ĐO ĐÈO BA DỘI Ghét ngày nắng vội tội trời mưa Cầu vồng quẩy sắc mấy cho vừa Trời xanh đồi trọc khe róc rách Tiếng suối nỉ non khóc đợi người. Khen ai khéo tạc đèo Ba Dội Vách đá cheo leo uốn khẳng khiu Đỉnh cao vực thẳm sườn đồi dốc Nổi giữa ba đường cồn cát xanh. Gió lay gió giật đèo rung lắc Mây trắng hững hờ chim lượn quanh Than ôi! Cảnh đẹp đồi thơ mộng Giết chết hồn tôi nợ tang bồng. Sức trai khảo sát quỳ mỏi gối Tay vịn đòi leo gắng mà trèo Qua đèo vượt suối đời lên đỉnh Súng đã lên nòng cố mà leo. Vừa hay nắng thượng bò lên đỉnh Dựng máy cân bằng dạng ba chân Loay hoay sờ sẫm đôi ốc vít Chỉnh bọt quy tâm mắt tần ngần. Ngồi bệt bên hông anh tính toán Chép chép ghi ghi tay ghì ghì Đôi dòng góc cạnh tình hờn dỗi Trách ai lắng gạn lòng chơi vơi. Trên cao xoay máy tha hồ ngắm Định vị tim đường giữa khe xanh Dựng gương hét lớn đời sung sướng Hố đã đào rồi mốc chốn đâu? * * * Thơ: #TRẦN_LÂN Tam Điệp: 13/07/2019