Hiện Đại Jo Jo Viet - Bottompit

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bottompit, 28 Tháng hai 2019.

  1. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Guh."

    Tôi nghiến chặt răng lại, người đang ở trong tư thế phòng thủ chuẩn bị cho một đợt tấn công khác của hắn ta. Thế nhưng, sau một lúc cả hai vẫn đều trong trạng thái thụ động và không ai có ý định tiến lên trước cả. Trong thời gian đó, tôi vắt óc suy nghĩ tính toán xem khả năng tẩu thoát của mình là có khả thi không? Nếu tôi chỉ cần cử động một li thôi thì hắn chắc chắn sẽ tấn công và tôi không nghĩ rằng mình có đủ khả năng để phản ứng kịp với tốc độ của một chiếc xe motor, đặc biệt là ở trong một không gian chật hẹp thế này việc né hắn là hoàn toàn bất khả thi.

    Hay là tôi thử gọi con hình nhân kia ra giả vờ tấn công rồi ngay khi hắn ta phóng xe tới thì tôi sẽ dồn hết toàn bộ sự tập trung lại và ngay đúng lúc thì tôi sẽ nhảy vượt qua hắn ta, đồng thời, sử dụng con hình nhân kia đấm cho hắn vài phát. Không rõ là kế hoạch có thành công hay không? Nhưng bây giờ đó là thứ duy nhất mà tôi nghĩ được thôi. Nếu tôi không nhanh lên thì sớm hay muộn hắn ta sẽ bắt đầu đổi thế chủ động ngay.

    "Được rồi. Thằng kia, giỏi thì vào đây tao.."

    Bỗng nhiên, một tiếng khóc từ sau lưng tôi cất lên, tôi quay lại nhìn thì thấy một đứa trẻ con đang khóc sụt sịt.

    "Ee~N! Uee~H!"

    "Hở?"

    "Trời.. Lạnh quá, mẹ ơi!"

    "Ở.. Ở trong nhà có tuyết rơi và.. Có người lạ ở.. Ở trong nhà"

    "Này nhóc, đừng có đứng ở đây. Nguy hiểm lắm! Chạy ra chỗ khác mau!"

    "Ở.. Ở trong nhà có người lạ."

    Ngay lúc đó, tên quái nổ ga lên và phóng xe thẳng về phía tôi. Cơ thể, theo phản xạ, lao thẳng qua cánh cửa và đóng chặt nó lại. Đứa bé bị bất ngờ quá nên khóc òa lên, tôi vội chạy lại dỗ dành nó.

    "Thôi chết. Anh xin lỗi vì làm em sợ, em có sao không?"

    Đứa bé vẫn tiếp tục khóc to hơn, tôi dùng tay quệt đi nước mắt của cậu bé và dỗ tiếp.

    "Xin lỗi em nha. Đừng có khóc. Em là con trai mà, không được khóc như vậy nhá. Nín đi rồi anh đền cho."

    May thay, đứa bé dần nín khóc lại tôi kiểm tra xem và không thấy có bất kì thương nào cả, có lẽ là do sợ quá nên nó mới vậy. Mải dỗ dành cho đứa bé, lúc này tôi mới nhận ra một điều bất thường rằng: "Tên quái xế đó không hề có mặt ở đây."

    Nói đúng hơn thì vừa nãy, với chiếc xe lớn như vậy cộng thêm bộ đồ kín đáo thì hắn ta đáng ra phải dễ dàng phá tan cái cửa ra chứ? Hắn không thể nào mà dừng xe lại kịp lúc và cũng không thể nào tự nhiên bốc hơi như không khí được? Nếu vậy thì, sao mà hắn lại có thể thoát ẩn thoát hiện một cách bất thường như vậy được? "

    Tôi bắt đầu dò soát kĩ càng những sự việc đã xảy ra, nhớ lại toàn bộ chi tiết nhỏ nhặt nhất để tìm hiểu xem làm thế nào mà kẻ thù lại có thể" dịch chuyển tức thời "liên tục. Nhưng cho dù hắn có thực sự" dịch chuyển "được đi nữa thì làm sao mà hắn biết được vị trí của tôi mà mai phục trước được?

    Mỗi khi hắn ta xuất hiện là lại có cơn gió lớn thổi bùng lên, có thể nào hắn ta tấn công dựa theo chiều của gió ư? Không, hoàn toàn không đúng, tôi nhớ là gần như cả ngày hôm nay đều không có một cơn gió nào cả, đó là cho đến khi tôi đối đầu với hắn ta. Thậm chí, cho dù nếu có thì đó cũng sẽ chỉ là những cơn gió nhẹ, còn ở đây thì những cơn gió đều xuất hiện theo một cách bất thường.

    Quay lại trước đó, khi tôi gọi điện cho Đạt thì hình như là ông ta đang bị hắn đuổi thì phải? Có thể nào là hắn ta dò được sóng điện thoại của tôi từ cuộc gọi đó? Không, ngay kể cả khi hắn có là một thiên tài công nghệ đi nữa thì việc dò sóng của một điện thoại duy nhất trong thời gian ngắn như vậy là hoàn toàn không thể, hơn nữa với thời lượng cuộc gọi chỉ kéo dài vỏn vẹn có một phút thì việc đó còn bất khả thi hơn nữa.

    Tôi vẫn chưa thể nào lần ra được cách thức mà hắn ta có thể biết trước được vị trí của tôi. Dò nhiệt? Phát hiện âm thanh? Sử dụng GPS? Có bao nhiêu khả năng mà tôi nghĩ ra được nhưng không có cái nào là đúng cả. Tất cả các phương pháp trên đều có một hoặc nhiều lỗ hổng rõ ràng mà không trùng khớp với tất cả những sự việc xảy ra.

    Việc phải đối mặt với một kẻ thù mà mình không biết khả năng đã đặt tôi vào bất lợi hoàn toàn. Tôi không còn lời giải thích nào phù hợp được rồi, có lẽ là tôi chỉ còn cách là đối mặt với hắn theo cách bình thường vậy.

    Tự dưng, nhân lúc tôi không để ý cậu bé kia đã tò mò định mở cửa xem ở bên kia có cái gì không? May thay, tôi đã kịp chặn cậu lại và trách móc:

    " Này em! Em không được mở cửa ra. Nhỡ đâu cái thằng kia bỗng dưng xuất hiện trở lại thì sao? Đừng có mà mở cửa ra! "

    Cậu bé thấy tôi quát với giọng đáng sợ như vậy thì đành lùi lại không dám hé mồm ra cãi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lo rằng hắn ta sẽ xuất hiện lại ngay sau khi tôi mở cánh cửa ra..

    Đợi chút, mở cửa? Chợt nhiên tôi phát hiện ra một điều gì đó rất kì lạ:" Tại sao khi đóng cửa lại mà hắn ta lại ngừng tấn công nữa vậy? "

    Tôi nhớ lại khi tôi nhận được cuộc gọi, tôi phải mở máy lên để trả lời:" Mở điện thoại. Mở cánh cửa.. "

    Tôi lẩm bẩm hai câu đó trong miệng và cuối cùng, tôi đã phát hiện ra một điều rằng:" Hắn ta dò được đối tượng khi kẻ đó mở một vật ra! "

    Khi tôi mở điện thoại lên, như vậy đã kích hoạt khả năng của tên này, về cơ bản thì hắn ta đã" khóa mục tiêu "lại vào tôi ngay từ lúc mà tôi mở chiếc điện thoạt lên. Không những thế mà mỗi khi tôi mở một vật nào đó ra, hắn ta sẽ lập tức xuất hiện ngay gần đó. Đó là lý do mà hắn có thể xuất hiện bất thình lình tại những chỗ mà tưởng chừng như là không thể vào được.

    Tôi đã làm được rồi! Tôi đã giải mã được năng lực của hắn ta, từ giờ thì tôi có thể dễ dàng tránh phải đối mặt với hắn. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì tong đầu tôi lại dấy lên một câu hỏi:" Nếu thế thì ai là kẻ điều khiển tên quái xế kia?"

    Tên quái xế kia, hắn ta xuất hiện và truy đuổi tôi một cách máy móc, nếu như hắn ta là người thường thì hắn sẽ không ngần ngại lao tới để giết tôi đâu, một cánh cửa như vậy chắc sẽ không khiến hắn phải e dè như vậy cả. Tên quái xế đó tấn công theo một trình tự nhất định giống kiểu con robot được lập trình để làm theo mệnh lệnh vậy. Thế nghĩa là ở đây, tên quái xế chỉ đơn giản là một con rối được thiết lập để tấn công tôi và kẻ điều khiển nó đang ở nơi khác.

    Nhưng kẻ đó là ai và tại sao hắn lại có ý định giết tôi. Tôi có lẽ sẽ phải tìm hiểu điều đó sau, còn bây giờ thì phải tìm cách trốn khỏi đây đã. Hắn ta có lẽ sẽ không để tôi trốn thoát một cách dễ dàng như vậy được đâu.

    [​IMG]
     
  2. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã bị kẹt ở đây bao lâu rồi? 30 phút? 1 giờ? 3 giờ? Vẫn là bầu trời xanh như lúc tôi mới bước vào nơi này, mọi thứ xung quanh tôi vẫn không hề đổi thay cảm tưởng như là thời gian đã ngưng đọng lại vậy. Sau cuộc rượt đuổi với tên quái xế kia giờ tôi gần như là kiệt sức, đầu tôi choáng váng đến nỗi rằng tưởng như sắp nôn mửa ra rồi. Phần là do những vết thương hiện trên người tôi, giờ chúng đã ngừng chảy rồi và tôi cũng không còn thấy đau nữa. Nhưng có lẽ là bởi vì từ trước đến giờ, đây là lần đầu mà não tôi phải hoạt động tối đa công suất thế này. Cái lúc cứ tưởng là đã chạy thoát rồi ai ngờ nó lại tự nhiên xuất hiện thình lình sau lưng như thế thì vừa hại tim mà vừa hại nữa. May mắn thay, tôi đã kịp hiểu được cách hoạt động của nó nên giờ tránh gặp phải nó cũng dễ thôi.

    Có vẻ như năng lực của nó sẽ không kích hoạt nếu như tôi tránh "mở" một vật gì đó. Và khả năng này cũng không áp dụng khi tôi mở mắt hoặc môi. Dù vậy, tôi đã biết rút kinh nghiệm và tránh lộ mặt ra đề phòng trường hợp bất đắc dĩ.

    Trước mặt rồi bây giờ là một bức tường, nhìn nó trông có vẻ không cao lắm nên tôi thử trèo qua. Tưởng như là sẽ bị kẹt lại trong hang cọp mãi thì cuối cùng tôi đã thoát ra được. Vui sướng không được bao lâu thì tôi lại nhớ về những lần đụng độ trước:

    "Không được. Ngay kể cả khi mình đã thoát ra rồi thì vẫn phải đề phòng, chưa chắc gì cái tên đó lại tha cho mình dễ vậy."

    Tôi đưa mắt ra nhìn xung quanh, hiện giờ tôi đang ở đường Trường Chinh, không hề có cái gì bất thường xảy ra cả, chỉ là hôm nay đường đây sao lại vắng vẻ quá, mọi hôm vào giờ này là sẽ thấy xe cộ và người đi đường tấp nập, có một vài người đi qua liếc mắt nhìn tôi, chắc là do thấy người tôi bị bẩn và xuất hiện nhiều vết thương nên tưởng là tôi mới bị ai đó đánh xong.

    Bây giờ thì tôi không phải đi đâu cả, nếu về nhà thì kẻ đó sẽ lần ra được nhà tôi và bố mẹ tôi sẽ bị liên lụy mất. Trước hết, tôi nên đi đến chỗ nào có đông người đã, vậy hắn sẽ không dám tấn công tôi.

    Trên đường đi vì mải quan sát xung quanh đề phòng mà tôi lại vô ý đâm người vào một chiếc xe oto. May thay, chiếc xe mới chỉ đâm nhẹ vào người tôi nên không hề có thương tích nào cả. Chủ xe thấy vậy liền mở cửa đi ra, mặt ông ta trông vẻ tức tối lắm, ông ta quát lên:

    "Mẹ cái thằng kia! Mày đi đứng kiểu gì thế. Muốn chết hả? Có bị sao ở đâu không?"

    Tôi lắc đầu rồi đứng dậy lên, định cúi đầu xin lỗi ông ta thì nhận ra rằng cánh cửa xe vừa được mở xong, tôi thẫn thờ nhìn nó với vẻ mặt kinh hãi như đang chờ đợi một việc gì đó xảy ra, người đàn ông kia thì vẫn quát thẳng vào mặt tôi:

    "Này! Mày nghe tao nói không? Đâm trúng vào người ta rồi im thít để đấy à? Lần sau mày còn như nữa là thể nào cũng.."

    Ông ta chưa kịp nói xong thì tên quái xế đó đã xuất hiện từ chiếc xe phóng thẳng đến tôi với tốc độ chóng mặt. Theo phản xạ, tôi dùng hai tay đỡ mình lại, hình nhân kia đồng thời hiện ra ngay trước tôi với tư thế tương tự.

    Nhờ sức mạnh của hình nhân kia mà tôi không bị chiếc xe cán qua. Tuy vậy mà lực tác động từ nó vẫn đủ lớn để đẩy cả hai chúng tôi về lại sau. Nó tiếp tục tăng tốc lên, có ý định dồn chúng tôi về sau và nghiền nát bọn tôi ra. Chúng tôi dùng hết sức mình đẩy chiếc xe lại nhưng nó quá mạnh, không nhưng thế, hắn ta còn tạo ra một cơn gió tuyết để tấn công tôi. Cơn gió thổi bùng qua như làm đóng băng đến tận cả xương sống, mắt tôi bị khô lại và mũi tôi ngạt đến khó thở. Người tôi run bần bật đến mức không còn tỉnh táo nữa.

    [​IMG]

    Hình nhân kia như hiểu được ý tôi, nó nhảy lên phía lái xe và tung vài cú đấm vào mặt hắn. Cú đấm mạnh đến nỗi làm cho cái mũ hắn đội bị bể ra. Mất đà, chiếc xe bị đổ xuống và tôi ngã nhào ra, nhân cơ hội này tôi né sang một bên, thế nhưng, bằng cách nào đó hắn đã kịp nhận ra và quay đầu chiếc xe sang và định đè bẹp người tôi. Tôi đã kịp dùng tay giữ nó lại nhưng chiếc xe vẫn không chịu dừng lại, bị kẹt trong tư thế bất lợi tôi hầu như không thể chống cự lại được nữa.

    Chiếc xe vẫn tiếp tục dồn tôi lại, hắn định đâm tôi vào ngay thẳng cái cột đằng sau. Hình nhân đó lại lần nữa nhảy lên định tấn công hắn như trước. Nhưng lần này, khi hình nhân đó còn chưa vung tay thì hắn ta đã phanh xe lại kịp lúc, lực tác động khiến cho tôi đập mặt ngay vào cái bánh xe. Hắn lại tiếp tục phóng đi, bánh xe xé toang mặt tôi ra máu bắn ra tứ tung, bị cơn đau chi phối tôi không còn sức kháng cự nào nữa. Chiếc xe không hề có dấu hiệu dừng lại và vẫn tiếp tục tăng tốc lên.

    Lúc này, tôi hoàn toàn bỏ cuộc, hoàn toàn không còn cách nào khác nữa, sức chịu đựng của tôi đã đến giới hạn rồi tôi nhắm mắt lại nghĩ ngợi đến cảnh chừng bị nghiền nát dưới chiếc xe này hẳn là đau đớn đến đâu, mọi nỗ lực sống sót của tôi cuối cùng thì cũng đã tiêu tan.

    Nhưng lạ thay, tưởng sẽ nghe thấy tiếng xương cốt tôi bị gãy răng rắc thì giờ tên quái xế kia đã biến đi đâu mất. Vẫn còn bị thương nặng tôi không muốn phải nghĩ nhiều quá chỉ cần biết là giờ mình đã an toàn là được.

    Trước khi bị ngất đi thì tôi cố gượng dậy nhìn thì mới biết là người đàn ông vừa nãy đã đóng cửa xe lại rồi đi mất rồi. Không biết phải nói ra sao, tôi chỉ lầm bầm được vài câu:

    "Hề.. Cuối cùng thì.. Mình lại có thể gặp may đấy.."

    Tôi ngất lịm đi, có người đi qua thấy tôi bị thương liền lập tức gọi cho mọi người đến giúp. Có người chạy đến kiểm tra vết thương rồi bảo đem đồ đến cầm máu lại, có một đám đông gần đó đứng nhìn xem và bàn tán:

    "Chết thật, không hiểu bị gì mà lại bị thương đến cái mức này."

    "Nhìn cái thằng bé đó trong nó còn trẻ lắm mà sao lại bị thế này được?"

    "Chắc là xích mích đánh nhau gì đó nên mới vậy chứ."

    "Đánh nhau gì mà mặt mày tung tóe máu ra vậy? Không khéo là tụi nó đem dao rựa đến để thanh toán nhau đấy!"

    Âm thanh xôn xao đã thu hút nhiều người đi xe lại xem, cái con đường bóng vắng lúc trước giờ đã tấp nập xe cộ và người đi lại dừng chân ở đấy. Họ bàn tán về sự việc xảy ra, không ai thực sự biết được chuyện gì đã xảy ra, mỗi người thì một ý, thêm bớt các chi tiết để "tô đậm" cho câu chuyện của họ hơn. Và càng ngày nó dần trở nên sai sự thật hơn. Trong số đó, có duy nhất một kẻ không hề tham gia vào cuộc nói chuyện, hắn chỉ đứng nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt giận dữ, hắn cắn môi đến mức chảy cả máu như căm thù tôi đến tận xương tủy. Hắn rồi bỏ đi khi thấy tôi được mọi người chở đi cấp cứu, bây giờ hắn sẽ cần một kế hoạch dự phòng để thủ tiêu tôi.

    [​IMG]
     
  3. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đen tối. Xung quanh hoàn toàn trống rỗng. Những âm thanh bị xáo trộn vang vọng từ đâu đó đã vô tình đánh thức Tùng khỏi cơn mê đáng sợ này. Đầu cậu đau như búa bổ, tưởng chừng như là não bị nát ra bã rồi vậy. Những âm thanh kia cứ vo ve quanh tai làm cho cơn đau đầu còn tệ hơn. Cơ thể hoàn toàn bị tê liệt và không nào di chuyển được. Thế rồi cậu lại chìm vào giấc ngủ lần nữa. Cậu không biết là mình đã ngủ được bao lâu và nghĩ rằng là sẽ tới khi nào có một điều gì đó đánh thức mình.

    Có 3 người bước vào trong phòng bệnh gồm hai bác sĩ và một y tá. Có vẻ như là họ vào đây để thăm tình hình của bệnh nhân. Một người lên tiếng:

    "Vậy thưa bác sĩ, vụ việc gì đã xảy ra với bệnh nhân này vậy?"

    Anh ta nhìn xuống bệnh nhân, mặt không khỏi xót xa khi phải chứng kiến một sự việc thương tâm xảy đến với một cậu bé trẻ tuổi vậy:

    "Theo như được biết thì một phần khuôn mặt của cậu bé này đã bị xé rách ra. Hiện tại vẫn chưa rõ được nguyên nhân của sự việc."

    "Vậy đã có ai xác định được thủ phạm gây ra chuyện này chưa?"

    "Cái đó thì.. Tôi cũng không rõ lắm. Không ai thực sự biết được thủ phạm là ai. Sau khi kiểm tra vết thương thì chúng tôi nhận thấy rằng trên người cậu ta còn có một số vết thương lớn nhỏ nữa, cộng thêm cả một cái được cho là nhát đâm vào sau gáy."

    Nhắc đến những vết thương kia, hai người họ cảm thấy không thoải mái lắm vì ai ngờ một cậu bé lại có nhiều vết thương đến vậy:

    "Chết thật. Có thể là thằng bé này có liên quan đến một vụ ẩu không?"

    "Chưa có gì chứng minh được điều đó nhưng đó có lẽ là khả năng dễ xảy ra nhất. Tuy nhiên.."

    "Hửm. Còn có thêm điều gì nữa à bác sĩ?"

    Vị bác sĩ đó hít một hơi dài, mặt nghiêm trọng nhìn xuống một lúc rồi nói tiếp:

    "Thật ra thì, chúng tôi cũng tìm thêm được một điều khá là kì lạ."

    "Là gì cơ?"

    "Khi cậu ta đang được đưa lên xe thì cơ thể cậu ấy cực kỳ lạnh. Ý tôi nói là không phải chỉ là lạnh bình thường đâu mà có người còn thấy tuyết trắng phủ trên người, họ bảo là đeo găng tay rồi mà vẫn thấy tê buốt đến tận xương sống. Sau này, khi đưa đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết là cơ thể cậu ta đang giảm một cách nhanh chóng, thậm chí là một cách bất thường. Chúng tôi đã phải nhanh chóng sưởi ấm nếu không thì máu sẽ đông cứng lại và làm cản trở đến khả năng sống sót của cậu ấy."

    Ngay khi dứt câu cuối, cả hai người họ đều im bặt không nói được lên lời cả. Người kia rõ ràng sẽ không tin được một chuyện như thế nhưng nghĩ lại thì ông bác sĩ kia chả có lý do gì mà lại đi bịa chuyện cả. Chính vị bác sĩ cũng không thể nào tin được chính lời mình nói, thế nhưng, ông đã tận mắt chứng kiến hình ảnh da của cậu bé dần chuyển sang xanh nhạt và cái lạnh tê buốt khi ông chạm vào người cậu.

    Sự việc xảy ra hôm nay thực sự là một chấn động. Tin tức lan truyền tới người dân nhanh như chớp và mấy chốc thì nó đã thành một topic được bàn tán sôi nổi nhất tuần. Đa số mọi người cho rằng đây chỉ là một vụ ẩu đả bình thường, nhưng rồi lại có rất nhiều thắc mắc như là tại sao lại có một vụ ẩu đả diễn ra ở ngay trước đường phố mà lại không ai để ý..

    Cảnh sát đã nhanh chóng đi vào vụ việc và bắt đầu điều tra. Các bác sĩ ở bệnh viện cũng đang phải bứt tóc đau đầu khi họ không thể nào giải thích được hiện tượng "đóng băng" xảy ra trước đó của bệnh nhân. Gia đình của Tùng đã được thông báo cho sự việc xảy ra và họ đang cố hết sức để đóng viện phí và chăm lo cho cậu.

    Tại một nơi nào đó, một người thanh niên đang ngồi tại một quán nước vỉa hè, tay lướt điện thoại. Tại một nơi như vậy anh ta có thể nghe được cuộc nói chuyện của mọi người xung quanh; có người thì phàn nàn về cuộc đời, có người thì khoe người yêu, có người thì chỉ nói lăng xăng.. Tất nhiên là anh không hề để tâm đến chúng cả vì không có cái nào đủ thú vị để anh ngoảnh đầu lại mà nghe lén cả. Cho đến khi một câu nói vang lên:

    "Ê! Mày có biết về vụ tai nạn hôm nay không?"

    "Biết chứ mày, người ta cứ đồn ầm lên suốt kìa. Có phải là một thằng bé nào đó bị thương nặng đến nỗi rách cả mặt không?"

    "Đúng đấy. À mà hình như là chưa xác định được thủ phạm là ai cả. Người ta nói là phát hiện thằng đấy đang nằm giữa đường máu chảy lênh láng khắp nơi."

    Thế rồi là cả quán bỗng dưng chuyển chủ đề sang vụ tai nạn hôm nay. Anh thanh niên đấy không nói gì, chỉ cười thầm và quay lại lướt điện thoại. Anh ta lên báo mạng tra và thấy chục trang web cùng đăng tin về nó. Cùng một chủ đề, cùng một sự kiện nhưng nó lại đủ để hàng trăm người click vào xem nó. Chỉ nhìn qua tiêu đề là cũng có thể hiểu được điều đó:

    "Một cậu bé 14 tuổi bị chấn thương nghiêm trọng một cách bí ẩn. Ai là thủ phạm gây ra vết thương?"

    Anh ta đóng điện thoại lại, trả tiền và chuẩn bị rời đi thì thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, anh chỉ biết mỉm cười và nghĩ thầm:

    "Không biết liệu rằng cậu bé đó có thể sống sót qua ngày hôm nay được không."

    [​IMG]
     
  4. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Tùng nhận được năng lực của cậu ta, trước khi Khải lên kế hoạch trả thù Dũng, trước khi tất cả những sự việc này xảy ra thì hãy quay lại vài tuần trước kia.

    Lần này, câu truyện bắt đầu tại một con đường hẻo lánh, nó là nơi mà sau này một cậu nhóc 15 tuổi sẽ bước chân vào một thế giới quái dị, nơi mà sự tranh chấp lẫn nhau và các cuộc chiến đẫm máu luôn xảy ra thường xuyên, nơi những kẻ ngu xuẩn vô tình bước vào đó không rõ là do may mắn hoặc xui xẻo.

    Nhưng đó là chuyện của tương lai, giờ chúng ta sẽ quay lại hiện tại. Thực sự thì cảnh tượng bây giờ thì là ai thì chắc cũng không thể giữ bình tĩnh được: Một người thanh niên mặc áo khoác da quần jean, anh ngồi bệt trên đường, khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ lo lắng và kinh sợ, người anh ta run lẩy bẩy trong nỗi sợ hãi. Trước mặt anh ta là một chiếc xe moto lê lết trên đường và cạnh đó là một đàn ông tầm tuổi trung niên mặc quần áo của nông dân, ông nằm đó không chút cựa quậy, máu chảy ra lênh láng, chân trái dập nát đến xương. Đây chính là một vụ tai nạn giao thông và người gây án không còn ai khác ngoài anh thanh niên kia.

    Anh thanh niên đó vẫn không thể nào đứng lên được, anh ta vẫn ngồi thẫn thờ không tin vào cảnh tượng trước mắt. Anh thở một cách hấp hối như bị hết hơi, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ được cái gì nữa. Anh chỉ lẩm nhẩm trong miệng:

    "Tại sao.. Tại sao.. Chuyện này.. Lại xảy ra?" Kí ức của anh bắt đầu ùa về làm anh dần nhớ lại.

    Anh ta tên là Trần Hải Dương, 19 tuổi, sinh viên mới ra trường, thích đua xe và đi chơi. Anh là người Nam Định về đây cư trú làm ăn, anh này từ cấp 2 đã có sở thích với xe moto và các loại xe đua nói chung, anh lúc nào cũng mong muốn có được một con xe riêng để đi du hí một mình cho thích. Mặc dù học lực trung bình nhưng anh lại đỗ trường Kiến Trúc, số tiền mà ba mẹ anh dành dụm để sau này anh ra ngoài lập nghiệp anh không dùng mà lại để tậu một con Yamaha về. Anh sau đó gia một câu lạc bộ đua xe nhằm thỏa mãn thú vui của mình.

    Cuộc sống của anh ta cũng như bao cậu thanh thiếu niên khác, cho đến khi một hôm:

    "Này! Chúng mày vừa nói gì cơ? Sao lại giải tán câu lại bộ?" Dương nói với giọng phẫn nộ, anh vẫn dám tin vào những gì mà mình vừa nghe.

    "Mày không nghe rõ à. Tụi tao sẽ giải tán câu lạc bộ vào ngày mai." Người kia trả lời lại.

    "Đừng có đùa tao! Mấy lâu nay cả nơi này chính là lý do sống của tao, không những thế mà tao còn coi chúng mày như anh em thân thiết. Thế mà giờ chúng mày tự nhiên lại bỏ đi hết được à?"

    "Nghe này, tao rất xin lỗi nhưng bọn tao không còn cách nào khác nữa cả. Mày có nhớ lần trước tập trung đi đua xe rồi bị cảnh sát bắt đã khổ thế nào chưa? Lần này, lại có thêm vụ nghiện thuốc trong nhóm nữa nên giờ bị bắt phải giải tán hoàn toàn."

    Dương nghiến răng lại, anh không thể nào tức giận hơn cả. Anh chỉ muốn tìm đến cái thằng đó và bóp cổ cho đến khi nào nó chết mới thôi. Mẹ nó cái thằng khốn kiếp! Chỉ vì nó mà giờ tất cả mọi thứ anh đã xây dựng đến giờ hoàn toàn bị sụp đổ. Nhìn thấy thế, cái người kia nói tiếp:

    "Thôi, mày cứ làm quá chuyện làm gì. Dù sao bây giờ chúng ta cũng phải bắt đầu cải tà quy chính lại đi, cứ suốt ngày đua xe rồi lại tụ tập nhau rồi thế này thế nọ thảo nào cũng sẽ gặp họa cho xem. Tốt hơn hết là tao khuyên mày về quê rồi dùng tiền mà xây dựng sự nghiệp đi."

    Bây giờ Dương không thể nói gì thêm được nữa, cơn giận dữ lẫn sự hối hận đã chặn họng lại anh ta rồi. Trước khi đi, người kia cũng không ngại nói nốt câu:

    "Từ giờ anh em mình chia tay. Có gì khó khăn thì cứ gọi tao, tao sẽ cố giúp hết sức. Mấy đứa kia đã đi về chốn nào mất rồi nên chỉ mình tao thôi. Nếu muốn thì đến chỗ tao mà làm cùng, dù gì thì chỉ còn hai chúng ta thì cố dựa dẫm vào nhau mà sống."

    Nói xong người đó đã bước ra ngoài và đi mất. Riêng Dương thì vẫn còn ở lại trong căn nhà một tầng, nơi đây từng rất chật chội bởi vì có một số người đã chuyển về chỗ này sống, nó cũng là chỗ để các anh em tụ tập ăn uống, trò chuyện rồi lại chè pháo. Dương nhớ lại mỗi lúc đến đây anh cảm thấy như mình đang ở nhà, sự ấm cúng của căn nhà bé nhỏ này như luôn sẵn sàng đón chào anh về. Thế mà giờ nó chỉ là một nơi lạnh lẽo, cô đơn, căn nhà trống trải và im ắng trái ngược hoàn toàn với sự ầm ĩ trước đó, nhưng đó cũng chỉ là những tiếng cãi vã, chửi rửa chứ không phải là tiếng nói chuyện vui vẻ nữa.

    Dương rời khỏi căn nhà sau đó vì không muốn những kỷ niệm đeo đám mình. Anh lên xe đạp ga và phóng đi ầm ầm. Người đi đường nhìn qua chắc tưởng anh chỉ là một thằng hay lêu lổng, thích thể hiện mà không biết được trong tâm anh đang đau đớn đến nhường nào. Anh không rõ mình đã lái đi đâu chỉ biết là anh cần phải lái khỏi nơi này thật xa, tránh khỏi tầm mắt của mình. Anh lái mà không để mắt đến đường vì những suy nghĩ tiêu cực đã làm anh trở nên mù quánh rồi.

    Rồi đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, anh đâm phải vào một người qua đường. Anh ngã lăn quay ra đó còn chiếc xe thì đổ bịch ra, người đàn ông xui xẻo đó vì không kịp né mà đã bị đâm trúng. Cú ngã không gây thương tích nặng lắm nhưng vẫn làm anh bị choáng. Khi dần lấy lại tỉnh táo, anh giương mắt lên nhìn và thấy hậu quả mình gây ra. Không biết làm gì anh chỉ có thể hét lên trong thảm thiết.

    [​IMG]
     
  5. Bottompit

    Bài viết:
    8
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không thể thế này được. Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình?"

    Dương lấy tay bịt kín miệng lại như sợ rằng sẽ có ai đó nghe thấy được giọng nói của mình. Đầu anh cảm thấy choáng váng như là bị đập mạnh bởi một cái búa vậy. Anh không dám di chuyển người dù chỉ là một chút.

    Trước mặt anh là một cảnh tượng mà ai nhìn vào cũng không khỏi kinh hãi; Máu chảy ra từ đầu người đàn ông đó, chân tay ông ta bị bẻ ngược chiều đi để lộ cả mạch máu ở bên trong ra. Vì ông ta nằm sấp xuống nên không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng chắc không ai có đủ can đảm để lật người ông ta lại.

    Cuối cùng Dương cũng lấy lại được suy nghĩ và rút điện thoại ra định gọi báo cho công an nhưng bỗng dưng anh dừng lại và nghĩ:

    "Không được. Nếu như mình mà gọi báo cho công an bây giờ thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra rằng mình đã đâm vào người này. Nếu vậy thì chả khác gì tự úp sọt vào đầu cả."

    Dương cầm chiếc điện thoại lưỡng lự, anh không hề muốn báo cho cảnh sát vì anh sẽ bị đưa vào tù, nhưng làm vậy thì người thân của ông này sẽ nhận ra ông ta bị mất tích rồi báo cảnh sát. Giữa nơi hoang vu, bóng vắng không có một bóng người thế này thì lấy đâu ra chỗ để phi tang cái xác này đây. Anh cũng không thể vác nó về thành phố được vì không có một cái gì để che nó đi.

    Làm thế nào thì cũng bị kết tội. Dương gục người xuống, nghiến chặt răng lại, da người anh tái nhợt đi, tim của anh ngày càng đập mạnh hơn làm anh thở không ra hơi. Nỗi sợ giờ đã bao trùm lên, anh dường như đã bị dồn vào đường cùng không lối thoát. Anh nghĩ về cuộc đời mình, về người thân của anh, về số phận anh sẽ đi về đâu nếu như anh bị phát hiện là đã giết người. Liệu anh còn có thể du ngoạn được nếu như phải chịu về tội án của mình, liệu người thân anh sẽ nghĩ ra sao khi anh đứng giữa tòa án.

    Những suy nghĩ đó dần dần ăn mòn sâu vào tâm trí anh, trong vô thức anh cầm điện thoại lên nhắn vào số của bạn anh. Tiếng điện thoại reo lên trong im lặng cho đến khi đầu bên kia nhấc máy:

    "Alo Dương à, mày gọi tao có chuyện gì vậy?"

    Phải đợi một lúc thì Dương mới lên tiếng, anh ấp úng cố nói lên từng câu:

    "Mày à.. Tao.. Tao.. Cần phải nói với mày một chuyện."

    "Ừ mày nói đó, sau lại lấp bấp thế vậy?"

    "Tao.. Vừa mới.. Gây ra một vụ tai nạn."

    Cả hai im lặng không ai nói một lời nào, tưởng như nghe xong điều này thì anh bạn sẽ tắt máy ngay lập tức thì có tiếng nói vọng lên:

    "Ở đâu? Mày đang ở chỗ nào nói nhanh lên."

    Chính Dương cũng ngạc nhiên bởi câu trả lời này nhưng ai quyết định không thắc mắc và đưa địa chỉ cho cậu ta. Cậu ta bảo anh là hãy ở yên đấy và lát nữa anh ta sẽ đến xem sao. Dương chỉ biết ậm ừ rồi tắt máy đi ngồi đợi. Trong lúc đợi, anh liên tưởng đến việc cậu bạn kia sẽ báo cho công an về việc làm của anh rồi đến đó để bắt anh đi nhưng linh cảm của anh lại bảo khác, cho rằng anh nên tin cậu ấy và phải đợi đây.

    Tưởng chừng như anh đã ngồi đợi mãi mãi thì sau 5 phút có tiếng xe máy vang lên từ đằng xa, anh ngay lập tức nhận ra khuôn mặt của bạn anh. Anh không biết là nên vui hay buồn đây nhưng anh đã chạy đến chỗ cậu ta và nói:

    "Mày ơi, thế nay thì tao xong rồi. Mày làm ơn hãy giúp tao đi không thế này thì tao chết mất."

    Anh bạn kia không nói gì chỉ xuống xe rồi hỏi một câu:

    "Thế ông đã chết chưa?"

    Một lần nữa, Dương lại thấy ngạc nhiên vì thái độ của bạn mình, nó khác hẳn so với những gì anh nghĩ, đấy không phải cách mà một người bình thường nên phản ứng. Anh chỉ lắc đầu và chỉ về phía chỗ cái xác đang nằm. Anh bạn kia nhìn xung quanh như để đảm bảo rằng không có ai đang đi về hướng này rồi anh ta đi về phía cái xác, khám xét nó một chút rồi quay lại chỗ Dương và nói một câu:

    "Mày có muốn thoát tội không?"

    Dương không thể tin được những gì mình vừa nghe, cậu ta nói như thể việc này không là gì đối với cậu ấy. Nhưng anh không có thời gian mà thắc mắc, mà ngay lập tức gật đầu. Cậu ta chỉ mỉm cười và đáp lại:

    "Tao có một khả năng đặc biệt mà mày có thể gọi nó như là siêu năng lực vậy. Nó cho phép tao sở hữu loại bỏ được cái xác này, thậm chí tao còn có thể làm nó biến mất mà không để lại chút dấu vết nào."

    Nghe cậu ta nói như vậy làm Dương khó hiểu thực sự, anh không biết phải nghĩ thế nào nữa. Như hiểu được nét mặt của Dương, cậu ta hướng tay về phía cái xác. Trong mắt Dương, cái xác bỗng dưng biến mất mà chỉ để lại vũng máu trên đường. Dương không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Trước khi cậu kịp nói gì thì anh bạn kia đã chặn họng cậu lại:

    "Tôi không nghĩ là cậu có thể hiểu được về tình hình hiện tại đâu."

    Đến giờ Dương vẫn còn hoang mang về sự việc xảy ra trước mắt, nhưng giờ cái xác đã mất nên anh không còn quan tâm về nó nữa, định quay sang cảm ơn thì cậu kia lại ngắt lời:

    "Tuy nhiên, tôi không làm miễn phí cho cậu đâu. Cậu vừa mới giết một mạng người nên cậu vẫn phải trả giá cho tội lỗi của mình. Nếu không muốn tôi báo lại cho cảnh sát thì tốt hơn hết cậu nên làm theo lời của tôi."

    Dương giật mình lùi lại, phần nào anh cũng đoán trước được rằng mình đến cùng mình vẫn không thoát được việc này một cách dễ dàng. Anh nghiến răng lại và đồng ý.

    "Tôi muốn cậu trừ khử người này cho tôi." Cậu ta rút ra từ trong túi một tấm ảnh, nó có hình một người đàn ông cao, tóc vàng chẻ sang một bên, mặc một cái áo khoác ba lỗ với chiếc quần da.

    "Ông ta tên là Khải, ông ta là một kẻ lạ mặt đã bám đuôi tôi mấy ngày nay rồi. Tôi không rõ mục đích thực sự của ông ta nhưng hiện giờ tôi đang bị vướng mắc với một số công việc khác nên không thể tự tay trừ khử ông ta được."

    Dương nhìn vào bức anh một lúc, anh đờ người ra không biết phải nói gì. Anh vừa mới thoát khỏi tội giết người xong mà giờ đây anh lại bị sai phải đi kết liễu một mạng người khác ư?

    "Tất nhiên là tao sẽ không để mày đi tay không. Vì mày đã vô tình bị tao kéo vào vụ việc này nên tao sẽ ban cho mày một khả năng tương tự như vậy." Nói xong anh ta đi đến chiếc xe của mình, mở cốp ra và lấy ra trong đó một thứ trông như là một đầu của mũi tên có hình con bọ ở giữa.

    "Cái mũi tên này là thứ đã ban cho tao sức mạnh. Khi bị nó đâm vào thì sẽ nhận được một sức mạnh riêng biệt tùy thuộc vào khả năng của mỗi người. Tuy nhiên, nó cũng có mặt trái là nếu như người bị đâm không đủ khả năng sống sót thì sẽ chết."

    Nghe vậy Dương thấy sợ hãi và cậu đã ngay lập tức nghĩ lại về quyết định khi nãy của mình. Nếu như cậu bị thứ đó đâm thì cậu sẽ chết, nếu không thì sẽ lại bị kéo vào một vụ giết người nữa ư? Cách duy nhất lúc này là chỉ có chạy thật nhanh. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì thì tự dưng cậu cảm thấy như mình bị giữ lại bởi một thứ gì đó. Ngoảnh đầu lại thì cậu thấy tay chân mình đang bị giữ lại bởi bốn bàn tay có màu xanh như nước. Người kia tiến lại gần và nói:

    "Rất tiếc nhưng cậu không còn chỗ trốn nào đâu. Đây là cách duy nhất nếu cậu muốn sống."

    Anh ta ngay lập tức đâm mũi tên vào cổ Dương và rạch một đường sang trái làm máu bắn ra tung tóe. Dương ngay lập tức ngã xuống, người cậu bất động như đã chết vậy. Người kia thì cầm cái đầu mũi tên máu me đứng im lặng một lúc, anh ta thấy rằng cơ thể của Dương vẫn còn thoi thói anh mỉm cười lần nữa rồi nói:

    "Để xem cậu sẽ có được Stand như thế nào. Dù sao thì cậu cũng nên mừng vì mình vẫn chết đi."

    "Chào mừng đến với thế giới tội lỗi này."

    [​IMG]
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...