Bách Hợp Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Huỳnh Gia Tam Thiếu, 19 Tháng bảy 2025 lúc 4:46 AM.

  1. Huỳnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    0
    Tên truyện:

    Tác giả:

    Thể loại:

    Số chương:

    (Ảnh bìa)

    Văn án:

    Nguyễn Linh Chi, một nữ thám tử tài năng nhưng lập dị sống ở Hà Nội năm 2025, vô tình bị cuốn vào một vụ án bí ẩn liên quan đến một chiếc gương cổ được phát hiện trong một ngôi biệt thự bỏ hoang. Trong quá trình điều tra, cô bị kéo vào một vòng xoáy thời gian, xuyên không về Đại Việt thời nhà Trần (thế kỷ 13). Tại đây, cô gặp Trần Minh Ngọc, một nữ tướng quân lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn, người đang truy tìm một âm mưu phản loạn đe dọa triều đình.

    Hai người phụ nữ, một từ hiện đại, một từ cổ đại, bị cuốn vào một mối quan hệ phức tạp vừa là đồng minh, vừa là đối thủ, đồng thời khám phá những bí mật đen tối liên quan đến một lời nguyền cổ xưa. Linh Chi phải tìm cách phá giải lời nguyền để trở về thời hiện đại, trong khi Minh Ngọc phải đối mặt với lòng trung thành và tình cảm cá nhân. Tình yêu giữa họ dần nảy nở, nhưng liệu họ có thể vượt qua rào cản thời gian và số phận?

    Thể loại: Xuyên không, bách hợp, trinh thám.

    Phong cách: Kịch tính, lãng mạn, pha chút huyền bí.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng bảy 2025 lúc 10:29 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Huỳnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Chiếc Gương Trong Đêm​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Nội, năm 2025. Mưa phùn giăng kín trời, phủ lên những con phố cũ một lớp sương mù mờ ảo. Nguyễn Linh Chi ngồi trong văn phòng nhỏ của mình, một căn phòng lộn xộn với giấy tờ, ảnh chụp hiện trường, và những tách cà phê nguội lạnh chất đầy trên bàn. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ kỹ chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo nhưng đầy mệt mỏi.

    Linh Chi, 28 tuổi, là một thám tử tư nổi tiếng với khả năng phá giải những vụ án mà ngay cả cảnh sát cũng bó tay. Nhưng cô cũng mang tiếng là một kẻ lập dị, luôn làm việc một mình và có những thói quen kỳ lạ, như nói chuyện với chính mình hay đột nhiên biến mất hàng tuần mà không ai biết đi đâu.

    Hôm nay, cô nhận được một cuộc gọi từ ông Hoàng, một nhà sưu tầm cổ vật giàu có. Giọng ông qua điện thoại run rẩy, như thể đang cố kìm nén nỗi sợ hãi. "Cô Nguyễn, tôi cần cô đến ngay. Có thứ gì đó.. không ổn với chiếc gương tôi vừa mua."

    Linh Chi nhíu mày, đặt tách cà phê xuống. "Gương? Ông nói rõ hơn đi."

    "Tôi không thể giải thích qua điện thoại. Nó.. nó không bình thường. Cô phải đến xem tận mắt."

    Cô thở dài, nhìn đồng hồ. Đã gần nửa đêm, nhưng trực giác mách bảo rằng đây không phải một vụ án tầm thường. "Được rồi, địa chỉ?"

    Biệt thự của ông Hoàng nằm ở ngoại ô Hà Nội, một tòa nhà cổ kính được xây từ thời Pháp thuộc, với những bức tường phủ rêu và cửa sổ kính màu vỡ vụn. Khi Linh Chi bước vào, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, hòa lẫn với hương gỗ cũ và một thứ gì đó khó định nghĩa, như mùi của thời gian bị mắc kẹt.

    Ông Hoàng, một người đàn ông ngoài 60, tóc bạc trắng, đang chờ cô trong phòng khách. Trên bàn là một chiếc gương lớn, khung gỗ chạm khắc hình rồng và hoa văn kỳ lạ. Mặt gương không phản chiếu rõ ràng như những chiếc gương thông thường; nó mờ đục, như thể chứa đựng một lớp sương mù bên trong.

    "Cô Nguyễn, cảm ơn cô đã đến," ông Hoàng nói, giọng vẫn run. "Chiếc gương này.. tôi mua nó từ một cuộc đấu giá ở Huế. Người bán nói nó có từ thời nhà Trần, nhưng từ khi mang về, tôi bắt đầu thấy những điều kỳ lạ."

    "Kỳ lạ thế nào?" Linh Chi bước lại gần, quan sát chiếc gương. Các hoa văn trên khung gương tinh xảo đến mức khiến cô rùng mình. Có gì đó không đúng, nhưng cô chưa thể chỉ ra.

    "Đêm qua, tôi nghe thấy tiếng thì thầm. Từ trong gương. Và.. tôi thề là tôi thấy một bóng người bên trong, nhưng khi nhìn kỹ thì không có gì." Ông Hoàng ngừng lại, lau mồ hôi trên trán. "Cô nghĩ tôi điên rồi, đúng không?"

    Linh Chi không trả lời ngay. Cô cúi xuống, kiểm tra kỹ lưỡng khung gương. Một ký tự cổ được khắc ở góc, trông giống chữ Nôm. Cô lấy điện thoại chụp lại, định sẽ tra cứu sau. "Ông có giấy tờ gì về nguồn gốc chiếc gương không?"

    Ông Hoàng gật đầu, đưa cho cô một tập tài liệu. Trong đó là những ghi chép về một lời nguyền cổ, liên quan đến một nữ tướng quân thời nhà Trần, người bị buộc tội phản bội và bị giam cầm trong một nghi thức huyền bí. Linh Chi nhíu mày. "Lời nguyền? Ông tin mấy chuyện này à?"

    "Tôi không biết nữa, cô Nguyễn. Nhưng tôi muốn cô điều tra. Tôi trả gấp đôi thù lao nếu cô tìm ra sự thật."

    Linh Chi gật đầu. Cô không tin vào ma quỷ, nhưng trực giác của một thám tử cho cô biết chiếc gương này không đơn giản. "Tôi sẽ ở lại đây tối nay. Ông cứ đi nghỉ đi."

    Đêm khuya, biệt thự chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ. Linh Chi ngồi trước chiếc gương, đặt một chiếc đèn pin và máy ghi âm bên cạnh. Cô không định ngủ. Thay vào đó, cô bắt đầu ghi chép, cố gắng giải mã ký tự trên khung gương.

    Đột nhiên, một luồng gió lạnh buốt thổi qua căn phòng, dù tất cả cửa sổ đều đóng kín. Máy ghi âm tự động bật lên, phát ra những âm thanh lạo xạo, như tiếng ai đó thì thầm bằng một ngôn ngữ cổ xưa. Linh Chi đứng bật dậy, tim đập nhanh. "Ai đó?" cô gọi, nhưng không có tiếng trả lời.

    Mặt gương bắt đầu rung động nhẹ, lớp sương mờ bên trong chuyển động như sóng nước. Linh Chi đưa tay chạm vào gương, và ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa bùng lên, kéo cô vào trong. Cô hét lên, nhưng âm thanh bị nuốt chửng bởi bóng tối.

    Khi Linh Chi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một cánh đồng cỏ, xung quanh là rừng cây rậm rạp. Bầu trời phía trên trong vắt, không một gợn mây, nhưng không khí mang một mùi lạ – mùi của khói và thuốc súng cổ xưa. Cô đứng dậy, nhận ra mình vẫn mặc bộ đồ thám tử: Áo khoác da, quần jeans, và đôi giày thể thao. Nhưng chiếc điện thoại trong túi đã biến mất, thay vào đó là một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết: "Tìm nữ tướng, phá lời nguyền."

    "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Linh Chi lẩm bẩm, nhìn quanh. Xa xa, cô nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng kim loại va chạm. Một nhóm kỵ binh xuất hiện, mặc giáp trụ cổ xưa, cờ hiệu bay phấp phới. Ở trung tâm là một người phụ nữ, dáng vẻ uy nghiêm, cưỡi ngựa trắng. Mái tóc đen dài được buộc cao, đôi mắt sắc lạnh như dao. Cô ta nhìn Linh Chi, ánh mắt vừa tò mò vừa nghi ngờ.

    "Ngươi là ai? Sao lại mặc y phục kỳ lạ như vậy?" Người phụ nữ nói, giọng trầm và đầy quyền uy.

    Linh Chi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. "Tôi.. tôi là Nguyễn Linh Chi. Còn cô là ai?"

    Người phụ nữ nhíu mày, rút thanh kiếm bên hông, chĩa về phía Linh Chi. "Ta là Trần Minh Ngọc, tướng quân trấn giữ biên ải phía Bắc. Ngươi là gián điệp của quân Nguyên?"

    "Quân Nguyên? Không, không, tôi không phải gián điệp!" Linh Chi giơ tay lên, cố giải thích. "Tôi.. tôi bị lạc. Tôi đến từ.. một nơi rất xa."

    Minh Ngọc quan sát cô, ánh mắt không rời. "Ngươi không giống người Đại Việt, cũng không giống người Nguyên. Nhưng ta không tin lời ngươi. Bắt cô ta lại!"

    Trước khi Linh Chi kịp phản ứng, hai binh sĩ đã lao tới, trói tay cô lại. Cô cố vùng vẫy, nhưng sức mạnh của họ quá lớn. "Này, bình tĩnh! Tôi không làm gì sai cả!"

    Minh Ngọc lạnh lùng ra lệnh. "Đưa cô ta về trại. Ta sẽ tự mình thẩm vấn."

    Trong lều trại, Linh Chi bị trói vào một chiếc cột gỗ. Minh Ngọc ngồi đối diện, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can cô. "Nói đi, ngươi từ đâu đến? Ai phái ngươi?"

    Linh Chi thở dài, biết rằng nói sự thật về việc xuyên không sẽ chỉ khiến cô bị coi là điên. "Tôi là một.. nhà du hành. Tôi đến đây để tìm một thứ, liên quan đến một chiếc gương cổ."

    Minh Ngọc nhíu mày. "Gương cổ? Ngươi biết về Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng?"

    Linh Chi giật mình. "Lời nguyền? Cô biết gì về nó?"

    Minh Ngọc không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước ra ngoài lều, để lại Linh Chi trong sự hoang mang. Nhưng trước khi đi, cô quay lại, nói nhỏ: "Nếu ngươi nói thật, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi dối trá, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi."

    Linh Chi nhìn theo bóng lưng Minh Ngọc, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. Cô biết mình đã bị cuốn vào một bí ẩn lớn hơn nhiều so với những vụ án cô từng giải. Và người phụ nữ bí ẩn kia, Trần Minh Ngọc, dường như là chìa khóa để cô tìm đường trở về.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng bảy 2025 lúc 10:30 PM
  4. Huỳnh Gia Tam Thiếu

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Máu Dưới Ánh Trăng​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh Chi ngồi trong lều trại, tay vẫn bị trói chặt vào cột gỗ. Ánh sáng từ ngọn đuốc treo trên vách lều nhấp nháy, chiếu lên những bóng đen nhảy múa như ma quỷ. Tiếng gió rít bên ngoài hòa lẫn với âm thanh của binh lính tuần tra, tiếng giáp trụ kêu leng keng và tiếng ngựa hí khe khẽ. Cô cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng dây thừng siết chặt khiến cổ tay cô đau rát. Trong đầu cô, hàng loạt câu hỏi quay cuồng: Đây là đâu? Thời nhà Trần? Lời nguyền là gì? Và Trần Minh Ngọc, nữ tướng quân lạnh lùng kia, rốt cuộc là người thế nào?

    Cô nhìn quanh lều, cố tìm một thứ gì đó để cắt dây. Gần đó, trên một chiếc bàn gỗ thô sơ, là một con dao găm nhỏ, lưỡi dao lấp lánh ánh bạc. Linh Chi vươn người, nhưng dây thừng quá chặt, không cho phép cô di chuyển quá vài phân. "Khỉ thật," cô lẩm bẩm, cảm giác bất lực trỗi dậy.

    Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ bên ngoài lều, sắc nhọn và đầy đau đớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tiếp theo là tiếng kim loại va chạm và tiếng la hét hỗn loạn. Linh Chi nhíu mày, tim đập nhanh. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

    Cánh lều bị xé toạc, và một bóng người lao vào. Đó là một tên lính mặc giáp đen, mặt che khăn, tay cầm một thanh kiếm dài loang loáng máu. Hắn nhìn Linh Chi, ánh mắt lạnh lẽo như dã thú. "Ngươi là kẻ từ bên ngoài?" Hắn gầm lên, giọng khàn khàn. "Chết đi!"

    Trước khi Linh Chi kịp phản ứng, hắn vung kiếm chém xuống. Cô lăn người sang bên, dây thừng cọ vào cột gỗ khiến cổ tay rách toạc, máu chảy ròng ròng xuống cánh tay. Thanh kiếm sượt qua, cắm phập vào cột gỗ, cách đầu cô chỉ vài phân. Linh Chi nghiến răng, cố kìm nén cơn đau. "Này, bình tĩnh! Tôi không biết gì về chuyện của các người cả!"

    Tên lính không trả lời. Hắn giật thanh kiếm ra, chuẩn bị chém lần nữa.

    Nhưng ngay lúc đó, một bóng người lao vào lều như cơn gió. Trần Minh Ngọc, thanh kiếm trong tay lóe sáng, chém một đường dứt khoát. Tên lính hét lên, máu phun thành vòi từ vết chém ngang ngực. Hắn ngã xuống, cơ thể co giật vài cái trước khi nằm im. Máu từ thi thể loang ra, thấm đẫm nền đất.

    Minh Ngọc quay sang Linh Chi, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng chút lo lắng. "Ngươi ổn chứ?" Cô quỳ xuống, kiểm tra dây trói trên tay Linh Chi. Máu từ vết thương của cô nhỏ xuống áo giáp của Minh Ngọc, tạo thành những vệt đỏ sẫm.

    "Ổn? Cô thấy thế này là ổn à?" Linh Chi nhếch môi, cố giữ giọng bình tĩnh dù cổ tay đau như cắt. "Hắn là ai? Sao lại tấn công tôi?"

    Minh Ngọc không trả lời ngay. Cô rút dao găm từ thắt lưng, cắt đứt dây thừng. "Ngươi không phải mục tiêu chính. Nhưng nếu ngươi liên quan đến lời nguyền, bọn chúng sẽ không tha cho ngươi." Cô đứng dậy, kéo Linh Chi đứng lên. "Đi theo ta. Trại bị tấn công."

    Bên ngoài lều là một cảnh tượng hỗn loạn. Binh lính của Minh Ngọc đang giao chiến với một nhóm người mặc đồ đen, tất cả đều che mặt. Tiếng kiếm va chạm, tiếng hét và mùi máu tanh nồng xộc vào mũi. Một tên lính địch lao tới, nhưng Minh Ngọc nhanh như chớp, tung một cú đá vào ngực hắn, khiến hắn ngã nhào. Cô vung kiếm, chém đứt cánh tay cầm vũ khí của hắn. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả một góc đất. Linh Chi đứng sững, không quen với cảnh bạo lực đẫm máu như vậy. Dù là thám tử, cô thường đối mặt với những vụ án đã kết thúc, chứ không phải chiến trường sống động thế này.

    "Đừng đứng đó!" Minh Ngọc quát, kéo Linh Chi chạy về phía một lều lớn hơn, nơi các tướng lĩnh đang tập trung. "Nếu muốn sống, đừng rời khỏi ta."

    Linh Chi gật đầu, cố gắng theo kịp. Nhưng trong đầu cô, những câu hỏi vẫn không ngừng xoay vần. Những kẻ này là ai? Tại sao chúng tấn công? Và tại sao Minh Ngọc lại bảo vệ cô, dù rõ ràng cô ta không tin tưởng cô?

    Trong lều chỉ huy, Minh Ngọc nhanh chóng triệu tập các tướng lĩnh còn lại.

    Một người đàn ông trung niên, mặt đầy sẹo, bước tới. "Tướng quân, bọn chúng là sát thủ của Hắc Long Hội. Chúng tấn công bất ngờ, nhắm vào kho lương thực và.. cô gái kia." Ông ta liếc nhìn Linh Chi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

    "Hắc Long Hội?" Minh Ngọc nhíu mày, tay siết chặt chuôi kiếm. "Chúng muốn gì ở cô ta?"

    Linh Chi chen vào, giọng gấp gáp. "Tôi không biết gì về Hắc Long Hội hay lời nguyền gì đó! Tôi chỉ vô tình bị kéo đến đây. Cô phải tin tôi!"

    Minh Ngọc quay lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút dao động. "Nếu ngươi không liên quan, tại sao Hắc Long Hội lại nhắm vào ngươi? Họ không bao giờ hành động mà không có mục đích."

    Trước khi Linh Chi kịp đáp, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía kho lương thực. Ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Minh Ngọc lao ra ngoài, ra lệnh cho binh lính dập lửa và tiếp tục chiến đấu. Linh Chi chạy theo, dù chân cô run rẩy. Cô không phải người quen chiến trường, nhưng trực giác thám tử mách bảo rằng nếu cô muốn tìm đường về, cô phải bám theo Minh Ngọc.

    Cả hai lao vào khu rừng gần trại, nơi một nhóm sát thủ đang rút lui. Minh Ngọc dẫn đầu, kiếm pháp nhanh như chớp, mỗi đường kiếm đều chuẩn xác đến chết người. Một tên sát thủ cố phục kích từ sau một gốc cây, nhưng Minh Ngọc đã nhận ra. Cô xoay người, chém một nhát ngang cổ. Đầu hắn lăn lông lốc trên đất, máu phun thành dòng, thấm vào lớp lá khô. Linh Chi quay mặt đi, cố kìm cơn buồn nôn.

    "Ngươi không chịu nổi cảnh này sao?" Minh Ngọc hỏi, giọng pha chút châm biếm. "Nếu ngươi muốn sống, hãy quen với nó."

    "Không phải tôi không chịu nổi," Linh Chi đáp, giọng run nhưng cố giữ vẻ cứng cỏi. "Chỉ là.. tôi không quen thấy người chết như thế."

    Minh Ngọc dừng lại, nhìn cô một lúc. "Ngươi thực sự không phải người của thời này, đúng không?"

    Linh Chi gật đầu. "Tôi đến từ năm 2025. Một chiếc gương cổ đã đưa tôi đến đây. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cần tìm cách trở về."

    Minh Ngọc im lặng, ánh mắt thoáng chút phức tạp. "Chiếc gương.. Ta từng nghe về nó. Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện. Đi!"

    Họ tiếp tục đuổi theo nhóm sát thủ, đến một bãi đất trống gần sông. Dưới ánh trăng, Linh Chi nhận ra một bóng người đứng giữa bãi đất, mặc áo choàng đen, tay cầm một chiếc gương nhỏ, tương tự chiếc gương cô thấy ở biệt thự ông Hoàng. Hắn quay lại, mặt che một chiếc mặt nạ bạc, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực.

    "Trần Minh Ngọc," hắn nói, giọng trầm như từ địa ngục. "Ngươi không thể ngăn cản lời nguyền. Và cô ta," hắn chỉ vào Linh Chi, "là chìa khóa."

    Minh Ngọc giơ kiếm lên, chắn trước Linh Chi. "Ngươi là ai? Hắc Long Hội muốn gì?"

    Hắn cười khàn khàn, giơ chiếc gương lên. Một luồng sáng đỏ bắn ra, chiếu thẳng vào Minh Ngọc. Cô hét lên, ngã xuống, tay ôm ngực. Linh Chi lao tới, đỡ lấy cô. "Cô ổn không? Này, tỉnh lại đi!"

    Minh Ngọc nghiến răng, cố đứng dậy. "Đừng lo cho ta. Chạy đi!"

    Nhưng Linh Chi không chạy. Cô nhặt một thanh kiếm từ xác một tên sát thủ gần đó, dù tay cô run rẩy. "Tôi không bỏ cô lại đâu."

    Tên áo đen cười lớn, bước tới gần. "Dũng cảm đấy, cô gái từ tương lai. Nhưng ngươi không thuộc về nơi này." Hắn vung tay, và một luồng khói đen bao phủ lấy Linh Chi. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị kéo vào một vực thẳm, ý thức dần mờ đi.

    Khi tỉnh lại, Linh Chi thấy mình nằm bên bờ sông, Minh Ngọc đang ngồi cạnh, băng bó một vết thương trên vai. Máu thấm qua lớp vải, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Ngươi tỉnh rồi," Minh Ngọc nói, giọng khẽ. "Ta đã kéo ngươi ra khỏi khói độc. Tên kia chạy mất rồi."

    Linh Chi ngồi dậy, đầu vẫn choáng váng. "Hắn nói tôi là chìa khóa. Chìa khóa của cái gì?"

    Minh Ngọc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. "Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng. Nó liên quan đến chiếc gương ngươi nhắc đến. Ta không biết nhiều, nhưng.. ta từng thấy nó, trong một ngôi đền cổ. Và ta biết, bất cứ ai chạm vào nó đều bị nguyền rủa."

    Linh Chi nắm chặt tay. "Vậy chúng ta phải tìm chiếc gương đó. Nếu nó đưa tôi đến đây, nó cũng có thể đưa tôi về."

    Minh Ngọc gật đầu, nhưng ánh mắt cô thoáng chút buồn. "Có lẽ. Nhưng trước tiên, chúng ta phải sống sót đã." Cô đứng dậy, đưa tay kéo Linh Chi đứng lên. Trong khoảnh khắc ấy, tay họ chạm nhau, và Linh Chi cảm nhận được một luồng cảm giác kỳ lạ, như thể số phận đã buộc chặt hai người lại với nhau.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng bảy 2025 lúc 10:31 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...