi người hầu gác đêm vào đốt đèn, sau tấm bình phong rất nhanh đã sáng lên ánh nến vàng ấm áp.

    Ta theo bản năng che đôi mắt lại, lung tung dùng tay áo lau mặt. Đau lòng khổ sở trong mơ giảm đi rất nhiều, bây giờ chỉ cảm thấy ngượng ngùng, Bùi Dụ lại còn muốn nâng mặt ta lên nhìn kỹ, một bên dùng động tác mềm nhẹ lau nước mắt cho ta, một bên nhíu mày hỏi: "Thê chủ sao vậy ạ? Gặp ác mộng ư?"

    Phải nói là mỹ nhân thì lúc nào cũng là mỹ nhân mà, rõ ràng cũng đang ngủ mà áo ngủ trắng như tuyết của Bùi Dụ vẫn chỉnh chỉnh tề tề mặc trên người, mái tóc xõa tung giống như nước chảy, mỗi một sợi đều ngoan ngoãn. Ta lại quần áo không chỉnh tề, tóc lộn xộn vểnh lên.

    Hai tay hai chân của chàng ấy ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như là đang dỗ trẻ con, "Thê chủ không sợ, trong mơ đều không phải sự thật."

    Ta chôn mặt ở trong ngực chàng, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người chàng ấy, cảm thấy mình vô cùng không có tiền đồ, kéo vạt áo chàng ấy nhỏ giọng hỏi: "Bùi Dụ, ta không lợi hại giống như những nữ tử khác, còn phải dựa vào chàng nuôi dưỡng, vì sao chàng lại thích ta chứ?"

    Hỏi câu đó ra liền hối hận một trận, trên mặt nóng rát, lại không dám ngẩng đầu, ngừng thở không dám lên tiếng.

    Bùi Dụ có dừng lại một lát, trong âm thanh mang theo chút ý cười, "Vì sao thê chủ bỗng nhiên hỏi như vậy?"

    "Chính là, mơ một giấc mơ......"

    Ta ấp a ấp úng nói giấc mộng kia cho chàng ấy, một bên vô ý thức nắm chặt y phục chàng ấy. Y phục tốt đẹp cũng sắp bị ta vặn thành bánh quai chèo.

    Bùi Dụ nghe xong, quả nhiên phụt một cái cười lên, nhất là lúc nghe ta nói ta đuổi theo cỏ tranh ở trên đường lớn.

    Ta lại không cười nổi chút nào, vẻ mặt đưa đám hỏi chàng ấy: "Dù có nói mơ đều không phải sự thật, nhưng lỡ như trở thành sự thật thì sao?"

    "Thê chủ đang nghĩ lung tung gì vậy, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không trở thành sự thật!" Bùi Dụ càng siết ta chặt hơn, cúi đầu dùng trán chạm vào trán ta, "Hơn nữa ta không thích loại nữ tử tính tình cường thế kia, cũng không cần thê chủ của ta có bao nhiêu lợi hại. Thê chủ như bây giờ đã rất tốt rồi."

    Được chàng ấy vuốt tóc trấn an liên tục, ta cảm thấy rốt cuộc mình cũng bình tĩnh hơn nhiều, chuyên tâm nghe âm thanh của Bùi Dụ.

    Âm thanh của Bùi Dụ là âm thanh thiếu niên rất trong veo, nghe vào trong tai luôn luôn rất hưởng thụ, thời điểm cố tình đè thấp còn rất chọc người, dù sao lần nào ta nghe cũng nghe đến mặt đỏ tim đập.

    "Cha và mẫu thân tổng cộng thai nghén sáu đứa bé, ta và năm vị tỷ tỷ mặc dù tướng mạo khác biệt, nhưng tính tình lại đều giống phụ thân."

    "Giống Việt phu lang?" Nhà mẹ đẻ của cha Bùi Dụ họ Việt, từng là thư hương thế gia nổi danh lừng lẫy, có thể nói là học trò khắp thiên hạ. Bây giờ hơi có ý vị quy ẩn, có điều vẫn là quái vật khổng lồ không thể khinh thường như cũ.

    Ta không biết vì sao chàng ấy bỗng nhiên nói đến cái này, nhưng vẫn vô ý thức muốn phản bác như cũ. Rõ ràng Việt phu lang là người ôn hòa lại nho nhã, thấy thế nào mấy vị tỷ tỷ cũng không giống ông ấy lắm mà? Nói giống Bùi thừa tướng còn tạm chấp nhận được.

    "Thê chủ thật là đơn thuần đáng yêu." Bùi Dụ nghe ta nói như vậy, lại dán vào mặt ta cười không ngừng, "Mẫu thân địa vị cực cao, nhưng hậu viện cũng chỉ có một mình cha, hơn nữa tất cả dòng dõi đều là cha đẻ ra...... Đây cũng không phải là mẫu thân yêu một mình cha."

    Ngoài phòng một màu đen kịt, phòng trong dưới ánh nến leo lắt, hai chúng ta ở trong không gian nhỏ được rèm che vây lại rúc vào với nhau.

    Ta sợ ngồi lâu sẽ khiến chân Bùi Dụ tê liền bò xuống khỏi đầu gối chàng ấy, Bùi Dụ rất tự nhiên giang rộng hai chân ra, nhét ta vào trong ngực chàng ấy. Hai chúng ta liền lấy tư thế này bọc hết chăn trên giường, trán chạm trán nói chuyện phiếm.

    "Năm đó cha đối nương là vừa gặp đã thương, nghĩ cách khiến cho mẫu thân chú ý, chủ động cầu hôn. Lại làm bạn với mẫu thân đi đến vị trí này, qua nhiều năm như vậy, không phải không có người có ý đồ leo lên mẫu thân, mỹ nhân càng là như quá giang chi khanh (*), nhưng không có một ai trong bọn họ thành công."

    (*) Quá giang chi khanh: Đại khái ẩn dụ cho những người chạy theo xu hướng một cách mù quáng.

    ???

    Cái này có hơi phá vỡ ấn tượng liêm khiết thanh bạch, phong độ nhẹ nhàng của ta đối với vị Việt phu lang kia.

    Dù sao ban đầu ta vẫn cho là hai người bọn họ cầm chính là kịch bản thừa tướng bá đạo yêu ta:

    Bùi thừa tướng lãnh khốc bá đạo, cùng Việt phu lang đơn thuần thiện lương. Việt phu lang là một ngốc bạch ngọt không có tâm nhãn gì giống như ta, mỗi ngày chỉ phụ trách được chiều chiều chiều.

    Thì ra đều là ta nghĩ sai rồi ư?

    Bùi thừa tướng đi thật ra là thăng cấp lưu, trong tay Việt phu lang mới là kịch bản cung đấu?

    Dáng vẻ mộng bức của ta lấy lòng Bùi Dụ, chàng ấy bẹp bẹp ấn cho ta vài dấu ấn, lại nói: "Mẫu thân giống với những nữ tử khác, cũng sẽ không từ chối nam hầu đưa tới, điểm này làm cha tự thương cảm hồi lâu, mặc dù nghĩ hết biện pháp buộc trái tim mẫu thân lại, nhưng cuối cùng cũng hết sức mỏi mệt."

    "Khi còn bé cha đã từng nói với ta, kêu ta không nên tùy tiện yêu người khác. Ông ấy nói ta giống ông ấy, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Tính nết như vậy cuối cùng quá khổ. Từ đầu đến cuối ta nhớ kỹ lời cha nói, không muốn giẫm lên vết xe đổ, càng không thèm ngó tới 'phó thác thật tình'...... Nhưng thê chủ khác biệt, thê chủ có thể nhìn thấy tình nghĩa của ta, lại quý trọng bảo vệ. Cùng nương, cùng những nữ tử khác đều không giống nhau...... Ta sao mà may mắn, gặp được thê chủ."

    Bùi Dụ nói ta có hơi tốt quá mức rồi, nhất thời ta còn có chút không bình tĩnh nổi.

    "Vị Nhược Tố công tử kia, chắc hẳn cũng là vì thế mới theo đuổi không bỏ thê chủ." Bùi Dụ cười giảo hoạt với ta, giống con mèo con trộm tanh, "Coi như y tinh mắt. Có điều thê chủ đã là của ta!"

    Ta dở khóc dở cười, "Quả nhiên Mộc Hoàn đã nói việc này cho chàng."

    "Chuyện gì?" Vẻ mặt Bùi Dụ vô tội.

    "Chàng lại giả vờ rồi."

    Ta bóp mặt chàng ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xúc cảm thật tốt.

    Bùi Dụ mặc ta bóp, khoé miệng cong lên trong mắt tỏa sáng, im ắng ra hiệu.

    Ta tới gần hôn một cái, chàng ấy liền tươi cười như hoa, "Ta đã biết thê chủ sẽ từ chối y."

    Ngồi lâu cái mông có hơi đau, hai chúng ta lại rúc vào trong chăn nằm, ác mộng của ta bị chuyện của cha mẹ Bùi Dụ xáo trộn không còn, hiện tại một lòng nhớ thương nghe bát quái, không nhịn được víu cánh tay của chàng hỏi chàng ấy: "Chàng lại nói cho ta chuyện trước kia của bọn họ một chút đi."

    Nhất thời Bùi Dụ cũng không ngủ được, liền nói với ta chút chuyện chàng ấy biết, hô hấp phất quá bên gáy ta.

    "Chuyện ta biết thật ra cũng không nhiều lắm,"

    "Nói đi nói đi."

    "Thê chủ hôn ta cái nữa đi."

    "Bẹp bẹp! Được chưa?"

    Bùi Dụ liền bắt đầu nhớ lại những ký ức linh tinh vụn vặt kia, chọn một cái "Có người đưa mỹ nhân tới, thừa tướng muốn sủng hạnh, bị Việt phu lang ngăn lại" nói với ta.

    Ta nghe đến hứng thú bừng bừng, liên thanh hỏi chàng ấy, "Sau đó thì sao? Bọn họ không tức giận?"

    "Tất nhiên là tức." Bùi Dụ nói: "Cha mẹ xảy ra cãi lộn hiếm thấy. Khi đó nương còn chưa phải thừa tướng, chức quan không cao. Cha lại xuất thân danh môn. Nương cần nhà mẹ đẻ của cha nâng đỡ, luôn luôn rất là kính trọng cha. Nhưng cha không cho phép bà ấy chạm vào người khác lặp đi lặp lại nhiều lần, nương cũng là oán hận chất chứa đã lâu. Dưới cơn giận dữ rời khỏi phủ, sau đó cha đi tìm, lúc này hai người mới hòa hảo."

    "Như vậy cũng không khỏi quá đơn giản rồi á?" Ta trực giác Bùi Dụ chưa nói rõ ràng, cầu chàng ấy nói cho ta. Chàng ấy giống như bất đắc dĩ nghiêng đầu cắn xuống chóp mũi ta, mới nói: "Sau khi tìm mẫu thân về, cha liền nhốt nương ở trong phòng, không cho phép bà ấy xuất ngoại gặp nam tử bên ngoài. Sau đó mẫu thân dùng dao đâm cha bị thương trốn thoát, nghe nói sau khi cha bị đâm trúng sốt cao không lùi, mạng sống như treo trên sợi tóc, hài tử không biết mang thai lúc nào cũng không giữ được. Lúc này mới trở về lần nữa, đồng ý với cha không nạp người khác. Khi đó ta năm tuổi, thấy trên mặt cha là vui sướng, trong mắt lại có chút mỏi mệt. Nhưng ngay cả như vậy, ông ấy cũng không nguyện ý buông mẫu thân ra."

    Vẫn người cổ đại các chàng biết chơi.

    Ta nghe đến líu cả lưỡi. Kịch bản nếu em trốn thì tôi nhốt vào trong phòng tối này, cũng có thể viết thành tiểu thuyết Yandere bản sao.

    "Khi đó chắc hẳn cha đã quyết tâm muốn chết, bằng không sao nương có thể đoạt được chủy thủ? Ông ấy vì sao lại không phản kháng cũng không cho người ta trị liệu?"

    Cái này thì......

    "Khi còn bé ta đã cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì trong trí nhớ của ta, cha mẹ mặt ngoài ân ái hòa thuận, nhưng nhìn kỹ vào, giữa hai người luôn thiếu cái gì đó. Trước kia ta nghĩ mãi mà không rõ, bây giờ có người thương mới hiểu."

    Bùi Dụ cảm khái nói, ta lại không nghe rõ, ngây thơ mờ mịt nhìn chàng ấy. Chàng ấy cũng không giải thích, chỉ nói:

    "Cho nên ta mới nói, Bùi Dụ sao mà may mắn, có thể gặp được thê chủ......Ta miễn phải chịu nỗi khổ cầu mà không được."

    Bùi Dụ xích lại gần ta, âm thanh gần như nỉ non.

    Mặc dù nghe chàng ấy nói như vậy ta rất cảm động, nhưng là, Bùi Dụ có phải hơi khoa trương quá rồi không? Ta có vĩ đại như thế hở?

    Còn tiếp tục như vậy, ta cũng hoài nghi có phải chàng ấy sẽ bày ta ở trên thần đàn, cắm mấy nén hương cúng bái không?

    =====

    Edit full: 13/9/2021.

    1 tiếng 30 phút xong chương, gõ ê cả tay cơ mà khá hài lòng với chất lượng chương.

    Biết Bùi - bệnh kiều - Dụ là do đâu rồi đấy =)))

    Chương này cũng quắn quéo ghê :v

     
  2. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 11: Dù sao không cho nàng đi.. Thê chủ chỉ có thể cứu một mình ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Diệp.

    Đúng rồi, còn chưa nói qua với mọi người là ta quen biết Nhược Tố như thế nào. Thật ra chuyện là như này.

    Ngày thứ ba Bùi Dụ gả cho ta, dựa theo quy củ ta dẫn chàng ấy về nhà mẹ đẻ thăm hỏi thân nhân. Ngày đó ta đặc biệt khẩn trương, phải biết rằng ngồi trên bàn đều là nhân vật mà ta không thể trêu vào.

    Bùi thừa tướng thì không cần phải nói, là lão cáo già xảo quyệt (Mặc dù không nên dùng cái từ này hình dung nhạc mẫu đại nhân của ta, nhưng tin tưởng ta đi, đây tuyệt đối là ca ngợi)

    Bùi đại tỷ, lãnh khốc thâm trầm;

    Bùi nhị tỷ, giết người như ngóe;

    Bùi Tam tỷ, trí nhiều như yêu; (trí trong trí tuệ, thông minh, yêu trong yêu quái.)

    Bùi tứ tỷ, có thù tất báo;

    Bùi Ngũ tỷ, tài năng lộ rõ.

    Ta, run lẩy bẩy.

    Cả một cái nhà này cũng chỉ có nhạc phụ của ta -- Việt phu lang và mấy vị tỷ phu nhìn hiền lành một ít. Việt phu lang còn nói với ta đừng sợ, nhà bọn họ thật ra đều rất thích ta.

    Trên mặt ta miễn cưỡng vui cười, bên trong hãi hùng khiếp vía.

    Thái độ này gọi là thích, vậy kiểu gì thì là chán ghét?

    Việt phu lang giống như là biết thuật đọc tâm, mỉm cười giải thích nói: "Người chán ghét, cũng sẽ không để nàng xuất hiện ở trước mặt nhiều lần đâu."

    Bùi Dụ lớn lên giống ông ấy, hai người đều có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp động lòng người, có điều so với Việt phu lang ôn hòa thong dong thì Bùi Dụ rõ ràng càng non nớt quạnh quẽ hơn, cũng chỉ có lúc nhìn về phía ta thì đôi mắt kia mới có thể biến thành trăng non tràn ngập ý cười.

    Việt phu lang dùng đôi mắt đào hoa chứa sương mù mông lung, phảng phất tràn ngập tình yêu rả rích kia nhìn ta, trong âm thanh đầy hiền lành, "Chắc hẳn con không hiểu rõ lắm, thật ra ở phương diện tính tình thì phu lang của mấy nữ nhi nhà ta cũng có chỗ tương tự với con, Dụ nhi thích con cũng hết sức bình thường."

    Ta ( vẻ mặt trống rỗng ): Ha hả -- thì ra điều kiện nhà các ngươi kén vợ kén chồng còn là di truyền? Đều thích một kiểu này?

    "Những lời này của cha nói sai rồi."

    Bùi tứ tỷ liếc mắt nhìn ta một cái, "Phu lang nhà con cũng thông minh hơn nhiều."

    Bùi Ngũ tỷ phụ họa: "Đúng vậy, phu lang nhà con cũng sáng dạ khéo tay."

    Bùi Tam tỷ cười không nói, Bùi nhị tỷ hừ lạnh một tiếng, Bùi đại tỷ trầm mặc không nói, lười tham dự.

    Bùi Dụ không phục, "Tứ tỷ Ngũ tỷ các tỷ mới nói sai, rõ ràng là thê chủ thông minh lanh lợi nhất!"

    Nhóm Bùi tỷ tỷ: "Ha hả."

    Nhóm phu lang tỷ tỷ cũng đều chế nhạo cười.

    Ta: Mặc dù chàng khen ta ta rất vui vẻ, có điều cả người ta cũng không dính dáng gì với bốn chữ thông minh lanh lợi này đâu nhỉ?

    Nhưng nhìn vẻ mặt đương nhiên của Bùi Dụ, có lẽ chàng ấy thật sự cho rằng như vậy. Filter dày đến mức chính ta cũng có chút chột dạ.

    Bởi vì là gia yến, cũng không phân ghế nam nữ, mọi người ngồi chung một chỗ, chỉ để mỗi một chiếc bàn cho mấy đứa bé. Nhỏ nhất là nữ nhi Bùi Ngũ tỷ, năm nay mới ba tuổi rưỡi, nghe thấy người lớn bên này nói chuyện liền lạch bạch chạy tới, hướng về phía Bùi Dụ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, "Xấu hổ ~ xấu hổ ~"

    Mấy tiểu đậu đinh khác cũng học theo, bị Bùi Dụ đỏ mặt đuổi đi.

    Buổi tối chúng ta chưa trở về phủ hoàng nữ, liền ngủ lại Bùi gia, ở tại gian phòng Bùi Dụ ở khi chưa lấy chồng.

    Đây vẫn là lần đầu tiên ta tiến vào phòng của chàng ấy đấy, vô cùng mới lạ ngó đông ngó tây nhìn xem. Bùi Dụ đi theo phía sau ta giới thiệu gia cụ để bày biện cho ta, "Thật ra cũng không có gì đâu, những thứ dùng đã quen đều dọn đến phủ rồi." Khó trách ta cảm thấy nơi này có hơi vắng lạnh trống trải, tình cảm là đều dọn đến phủ hoàng nữ.

    Ngón tay Bùi Dụ phất qua từng cái, khó tránh khỏi cũng có một chút hoài niệm, quay đầu lại về phía ta cười nói: "Lúc còn chưa gả cho thê chủ, ta sẽ thường xuyên đánh đàn ở chỗ này, nghĩ đến hôm nay thê chủ đi đâu, làm cái gì, gặp những người nào, cũng có thể từng nhớ đến ta chưa?"

    Hắn ngượng ngùng rũ mắt xuống tránh khỏi đôi mắt của ta, da thịt trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng, nhìn đến ta muốn ngo ngoe rục rịch.

    Haiz! No bụng thì nghĩ □□. Nhân chi sơ, tính bổn thiện (*).

    (*) Nhân chi sơ, tính bổn thiện [人之初,性本善]: câu này có ý nghĩa là con người sinh ra bản tính ban đầu vốn thiện và tốt lành, khi lớn lên, do ảnh hưởng của đời sống xã hội mà tính tình trở nên thay đổi, tính ác có thể phát sinh, do đó cần phải luôn được giáo dục, giữ gìn và rèn luyện cho đời sống lành mạnh thì tính lành mới giữ được và phát triển, để tính dữ không có điều kiện nảy sinh.

    Bùi Dụ không chú ý tới ta lén lút lau nước dãi chảy ra, phối hợp nói: "Ta muốn gả cho thê chủ sớm một chút, nhưng lại sợ ta quá chủ động thì thê chủ sẽ không quý trọng, đành phải mỗi ngày đau khổ chờ đợi. Ngẫu nhiên thê chủ gọi người mang cho ta chút vật nhỏ bên ngoài, ta liền vô cùng vui mừng, nhưng lại thực sự có chút lo lắng."

    Mỹ nhân sóng mắt lưu chuyển liếc về phía ta, ta biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng vẫn thuận theo hỏi: "Lo lắng cái gì?"

    "Lo lắng......"

    Chàng ấy thở dài, "Thê chủ cứ đi lại ở bên ngoài, nếu như gặp gỡ công tử khác, thích người khác thì làm sao bây giờ?"

    Ta không biết cố gắng duỗi móng vuốt nắm lấy tay chàng ấy, lại thừa cơ gặm một cái vào gương mặt của mỹ nhân, bảo đảm nói: "Sẽ không."

    Bùi Dụ che lại chỗ bị gặm, lỗ tai lộ ở bên ngoài có chút hồng, khóe miệng lại một mực cong lên, "......Vì sao thê chủ luôn luôn thích cắn ta."

    "Ta thích chàng mà."

    Ai nói ta miệng vụng không biết dỗ ngon dỗ ngọt đấy? Cái này sao có thể chứ, không phải đã nói thẳng ra rồi đó sao. Cái này gọi là tình thâm nghĩa nặng, không kìm lòng được! Mới không phải ta thèm muốn thân thể chàng ấy đâu!

    Lần này cả cổ Bùi Dụ cũng đỏ lên, khóe miệng cong lên đầy vui sướng.

    Mặt đối mặt cười ngây ngô một trận, sau khi hoàn hồn cảm thấy thời gian đã không còn sớm, Bùi Dụ vỗ vỗ mặt đánh tan nhiệt độ, giục ta rửa mặt đi ngủ.

    Hai chúng ta đầu tựa đầu chen ở trong một cái chăn, Bùi Dụ nhẹ nhàng vỗ lưng ta một chút, rất nhanh mí mắt ta đã trĩu xuống. Trước khi sắp ngủ mất, Bùi Dụ bỗng nhiên tiến đến bên tai ta nhỏ giọng nói, "Có một việc chưa từng nói cho thê chủ."

    Ta miễn cưỡng giữ vững tinh thần đáp lại một tiếng, "Hả?"

    Hô hấp thổi tới trên lỗ tai ta, ẩm ướt nong nóng, ta co cổ lại nén cười, nghiêm túc nghe chàng ấy nói.

    "......Đêm trước hôm xuất giá đó ta không thể ngủ được, cha cầm một quyển sách tới bảo ta học tập cho tốt, về sau hầu hạ thê chủ."

    Lúc đầu ta còn chưa kịp phản ứng lại, buồn bực hỏi: "Sách gì? Hầu hạ ta? Nấu cơm cho ta à?"

    Bùi Dụ cắn môi, "Không phải. Là, là tị hỏa đồ (*)......"

    (*) Tị hoả đồ [避火图]: Cái tên mỹ miều nhã nhặn thay cho "xuân cung đồ."

    Ngươi xem nếu là cái này thì ta sao có thể muốn ngủ nữa chứ!

    Ta trở mình một cái bò dậy, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng, "Làm sao? Sao ta lại chưa từng thấy?"

    Bùi Dụ nhỏ giọng cười trộm: "Bị ta giấu đi rồi. Khi thê chủ không ở đây, ta đều sẽ lén lút lấy ra học tập."

    Ta trầm mặc không nói, thẳng đến khi Bùi Dụ bò đến bên tai ta hỏi ta có phải ngủ thiếp đi rồi không mới vô cùng đau đớn vỗ đùi, "Giấu đi làm gì? Không cần dấu. Thực sắc tính dã (*), sao có thể trốn trốn tránh tránh chứ."

    (*) Thực sắc tính dã [食色性也]: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.

    Bùi Dụ: "Dạ?"

    "Lấy ra đây...... Hai ta cùng nhau xem!"

    Bùi Dụ liền dán vào lỗ tai ta cười không ngừng, lồng ngực rung động, rung động cả tinh thần của ta luôn.

    Ta hưng phấn trực tiếp xoa tay, hẹn với chàng ấy về nhà xong sẽ cùng nhau học tập nhân sinh triết học, nghiên cứu sinh mệnh ra đời, nghiên cứu thảo luận phương thức sinh dục của loài người.

    Bùi Dụ cười tủm tỉm cấu kết với ta, bộ dáng kia có chút giống hồ ly cười híp mắt, khiến ta cứ cảm thấy giống như mình mắc mưu bị lừa.

    Nhưng mà chút tâm cơ nhỏ kia của chàng ấy có thể khiến cho ta nhìn ra được chàng ấy làm như vậy đều là do muốn thân cận với ta hơn mà thôi, lòng ta rõ ràng, cũng rất thích thú.

    Hơn nữa chàng ấy cười đến đẹp như thế, đổi lại là ai cũng sẽ không từ chối.

    "Ài, sao hôm nay không thấy Đại tỷ Nhị tỷ mang chính phu đến vậy?"

    Quan hệ thông gia của Bùi gia rất nhiều, ngày kết hôn đó mênh mông một mảng lớn, phải nhớ rõ khiến đầu tóc ta quay cuồng, sợ hôm nay cũng có nhiều người đến như vậy, ta lại không gọi nổi tên, vậy thì quá lúng túng rồi.

    Nhưng kết quả hôm nay cũng không nhiều người lắm, người lớn chỉ có cha mẹ Bùi Dụ và nhóm tỷ tỷ tỷ phu, những người này ta vẫn có thể nhận được toàn bộ, bởi vậy liếc mắt một cái liền chú ý tới Bùi đại tỷ và Bùi nhị tỷ lẻ loi.

    Bùi Dụ trả lời nói: "Chính phu của Đại tỷ mấy năm trước đã đi rồi, về sau cũng vẫn chưa từng tái giá. Nhị tỷ còn chưa từng có chính phu, tỷ ấy luôn luôn vô tâm với tình yêu."

    Như thế rất phù hợp với cảm giác mà Bùi nhị tỷ cho ta tới tận bây giờ, thật sự rất muốn biết đến cùng nàng ấy sẽ thích người nào.

    Hai chúng ta kéo đông kéo tây tán gẫu đủ thứ, ngày hôm sau quả nhiên treo hai quầng thâm mắt lên, đối mặt với ánh mắt hiểu rõ lại thông cảm của Việt phu lang, ta và Bùi Dụ nhanh chóng rút lui.

    Trên đường về nhà, đụng phải Nhược Tố bị người ta quấy rầy.

    Bởi vì rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy tị hỏa đồ của cổ đại mà ta kích động không thôi, ngồi cùng với Bùi Dụ ở trong kiệu cũng không an phận. Bùi Dụ thấy ta như vậy, kề mặt đến trước mặt ta, chớp mắt, kéo dài âm thanh hỏi ta: "Dường như thê chủ rất chờ mong -- vì sao vậy ạ?"

    Đối với ánh mắt giống như rất thuần khiết của chàng ấy, ta nhất thời không trả lời được. Lúc ấp úng thì cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại, lọt vào tai là một mảnh ồn ào, không đợi Bùi Dụ dò hỏi, Mộc Hoàn đã tự giác xích lại gần cỗ kiệu bẩm báo nói: "Là đích thứ nữ của Trần phủ, nhìn trúng một vị công tử muốn mang y về phủ, có điều vị công tử kia không muốn."

    Vị đích thứ nữ của Trần phủ này cũng có tiếng tăm lẫy lừng không thua kém gì ta, cơ mà thanh danh của nàng ta thúi hơn ta nhiều.

    Ta chưa từng gặp gỡ nàng ta chính diện, chỉ nghe qua miệng Ban Giới và những người khác nói chuyện. Vị này chính là một tên quỷ đói nam nữ ăn sạch, tính tình ngang ngược, rất thích làm nhục. Một khi Trần phủ truyền ra tiếng đồn người hầu nào đó vô ý ngã vào trong giếng, thật ra 99% đều là nàng ta chơi chết người ta.

    Nếu như nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi trong thành vẻ mặt kinh hoàng tránh né khắp nơi, tám chín phần mười chính là nàng ta lên phố. Hành vi như thế lại không có người để ý tới, toàn bởi vì ca ca nàng ta là quý quân được Nữ Hoàng thịnh sủng, không có ai dám tùy tiện đụng vào cái mũi nhọn này.

    Nghe tiếng khóc cầu xin bên ngoài, cho dù ta có nhát gan đi chăng nữa cũng không thể làm như không thấy. Dù sao ta cũng không có cái gì, cũng không sợ đắc tội với người khác, cho dù Nữ Hoàng muốn phạt ta vì quý quân cũng không có gì để phạt.

    Nhất thời ta quên mất mình đã cưới vợ rồi, từ một tên lưu manh biến thành người gánh vác gia đình, khẽ cắn môi vén tay áo lên liền muốn xông ra ngoài, tưởng tượng ra hét lớn một tiếng "Dừng tay! Buông vị công tử kia ra!" Dùng cái này chấn nhiếp vị Trần tiểu thư kia.

    Nhưng mà vừa mới dồn khí đan điền, còn chưa chuẩn bị nói ra, một tiếng "Thê chủ" ở phía sau đã gọi ta lại trước.

    "Thê chủ không được đi!"

    Bùi Dụ nhào tới ôm eo của ta quả thực là đã kéo ta về, đồng thời nhanh chóng phân phó Mộc Hoàn ở bên ngoài: "Mộc Hoàn ngươi đi đi, cứu vị công tử kia ra."

    Mộc Hoàn lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Dù sao vị Trần tiểu thư kia cũng kiêng kị Bùi gia, cũng sợ người người hầu eo mang đao này-- đây chính là thật sự đi lên chiến trường từng thấy máu, cuối cùng buông lời tàn nhẫn liền rời đi.

    Công tử được cứu chưa hết hoảng hồn đến nói lời cảm ơn với chúng ta, ngay cả dáng dấp y ra sao ta cũng chưa nhìn thấy, chỉ biết tên là Nhược Tố.

    Về sau ta hỏi Bùi Dụ vì sao không cho ta đi, Bùi Dụ ôm eo ta mặt chôn ở trên bụng ta. Ta không nhìn thấy vẻ mặt của chàng ấy, chỉ nghe thấy âm thanh chàng ấy hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: "Nhỡ đâu thê chủ bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?"

    Cánh tay ghìm eo của ta lại siết thật chặt, "Dù sao không cho nàng đi...... Thê chủ chỉ có thể cứu một mình ta."

    Âm thanh một câu sau quá nhỏ ta không nghe rõ, hỏi Bùi Dụ nói cái gì, chàng ấy lại không chịu nói cho ta.

    =====

    Edit full:14/9/2021.

    Tiêu đề: Quen biết Nhược Tố.

    Nội dung: Show ân ái, rắc cơm chos.

    Tưởng gì, hoá ra cũng vậy :)))
     
  3. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 12: Ừm. Chàng nói đúng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Diệp.

    Dường như Trần phủ thật sự không dám trêu chọc Bùi gia, ta cũng theo đó mà mượn cáo oai hùm, không bị người ta tìm đến gây phiền phức chút nào.

    Trần quý quân bên kia cũng yên lặng, trên triều đình có người đề nghị tuyển tú, đoán chừng việc này đã khiến ông ta đủ bận.

    Sự việc Trần phủ gần như đến đây là chấm dứt, ai ngờ ngày thứ hai Nhược Tố lại chờ ta ở trên đường hạ triều về, kéo ta cứng rắn nhét vào một hộp điểm tâm, nói là tự tay y làm, cảm tạ ân cứu mạng của ta.

    Ta nói ngươi cảm ơn nhầm người rồi, giải vây chính là Mộc Hoàn, mượn chính là gia thế Bùi gia, ta chỉ gào to hô lên thôi, cũng chưa bỏ ra chút sức lực nào.

    Nhược Tố lại không nghe không nghe ta không nghe, khóc lóc hỏi ta có phải ghét bỏ y là tiểu quan hay không.

    Ta có thể làm sao chứ?

    Tiểu quan ở thời đại này là hợp lý hợp pháp, người ta kiếm tiền bằng bản lĩnh, đại đình quảng chúng, nếu như ta từ chối người ta nữa thì sẽ bị bẽ mắt lắm luôn á.

    Dù sao cũng chỉ là một hộp điểm tâm, không phải vật phẩm quý giá gì hết, ta liền xách về.

    Bùi Dụ vui mừng nghênh đón ta về nhà, vốn đang rất vui vẻ, kết quả nghe ta nói lai lịch của hộp điểm tâm này xong, chàng ấy liền không lên tiếng.

    Ta ngẩng đầu nhìn lên, chàng ấy không nói lời nào cũng không cười, dáng vẻ mặt không chút biểu cảm ngồi im ở trong bóng tối còn rất dọa người.

    Ta thận trọng dùng ngón tay chọc chọc bờ vai của chàng ấy, chàng ấy nắm lấy ngón tay kia của ta, ánh mắt sâu kín, âm thanh lại rất bình thản bình thường, thậm chí còn mang theo chút ý cười, nghiêng đầu hỏi ta: "Vị công tử kia cũng là một người có ơn tất báo, đã là một tấm lòng thành thì cũng không nên chà đạp. Không bằng cứ tặng nó cho Mộc Hoàn và người hầu hôm đó nhé? Dù sao cũng là do bọn họ cứu người."

    Ta cũng nghĩ như vậy, vì thế gật gật đầu: "Ừm. chàng nói đúng."

    Thấy ta đồng ý dứt khoát, không có phản ứng nào khác, rốt cuộc Bùi Dụ cũng thật sự cười, chịu lại gần cọ cọ mặt ta, lại nói chuyện phiếm với ta giống như bình thường.

    Mặc dù ta ngốc, nhưng có thể cảm nhận được vừa rồi chàng ấy thật sự không vui. Bùi Dụ luôn luôn không thích người khác tặng đồ cho ta, càng không thích ta dùng đồ người khác đưa, trên cơ bản hiện tại ta ăn mặc ngủ nghỉ đều phải qua tay của chàng ấy, như vậy chàng ấy mới vừa lòng.

    Ta ở trong lòng lén lút gọi chàng ấy là bình dấm chua, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào ngây ngô.

    Hì hì, chàng ấy đây là đang để ý ta đấy.

    Cảm giác được người khác để ý thật tốt!

    ----

    Ngày thứ hai sau khi Nhược Tố đưa điểm tâm xong, ta phát hiện đường thượng triều thay đổi, ngồi trên lưng ngựa buồn bực hỏi Mộc Hoàn, "Sao lại đi từ chỗ này? Đây không phải vòng xa hơn sao?"

    Mộc Hoàn: "Hoàng phu nói cứ đi một con đường sợ điện hạ sẽ chán, hơn nữa trên phố này có rất nhiều thứ chơi vui, điện hạ thích đều có thể mua về."

    Ta vò đầu, "Bùi Dụ còn rất tri kỷ ha."

    Mộc Hoàn không hé răng.

    Nếu Bùi Dụ nói như vậy, ta đây cũng sẽ không khách khí. Xuống ngựa đi dạo phố, mua một đống đồ chơi nhỏ về khoe khoang với Bùi Dụ, như hiến vật quý đưa cho chàng ấy xem, chơi lần lượt từng cái.

    "Chàng xem chàng xem, cái này là khoá Lỗ Ban (*)! Ta cởi ra được!"

    (*) Khoá Lỗ Ban [鲁班锁]: Tiếng anh còn gọi là "burr puzzle": là một câu đố lồng vào nhau bao gồm các que có dấu, được kết hợp để tạo thành một đơn vị ba chiều, thường là đối xứng. Những câu đố này được làm bằng gỗ truyền thống, nhưng các phiên bản làm bằng nhựa hoặc kim loại cũng có thể được tìm thấy. Ảnh:

    [​IMG]

    Tốn thời gian hai ngày hai đêm, mất ăn mất ngủ, rốt cuộc ta cũng cởi cái khoá Lỗ Ban này ra được! Sự thật chứng minh, ta cũng không ngốc đến nỗi nào!

    Ta đưa khoá Lỗ Ban đã được cởi ra cho Bùi Dụ xem, hứng thú bừng bừng, khoa tay múa chân.

    "Thê chủ thật lợi hại."

    Bùi Dụ đang xem sổ sách lại gần hôn ta một cái giống như khen thưởng, ta chống nạnh đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, lại lắc lắc ung dung đi ra bên ngoài, dựa ở cửa hỏi Ban Giới, "Nhìn đê, ngươi có thể cởi không?"

    Ban Giới ném cho ta một gương mặt than cứng đờ, "Thứ này khi còn bé thuộc hạ đã biết chơi." Có gì ngon mà khoe khoang chứ?

    Nàng ấy liếc mắt nhìn Bùi Dụ trong phòng, hạ giọng: "Có bản lĩnh thì ngài lắp lại về đi."

    Lắp thì lắp!

    Tháo cũng có thể tháo ra được, còn không thể lắp lại được ư?

    Ta và Ban Giới đánh cược, nàng ấy đánh cược trong vòng hai ngày ta không lắp lại được, ta thì đương nhiên nói khẳng định ta có thể lắp lại, tiền đặt cược là hai lượng bạc.

    Ta tràn đầy lòng tin, nhưng mà chính là mấy miếng gỗ tạo thành khoá Lỗ Ban này, cho ta một kích phủ đầu.

    Hai ngày, ta, không lắp lại được.

    Khóc không ra nước mắt.

    Thật sự là ta nghĩ trăm lần cũng không ra, bên kia Ban Giới còn bắt đầu nhanh nhẹn dạo tới dạo lui hỏi ta: "Điện hạ, khoá Lỗ Ban ngày lắp lại xong chưa?"

    Ta thẹn quá hóa giận: "Còn chưa tới thời gian đâu!"

    Ban Giới: "Được thôi, còn có nửa canh giờ. Ta chờ điện hạ. Đừng quên, hai lượng bạc."

    Sau đó nàng ấy liền rời đi, còn quay đầu ném cho ta một ánh mắt đừng cậy mạnh.

    Mắt thấy thời gian cũng sắp đến rồi, ta không thể không thừa nhận sự thật đầu óc không đủ dùng, lén lút túm Bùi Dụ, đưa khoá Lỗ Ban cho chàng ấy, "Dụ Dụ, Dụ Dụ tốt ơi, chàng giúp ta lắp lại đi!"

    Bùi Dụ nghiêng má bên trái qua, ta hôn một cái. Chàng ấy lại nghiêng má bên phải qua, ta lại hôn một cái.

    Lúc này Bùi Dụ mới nhận lấy khoá Lỗ Ban, ngón tay tung bay, ta nhìn đến hoa cả mắt, cũng chỉ mấy chục giây, chàng ấy đã lắp gọn khoá Lỗ Ban rồi trả lại, "Nè."

    "...... Như vậy đã xong rồi?"

    "Dạ." Tay Bùi Dụ chống cằm, giọng điệu nhẹ nhàng, "Vâng ạ."

    "......"

    Bùi Dụ gả cho ta, thật đúng là đến giúp đỡ người nghèo!

    Ta đưa khoá Lỗ Ban cho Ban Giới xem, Ban Giới ôm cánh tay vẻ mặt nghi ngờ, còn đánh giá ta từ trên xuống dưới.

    Ta ưỡn ngực.

    Ta mới không chột dạ đâu, trước khi đánh đố nàng ấy cũng không nói không thể tìm trợ giúp từ bên ngoài.

    "Không ngờ nha......" Ban Giới cũng sắp nhìn chằm chằm cái khoá Lỗ Ban kia ra một lỗ thủng, cuối cùng vẫn là đã đánh cược thì phải chịu thua, cho ta hai lượng bạc.

    Mặc dù nói hiện tại ta không thiếu tiền, nhưng là bạc thắng được từ trong túi người khác lại đặc biệt thơm. Ta hà hơi vào bạc ở trước mặt nàng ấy, lại còn lấy khăn nhỏ Bùi Dụ thêu cho ta trìu mến lau rồi lại lau.

    Ban Giới: "......"

    Ban Giới quay đầu liền rời đi.

    Ngày hôm sau ta lên phố tản bộ, cố ý gọi Ban Giới đi theo, ở trước mặt nàng ấy, lấy hai lượng bạc kia mua đồ ăn cho chàng vợ của ta.

    Lúc Ban Giới ở đằng sau ta liều mạng trợn trắng mắt, Mộc Hoàn bỗng nhiên nói: "Điện hạ, không bằng đi đến con phố bên cạnh xem một chút đi, nghe nói nơi đó mới mở một cửa hàng làm mứt."

    "Không đi không đi," ta lắc đầu, "Bây giờ ta không muốn ăn mứt."

    Mộc Hoàn còn chưa từ bỏ ý định, "Nói không chừng hoàng phu sẽ muốn ăn đấy, không bằng điện hạ cứ đi xem một chút đi."

    "Vậy được, đi thì đi......" Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy một tiếng gọi vui mừng từ phía xa, "Điện hạ!"

    "Điện hạ chúng ta đi thôi."

    Mộc Hoàn ngăn cản tầm mắt ta nhìn qua, cơ mà bóng dáng mang mũ có rèm kia nhanh chóng chạy chậm tới, nàng ấy không thể ngăn lại.

    Lúc đầu ta không nhận ra được người tới là ai, mãi đến khi đối phương xốc một góc của mũ có rèm lên, "Đã lâu không thấy, điện hạ còn khỏe không?"

    "Ngươi là?" Nhìn thì thấy có hơi quen mặt, nhưng không nghĩ ra tên là gì.

    "Ta là Nhược Tố nha, lần trước điện hạ đã cứu ta."

    "À, đúng rồi." Y trả lại cho ta một hộp điểm tâm, bị ta phát xuống cho người hầu.

    Diện mạo của Nhược Tố rất phù hợp với thẩm mỹ của nữ tử đương thời, dáng dấp yểu điệu như liễu rũ trong gió, đối diện một cỗ làn gió thơm, trên mặt còn vẽ loã trang (*), là một boy tinh xảo.

    (*) Loã trang [裸装]: Loã trong "khoả thân" hay còn gọi là nude, trang trong trang điểm. Trang điểm nude không phải là hoàn toàn không trang điểm mà là trang điểm tự nhiên, tươi tắn, dù đã qua chỉnh sửa kỹ càng nhưng không có dấu vết cố tình trang điểm nên còn được gọi là trang điểm trong suốt. Trang điểm nude có thể làm cho làn da có vẻ đẹp tự nhiên và hoàn mỹ, phá bỏ cảm giác nặng nề của trang điểm trước đây và trở thành kiểu trang điểm thời thượng được các tín đồ thời trang ưa chuộng. Trang điểm nude trong trẻo và tự nhiên phù hợp với bất kỳ đám đông nào. Đặc biệt phù hợp với phụ nữ có cấu tạo da tốt.

    Hai chúng ta đứng chung một số, so với ta y càng quyến rũ hơn. Đặt ở hiện đại chính là càng có hương vị phụ nữ hơn.

    "Ta ở chỗ này chờ điện hạ mấy ngày, chỉ là gần đây điện hạ thượng triều dường như cũng không đi qua chỗ này."

    "Ngươi chờ ta làm gì?"

    Nhược Tố đỏ mặt, "Ân cứu mạng của điện hạ, Nhược Tố không có gì báo đáp......"

    Mộc Hoàn: "Khụ khụ!"

    "Mộc Hoàn ngươi làm sao vậy? Bị cảm hả?" Ta hỏi.

    Mộc Hoàn: "Chỉ sợ là không cẩn thận nhiễm phong hàn, bên ngoài lạnh, điện hạ chúng ta vẫn nên nhanh chóng hồi phủ đi!"

    Ta ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời chói lọi một vòng mặt trời lớn. Bây giờ đang là tháng tư, thời tiết chính là thời điểm ấm lại, lạnh chỗ nào?

    "Nếu bị bệnh, vẫn nên đi khám đại phu sớm một chút sẽ tốt hơn." Nhược Tố giành trước mở miệng: "Ta biết có một y quán y thuật không tồi, không bằng để vị tiểu thư này đi y quán bắt mạch, ta cùng điện hạ chờ."

    Mộc Hoàn: "Không cần, ta,"

    Nhược Tố đánh gãy nàng ấy, chỉ nhìn về phía ta: "Nghe nói đồ ăn ở mỹ vị lâu tuyệt nhất, không biết điện hạ có thể nể mặt không? Cũng để ta báo đáp cho điện hạ thật tốt, tránh trong lòng hoảng loạn."

    Người cổ đại nói chuyện chính là cong cong quấn quấn, nói thẳng muốn mời ta ăn cơm là được rồi. Có điều mỹ vị lâu ta đã muốn đi từ lâu, nghe nói ở đó có tương giò siêu cấp thơm, vì thế do dự một lát, vẫn không nhịn được sự cám dỗ của giò, trơ mặt đi.

    Nghĩ thầm Nhược Tố chính là muốn cảm tạ Bùi gia cũng không tìm thấy người, vậy ta liền thay Bùi Dụ ăn, đến lúc đó lại mang cái giò về cho chàng ấy.

    Ừm! Không có gì xấu hết!

    Lúc này Mộc Hoàn cũng không ho khan, đi theo chúng ta vào mỹ vị lâu, biểu cảm trên mặt so với bị phong hàn còn khó nhìn hơn, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm khoảng cách giữa ta và Nhược Tố, giống như nhìn chằm chằm phạm nhân vậy.

    Nhược Tố hỏi nàng ấy có đi y quán không? Nàng ấy chỉ nói "Không cần", sau đó lại ngăn ở giữa ta và Nhược Tố, che tiểu công tử mảnh mai đến vô cùng chặt chẽ, hại ta lần nào cũng phải thăm dò nghe Nhược Tố đang nói cái gì.

    Lúc chờ đồ ăn y nhắc tới lần tuyển tú này, giống như nói đùa hỏi ta có phải cũng muốn nạp hầu vào phủ không?

    Lúc này thì đồ nhắm trước khi ăn cơm đã mang lên, ta một bên dùng bữa một bên cách Mộc Hoàn trả lời: "À không, ta cưới nhiều người như vậy làm gì? Ta có hoàng phu rồi."

    "Nhưng nữ tử tam phu bốn hầu chính là thiên kinh địa nghĩa...... Điện hạ sao có thể chỉ có một mình hoàng phu chứ?"

    "Vì sao không thể?" Dường như ta ngửi thấy mùi thơm của giò. "Hai chúng ta đã rất tốt rồi, nhiều người quá cũng phiền."

    Hơn nữa nói thật là, ta không ghét những boy tinh xảo yếu yếu ớt ớt điềm đạm đáng yêu này, nhưng cũng sẽ không tìm bạn trai như vậy. Dáng dấp Bùi Dụ cũng rất tinh xảo, nhưng hành vi cử chỉ của chàng ấy lại không "Nữ nhân" chút nào.

    Đương nhiên cũng có thể là bởi vì dáng dấp chàng ấy quá đẹp, ta nhìn chàng ấy có filter, dù sao ta cứ thích chàng ấy như vậy, không thích người khác.

    "Người khác đều nói ta cưới được Bùi Dụ là gặp vận may. Ta cũng cảm thấy như vậy."

    Chàng vợ vừa mặn vừa ngọt, lại còn đối xử dịu dàng, biết nũng nịu với ta, hơn nữa chỉ thích một mình ta không ngon hơn à?

    Quý trọng cũng còn chưa kịp, mặt ta cũng không đủ dày để đi tìm người khác đâu.

    "Hơn nữa ta dựa vào chàng ấy nuôi, nào có đạo lý dùng tiền của chàng ấy đi nuôi người khác chứ? Ngươi nói đúng không á rốt cuộc giò cũng đến!"

    Mềm nhừ thơm ngon, vào miệng là tan!

    Đây chính là giò bự ta chờ mong đã lâu nha!

    =====

    Edit full: 15/9/2021.
     
  4. Diệp Tình yêu tính là thứ gì, ta chỉ thích độc thân.

    Bài viết:
    343
    Chương 13: Thê chủ thật là......

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Diệp.

    Trên đây chính là toàn bộ quá trình ta quen biết Nhược Tố, đến cùng là y có tâm tư gì thì ra không rõ lắm, dù sao thì ta không có tâm tư gì.

    Bây giờ nghe nói y sắp lập gia đình ta cũng không có cảm giác gì, chính là về nhà nghĩ đến chuyện tiền biếu. Nói việc này với Bùi Dụ, Bùi Dụ cong miệng lên, rõ ràng có chút không vui lắm.

    Nhưng chàng ấy cũng không nói cái gì, ngược lại thúc giục ta đi tắm rửa.

    Phủ hoàng nữ bị Bùi Dụ xa xỉ đào một cái ao cực lớn cho ta tắm rửa, nhưng nó lớn đến cả mười mấy ta cũng đủ tắm, lần nào cũng đặc biệt tốn nước, hao người tốn của, người không phóng khoáng như ta tất nhiên không nỡ dùng. Lần nào cũng chỉ rúc ở trong thùng tắm, ngẫu nhiên mới có thể vào trong ao ngâm mình, hưởng thụ một chút.

    Thường ngày mặc kệ ta đi tắm ở chỗ nào Bùi Dụ cũng nhất định phải theo, như một cái đuôi nhỏ theo ở đằng sau ta mãi, sau đó ân cần bận đến bận đi, múc múc nước cho ta, xoa xoa phía sau lưng. Lúc đầu ta vẫn rất là thẹn thùng, nhưng thời gian dài cũng quen luôn, hôm nay bỗng nhiên chàng ấy không đi theo, còn có hơi không thích ứng đó.

    Lúc rúc ở trong thùng tắm vỗ bọt nước chơi, Bùi Dụ nói với ta hôm nay chàng ấy hái rất nhiều cánh hoa pha cho ta tắm, chàng ấy đi lấy tới cho ta.

    Ta nói được á được á, nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Dụ nhẹ nhàng đi xa, cánh cửa kẽo kẹt đóng lại.

    Ngoại trừ thời điểm quét tước vệ sinh thì trên cơ bản, Bùi Dụ không cho phép người hầu tiến vào phong của hai ta, lúc này trong phòng chỉ có một mình ta, ta cũng vui vẻ đến như thế, híp mắt ngâm mình ở trong nước nóng ca hát.

    "Tui yêu tắm rửa, làn da thật tốt hú hú hú hú~"

    Bùi Dụ trở tay đóng cửa phòng lại, ngoài cửa Mộc Hoàn đã chờ hồi lâu.

    Chàng hạ giọng: "Chuyện hôm nay, nói không sót một chữ cho ta."

    Mộc Hoàn đưa lẵng hoa đang cầm trong tay qua, "Vâng."

    Từ lúc ta mua bánh bao đến khi trên đường hồi phủ suýt nữa bị ăn vạ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, quả nhiên không sót một chữ.

    Bùi Dụ nhận lấy lẵng hoa, một bên nghe, một bên hờ hững khảy cánh hoa ở trong, đợi sau khi nghe xong thì cười lạnh một tiếng, giữa ngón tay vân vê, cánh hoa yếu ớt mềm mại, phảng phất còn dính sương sớm đã bị nghiền nát, nước hoa phấn hồng nhiễm ở trong lòng bàn tay càng tôn lên ngón tay trắng nõn.

    "Nhược Tố......"

    Tiểu công tử xinh đẹp lặp lại nhấm nuốt cái tên này, đêm tối không thấy rõ nét mặt của chàng, chỉ từ một mảnh ánh sáng mông lung do ánh nến phía sau lưng chiếu ra, chiếu vào đôi mắt ngập nước đầy u tối của chàng.

    Bùi Dụ cong môi, trong mắt lại không có ý cười, "Ngươi đi đi,"

    Mộc Hoàn cúi đầu chờ phân phó, lại nghe thấy tiếng hát trong phòng bỗng nhiên ngừng lại, thay vào đó chính là một trận tiếng nước ùng ục ùng ục, sau đó là tiếng ho khan tê tâm liệt phế.

    "Khụ khụ khụ! Khụ khụ --"

    Tất nhiên Bùi Dụ cũng nghe thấy, vội vàng quay lại phòng trong, "Thê chủ!"

    Mộc Hoàn yên lặng lắng nghe, thầm nghĩ nàng cũng không phải hiếu kỳ Cửu Hoàng nữ lại làm cái chuyện xấu gì, phạm vào thứ ngốc nghếch gì hết. Thật sự là mang theo võ công trong người, thính lực quá tốt.

    Một trận tiếng bước chân vội vàng đi qua, sau đó là âm thanh vật thể bị vớt ra khỏi mặt nước cùng với tiếng vỗ lưng nhẹ nhàng, hai người liên miên nói nhỏ, lúc sau lại truyền đến tiếng cười xấu hổ của Cửu Hoàng nữ, cùng tiếng thở oán trách lại bất đắc dĩ của công tử nhà nàng, "Thê chủ thật là......"

    "Ta, ta chỉ tò mò thôi mà."

    Bị Bùi Dụ dùng ánh mắt nhìn đứa bé hư nghịch ngợm nhìn ta, ta yên lặng rụt rụt mình về phía trong thùng gỗ.

    Việc này thật sự không nên trách ta, thật sự là không có Bùi Dụ nói chuyện phiếm cùng, một mình tắm rửa có hơi nhàm chán, ta liền nhớ tới đời trước xem trên mạng có người có thể mở to mắt ở trong nước cho nên tò mò, nhét luôn đầu của mình vào trong thùng gỗ, muốn thử mở to mắt ngó ngó, nhìn xem thế giới trong nước là như thế nào.

    Kết quả đôi mắt giống như bị dính nhựa cao su, làm kiểu gì cũng không mở ra được. Ngược lại là cái mũi kích động, không chú ý một cái hít một hơi liền sặc một ngụm nước thật lớn, suýt nữa đã trực tiếp sặc ta đi tong.

    Sau khi giãy giụa rút đầu từ trong nước ra, khụ một trận kinh thiên động địa kia, hai mắt đẫm lệ mông lung, đến bây giờ cuống họng còn hơi đau.

    "Không trách ta, là nước động tay trước."

    Ta khàn giọng giải thích, ý đồ cứu vãn hình tượng của ta ở trong lòng Bùi Dụ một chút.

    Ta cảm thấy hình tượng bây giờ của mình khẳng định rất chật vật, nhưng đã quên Bùi Dụ có filter.

    Nhìn đôi mắt và cái mũi hồng hồng của ta, chàng ấy lại phảng phất như bị mê muội, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm ta, dần dần cúi người tới gần, ngón tay vuốt ve nâng cằm ta lên, đôi môi mềm mại phủ lên.

    "?"

    Môi Bùi Dụ rất mềm hôn rất thích, lần nào chàng ấy cũng hôn rất tinh tế nhưng lại rất sâu, khiến ta sinh ra một loại ảo giác, sắp bị chàng ấy từng miếng từng miếng ăn luôn.

    Mặc dù không có một bước sinh mệnh đại hài hoà cuối cùng, nhưng bình thường ôm ôm hôn hôn luôn luôn không thiếu được, Bùi Dụ rất thích tiếp xúc với ta, thích đến nỗi có lần ta hoài nghi chàng ấy có chứng đói khát làn da.

    Tựa như ta rất hiểu rất rõ cấu tạo thân thể của chàng ấy, chàng ấy cũng hiểu rõ bất cứ một khu vực mẫn cảm nào của ta, hơn nữa hơi thở của chàng ấy dài, hồi lâu cũng không cần lấy hơi, ta thì không giống vậy. Lần nào cũng sẽ bị hôn đến tay chân rụng rời, đầu trống không.

    Thời điểm mềm oặt trượt vào trong thùng gỗ, Bùi Dụ duỗi tay vớt ta lên, nước trong thùng gỗ tràn ra, làm ướt xiêm y của chàng ấy.

    Quần áo lộn xộn, tóc đen ướt sũng dính vào sườn mặt, gương mặt của Bùi Dụ hồng nhạt, trong mắt mông lung sương mù, môi đỏ nhuận nước, hơi hơi mở ra --

    Đây! Đây cũng quá sắc rồi. Sắc, quá mê người!

    Ta không biết cố gắng nhìn đến choáng mắt, nghĩ lại mỹ nhân này là của ta, lại run run rẩy rẩy vươn móng vuốt đi sờ lung tung chàng ấy.

    Bị ta chạm vào một cái, Bùi Dụ hơi hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó có thể nhịn, yết hầu không quá rõ nhấp nhô trên dưới, dán vào lỗ tai ta, từ giữa môi tràn ra tiếng thở dốc trầm thấp.

    Thật, thật đúng là một tiểu yêu tinh khiến người mệt nhọc!

    Ta luống cuống tay chân vội vàng che cái mũi lại.

    Máu mũi, muốn mà không ngừng được.

    Sau đó đã xảy ra một chút chuyện không thể miêu tả, ta vẫn kiên trì ranh giới cuối cùng không tàn phá cây non như cũ, nhưng thấy Bùi Dụ phải nhịn vô cùng khó chịu, cũng chỉ đành ra tay giúp đỡ.

    Đúng rồi, nam tử ở nữ tôn quốc có thủ cung sa, dùng tay không có ảnh hưởng, chỉ có kết hợp chân chính với nữ tử, thủ cung sa mới có thể biến mất.

    Còn có, thủ cung sa của Bùi Dụ ở trên bụng. Một điểm nhỏ sáng loáng nổi bật ở phía trên --

    Đẹp □□ người, nhưng còn xin mọi người tự mình tưởng tượng.

    ......

    Trong phòng lung tung rối loạn, nước đã nguội vãi đầy mặt đất, khắp nơi đều là cánh hoa rối loạn, nước hoa vò nát bóng thành một bãi nhiễm ở trên giấy Tuyên Thành tuyết trắng.

    Bùi Dụ như mèo nhỏ dính vào ta, mặt mày là một mảnh thoả mãn xuân sắc.

    Ta mở thành hình chữ Đại (大), cảm thấy mình bị đào rỗng.

    Vừa nghĩ tới về sau sẽ có người hầu đến đây thu thập, nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian phòng này không biết sẽ còn nghĩ như thế nào, ta liền cảm thấy xấu hổ viết hoa (XẤU HỔ) một trận, giống như đà điểu vùi đầu vào trong chăn.

    Bùi Dụ lại không xấu hổ chút nào, cầm quần áo mới bọc kín mít cho ta, lại buông màn xuống, sau khi xác định sẽ không lộ ra một sợi tóc nào, mới cất giọng gọi người tiến vào thu thập.

    Người hầu ra ra vào vào, lại đều cúi đầu không dám nhìn nhiều, Mộc Hoàn sớm ở lúc nghe thấy động tĩnh khác thường đã tránh đi xa xa thấy Bùi Dụ đứng ở cửa vẫy tay, lúc này mới đi qua.

    Xiêm y Bùi Dụ chỉnh tề, gió đêm thổi qua, ửng hồng trên mặt rút đi, lại biến thành tiểu công tử lạnh lùng.

    "Dù gì Nhược Tố cũng muốn lập gia đình, chỉ cần hắn không còn xuất hiện ở trước mặt thê chủ nữa, thì không cần để ý tới."

    Thái độ trước sau hoàn toàn khác biệt, Mộc Hoàn hiểu rõ, Cửu Hoàng nữ đã dỗ tốt công tử nhà nàng rồi. Mặc dù có lẽ bản thân Cửu Hoàng nữ không ý thức được chuyện này.

    Nhưng đám người hầu Bùi gia biết, có chuyện gì thì cứ thừa dịp nói ngay bây giờ, công tử vui vẻ, một chút việc nhỏ sẽ không so đo.

    Thật sự cảm ơn trời đất, tạ ơn Cửu Hoàng nữ!

    =====

    Edit full: 17/9/2021.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...