Lý Thắng thấy mẹ Lục định lao vào, liền nhanh tay giữ chặt lấy bà.
"Bà làm gì vậy!"
"Tiểu Du như thế nào rồi.. Hình như nó rất đau đớn!"
Mẹ Lục run rẩy hét lên.
"Bình tĩnh lại! Vừa rồi Tiêu huynh đệ đã nói, cho dù nghe thấy âm thanh gì, cũng tuyệt đối không được vào trong!"
Lý Thắng chặn lại, nói.
"Đúng, không được vào."
Cha Lục cũng giữ chặt vợ mình, cố nén đau lòng, nghiến răng nói.
"Chúng ta phải tin tưởng vào chuyên gia Tiêu, chắc chắn ông ấy sẽ cứu được Tiểu Du."
"Tiểu Du.. Cứu được Tiểu Du.."
Mẹ Lục run rẩy, gật đầu, không còn lao vào nữa.
"Có chuyện gì vậy?"
Hoa Y Huyên cũng bước đến, nghe thấy tiếng la hét đau đớn trong phòng bệnh, liền kinh ngạc hỏi.
"Tiêu huynh đệ đang ở trong đó chữa trị cho Lục Du."
Lý Thắng thấy Hoa Y Huyên đến, khẽ gật đầu với cô.
"Chữa trị?"
Hoa Y Huyên nhíu mày, tiếng kêu thảm thiết này, quá lớn rồi.
"Tiêu Thần nói, không được vào sao?"
"Ừ, không được vào quấy rầy."
Lý Thắng gật đầu, đồng thời ra hiệu bằng mắt với Hoa Y Huyên.
Hoa Y Huyên nhìn mẹ Lục, bước tới an ủi bà.
Thấy Hoa Y Huyên kéo mẹ Lục ngồi xuống một bên, Lý Thắng mới thở phào. Trong việc an ủi người khác, phụ nữ quả thật có lợi thế hơn.
"Viện trưởng Lý, trong đó thực sự không sao chứ?"
Cha Lục nghe tiếng kêu đau đớn của con gái, giọng run rẩy hỏi.
"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lý Thắng lắc đầu đáp.
"Ừm."
Cha Lục siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, không nói thêm gì.
Trong phòng bệnh, Tiêu Thần vẫn đang châm cứu cho Lục Du
Từng cây châm bạc, như những tia sáng lạnh, cắm xuống huyệt vị trên cơ thể cô.
Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm túc, gần như không có chút dừng lại, châm này nối tiếp châm kia.
Lục Du đau đớn run rẩy, nhưng vẫn còn chút lý trí, cố gắng không để cơ thể cử động quá nhiều, tránh ảnh hưởng đến việc chữa trị.
Chẳng mấy chốc, châm bạc đã cắm đầy trên người Lục Du.
"Hãy cố gắng chịu đựng."
Tiêu Thần nhìn cô, trầm giọng nói.
"Ừ.. Không sao, em chịu được.."
Lục Du nghiến răng, mồ hôi đầy đầu.
Tiêu Thần gật đầu, không nói thêm, hai tay giữ chặt lấy chín cây Huyền Châm, vận chuyển tâm pháp, nội lực từ đan điền trào ra, qua kim châm mà tiến vào cơ thể Lục Du.
"Á!"
Khi nội lực chảy vào, Lục Du như chịu đau đớn gấp bội, tiếng kêu càng thảm thiết.
Tiêu Thần cố gắng bỏ ngoài tai tiếng kêu ấy, tập trung cứu chữa.
Theo thời gian, sắc mặt anh dần tái nhợt, nhưng thần sắc lại thoáng nhẹ nhõm, bởi anh cảm nhận được hiệu quả!
Khoảng mười phút sau, anh lại đổi thêm kim, tiếp tục truyền nội lực.
Nội lực theo chín cây Huyền Châm, không ngừng đưa vào cơ thể Lục Du.
Tiếng kêu đau đớn của cô không hề ngừng lại, đến cuối cùng, giọng đã khàn đặc, không còn sức hét nữa.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng khống chế cơ thể, không làm ảnh hưởng đến anh.
"Giờ tôi sẽ rút kim, cô nằm sấp xuống, tôi tiếp tục châm ở lưng."
Tiêu Thần nói.
"Ừm.."
Lục Du mở mắt, gật đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, lòng cô chợt run lên, lập tức hiểu ra.. Là vì mình sao?
Một dòng cảm động dâng trào trong lòng.
Tiêu Thần nhanh chóng rút hết châm bạc trên người cô, ra hiệu để cô nằm sấp.
Khi Lục Du kiệt sức nằm xuống, anh tiếp tục châm cứu.
Tiếng kêu đau đớn lại vang vọng trong phòng bệnh.
Bên ngoài, mẹ Lục đi đi lại lại trước cửa, nước mắt không ngừng rơi. Hoa Y Huyên ở bên cạnh, cũng muốn vào xem, nhưng cả hai vẫn cố gắng chịu đựng.
"Hơn nửa tiếng rồi.."
Cha Lục liên tục nhìn đồng hồ, lẩm bẩm.
"Đừng lo, chắc chắn vẫn đang chữa trị.. Bệnh ung thư giai đoạn cuối, đâu dễ dàng gì, ngay cả phẫu thuật cũng phải mất vài giờ."
Lý Thắng trấn an.
"Ừ, đúng vậy."
Cha Lục gật đầu.
Bỗng, mẹ Lục quỳ sụp xuống, chắp tay cầu nguyện, đôi mắt nhắm chặt, miệng không ngừng khấn vái.
Hoa Y Huyên ngẩn người, định đỡ bà dậy, nhưng Lý Thắng khẽ lắc đầu ngăn lại.
Ông thở dài, tuy lời cầu nguyện này chẳng có tác dụng gì, nhưng đó chính là tình mẫu tử, cũng là một sự an ủi để bà không sụp đổ.
"Tiêu Thần có nói sẽ mất bao lâu không?"
Hoa Y Huyên khẽ hỏi.
"Không, nhưng trước đó anh ấy nói, sẽ rất phiền phức."
Lý Thắng lắc đầu.
"Phiền phức sao.. Vậy chỉ có thể chờ thôi."
Hoa Y Huyên gật đầu.
"Ừ, chờ đi. Có lẽ, anh ấy sẽ mang đến kỳ tích một lần nữa!"
"Kỳ tích.. Nhất định sẽ có."
Hoa Y Huyên lặp lại, khẽ gật đầu.
Trong phòng, việc chữa trị đã đến lúc then chốt.
Tiêu Thần cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nữa.
Không phải vì kỹ thuật, mà vì kiệt sức.
Dù anh đã là cao thủ hậu kỳ Ám Kình, nhưng nội lực cũng không đủ duy trì chữa trị.
Anh cười khổ, chẳng lẽ phải thất bại sao?
Nếu thất bại, anh biết phải ăn nói thế nào với Lục Du và cha mẹ cô?
Không, không thể!
Anh nghiến răng, đôi tay run rẩy vẫn giữ chặt Huyền Châm, ép mình tiếp tục truyền nội lực.
Anh nửa quỳ bên giường, chân cũng run lên, nếu không chống vào giường có lẽ đã ngã gục.
"Anh.. Nghỉ ngơi chút đi."
Lục Du cố gắng chịu đau, nhìn thân hình run rẩy của anh, khẽ nói.
"Không sao.. Anh không sao."
Tiêu Thần lắc đầu.
"Sắp xong rồi, sẽ không thất bại đâu!"
"Nhưng.."
Lục Du muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy đôi chân run lẩy bẩy của anh, lòng càng đau đớn.
"Đừng nói nữa, chúng ta nhất định sẽ thành công. Tin anh, cũng tin chính mình."
Anh gằn giọng, điên cuồng vận hành tâm pháp, hai mắt đỏ ngầu.
Anh hối hận, lẽ ra phải mang theo dược tề màu đỏ, thì lúc này đã có thể duy trì sức lực.
Lục Du không nói thêm, nhưng trong lòng vô cùng xúc động.
Trong mắt cô, cô và anh chỉ mới gặp lần thứ hai, chẳng hề có quan hệ gì. Vậy mà anh lại dốc toàn lực cứu cô!
Trong lòng cô thầm hứa, nếu còn sống, nhất định sẽ báo đáp ân tình này, dù phải làm trâu ngựa!
Tiêu Thần không biết suy nghĩ của cô, anh chỉ biết bản thân sắp kiệt quệ, nội lực rút cạn khiến đan điền đau đớn, như bị xé rách.
Anh biết, đây là bản nguyên nội lực, bình thường tuyệt đối không nên sử dụng, bởi sẽ tổn thương chính mình.
Nhưng anh vẫn quyết định liều, chỉ cần cứu được Lục Du!
Anh gắng gượng, nhưng vẫn thấy còn thiếu rất nhiều.
Ngay lúc ấy, bỗng có một luồng năng lượng ấm áp tràn vào cơ thể anh.
Anh giật mình, chuyện gì vậy?
Tiếp đó, anh nhận ra - là Tinh Thần Thạch!
Năng lượng từ tinh thạch, hòa nhập vào anh, rồi qua đan điền chuyển hóa thành bản nguyên nội lực, tiếp tục chảy vào cơ thể Lục Du.
"Tinh Thần Thạch.."
Anh mừng rỡ, nhưng lập tức cảm thấy lạ, tại sao nó lại tự phát tác?
Chưa kịp nghĩ kỹ, lại cảm nhận rõ ràng, Chiếc Nhẫn Xương trên người cũng phát ra phản ứng, truyền đến một dòng năng lượng ấm áp.
Giờ phút này, anh không có thời gian suy nghĩ, chỉ biết mượn thêm hai nguồn năng lượng này, điên cuồng chữa trị.
Nội lực vận hành mãnh liệt, ngay cả tu vi vốn đình trệ của anh, cũng bắt đầu khẽ dao động, âm thầm tăng trưởng.
Khoảng năm, sáu phút sau, Tiêu Thần buông Huyền Châm, đặt lòng bàn tay lên lưng Lục Du.
Theo đó, nội kình trào ra, những cây châm bạc liền trồi lên một thứ chất lỏng màu đen.
"Á!"
Lục Du hét lên, toàn thân như bị xé rách.
"Phù.."
Tiêu Thần thở dài, cuối cùng cũng thành công!
Dù có sự trợ giúp, nhưng anh vẫn kiệt sức.
Thân thể lảo đảo, anh ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, đến sức rút kim cũng không còn.
Nghỉ ngơi vài phút, anh mới gượng dậy, bắt đầu rút kim xuống.
Những cây châm dính chất đen, anh ném hết vào khay sắt, đổ cồn, châm lửa thiêu sạch.
Tiếng "xì xì" vang lên, chất đen nhanh chóng biến mất.
Sau đó, anh dùng bông cồn lau sạch vết châm, rồi kéo chăn mỏng đắp cho cô.
Làm xong, anh ngồi lại xuống ghế.
"Anh.. Có sao không?"
Lục Du quay đầu nhìn anh, lo lắng hỏi.
"Không sao.. Em thử cảm nhận xem, có gì khác không?"
Đợi cha mẹ của Lục Du bình tĩnh lại đôi chút, Tiêu Thần mới nhắc đến chuyện giữ bí mật.
Nghe vậy, Mẹ Lục Du Du tỏ ra khó hiểu – tại sao lại phải giữ bí mật chứ?
Trong mắt bà, nếu Tiêu Thần có thể chữa khỏi ung thư, điều đó chứng minh y thuật của anh cao minh đến mức nào!
Không phải nhiều bác sĩ đều muốn mọi người biết y thuật của mình lợi hại ra sao để có thêm nhiều bệnh nhân tìm đến hay sao?
"Ha ha, dì à, thật ra cháu không phải bác sĩ, bình thường cũng không nhận chữa bệnh cho ai."
Tiêu Thần nhìn Mẹ Lục Du, cười nói.
Dù sao thì bây giờ anh cũng đã chữa trị cho Lục Du xong, nên cũng không sợ nói ra rằng mình không phải bác sĩ nữa.
"Không phải bác sĩ? Không chữa bệnh cho người khác?"
Mẹ Lục Du sững người.
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, nghe lời Anh Thần là được."
Lục Du thấy mẹ còn muốn truy hỏi, liền lắc đầu.
"Anh Thần là ân nhân cứu mạng con, chúng ta cứ nghe theo lời anh ấy là được."
"À? Ừ, ừ.. Được."
Mẹ Lục Du nhìn con gái, gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
"Tiêu.. Tiêu tiên sinh, anh cứ yên tâm, nếu anh không muốn chúng tôi nói ra, thì nhất định chúng tôi sẽ không hé nửa lời."
Cha Lục nhìn Tiêu Thần, nghiêm túc nói.
"Được."
Tiêu Thần gật đầu.
"Về việc hồi phục của Lục Du.. Tạm thời chưa nên để lộ ra ngoài, cứ từ từ từng bước."
"Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Tiêu tiên sinh."
Cha Lục gật đầu.
"Tiêu huyn đệ, cậu thật sự không định nổi danh thiên hạ sao?"
Lý Thắng nhìn Tiêu Thần, cười hỏi.
"Anh Lý, nếu anh muốn nổi danh thiên hạ, vậy anh cứ nói là anh chữa khỏi đi.."
Tiêu Thần liếc Lý Thắng, nói.
"Thôi thôi, tôi nào có bản lĩnh y thuật cao siêu thế."
Lý Thắng vội xua tay.
"Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần sư phụ biết tin, chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi ngay."
"Ha ha, lão Dược sẽ cho rằng trò đã vượt thầy?"
"Thôi đi, ông ấy mà biết, chắc mắng chết tôi mất."
"Được rồi."
Nói chuyện thêm một lúc, Lý Thắng liền sắp xếp người đưa Lục Du đi làm đủ loại kiểm tra.
Dù Tiêu Thần nói là đã chữa khỏi, nhưng có thiết bị xét nghiệm kiểm chứng thì sẽ chính xác hơn.
Trong lúc đó, Hoa Y Huyên cũng tranh thủ lấy mẫu thuốc thử, tiếp tục đối chiếu với máu của Lục Du, kết quả cho thấy CVK enzyme không còn bất kỳ phản ứng nào.
"Hết rồi."
Dù Hoa Y Huyên vốn đã tin lời Tiêu Thần, nhưng khi tận mắt thấy CVK enzyme không còn phản ứng gì nữa, trong lòng vẫn chấn động không yên.
Trước sau gì cũng chỉ mất có hai, ba tiếng đồng hồ thôi!
Trong vòng hai, ba tiếng đã quét sạch toàn bộ tế bào ung thư – đây rốt cuộc là y thuật kiểu gì?
Không, có lẽ đã không thể gọi là "y thuật" nữa, mà là một loại sức mạnh thần bí, sức mạnh tạo ra kỳ tích!
Nghe Hoa Y Huyên nói vậy, mắt Lục Du lại đỏ hoe.
Dù kết quả xét nghiệm khác chưa ra, nhưng với phản ứng của CVK enzyme, cô đã tin tưởng.
Giờ thấy CVK enzyme không còn phản ứng, làm sao cô có thể không phấn khởi cho được?
Ngay sau đó, các báo cáo xét nghiệm khác cũng lần lượt có kết quả, tất cả đều bình thường.
Để tránh tin tức bị lộ ra ngoài, theo sắp xếp của Lý Thắng, việc lấy máu và các khâu khác đều do chính Hoa Y Huyên thực hiện, thậm chí còn ghi tên bệnh nhân giả.
Như vậy sẽ đảm bảo tuyệt đối bí mật.
Nhìn những con số trên các phiếu xét nghiệm, ba người nhà họ Lục lại òa khóc nức nở.
Khỏi rồi, thật sự khỏi rồi.
Đây không phải là ảo ảnh, mà là sự thật.
Trước đó, họ vẫn còn thấp thỏm, cảm thấy điều này không thật.
Bây giờ, dù vẫn khó tin, nhưng những con số rành rành trước mắt, dù có không tin thì cũng buộc phải tin!
"Anh Thần.. Cảm ơn anh.."
Lục Du nhìn Tiêu Thần, nghẹn ngào nói.
"Thôi nào, em đã cảm ơn anh không biết bao nhiêu lần rồi.."
Tiêu Thần lắc đầu.
"Giờ thì kết quả đã rõ ràng, em có thể yên tâm rồi chứ? Tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, dù sao cũng bệnh đã lâu, muốn hồi phục ngay thì không thể được.."
"Vâng, em biết."
Lục Du gật đầu.
"Tiêu huyn đệ, Lục Du có thể xuất viện chưa?"
Lý Thắng chợt hỏi.
"Ừ, cứ ở lại theo dõi thêm vài ngày, sau đó có thể xuất viện."
Tiêu Thần gật đầu.
"Được, việc này để tôi sắp xếp. Anh yên tâm, tuyệt đối không sơ suất gì."
Lý Thắng bảo đảm.
"Ha ha, cũng không đến mức nghiêm trọng, chỉ là không muốn thêm phiền phức thôi."
Tiêu Thần cười, rồi chào Lục Du cùng cha mẹ cô, định rời khỏi phòng bệnh.
"Anh Thần.. Anh có thể cho em một cách liên lạc không?"
Lục Du nhìn bóng lưng anh, ngập ngừng hỏi.
"Hửm?"
Tiêu Thần quay lại nhìn cô.
"Em.. Em.. Anh đã cứu mạng em, em không biết phải báo đáp thế nào. Chờ khi em khỏe lại, em muốn.. Báo đáp anh."
Lục Du đỏ mặt, lúng túng nói.
"Báo đáp anh? Ha ha, không cần đâu."
Tiêu Thần khẽ lắc đầu cười.
"Anh cứu em cũng là vì bị sự lạc quan của em làm cảm động, đó cũng là duyên phận của chúng ta thôi.. Em đừng nghĩ đến chuyện báo đáp gì cả, thật sự không cần thiết."
"Anh Thần.."
Lục Du vẫn kiên trì muốn có cách liên lạc. Cuối cùng, anh đành đọc số điện thoại của mình.
"Lục Du, sau này nếu có việc gì thì cứ gọi cho anh.. Em đã gọi anh một tiếng 'Anh Thần', thì chúng ta là bạn bè, đừng khách sáo."
Tiêu Thần mỉm cười nói.
"Vâng."
Có được số điện thoại của anh, Lục Du thấy mãn nguyện.
"Vậy anh đi trước đây."
Tiêu Thần cười, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hoa Y Huyên lúc ra về cũng quay lại nhìn Lục Du thật sâu, sau đó mới đi theo.
"Hai người cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì thì đến văn phòng viện trưởng tìm tôi."
Lý Thắng dặn dò cha Mẹ Lục Du Du.
"Vâng, cảm ơn viện trưởng Lý."
Mẹ Lục Du gật đầu.
Sau khi Lý Thắng ra ngoài, cha Lục do dự một lát rồi nhanh chóng đi theo.
"Viện trưởng Lý."
"Hửm? Có chuyện gì?"
Lý Thắng quay lại, thấy cha Lục chạy theo thì lấy làm lạ.
"Viện trưởng Lý, lần chữa trị này.. Hết bao nhiêu tiền?"
Cha Lục hỏi.
"Bao nhiêu tiền?"
Lý Thắng ngẩn người, rồi liếc nhìn Tiêu Thần đi cùng Hoa Y Huyên phía trước, không biết nên trả lời thế nào.
"Ừ, chuyên gia Tiêu không nói sao? Dù có phải bán hết nhà cửa, tôi cũng phải trả."
Cha Lục kiên quyết nói.
Nghe vậy, Lý Thắng liền lộ vẻ khó xử.
"Lão Lục, anh đừng thật sự cho rằng Tiêu Thần cứu con gái anh là vì tiền nhé? Tôi nói thật, mạng sống con gái anh, bao nhiêu tiền cũng không mua lại được đâu.."
"Tôi.. Tôi biết không phải, nhưng.. Tôi chỉ muốn tỏ chút lòng biết ơn."
Cha Lục cắn môi, cuối cùng gật đầu.
"Anh có tin không, chỉ cần Tiêu Thần lên tiếng, thì dù có mấy chục tỷ, cũng sẽ có vô số đại gia tìm đến nhờ chữa bệnh. Vậy anh nói xem, anh trả bao nhiêu thì hợp lý?"
Lý Thắng hỏi.
"Tôi.."
Mặt cha Lục tái đi. Đừng nói mấy chục tỷ, ngay cả vài chục ngàn ông cũng chẳng có.
"Lão Lục, việc Tiêu Thần cứu con gái anh là vì con bé gặp được quý nhân, chẳng liên quan gì đến tiền cả.. Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh quay về chăm sóc vợ con đi, tôi phải sang tìm Tiêu huyn đệ bàn chuyện."
Lý Thắng vỗ vai ông, nói.
"Vâng."
Cha Lục gật đầu.
Lý Thắng xoay người rời đi, trong lòng cũng khó bình tĩnh.
Tiêu Thần rốt cuộc sở hữu y thuật thế nào, mà chỉ trong thời gian ngắn đã loại bỏ hết tế bào ung thư?
Đây còn là y thuật sao?
Dù gọi là thần thuật, cũng không quá lời!
Ông tin rằng nếu kể chuyện này cho sư phụ, chắc chắn sư phụ cũng sẽ vô cùng chấn động!
Lần trước chữa cho mẹ của Lý Hàn Hậu, Tiêu Thần chỉ kéo dài mạng sống bà, chứ không hề chữa khỏi!
Hai việc này, khác nhau một trời một vực!
"Anh không sao chứ? Trông sắc mặt anh rất kém."
Trong văn phòng, Hoa Y Huyên lo lắng nhìn Tiêu Thần.
"Không sao, chỉ là dùng đến bản nguyên đan điền thôi.. Ờ, mà nói với em, em cũng không hiểu đâu."
Tiêu Thần nói được nửa chừng rồi lắc đầu.
"Anh không nói, sao em hiểu được? Bản nguyên đan điền? Em nhớ anh từng nói mình là người tu luyện cổ võ, đúng không? Vậy hôm nay anh chữa trị cho Lục Du cũng dùng đến sức mạnh đó?"
Hoa Y Huyên tò mò hỏi.
"Ừ, nội lực trong đan điền.."
Tiêu Thần gật đầu.
"Anh dùng nội lực để xua đuổi tế bào ung thư trong cơ thể cô ấy.."
"Xua đuổi?"
Hoa Y Huyên kinh hãi – đây rõ ràng là tế bào mà!
"Thực ra gọi là xua đuổi cũng không hoàn toàn đúng, nhưng đại khái là thế, đẩy tế bào ung thư ra ngoài cơ thể.."
Tiêu Thần giải thích đơn giản.
"..."
Hoa Y Huyên vẫn thấy khó tin – cho dù là thiết bị tiên tiến nhất cũng không thể đưa tế bào ung thư ra khỏi cơ thể cơ mà?
"Ngoài việc đẩy ra ngoài, còn tiêu diệt phần lớn nữa.."
Tiêu Thần bổ sung.
"Ừ.."
Hoa Y Huyên gật đầu. Ban đầu cô còn nghĩ có thể mở rộng ứng dụng cho nhiều người. Nhưng đến giờ thì thấy căn bản chẳng thể thực hiện.
Hai người đang trò chuyện thì Lý Thắng từ ngoài bước vào.
"Y Huyên, bên em đã xong hết rồi chứ?"
Ông nhìn cô hỏi.
"Đúng vậy, em đang tổng hợp dữ liệu và chuẩn bị cho lần thử nghiệm lâm sàng thứ hai.. Nhưng chỉ với kết quả hôm nay thôi cũng đã đủ để chứng minh enzyme CVK có hiệu quả. Sau đó, em sẽ viết một bài nghiên cứu và công bố trên tạp chí y học trong nước."
Hoa Y Huyên đã có kế hoạch rõ ràng.
"Tốt, cần gì thì cứ nói với chú."
Lý Thắng rất ủng hộ chuyện này, không chỉ vì ông cũng tham gia, mà còn bởi Hoa Y Huyên là cháu gái được thầy ông yêu thương nhất!
"Vâng, cảm ơn chú Lý."
Cô gật đầu.
"Đến lúc đó, trong bài luận chắc chắn không thể thiếu tên chú."
"Ha ha, tốt quá."
Lý Thắng cười rạng rỡ.
"Tiêu Thần, hôm nay sau khi xem xét, anh còn ý kiến gì khác không?"
Hoa Y Huyên hỏi.
"Không, CVK enzyme dùng để kiểm tra sự tồn tại của tế bào ung thư đã đủ rồi."
Tiêu Thần lắc đầu.
"Em làm còn tốt hơn anh tưởng nhiều."
Nghe anh khen, Hoa Y Huyên mỉm cười, không rõ vì CVK enzyme thành công, hay vì được anh khen.
Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Thần định rời đi.
Trước khi đi, anh viết đơn thuốc đưa cho Lý Thắng – là để Lục Du uống, mà trong bệnh viện cũng có đủ thuốc bắc nên không cần ra ngoài.
Chờ anh đi rồi, Lý Thắng không kìm được, lập tức gọi điện cho sư phụ.
Dù sao vừa nãy ông cũng đã hỏi Tiêu Thần, mà anh không hề dặn phải giấu sư phụ.