Đam Mỹ Xuyên Qua Để Tìm Chồng - Kouran

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kouran, 27 Tháng hai 2019.

  1. Kouran

    Bài viết:
    1
    Người này, chỉ có thể là của hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi nhanh như cắt, nhanh như vài từ của con tác giả.

    Mới đó mà đã đến tháng 7, cái tháng mà trời nóng đến tan mất mỡ, nước bốc hơi.

    Cái nắng chói chang của tiết trời tháng 7 thật khiến người phải sợ hãi. Cho dù khi bạn ra đường mới chỉ là 7 giờ sáng cũng sẽ cảm thấy nóng bức, khó chịu vô cùng. Ai ai cũng chỉ muốn nằm chết dí ở nhà với cái điều hòa thân thương của mình. Đặc biệt là vào thứ bảy, chủ nhật, ngoài đường ngoại trừ vài bóng người lác đác thì cũng chỉ còn ánh nắng đủ để rán trứng và vài cửa hàng tạp hóa hay siêu thị là còn người ra vào.

    Hôm nay là Chủ Nhật, một ngày " nắng cực" đầu tháng 7.

    Hiện tại đang giữa trưa và... Đông nghịt người.

    Một " đàn" người đang tụ tập ở trước cổng các trường cấp 3. Người thì dùng quạt nan quạt liên hồi nhưng vẫn không tài nào hết nóng. Người thì ngồi trên xe máy dưới bóng cây, mặc kệ mồ hôi chảy ròng ròng vẫn ngóng trông về phía cổng. Có người lại chủ động bắt chuyện với người khác để đỡ lo lắng cho đứa nhỏ nhà mình. Hay là ngồi xổm trong bóng râm, liên tục xem đồng hồ than thở tại sao lại lâu thế nhỉ.

    Thế nhưng, mặc cho là ngồi đợi đứa nhỏ nhà mình, bắt chuyện với người khác, hay than thở vì phải chờ quá lâu tất cả mọi người đều không đi đâu khác mà vẫn kiên trì chờ ở trước cánh cổng - nơi đứa nhỏ nhà họ đang vật lộn với đống bài thi đầy áp lực - mặc cho ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào đỉnh đầu, chạm tay vào là thấy nóng ran.

    Kiểu này hôm nay nhiều người sẽ có mái tóc " rực lửa" để khoe với đứa con cho coi.

    Còn 5 phút nữa là hết giờ thi. Các bậc phụ huynh cũng bắt đầu nôn nóng, đứng ngồi không yên. Tới khi nghe thấy tiếng trống thì triệt để vỡ òa, cảm giác lo lắng không những không giảm mà còn ngày càng tăng. Lo lắng không biết đứa nhỏ nhà mình có làm được bài hay không? Lo lắng nó có mệt không?

    Tầm 10 phút sau, lũ học sinh đứa nào đứa nấy vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng, tới khi nhìn thấy người thân thì không tự chủ tăng nhanh bước chân tiến về phía họ. Có đứa mặt chắc chắn, cam đoan mình làm được, có đứa thì lo lắng, hoang mang không biết được bao điểm khiến bố mẹ chúng cũng lo lắng theo, còn một số đứa thậm chí tự hào mà nói với phóng viên rằng: " Dễ ợt à chị! Em có hiểu gì đâu mà thấy nó khó!".

    Trong dòng học sinh lũ lượt ra về Chu Nhất nghển cổ tìm Chu Thiên, mồ hôi chảy dài trên gò má ửng hồng vì nóng. Trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

    Chống hông thở dài, Chu Nhất cảm thấy anh sắp thành thịt hun khói mất tiêu rồi.

    Mà kể cũng đến khốn nạn mà. Vốn anh và Chu Thiên đăng kí cùng trường( tất nhiên cũng cùng với nữ chính Mạc) nhưng một đứa vần N, một đứa vần T. Thôi, đủ hiểu. Hai phòng thi một cái tầng 3, một cái tầng 1, có mà tìm bằng niềm. Chẳng qua đã hứa là thi xong sẽ cùng về giờ anh mà bỏ ra ngoài nhỡ hắn lại chạy mấy vòng cái trường này tìm thì cũng đến tội.

    Ngán ngẩm nhìn điện thoại đã hết pin từ lúc nào chẳng hay, Chu Nhất kiếm cái ghế đá gần đó ngồi xuống. Cảm thán sức mạnh của cốt truyện thật phi phàm. Phải biết, khi anh nghe Chu Thiên nói hắn và Mạc Tịnh Y cùng phòng thì anh đã phải trợn tròn mắt vì khiếp sợ thứ sức mạnh lôi kéo nhân vật chính lại với nhau này. T với Y cách nhau đến mấy chữ cái liền mà hai người họ vẫn chung phòng được thì quả thực là phải tấm tắc khen ngợi.

    Còn đang bận giật giật cổ áo cho mát Chu Nhất liền nghe thấy giọng Chu Thiên từ phía sau truyền tới. Vừa quay đầu lại cái bản mặt than của hắn đã chình ình ngay trước mặt làm tim anh giật nảy, dường như lỡ mất một nhịp. Nhìn khuôn mặt càng thêm thu hút ánh nhìn người khác so với bình thường của Chu Thiên, Chu Nhất liền sa mạc lời.

    Quả nhiên đã là người đẹp thì dù trong hoàn cảnh nào cũng đẹp. Cho dù là lúc bết bát như hiện nay.

    Chu Nhất ngậm ngùi thừa nhận câu nói này không sai chút nào. Lui một bước ra sau để kéo dãn khoảng cách, hai người lúc này trông cứ như chuẩn bị hôn nhau vậy.

    - Ôi trời, anh tìm chú hụt hơi luôn! Vừa mới nghĩ đến chú thì chú xuất hiện, lúc chết chú là chú hơi bị thiêng đấy!

    Giọng nói mang theo chút bông đùa, Chu Nhất lấy khăn ướt trong cặp đưa cho Chu Thiên.

    - Mau lau đi rồi còn về nữa!

    - Ừm!

    Nhận lấy khăn ướt, Chu Thiên mỉm cười nhanh chóng lau sạch mặt mũi. Lau xong quả nhiên thoải mái hơn chút. Không còn dính dính như trước nữa.

    Sau đó hắn nhìn lên trời, lại nhìn Chu Nhất, nghĩ nghĩ một hồi liền lấy mũ lưỡi trai trên đầu đội lên đầu anh. Nhìn anh vì bất ngờ mà kêu lên tiếng rồi ngơ ngác nhìn mình hắn liền gật đầu mới cảm thấy thế này tạm ổn, nở nụ cười hài lòng.

    Nhìn nụ cười của Chu Thiên, Chu Nhất không hiểu sao có chút hồi hộp, tim vô thức đập nhanh hơn. Cố áp chế xao động trong lòng, Chu Nhất cảm thấy có khi nào anh mắc bệnh nan y không nữa. Dạo gần đây cứ thấy lồng ngực khó chịu, thổn thức hoài.

    Vì không để Chu Thiên phát hiện điều bất thường, Chu Nhất liền vội đề nghị.

    - Tốt nhất chúng ta nên về thôi! Có lẽ ba má đang chờ ngoài cổng rồi đấy!

    Nói rồi liền nhanh chóng kéo tay Chu Thiên theo dòng học sinh nườm nượp ra về mà đi ra cổng.

    Nhìn vành tai hồng hồng kia tim Chu Thiên như nhũn ra. Tình cảm sâu đậm trong mắt không chút che giấu mà lan tỏa.

    Quả nhiên chỉ có ở cùng người này thì hắn mới cảm thấy thoải mái, an tâm đến vậy. Có trời mới biết khi nãy vì để trốn khỏi Mạc Tịnh Y mà hắn đã mất bao lâu đâu. Tới khi cắt đuôi được cô ta thì cũng hơn 10 phút luôn rồi. Sốt ruột đi tìm Chu Nhất thì y như rằng thấy đồ ngốc kia vừa mới đặt mông xuống ghế đá ngồi nghỉ, hơi thở còn chút dồn dập, rõ ràng vừa mới chạy xong.

    Lúc đó hắn vừa thấy anh ngốc quá thể lại vừa thấy ấm áp trong lòng. Rõ ràng có thể ra xe chờ hắn trước kia mà.

    Bật cười đầy hạnh phúc, hắn đi về phía anh để rồi tim hắn bị lệch nhịp ngay giây phút anh quay lại.

    Phải rồi, người này luôn như vậy. Luôn luôn vô thức khiến hắn thổn thức, khiến hắn ngày càng chìm sâu vào thứ tình cảm này. Có trời mới biết hắn muốn hôn lên khóe mi kia nhường nào, hôn lên cái trán trơn bóng kia biết bao. Và đặc biệt là...

    Ánh mắt hắn tối đi.

    Đặc biệt là đôi môi hồng nhuận kia, hẳn sẽ rất ngọt.

    Hơi cúi đầu, tới khi sắp chạm được tới đôi môi kia thì không ngờ anh lại lui ra sau cũng đồng thời giúp hắn tỉnh táo.

    Hắn vậy mà lại ngu xuẩn đến vậy. Nếu hắn thực sự hôn xuống thì sẽ bất lợi cho anh và hắn nhiều lắm. Dư luận cộng đồng hắn không sợ nhưng anh liệu có chịu được không.

    Chu Thiên còn bận thầm tự trách bản thân mình thì nhận được khăn ướt từ Chu Nhất. Phiền muộn trước đó thoái lui, nhường chỗ cho cảm giác hạnh phúc đang dần len lỏi trong tim rồi lại vô thức mỉm cười khi thấy lỗ tai trắng nõn đang ửng hồng của anh.

    Người này, chỉ có thể là của hắn.

    .

    .

    .

    Ở xa xa, ba Chu đang vẫy tay với hai người, bên cạnh là mẹ Chu đang cầm hai chai nước khoáng chờ sẵn.

    Ngồi lên ô tô, Chu Nhất nhận lấy chai nước từ Chu Vân, uống một hơi hết nửa non. Đợi Chu Nhất vừa uống xong Chu Thiên ở bên cạnh liền lấy luôn chai nước uống nốt nửa còn lại.

    Không biết nghĩ tới cái gì mà mặt Chu Nhất hơi ửng hồng. Sau đó Chu Thiên liền nổi ý xấu trêu chọc anh. Nháo loạn một hồi ở ghế sau cuối cùng cả hai cùng lăn ra ngủ.

    Chu Vân ngồi ở ghế phụ thông qua kính chiếu hậu nhìn hai đứa con dựa vào nhau mà ngủ không khỏi mỉm cười.

    Ba Chu bên cạnh cũng chưa khởi động xe vội mà ngóc đầu ra sau, thấy Chu Thiên dang rộng tay chân ngủ ngon lành, Chu Nhất thì nằm hẳn xuống gối đầu lên đùi hắn ngủ đến chảy cả nước miếng thì không nhịn được mà hai mắt lập lòe phát sáng. Lấy con iPhone xs max ra mà chụp liên tọi.

    Hình ảnh thân thiết của hai đứa con thực sự khiến hai người thân làm cha mẹ như bọn họ cảm thấy ấm lòng.

    Sau khi chiếc ô tô nhà họ Chu đi khỏi một bóng người xa xa dần tiến tới chỗ xe ô tô họ vừa mới đỗ. Đôi mắt xinh đẹp nheo lại. Nhìn theo bóng xe mà mỉm cười đầy ngọt ngào.
     
  2. Kouran

    Bài viết:
    1
    Ăn mừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt quãng thời gian sau đó hai anh em không bước chân ra ngoài lần nào, suốt ngày làm tổ trong biệt thự Chu gia. Cần ăn thì ăn. Cần ngủ thì ngủ. Cần chơi thì chơi. Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng. Cả hai cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển.

    Bản thân Chu Thiên có vẻ chả mặn mòi gì với cái thông báo này, thậm chí mày còn chả nhướn mày lên cho một cái. Mà Chu Nhất thì ngược lại hoàn toàn, anh không những vui mừng mà còn vui tới mức nhảy cẫng lên đi khoe khắp nơi ( với mọi người trong nhà) từ ba Chu , má Chu tới bác quản gia, cô giúp việc, bác Lưu làm vườn...

    Chuyện, anh chính là đã hộc cả bơ học ngày đêm mới vào được đó nha, chứ ai như nhân vật chính vạn người mê, IQ 300/300 kia. Hứ!

    Trịnh trọng cất tờ giấy báo trúng tuyển vào ngăn bàn phòng học, Chu Nhất thỏa mãn thở phào. Mong rằng không còn nhiệm vụ nào liên quan tới học tập nữa.

    Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, nhìn là Phương Tiểu Chi liền nhấc máy.

    - Sao?

    [ ... Sao không hỏi tui đỗ chưa?]

    - Thế đứa nào là lớp phó học tập?

    [ ...]

    [ Chủ nhật này lớp tổ chức tiệc coi như là vừa ăn mừng cả lớp thi đỗ đó! Đi không?]

    - ...

    Đổi chủ đề cũng nhanh thật!

    [ Sao? Đi không?]

    Có lẽ là không nhỉ? Dạo này anh vẫn chưa hồi sức từ đống sách vở, chả muốn ăn mừng cho nó tẹo nào. Đợi tiệc chia tay thì đi vậy.

    - À, tôi kh... Tất nhiên là đi chứ? Mấy giờ thế!

    [ 7h tối ở Royal nhá! Nhớ ăn mặc đẹp đấy! Hai anh em các người thật là...]

    - ...À, ừ!

    [ Bye!]

    Đờ đẫn nhìn điện thoại, Chu Nhất mất mấy giây sau mới chợt sực tỉnh. Vừa rồi... anh không làm chủ được hành động bản thân?

    Lắc đầu, Chu Nhất chép miệng. Dù sao cũng không phải việc gì to tát, có khi thực sự do anh muốn đi nên bản năng trỗi dậy chăng? Hơ hơ hơ! Thật khó tin mà.

    Vò rối lớp tóc sau gáy, Chu Nhất đứng lên đi xuống phòng bếp định bụng kiếm chút gì đó để ăn.

    .

    Chủ nhật. Nhà hàng Royal.

    Khó chịu nới lỏng cà vạt, Chu Nhất nhìn chữ Royal uốn lượn đầy quý tộc trước mặt thầm ngán ngẩm. Đáng ra anh không nên đồng ý mới phải.

    Quay đầu tính gọi Chu Thiên thì phát hiện người đã đứng sau lưng anh từ lúc nào chả biết. Cái cà vạt xám tro mới nãy không biết đã bị quẳng đi đâu, cúc áo trên cùng cũng bị tháo ra, cổ áo có chút nhăn nhúm. Hiển nhiên lúc tháo cà vạt đã dùng không ít lực. Và thế bất nào, nó vẫn đẹp trai!??

    Thu hồi ánh mắt bất thiện của mình lại, Chu Nhất quyết đoán đi vào trong mặc kệ Chu Thiên ở đằng sau. Mà cái người bị anh bỏ lại kia lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ đi theo.

    Thật là một con mèo dễ tạc mao a!

    Đến khi hai người được hướng dẫn đi tới hội trường ở tầng 5 thì phát hiện hóa ra bữa tiệc đã bắt đầu mất tiêu luôn rồi.

    Ha ha!

    Chu Nhất cười khổ, Quả này lại bị Phương Tiểu Chi hống một trận cho coi.

    Quả nhiên, người trên sân khấu vừa kết thúc bài phát biểu khiến vài nữ sinh không kìm được xúc động liền dùng ánh mắt chít người tia thẳng về phía Chu Nhất. Phóng tới phía anh với tốc độ bàn thờ. Và bằng cách vi diệu nào đó cô nàng vẫn tìm được đường đi một cách dễ dàng trong đàn người này.

    Đợi tới lúc cô nàng hết hơi không gào thét nữa, Chu Nhất mới lộ vẻ mặt lấy lòng, dỗ dành hòng xoa dịu lửa giận. Chu Thiên thấy vậy cũng chép miệng, đưa dĩa bánh sô cô la cho Chu Nhất, đoạn nói.

    - Thôi được rồi, Tiểu Chi, chị cũng biết giờ này đường rất đông mà!

    - Thôi được rồi, nể mặt Tiểu Thiên, tui tha ông đó biết chưa? Tuyệt đối không có lần sau, nghe không?!

    Phương Tiểu Chi thấy thế cũng thu hồi ánh mắt hung dữ lại, tiện tay lấy ly nước ngọt của anh phục vụ vừa đi qua, không quên soi mông một cái rồi cảm thán thật tròn.

    Chu Nhất bị Chu Thiên vỗ đầu một cái mới hoàn hồn, dứt mắt khỏi dĩa bánh ngọt, ngơ ngác ngẩng lên nhìn cô bạn mình, khóe miệng thậm chí vẫn còn vương vụn bánh. Tới khi mặt Phương Tiểu Chi Lại có dấu hiệu biến đen mới giật mình gật đầu lia lịa.

    - Thôi được rồi! Thoải mái đi! Cố mà tận hưởng, hôm nay tui cố tình đặt nhiều món ông thích lắm đấy!

    Trước khi đi còn không quên vỗ vai Chu Nhất mấy cái rồi quay qua Chu Thiên nháy mắt tinh nghịch.

    - Cố gắng lên!

    Nói xong liền chạy biến đi đâu mất.

    Chu Nhất miệng vừa nhai nốt miếng bánh cuối, nhận dĩa bánh thứ hai từ Chu Thiên, mặt đầy thắc mắc nhìn hắn. Chu Thiên thấy vậy cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết đâu nhưng trong lòng thì thiện cảm với Phương Tiểu Chi không ngừng tăng vọt.

    Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào truyền vào tai cả hai. Chu Thiên đen mặt, cái giọng này...

    - Aha, Chu Nhất, Chu Thiên, tối an lành!

    Mạc Tịnh Y!
     
  3. Kouran

    Bài viết:
    1
    Hả?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Tịnh Y hôm nay mặc một chiếc váy búp bê trắng tinh, chân váy được làm bồng lên không quá đầu gối càng tôn lên đôi chân thon dài, trắng nõn của cô ta. Eo váy bó vừa phải không quá chật nhưng vẫn có thể cho người khác thấy được vòng eo tinh tế, thon gọn. Khuôn mặt trời cho bình thường vốn đã hút hồn người khác nay chỉ bôi lên chút son hồng càng tăng thêm sự đáng yêu chết người. Mái tóc đen óng mượt ngày thường được buộc đuôi ngựa đầy năng động nay được thả ra, xõa tự nhiên ôm lấy khuôn mặt trái xoan xinh xắn.

    Quả thực, đêm nay không ít bạn học của Chu Nhất bị cô ta thành công hớp hồn. Ngay cả bản thân anh cũng đã không nhịn được mà há hốc mồm.

    Ôi trời đất ạ, anh biết nam nữ chính có nhan sắc trời cho, cũng biết họ có sức hút rất mãnh liệt. Thế nhưng mà... đến mức này thì quả thực ngoài sức tưởng tượng của anh. Bảo sao nguyên chủ chết mê chết mệt với Mạc Tịnh Y.

    Chu Nhất lần đầu thật lòng thật dạ thắp nén nhang cho nguyên chủ.

    Nguyên chủ a, lỗi không phải tại cậu, lỗi là tại Mạc Tịnh Y quá hoàn hảo!

    Khó khăn lấy lại tinh thần, Chu Nhất cười gượng, gật đầu chào Mạc Tịnh Y. Lại thấy cô ta có vẻ hơi khó xử nhìn sang bên cạnh thì anh không nhịn được mà vỗ đầu chán nản.

    Thằng nhóc Chu Thiên này, bảo sao lại chỉ là nhân vật chính thứ hai. Ai đời, con gái nhà người ta chủ động chào hỏi mà lại quay mặt đi vờ như không thấy là sao? Đúng là không có tiền đồ mà!

    Cuối cùng, có vẻ như ánh mắt " đồ vô dụng" của Chu Nhất quá mãnh liệt nên Chu Thiên có chút cứng ngắc, quay sang nhìn Mạc Tịnh Y.

    - Mạc đồng học, tối an lành!

    Mạc Tịnh Y bất giờ mới hơi chút hài lòng, nở nụ cười nhã nhặn nhưng không thiếu phần đáng yêu đáp lại.

    - Ân!

    Rồi nhanh chóng chiếu ánh mắt tò mò sang Chu Nhất. Nhưng chưa đợi cô nàng mở miệng Chu Thiên ở bên cạnh đã nhanh chóng đổi chủ đề, trò chuyện vô cùng vui vẻ với Mạc Tịnh Y. Mặc cho những vấn đề hai người nói đến hoàn toàn chỉ là trên việc học hành...

    Đứng ở một bên, Chu Nhất chưa bao giờ thấy mình lại thích hợp làm bóng đèn đến vậy, anh cảm thấy mình bây giờ đang sáng chói hơn bao giờ hết.

    Ngậm ngùi yên lặng rút lui về phía bàn ăn, Chu Nhất thầm cảm thán Chu Thiên quả thật lật mặt nhanh hơn lật sách, hơn nữa độ pH và tính chiếm hữu vô cùng cao.

    Chẳng qua chỉ là Mạc Tịnh Y mới rời mắt khỏi hắn có vài giây thôi sao, làm gì mà phải sốt sắng thế? Sợ anh cướp người chắc?

    Mạc danh kì diệu, Chu Nhất phát hiện anh cảm thấy rất rất khó chịu.

    Thực khó hiểu mà, không hiểu sao dạo này anh rất hay bực tức ~

    Lấy dĩa bánh thứ 4.

    Ăn hết bốn dĩa rồi vẫn cáu là sao? Không khoa học mà!

    Và rồi tới khi Chu Nhất định hình được sự việc thì anh đã đứng giữa cặp đôi thần thánh và gạt tay từ trên xuống giữa hai người sau đó lôi Chu Thiên đi khỏi để lại nữ chính ngơ ngác đứng đằng sau đầy lúng túng.

    Tới khi ra khỏi nhà hàng Chu Nhất mới khổ sở ngồi sụp xuống, không nhịn được mà vò đầu bứt tai.

    Thôi xong...

    Argggg, mày vừa làm gì vậy hả??? Thứ ngu xuẩn này!!!

    - Phì! Ha ha ha!

    Chu Thiên ở phía sau thấy vậy thì không nhịn được mà cười ha hả.

    Chu Nhất muốn khóc ra máu ngơ ngác nhìn Chu Thiên.

    Không phải bây giờ Chu Thiên nên rất tức giận vì anh ngáng đường hắn với người đẹp sao???

    Nhìn gương mặt ngơ ngác kia Chu Thiên thở dài lắc đầu, kéo người đang đau khổ ngồi dưới đất kia đứng lên rồi chuyển sang nắm tay đi về phía xe ô tô đã chờ sẵn của hai người, an ủi.

    - Dù sao cũng làm rồi, thôi thì kệ nó đi!

    Chu Nhất há hốc mồm, có chút khó có thể tin.

    - Chú, chú không giận anh hả??

    Chu Thiên dừng bước, khó hiểu quay lại hỏi.

    - Giận? Tại sao?!

    Phải biết giờ hắn đang rất muốn ôm anh vào lòng đây. Chu Thiên vui vẻ nhớ lại hành động ban nãy của Chu Nhất. Nên nhớ là anh kéo hắn đi và hậm hực nhìn Mạc Tịnh Y nha.

    Điều đó chứng tỏ Chu Nhất không muốn hắn thân thiết với Mạc Tịnh Y, chứng tỏ anh quan tâm hắn đúng không?

    A, hắn lựa chọn mù quáng tin tưởng điều này còn hơn việc phải tin là anh làm vậy vì Mạc Tịnh Y. Chu Thiên hắn sẽ điên mất!

    Trong lúc Chu Thiên có đủ loại suy nghĩ trong đầu thì Chu Nhất lại có chút khó khăn nói ra, chỉ sợ người trước mắt nghe xong đột nhiên nổi giận.

    - Ừ thì tại anh phá bĩnh chú với Tịnh Y nói chuyện... Chú lại còn thích cô ấy như thế... nữa...

    - Hả???

    Mà Chu Thiên nghe vậy liền ngớ người, sợ rằng trước khi ra khỏi nhà chưa ngoáy tai.

    Hắn vừa nghe thấy cái quần gì vậy???

    Nếu không lầm thì Chu Nhất mới nói: Hắn - thích - Mạc - Tịnh - Y ???

    Chu Thiên đen mặt nhìn Chu Nhất, ông anh trai ngốc này hóa ra vẫn tưởng lầm hắn thích đứa họ Mạc kia. Khóe môi không nhịn được giần giật.

    Thấy Chu Thiên đen mặt Chu Nhất liền tưởng hắn giận thật rồi liền có chút lúng túng lại hơi hơi khó chịu trào dâng, nụ cười trở nên cứng nhắc, gượng gạo.

    Hồi lâu sau Chu Thiên mới khó ở nói.

    - Chó ăn mất não của anh hả?

    Chu Nhất vô thức lùi ra sau một bước. Quả nhiên giận thật rồi. Thật khó chịu.

    Thấy anh như vậy Chu Thiên thở dài, cầm lấy tay anh giải thích.

    - Ai nói tôi thích cô ta!

    Vốn đang định theo bản năng rút tay ra Chu Nhất nghe vậy liền ngẩn người. Mắt trợn trắng.

    - Hả???

    - Hả cái gì mà hả! Tôi là nói, tôi, Chu Thiên này không thích thứ ma nữ họ Mạc kia! " Người tôi thích là anh kìa! "

    Chu Thiên nói, chắc như đinh đóng cột. Tất nhiên vế sau là hắn tự bổ sung trong lòng.

    Chu Nhất chính thức hóa đá.

    Ủa, thế đó giờ anh khổ công ship hai đứa bây làm gì?

    Giúp hai đứa tăng tiến tình cảm làm chi?

    Tự làm mình khó chịu lại là vì cái cớ gì?

    Ớ mà khoan, sao anh lại khó chịu nhỉ?

    .

    Ở đâu đó, Mạc Tịnh Y nằm không cũng trúng đạn đột nhiên hắt hơi một cái.

    .

    Má Chu đang ngồi trên phòng ngủ xem phim kinh dị trước giờ đi ngủ với ba Chu thì nghe tiếng động ngoài sân. Ngó ra liền phát hiện hóa ra hai thằng quý tử về rồi. Lại nhìn đồng hồ khiến nàng có hơi thắc mắc.

    " Mới 10 giờ, về chi sớm vậy?"

    Sau đó, Chu Vân liền biết chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi. Bởi lẽ, đứa nhỏ thì vui thấy sợ, cứ như lo là không ai biết nó đang vui vậy. Còn đứa lớn thì ngơ ngơ ngác ngác như mất hồn khiến nàng một phen lo lắng.

    Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy??

    Chu Vân cảm thấy thật quẫn bách.[
    /BOOK]
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...