Tập thơ: Lặng Nhìn Gió Bay Tác giả: Hạ Mẫn * * * 1. Ta không còn trẻ thơ Lá me bay trên phố Đáp nhẹ đôi vai gầy Đường mòn bao vết ố Góc đường tiếng rao vang. Người lặng nhìn màn mưa Vẫn từng hạt từng hạt Chạm đôi mắt người xưa Kỉ niệm cũ ùa về. Ai từng mỗi chiều quê Hẹn hò cùng chúng bạn Thả diều bên đê nhỏ Nô nức quên ngày mai. Tuổi thơ chạy sao nhanh Nhận ra ta đã lớn Cùng bộn bề danh lợi Xế chiều níu kịp chăng?
2. Còn không? Đã chiều rồi sao ngày nắng gắt Đêm đông lạnh ngắt gió mây bay Lòng cồn cào theo từng nhịp thở Ngày qua ngày ta sống ra sao? Bình minh chiếu rọi biển xanh biếc Thoáng thấy chiều thu lá vàng bay Nghe mùi hương thoang thoảng từng làn Khăn thêu thủa ấy có còn hương?
3. Tình không Hai ta bên nhau có còn là biển rộng? Gửi tới mây ngàn với núi xanh Những niềm thổn thức cùng nỗi nhớ Đong đầy trọn vẹn tựa ngàn hoa Phút chia xa người hẹn thề nhớ chăng? Mãi yêu mãi đợi sẽ mãi chờ Nhưng nay cảnh còn mà người mất Nỗi bận tình không mãi còn vương.
4. Ai? Trăng khuya văng vẳng một mình ta Bận lòng vì ai mỗi chén sầu Cô đơn là thế ai thương hại Nhớ đặng năm xưa Ô Thước cầu Mình ta đơn lẻ hình với bóng Tước Khổng xiên ngang môn hình đóng Lâng lâng chén rượu mình ai trải Đắm nguyệt tình say hóa lệ hài Nhớ kẻ trước người sau từng lượt Đến rồi đi phũ bỏ mặc nhân Mấy ai đặng trọng tình chân ái Niệm người xưa dù chỉ một phần? Kẻ khổ đau nhưng người có tủi? Quay lưng một thoáng tìm hồng nhan Rũ bỏ sầu bi người tàn lụi Vui chốn son đèn có nhớ ai? Đến phút cuối tí tách lệ châu Đáp đài sen hương phấn mỹ miều Giờ than khóc ích chi bì nổi Người đi rồi vãn có về đâu Giật mình tỉnh mộng quăng sầu muộn Hà cớ chi vì kẻ ngoại mang phiền Mạng này thân sinh trao trân quý Chiếu cố bản thân báo chữ hiền.
5. Muộn phiền Tiếng sáo vang đã tận màn xanh Tôi và em đã đi vào dĩ vãng Thời gian bước nhẹ sao quá nhanh Mới chút đây thôi đã xế chiều Nhiều khi ta thả hồn lơ đãng Phiêu dạt nơi đâu hoài niệm xưa Sóng dập mây bay hòa biển cả Đau thay mấy bận kiếp người thưa.
6. Lạnh không em? Khi gió về em chẳng sợ lạnh đâu Vì có anh ấm áp hơn nửa phần Cơn mưa trưa giữa nắng vàng oi ả Trông óng ánh biết vị hương đưa Anh hỏi em Đố em tìm được câu trả lời anh từng tỏ Em ngây ngô nghĩ mãi mấy ngày trời Tháng ba qua rét nàng Bân cũng hết Câu trả lời vẫn ủ đó đợi em tìm Anh đợi mãi đợi hoài mà chẳng thấy Cứ vậy chờ em đến ngày nao Ngày bướm vàng đã rợp bóng mây Em là cô dâu áo đỏ lụa là Anh đứng bên đường lòng đau thắt lại Câu trả lời há có phải đây? Giờ không anh em có lạnh không Mong bên người em luôn hạnh phúc Tình riêng anh cũng đến hồi kết thúc Đông về rồi lạnh thấu tim anh.
7. Đông về Đông đã về Nơi Hà Thành anh có lạnh lắm không Gió lay hoa hương thoảng từng cơn nhẹ Như nỗi nhớ vô bờ em hằng đêm vẫn gợi Anh nơi ấy có nhớ em nơi này? Đông đã về Em đan tặng anh chiếc khăn len nâu đỏ Gió bên này khắc nghiệt nóng từng cơn Không như nơi xa đêm từng cơn buốt giá Tranh thủ ngày đêm mong quà sớm bên anh Đông đã về Em lại thấy cô quạnh nhiều thêm Tình hai ta hai miền ngăn cách trở Vai em lạnh nhưng chỉ biết thầm lặng Anh nơi nào có lo lắng em chăng? Ngày đông qua tình đông cũng xa Nhận tin anh phận hiếu yên bề Em não lòng nhủ lòng có đáng Chờ đợi anh héo mọn tình xuân!