"Sai người, sai thời điểm" - tưởng chừng như câu nói mang ý nghĩa về "con nhà người ta" nhiều lắm nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác như câu nói thật hợp với bản thân mình đến vậy. Thuở sinh viên chập chững bước vào đời, tôi may mắn được tham gia một đội tình nguyện của trường Đại học. Tôi gặp anh trong một ngày kêu gọi tuyển sinh cho trường. Khi đó, anh khôi ngô, trắng trẻo, hay cười và thích giúp đỡ người khác. Còn tôi, thuở đó còn ngu ngơ nên chưa thể trưng diện như bạn bè, cũng không có nhiều điều kiện để điệu đà nên tôi thuộc nhóm "bình thường - không có gì đặc biệt" với những thành viên ở đó. Thế nhưng may rủi thế nào, anh nhìn thấy tôi và đã giúp đỡ tôi buổi ngày hôm đó. Ầm một cái, thứ tình cảm mà một đứa con gái mới lớn, chưa yêu đương bao giờ gặp đúng anh chàng như "soái ca" vậy không đổ thì đúng là lạ. Thế rồi, tôi tìm facebook anh thông qua trang thông tin chung của đội tình nguyện, mon men kết bạn và mon men trò chuyện. Các bạn đọc chắc sẽ nghĩ tôi bạo dạn lắm đúng không nhỉ? Thực ra, tôi đã có một thời rất khó khăn để rung động. Thế nhưng gặp được đúng người được bản thân nhắm cho cái tên "định mệnh" thì chẳng tội gì thích mà không nhích đúng không nào? Bắt đầu chuỗi ngày trò chuyện, thật sự thì tôi cảm thấy bản thân thời gian ấy thật ngây ngô, hơi nhạt nhòa và có phần nhàm chán. Người ta nói ngây thơ cũng được, mà người ta nói "nhà quê" cũng đúng. Cá nhân tôi thì chẳng quan tâm lắm đến lời người ta nói vì đã suy nghĩ "ai cũng có một lần trong đời, suy nghĩ lắm chi ai ơi". Đấy, thực sự là thích một người, thích đơn phương thì khổ lắm ai ơi. Vì cuộc sống khác biệt, chẳng tiếp xúc với nhau bao giờ mà trò chuyện qua tin nhắn họ sẽ có cảm giác không được chân thật cho lắm. Nữa là bản thân tính nết của tôi cũng không có mạnh dạn như qua màn hình tin nhắn, gặp người ta là nép vào một góc, tone giọng cũng thay đổi, bản thân dường như muốn hoàn hảo nhất trong mắt người ta. Tôi tỏ tình.. cũng qua tin nhắn! Đương nhiên là tôi bị từ chối bởi lý do, anh coi tôi như em gái. Đấy, chưa phải là hết câu chuyện đâu các bạn nhé! Sau khi bị từ chối, tôi đã quyết tâm không bỏ cuộc, không bao giờ khuất phục, thế là sau thời gian đó, anh cũng chủ động nhắn hẹn tôi đi ra ngoài trò chuyện và tam sự. Ngày hôm đó, tôi còn nhớ mãi câu nói này của anh: "Em có suy nghĩ trưởng thành nhưng người như em chỉ hợp lấy làm vợ, như bọn anh yêu đương với em sẽ khiến em khổ". Các bạn biết cảm giác như thế nào không? Như bản thân được từ chối trong sự dứt khoát thì còn cảm thấy có thể từ bỏ, còn đây, nhẹ nhàng thế này ai mà chịu nổi. Tôi tiếp tục ngu ngốc trong khoảng 1 năm nữa. Cho đến ngày anh có người yêu chính thức. Bản thân đã rất sốc, cực kỳ sốc mà nhắn cho anh cái tin chua chát, nhận em là em gái mà có người yêu sao không khoe với em. Anh chẳng nói gì, chẳng nói nhiều về người yêu của anh mà chỉ trả lời rất khách sáo. Biết vậy, tôi cũng chẳng hỏi han gì nhiều và kết thúc cuộc trò chuyện tại đây. Tôi đã khóc, khóc một trận ra trò và bắt đầu công cuộc thay đổi bản thân, xây dựng cho bản thân cuộc sống bận rộn, đi học, đi làm, hoạt động ngoại khóa.. để bản thân không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện đó nữa. Ấy vậy mà tôi cũng làm được. Mặc dù thi thoảng vẫn không khỏi tò mò vào facebook anh để xem họ đang vui vẻ như thế nào. Thật sự ngớ ngẩn đúng không các bạn? Bẵng đi nửa năm, anh hẹn gặp tôi. Bản thân cũng hơi bất ngờ vì sau thời gian ấy anh và người yêu có vấn đề với nhau. Tôi cố gắng mạnh mẽ, cố gắng cứng rắn nhất và tôi đã gặp anh trong một dáng vẻ tự tin và xinh đẹp. Ở cái thời điểm mà người ta chông chênh và khó xử nhất, tôi và anh hẹn nhau cafe trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Anh kể chuyện anh và người ta đang khó khăn, anh kể chuyện anh đã rất mơ hồ không biết phải xử trí như thế nào trong câu chuyện của hai người, tôi đã khuyên anh và cho anh những lời khuyên chân thành nhất. Anh nói anh muốn chia tay người ta. Cảm giác của tôi thực sự khó tả, vừa vui sướng lại vừa đau lòng. Vui sướng vì bản thân gần như đã dành được anh sau ngần ấy thời gian thất lạc, còn đau lòng vì anh cũng đang đau khổ, vật vã với mối tình dang dở. Hôm đó thực sự là hôm định mệnh, sau khi chia sẻ với nhau những điều như thế, thì người yêu của anh gọi tới, cô ấy đang ngồi với người bạn của mình và họ đang mất kiểm soát. Dường như trong điện thoại, họ đã uống rất nhiều. Ang ngồi một lúc để suy nghĩ xem nên đi hay nên ở. Chắc là khó khăn lắm nhỉ? Bản thân tôi lúc đó đã làm một chuyện.. tôi nghĩ là khá cao thượng: "Anh đi đến với bạn ấy đi, em tự bắt xe về cũng được". Như được mở cờ trong bụng, anh đã nói rất nhanh: "Thôi để anh đưa em về, ai lại để em tự đi xe về chứ". Thế là tôi về nhà, cũng không nhớ là mình đã đi vào nhà ra sao, cảm giác lúc đó tuyệt vọng và ấm ức ra sao. Dù bản thân cảm thấy mình không làm sai nhưng chính lựa chọn đó đã đẩy tôi xa anh trong khoảng thời gian tiếp theo. Tôi không gặp anh trong khoảng 1 năm sau đó, thực ra thì có lướt qua nhau, có chào hỏi chứ không còn lưu luyến gì cả. Tôi quyết tâm không thích anh nữa vì anh không xứng đáng với tình cảm của mình. Còn anh, anh đã liên hệ lại để gặp tôi nhưng đã quá chán nản với mối quan hệ không đi đến đâu này nên bản thân đã từ chối và sẽ không gặp anh nữa. Đến khi tôi bắt đầu năm tư đại học, tôi gặp anh thân thiết với một cô bạn mới trong đội tình nguyện. Cảm giác khá bàng hoàng. Tôi coi như không gặp họ, không chào hỏi và để họ lướt qua bản thân mình như thể không để ý tới. Lúc này, cảm giác thất vọng chỉ có thể tăng chứ không có giảm. Anh tạm bợ đến vậy sao? Kể từ sau khi anh để tôi lại và giải quyết với cô người yêu kia, tôi đã chẳng còn bận tâm là họ chia tay thật hay là không chia tay. Thời gian đó, tôi bận ra trường, đi làm và hòa nhập với cuộc sống mới, tôi không có nhiều thời gian để nhớ đến con người kia cho đến khi gặp lại, bản thân vẫn cứ hoảng hốt không ngờ về những điều xem như cũ kỹ. Anh và người mới chia tay nhau vài tháng sau đó. Tôi nghĩ vậy vì họ ngừng đăng ảnh nhau và ngừng trao lời yêu thương cho nhau. Bẵng đi cũng đến lúc tôi ra trường, lúc này tôi đã yên ổn ký hợp đồng với một công ty vì thời gian dài nỗ lực học việc nên đã đươc công ty giữ lại. Thời gian làm việc cũng khá vất công thêm thu nhập ổn định, bản thân trử nên xinh xắn, rạng ngời và tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân. Bởi thế mà tôi dường như trở nên thu hút hơn trong mắt mọi người. Thêm nữa, cuộc sống công sở đã dạy cho bản thân rất nhiều nguyên tắc và điều đó khiến bản thân trưởng thành hơn, điều đó khiến tôi cũng có kha khá người săn đón đó nha. Những người trước đây tôi quen, họ chủ động liên hệ lại, có tung hứng về bản thân một vài câu nhưng sự tỉnh táo do những nỗi buồn trong quá khứ thật khó khăn để khiến tôi rung động một ai đó. Tôi gặp lại anh vào một buổi sáng trên đường gần đến công ty. Anh gọi tên tôi, tôi quay lại thấy anh đang đi cùng hướng với mình. Điều kỳ là là chúng tôi làm việc gần chỗ với nhau, hai tọa nhà sát nhau và cùng chung chỗ để xe. Sau khi đến nơi làm việc, anh chủ động nhắn tin cho tôi và thật bất ngờ khi nhận ra điều đó. Tôi nhận ra anh sau chớp nhoáng chào hỏi, anh có phần chín chắn hơn, sương gió hơn và phát tướng hơn. Chắc hẳn cuộc đời đã dạy cho anh nhiều điều để anh trở nên như thế. Chúng tôi có vài lần đụng mặt nhau ở khu văn phòng vì quá sức gần gũi, anh chủ động hẹn gặp tôi rất nhiều nhưng bản thân chẳng còn thấy hứng thú với mối quan hệ này lắm nên cũng trả lời tùy ý kiểu "Ừ, hôm nào nhé?". Tôi nghĩ là anh đang bị tôi thu hút. Đấy như ở trên đã chia sẻ, tôi độc lập hơn, cá tính hơn, xinh đẹp hơn và thẳng thắn hơn, tôi biết bản thân nên nói và không nên nói gì, tôi biết, bản thân không thông minh nhưng có rất nhiều kỹ năng ngoài thông tinh ra thì cần trau dồi qua sách vở, qua câu chuyện mình đã đi qua.. qua rất nhiều thứ. Hôm nay, chúng tôi chạm mặt nhau trên đường đi lấy đồ, anh tiếp tục hẹn tôi và mè nheo rằng sao tôi không chịu lưu số của anh.. Tôi chỉ cười và nói rằng bản thân thực sự đãng trí chứ không nhất định phải nói sự thật rằng tôi không có ý định gặp anh trong thời gian tới. Nhưng mà, sau khi chia sẻ câu chuyện này với các bạn, tự nhiên tôi cảm thấy, có nên cho con người kia một cái hẹn để người ta biết người con gái anh từ chối năm lần bảy lượt giờ đã "cao giá" như thế nào hay không? Hãy cho ý kiến nhé