Hiện Đại [Dịch] Tuyệt Thế Binh Vương - Tiêu Thần Tô Tình - Vũ Công Cô Đơn

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by mrgu21, Jun 5, 2025.

  1. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 660: Yêu chết anh mất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe lời của Tô Tiểu Manh, Tôn Ngộ Công rõ ràng sững sờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

    "Nghĩa trang núi Hải Phù ạ."

    "Ồ ồ, đúng đúng, hai người quen nhau ở nghĩa trang.. là Thần ca đến viếng chiến hữu, phải không?"

    Tô Tiểu Manh gật đầu.

    "Đúng."

    Tôn Ngộ Công nói, rồi lại ngửa cổ uống một chai rượu trắng.

    "Người chiến hữu đó tên là gì nhỉ? Ngũ Chí Vĩ, phải không?"

    Tô Tiểu Manh lại hỏi.

    "Hình như không phải.. cô đi hỏi Thần ca đi."

    Mặc dù lúc đầu Tiêu Thần đã nói với Tôn Ngộ Công, nhưng đã lâu như vậy rồi, cộng thêm đã uống rượu, cậu ta nhất thời cũng quên mất.

    "Không phải?"

    Tô Tiểu Manh khẽ nhíu mày, nhưng không hỏi nhiều nữa, gật đầu rồi rời đi.

    Tôn Ngộ Công nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Manh, cũng nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

    Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra.

    Cậu ta lắc đầu, thôi bỏ đi, nghĩ nhiều làm gì, vẫn là nên uống rượu thôi!

    "Giữa hoa một bầu rượu, Một mình chuốc chén, không người thân. Nâng chén mời trăng sáng, Đối bóng thành ba người.."

    "Mười bước giết một người, Ngàn dặm không lưu dấu. Xong việc phủi áo đi, Giấu sâu công và danh.."

    Tôn Ngộ Công ngâm xong hai bài thơ, lại một chai rượu nữa cạn sạch.

    "Sảng khoái, sảng khoái quá!"

    Tôn Ngộ Công cười lớn vài tiếng, mơ hồ có cảm giác sắp đột phá.

    Khoảng gần mười giờ, bữa tiệc mới xem như kết thúc.

    Đám người Đại Mập đều đi trước, còn Tiêu Thần, Tô Tình, Tô Tiểu Manh và Bạch Dạ cũng đi thang máy xuống lầu.

    "Tiểu Manh, em sao vậy? Có tâm sự à?"

    Tô Tình nhìn Tô Tiểu Manh, hỏi.

    "A? Không có ạ, haha, có tâm sự gì đâu, lúc nãy đang nghĩ chuyện thôi."

    Tô Tiểu Manh lắc đầu, nở một nụ cười.

    Xuống đến dưới lầu, ra khỏi khách sạn Bạch Đế, liền thấy ở cổng có một chiếc xe thể thao màu đỏ rực đang đỗ.

    "Oa, Ferrari!"

    Tô Tiểu Manh đi phía trước, mắt lập tức trợn tròn, lộ vẻ yêu thích.

    Nhưng nghĩ đến việc chị gái không cho cô lái xe, lại không nhịn được lóe lên vẻ thất vọng, bây giờ chỉ có thể nhìn thôi!

    "Tiểu Manh, thích không?"

    Tiêu Thần cười hỏi.

    "Vâng vâng, thích ạ.. đây là một trong những chiếc xe thể thao em thích nhất đấy."

    Tô Tiểu Manh gật đầu.

    "Đây, lên thử đi."

    Tiêu Thần rút chìa khóa xe ra, đưa cho Tô Tiểu Manh.

    Tô Tiểu Manh nhìn chiếc chìa khóa xe mà Tiêu Thần đưa qua, không khỏi sững sờ, đây là.. cô trợn tròn mắt, mặt mày không thể tin nổi, lẽ nào đây là tặng cho mình sao?

    "Sao, lúc nãy không phải còn nói thích sao? Sao không lên thử đi?"

    Tiêu Thần nhìn Tô Tiểu Manh, cười nói.

    "Thần ca, đây, đây là.. tặng cho em ạ?"

    Tô Tiểu Manh vui mừng hỏi.

    "Ừm, là phần thưởng tặng cho em, cũng là quà sinh nhật của em."

    Tiêu Thần gật đầu, đây là chiếc xe mà trước đó anh đã nhờ Bạch Dạ thông qua các kênh để vận chuyển vào, cả Long Hải cũng không quá ba chiếc!

    "Chị gái em.."

    Tô Tiểu Manh nhìn về phía Tô Tình bên cạnh.

    "Chị gái em đã được anh làm công tác tư tưởng rồi, thôi được rồi, đừng nói nữa, mau lên thử đi."

    Tiêu Thần thúc giục một câu.

    "Ồ ồ, vâng ạ, cảm ơn Thần ca, cảm ơn chị."

    Tô Tiểu Manh vui mừng khôn xiết, cầm lấy chìa khóa, nhảy chân sáo lên xe, rồi khởi động - chiếc xe lập tức phát ra tiếng "vù vù" đầy phấn khích.

    "Tiêu Thần, có được không?"

    Tô Tình có chút lo lắng.

    "Không sao đâu, con bé cũng không phải là trẻ con nữa, lái xe cũng có chừng mực rồi.. trước đây anh cũng đã dạy con bé kỹ năng lái xe, không thể nói là hơn dân chuyên nghiệp, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn đa số mọi người."

    Tiêu Thần cười nói.

    "Vâng."

    "Sau này đừng xem con bé này như trẻ con nữa, anh cảm thấy con bé đã lớn hơn không ít." Tiêu Thần nhìn Tô Tình: "Có một số chuyện nên nói cho con bé biết thì cũng nói cho nó biết, đừng một mình gánh vác, vai của em có thể gánh được bao nhiêu?"

    Tô Tình liếc nhìn Tiêu Thần, không nói gì.

    Gầm gừ gừ.

    Chiếc Ferrari phát ra tiếng gầm rú, lao ra khỏi khách sạn Bạch Đế.

    Tô Tiểu Manh ngồi trên xe, hưng phấn không chịu nổi, cuối cùng cũng có chiếc xe thể thao của riêng mình, hơn nữa còn là một trong những chiếc xe yêu thích nhất!

    "Thần ca đối với mình thật quá tốt, yêu chết anh ấy mất!"

    Tô Tiểu Manh chuyển số đạp ga, tốc độ của chiếc Ferrari càng nhanh hơn, như một ngọn lửa, biến mất dưới bầu trời đêm.

    Cô đi vòng quanh khách sạn Bạch Đế một vòng, sau đó lái trở về, từ trên xe nhảy xuống, lao về phía Tiêu Thần.

    "Thần ca, anh tốt quá!"

    Tô Tiểu Manh ôm lấy Tiêu Thần, vui vẻ kêu lên.

    "Khụ khụ, cái đó.. Tiểu Manh, đừng quậy, đông người như vậy."

    Tiêu Thần rùng mình một cái, mẹ nó, con bé này không phải là vui quá lại hôn anh một cái nữa chứ? Nếu để Tô Tình nhìn thấy, vậy thì thật sự lớn chuyện rồi!

    Nghe lời Tiêu Thần, Tô Tiểu Manh cố nén xúc động muốn hôn anh một cái, buông anh ra, sau đó lại ôm lấy người chị gái có sắc mặt rõ ràng khó coi bên cạnh, hôn mạnh lên má cô một cái.

    "Chị, cảm ơn chị."

    "Cảm ơn chị làm gì, chiếc xe này là do Tiêu Thần mua."

    Sắc mặt Tô Tình hơi dịu lại, nói với Tô Tiểu Manh.

    "Ồ ồ."

    Tô Tiểu Manh lại nháy mắt với Tiêu Thần, ý là.. đừng ghen nhé, đợi em tìm lúc nào không có ai sẽ lại hôn anh.

    "..."

    Tiêu Thần thật sự đã hiểu ra ý của Tô Tiểu Manh, khóe miệng giật giật, không dám nhìn cô bé nữa.

    "Tối nay có về không?"

    Sau khi Tô Tiểu Manh đi cùng Bạch Dạ đến bên cạnh nói chuyện về chiếc Ferrari này, Tô Tình nhìn Tiêu Thần, khẽ hỏi.

    "Về."

    Tiêu Thần gật đầu, nếu ván cờ đã kết thúc, vậy anh cũng nên trở về rồi!

    Với lại, anh không về cũng không yên tâm, ai biết tên chó chết Tần Kiến Văn kia khi nào lại giở trò xấu!

    "Được."

    Nghe lời Tiêu Thần, Tô Tình nở một nụ cười.

    Sau đó, ba người lái hai chiếc xe, trở về biệt thự Uất Kim Hương.

    "Tiểu Manh một mình có được không?"

    Tô Tình nhìn chiếc Ferrari đang lao nhanh phía trước, lo lắng hỏi.

    "Không thành vấn đề, cũng không xem đệ tử của ai."

    Tiêu Thần mỉm cười, đạp mạnh chân ga, chiếc Maserati Quattroporte lập tức gầm rú vọt lên, nhanh chóng đuổi theo phía trước.

    "Thần ca, đến thử xem?"

    Đến một đoạn đường ít xe, Tô Tiểu Manh hạ cửa sổ xe xuống, nói với Tiêu Thần.

    "Haha, được thôi."

    Tiêu Thần cười gật đầu.

    "Muộn thế này, không thể.."

    Tô Tình định ngăn cản.

    "Yên tâm đi, không sao đâu, vừa hay em cũng có thể xem kỹ năng lái xe của Tiểu Manh, sau này cũng sẽ yên tâm hơn."

    Tiêu Thần nói, rồi đạp ga.

    "Bắt đầu!"

    Tô Tiểu Manh hét lớn một tiếng, chiếc Ferrari gầm rú lao về phía trước.

    Mặc dù Ferrari nhanh hơn Maserati Quattroporte rất nhiều, nhưng Tô Tiểu Manh lại biết rõ giới hạn của bản thân, không dám vượt quá tốc độ an toàn, nên chỉ giữ ở mức vừa phải, không thể phát huy hết tốc độ chiếc xe.

    Nhưng Tiêu Thần thì khác, anh là một người ngầu dám lái bất kỳ chiếc xe nào đến mức nổ tung đồng hồ!

    Vì vậy, chỉ cần tốc độ nhanh nhất của chiếc xe anh lái vượt qua tốc độ giới hạn của đối phương, vậy thì anh là vô địch!

    Hai chiếc xe gầm rú lao vút đi, ban đầu chiếc Ferrari nhanh chóng bỏ xa Maserati Quattroporte một đoạn dài, nhưng chẳng bao lâu sau, Maserati đã vượt lên trước, bứt tốc đầy mạnh mẽ.

    Ngay sau đó, hai chiếc xe đều đã giảm tốc độ.

    "Tiêu Manh, đệ tử muốn vượt qua sư phụ, còn phải luyện thêm vài năm nữa."

    Tiêu Thần hạ cửa sổ xe xuống, nói với Tô Tiểu Manh.

    "..."

    Tô Tiểu Manh cạn lời, lúc nãy đã đến tốc độ giới hạn của cô, nhanh hơn nữa cô sẽ không có tự tin.

    Trở về biệt thự, Tô Tiểu Manh đỗ xe trong sân, lại đi vòng quanh vài vòng, thật sự là càng nhìn càng thích.

    Nhân lúc Tô Tình lên lầu, Tô Tiểu Manh một tay ôm lấy Tiêu Thần, sau đó hôn mạnh lên má anh một cái.

    "Cảm ơn anh, Thần ca, yêu chết anh mất!"

    "..."

    Tiêu Thần trong lòng rùng mình một cái, vội vàng nhìn lên trên, sợ bị Tô Tình bắt gặp.

    "Yên tâm đi, chị em về phòng rồi.. sao anh lại sợ chị em như vậy, anh không phải là đang nhòm ngó chị em chứ?"

    Vẻ mặt Tô Tiểu Manh kỳ quặc nói.

    "Nói bậy gì vậy, anh và chị em là quan hệ nam nữ trong sáng."

    Tiêu Thần lườm một cái, nhưng trong lòng lại đang suy tính, mình có phải là thật sự có ý nghĩ gì đó với Tô Tình không!

    Nếu không, thấy cô cùng Tần Kiến Văn ở bên nhau, sao lại trong lòng chua chua, không thoải mái?

    "Trước đây em luôn nghĩ rằng, chị em với Kiến Văn.. Tần Kiến Văn rất xứng đôi. Hừ, cái tên khốn đó, còn chẳng bằng một ngón út của anh.. Chị em vất vả lắm, em thật sự mong chị ấy được hạnh phúc! Nếu anh thật lòng với chị em, thì.. em miễn cưỡng chấp nhận vậy."

    Tô Tiểu Manh nhìn Tiêu Thần, nghiêm túc nói.

    "..."

    Tiêu Thần có chút mơ hồ, đây là ý gì? Ủng hộ mình đi tán tỉnh chị gái của cô bé?

    Không phải cô bé có chút thích mình sao?

    Sao lại ủng hộ mình đi tán tỉnh chị gái của cô bé?

    Người trẻ tuổi bây giờ, suy nghĩ này.. thật đúng là khiến anh.. rất thích!

    "Thần ca, mặc dù em cũng thích anh, nhưng em còn nhỏ mà, không vội.. cùng lắm thì em và chị em đều theo anh thôi, em vợ và anh rể vụng trộm, hê hê, nghĩ thôi đã thấy đủ kích thích rồi."

    Tô Tiểu Manh che miệng cười.

    "..."

    Tiêu Thần cảm thấy vẫn là nên đừng nói nữa, chủ đề này quá nguy hiểm rồi!

    Người trẻ tuổi bây giờ cũng quá nguy hiểm!

    "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

    Tô Tình đã thay đồ ở nhà, từ trên lầu đi xuống.

    "A? Nói.. nói về chiếc Ferrari."

    Tô Tiểu Manh vội nói.

    "Ồ, mặc dù chị đã đồng ý cho em lái xe thể thao, nhưng em phải hứa với chị, không được lái xe nhanh, không được đua xe với người khác, nghe chưa? Nếu để chị phát hiện, dù là do Tiêu Thần tặng cho em, chị cũng sẽ tịch thu."

    Tô Tình dặn dò.

    "Biết rồi ạ."

    Tô Tiểu Manh gật đầu, dù sao ở bên ngoài lái thế nào, chỉ cần không xảy ra chuyện, chị gái sao có thể biết được.

    "Qua đây ngồi xuống, chị có chuyện muốn bàn với em."

    Tô Tình ngồi trên sofa.

    "Chuyện gì ạ?"

    Tô Tiểu Manh hỏi.

    Tô Tình kể lại sơ qua mối nguy hiểm đang phải đối mặt, cuối cùng hỏi: "Em nghĩ thế nào? Tạm thời rời khỏi Long Hải, trốn một thời gian, hay là sao?"

    "Chị, vậy ba mẹ thật sự đã để lại thành quả nghiên cứu khoa học sao?"

    Tô Tiểu Manh tò mò hỏi.

    "Không có."

    Tô Tình lắc đầu, mặc dù cô đã nói cho Tô Tiểu Manh biết phần lớn sự việc, nhưng về chuyện cuốn sổ tay kia lại không định nói nhiều.

    Dù sao cô bé còn trẻ, lỡ như tiết lộ ra ngoài thì sao?

    Nói cho cô bé biết, đối với cô bé không có lợi.

    "Ồ ồ, vậy tại sao họ lại đều cho là có chứ!" Tô Tiểu Manh tức giận hừ một tiếng: "Tần Kiến Văn cũng là vì những thành quả nghiên cứu đó sao?"

    "Ừm."

    "Vậy chúng ta không đi, có Thần ca ở đây, ai dám đến thì giết kẻ đó!"

    Tô Tiểu Manh cắn răng, một tia sát khí lan tỏa.

    Tiêu Thần ngồi bên cạnh kinh ngạc, con bé này đã giết người rồi? Nếu không, sát khí sao lại có sự thay đổi về chất như vậy?

    Ngay cả Tô Tình cũng hơi kinh ngạc, thậm chí làn da lộ ra bên ngoài cũng vì sát khí tỏa ra từ người Tô Tiểu Manh mà nổi lên một lớp da gà.
     
  2. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 661: Chó mất chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bàn bạc, Tô Tình và Tô Tiểu Manh quyết định ở lại Long Hải!

    Tiêu Thần thấy họ đã có quyết định, cũng không khuyên nữa, đến lúc đó bảo Quan Đoạn Sơn phái cao thủ qua là được.

    Muốn lấy được những thành quả nghiên cứu đó, đâu có dễ dàng như vậy?

    Ba người ở trong phòng khách nói chuyện một lúc, còn Tiêu Thần cũng mơ hồ tiết lộ một câu, nói Tô Vân Phi đã kết thúc nhiệm vụ, nếu không có nhiệm vụ khác có lẽ sẽ đến Long Hải trong thời gian tới.

    Tin tức này khiến Tô Tình rất vui, cô cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày không tồi.

    Mặc dù có chuyện của Tần Kiến Văn trước đó, nhưng Tiểu Manh thi được hạng nhất toàn khối, Tiêu Thần trở về, cộng thêm tin tức anh cả có lẽ cũng sắp về Long Hải, đủ để cô đè nén sự không vui rồi.

    Ngược lại là Tô Tiểu Manh, khẽ nhíu mày.

    "Tiểu Manh, em sao vậy? Không phải em không giận anh cả nữa sao? Anh ấy trở về, em không vui à?"

    Tô Tình nhìn Tô Tiểu Manh hỏi.

    "A? Không có ạ, em rất vui." Tô Tiểu Manh lắc đầu: "Em chỉ là.. có chút không biết nên đối mặt với anh ấy thế nào thôi."

    "Yên tâm đi, anh cả sẽ không giận em đâu."

    Tô Tình xoa đầu Tô Tiểu Manh, cưng chiều cười.

    Tô Tiểu Manh cũng cười cười, nhưng mà.. hình như có tâm sự.

    Sau khi nói chuyện xong, Tô Tình lên lầu đi tắm, còn Tô Tiểu Manh thì chặn Tiêu Thần lại.

    "Thần ca, hôm nay.. em đã giết người."

    Tô Tiểu Manh nói nhỏ với Tiêu Thần.

    "..."

    Tiêu Thần kinh ngạc, thảo nào lúc nãy anh cảm nhận được sát khí của Tô Tiểu Manh đã có sự thay đổi về chất.

    "Khi nào?"

    "Hôm nay."

    "Hôm nay? Là người mà Tần Kiến Văn phái đến?"

    Tiêu Thần có chút kinh ngạc.

    "Vâng, lúc đó em tức quá nên đã giết một người."

    Tô Tiểu Manh nghĩ đến tình hình lúc đó, đặc biệt là nghĩ đến vũng máu trên đất, tim khẽ run lên, đây không phải là vì sợ hãi, mà là.. hưng phấn!

    "..."

    Tiêu Thần nhìn Tô Tiểu Manh, không biết nên nói gì.

    Con bé này không sợ hãi sao?

    "Thần ca, tại sao em nhìn thấy máu tươi lại không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn? Sau khi giết người, tim em run rẩy, như thể.. rất sướng."

    Tô Tiểu Manh lo lắng hỏi.

    "..."

    Ánh mắt Tiêu Thần co lại, lần trước Tô Tiểu Manh đã từng nhắc đến vấn đề này với anh, lúc đó anh cảm thấy không có gì.

    Bây giờ xem ra, con bé này thật sự có chút khát máu!

    "Thần ca, em có phải sẽ biến thành một đại ma đầu giết người không chớp mắt không?"

    "Sẽ không đâu, đừng nghĩ bậy bạ."

    Tiêu Thần lắc đầu, theo anh thấy, cơ hội để Tô Tiểu Manh đích thân ra tay chắc không nhiều, cho nên cứ kiềm chế một chút, đừng để nảy sinh tâm ma là được, sẽ không có vấn đề gì lớn.

    "Ồ ồ."

    "Thực lực bây giờ của em thế nào?"

    "Em cũng không rõ."

    "Đi, chúng ta ra sân, anh thử thực lực của em!"

    Tiêu Thần đứng dậy, đi ra ngoài.

    "Vâng."

    Tô Tiểu Manh đi sát theo sau.

    Hai người đến sân, Tô Tiểu Manh khí thế toàn khai, thậm chí quần áo cũng hơi rung động.

    Tiêu Thần cảm nhận được khí thế của Tô Tiểu Manh, hơi kinh ngạc, Ám Kình sơ kỳ?

    Yêu nghiệt này tu luyện thật đúng là một ngày ngàn dặm!

    Người khác tu luyện thành Ám Kình sơ kỳ đều phải mất mấy năm, thậm chí mười mấy năm công phu khổ luyện, nhưng cô bé thì sao?

    Trong thời gian ngắn ngủi đã phá vỡ ràng buộc của đan điền, sau đó tụ lực nạp khí, xuất hiện nội kình, thành công bước vào Ám Kình sơ kỳ!

    "Nào, dùng toàn lực!"

    Tiêu Thần nhìn Tô Tiểu Manh, trầm giọng nói.

    "Vâng!"

    Tô Tiểu Manh gật đầu, cũng không khách sáo, trực tiếp vận dụng chiến lực mạnh nhất.

    Bốp bốp bốp!

    Tiêu Thần không dùng nội kình trong đan điền, cùng Tô Tiểu Manh đối kháng!

    Nếu không dùng nội kình trong đan điền, anh có thể đối kháng với Ám Kình trung kỳ, cho nên đối phó với Tô Tiểu Manh không tốn sức.

    Nắm đấm của hai người không ngừng va chạm, Tiêu Thần không hề cố ý bảo vệ Tô Tiểu Manh.

    Dù sao, anh hiểu một đạo lý, cây non trong nhà kính không thể nào trở thành cây đại thụ chọc trời!

    "Đau.."

    Tô Tiểu Manh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cô nhóc này lại rất cứng cỏi - chỉ rên một tiếng rồi lập tức lao lên tấn công tiếp, không hề lùi bước.

    Bốp bốp bốp.

    Tiêu Thần thầm kinh ngạc, con bé này tuyệt đối có chiến lực để vượt cấp đối chiến!

    Mặc dù cảnh giới của cô bé ở Ám Kình sơ kỳ, nhưng thực lực.. lại tương đương với Ám Kình sơ kỳ đỉnh phong!

    Chỉ có điều, cô bé rất ít khi ra tay với người khác, một số kỹ năng chiến đấu còn thiếu sót!

    "Xem ra, nên dạy cho con bé một số chiêu thức và chiến kỹ rồi!"

    Tiêu Thần vừa đối đầu với Tô Tiểu Manh vừa đã có quyết định.

    Khoảng hơn mười phút sau, Tiêu Thần mới hơi ra tay nặng một chút, đánh bại Tô Tiểu Manh.

    Bốp.

    Tô Tiểu Manh lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống đất.

    "Ối."

    Tô Tiểu Manh ôm mông, kêu đau.

    "Em đã rất mạnh rồi."

    Tiêu Thần không đến đỡ Tô Tiểu Manh dậy, lúc này anh giống như một người thầy nghiêm khắc!

    "Ồ ồ."

    Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Thần cũng không đỡ mình dậy, chu môi, đành phải tự mình bò dậy, phủi mông.

    "Bây giờ, ta sẽ dạy em một bộ chiến kỹ - tức là những chiêu thức, đòn thế phối hợp.. Nhưng em phải nhớ kỹ một điều: Chiêu thức là chết, con người là sống, tuyệt đối không được rập khuôn theo lối mòn!"

    Tiêu Thần nghiêm túc nói.

    "Vâng vâng."

    Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Thần lại định dạy cô cái gì đó, liền vui vẻ gật đầu.

    "Nào, học theo anh."

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, dạy cho Tô Tiểu Manh 'Thiếu Lâm Tán Hoa Thủ'.

    Đây là một bộ chiến kỹ khá thích hợp cho con gái dùng, do một vị tổ sư nào đó của Thiếu Lâm trước đây sáng tạo ra.. đương nhiên, Thiếu Lâm ở đây không phải là Thiếu Lâm đã hoàn toàn thương mại hóa bây giờ, mà là Thiếu Lâm Cổ thật sự nằm trên đỉnh núi!

    "Nữ tính như vậy, uy lực có lớn không ạ?"

    Tô Tiểu Manh có chút nghi ngờ.

    "Nữ tính? Đây vốn là do con gái luyện."

    "Em thấy loại của Đại Ngốc rất bá đạo, xông thẳng vào, trực tiếp đâm bay người ta!"

    Tô Tiểu Manh nghĩ đến lúc Lý Hàm Hậu bộc phát, như một con gấu điên, mắt liền sáng lên.

    "Bát Cực Quyền và Phách Quải Chưởng không thích hợp cho con gái, em cũng không muốn sau này luyện thành một cục như cậu ta, ngày càng thô chứ?"

    Tiêu Thần cười nói.

    "A? Không muốn không muốn."

    Tô Tiểu Manh vội lắc đầu.

    "Vậy thì luyện lại cho anh từ đầu, sau này mỗi ngày đều phải luyện ba mươi lần, cho đến khi em có thể tháo rời từng chiêu thức của bộ chiến kỹ này, sau đó tùy tâm sở dục mới được!"

    Tiêu Thần nghiêm túc nói.

    "Ba mươi lần?"

    Tô Tiểu Manh lè lưỡi.

    "Đúng, ba mươi lần, quen tay hay việc.. giống như lúc em mới lái xe, lúc chuyển số có phải sẽ cúi đầu nhìn không? Đợi sau khi thành thạo rồi, sẽ tự nhiên chuyển số, cũng là một đạo lý, tất cả đều là tiềm thức."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Thôi được."

    Tô Tiểu Manh gật đầu, rồi thi triển lại toàn bộ chiêu "Tán Hoa Thủ" từ đầu đến cuối một cách nghiêm túc.

    Tiêu Thần hài lòng gật đầu, không hổ là một nhân vật cấp yêu nghiệt, rất nhanh đã dung hội quán thông!

    "Lúc nãy không phải em nghi ngờ uy lực không lớn sao?"

    "Vâng vâng."

    "Em có thể thử xem, lại đây, dùng Tán Hoa Thủ."

    Tiêu Thần ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Tiểu Manh.

    "Vâng!"

    Tô Tiểu Manh gật đầu, xông về phía Tiêu Thần.

    Bốp bốp bốp.

    Cùng với cuộc chiến, Tô Tiểu Manh vui mừng phát hiện, khi vận dụng chiến kỹ, cổ võ tâm pháp của cô vận chuyển càng nhanh hơn, hơn nữa hai thứ như thể có thể ăn khớp với nhau, một cộng một tuyệt đối lớn hơn hai!

    "Tối nay luyện hai mươi lần rồi hãy về nghỉ."

    Tiêu Thần thấy Tô Tiểu Manh đã tự mình được rồi, ném lại một câu, quay người trở về biệt thự.

    Tô Tiểu Manh gật đầu, liền ở trong sân tự mình luyện tập.

    Mặc dù rất nhàm chán, nhưng cô vẫn kiên trì, đặc biệt khi ánh mắt cô lướt qua chiếc Ferrari màu đỏ bên cạnh, liền không nhịn được muốn qua đó xem thử.

    Nhưng dù là như vậy, cô cũng đã nhịn được, từng chiêu từng thức, nghiêm túc diễn luyện, rất nhanh đã bước vào trạng thái vong ngã.

    Tiêu Thần về phòng tắm rửa một lượt, sau đó lại lặng lẽ bước ra, len lén liếc nhìn vài lần, trên mặt hiện lên nụ cười đầy mãn nguyện.

    Con bé này rất cố gắng.

    "Ngay cả Tiểu Manh cũng cố gắng như vậy, mình có tư cách gì để lười biếng."

    Tiêu Thần nghĩ đến lời của Quan Đoạn Sơn, mặt nạ mấy ngày nữa sẽ đến, đợi đến rồi, vậy thì chờ đợi anh chính là các loại trận chiến sinh tử!

    Anh hít một hơi thật sâu, quay người trở về phòng.

    Phòng, so với lúc anh ở trước đây, không có gì thay đổi.

    Lúc Lý Hàm Hậu ở đây, đã ở một phòng khách khác, cho nên đồ đạc bài trí trong phòng này vẫn là dáng vẻ lúc anh ở.

    Điều khiến anh cảm thấy ấm áp nhất là, trong phòng không có một chút bụi bặm, rõ ràng có người đã giúp anh dọn dẹp hàng ngày.

    Còn về việc là Tô Tình hay là Tô Tiểu Manh, vậy thì không rõ.

    Tiêu Thần thu lại tâm tư, ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra Cửu Viêm Huyền Châm, nhanh chóng cắm lên các huyệt vị, sau đó bắt đầu tiến hành tuần hoàn chu thiên.

    Rất nhanh, anh cũng đã bước vào trạng thái nhập định.

    Cùng với thời gian trôi qua, từng tia khí trắng từ trên đỉnh Cửu Viêm Huyền Châm bốc lên, giống hệt như trong các bộ phim truyền hình võ hiệp, bốc khói trắng.

    * * *

    Long Hải, dưới một gầm cầu, một thanh niên ngồi trên đất, trên người dính đầy máu tươi, trông có chút thảm hại.

    Cánh tay của hắn ta buông thõng, băng bó một đoạn gạc, hình như đã bị gãy.

    "Khụ khụ."

    Thanh niên ho vài tiếng, sau đó lau khóe miệng, đầy vết máu.

    "Tiêu Thần, ngươi đáng chết!"

    Thanh niên nhìn máu tươi trên tay, trong mắt lóe lên ánh sáng thù hận.

    Nếu không phải có Tiêu Thần, hắn ta cũng sẽ không có nhà mà không thể về, thậm chí ngay cả khách sạn cũng không dám đến, như một kẻ lang thang, trốn dưới gầm cầu!

    "Này, thằng nhóc, mày từ đâu đến? Đây là địa bàn của tao, biết không?"

    Ngay lúc thanh niên đang nghiến răng nghiến lợi, một người lang thang mặc quần áo rách rưới đi vào, khi hắn ta nhìn thấy có người chiếm địa bàn của mình, không khỏi nổi giận.

    "Cút!"

    Thanh niên lạnh lùng liếc qua, đầy sát khí.

    "Mày.. mày nói gì? Thằng nhóc, chiếm địa bàn của tao, còn dám ngang ngược với tao? Tao giết mày!"

    Người lang thang nổi giận, chộp lấy một ống thép, lao về phía thanh niên.

    Bốp!

    Mặc dù thanh niên bị thương, nhưng thực lực của hắn ta vẫn rất mạnh, một cước đá bay ống thép trong tay người lang thang, sau đó lại đá văng hắn ta ra ngoài.

    "..."

    Người lang thang hét lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn người thanh niên, sao hắn ta lại lợi hại như vậy?

    "Không muốn chết thì cút!"

    Thanh niên lạnh lùng một câu.

    Người lang thang không dám nói nhiều nữa, bò dậy rồi chạy.

    Người lang thang vừa đi, điện thoại trong túi của thanh niên liền reo lên.

    "Alô, Tần thiếu, anh đang ở đâu?"

    Điện thoại vừa được kết nối đã truyền đến một giọng nói.

    "Mày đã sắp xếp xong cả chưa?"

    "Xin Tần thiếu yên tâm, tôi đã sắp xếp xong cả rồi."

    "Triệu Tứ, tao hy vọng mày có thể hiểu, tao chết rồi mày cũng không khá hơn đâu, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây!"

    Thanh niên lạnh lùng nói.

    "Tôi biết."

    Thanh niên nói một địa chỉ, sau đó cúp máy.

    Hắn ta nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng lại trên những chiếc chăn rách của người lang thang vài giây, trên mặt vẻ thù hận và sát khí ngày càng nồng đậm.

    "Tiêu Thần, mày để tao như chó mất chủ, mối thù này, Tần Kiến Văn tao nhất định sẽ trả lại gấp mười lần!"

    Thanh niên nói, rồi sải bước ra khỏi gầm cầu, ánh trăng chiếu rọi, không ai khác chính là Tần gia đại thiếu, Tần Kiến Văn!
     
  3. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 662: Trở lại công ty

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Tiêu Thần đã dậy sớm làm bữa sáng.

    Khi Tô Tình và Tô Tiểu Manh xuống lầu, bữa sáng đã được bày trên bàn.

    "Wow, cuối cùng cũng có bữa sáng ngon để ăn rồi."

    Tô Tiểu Manh vui vẻ rạng rỡ, nhảy chân sáo lao thẳng tới bàn ăn, mặt mày hớn hở như vừa trúng số.

    Tô Tình nhìn bữa sáng trên bàn, trong lòng cũng dâng lên vài phần ấm áp.

    Thời gian này, Tiêu Thần không ở biệt thự, họ gần như không ăn sáng ở nhà.

    Hết cách, sức ăn của Lý Hàm Hậu thật sự quá lớn, bữa sáng mà cô bỏ ra nửa giờ để làm cũng không đủ cho một mình cậu ta ăn, cho nên đành phải ăn trên đường đến công ty.

    "Haha, đến ăn cơm đi."

    Tiêu Thần cười cười, kéo ghế cho Tô Tình.

    "Vâng."

    Tô Tình gật đầu, ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng ngon lành.

    Tiêu Thần ngồi xuống, nhìn hai chị em, đột nhiên nghĩ đến giấc mơ tối qua.. đều tại Tô Tiểu Manh, nói gì mà hai chị em thế này thế nọ, kết quả thì hay rồi, trong mơ anh thật sự đã mơ thấy tay trái ôm, tay phải ấp, sau đó ngốc nghếch không phân biệt được rõ, rốt cuộc là em vợ và anh rể hay là chị vợ và em rể!

    Ăn sáng xong, Tô Tiểu Manh lái chiếc Ferrari đến trường.

    Vốn dĩ Tô Tình không cho phép, vẫn là sau khi Tiêu Thần nói giúp Tô Tiểu Manh vài câu tốt, cô mới miễn cưỡng đồng ý.

    Tô Tiểu Manh hưng phấn, chiếc Ferrari này mới xứng với thân phận đại tỷ của trường trung học số một của cô chứ!

    Đợi đến trường, tuyệt đối sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi!

    Tiêu Thần và Tô Tình cũng lái xe rời khỏi biệt thự, đến công ty.

    "Bây giờ Đinh Lực là bộ trưởng bộ phận bảo an rồi, vậy anh thì sao?"

    Trên đường đi, Tô Tình nhìn Tiêu Thần hỏi.

    "Vậy thì anh không làm nữa, vốn dĩ cũng là em bảo anh đi làm bộ trưởng, không có ý nghĩa gì."

    Tiêu Thần đối với chuyện này không quan trọng, dù sao anh chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Tô Tình mà thôi.

    Tô Tình gật đầu, không nói nhiều nữa, trong lòng lại thầm tính, nên sắp xếp cho Tiêu Thần thế nào.

    Phải biết rằng, Tiêu Thần bây giờ còn ngầu hơn cả tổng giám đốc là cô.

    Nói về cổ phần trước, anh là người chiếm nhiều nhất, là cổ đông lớn nhất của công ty!

    Nói về mảnh đất của công ty Khuynh Thành, cũng là của Tiêu Thần rồi, chỉ cần anh nói một câu, vậy thì công ty Khuynh Thành phải dọn đi!

    Người ngầu như vậy mà lại làm vệ sĩ cho cô, Tô Tình cảm thấy có chút không tự nhiên.

    Đến công ty, Tô Tình đến văn phòng, còn Tiêu Thần thì tùy ý đi dạo.

    Thời gian này không ở đây, anh còn chưa đi dạo một vòng trong công ty cho tử tế.

    "Thần ca."

    Tiêu Thần là một nhân vật cấp sao nổi như cồn của công ty Khuynh Thành, người quen quá nhiều, lần lượt chào hỏi anh.

    "Ừm ừm."

    Tiêu Thần không ngừng gật đầu đáp lại.

    "Thần ca, đây là về chơi, hay là sao ạ?"

    Có người quen dừng bước, cười hỏi.

    "Không phải, tôi trở lại đi làm rồi, chúng ta sau này vẫn là đồng nghiệp."

    Tiêu Thần cười cười.

    "Trở lại đi làm rồi à? Vậy vẫn phải gọi anh là Tiêu bộ trưởng ạ."

    "Bây giờ tôi lại không phải là Tiêu bộ trưởng, chỉ là vệ sĩ của Tô tổng thôi."

    Tiêu Thần cười lắc đầu.

    Rất nhanh, tin tức Tiêu Thần trở lại đi làm đã lan truyền khắp cả công ty Khuynh Thành, bao gồm cả bộ phận bảo an cũng đã nhận được tin.

    Không ít người trong bộ phận bảo an lẩm bẩm, bây giờ Tiêu Thần đã trở lại, vậy bộ trưởng của bộ phận bảo an là ai?

    Tiêu Thần lại làm bộ trưởng?

    Hay là Đinh Lực tiếp tục làm?

    Tuy nhiên đa số mọi người đều xem trọng Tiêu Thần, không thấy Đinh Lực ở trước mặt anh tự nhận là tiểu đệ sao, cho cậu ta một cái gan cũng không dám tranh giành vị trí bộ trưởng với Tiêu Thần!

    "Này, Đồng Nhan, Thần ca về công ty đi làm, sao cậu cũng không nói cho tớ biết?"

    Một nữ đồng nghiệp nói với Đồng Nhan.

    "Cái gì? Thần ca về công ty đi làm rồi à?"

    Đồng Nhan vui mừng, có chút không dám tin.

    "Đúng vậy, sao, cậu còn chưa biết à?"

    "Tớ.. không biết."

    Đồng Nhan lắc đầu.

    "Này, không phải cậu là bạn gái của Thần ca sao? Ngay cả chuyện này cũng không biết?"

    Nữ đồng nghiệp có chút kinh ngạc hỏi.

    "Tớ.. tớ không phải là bạn gái của Thần ca, chúng tớ chỉ là quan hệ khá tốt thôi."

    "Thôi được."

    Ánh mắt nữ đồng nghiệp có chút kỳ quặc.

    Đồng Nhan lại không hề để tâm, trong lòng lại vui vẻ, Thần ca trở lại đi làm rồi, vậy mình không phải là có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy sao? Tốt quá rồi!

    Cô suy nghĩ một chút, gọi cho Tiêu Thần.

    "Alô, Tiểu Nhan, vừa định gọi cho em."

    Tiêu Thần bắt máy, cười nói.

    "Thần ca, em nghe nói anh trở lại đi làm rồi?"

    "Ừm ừm, vốn định cho em một bất ngờ, không ngờ em lại nghe nói rồi."

    "Tốt quá rồi."

    "Anh đến bộ phận bảo an một chuyến trước, sau đó qua tìm em nhé."

    "Vâng ạ."

    Tiêu Thần cúp máy, đi về phía bộ phận bảo an.

    Đến bộ phận bảo an, các bảo vệ đa phần đều ở đó.

    "Thần ca."

    Họ thấy Tiêu Thần, vội vàng chào hỏi.

    "Ừm, mọi người đều ở đây à."

    Tiêu Thần cười gật đầu.

    "Thần ca, nghe nói anh về công ty rồi, thật hay giả vậy ạ?"

    Có bảo vệ hỏi.

    "Đương nhiên là thật rồi."

    "Vậy có về bộ phận bảo an làm bộ trưởng không ạ?"

    Nghe có người hỏi câu này, không ít người đều nhìn về phía Tiêu Thần, đây là điều mà họ khá quan tâm.

    "Không, không phải Đinh Lực làm rất tốt sao." Tiêu Thần lắc đầu: "Tôi chỉ làm vệ sĩ cho Tô tổng, bộ phận bảo an không thuộc quyền quản lý của tôi nữa."

    "Ai nói vậy? Thần ca, anh đã trở lại, bộ trưởng này đương nhiên phải để anh làm."

    Vừa hay Đinh Lực từ bên ngoài vào, lớn tiếng nói.

    "Không phải cậu làm rất tốt sao? Tô tổng cũng rất khẳng định biểu hiện của cậu."

    "Nhưng.."

    "Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, bên này tôi còn một đống việc phải làm, nào có thể làm bộ trưởng gì được."

    Tiêu Thần vỗ vai Đinh Lực, nghiêm túc nói.

    Các bảo vệ bên cạnh xem mà cạn lời, vốn còn tưởng rằng có thể có một cuộc tranh giành chức bộ trưởng, sao bây giờ nhường mà cũng không chịu làm!

    Họ đang trò chuyện phiếm, người của bộ phận nhân sự đã đến.

    "Thần ca, em đoán ngay là anh ở đây mà!"

    Một mỹ nữ mặc tất đen, cầm một tập tài liệu, cười nói.

    "Haha, tìm tôi làm gì vậy?"

    "Thần ca, chúc mừng anh, văn phòng tổng giám đốc vừa mới ban hành thư bổ nhiệm."

    "Gì?"

    "Qua quyết định của Tô tổng, Tiêu Thần kể từ hôm nay là Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao của công ty.."

    "..."

    Các bảo vệ đều trợn tròn mắt, đây là không làm bộ trưởng mà làm Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao à!

    "Thần ca, chúc mừng anh."

    Mỹ nữ đọc xong thư bổ nhiệm, cười với Tiêu Thần, nhìn vào mắt anh đều tràn đầy những ngôi sao nhỏ.

    "Ừm, đây là do Tô tổng mới ban hành?"

    Tiêu Thần cũng có chút cạn lời, sao lại biến thành Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao rồi.

    "Vâng vâng, đúng vậy ạ, Thần ca.. không, chúng ta sau này phải gọi là 'Tiêu tổng' rồi."

    Mỹ nữ cười tủm tỉm nói.

    "Chào Tiêu tổng!"

    Các bảo vệ cũng đến gần, bảy mồm tám lưỡi hô.

    "..."

    Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Tình chỉ sợ mình rảnh rỗi!

    Anh cảm thấy, làm một vệ sĩ nhỏ cũng tốt, với lại, qua mấy hôm nữa anh cũng sẽ không ở công ty, đột nhiên làm một Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao, chắc chắn sẽ có một đống việc phải làm.

    Sau khi mỹ nữ của bộ phận nhân sự đi, các bảo vệ tất cả đều vây quanh Tiêu Thần.

    "Thần ca, chúc mừng anh."

    Đinh Lực cũng cười, Tiêu Thần trở thành Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao, vậy vị trí bộ trưởng bộ phận bảo an của cậu ta vẫn còn.

    Nếu không, cậu ta không định làm.

    "Có gì mà phải mừng, làm một người rảnh rỗi thì tốt biết mấy."

    "..."

    Đang nói chuyện, Tô Tình gọi đến.

    "Tiêu Thần, đã nhận được thư bổ nhiệm chưa?"

    "Vâng, đã nhận được rồi."

    "Anh đến văn phòng tôi một chuyến."

    Tiêu Thần bĩu môi, được rồi, xem đi, sắp có việc rồi.

    Anh đáp một tiếng, lại cùng Đinh Lực và những người khác nói nhảm vài câu rồi mới đến văn phòng tổng giám đốc.

    Cốc cốc.

    Tiêu Thần gõ cửa.

    "Mời vào."

    "Tô tổng, cô để tôi làm phó tổng giám đốc.."

    "Nếu chỉ để anh làm vệ sĩ thì đúng là dụng tài vào việc nhỏ."

    Tô Tình nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tiêu Thần, cười nói.

    "Thôi được, vậy ngài có gì muốn dặn dò ạ?"

    "Xem bộ dạng oan ức của anh kìa, thăng chức tăng lương, bao nhiêu người cầu cũng không được."

    Tô Tình nói xong, lại lắc đầu cười, với thân giá của Tiêu Thần, còn cầu thăng chức tăng lương gì nữa!

    Nếu anh bằng lòng, công ty Khuynh Thành đều là do anh quyết định!

    "Vậy tôi phải cảm ơn Tô tổng, xin Tô tổng chỉ thị, Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao này của tôi cần phải phụ trách những gì."

    Tiêu Thần phối hợp với Tô Tình.

    "Cũng không có việc gì lớn, sản phẩm mới của công ty, anh biết chứ?"

    "Vâng, đã nghe qua."

    Tô Tình gật đầu, sản phẩm mới là do Đồng Nhan phụ trách, cô ấy chắc đã nói với Tiêu Thần rồi.

    "Sau này, sản phẩm mới sẽ do anh phụ trách, Đồng Nhan làm phó hoặc trợ lý cho anh, sắp xếp cô ấy thế nào là chuyện của anh."

    "A? Toàn bộ sản phẩm mới đều giao cho tôi phụ trách?"

    Tiêu Thần có chút ngớ người, ai mà không biết, lúc tung ra sản phẩm mới là vất vả nhất, các phương các diện đều phải làm, ví dụ như quan hệ công chúng, thị trường..

    "Vâng, em định sẽ tách sản phẩm mới ra làm riêng, anh có thể từ bất kỳ bộ phận nào trong công ty điều động nhân sự, chỉ cần anh dùng đến đều có thể điều qua.. còn về việc sắp xếp thế nào cũng tùy ý anh!"

    Tô Tình gật đầu.

    "..."

    Tiêu Thần bĩu môi, Tô Tình này thật dám giao quyền, không sợ mình làm cho một mớ hỗn độn à?

    "Em tin vào năng lực của anh, cũng tin anh sẽ làm rất tốt.. bởi vì, anh là cổ đông lớn của công ty, sản phẩm mới làm tốt rồi, người kiếm được nhiều tiền nhất chính là anh."

    Tô Tình cười nói.

    "..."

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

    "Mảng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật sẽ do em phụ trách, những thứ khác đều do anh phụ trách."

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Bây giờ sự phát triển của công ty đã gặp phải bình cảnh, nếu sản phẩm mới làm tốt, vậy tuyệt đối có thể để công ty lại lên một tầm cao mới.. bây giờ thị trường mỹ phẩm dược liệu ngày càng bão hòa, muốn mở ra một con đường máu rất khó."

    "Có khó khăn đến vậy sao?"

    "Đương nhiên rồi, điều kiềm chế nhất chính là không có nhiều công thức mỹ phẩm dược liệu, sản phẩm mới này là do em dẫn đội nghiên cứu một năm rưỡi, thậm chí bên trong còn có hai bằng sáng chế của người khác, đã bỏ ra ba mươi triệu để mua về."

    Tô Tình nghiêm túc nói.

    "Công thức mỹ phẩm dược liệu? Tức là công thức tùy tiện, chỉ cần tốt cho da là được, phải không? Thuần túy là thuốc bắc."

    "Đúng."

    "Vậy cô nói sớm đi, chuyện này đâu phải đơn giản sao? Tôi chỉ cần suy nghĩ một chút là đã có mấy chục cái rồi."

    Tiêu Thần thoải mái nói.

    "..."

    Tô Tình sững sờ, suy nghĩ một chút đã có mấy chục cái? Điều này cũng quá khoa trương rồi?

    "Không phải tôi khoác lác với cô, những phương thuốc mà tôi biết này tuyệt đối là hàng độc bản, cả thiên hạ chỉ có một nhà!"

    Tiêu Thần nghiêm túc nói.

    Nghe lời Tiêu Thần, Tô Tình đột ngột ngồi thẳng người dậy, mắt sáng rực nhìn anh: "Anh nói thật không? Công thức mà tôi nói là có hiệu quả rất tốt, chứ không phải là những bài thuốc dân gian nhỏ."

    "Vậy thì đương nhiên rồi."
     
  4. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 663: Mồi câu phế thải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, trong đầu anh quả thực không ít công thức, nhưng có một số có thể dùng, một số không thể dùng, phải sắp xếp lại cho cẩn thận.

    Ví dụ như những thứ cần nhân sâm ngàn năm, linh chi ngàn năm, hiệu quả siêu tốt, nhưng bây giờ nhân sâm trăm năm cũng đã gần như tuyệt chủng, biết tìm đâu ra ngàn năm!

    Vì vậy, phải sàng lọc lại mới được.

    "Đợi anh suy nghĩ, có cái nào phù hợp sẽ nói cho em."

    Tiêu Thần nhìn Tô Tình nói.

    "Vâng."

    Tô Tình gật đầu.

    Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.

    "Mời vào."

    Tô Tình khẽ nói.

    Cửa văn phòng mở ra, Đồng Nhan từ bên ngoài bước vào.

    Khi cô thấy Tiêu Thần cũng ở đó, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, sau đó nhìn về phía Tô Tình.

    "Tô tổng, chào cô."

    "Ừm, Đồng Nhan, ngồi đi."

    Tô Tình gật đầu.

    "Cảm ơn Tô tổng."

    Đồng Nhan gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thần.

    Tiêu Thần nhìn Đồng Nhan, nhếch miệng cười, lúc nãy Tô Tình đã nói, bảo cô đến giúp mình, vậy sau này có thể sướng rơn rồi, rảnh rỗi ở trong văn phòng trêu chọc một chút!

    Nghĩ đến đây, anh không nhịn được đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Nhan.

    "..."

    Đồng Nhan bị Tiêu Thần nắm tay, thân thể rùng mình một cái, có chút căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn không ít, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

    "Thần ca cũng thật là, lỡ như bị Tô tổng phát hiện thì làm sao."

    Đồng Nhan trong lòng hoang mang, may mà có bàn làm việc che lại, nếu không.. thì biết làm sao!

    "Đồng Nhan, sau này Tiêu Thần là Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao của công ty, sẽ do anh ấy làm tổng phụ trách sản phẩm mới."

    Tô Tình không hề để ý thấy sự bất thường của hai người, nhìn Đồng Nhan nói.

    Đồng Nhan nghe lời Tô Tình, trong lòng vui mừng, Thần ca là tổng phụ trách sao?

    "Sau này, em thuộc quyền quản lý của Tiêu Thần, sắp xếp cụ thể thế nào em cứ nghe theo anh ấy là được."

    Tô Tình nghiêm túc nói.

    "Vâng!"

    Đồng Nhan vội gật đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết, sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thần ca rồi.

    "Haha."

    Tiêu Thần cũng cười cười, bàn tay đang ở dưới bàn làm việc lại nhẹ nhàng bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé của Đồng Nhan, sau đó lại gãi gãi vào lòng bàn tay cô.

    Gương mặt xinh đẹp của Đồng Nhan càng thêm đỏ, trái tim nhỏ bé đập càng nhanh hơn, đây.. Thần ca sao lại biết tán tỉnh người ta như vậy!

    Tô Tình không nhìn thấy hành động dưới bàn của hai người, nhưng nhìn gương mặt ửng hồng và nụ cười vui vẻ của Đồng Nhan, trong lòng lại thở dài, không biết đưa ra quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai!

    "Đồng Nhan, lát nữa em nói cho Tiêu Thần nghe về chuyện sản phẩm mới nhé."

    "Vâng, thưa Tô tổng."

    "Tiêu Thần, sau này mảng đó sẽ do anh phụ trách, cần người gì cứ tùy thời điều động."

    Tô Tình lại nhìn về phía Tiêu Thần nói.

    "..."

    Tâm tư của Tiêu Thần đã hoàn toàn đặt vào việc tán tỉnh Đồng Nhan, trước mặt Tô Tình mà lén lút nắm tay, thật sự rất kích thích!

    "Tiêu Thần? Anh đang nghĩ gì vậy?"

    Tô Tình thấy Tiêu Thần không để ý đến mình, nhíu mày hỏi.

    Vẫn là Đồng Nhan phản ứng lại, vội vàng bóp tay Tiêu Thần một cái, người sau lúc này mới phản ứng lại.

    "A? Tô tổng, cô nói gì với tôi vậy?"

    Tiêu Thần nhìn Tô Tình, hỏi.

    "..."

    Tô Tình cạn lời, gã này đang nghĩ gì vậy?

    "Xin Tô tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô thất vọng!"

    Tiêu Thần buông tay Đồng Nhan ra, hô khẩu hiệu.

    "Hy vọng là như vậy."

    Tô Tình gật đầu.

    Ba người lại nói thêm vài câu, Tô Tình liền bảo họ ra ngoài.

    Ra khỏi văn phòng, Đồng Nhan nhìn Tiêu Thần, mắt vui đến mức cong thành vầng trăng khuyết: "Thần ca, cuối cùng anh cũng về công ty rồi, em vui quá."

    "Haha, tại sao lại vui?"

    Tiêu Thần trêu chọc Đồng Nhan.

    "Bởi vì.. bởi vì.. em mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh."

    Đồng Nhan cố nén sự e thẹn, nói nhỏ.

    "Haha, sau này không chỉ mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, mà còn phải hầu hạ anh cho tốt nữa đó!"

    Tiêu Thần cười gian xảo, ghé vào tai Đồng Nhan thì thầm vài câu.

    Nghe lời của Tiêu Thần, gương mặt vốn đã ửng hồng của Đồng Nhan lập tức trở nên càng thêm ửng hồng, như một quả táo chín mọng, quyến rũ không nói nên lời.

    "Thần ca thật là xấu, sao có thể như vậy chứ? Lỡ như bị người khác bắt gặp.. xấu hổ chết đi được."

    Đồng Nhan cúi đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

    "Ha ha ha, thôi được rồi, đùa em thôi." Tiêu Thần xoa mái tóc của Đồng Nhan, như nghĩ đến điều gì, nói: "À đúng rồi, hai ngày nay anh chắc còn có chút thời gian, đi cùng em và dì xem nhà nhé."

    "A? Ồ ồ, vâng ạ."

    Đồng Nhan gật đầu.

    Tiêu Thần trêu chọc Đồng Nhan một lúc, mới để cô trở về, sau đó đi về phía bộ phận bảo an.

    Văn phòng mới của anh ở ngay bên cạnh văn phòng của Tô Tình, tức là văn phòng trước đây của Tần Lan.

    Tuy nhiên, anh không về văn phòng, mà là còn có chút việc phải làm.

    "Thần ca."

    Đinh Lực thấy Tiêu Thần vào, liền đứng dậy.

    "Trần Lượng đâu?"

    Tiêu Thần hỏi.

    "Anh ta ở trong phòng bảo vệ, sao vậy ạ?"

    "Cá đã câu được rồi, mồi câu không cần nữa."

    Tiêu Thần thản nhiên nói.

    "Thần ca định ra tay với anh ta?"

    Đinh Lực trong lòng chấn động, hỏi.

    "Ừm."

    Tiêu Thần gật đầu, Koizumi Yoshiko đã bắt được, Tần Kiến Văn cũng đã lộ mặt, vậy thì Trần Lượng không còn tác dụng gì nữa.

    "Vậy em gọi anh ta về nhé?"

    "Ừm, tập hợp tất cả mọi người trong phòng bảo vệ, cứ nói là đến phòng gym họp."

    Tiêu Thần dặn dò.

    "Vâng, em sẽ sắp xếp ngay."

    Đinh Lực gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

    "Koizumi Yoshiko.. vẫn phải hỏi hắn ta xem, Phi Điểu ở Long Hải còn có thế lực nào, trực tiếp nhổ đi mới được!"

    Tiêu Thần nheo mắt lại, những đại thế lực này, có thể phế đi một cái thì phế đi một cái.

    Rất nhanh, ngoài hai ba bảo vệ trực ban ra, những người khác tất cả đều đã tập trung ở bộ phận bảo an.

    "Tiêu tổng!"

    Hiện tại người trong công ty đều đã biết Tiêu Thần là Phó Tổng Giám đốc Điều hành Cấp cao, đây thật sự là vị trí dưới một người, trên toàn bộ người trong công ty!

    Ngay cả mấy vị phó tổng giám đốc kia cũng thấp hơn Tiêu Thần nửa cái đầu!

    "Ừm, hôm nay tìm mọi người đến là để mở một cuộc họp ngắn."

    Tiêu Thần gật đầu, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, dừng lại trên mặt Trần Lượng vài giây.

    "Dạo gần đây, công ty Khuynh Thành gặp phải một số phiền phức, tôi nghĩ các cậu cũng mơ hồ đoán ra được gì đó.. điều tôi muốn nói là, thực ra ngoại địch không đáng sợ, đáng sợ là có nội gián!"

    Nghe lời Tiêu Thần, các bảo vệ đều kinh ngạc, lẽ nào công ty còn có cả nội gián sao?

    Còn sắc mặt của Trần Lượng thì hơi biến đổi.

    "Không nói đâu xa, ngay trong bộ phận bảo an của chúng ta đã có vấn đề!"

    Tiêu Thần trầm giọng nói.

    Cái gì?

    Sắc mặt các bảo vệ đều biến đổi, trong bộ phận bảo an có vấn đề?

    Là ai?

    Họ nhìn nhau, trong mắt đều mang vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

    "Bây giờ, tự mình đứng ra, tôi có thể xử lý nhẹ nhàng.. nhưng nếu để tôi phải điểm mặt chỉ tên, vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn."

    Giọng Tiêu Thần lạnh đi.

    "..."

    Trong phòng gym trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn nhau, muốn xem xem ai sẽ đứng ra.

    Trần Lượng trong lòng kinh ngạc, lẽ nào Tiêu Thần đã biết mình rồi?

    Nhưng không nên, hắn căn bản không để lộ bất kỳ sơ hở nào!

    Nghĩ đến đây, hắn không định chủ động đứng ra, lỡ như Tiêu Thần chỉ đang dọa hắn thì sao?

    Với lại, cùng lắm thì lát nữa rời khỏi công ty, hắn đã có không ít tiền rồi, cũng không cần phải làm bảo vệ ở công ty Khuynh Thành nữa!

    Ba phút trôi qua, sắc mặt Tiêu Thần càng thêm lạnh.

    Anh vốn định cho Trần Lượng một cơ hội, dù sao hắn cũng chỉ là bị người ta kéo vào, không được xem là người của Phi Điểu.

    Nếu hắn đứng ra, vậy Tiêu Thần sẽ không giết hắn, nhiều nhất chỉ là cho hắn chút hình phạt, sau đó đuổi ra khỏi công ty!

    Nhưng bây giờ xem ra, gã này còn có dự định khác!

    "Được, nếu không có ai ra, vậy thì tôi sẽ tự mình tìm."

    Tiêu Thần nhìn các bảo vệ đang đứng thành hai hàng, thong thả tiến lên.

    "Tôi nghĩ, công ty Khuynh Thành đã đối xử không tệ với mỗi người các cậu.. Tô tổng cũng đối xử không tệ với mỗi người các cậu, các cậu thấy sao?"

    Tiêu Thần mỗi một bước đều sẽ đi qua trước mặt một bảo vệ, không ít người trong lòng chột dạ.

    Điều này không phải là làm việc xấu mà chột dạ, mà là họ có thể cảm nhận được sát khí lạnh như băng tỏa ra từ người Tiêu Thần.

    "Vì tiền các người có thể làm một số chuyện, nhưng mà.. cơ hội mà tôi đã cho lúc nãy lại không nên không trân trọng, đây là cơ hội sống và chết, biết không?"

    Lúc Tiêu Thần nói câu này, vừa hay đã đến trước mặt Trần Lượng.

    Trần Lượng thấy Tiêu Thần đến gần, cơ thể không nhịn được căng cứng, tim cũng đập nhanh hơn, anh ta không phải thật sự biết là mình chứ?

    Dù có biết thì đã sao?

    Mặc dù anh ta rất mạnh, nhưng mình dù sao cũng là cao thủ Nhị lưu, chắc có thể chống đỡ được một đòn của anh ta, sau đó nhanh chóng chạy trốn!

    "Nếu đã tự mình tìm chết, vậy thì không thể trách người khác được!"

    Ngay lúc trong đầu Trần Lượng lướt qua từng ý nghĩ, lời của Tiêu Thần vừa dứt, đã đột ngột tung một quyền.

    Bốp!

    Cùng với việc Tiêu Thần tung một quyền, sắc mặt Trần Lượng đại biến, hắn vừa định cứng rắn đỡ đòn này, lại kinh hoàng phát hiện, hắn căn bản không đỡ nổi!

    Nắm đấm của Tiêu Thần đấm mạnh vào ngực hắn ta, chỉ nghe một tiếng 'rắc', xương ngực của hắn đã vỡ nát, cơ thể bay ra ngoài.

    Nếu không phải ở trong công ty, Tiêu Thần chỉ dùng năm phần sức, một quyền này đủ để chấn vỡ tim của hắn, lấy mạng của hắn!

    Phụt!

    Trần Lượng người còn đang ở trên không trung, đã nôn ra máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch, mặt mày kinh hãi.

    Sao có thể chứ?

    Ngay cả một quyền của anh ta cũng không đỡ nổi?

    Bốp!

    Hắn ngã mạnh xuống đất, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra.

    Tiêu Thần từ từ thu lại nắm đấm, nhìn Trần Lượng đang ngã trên đất, nhẹ nhàng lắc đầu, như có chút tiếc nuối: "Sống hay chết đều là do tự mình chọn."

    Đến lúc này, các bảo vệ mới phản ứng lại, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Lượng, hắn lại dám bán đứng công ty?

    "Anh.. anh dựa vào cái gì mà nói là tôi?"

    Trần Lượng ôm ngực, cố nén cơn đau, hỏi.

    "Hờ, ngươi còn muốn có bằng chứng?"

    Tiêu Thần nhìn xuống Trần Lượng từ trên cao, hỏi.

    "Đúng vậy, anh có bằng chứng không?"

    "Ta, Tiêu Thần, làm việc xưa nay không cần bằng chứng!" – Tiêu Thần lạnh lùng nói, đồng thời đạp mạnh một chân lên ngực Trần Lượng.

    "Mày nên cảm thấy may mắn.. đây là trong công ty. Nếu không thì.. giờ mày đã là một cái xác rồi, hiểu chưa?"

    "Tôi.. tôi phải báo cảnh sát, mau, giúp tôi báo cảnh sát!"

    Trần Lượng trong lòng sợ hãi, hét lớn.

    "Không phải ngươi muốn hỏi thăm đêm hôm đó công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Vậy ta có thể cho ngươi biết, ta đã ở công ty giết người, sau đó.. cảnh sát qua đây giúp ta kéo những thi thể đó đi đốt."

    Tiêu Thần cười lạnh nói.

    "..."

    Ánh mắt Trần Lượng co lại, toàn thân lạnh buốt.

    "Người đã liên lạc với ngươi đã bị ta bắt được rồi, ngươi nói.. có thể thoát được khỏi ngươi không? Vốn định để ngươi làm mồi câu, nhưng ngươi lại không có tác dụng gì lớn, sớm biết đã xử lý ngươi từ lâu rồi."

    Tiêu Thần lạnh lùng nói.

    "Thần ca, tôi sai rồi.. cầu xin anh, tha cho tôi đi."

    Trần Lượng hoàn toàn sợ hãi, định giãy giụa quỳ xuống, nhưng Tiêu Thần lại dẫm lên ngực hắn, căn bản không cho cơ hội.

    "Tha cho ngươi? Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, là chính ngươi tự tìm đường chết đấy."

    Tiêu Thần lắc đầu, Trần Lượng, chết chắc rồi.
     
  5. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 664: Từng tấm lưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quang Đầu Xà dẫn người đến, mang Trần Lượng đi.

    Để đề phòng bất trắc, Tôn Phi cũng đi theo.

    Có một cao thủ hạng nhất như cậu ta ở đây, đừng nói Trần Lượng đã bị thương, dù không bị thương cũng không gây ra được sóng gió gì.

    Còn về sinh tử của Trần Lượng.. vậy chắc chắn là chết rồi.

    Xử lý hắn ta thế nào, Tiêu Thần cũng lười hỏi nhiều, e rằng trong sông Long Giang lại có thêm một thi thể vô danh.

    "Buông tôi ra.. buông tôi ra.."

    Trần Lượng giãy giụa.

    "Thật đúng là lải nhải."

    Quang Đầu Xà không phải là người hiền lành, trực tiếp một chưởng đao chém ngất hắn ta, sau đó bảo hai tiểu đệ lôi ra ngoài.

    "Thần ca, chúng em đi trước đây, có việc gì ngài cứ nói."

    Quang Đầu Xà quay đầu lại cười toe toét với Tiêu Thần.

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Các bảo vệ nhìn bóng lưng của đám người Quang Đầu Xà, đều rùng mình một cái, họ sẽ đối xử với Trần Lượng thế nào?

    Chắc là lành ít dữ nhiều?

    Tuy nhiên, từ ngày hôm đó, họ ở Long Hải không bao giờ gặp lại Trần Lượng nữa, dù là mấy người bình thường có quan hệ không tệ với Trần Lượng cũng không liên lạc được với hắn ta nữa.

    Cả một con người như thể đã bốc hơi.

    Sau khi Tiêu Thần xử lý xong mồi câu vô dụng, liền rời khỏi bộ phận bảo an, trở về văn phòng của mình.

    Văn phòng này vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc Tần Lan ở trước đây.

    Tô Tình cũng là một người trọng tình cảm, chưa từng dùng qua văn phòng này, dù Tần Kiến Văn đến công ty, muốn chuyển đến bên cạnh cô, cô cũng không cho phép, nói là để dành cho Tần Lam.

    "Lam tỷ vẫn chưa có tin tức, không biết rốt cuộc thế nào rồi.. phải nghĩ cách, tìm người điều tra mới được."

    Tiêu Thần châm một điếu thuốc, rít sâu vài hơi.

    Một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

    "Alô, Tiểu Bạch, sao vậy?"

    "Thần ca, có tin tức của Tần Kiến Văn rồi."

    "Hửm? Ở đâu?"

    "Người đã gặp Tần Kiến Văn đã bị khống chế rồi, có muốn qua đó xem không?"

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu, cúp máy ra khỏi cửa, lái xe thẳng đến nơi mà Bạch Dạ đã nói.

    Khi anh đến, Bạch Dạ đã đến rồi.

    "Thần ca, anh đến rồi."

    "Ừm, ở đâu vậy?"

    "Ở phía trước."

    Bạch Dạ chỉ về phía trước.

    Tiêu Thần liếc nhìn, có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo.

    Khi đến một gầm cầu, liền thấy mấy người mặc vest đen đang đứng đó, bên cạnh có một người lang thang đang ngồi run rẩy.

    "Ông ta chính là người đã gặp Tần Kiến Văn?"

    Tiêu Thần nhíu mày hỏi.

    "Đúng vậy."

    Bạch Dạ gật đầu, đến trước mặt người lang thang: "Kể lại chuyện mà ông đã gặp tối qua một lần nữa."

    "Vâng vâng."

    Người lang thang mặt mày kinh hãi, vội vàng kể lại sự việc một lượt.

    Nghe người lang thang nói xong, Tiêu Thần sững sờ, tối qua Tần Kiến Văn đã trốn dưới gầm cầu này? Còn tranh giành chỗ với người lang thang?

    Xem ra, tấm lưới mà đám người ông cụ Hứa đã giăng ra đã bao phủ toàn bộ Long Hải, ép Tần Kiến Văn không còn nơi nào để đi!

    "Thật không ngờ, Tần đại thiếu gia đường đường lại có kết cục như vậy."

    Bạch Dạ có chút cười trên nỗi đau của người khác.

    "Đại, đại gia, tôi chỉ biết có bấy nhiêu, tha cho tôi đi."

    Người lang thang quỳ trên đất, lớn tiếng nói.

    "Lúc ông trở về, người kia đã không còn ở đó nữa?"

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, hỏi.

    "Vâng vâng, đã không còn ở đó nữa."

    Người lang thang vội gật đầu.

    Tiêu Thần nhìn người lang thang này, rút ví ra, ném hết tiền mặt bên trong cho ông ta.

    "Cầm lấy đi."

    Người lang thang nhìn một xấp tiền nhỏ, sững sờ, không giết mình, còn cho mình tiền?

    "Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia."

    "Tần Kiến Văn không biết đã chạy đi đâu, nhưng hắn ta đã nhận điện thoại, rõ ràng là có người đang tiếp ứng hắn ta."

    Tiêu Thần nói xong với Bạch Dạ, quay người định rời khỏi gầm cầu.

    "Đại, đại gia, ngài đợi một chút."

    Đột nhiên, người lang thang lên tiếng.

    "Sao vậy?"

    "Tôi.. lúc chạy trốn đã nghe lén được hắn ta gọi điện, hắn ta hình như gọi người bên kia là -- Triệu Tứ."

    Người lang thang nhìn Tiêu Thần, cẩn thận nói.

    Triệu Tứ?

    Nghe cái tên này, trong mắt Tiêu Thần lóe lên hàn quang, lại là hắn ta?

    "Triệu Tứ? Đây không phải là gã của nhà họ Triệu sao?"

    Bạch Dạ cũng có chút kinh ngạc.

    "Đi, đi tìm Triệu Tứ!"

    Tiêu Thần quay người định đi, vừa đi được vài bước lại nói với Bạch Dạ: "Bảo người của cậu cho ông ta thêm hai vạn!"

    "Vâng."

    Bạch Dạ gật đầu, dặn dò một câu, một thuộc hạ liền đi đến bên cạnh rút tiền, lại ném cho người lang thang hai vạn tệ.

    Sau khi đám người Tiêu Thần đi, người lang thang nhìn tiền trong tay, nhếch miệng cười: "Mặc dù tối qua bị đánh một trận, nhưng cũng có được hai vạn tệ.. đây là đại nhân vật, hai vạn tệ, không chớp mắt đã cho. Nơi này không thể ở lại được nữa, ra ngoài lang thang lâu như vậy, cũng nên về nhà xem sao." Nói rồi, ông ta dọn dẹp đơn giản một chút, vội vàng đi.

    Trên xe, Bạch Dạ bắt đầu gọi điện, tìm tung tích của Triệu Tứ.

    Vì chuyện lần trước, công ty Khuynh Thành không sao, còn công ty Lệ Nhân đã trở thành bia đỡ đạn, cho nên đã sớm đóng cửa.

    Triệu Tứ bây giờ không biết đang làm gì.

    Mấy cuộc điện thoại gọi đi, Bạch Dạ rất nhanh đã tìm được Triệu Tứ.

    "Lão già này đang ở hội sở Hải Thiên."

    Bạch Dạ cất điện thoại, nói với Tiêu Thần.

    "Đến hội sở Hải Thiên."

    Tiêu Thần nói thẳng.

    "Cứ thế mà qua à? Hội sở Hải Thiên là của nhà họ Triệu."

    "Đúng." Tiêu Thần gật đầu: "Ai dám chứa chấp Tần Kiến Văn, kẻ đó chính là kẻ thù của tôi!"

    "Vâng."

    Bạch Dạ gật đầu, quay đầu xe đến hội sở Hải Thiên.

    Đến hội sở Hải Thiên, người ở cổng bảo Bạch Dạ xuất trình thẻ hội viên.

    Kết quả Bạch Dạ một cái tát đã tát vào mặt, Bạch đại thiếu gia cậu ta lăn lộn ở Long Hải, khi nào lại cần đến thẻ hội viên? Cậu ta trước nay đều là dùng mặt để vào!

    "Vị này là.. Bạch đại thiếu!"

    Có quản lý nhận ra Bạch Dạ, sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên.

    "Bạch đại thiếu, xin bớt giận, hắn ta mắt mù, không nhận ra ngài."

    "Triệu Tứ đâu?"

    Bạch Dạ hỏi quản lý.

    "Tứ gia ông ấy.. mười phút trước đã rời đi rồi ạ."

    Quản lý sững sờ, vội nói.

    "Đi rồi?"

    Bạch Dạ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần.

    "Vâng vâng, đã đi rồi ạ."

    "Ông ta đi một mình?"

    Tiêu Thần cũng nhíu mày hỏi.

    "Đúng vậy ạ."

    Quản lý không quen biết Tiêu Thần, nhưng có thể đi cùng với Bạch đại thiếu, vậy chắc chắn là người mà ông ta không thể đắc tội.

    "Thần ca, bây giờ nên làm gì ạ?"

    "Nói với Triệu Tứ, đừng tự mình tìm phiền phức, cũng đừng gây phiền phức cho nhà họ Triệu!" Tiêu Thần nhìn người quản lý này: "Nếu hắn ta dám chứa chấp Tần Kiến Văn, tôi sẽ lấy mạng của hắn."

    Tiêu Thần biết, tin tức họ đến đây sẽ lập tức truyền đến tai của Triệu Tứ, cho nên muốn che giấu cũng không giấu được.

    Dứt khoát, cứ trực tiếp cảnh cáo!

    Ngoài ra, anh cũng định gây áp lực cho nhà họ Triệu, tìm được Triệu Tứ có lẽ sẽ tìm được Tần Kiến Văn.

    "Vâng.."

    Quản lý không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu.

    "Chúng ta đi thôi."

    Tiêu Thần quay người rời đi.

    "Thần ca, tiếp tục tìm Triệu Tứ?"

    "Ừm, tìm đi, nhưng tôi nghĩ chắc tạm thời không tìm được đâu."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Quả nhiên, hai giờ trôi qua, không có tin tức, Triệu Tứ như thể cũng đã bốc hơi ở Long Hải.

    Tiêu Thần và Bạch Dạ tách ra, trở về công ty, tạm thời gác chuyện này sang một bên.

    Dù sao thì kẻ địch cũng không ít, không thể chỉ chăm chăm vào mỗi Tần Kiến Văn được.

    Điều khiến Tiêu Thần vui hơn một chút chính là, Bige đã gọi cho anh, nói Cục Tình báo Quân đội số 5 và số 6 chuẩn bị hoàn toàn rút khỏi Long Hải, không tham gia vào nữa.

    Trong quán cà phê đối diện công ty, hai người gặp mặt.

    "Thật sự rút lui? Hay là giở trò gì?"

    Tiêu Thần có chút không tin, nhìn Bige đối diện.

    "Thật sự, Hoa Hạ đã điều động một lượng lớn nhân lực đến Long Hải rồi, nếu còn ở lại, ngoài thương vong ra căn bản không có thu hoạch gì! Cộng thêm Giáo Đình, Phi Điểu, Khô Lâu Hội cũng đều ở đây, cấp trên cảm thấy không nên lội vào vũng nước đục này nữa."

    Bige nghiêm túc nói.

    "Haha, lãnh đạo của các anh cũng khá anh minh."

    Tiêu Thần cười cười, trong lòng hơi thở phào một hơi, có thể đi một cái là tính một cái!

    "Hoa Hạ hiện nay đã sớm không phải là Hoa Hạ trước đây nữa, người có thể đối đầu với Hoa Hạ chỉ có vài siêu cường quốc, mà Vương Quốc Anh rõ ràng không nằm trong số đó."

    Bige cười khổ nói.

    "Ừm, có tự biết mình là tốt rồi."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Các anh định khi nào thì rút đi?"

    "Tối nay sẽ đi, tôi cũng xem như là đến tạm biệt anh."

    Bige mấp máy môi, muốn bảo Tiêu Thần cho hắn ta thuốc giải, nhưng lại cảm thấy anh ta không thể nào cho, nên cũng không nói nhiều.

    "Được, anh trở về giúp tôi để mắt đến một chút, tôi không hy vọng bị anh lừa hoặc bị Cục Tình báo Quân đội số 5, số 6 lừa.. những gì tôi đã hứa với anh, cũng sẽ làm được."

    Tiêu Thần nhìn Bige, nghiêm túc nói.

    "Vâng."

    Hai người nói chuyện khoảng nửa giờ, Tiêu Thần đi trước một bước, còn một lúc sau Bige mới ra khỏi quán cà phê.

    Tiêu Thần đi dạo về phía công ty, vừa đi vừa lấy Didi Sát Nhân ra, nhìn vị trí của đám người Đại Mập.

    "Đại Mập, hôm nay các cậu có thu hoạch gì không?"

    Tiêu Thần qua bộ đàm hỏi.

    "Có, đã bắt được ba người, hai người da trắng một tên quỷ đen."

    Giọng của Đại Mập truyền đến.

    "Được, các cậu cứ nghiêm hình tra tấn trước đi, không hỏi ra được gì thì hãy nói."

    Hiện tại Tiêu Thần ngày càng nhàn hạ, bảy đại tay đấm đã rất thành thạo nghiệp vụ, bắt người, nghiêm hình tra tấn, giết người.. một bộ quy trình này xuống, gần như không cần anh phải lo, trực tiếp đã làm xong hết!

    "Vâng."

    Tít tít.

    Đột nhiên, Hắc Quả Phụ vừa mới online đã offline.

    Tiêu Thần sững sờ, con nhỏ này hình như đang trốn mình? Mấy lần đều như vậy rồi!

    Ngay sau đó, anh vỗ trán, không đúng, cô ta còn chưa chịu thua vụ cá cược!

    Trước đây đã nói, anh hành hạ được Ma Hạt, con nhỏ này sẽ phải ngủ với anh!

    Nghĩ đến đây, anh trực tiếp gọi cho Hắc Quả Phụ, chuông reo vài tiếng liền bị ngắt.

    "Hê, còn không nghe điện thoại của lão tử à?"

    Tiêu Thần có chút nổi giận, lại gọi.

    Lần thứ ba, Hắc Quả Phụ cuối cùng cũng bắt máy: "Có chuyện gì?"

    "Hắc Quả Phụ, cô sao lại trốn tôi?"

    "Không có."

    "Ồ, cô nói không có thì không có nhé, chuyện hai chúng ta đánh cược đó.. tút tút.."

    Tiêu Thần còn chưa nói xong, bên kia đã trực tiếp cúp máy.

    "Alô alô? Alô? Mẹ kiếp!"

    Tiêu Thần nổi giận, con nhỏ này cũng quá đáng rồi!

    "Mẹ nó, tao không tin mày không gặp tao!"

    Tiêu Thần chửi bới, cũng lười gọi nữa, lững thững vào công ty, chuẩn bị về tu luyện một lúc.

    "Hắc Quả Phụ, là ai vậy?"

    Ma Hạt thấy sắc mặt Hắc Quả Phụ khó coi, liền hỏi.

    "Không có ai." Hắc Quả Phụ lắc đầu, nhìn Ma Hạt: "Anh thật sự định thoát ly khỏi Khô Lâu Hội à?"

    "Ừm, ta là người Hoa Hạ, làm việc cho lão ngoại thì ra cái gì, đợi ta đánh gục Tiêu Thần, ta sẽ thu nhận hắn làm tiểu đệ!"

    Lúc Ma Hạt nói câu này, toàn thân tỏa ra sát khí.

    "..."
     
  6. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 665: Biện pháp an toàn không làm tốt thì sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Đường, gọi cho Đồng Nhan một cuộc, nói tôi có chuyện tìm cô ấy."

    Thư ký bước vào, Tô Tình ngẩng đầu lên, nói với cô.

    "Vâng ạ."

    Nữ thư ký gật đầu, gọi cho Đồng Nhan, sau đó rất nhanh đã cúp máy.

    "Tô tổng, hôm nay Đồng Nhan đã xin nghỉ phép rồi ạ."

    Nữ thư ký nói với Tô Tình.

    Tô Tình khẽ nhíu mày, Đồng Nhan xin nghỉ phép?

    "Được, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi."

    "Vâng, thưa Tô tổng."

    Nữ thư ký gật đầu, quay người ra khỏi văn phòng.

    Tô Tình nhìn nữ thư ký ra ngoài, lông mày nhíu càng sâu, hôm nay Tiêu Thần không đến công ty, Đồng Nhan cũng xin nghỉ phép?

    Chuyện này.. lẽ nào hai người cùng nhau đi đâu rồi?

    Sáng nay lúc ra khỏi cửa, Tiêu Thần đã nói với cô, có việc phải đi bận, không ở lại công ty.

    Lúc đó Tô Tình cũng không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, chắc là đã cùng Đồng Nhan đi ra ngoài.

    Hồi lâu, cô khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, không suy nghĩ lung tung để tự tìm phiền não nữa.

    "Tiêu Thần.. Đồng Nhan.. chỉ cần không làm hại Tiểu Manh, yêu thế nào thì cứ thế đi."

    Tô Tình nói xong, tiếp tục làm việc.

    Hắt xì!

    Tiêu Thần đang lái xe liền hắt một cái thật to.

    "Mẹ kiếp, đứa nào chửi mình thế."

    Tiêu Thần xoa xoa mũi, tăng tốc, lái về phía khu ổ chuột.

    Đến khu ổ chuột, Tiêu Thần đỗ xe ở trước cửa nhà Đồng Nhan.

    Anh liếc nhìn hai bên, lần này không có Mercedes hay BMW gì nữa, chắc sẽ không có tên hề nào nhảy ra khoe khoang nữa.

    Anh từ trên xe bước xuống, đi vào trong sân.

    "Thần ca, anh đến rồi."

    Đồng Nhan thấy Tiêu Thần, vội vàng ra đón.

    "Cô bé ngốc, sao lại khách sáo với anh như vậy."

    Tiêu Thần xoa đầu Đồng Nhan, cười nói.

    "Đâu có ạ."

    Đồng Nhan cũng cười cười.

    "Dì đâu rồi?"

    Tiêu Thần hỏi Đồng Nhan.

    "Con rể, con đến rồi à."

    Trong lúc nói chuyện, mẹ Đồng cũng từ trong nhà đi ra, mặt mày vui vẻ.

    "Vâng vâng, chào dì ạ."

    Tiêu Thần cười gật đầu, chào hỏi mẹ Đồng.

    "Đợi một lát nhé, dì còn chưa sửa soạn xong." Mẹ Đồng nói xong, định quay người trở về, đi được vài bước, như nghĩ đến điều gì: "À đúng rồi, con rể, con ăn sáng chưa? Hay là để dì làm cho con chút đồ ăn sáng nhé?"

    "Haha, cảm ơn dì, con ăn rồi ạ."

    Tiêu Thần cười cười, bà mẹ vợ này thật sự quá nhiệt tình.

    "Được được, Tiểu Nhan, vậy con nói chuyện với Tiêu Thần đi, dì đi sửa soạn một chút."

    Mẹ Đồng nói xong, lại vội vàng đi.

    "Tiểu Nhan, dì.. sửa soạn gì vậy?"

    Tiêu Thần không nhịn được hỏi.

    "Trang điểm ăn diện, mẹ em nói hôm nay là ngày trọng đại."

    Đồng Nhan cười nói.

    "Ừm, thôi được."

    Tiêu Thần cạn lời, thảo nào lúc nãy anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hóa ra là đã trang điểm.

    Khoảng hơn hai mươi phút, mẹ Đồng lại một lần nữa xuất hiện.

    "Con rể, con xem dì.. thế nào?"

    Mẹ Đồng nhìn Tiêu Thần, hỏi.

    "Vâng vâng, dì rất xinh đẹp, dì và Tiểu Nhan ra ngoài, tuyệt đối không ai dám tin hai người là mẹ con, chắc chắn đều tưởng hai người là chị em."

    Tiêu Thần nói dối không chớp mắt, dù sao cũng là dỗ mẹ vợ, cứ nói thế nào cho hay là được.

    Quả nhiên, gương mặt của mẹ Đồng cười tươi hơn cả hoa cúc: "Haha, thật sao? Con rể của ta đúng là biết nói chuyện!"

    "Đâu có đâu có, rõ ràng là dì trời sinh đã xinh đẹp."

    Tiêu Thần vội nói.

    "Ừm ừm, đúng vậy, năm đó ta cũng là một đóa hoa nổi tiếng gần xa, nếu không sao có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Tiểu Nhan được."

    Mẹ Đồng có chút tự đắc nói.

    "Đúng đúng, con bé đều là được di truyền gen ưu tú của dì, cho nên mới xinh đẹp như vậy."

    "..."

    Đồng Nhan nhìn hai người này, đứng bên cạnh mà cạn lời, cũng may mà họ có thể nói ra được.

    "Con rể, vậy chúng ta đi thôi?"

    Mẹ Đồng sửa lại quần áo, hỏi.

    "Vâng."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Đợi đã, dì đi lấy chút đồ."

    Đột nhiên, mẹ Đồng như nghĩ đến điều gì, quay người trở về phòng.

    Sau đó không bao lâu, liền truyền đến tiếng lục lọi đồ đạc.

    "Tiểu Nhan, mẹ em ở trong đó làm gì vậy?"

    Tiêu Thần nghe tiếng động, tò mò hỏi.

    "Chắc là tìm chiếc thẻ ngân hàng đó."

    "..."

    Rất nhanh, mẹ Đồng Nhan đã từ trong đó đi ra, tay cầm thẻ ngân hàng.

    "Đi, đi mua nhà."

    "Đây là năm triệu lần trước?"

    Tiêu Thần hỏi.

    "Đúng."

    "Cầm cái này làm gì, dì, số tiền này dì cứ giữ lại dùng đi, nhà để con mua."

    Tiêu Thần cười nói.

    "Dì sao có thể dùng nhiều như vậy, số tiền này dì đã nghĩ kỹ rồi, mua nhà, sau đó số còn lại sẽ làm của hồi môn cho Tiểu Nhan, đợi lúc gả cho con.."

    "Mẹ, đừng nói nữa."

    Mặt Đồng Nhan đỏ lên, trong mắt lại lóe lên vẻ u ám, trong lòng khẽ thở dài, gả cho Thần ca? Mình có xứng với anh ấy không? Cô còn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

    Tiêu Thần để ý thấy vẻ u ám trong mắt Đồng Nhan, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó nói với mẹ Đồng: "Dì, hôm nay nghe con, nhà để con mua, xem như là món quà con tặng cho dì và Tiểu Nhan, được không? Đừng tranh với con nữa."

    "Vậy thôi được, dù sao cũng là người một nhà, số tiền này dì cũng không động đến, đến lúc đó đều cho Tiểu Nhan làm của hồi môn."

    Mẹ Đồng Nhan gật đầu, sau đó vẫn cất thẻ ngân hàng vào trong túi, để ở nhà bà không yên tâm.

    "Con lại lái chiếc xe này à."

    Ra đến cửa, mẹ của Đồng Nhan lập tức nhìn thấy chiếc Maserati Quattroporte đang đỗ bên ngoài.

    "Vâng, con lại về công ty Khuynh Thành rồi, cho nên đã lái xe của tổng giám đốc chúng con ra ngoài."

    Tiêu Thần cười gật đầu.

    "Ồ ồ, về làm gì? Vẫn là bộ trưởng bộ phận bảo an à?"

    Mẹ Đồng gật đầu hỏi.

    "Không phải nữa, là phó tổng giám đốc."

    "Đây là thăng chức rồi à? Haha, nhưng mà con rể con là rồng trong loài người, thăng chức hay không thăng chức cũng không có gì."

    Lúc này mẹ Đồng xem như đã hiểu ra, con rể của bà lai lịch kinh người, ngay cả con cháu của đại gia tộc ở Kinh thành cũng quỳ trên đất hát bài chinh phục, phó tổng công ty gì đó, e rằng trong mắt anh cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

    Ba người lên xe, rời khỏi khu ổ chuột, lái về phía một số khu nhà ở.

    "Dì, dì có ý tưởng gì không ạ?"

    Tiêu Thần thuận miệng hỏi.

    "Ừm ừm, hai ngày nay dì cũng đã tự mình đi xem mấy khu nhà ở rồi, cảm thấy cũng được, chúng ta đi xem thử nhé?"

    "Vâng."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Thưa ông, chào ông."

    Đến văn phòng bán hàng, có nhân viên bán hàng đã tiếp đón họ.

    "Dì, dì lại đến rồi à, đây là.."

    "Đây là con rể của tôi, đây là con gái của tôi, chúng tôi đến xem nhà lại."

    Mẹ Đồng mặt mày tươi cười.

    "Vâng ạ, xin đợi một lát."

    Nhân viên bán hàng tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn so với lúc mẹ của Đồng Nhan tự đến, bởi vì cô ta đã thấy Tiêu Thần lái chiếc Maserati Quattroporte đến.

    Sau đó, cô ta mang đến sơ đồ căn hộ và giới thiệu về khu nhà ở, bắt đầu giới thiệu cho Tiêu Thần.

    Tiêu Thần xem sơ đồ căn hộ, nghe xong giới thiệu, lại đi vòng quanh sa bàn một vòng.

    "Con rể, dì thấy căn một trăm mét vuông này không tồi, ba phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng vệ sinh, đến lúc đó dì một phòng, hai con một phòng, sau này hai con có con lại một phòng.."

    Mẹ Đồng cầm một tờ sơ đồ căn hộ, nói với Tiêu Thần.

    "..."

    Tiêu Thần cạn lời, có con? Nghĩ cũng thật xa.

    "Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy."

    Gương mặt xinh đẹp của Đồng Nhan cũng đỏ bừng.

    "Haha, không phải sao, lỡ như hôm nào hai đứa biện pháp an toàn không làm tốt, là có ngay thôi?"

    Mẹ Đồng cười ha hả nói.

    "..."

    Khóe miệng Tiêu Thần giật giật, bà mẹ vợ này quá mạnh mẽ.

    Nhân viên bán hàng bên cạnh cũng có chút không nhịn được cười: "Thưa ông, ông thấy thế nào ạ?"

    "Chỗ các cô không có căn hộ duplex sao?"

    Tiêu Thần hỏi.

    "Hửm? Thưa ông, chỗ chúng tôi không có ạ."

    Nhân viên bán hàng lắc đầu.

    "Dì, chúng ta đi xem chỗ khác đi."

    Tiêu Thần không hài lòng với nơi này, vị trí khá hẻo lánh, cộng thêm nhà ở phổ biến khá nhỏ.

    Nếu đã mua, dù không mua biệt thự cũng phải mua một căn duplex mới được, hơn nữa vị trí còn phải tốt.

    "Con rể, không hài lòng với chỗ này à? Vậy thôi, chúng ta đi xem chỗ khác, dì đã xem mấy khu nhà ở rồi."

    Mẹ Đồng gật đầu.

    Ba người ra khỏi văn phòng bán hàng, tiếp tục đến nơi tiếp theo.

    Sau khi xem xong, Tiêu Thần cũng không hài lòng, không khác biệt lớn so với nơi này.

    "Con rể, con muốn mua loại nhà nào?"

    Mẹ Đồng cũng đã nhìn ra Tiêu Thần không hài lòng, liền hỏi.

    "Căn hộ duplex."

    "Duplex? Duplex là gì?"

    "Là loại có hai tầng trên dưới, không gian lớn hơn một chút, hoặc là mua một căn biệt thự."

    "A? Vậy phải bao nhiêu tiền chứ."

    Mẹ Đồng trợn tròn mắt, biệt thự? Bà còn chưa dám nghĩ đến.

    "Dì, nếu đã mua thì đừng cân nhắc đến tiền nữa."

    Tiêu Thần cười cười.

    "Chuyện này.. dì chưa xem qua loại khu nhà ở này."

    Mẹ Đồng rụt đầu lại, ở Long Hải tùy tiện mua một căn cũng đã hai ba triệu rồi, biệt thự này phải lên đến hàng chục triệu!

    "Vậy chúng ta cứ tùy tiện tìm xem."

    Tiêu Thần cũng không vội.

    "Thần ca, Trịnh Oánh đang làm nhân viên bán bất động sản, hay là em gọi điện hỏi cô ấy nhé?"

    Đột nhiên, Đồng Nhan lên tiếng hỏi.

    "Trịnh Oánh? Ồ ồ, là bạn học, bạn thân của em?"

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, cô bé đó hình như khá lợi hại.

    "Được thôi, vậy em gọi điện hỏi thử đi."

    "Vâng."

    Đồng Nhan gật đầu, gọi cho Trịnh Oánh.

    "Alô? Tiểu Nhan, có chuyện gì vậy?"

    Giọng của Trịnh Oánh từ trong ống nghe truyền ra.

    "Trịnh Oánh, cậu đang đi làm à? Tớ muốn mua nhà, chỗ cậu là loại nhà nào vậy?"

    "Wow, mua nhà, gần đây kiếm được tiền à?"

    Trịnh Oánh khoa trương kêu lên.

    "Đâu có."

    "Tiểu Nhan, chỗ chúng tớ đều là biệt thự, ít nhất cũng là một chục triệu." Trịnh Oánh suy nghĩ một chút, nói: "Hay là thế này, đợi tớ hỏi người khác xem có khu nhà ở nào phù hợp không?"

    "Em nói với cô ấy, chúng ta qua đó."

    Bởi vì âm thanh trong ống nghe khá lớn, Tiêu Thần đã nghe thấy giọng của Trịnh Oánh, cho nên anh nói thẳng.

    "Ồ ồ." Đồng Nhan gật đầu: "Trịnh Oánh, lát nữa tớ qua chỗ cậu, cậu cho tớ địa chỉ."

    "Ai đang nói vậy? Oa, không phải là Tiêu Thần chứ? Cậu còn ở cùng anh ấy à?"

    Trịnh Oánh kinh ngạc hỏi.

    "..."

    Tiêu Thần cạn lời, đây là nói chuyện kiểu gì vậy?

    "Lẽ nào là anh ấy mua nhà cho cậu? Wow, định mua biệt thự cho cậu sao? Tốt quá, mau đến đây, tháng này nhiệm vụ của tớ còn chưa hoàn thành, qua đây mua một căn là thành tích của tớ đủ rồi."

    Trịnh Oánh hưng phấn nói.

    "Được, cho tớ địa chỉ đi."

    "Ừm."

    Rất nhanh, Trịnh Oánh đã gửi địa chỉ đến.

    Tiêu Thần liếc nhìn địa chỉ, bên cạnh sông Long Giang, vị trí chắc cũng được.

    "Vậy chúng ta đến chỗ cô ấy đi, có căn nào phù hợp thì mua luôn."

    Tiêu Thần nói, rồi quay đầu xe, lao nhanh đi.

    Khoảng nửa giờ sau, họ đã đến nơi.

    "Chậc chậc, quả nhiên là nơi bán biệt thự, đúng là khác biệt.. văn phòng bán hàng này cũng cao cấp, sang trọng, đẳng cấp, cao cấp hơn nhiều so với hai nơi lúc nãy chúng ta đến."

    Vừa xuống xe, mẹ Đồng Nhan đã lẩm bẩm.

    "Haha, dì, chúng ta vào trong đi."

    Tiêu Thần cười cười, nhìn hai bên, môi trường sơ bộ cũng khá hài lòng.
     
  7. mrgu21

    Messages:
    0
    Chương 666: Mua biệt thự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chưa kịp vào văn phòng bán hàng, đã thấy Trịnh Oánh ra đón.

    "Tiểu Nhan!"

    Trịnh Oánh nhìn Đồng Nhan, dang hai tay ra, trước tiên cho cô một cái ôm.

    "Dì, chào dì."

    Sau đó, Trịnh Oánh lại chào hỏi Mẹ Đồng Nhan.

    "Cháu là.. Trịnh Oánh phải không? Dì nhớ cháu, chào cháu."

    Mẹ Đồng Nhan cười gật đầu.

    "Vâng vâng." Trịnh Oánh gật đầu, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Thần: "Tiêu tiên sinh, chào anh."

    "Haha, sao lại xa cách như vậy? Lần trước không phải còn giống như Tiểu Nhan, gọi anh là 'Thần ca' sao?"

    Tiêu Thần nhìn Trịnh Oánh, cười nói.

    Đối với Trịnh Oánh, ấn tượng của anh không tệ, dù lúc đó cô ấy muốn mai mối Đồng Nhan cho Tôn Kiến Vũ cũng không có tư tâm gì, chỉ là nghĩ đến việc bạn thân có thể sống tốt mà thôi.

    "Haha, bây giờ không phải anh đến để mua nhà sao, em phải khách sáo một chút."

    Trịnh Oánh nghe lời Tiêu Thần, cũng cười.

    "Đi thôi, đưa chúng tôi vào trong xem."

    Tiêu Thần gật đầu, anh đối với nơi này bước đầu hài lòng.

    "Vâng ạ."

    Trịnh Oánh nắm tay Đồng Nhan, đi vào trong, vừa đi vừa thì thầm.

    "Tiểu Nhan, sao lại nghĩ đến việc mua nhà vậy? Anh ta đây là định kim ốc tàng kiều à? Hai người đã lên giường rồi phải không?"

    Trịnh Oánh tưởng rằng giọng của mình đủ nhỏ, Tiêu Thần không nghe thấy, nhưng tai của Tiêu Thần lại rất thính, nghe rất rõ ràng.

    Anh dở khóc dở cười, không nhịn được lắc đầu, có một bà mẹ vợ mạnh mẽ thì thôi đi, lại còn nhảy ra một cô bạn thân mạnh mẽ nữa!

    Đến bên trong văn phòng bán hàng, Trịnh Oánh đưa họ đến nơi nghỉ ngơi.

    "Mọi người cứ ngồi trước đi, em đi lấy bản giới thiệu và sơ đồ căn hộ."

    "Được."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Rất nhanh, có người đã mang cà phê lên.

    "Con rể, nhà ở nơi này chắc là đắt lắm nhỉ?"

    Mẹ Đồng Nhan uống một ngụm cà phê, hỏi.

    "Chắc cũng tàm tạm."

    Tiêu Thần cười cười, trong mắt anh, chỉ cần không phải là biệt thự trăm tỷ, chắc đều không được xem là quá đắt.

    Rất nhanh, Trịnh Oánh đã trở về, tay cầm một chồng sơ đồ căn hộ và bản giới thiệu.

    "Để em giới thiệu cho mọi người trước nhé."

    Trịnh Oánh không nói những lời sáo rỗng, một mực khen ngợi khu nhà ở này, mà là giới thiệu một cách thực tế.

    "Dì, Thần ca, đây là sơ đồ căn hộ, mọi người xem trước đi."

    "Được."

    Ba người nhìn sơ đồ căn hộ, biệt thự cũng khác nhau, căn nhỏ nhất hai trăm năm, sáu mươi mét vuông, căn lớn nhất thì hơn năm trăm mét vuông, hơn nữa vì vị trí khác nhau nên giá cả cũng khác nhau.

    "Cái này thế nào?"

    Tiêu Thần chỉ vào một căn biệt thự hơn năm trăm mét vuông, hỏi Mẹ Đồng Nhan và Đồng Nhan.

    "Cái này lớn quá thì phải?"

    Mẹ Đồng Nhan cũng rất thích, nhưng nghĩ đến giá cả lại đau răng.

    "Đúng vậy ạ, không dùng hết được đâu."

    Đồng Nhan cũng nói.

    "Lớn một chút ở mới thoải mái.." Tiêu Thần nói xong, ghé vào tai Đồng Nhan, nói nhỏ: "Lỡ như giống như mẹ em nói, biện pháp an toàn không làm tốt, lại nhảy ra một đứa nhỏ, vậy không phải cũng phải ở sao?"

    "..."

    Gương mặt xinh đẹp của Đồng Nhan lập tức đỏ bừng, đây là cái gì với cái gì vậy.

    Tuy nhiên, lúc hai người làm chuyện đó, hình như còn chưa từng làm biện pháp an toàn.

    "Trịnh Oánh, căn năm trăm mét vuông này ở vị trí nào?"

    Tiêu Thần cười cười, hỏi Trịnh Oánh đối diện.

    "Năm trăm mét vuông hình như chỉ còn lại một căn, ở vị trí này ạ."

    Trịnh Oánh mở bản đồ toàn khu biệt thự ra, chỉ cho Tiêu Thần xem.

    Tiêu Thần xem vài lượt, hài lòng gật đầu, phía trước không xa chính là sông Long Giang, bên trái còn có một hồ nhân tạo, khá không tồi.

    "Này? Mấy căn biệt thự này để làm gì vậy?"

    Đột nhiên, Tiêu Thần để ý thấy còn có mấy vị trí tốt hơn.

    "Mấy căn biệt thự này đều không bán ra ngoài, là do ông chủ ở trên tự mình giữ lại."

    Trịnh Oánh giải thích.

    "Ồ, vậy à."

    Tiêu Thần xem vài lượt, cũng không để trong lòng nữa.

    Mặc dù anh muốn mua thì chắc chắn có thể mua được, nhưng nếu đã là đồ người ta giữ lại, vậy cũng không cần thiết.

    "Bây giờ có thể đến biệt thự xem được không?"

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, hỏi.

    "Được ạ, Thần ca, anh đã ưng căn này rồi à?"

    Trịnh Oánh có chút hưng phấn, nếu thật sự mua căn này, vậy thì thành tích tháng này của cô tuyệt đối là cao nhất.

    "Ừm, anh thấy cũng không tồi, đi xem thử đi."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Tốt quá, Thần ca, nếu anh thật sự mua, vậy thì em chỉ cần thành tích thôi, đến lúc đó tiền hoa hồng sẽ trả lại cho mọi người!"

    Trịnh Oánh vui vẻ nói.

    "Haha, anh còn hiếm lạ mấy đồng hoa hồng đó sao? Đây là do em phục vụ chúng tôi, nên là em được nhận."

    Tiêu Thần cười cười.

    Trịnh Oánh nghĩ cũng phải, người ta là đại nhân vật, sẽ quan tâm đến chút hoa hồng này sao?

    "Vậy em đi lấy chìa khóa, em đưa mọi người đi xem."

    "Được, đi đi."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Sau khi Trịnh Oánh đi, Đồng Nhan nói nhỏ: "Thần ca, thật sự muốn căn này ạ?"

    "Ừm, xem trước đã rồi nói, nếu quả thực không tồi thì mua."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Con rể, đắt lắm."

    Mẹ Đồng Nhan cũng cảm thấy không cần thiết phải mua đắt như vậy, hơn nữa quá lớn.

    "Haha, dì, dì đừng để ý đến giá cả, mua rồi dì cứ ở."

    Tiêu Thần cười nói.

    "Được, được ạ, thật không ngờ ta lại có một người con rể tốt như vậy."

    Mẹ Đồng Nhan nhếch miệng cười, mặt mày vô cùng vui vẻ.

    Đợi một lúc, Trịnh Oánh cũng không trở về, Tiêu Thần nhíu mày, sao lại lâu như vậy?

    Lại thêm hai ba phút, Trịnh Oánh đã trở về.

    "Căn nhà đó, lúc nãy có một khách hàng cũng muốn đặt, hơn nữa không định đi xem nhà, trực tiếp muốn giao tiền cọc."

    Sắc mặt Trịnh Oánh có chút khó coi, theo cô thấy, Đồng Nhan họ đã vì mình mà đến, bây giờ lại thành ra thế này, chuyện này không khác gì vả mặt cô.

    "Chuyện gì vậy?"

    Tiêu Thần liếc nhìn Trịnh Oánh, nếu đổi lại là ở nơi khác, anh có lẽ sẽ nghĩ đây là một chiêu trò, nhưng Trịnh Oánh sẽ không làm như vậy.

    Trịnh Oánh kể lại sơ qua, Mẹ Đồng Nhan và Đồng Nhan nhìn nhau.

    "Nếu đã có người muốn đặt rồi, vậy chúng ta đổi căn khác thôi, căn nhỏ hơn là được."

    Đồng Nhan khẽ nói.

    Tiêu Thần lắc đầu, lúc nãy anh đã xem tổng thể, những căn khác đều ít nhiều có vấn đề, cũng chỉ có căn năm trăm mét vuông này mới lọt vào mắt anh.

    "Không phải họ còn chưa giao tiền cọc sao? Vậy chúng ta giao tiền cọc đi."

    Tiêu Thần tin tưởng Trịnh Oánh, nếu cô đều đã cảm thấy căn năm trăm mét vuông đó không tồi, vậy chắc là rất không tồi.

    "A? Cứ thế giao tiền cọc à? Không phải còn chưa đi xem sao?"

    Trịnh Oánh trợn tròn mắt.

    "Haha, anh tin vào mắt nhìn của em."

    Tiêu Thần cười nói.

    "Vâng vâng, vậy em đi hỏi lại, nếu họ chưa giao, vậy thì giao tiền cọc."

    Trịnh Oánh cảm động, quay người bước nhanh đi.

    "Không đi xem có được không?"

    Mẹ Đồng Nhan có chút lo lắng, dù sao đây cũng là mua bằng mấy chục triệu.

    "Không sao đâu ạ."

    Tiêu Thần lắc đầu.

    Họ đang nói chuyện, liền nghe thấy một tràng tiếng ồn ào truyền đến.

    Ngay sau đó, liền thấy hai người phụ nữ đằng đằng sát khí đi tới.

    "Chính là các người muốn giành nhà với chúng tôi?"

    Một trong hai người, người phụ nữ trang điểm đậm, lớn tiếng hỏi.

    "..."

    Tiêu Thần sững sờ, con mụ ngốc này từ đâu ra?

    Ngay sau đó, liền thấy Trịnh Oánh cùng một cô gái khác qua đây, sắc mặt Trịnh Oánh rất khó coi.

    "Ai giành nhà của các người?"

    Mẹ Đồng Nhan đứng dậy, bà cũng không phải là người dễ bắt nạt, trước đây không ít lần tung hoành ở khu ổ chuột.

    "Chính là các người!" Người phụ nữ trang điểm đậm quan sát Mẹ Đồng Nhan vài lượt, cười lạnh: "Một thân toàn hàng vỉa hè mà còn đến đây mua biệt thự? Ngay cả căn hộ chung cư cũng không mua nổi!"

    Nghe vậy, Mẹ Đồng Nhan nổi giận: "Ai nói chúng tôi không mua nổi? Mặc hàng vỉa hè thì đã sao? Mặc hàng vỉa hè là không mua nổi à?"

    "Bác gái, bác vẫn là đừng tranh với người ta nữa, người ta chuẩn bị một lần thanh toán toàn bộ đấy."

    Cô gái mặc đồng phục bán hàng kia cũng bĩu môi nói, trên mặt mang theo vài phần khinh miệt.

    Các nhân viên bán hàng trong văn phòng bán hàng cũng có sự cạnh tranh lẫn nhau, dù sao tiền hoa hồng là một khoản tiền lớn, cô ta tự nhiên muốn mình bán được.

    Đừng nói là bán nhà, ngay cả nhân viên bán điện thoại, vì để giành khách, đôi khi còn đánh nhau!

    "Lý Lệ, cô nói gì vậy?"

    Trịnh Oánh cũng nổi giận, tức giận nhìn đồng nghiệp.

    "Thanh toán toàn bộ thì đã sao? Chúng tôi không thanh toán toàn bộ được à?"

    Mẹ Đồng Nhan tức giận nói.

    "Hờ, thanh toán toàn bộ? Chỉ bằng các người?" Người phụ nữ trang điểm đậm liếc nhìn Đồng Nhan, trong mắt lóe lên vẻ ghen tị: "Mơ đi, đây không phải là thứ mà các người có thể mua nổi, mau chóng làm gì thì làm đi!"

    "Mày.."

    Mẹ Đồng Nhan tức đến không nói nên lời.

    "Dì, dì cãi nhau với loại phụ nữ này làm gì?" Tiêu Thần lắc đầu, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Trịnh Oánh: "Đi thanh toán toàn bộ đi, tôi mua."

    "..."

    Trịnh Oánh sững sờ, một nhân viên bán hàng khác sững sờ, ngay cả hai người phụ nữ trang điểm đậm cũng sững sờ.

    "Thần ca, thật sự một lần thanh toán toàn bộ ạ?"

    Trịnh Oánh hỏi một câu.

    "Ừm."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Không được, đây là căn tôi đã ưng, tôi phải có!"

    Người phụ nữ trang điểm đậm phản ứng lại, hét lớn.

    "Vị tiểu thư này, Tiêu tiên sinh thanh toán toàn bộ, sao lại không được?"

    Ánh mắt Trịnh Oánh lướt qua đồng nghiệp và người phụ nữ trang điểm đậm, chỉ cảm thấy đã xả được một hơi.

    "Này, mày gọi ai là tiểu thư? Mày mới là tiểu thư, cả nhà mày đều là tiểu thư!"

    Người phụ nữ trang điểm đậm nổi giận.

    "..."

    Trịnh Oánh lười so đo với cô ta, quay người định đi làm thủ tục.

    "Không được, tôi nói muốn trước, các người sao có thể bán cho hắn.. tôi tăng giá, tôi tăng giá để mua!"

    Người phụ nữ trang điểm đậm hét lớn.

    "..."

    Đám người Tiêu Thần đều sững sờ, tăng giá để mua?

    Nhân viên bán hàng Lý Lệ lại vui mừng, chặn Trịnh Oánh lại: "Trịnh Oánh, cô nghe thấy chưa? Vị Trương nữ sĩ này muốn tăng giá để mua!"

    "Đúng, tôi tăng giá để mua, bây giờ tôi sẽ gọi điện, bảo chồng tôi mang tiền đến!"

    Người phụ nữ trang điểm đậm nói xong, lấy điện thoại ra, liền gọi.

    "Alô, anh yêu, anh đang ở đâu vậy? Ồ, em vừa mới ưng một căn nhà lớn, người ta thích lắm."

    "Mua!"

    Bên kia điện thoại vang lên giọng nói đầy khí thế:

    "Vâng vâng, cảm ơn anh yêu, em chính là thích dáng vẻ hào phóng này của anh."

    Người phụ nữ trang điểm đậm vui vẻ nói.

    "Ừm, anh qua ngay."

    "Anh yêu, nhưng bây giờ có người muốn giành nhà với chúng ta, nói họ muốn thanh toán toàn bộ để mua."

    Người phụ nữ trang điểm đậm làm nũng.

    "Hửm? Người nào?"

    Bên kia hỏi.

    "Ai biết được, một thân toàn hàng vỉa hè, trông cũng không giống người có tiền."

    "Không phải người có tiền mà có thể thanh toán toàn bộ để mua biệt thự?"

    Bên kia lại trầm giọng nói.

    "Có lẽ.. cố ý ra vẻ với em? Ai biết có tiền hay không! Anh yêu, em thích căn biệt thự này lắm, chúng ta tăng giá cũng mua nhé." Người phụ nữ trang điểm đậm nói xong, lại nói nhỏ: "Anh yêu, tối nay em hứa với anh tư thế mới đó."

    "Thật không? Ha ha ha, được, tăng giá mua, dám giành nhà với người phụ nữ của tôi, sống không kiên nhẫn rồi!"

    Nghe lời của người phụ nữ, bên kia lập tức dục vọng lên não, nói một cách bá đạo.

    "Cảm ơn anh yêu, em đợi anh nhé, muah!" Người phụ nữ trang điểm đậm nói xong, cúp máy, khiêu khích nhìn nhóm người Tiêu Thần: "Cứ chờ đấy, đến ngay thôi!"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...