Chương 20: Manh Mối
Tavan đi thẳng đến hiện trường gây án - căn phòng tắm nằm ở một góc khuất phía tầng hai. An Linh và Thư Cầm đã đứng đợi ở đó, vì nơi đây chắc chắn có manh mối quan trọng, do Tavan có nhiều kinh nghiệm nên bọn cô đợi các anh đến để xem xét.
An Linh quay xuống lầu, hiếu kỳ hỏi Vũ Kha:
- Hai người còn lại của nhóm chúng ta đâu?
- À, vì đây là vụ án nghiêm trọng nhất mà bọn MP gây ra, nhưng cảnh sát ở bang Rafata không báo với trụ sở, phá án sơ sài, cuối cùng đưa ra một quyết định là không truy cứu nữa, cứ hẹn với gia đình nạn nhân từ ngày này qua ngày khác. Hai người họ đi đến sở cảnh sát để tra hỏi người đứng đầu bên đó rồi, không chừng hắn ta sẽ bị cách chức hoặc bị sa thải nay mai nữa thôi!
- Ồ, vậy sao..
Tại phòng tắm..
Tavan kiểm tra phòng một lúc, rồi quay ra hỏi Jay:
- Từ khi vụ án xảy ra thì gia đình anh có sử dụng phòng tắm này không?
- Không, chúng tôi đều sử dụng phòng tắm ở tầng trệt.
Anh xoa cằm nghĩ ngợi, mắt nhìn chằm chằm vào một khe hở giữa bồn tắm và cái tủ khăn gỗ, sau đó đưa ra kết luận: "Theo như tôi thấy thì.. nơi đây không phải là nơi đầu tiên bọn chúng gây án. Các vật dụng đều rất ngăn nắp, không có dấu hiệu xê dịch hay trầy xước nào, với diện tích nhỏ như thế này thì đáng lẽ ra phải có va chạm chứ, vì dù sao lúc đó Anie vẫn còn tỉnh táo để giằng co với bọn hung thủ."
"Thư Cầm, bảo Vũ Kha kiểm tra khu vực bên ngoài của ngôi nhà này, xem bọn chúng có khả năng đột nhập từ nơi nào." - Anh ra lệnh.
Thư Cầm vừa kiểm tra bồn tắm xong - nơi người ta tìm thấy vị trí của nạn nhân. Gật đầu rồi đi ra ngoài tìm Vũ Kha.
An Linh cũng tranh thủ mang chỗ đĩa DVD kia cất trong xe. Rồi lẳng lặng trở vào phòng Jay kiểm tra một lần nữa. Biểu hiện vừa rồi của anh thật sự khiến cô nghi ngờ, đó không thể nào là biểu hiện của một người anh trai có em gái bị sát hại dã man như vậy.
"Anh ta còn có tâm trạng trên đùa mình, và luôn đứng trước cửa phòng trong lúc mình lục soát, chắc chắn là sợ mình tìm được bí mật của anh ta rồi.." - Cô nghĩ.
Từ khi vào căn phòng đó, cô đã thấy một điểm bất hợp lý. Bức tranh treo sau cách cửa hoàn toàn không ăn nhập gì với cách bố trí của căn phòng cả, một không gian ngăn nắp đầy sách vở, nhiều huy chương treo trên giá kim loại, thì bức tranh một đôi nam nữ khỏa thân trong tư thế quan hệ tình dục khá lộ liễu thì quả thật là khác biệt. Cứ cho là sở thích của anh ta đi. Nhưng khi An Linh cố gắng suy xét lại thì mới xuất hiện vấn đề! Đó là khi cô xem xét chỗ đĩa DVD ấy, Jay đã đỏ mặt tía tai vì sợ lộ bí mật thích xem phim 18+ của anh ta, thì có lý nào lại treo một bức tranh nhạy cảm rành rành ra đó cho người khác biết?
Anh ta đã rất khéo léo khi là người mở cửa trước, vậy nên việc đẩy cửa sát vào tường nhằm che giấu bức tranh kì lạ đó rất dễ dàng, và cũng không ai có thể để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhưng cái sơ suất của anh ta là đặt ngay chiếc tủ áo có gương đối diện cửa ra vào, như vậy thì không phải ít nhiều một phần của bức tranh đã lọt vào mắt cô rồi sao? Đó không phải tranh trừu tượng, thế nên vừa nhìn cũng có thể liên tưởng đến nội dung. Vả lại lúc tận mắt nhìn thấy những hình ảnh nóng bỏng trên vỏ đĩa, thì sự liên tưởng của cô đã không đơn thuần còn là sự liên tưởng nữa.
An Linh nhìn ngó xung quanh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Cô chộp ngay bức tranh trong gang tấc.
"Quả nhiên là vậy! Bức tranh này có vấn đề!" - Cô thầm nghĩ.
Phần khung có vẻ quá khổ so với mặt giấy, toàn thể bức tranh hơi nhô ra. Cô áp tai vào khung tranh, búng nhẹ vài cái. Âm thanh rỗng tuếch không đổi trông như cái hộp, cô lại cẩn thận tìm kiếm khe hở để mở nó ra.
"Cạch"
Phần đầu của khung tranh bất ngờ bật lên, bên trong có xấp giấy ghi đầy chữ thẳng tắp. An Linh vội vã lấy ra xem, ánh mắt và nét mặt thoáng chốc vô cùng kinh ngạc. Cô xem xét thật kỹ lưỡng, mò trong túi chiếc điện thoại và chụp lại tất cả phần nội dung trong đó, bình tĩnh đặt xấp giấy vào chỗ cũ. Rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thừa cơ hội không có ai để ý liền đi ra ngoài..
Đến trưa, nhóm của An Linh chào tạm biệt Jay và bà lão rồi quay trở về khách sạn. Cả đoạn đường mọi người cũng không nói một lời nào, dường như ai cũng có một phát hiện mới và cần sự im lặng để suy nghĩ cẩn thận.
Khách sạn..
- Tavan, tôi và Thư Cầm đã kiểm tra phía bên ngoài căn nhà đó rồi. Các cửa sổ và lỗ thông gió đều rất khiêm tốn, ngay cả trẻ con cũng không thể chui lọt. Phía trên mái nhà hoàn toàn không có dấu vết nào khả nghi. - Vũ Kha vừa bắt đầu bàn bạc đã vội vã báo cáo.
Tavan vùi mặt vào hai bàn tay - một hành động anh thường làm khi đang nghiêm túc suy xét một việc gì đó, anh nói:
- Vậy sao? Khả năng cao là bọn chúng đột nhập từ cửa chính rồi. Vấn đề là hệ thống cửa của ngôi nhà đó rất hiện đại, hơn thế nữa theo bản ghi chép của cảnh sát: Bọn MP đột nhập trước khi nạn nhân về nhà. Nếu chúng nhúng tay vào các ổ khóa thông minh đó, có lý nào Anie lại không phát hiện? Chỉ có một khả năng.. không chắc lắm.. là có người mở cửa cho chúng vào nhà!
- Ý anh là.. - Thư Cầm và Vũ Kha hoài nghi nói.
- Suy luận của Tavan rất đúng đấy! - An Linh bỗng nhiên lên tiếng - Anh trai của Anie, Jay, rất đáng nghi! Tôi đã kiểm tra phòng anh ta và phát hiện nhiều thứ rất hay ho..
Trước sự ngạc nhiên của Thư - Vũ, kể cả Tavan. An Linh đặt hộp đĩa DVD lên bàn:
- Trông anh ta là một người rất tri thức, nhưng lại rất thích xem phim người lớn. Khi tôi phát hiện nó thì anh ta có biểu hiện rất lạ thường, còn mở miệng trêu chọc tôi. Mọi người thử nghĩ xem, có ai lại cố tình phá rối người đang đòi lại công bằng cho cái chết của em gái mình chứ?
Ba người còn lại gật gù: "Đúng vậy!"
Cô hỏi tiếp:
- Tavan, khi bọn MP gây án thường để lại lá Joker có phải không?
- Đúng vậy! Trường hợp của Anie là lần đầu tiên. Lá Joker đều là bản trắng đen.
- Bọn MP gây án không ít hơn hai mươi vụ, một bộ bài chỉ có duy nhất một lá Joker bản trắng đen. Chúng không ngốc đến mức đi mua bài về để gây án, vậy thì chắc chắn là thứ chúng có sẵn. Anh nghĩ xem ở đâu có nhiều bài như thế?
- Sòng bạc? - Dường như đã ngộ ra, Tavan và hai người còn lại reo lên.
An Linh cầm điện thoại, mở hình ảnh cô chụp trước đó, đưa cho Tavan xem, giọng nói có phần nghiêm trọng:
- Mọi người nghe kỹ đây.. Jay chính là chủ một sòng bạc nhỏ trên đường số 4, rất có khả năng anh ta có liên quan đến bọn MP, chúng ta phải hết sức cẩn thận con người này. À! Tavan, sau khi kiểm tra phòng tắm đó, anh đã phát hiện gì rồi?
- Ừm! Khe hở giữa bồn tắm và tủ khăn rất sạch sẽ so với những vị trí khác, trong khi nơi đó rất khó lau dọn và cũng ít ai để ý đến. Trong khi anh ta bảo là từ khi Anie xảy ra chuyện đều không dùng phòng tắm này.. Theo suy đoán của em thì anh ta thuộc diện tình nghi. Ngoài mặt thì bảo là vẫn để nguyên hiện trường, nhưng thực chất đã âm thầm xóa đi dấu vết bất lợi rồi. Việc này đối với anh ta thì có gì là khó? Trong khi anh ta chính là chủ nhà? Giả thiết này.. không tồi đâu!
Thư Cầm vừa bất ngờ vừa nuối tiếc, vỗ ngực mà than thở:
- Tôi đúng là mù rồi mới có ý với anh ta! Cũng đúng, hình tượng anh ta xây dựng trong mắt chúng ta phải nói là quá hoàn hảo đi!
Vũ Kha thở dài ngả người về sau, đắc ý nói với cô gái bên cạnh:
- Đấy! Tôi bảo mà! Thư Cầm, người như cô không thể tìm được ai hoàn hảo đâu! Chi bằng gả cho tôi đi, ít ra tôi cũng không thâm độc như cái tên Jay đó! Lương của hai chúng ta gộp lại mỗi tháng cũng đủ nuôi thêm hai đứa nhỏ chứ ít ỏi gì?
- Ha ha, dạo này tôi đối xử với anh tốt quá nhỉ? - Thư Cầm nở nụ cười hiền lành, nhanh như cắt đánh vào người anh một cái "bốp!".
- A! Tôi là đang nghiêm túc đấy! Sao cô lại đánh tôi nữa rồi?
- Ai bảo anh đùa dai?
- Tôi đã bảo không có đùa mà!
Nhìn hai người không gặp nhau thì thôi, gặp rồi thì cứ như chó với mèo, suốt ngày cãi nhau không ngớt. Tavan lắc đầu cười rồi nhìn sang An Linh, thấy cô đang ngồi cười khúc khích. Không nhịn được, anh cũng giả làm theo điệu bộ của người đồng đội, ngả lưng ra ghế mà mở miệng trêu chọc cô:
- Lương của tôi cũng không tệ đâu, sau này em không cần phải lo về vấn đề kinh tế. Sinh bao nhiêu đứa cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đủ sức nuôi cả em lẫn con..
"Bốp!"
Tavan chưa nói hết đã bị nấm đấm uy lực của An Linh làm cho choáng váng. Cô lúc này khác với khi nãy, bộ dạng đáng sợ khiến Vũ Kha và Thư Cầm đang chí choé cãi nhau cũng phải ngừng lại để quay sang hóng chuyện.
- Anh có biết vài tiếng trước tôi đã lên gối hạ bộ Jay vì cái tội bông đùa quá trớn không? Anh cũng đang có biểu hiện rồi đấy! Tiếp tục phân công nhiệm vụ chiều nay đi, chúng ta không còn thời gian đâu!
- A.. được..
- Còn tiếp -
An Linh quay xuống lầu, hiếu kỳ hỏi Vũ Kha:
- Hai người còn lại của nhóm chúng ta đâu?
- À, vì đây là vụ án nghiêm trọng nhất mà bọn MP gây ra, nhưng cảnh sát ở bang Rafata không báo với trụ sở, phá án sơ sài, cuối cùng đưa ra một quyết định là không truy cứu nữa, cứ hẹn với gia đình nạn nhân từ ngày này qua ngày khác. Hai người họ đi đến sở cảnh sát để tra hỏi người đứng đầu bên đó rồi, không chừng hắn ta sẽ bị cách chức hoặc bị sa thải nay mai nữa thôi!
- Ồ, vậy sao..
Tại phòng tắm..
Tavan kiểm tra phòng một lúc, rồi quay ra hỏi Jay:
- Từ khi vụ án xảy ra thì gia đình anh có sử dụng phòng tắm này không?
- Không, chúng tôi đều sử dụng phòng tắm ở tầng trệt.
Anh xoa cằm nghĩ ngợi, mắt nhìn chằm chằm vào một khe hở giữa bồn tắm và cái tủ khăn gỗ, sau đó đưa ra kết luận: "Theo như tôi thấy thì.. nơi đây không phải là nơi đầu tiên bọn chúng gây án. Các vật dụng đều rất ngăn nắp, không có dấu hiệu xê dịch hay trầy xước nào, với diện tích nhỏ như thế này thì đáng lẽ ra phải có va chạm chứ, vì dù sao lúc đó Anie vẫn còn tỉnh táo để giằng co với bọn hung thủ."
"Thư Cầm, bảo Vũ Kha kiểm tra khu vực bên ngoài của ngôi nhà này, xem bọn chúng có khả năng đột nhập từ nơi nào." - Anh ra lệnh.
Thư Cầm vừa kiểm tra bồn tắm xong - nơi người ta tìm thấy vị trí của nạn nhân. Gật đầu rồi đi ra ngoài tìm Vũ Kha.
An Linh cũng tranh thủ mang chỗ đĩa DVD kia cất trong xe. Rồi lẳng lặng trở vào phòng Jay kiểm tra một lần nữa. Biểu hiện vừa rồi của anh thật sự khiến cô nghi ngờ, đó không thể nào là biểu hiện của một người anh trai có em gái bị sát hại dã man như vậy.
"Anh ta còn có tâm trạng trên đùa mình, và luôn đứng trước cửa phòng trong lúc mình lục soát, chắc chắn là sợ mình tìm được bí mật của anh ta rồi.." - Cô nghĩ.
Từ khi vào căn phòng đó, cô đã thấy một điểm bất hợp lý. Bức tranh treo sau cách cửa hoàn toàn không ăn nhập gì với cách bố trí của căn phòng cả, một không gian ngăn nắp đầy sách vở, nhiều huy chương treo trên giá kim loại, thì bức tranh một đôi nam nữ khỏa thân trong tư thế quan hệ tình dục khá lộ liễu thì quả thật là khác biệt. Cứ cho là sở thích của anh ta đi. Nhưng khi An Linh cố gắng suy xét lại thì mới xuất hiện vấn đề! Đó là khi cô xem xét chỗ đĩa DVD ấy, Jay đã đỏ mặt tía tai vì sợ lộ bí mật thích xem phim 18+ của anh ta, thì có lý nào lại treo một bức tranh nhạy cảm rành rành ra đó cho người khác biết?
Anh ta đã rất khéo léo khi là người mở cửa trước, vậy nên việc đẩy cửa sát vào tường nhằm che giấu bức tranh kì lạ đó rất dễ dàng, và cũng không ai có thể để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhưng cái sơ suất của anh ta là đặt ngay chiếc tủ áo có gương đối diện cửa ra vào, như vậy thì không phải ít nhiều một phần của bức tranh đã lọt vào mắt cô rồi sao? Đó không phải tranh trừu tượng, thế nên vừa nhìn cũng có thể liên tưởng đến nội dung. Vả lại lúc tận mắt nhìn thấy những hình ảnh nóng bỏng trên vỏ đĩa, thì sự liên tưởng của cô đã không đơn thuần còn là sự liên tưởng nữa.
An Linh nhìn ngó xung quanh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Cô chộp ngay bức tranh trong gang tấc.
"Quả nhiên là vậy! Bức tranh này có vấn đề!" - Cô thầm nghĩ.
Phần khung có vẻ quá khổ so với mặt giấy, toàn thể bức tranh hơi nhô ra. Cô áp tai vào khung tranh, búng nhẹ vài cái. Âm thanh rỗng tuếch không đổi trông như cái hộp, cô lại cẩn thận tìm kiếm khe hở để mở nó ra.
"Cạch"
Phần đầu của khung tranh bất ngờ bật lên, bên trong có xấp giấy ghi đầy chữ thẳng tắp. An Linh vội vã lấy ra xem, ánh mắt và nét mặt thoáng chốc vô cùng kinh ngạc. Cô xem xét thật kỹ lưỡng, mò trong túi chiếc điện thoại và chụp lại tất cả phần nội dung trong đó, bình tĩnh đặt xấp giấy vào chỗ cũ. Rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thừa cơ hội không có ai để ý liền đi ra ngoài..
Đến trưa, nhóm của An Linh chào tạm biệt Jay và bà lão rồi quay trở về khách sạn. Cả đoạn đường mọi người cũng không nói một lời nào, dường như ai cũng có một phát hiện mới và cần sự im lặng để suy nghĩ cẩn thận.
Khách sạn..
- Tavan, tôi và Thư Cầm đã kiểm tra phía bên ngoài căn nhà đó rồi. Các cửa sổ và lỗ thông gió đều rất khiêm tốn, ngay cả trẻ con cũng không thể chui lọt. Phía trên mái nhà hoàn toàn không có dấu vết nào khả nghi. - Vũ Kha vừa bắt đầu bàn bạc đã vội vã báo cáo.
Tavan vùi mặt vào hai bàn tay - một hành động anh thường làm khi đang nghiêm túc suy xét một việc gì đó, anh nói:
- Vậy sao? Khả năng cao là bọn chúng đột nhập từ cửa chính rồi. Vấn đề là hệ thống cửa của ngôi nhà đó rất hiện đại, hơn thế nữa theo bản ghi chép của cảnh sát: Bọn MP đột nhập trước khi nạn nhân về nhà. Nếu chúng nhúng tay vào các ổ khóa thông minh đó, có lý nào Anie lại không phát hiện? Chỉ có một khả năng.. không chắc lắm.. là có người mở cửa cho chúng vào nhà!
- Ý anh là.. - Thư Cầm và Vũ Kha hoài nghi nói.
- Suy luận của Tavan rất đúng đấy! - An Linh bỗng nhiên lên tiếng - Anh trai của Anie, Jay, rất đáng nghi! Tôi đã kiểm tra phòng anh ta và phát hiện nhiều thứ rất hay ho..
Trước sự ngạc nhiên của Thư - Vũ, kể cả Tavan. An Linh đặt hộp đĩa DVD lên bàn:
- Trông anh ta là một người rất tri thức, nhưng lại rất thích xem phim người lớn. Khi tôi phát hiện nó thì anh ta có biểu hiện rất lạ thường, còn mở miệng trêu chọc tôi. Mọi người thử nghĩ xem, có ai lại cố tình phá rối người đang đòi lại công bằng cho cái chết của em gái mình chứ?
Ba người còn lại gật gù: "Đúng vậy!"
Cô hỏi tiếp:
- Tavan, khi bọn MP gây án thường để lại lá Joker có phải không?
- Đúng vậy! Trường hợp của Anie là lần đầu tiên. Lá Joker đều là bản trắng đen.
- Bọn MP gây án không ít hơn hai mươi vụ, một bộ bài chỉ có duy nhất một lá Joker bản trắng đen. Chúng không ngốc đến mức đi mua bài về để gây án, vậy thì chắc chắn là thứ chúng có sẵn. Anh nghĩ xem ở đâu có nhiều bài như thế?
- Sòng bạc? - Dường như đã ngộ ra, Tavan và hai người còn lại reo lên.
An Linh cầm điện thoại, mở hình ảnh cô chụp trước đó, đưa cho Tavan xem, giọng nói có phần nghiêm trọng:
- Mọi người nghe kỹ đây.. Jay chính là chủ một sòng bạc nhỏ trên đường số 4, rất có khả năng anh ta có liên quan đến bọn MP, chúng ta phải hết sức cẩn thận con người này. À! Tavan, sau khi kiểm tra phòng tắm đó, anh đã phát hiện gì rồi?
- Ừm! Khe hở giữa bồn tắm và tủ khăn rất sạch sẽ so với những vị trí khác, trong khi nơi đó rất khó lau dọn và cũng ít ai để ý đến. Trong khi anh ta bảo là từ khi Anie xảy ra chuyện đều không dùng phòng tắm này.. Theo suy đoán của em thì anh ta thuộc diện tình nghi. Ngoài mặt thì bảo là vẫn để nguyên hiện trường, nhưng thực chất đã âm thầm xóa đi dấu vết bất lợi rồi. Việc này đối với anh ta thì có gì là khó? Trong khi anh ta chính là chủ nhà? Giả thiết này.. không tồi đâu!
Thư Cầm vừa bất ngờ vừa nuối tiếc, vỗ ngực mà than thở:
- Tôi đúng là mù rồi mới có ý với anh ta! Cũng đúng, hình tượng anh ta xây dựng trong mắt chúng ta phải nói là quá hoàn hảo đi!
Vũ Kha thở dài ngả người về sau, đắc ý nói với cô gái bên cạnh:
- Đấy! Tôi bảo mà! Thư Cầm, người như cô không thể tìm được ai hoàn hảo đâu! Chi bằng gả cho tôi đi, ít ra tôi cũng không thâm độc như cái tên Jay đó! Lương của hai chúng ta gộp lại mỗi tháng cũng đủ nuôi thêm hai đứa nhỏ chứ ít ỏi gì?
- Ha ha, dạo này tôi đối xử với anh tốt quá nhỉ? - Thư Cầm nở nụ cười hiền lành, nhanh như cắt đánh vào người anh một cái "bốp!".
- A! Tôi là đang nghiêm túc đấy! Sao cô lại đánh tôi nữa rồi?
- Ai bảo anh đùa dai?
- Tôi đã bảo không có đùa mà!
Nhìn hai người không gặp nhau thì thôi, gặp rồi thì cứ như chó với mèo, suốt ngày cãi nhau không ngớt. Tavan lắc đầu cười rồi nhìn sang An Linh, thấy cô đang ngồi cười khúc khích. Không nhịn được, anh cũng giả làm theo điệu bộ của người đồng đội, ngả lưng ra ghế mà mở miệng trêu chọc cô:
- Lương của tôi cũng không tệ đâu, sau này em không cần phải lo về vấn đề kinh tế. Sinh bao nhiêu đứa cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đủ sức nuôi cả em lẫn con..
"Bốp!"
Tavan chưa nói hết đã bị nấm đấm uy lực của An Linh làm cho choáng váng. Cô lúc này khác với khi nãy, bộ dạng đáng sợ khiến Vũ Kha và Thư Cầm đang chí choé cãi nhau cũng phải ngừng lại để quay sang hóng chuyện.
- Anh có biết vài tiếng trước tôi đã lên gối hạ bộ Jay vì cái tội bông đùa quá trớn không? Anh cũng đang có biểu hiện rồi đấy! Tiếp tục phân công nhiệm vụ chiều nay đi, chúng ta không còn thời gian đâu!
- A.. được..
- Còn tiếp -